Bạn đang đọc Học Viện Novar – Chương 7: Gặp lại tri kỉ
Bước chậm rãi về căn biệt thự màu trắng trước mặt, nó nhìn chăm chú tòa lâu đài đó nhưng thực chất lại đang nghĩ về một chuyện khác. Nó đang nghĩ về buổi “đi học đầu tiên” của mình. Từ trước tới nay nó đã không thích tới trường nên tuyệt nhiên ngoại nó đã mời rất nhiều vị giáo sư có tiếng trên thế giới về bổ túc thêm kiến thức cho nó. Suốt hơn 10 năm qua, lượng kiến thức nó được bồi đắp có lẽ đã đủ để vượt qua cấp độ trung học phổ thông.
Tất cả thật rắc rối, thoạt đầu nó tưởng rằng chỉ là sự sắp đặt của ngoại để nó tìm hiểu thế giới bên ngoài nhưng lại có điều gì đó rất lạ. Chỉ số chất xám trong đầu nó đủ để nó phát hiện ra : Vòng Maria của nó màu trong suốt. Kể cả những chiếc vòng mới ra lò chưa ai sử dụng đều có màu xám xịt huống hồ là người đeo nó rồi thì lại càng không có chuyện chiếc vòng biến thành trong suốt.
-Chị Nguyệt Y, chị về muộn vậy? Đã ăn trưa chưa? – Chưa thấy mặt đã thấy tiếng. Thật hết cách với cô bé này
-Thế còn hai đứa? Đã ăn chưa? – nó nhìn thấy một bóng người trước cổng, biết đó là Huyền, nó hỏi vọng lại
Cô bé chạy lại, đứng trước mặt song song với nó. Bất chợt Huyền cầm tay nó kéo về biệt thự.
-2 đứa bọn em ăn rồi. Tuy hơi lạ miệng nhưng cũng khá ngon – Vũ từ đâu bước ra thay cô bé lanh chanh kia trả lời. Nó gật nhẹ một cái tỏ ý hài lòng rồi bước vào nhà.
6h30 pm – hội trợ hoa anh đào
-Chị, chị! Qua kia xem đi, mùa này hoa anh đào nở đẹp lắm. Woa nhìn kìa – giọng nói “thánh thót” này được phát ra từ một cô bé mặc một chiếc áo phông trắng trơn không một viền trang trí, một cái quần bó màu tím tôn lên vẻ đẹp ngoại hình của cô và một chiếc áo ngang bụng màu tím nốt. Không ai khác đó chính là Huyền
-Từ từ thôi…. Huyền, em kéo chị Y với anh xềnh xệch thế kia tính cho cả hai ôm đất mẹ bao la sớm hả? – Vũ nhăn nhó nhìn Huyền đang kéo mình một cách không thương tiếc về phía trước.
Nó im lặng từ cái lúc bước ra khỏi biệt thự tới giờ. Thực sự nó cũng có thích nơi đông người như thế này đâu. Bị kéo đi theo phong trào thôi. Thật là hết cách nói với bộ ba con người kì lạ này.
“ Bước vào căn biệt thự, nó nhìn thấy một tờ báo trên bàn. “Chắc là đang đọc” – nó nghĩ. Kéo nó lại ghế sofa, Huyền lên tiếng:
-Chị này, tối nay… mình đi hội chợ hoa anh đào nhé. Tối nay khai mạc rồi đó, chắc đẹp lắm. Nhé chị nhé – cô bé cầm tay lay lay nó với ánh mắt cún con đầy tha thiết. Nó thở dài, biết thừa cái tính hiếu kì của cô nàng này, nó nói
-Được rồi, mấy giờ?
-Hì, 7h khai mạc, mình cứ đến từ 6h30 ngắm trước nhé. Tiện thể đi ăn tối luôn, nghe nói đồ ăn Nhật Bản thú vị lắm – cô bé cười tươi sau cái quyết định của nó.
Nó chỉ gật gù rồi cuối cùng đứng thẳng dậy, lên phòng thay đồ và nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi”
Dừng chân ở một góc hồ, nó đứng hẳn lại và nhìn xuống mặt hồ. Cành anh đào từ một cây hoa gần đó rủ bóng xuống mặt hồ xanh thẳm tạo nên một khung cảnh lôi cuốn lòng người. Những bông hoa nhỏ lìa cành bay nhẹ và đáp xuống mặt hồ.
Có vẻ nó rất thích cái khung cảnh này, tuy đường phố khá đông và nhiều người qua lại bên ao nước nhưng nó vẫn giữ được vẻ đẹp bình yên cố hữu.
Nó cứ đứng như vậy, ngắm nhìn từ cánh hoa mà lòng thấy nhẹ tênh. Thật kì lạ, ở nhà vốn nó đã nhìn thấy không gian này rất nhiều lần rồi nhưng sao giờ lại cảm thấy lạ thế.
-Về biệt thự đi, lát chị về sau – nó kéo hai đứa kia lại và nói – Đừng bỏ bữa đấy
Sau đó nó bỏ đi mặc kệ những tiếng gọi í ới ở sau lưng – Ashhh, chị ấy sao thế nhỉ – Huyền cau mày nhìn cô gái vừa lặn mất hút sau đám đông
-Thôi về đi, chị ấy đã nói vậy rồi – Vũ nhún vai rồi kéo Huyền đi. Tuy hơi khó chịu vì không được đi chơi lâu nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn đi về.
Lúc này ở chỗ nó
Đứng trên cây cầu bắc ngang một khúc song gần Tokyo, chống tay lên thành cầu, nó ngắm nhìn màn trời đã dần ngả về đêm. Bất chợt, từ khóe môi của nó xuất hiện một nụ cười bán nguyệt
-Phong ca à! Có cần lộ liễu vậy không – nói gì thì nói, ánh mắt nó vẫn bị cuốn vào khoảng không vô định trước mặt. Dường như nó có một ma lực nào đó lôi cuốn đến lạ thường.
Những làn gió bắt đầu xô tới, lao thẳng về phía chiếc cầu nhưng lại tạo thành một cơn lốc gió ngay cạnh nó. Bên trong đã dần hiện ra một cái bóng. Một chàng trai tuấn tú, vầng trán cao, ánh mắt màu nâu khói toát lên vẻ lạnh lùng dữ tợn. Dáng người cao, anh khoáng trên mình một chiếc áo màu ghi có in hình tia chớp sau lưng, một chiếc quần jean nâu và giày thể thao đơn giản. Chàng trai nhìn nó một hồi lâu, giống như nó, một nụ cười nở ra, nhưng … rất ranh mãnh:
-Không ngờ đấy Tiểu Y, nhận ra từ khi nào vậy? – tiến lại gần nó, anh nhìn thẳng vào đôi mắt hung đỏ. Đôi đồng tử hiện lên một người con gái có thân hình mảnh mai nhưng khuôn mặt lại vô cùng lạnh lùng
-Lúc ở hồ – nó nhún vai
“… một làn gió bất chợt thổi sượt qua người nó. Thật kì lạ, làn gió mang hơi ấm của một bóng dáng quen thuộc và mùi cỏ xanh từ những cánh rừng xa dù chỉ là thoáng qua. “Về rồi sao, tưởng quên rồi chứ?”. Sau đó từng đợt gió thổi về hướng nó, gió lùa nó về hướng chiếc cầu không xa kia. Gật đầu nhẹ, nó quay lại nói với hai đứa nhỏ rồi lặng lẽ bước đi …”
-Thì ra là vậy – anh phì cười vì sự ngốc nghếch của mình – anh phải đánh giá lại tài nghệ của em rồi – phải, thực sự anh nên làm vậy. Người con trai này không ai khác chính là chủ nhân tương lai của Âu tộc – Âu Doãn Phong và còn là vị giám hộ cuối cùng. Bộ tam đoàn tụ, lịch sử sắp sửa được lặp lại…
-Còn anh, về khi nào vậy? – thôi nhìn vào khoảng không ấy, nó quay sang nhìn anh một lúc như muốn được nghe câu trả lời. Nhưng sau đó, nó lại trở về dáng vẻ ban đầu, ngắm nhìn bầu trời đã ràn ngập những ánh sao xa đang tỏa ánh sáng tực trên mặt hồ lặng sóng.
-Vừa về, thấy quản gia bảo em sang Nhật chơi rồi. Chắc lại một ý tưởng quái quỷ của chủ tịch phải không
Nó chỉ cười mà gật gù. Từ xưa tới nay, ngoài ngoại nó ra thì người đoán trúng “tim đen” của nó chỉ còn mình Phong. Thường thường chỉ có nó đoán trúng của người khác chứ không bao giờ có điều ngược lại xảy ra (cứ mơ đi, sau sẽ k thế đâu)
-Thôi được rồi, về thôi không hai đứa kia lại lo – Phong luôn là người vô cùng chu đáo trong công việc. Trong ba giám hộ, anh lớn tuổi nhất và đương nhiên, anh cũng chin chắn nhất trong việc quyết định mọi chuyện.
Hai thân ảnh đi song song nhau : một nam, một nữ, lặng lẽ,nhẹ nhàng.Người con gái có ánh mắt vô hồn đang nhìn về phía xa xăm nơi cuối trời. Người con trai nhìn thân ảnh người con gái : mảnh mai, thuần khiết. Vào lúc nào đây, nếu ai nhìn thấy họ sẽ đều phán một câu : hai người họ là người tình của nhau. Nhưng thực chất có phải vậy đâu!
Phong chỉ coi nó như một đứa em gái để anh yêu thương chiều chuộng mặc dù biết sau này là không thể. Nó cũng chỉ coi anh như anh trai – người rãi bầy tâm sự với nó lúc nó buồn chán mà thôi. Họ bước đi như những bóng ma vậy, hoàn toàn không một tiếng động.
Họ ngờ đâu những hình ảnh đó đã thu hết vào tâm trí của một người đang ngồi trên cây. Khóe mắt ánh lên một sự thắc mắc nhưng đôi môi lại nở một nụ cười kín đáo không kém phần làm người khác tò mò
“… cô khiến tôi tò mò đấy cô gái…”
Profile: Âu Doãn Phong (Victor) : 21t, là trưởng nam của Âu tộc, là giám hộ cuối cùng trong số bộ 3. Thông minh, quyết đoán, sắc sảo nhưng vô cùng chu đáo.Coi nó như em gái và luôn luôn bảo vệ nó trong mọi hoàn cảnh.Lời nói vô cùng sắc bén khiến không ít người cứng họng và nể phục chàng trai trẻ tuổi này. Chủ tịch công ti viễn thông Penta đứng đầu trong ngành công nghệ thông tin thế giới