Bạn đang đọc Học Viện Novar – Chương 9: Căng tin
Trên hành lang, có hai người đi song song nhau : một nam, một nữ
-Tiểu Y, muốn xuống căng tin không? – người con trai lên tiếng
-Ùm…
Trong lúc đó…
-Jun, chúng ta xuống căng tin đi – vâng đây là giọng nói “thánh thót” của Rena
-Ùm – hắn đảo mắt về phía Huyn – Đi không?
Huyn thì vẫn còn đang mải mê suy nghĩ gì đó không để tâm tới lời nói của hắn. Khuôn mặt vẫn ánh lên sự tò mò và đăm chiêu cho tới khi
-Huyn, ê này! Cậu nghe không vậy? – Rena huơ huơ tay trước mặt Huyn
-À , Hả? À ừ đi
-Ok, đi thôi – Rena khoác tay Jun và Huyn kéo đi trong sự ghen tức hiện rõ trên khuôn mặt đám nữ sinh còn lại
Lúc này nó và Phong chỉ còn cách cổng phòng căng tin vài bước chân. Toan tính bước lên nhưng một cuộc đụng độ bất ngờ xảy ra. Đối diện với bọn nó lúc này là bộ ba Jun – Rena – Huyn. Jun nhìn nó lạnh tanh trong khi Huyn lại thể hiện thái độ tò mò về cô gái này. Riêng Rena tặng cho nó một cái nhìn khinh bỉ thách thức.
Chẳng nói chẳng rằng, nó liếc nhìn ả một cái sắc lạnh rồi bước đi. Bắt gặp ánh mắt ấy,toàn thân Rena như đóng băng hoàn toàn. Cô không thể cử động hay nhúc nhích dù có cố gắng thế nào đi nữa. Hắn cũng nhìn thấy ánh mắt đó, sao nó giống ánh mắt của hắn tới vậy?, thật kì lạ.
“Dám thách thức Tiểu Y ư? Thật ngu ngốc” Phong cười nhạt rồi cũng vào căng tin. Đột nhiên từ ngoài lao ra một cái bóng
-Ui da, xin lỗi cậu. Mình … – cô gái kia ngẩng mặt lên – Ơ … Hyeong? Cậu… sao lại ở đây?
-Học ở đây – nó nhún vai rồi dơ tay đỡ cô gái kia dậy – rất vui được gặp lại.
Phải, cô gái hậu đậu đó chính là Lay, tuy hơi bất ngờ nhưng cô cũng cười đáp lễ. Cô chợt quay sang người bên cạnh nó
-Đây là bạn cậu à, Hyeong?
-Ừ, đây là Victor
-Rất vui được làm quen, tôi là Victor Atushi – Phong nhìn cô với một nụ cười với người bạn đầu tiên gặp mặt
-Vâng, chào cậu. Tôi là Layla – nói rồi cô quay sang phía nó – Thôi mình vào đi. Cậu ăn gì không?
-Ùm – nó gật gù – một li hoa quả
Phong nhíu mày : “chưa ăn sáng đã gọi nước là sao?”. Nó thấy vậy nở một nụ cười trấn an.
-Layla, bạn dùng gì? Tôi đi mua luôn thể?
-À, ình một phần B là được
-Ùm, hai người tìm chỗ ngồi đi, lát tôi quay lại.
Nói rồi anh quay lại bước tới quầy bán đồ ăn. Layla kéo tay nó đi tìm bàn và cuối cùng cũng được một cái bàn ở góc khuất gần cửa.
-Aaaaaaa… Hội trưởng Jun kìa – một nữ học viên hét toáng lên
-Ôi cả hội phó nữa kìa… họ đẹp trai quá – một cô khác nhảy dựng lên ( viết xong thấy hơi sến sến )
-Mẹ kiếp … sao Rena dám khoác tay anh Jun và anh Huyn chứ? Cô ta cho rằng mình là ai?
-Con cáo già giả nai, hết quyến rũ anh Jun giờ lại chuyển qua anh Huyn
…
Nó nhíu mày. Không phải vì ghét thái độ của Rena đối với hai kẻ kia mà vì đám nữ sinh ồn ào gần đó. Chứ hai tên kia có bị Rena ăn thịt hay quyến rũ đi chăng nữa cũng chẳng phải việc của nó. Nhìn sang cô bạn, Layla đang nhìn Huyn. Ánh mắt yêu thương nhưng chứa chan sự chua xót, điều đó đủ để ai cũng hiểu : Layla thích Huyn.
-Ồn ào – âm lượng không lớn nhưng đủ để bộ 3 và đám nữ sinh nghe thấy. Nó nhún vai, nhét earphone vào tai và thư thái nghe nhạc
-Cô nghĩ mình là ai mà được quyền lên tiếng ở đây? – một nhỏ tóc vàng ùa tới đứng trước mặt nó vẻ mặt cao ngạo
Nhưng đáp lại điều đó chỉ là sự im lặng. Nó thuộc tuýp người không thích nói nhiều, mà đã nói thì không ai không cứng họng vì lẽ thường tình là nó luôn đúng. Con nhỏ tức tối dơ tay tát nó trong khi đó Rena đứng đằng sau cười khinh bỉ: “dám đụng vào tao, mày chết chắc rồi”. Nhưng nó chỉ cười nhạt
“Bốp”
Âm thanh vui tai vang vọng khắp căn phòng. Một cái tát mịn được đáp xuống trên khuôn mặt của một người. Nhưng… không phải của nó. Nhỏ kia ngã ngửa ra đằng sau bất tỉnh hoàn toàn, in trên má phải là dấu 5 ngón tay đỏ lòm. Đám người kia mắt chữ A mồm chữ O nhìn nhỏ đang ngất lim dưới sàn.
Nó chậm rãi ngồi xuống rồi tiếp tục công việc dang dở. “mày cứ đợi đấy, sẽ không có lần thứ hai đâu”, nhỏ Rena tức tối.Một nụ cười nhạt nở trên đôi môi quyến rũ nơi Phong. Từ nãy tới giờ cậu chỉ quan sát những hành động của nó dù cho đã mua xong đồ ăn:
“lại nữa sao? Đúng là một lũ người ngu ngốc”
Ngán ngẩm, nó kéo Layla bước ra khỏi căng tin. Lay từ nãy đến giờ cũng bất ngờ về phản xạ của cô bạn. Từ lần đầu gặp mặt, cô đã đoán nó không phải là một người tầm thường vì thái độ và cử chỉ của nó đều … không coi ai ra gì. Một hạt cườm chỉ nhỏ bằng hạt lựu mà có thể đả thương người khác thì quá khủng khiếp.
-Sao cậu lại dẫn mình xuống đây? Ta còn chưa ăn mà? – nó và Layla đang đứng trong gara
Nó không đáp, chỉ rút tấm khăn từ trên xe xuống, bước lên xe rồi mở cánh cửa:
-Lên đi.
-Bây.. giờ ư? Đang học mà
-Xin phép rồi. Đi
-Đi đâu?
-Chơi.
Những câu nói cụt lủn nhưng đủ để người nghe hiểu. Chần chừ một lúc, Lay cũng bước lên xe. Phóng xe ra khỏi gara, quay đầu ngước lên ban công tầng năm, nó gật đầu một cái rồi phóng xe mất hút. Nó chạy xe về phía trung tâm thành phố, bất giác Layla hỏi:
-Vậy.. chúng ta đi đâu? Shopping nhé?
-Cũng được.
Rồi nó và Lay cùng tới trung tâm mua sắm Tsuki. Bước vào trong, Layla xà đến ngay khu thời trang. Vô vàn những bộ váy, quần áo được chọn và vô tình, nó trờ thành người mẫu.
– Wa, cậu mặc gì cũng đẹp hết Hyeong. Trông cậu xinh quá – Layla tấm tắc khen
Nó chỉ cười mà chẳng biết nói gì. Nó đã bao giờ đi mua sắm kiểu này đâu mà nếu có thì chắc đồ nó mặc toàn hàng độc cả. Haizz thôi chiều cô bạn này chút vậy.
Cuối cùng nó chỉ chọn ình một chiếc mũ màu trắng và đôi găng tay cũng trắng nốt. Layla lại chọn ình một bộ đồ khá đậm chất tomboy vì cô nghĩ đi chơi thì nên kín đáo một chút.
Trời cũng đã ngả về tối, nó đưa Layla về nhà. Dường như hôm nay nó đã rất vui, nó cởi mở hơn, cười nhiều hơn và cảm thấy thanh thản hơn. Có lẽ người bạn nó đã cứu thực sự đã giúp nó một phần nào đó. Lựa chọn không tệ nhỉ?
Về phần Phong, sau khi nó bỏ đi, anh cũng lên lớp, lấy cặp của nó và anh rồi cũng… bỏ đi nốt ( 0.o trốn học ngày đầu tiên ư?). Trước khi đi, anh cũng cẩn thận nhắn lại với Yukito một câu giống như nó :” Xin phép cho tôi nhé, về trước đây”. Nhưng anh không đi chơi mà về thẳng nhà luôn. Anh muốn xem bọn nhóc kia thế nào…
Nó đi chơi vui tới nỗi mất cảnh giác mà không biết rằng, mọi việc làm của nó đều không thể qua mắt một người…