Học Viện Hoàng Hôn

Chương 19


Bạn đang đọc Học Viện Hoàng Hôn – Chương 19

Nó đi qua đi lại trước cánh cổng to lớn, loay hoay tìm 1 cái chuông cửa.
[Đúng là không thể nào nhầm nhà được, mà cái này chắc cũng chả phải nhà mà là 1 cái tòa lâu đài thì đúng hơn. Bao nhiêu người sống mà xây gì to khủng bố thế này.]
Nó dành ngày chủ nhật để mang bộ váy và đôi giày trả cho Nhật, địa chỉ thì nó hỏi Vũ Thanh. Cuối cùng, nó thấy 1 cái chuông kiểu rất hiện đại.
Bíp.
-Cho hỏi là ai đây? – Màn hình hiện lên khuôn mặt người đàn ông với cặp kính nhìn như xã hội đen.
-..Dạ..cháu là bạn Anh Nhật, cháu có chuyện cần gặp cậu ấy ạ. – Nó trả lời.
-Cô có hẹn trước không?

-Dạ không…
-Vậy thì xin cô về cho….
Nó chưa kịp phản ứng thì cái ông kính đen bị 1 người đàn ông khác đẩy sang 1 bên. Người này cỡ tuổi ba nó, có gương mặt phúc hậu.
-Ái chà, cháu là bạn của Anh Nhật à? Mời vào, mời vào. – Ông ta niềm nở.
Cánh cửa tự động mở ra, bên trong có 1 lối đi duy nhất dẫn vào trong, 2 bên là rừng cây um tùm. Nó đi được nửa đường thì gặp ông bác hồi nãy, tay cầm kéo tỉa cây loay hoay với cái thang.
[Vậy là người làm vườn à? Kì lạ thiệt]
Nó bước tới vịnh cái thang để ông bác trèo lên.
-Ồ, là cháu, ta cảm ơn nhé. – Ông cười , tay tỉa tỉa mấy cái lá.
-Dạ, cháu mới phải cảm ơn, nhờ bác cháu mới vào được ạ. – Nó cảm thấy dễ chịu chịu khi trò chuyện với người này.
-Vậy cháu là bạn Anh Nhật à?
-Dạ. Cháu tên Hạ Tiểu Tuyết ạ.
-Uhm. Cháu chắc chắn là 1 cô gái tốt.

Nó ngớ người trước câu nói đó.
-Vì Nhật không thân với ai lắm, trừ thằng Vũ Thanh thôi. – Bác ấy tiếp tục. – Nó có 1 người bạn xinh đẹp như cháu bác cũng mừng. À, cháu muốn gặp Nhật phải k, nó đang ở phòng đọc sách, đi vô cửa chính rồi quẹo phải là tới.
-D..dạ. – Nó cuối đầu chào rồi chạy đi. [Bác ấy trông có vẻ tốt bụng. Mà sao lạ vậy ta, tưởng ai cũng gọi Nhật là cậu hay cậu chủ chớ nhỉ??]
Nó đi vào nhà, không có vẻ ngạc nhiên vì sự đồ sộ, nguy nga nơi đây, nó quẹo phải. Nói là tới liền chứ nó cũng phải đi 1 đoạn khá xa mới đứng được trước cửa của 1 căn phòng. 1 nhóm các chị hầu đi ngang qua nó, kính cẩn cuối chào, nó cũng lung túng chào lại.
[Cỏ vẻ như dù là người lạ nhưng vào được đây rồi thì đều là khách cả.]
Nó đẩy cửa nhè nhẹ. Cái phòng đọc sách mà cứ như nguyên cái thư viện thành phố á. Thẳng vô trong nó thấy Nhật đang ngồi trên chiếc ghế, phía sau cửa sổ mở làm tấm màng bay phấp phới. Bước đi nhẹ nhất có thể, nó đặt cái túi xách bên cạnh chiếc bàn hỗn độn mớ giấy tờ. Có vẻ Nhật đã thiếp đi trong khi làm việc. Nhìn gương mặt Nhật khi ngủ trông thật yên bình, không năng động như ngày thường. Chợt nó nhận thấy có cái gì đó rất quen thuộc trên nét mặt này, ngỡ như nó đã biết Nhật từ rất lâu rồi chứ không phải cái lần ở nhà hàng.
Cạch. Nó quay đầu lại thì nhìn thấy 1 người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng ngồi trên 1 chiếc xe lắn nhìn nó mỉm cười, người đó ra hiệu cho nó đi theo rồi đi mất. Nó ngẩng người nhưng nhanh chóng đóng cửa sổ lại cho đỡ gió rồi bước ra ngoài.
Nó đi theo người phụ nữ ấy ra tới ngoài vườn. Rảo bước vòng vòng 1 lúc thì 2 người dừng lại trước 1 khu vường đầy hoa, nhìn lên có thể thấy biển ở phía xa. Người phụ nữ quay qua nó nở 1 nụ cười ấm áp. Lại 1 lần nữa nó cảm thấy có cái gì đó quá đỗi thân quen, dịu dàng mà sâu lắng. Người ấy nhìn nó trìu mến rồi ngước lên ngắm biển. Nó không biết nên nói gì nên cũng chỉ lặng thinh đứng đó.
-Bà ấy bị câm. – Tiếng của ông bác ở phía sau, nó quay lại. – Chân thì bị thương trong 1 tai nạn nên không thể đi lại được nữa.

Nét mặt bác ấy thoáng 1 chút buồn. Vài giây trôi qua trong im lặng.
-D…dạ…đến giờ cháu phải về, nên… – Nó còn việc ở nhà ăn vào buổi chiều.
-Uhm, bác rất vui vì cháu đến chơi, mặc dù thằng Nhật lại lăn ra ngủ. – Bác ấy cười. – Khi nào rảnh cháu lại ghé sang nhé.
-Dạ! – Nó quay qua cúi chào người phụ nữ. – Thưa 2 bác cháu về.
Nó đạp xe trở lại học viện, vừa đi vừa ngắm cảnh. Trời cũng xế chiều, ánh hoàng hôn lấp lánh chiếu vào gương mặt trắng trẻo của nó. Nó dừng lại, quyết định đi dạo trên biển. Mùi vị mằn mặn xộc vào mũi nó, cảm giác làn gió nhè nhẹ thổi qua làm nó thấy dễ chịu. Nó ngồi xuống nhìn mặt trời lặn nơi phía chân trời. Cái màu cam cam, đỏ đỏ, ấm áp mà êm ái này lúc nào cũng mang lại cảm giác yên bình cho nó. Chỉ cần nó nhìn thấy khung cảnh bình yên này thì bao nhiều buồn phiền, nghĩ suy trong ngày đều tan biến hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.