Bạn đang đọc Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc – Chương 47: Ôm Em
Thường Yến Thanh do dự, tay bị Ngũ Nguyệt bắt được, đi cũng không được, không đi cũng không xong, đứng yên tại chỗ, không thể động đậy.
Cô ở phương diễn này, nói ra thì khá tế nhị, không thể nào phóng khoáng như thế, làm việc gì cũng không chút mập mờ.
Khi ý loạn tình mê, thần trí không rõ ràng, bộ nào ngừng suy nghĩ thì mới thuận theo nói một vài lời tán tỉnh.
Bởi vì đối phương thích nghe, nên cô mới vui lòng nói.
Tay Ngũ Nguyệt nắm chặt cổ tay của cô, không chịu buông, không cho cô cơ hội bỏ chạy.
Đều là đôi vợ vợ già rồi, thẹn thùng cái gì.
Hơn một tháng không gặp, nhớ cô chết mất.
Trong video thì chị lại không muốn xem, người ta tắm rửa sạch sẽ đưa đến trước mặt chị thì chị cũng không chịu nhìn nhiều hơn một chút.
Thế nào, là thân thể của họ Ngũ em không đủ đẹp sao?
Ngũ Nguyệt ra vẻ hung dữ, nói: “Chị nhìn em!”
Thường Yến Thanh lập tức nhìn nàng.
Ngũ Nguyệt kéo tay cô, mượn lực muốn đứng dậy khỏi làn nước.
Cả người hoàn toàn lộ ra trước mặt cô.
Thường Yến Thanh nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Trên vai nàng dính một chút bọt xà phòng tinh nghịch, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, vừa gợi cảm lại vừa khoa trương.
Bởi vì thường xuyên tập luyện, trên người không có chút thịt thừa, trông vừa vặn săn chắc.
Vòng eo bằng phẳng, chỉ lớn bằng một nắm tay, một nửa đôi chân chìm trong nước.
Bởi vì vừa ngâm nước xong, lại thêm hơi nóng bốc lên, làn da hiện lên màu hồng phấn tinh tế.
Những giọt nước phía trên cơ thể trượt xuống.
Từng giọt từng giọt rơi vào bồn tắm, khơi lên từng vòng gợn sóng.
Ánh đèn màu trắng ấm chiếu lên người, thêm vài phần thiêng liêng và không tì vết.
Hơi nước mông lung lượn lờ xung quanh, khiến cô cảm thấy không giống như vẻ đẹp có ở chốn nhân gian.
Dù đã nhìn thấy hàng trăm ngàn lần nhưng giờ phút này, Thường Yến Thanh cũng có chút say rồi.
Ngũ Nguyệt nũng nịu chất vấn: “Em không đẹp sao?”
Thường Yến Thanh lắc đầu rồi lại gật đầu: “Đẹp lắm.”
Ngũ Nguyệt ra vẻ nguy hiểm, híp mắt lại: “Vậy kêu chị tắm với em khiến cho chị không vui.”
Thường Yến Thanh ngơ ngác phản bác: “Chị không…”
Ngũ Nguyệt cắt ngang lời nói của cô: “Chị không nhớ em sao?”
“Nhớ.” Lần này, Thường Yến Thanh không hề do dự, đưa ra câu trả lời chắc chắn.
“Hừ, gạt em đến đây, lại không muốn chịu trách nhiệm với em, tra nữ*” Nói mãi, nói mãi, đột nhiên Ngũ Nguyệt cảm thấy rất tủi thân.
*Thuần Việt là “người phụ nữ cặn bã” nhưng để tra nữ nghe đáng yêu hơn =)))
Người phụ nữ xấu xa không hiểu phong tình này!
Nàng giang hai tay về phía người đối diện, giống như một chú mèo đang làm nũng: “Ôm em.”
Trái tim của Thường Yến Thanh đột nhiên trở nên mềm nhũn, giơ tay đón lấy nàng, ôm chặt vào lòng.
Cô ngửi thấy mùi bọt xà phòng thơm ngát, tâm trạng bình tĩnh lại.
Lòng bàn tay cẩn thận vuốt ve sống lưng, Ngũ Nguyệt có chút không chịu được, hừ hừ một tiếng, cắn vào tai cô, sau đó buông cô ra, hôn một cái như muốn trấn an, kề sát bên tai cô, như tiếng muỗi vo ve: “Tắm, hay không tắm?”
Vành tai của Thường Yến Thanh ửng đỏ.
“Ừm.” Lời ít ý nhiều.
Quần áo đều đã bị nàng làm ướt rồi, không tắm cũng không được.
Giống như được giải trừ lệnh cấm, Ngũ Nguyệt trực tiếp giơ tay kéo cô.
Thường Yến Thanh mỉm cười, ngoan ngoãn giơ tay lên, để mặc nàng giúp mình cởϊ áσ.
Chân tay Ngũ Nguyệt lóng ngóng trộm ngọc thâu hương.
Thường Yến Thanh kêu đau một tiếng, ngăn cản bàn tay đang làm loạn của nàng, cắn môi thể hiện bản thân đang kiềm chế.
“Đừng quậy nữa.” Trách móc không có chút lực uy hiếp, giống như từ chối, lại giống như đang mời gọi.
“Được rồi, chị mau lên đi.” Ngũ Nguyệt trề môi, nằm lại trong bồn tắm, âm thầm nhìn cô cởϊ qυầи áo ướt ra rồi lại bước vào, ngồi xuống bên phía đối diện.
Ngũ Nguyệt ôm chân co cụm vào một góc, không nói một lời.
Nàng không vui.
Nàng cảm thấy vợ mình không quá nhiệt tình, không chỉ không cho nàng đụng chạm mà tắm rửa cũng phải ngồi ở phía xa xa.
Nàng cảm thấy có phải bản thân ở phương diện này có chút vội vã, có chút tham lam rồi hay không.
Vợ nàng không thích nàng phóng đãng như vậy.
Chẳng lẽ Thanh Thanh thực sự không thích? Nhưng chị ấy chưa từng nhắc đến mà?
Thất bại ghê, bị từ chối đi từ chối lại nhiều lần, trái tim thủy tinh của nàng sắp vỡ tan tành rồi.
Nàng thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải cơn ngứa bảy năm* đã đến trước thời hạn rồi không.
Tính ra thì họ cũng đã ở chung với nhau hơn sáu năm rồi.
*Chỉ việc hai người sau khi yêu nhau từ năm thứ bảy trở đi thì sẽ bước vào thời kỳ nguy hiểm, dễ xảy ra mâu thuẫn.
Bầu không khí nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy đang dần xuống thấp, Ngũ Nguyệt thiếu điều đeo trên đầu bốn chữ “Em không vui rồi”.
Thường Yến Thanh quan sát quá trình thay đổi sắc mặt của nàng thì biết ngay nàng lại đang suy nghĩ bậy bạ, bất đắc dĩ hướng về phía nàng, nói: “Đến đây.”
Ngũ Nguyệt ngạo kiều nghiêng đầu sang chỗ khác: “Hứ, chị kêu em đến thì em đến ngay à…” Vậy không phải em sẽ mất hết mặt mũi sao.
Thường Yến Thanh học theo nàng, giang hai tay ra, dụ dỗ nói: “Đến đây.”
Ngũ Nguyệt “không tình nguyện” rẽ nước đi qua.
Nàng chính là không có liêm sĩ, không có điểm mấu chốt như vậy đó, dỗ vài câu thì sẽ bình thường lại.
Thường Yến Thanh dịu giọng thủ thỉ, hướng về phía nàng vẫy vẫy tay thì nàng lập tực quăng mũ cởi giáp, ngoan ngoãn đi với người ta.
Nghĩ nhiều là một chuyện, thể hiện ra thành hành động lại là một chuyện khác.
Ngũ Nguyệt vòng hai tay ôm lấy cổ cô, từ trên cao nhìn xuống, bày ra tư thái cao cao tại thường, thể hiện nàng vẫn còn đang tức giận.
Thường Yến Thanh lại ôm chặt lấy nàng, giống như đối đãi với một món bảo vật tuyệt thế, vô cùng quý trọng.
Lúc này, bầu không khí kiều diễm thích hợp nhất để nói một vài chuyện thân mật.
Thường Yến Thanh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của người phía trên, trong veo, không chứa một tia tạp chất, giống hệt như lần đầu gặp gỡ, tốt đẹp không nhuốm bụi trần.
Cô bắt đầu dốc hết tâm sự của mình ra, chậm rãi nói: “Hôm nay có thể nhìn thấy em khiến cho chị rất vui.”
Không phải giả vờ.
Thường Yến Thanh là một người rất biết cách che giấu cảm xúc.
Có vài lời, trước nay cô đều rất ngại mở miệng.
Lúc này, đối diện với ánh mắt bất an kia, cô lại không hề giữ lại chút gì, cứ thế nói ra: “Lúc vừa mới trở về, em không có ở đây, chị cảm thấy rất lạc lõng, còn tưởng rằng hôm nay em sẽ không đến.”
Giọng nói của cô đột nhiên tươi sáng hơn: “Nhưng mà em đã xuất hiện, ngay thời điểm chị khổ sở nhất.”
Ngũ Nguyệt nghe xong đã không còn để ý bản thân đang tức giận nữa, đầu mày nhíu chặt.
Khổ sở? Sao lại khổ sở? Lại xảy ra chuyện gì không tốt sao?
Thường Yến Thanh giơ tay vuốt hàng mày đang nhíu lại: “Có đôi lúc chị suy nghĩ, chị phải cảm ơn em như thế nào đây.
Khi chị bước về phía em, vốn dĩ rất ích kỷ, chỉ muốn có được em, thì em lại cho chị toàn bộ thế giới.”
Nguyệt Lượng trao tặng cô rất nhiều rất nhiều thứ, vượt ngoài dự liệu của cô.
Những thứ khiến cho người ta vui vẻ này có lúc lại đè ép khiến cho cô không thở nổi.
Cô chậm rãi thở dài, nói tiếp: “Em như thế này, sẽ chỉ khiến chị ngày càng tham lam hơn, trở nên muốn càng nhiều càng nhiều hơn, cuối cùng trở thành gánh nặng của em.
Nếu như có một ngày em phiền chán chị, không cần chị nữa, chị phải làm sao đây.”
Cho nên, cô không dám tham lam, không dám muốn có được nhiều thứ hơn, sợ dọa đối phương chạy mất.
Đến lúc đó, cô còn nơi nào để đi nữa đây?
Thường Yến Thanh mỉm cười với Ngũ Nguyệt, giọng nói kiên định: “Cho dù em nói gì, làm gì, chị cũng sẽ không thả em ra đâu.” Có chết cũng không.
Có lẽ vì để bày tỏ sự nghiêm túc của mình, cánh tay đang ôm chiếc eo thon của Ngũ Nguyệt lại càng thêm dùng sức, khiến người kia dán sát vào cô, cảm nhận trái tim đang đập mạnh mẽ của cô.
Một đoạn độc thoại của Thường Yến Thanh, từng câu từng chữ đều gõ vào lòng Ngũ Nguyệt.
Đau, đau đến tê tâm liệt phế.
Nàng biết từ trước đến nay Thường Yến Thanh luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, không ngờ lại đến tình trạng lo được lo mất như thế này.
Sao nàng không phải như vậy chứ? Thanh Thanh của nàng quá tốt rồi, tốt đến mức nàng cảm thấy đối phương ở bên mình có một kỳ hạn.
Kỳ hạn này, chính là ngày đối phương phiền chán mình.
Về điểm này, hai người họ vô cùng ăn ý.
Hôm nay, Thường Yến Thanh nói những lời này, nói cô sẽ không buông tay, Ngũ Nguyệt tiếp thu được, cũng đã nghe được hết, sâu tận đáy lòng.
Loại cảm giác bị khơi gợi lên sự bất an và cháy bỏng kia khiến cho linh hồn cũng rung động theo.
Thường Yến Thanh yêu nàng là chuyện không thể nghi ngờ.
Mà nàng, cũng yêu Thường Yến Thanh.
Nhưng nàng phải làm thế nào để cho đối phương cảm giác an toàn đây?
Có lẽ bởi vì nàng thường hay biểu hiện không quá đáng tin cậy, khiến cho người ta không thể tin tưởng được, cho nên mới mang đến cho người ta cảm giác không tốt, ví như vừa rồi quậy phá không vui, lộ ra tính tình trẻ con.
Nàng ôm đầu Thường Yến Thanh, đặt tựa lên đầu vai của mình.
Đầu nàng đặt sau đầu cô, không cho cô nhìn thấy bản thân sắp rơi nước mắt.
“Em phải làm thế nào đây…” Nước mắt đã giấu đi, giọng nói khi mở miệng lại nghe ra có chút nghẹn ngào.
“Em không cần thế nào cả, chỉ cần làm chính mình thôi.” Thường Yến Thanh vuốt ve sau gáy nàng, nhỏ giọng thì thầm, có chút trầm mặc: “Là vấn đề của chị.
Chị sẽ từ từ điều tiết.
Em đừng buồn mà? Nhé?”
Cô nói ra những lời này không phải vì muốn khiến cho đối phương buồn bã, mà là vì muốn nói cho nàng biết, bản thân tham luyến sự tốt đẹp của nàng, cho nên sẽ quyết tâm nắm lấy tay nàng bước tiếp.
Trong đầu Ngũ Nguyệt là một mảnh hỗn độn, không biết nên nói gì mới đúng, “em em em” một lúc lâu, cũng không nói ra được điều gì.
“Sao vậy?” Tim cô rung lên, mở miệng nói.
Hành động có tác dụng hơn lời nói.
Làm một chút chút thì vợ mình sẽ biết được mình yêu chị ấy đến mức nào.
Bàn tay đang đặt trên đầu nàng của Thường YếnThanh chợt khựng lại, không hiểu sao tư duy của nàng lại nhảy số nhanh như vậy.
Ngũ Nguyệt sốt ruột: “Được không được không!” Đừng từ chối nàng nữa mà.
Thường Yến Thanh vịn vai nàng, hơi nhấc nàng lên, đẩy về phía trước một chút, sau khi đối diện với nàng thì run rẩy nhắm mắt lại, im lặng đưa ra câu trả lời.
Ngũ Nguyệt ôm lấy mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, xem như trân bảo, sau đó nghiêng đầu hôn xuống, cẩn thận dày đặc rơi lên mặt, cuối cùng cùng cô môi lưỡi tương giao, trao nhau tình yêu và được yêu.
Nàng ra sức hành động, chỉ vì thực sự muốn khiến cho đối phương vui vẻ.
Sắc mặt của Thường Yến Thanh ửng đỏ, cắn răng ngâm nga, cố gắng không để cho âm thanh huyền bí kia lặng lẽ phát ra, không bao lâu, cả gương mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
“Chị đừng khó chịu mà.” Ngay khi trong đầu Thường Yến Thanh đã loạn thành một đống, không thể nào suy nghĩ được nữa, rốt cuộc Ngũ Nguyệt mới nói ra vài chữ vừa như lấy lòng lại vừa như an ủi.
Mặc dù ngắn gọn, nhưng tình ý đong đầy.
Nếu muốn nhiều lời hơn nữa thì nàng cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, luôn cảm thấy ngôn ngữ cũng không có cách nào bày tỏ chính xác tâm ý của nàng.
Thường Yến Thanh đạt được sự vui vẻ cuối cùng, thân thể mới chậm mãi thả lỏng, khóe mắt thấm ra vài giọt lệ.
Ôm chặt lấy người trong lòng, cũng không muốn buông ra nữa.
Hôm nay, Ngũ Nguyệt lấy ra mười hai phần nhiệt tình, đủ loại tư thế, hết sức lấy lòng cô, thế nào thoải mái thì làm thế đó.
Thường Yến Thanh thực sự rất vui vẻ, còn có chút không tiếp nhận nổi.
Hai người làm trong phòng tắm nhiều lần, lại di dời trận địa lên trên giường làm tiếp nhiều lần nữa.
Cuối cùng, Thường Yến Thanh không thể không kêu dừng lại, bởi vì ngày mai còn phải làm việc.
Ngũ Nguyệt cũng có chút mệt mỏi, đắp kín chăn, lẳng lặng ôm Thường Yến Thanh, không ngừng kêu “cục cưng”, lại càng không ngừng nói “yêu chị”, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Thường Yến Thanh vô cùng buồn ngủ, cố gắng chịu đựng đợi đối phương ngủ trước, sợ nàng một mình lại suy nghĩ lung tung.
Thấy nàng đã ngủ, không còn nói chuyện nữa, mới yên lòng nhắm mắt theo, rất nhanh cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Ngũ Nguyệt tỉnh lại, bên cạnh trống không.
Thường Yến Thanh đã đến đoàn làm phim.
Nàng ngồi dậy, cào mái tóc không biết do nằm ngủ hay vì làm quá nhiều mà trở nên rối như ổ gà.
Nàng nhớ lại một chút chuyện xảy ra tối hôm qua, gõ gõ ngón tay, không kìm chế được thở dài một hơi.
Con đường làm vợ vui sướng, gánh nặng đường xa.
Còn việc cho vợ có cảm giác an toàn nữa, phải suy nghĩ thử xem nên làm như thế nào mới được.
A a a a a a, mình là heo sao! Rốt cuộc tại sao mình lấy được vợ vậy!
Bò xuống giường, giẫm trên đôi dép lê đi rửa mặt.
Mặt nàng không chút cảm xúc nhìn vào cái miệng đầy bọt kem đánh răng và bàn tay cầm bàn chải đánh răng vẫn còn chút run rẩy trong gương.
Tốt rồi, có thể so với bàn chải đánh răng chạy bằng điện rồi.
Phun bọt, súc miệng, đang định phun ra thì chuông cửa vang lên.
Ngũ Nguyệt sợ mình nghe nhầm, phồng miệng ngậm nước súc miệng, lắng tai nghe lại một lần nữa.
Thực sự có người đang nhấn chuông cửa.
Thế là nàng phun ngụm nước vào bồn rửa tay, cầm khăn mặt đặt ở một bên lên lau miệng, đi ra trước mở cửa.
Tiểu Mễ nhìn thấy cửa mở, lập tức giơ túi nhựa đang cầm trên tay lên: “Chị Nguyệt! Bánh bao súp và sữa đậu nành chị thích nhất!”
“Vào đi, đợi chị một chút.” Ngũ Nguyệt lùi bước để cho cô ấy vào, quay người về phòng, tiếp tục đi rửa mặt.
Tiểu Mễ tiện tay đóng cửa lại, mở hộp thức ăn sáng ra, đặt lên bàn.
Ngũ Nguyệt rất nhanh đã đi ra, cầm đũa nói tiếng cảm ơn rồi bắt đầu ăn.
Chiến đấu hăng hái cả một đêm, tỉnh lại đã là buổi sáng, nàng thực sự rất đói bụng.
Cắn cái bánh bao súp, nàng hỏi Tiểu Mễ: “Sao em không đi đến đoàn phim vậy?”
Tiểu Mễ trả lời trôi chảy: “Chị Thường kêu em đi mua bữa sáng cho chị trước.”
Bà chủ còn nói đừng có đến quá sớm.
Vợ bà chủ rất mệt mỏi, đến sớm quá sẽ quấy rầy nàng ngủ.
Mười giờ nàng sẽ tự thức dậy, đến lúc đó mua bữa sáng đi đến, còn có thể ăn nóng.
Chậc chậc, nhìn một mảng tím xanh dọa người trên xương quai xanh của vợ bà chủ kìa.
Đúng là bị liên lụy rồi.
Ngũ Nguyệt ngẩng đầu muốn hỏi cô ấy, nhìn thấy nơi ánh mắt cô ấy bay đến, cuối cùng cũng hiểu ra cô ấy cười cái gì.
Lúc vợ nàng ý loạn tình mê cũng đã ở trên người nàng mút không ít dấu, thoạt nhìn cũng khá kịch liệt đó.
“Hâm mộ à?” Ngũ Nguyệt không kiềm lòng được trêu ghẹo Tiểu Mễ.
Thẹn thùng là cái gì? Nàng luôn luôn không cần đến mặt mũi.
Tiểu Mễ sợ hãi lắc đầu, so ghs* với vợ bà chủ, cô ấy so không nổi đâu.
*Nói chung là mấy chuyện nhạy cảm á.
Tiểu Mễ không ứng chiến, nàng cũng không có lòng trêu chọc cô ấy, hôm nay còn có chuyện chính cần làm.
“Lát nữa có sắp xếp gì không?”
Tiểu Mễ nghe lời bà chủ: “Không có sắp xếp gì khác, chị Thường kêu em hôm nay ở với chị.”
Ngũ Nguyệt hiểu: “Được rồi, đợi lát nữa dẫn chị đến đoàn phim.”
Tiểu Mễ đáp: “Dạ được.” Nghe theo vợ bà chủ.
“Đúng rồi, đừng nói cho Thanh Thanh biết.” Ngũ Nguyệt bổ sung.
Tiểu Mễ ngớ người: “Hả?”
Ngũ Nguyệt uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, đặt ly sữa xuống: “Hả cái gì mà hả? Làm theo là được rồi.”
Tiểu Mễ ngoan ngoãn trả lời: “Dạ được.”
Lời của bà chủ và lời của vợ bà chủ, đương nhiên nghe theo lời của vợ bà chủ rồi.