Bạn đang đọc Học Viện Hoàng Hôn – Chương 18
Khuôn viên trường được trang trí rất lộng lẫy, có cả 1 dãy bàn dài với đủ loại thức ăn sang trọng. Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn lấp lánh làm cho khung cảnh y như 1 khu vườn cổ tích. Mọi người ai cũng trông thật quí phái trong những bộ cánh đắt tiền. Bất chợt nó thấy thật lạc lõng, dù gì thì cái thế giới này không dành cho nó.
Nó khoác tay Phong đi vào, còn Ly thì theo sau với Thanh. Vừa nhìn thấy nó, những ánh mắt soi mói đều tập trung vô nó. Nó thấy khó chịu, ngột ngạt.
Ngân và Nhật đứng trò chuyện vui vẻ với mấy người bạn. Nhật cười đùa với 1 cô gái xinh đẹp, có vẻ là đàn chị, rất thoải mái.
-Chào, mấy bạn tới hơi trễ đó – Nhật quay qua cười khi trông thấy đám tụi nó. – Để tớ giới thiệu, đây là chị Bạch Sương, chị gái của Bạch Ngân.
-Chào mấy em. – Trông chị Sương rất đẹp, nhìn không khác gì người mẫu, nụ cười của chị cũng rất thân thiện.
Nó cảm nhận được Anh Nhật rất thích chị Sương qua cách nói chuyện của cậu ấy, trông 2 người đó cũng xứng đôi thiệt. Đang suy nghĩ bân quơ thì có ai đó gọi nó từ phía sau.
-Em ra nhảy cùng anh 1 bài nha. – Lại 1 siêu mẫu khác nữa, vóc người anh chàng cao, lại ra dáng lãng tử.
Nó đứng im 1 hồi vì không biết trả lời thế nào, đơn giản là nó ngại, với nó không biết khiêu vũ là gì, lỡ như ra đó rồi làm trò cười ọi người thì sao đây. Phong nhanh chóng cầm tay nó.
-À, bạn ấy đồng ý nhảy với em trước rồi ạ. – Nói xong, Phong lôi nó ra sàn nhảy.
-Ế ế…tao có biết khiêu vũ đâu. – Nó lúng túng.
-Chả sao, cứ bước theo tao là được rồi.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên và mọi cặp đôi đều khiêu vũ, có cả Nhật với Ngân, chị Sương với cái anh hồi nãy, và Thanh với Ly. [Con Ly nó biết khiêu vũ từ đời nào thế nhỉ???]
Nó kinh ngạc khi Nam Phong nhảy rất giỏi, mỗi bước đi của cậu đầu uyển chuyển và nhịp nhàng theo điệu nhạc. 2 tay Phong giữ nó rất chặc để đảm bảo rằng nó không bị ngã. Chợt nó bước hụt, rồi té nghiêng về phía trước vào Phong, nhưng cậu vẫn đứng vững. Cái tư thế này cứ y như Phong đang ôm nó vậy, mùi của Phong thoảng nhẹ, không phải nước hoa nồng, ngược lại rất dễ chịu. Tay Phong vẫn ghì chặt nó không buông. Bất giác, nó như được che chở, cảm nhận sự an toàn tuyệt đối.
Đến phần đổi bạn nhảy thì nó bị anh chàng hồi nãy kéo qua.
-Anh tên Nguyên. –Anh ta cười. – Đến phiên em nhảy với anh nhé.
-À….dạ.
Trong lúc khiêu vũ, Nguyên cúi đầu xuống , ghé miệng sát tai nó, thì thầm.
-Em dễ thương lắm. – Hơi thở lạnh ngắt của Nguyên làm nó rùng mình. – Nhưng nếu bộ váy này bị bẩn thì chắc hết đẹp ha.
Nguyên bất thình lình xô nó 1 cái thật mạnh!
Nó bước loạng choạng rồi va phải 1 người khách khiến li nước trên tay người đó đổ hết lên cả chiếc váy của nó. Té 1 cái phịch xuống đất, mắt nó mở to hoang mang. Tiếng cười chế giễu vang lên xung quanh bên tai nó. Ngước mặt lên, nó bắt gặp gương mặt của Nguyên với 1 cái nhếch môi đầy mãng nguyện.
Đến khi nó định thần lại thì Nam Phong đã khoác chiếc áo vest của cậu cho nó rồi, Phong dìu nó đứng lên, giúp nó lấy lại bình tĩnh. Nó đưa mắt xung quanh để kiếm Nguyên nhưng anh ta đã biến đâu mất hút. Nhật Ly lúc đó chạy tới, tay cầm theo 1 cái túi giấy to.
-Nhanh lên, ra xe thay đồ đi – Ly thúc. – Đây là váy và giày mà Nhật mua tính đưa mày đó.
Nó không quen đi giày cao gót, nhưng vẫn phải mang vì cái mảnh giấy với dòng chữ của Nhật, “Bạn không mang đôi này tớ giận à ^^”. Nó vừa bước xuống khỏi xe thì thấy 2 đứa bạn nó tròn xoe nhìn nó không chớp mắt.
Bộ váy Nhật gửi phải nói là vô cùng hoàn hảo. Kiểu dáng và thiết kế tinh tế đến từng chi tiết. Chiếc váy lại có màu xanh lam, màu ưa thích của nó, màu cho sự hi vọng. Nhìn nó trong trang phục này không khác gì 1 tiểu thư đài cát với sắc đẹp tuyệt vời.
Phải mất 1 lúc nó mới đứng vững trên đôi giày. Bước trở vô bữa tiệc, mọi ánh mắt lại nhìn nó, nhưng lần này kinh ngạc trước vẻ đẹp lột xác như thiên nga của nó. Bọn con gái thì vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét, đám con trai thì say mê trước sắc đẹp lạnh lùng của nó, ngay cả Thanh và Nhật cũng khó mà rời mắt khỏi nó.
-Đúng là người đẹp vì lụa. – Bạch Ngân là người đầu tiên phá vỡ sự im ắng bằng cái giọng kênh kiệu, nhưng mặt của con bé đỏ hết vì ngượng nghịu, đúng là trẻ con. (khúc này k phải les hay j` j` đâu nhá)
Anh Nhật mời nó ra khiêu vũ. Nó nhận lời, trong lòng thầm vui. Nó như nàng lọ lem được ban phép màu để sánh bước cùng hoàng tử.
-Cái anh hồi nãy nhảy với bạn… – Nhật lên tiếng.
-Huh? Cậu biết anh ta à? – Nó ngạc nhiên, vẫn còn tức vì bị đẩy ngã.
-Anh ta là người đứng đằng sau mấy trò bắt nạt trong trường của bạn đấy. – Nhật nói với giọng bình thản.
-Sao cậu biết???
-Tớ đã biết ngay từ đầu rồi. Anh ta đáng sợ lắm, đến tớ còn phải sợ….
-Sao cậu không nói cho tui biết!!?? – Nó bắt đầu thấy bực mình.
-Đơn giản là vì tớ không thích, tớ thấy chuyện này có vẻ thú vị. Tớ muốn xem bản lĩnh của cậu ra sao…
Chát!
Nhật chưa kịp dứt lời thì bị nó tát 1 cái đau điếng.
-Cậu là đồ tồi! Bộ tui là trò tiêu khiển cho cậu giải trí hả??!! Đồ… – Cổ họng nó nghẹn lại, nước mắt như trực trào trong cơn giận dữ. Nó không biết tại sao nó tức giận khi nghe Anh Nhật nói vậy với cái giọng bình thản như không có gì.
Còn Nhật thì đứng ngây ra, nhìn nó ngỡ ngàng, nhìn gương mặt đau đớn của nó, bỗng nhiên cậu thấy nhói đau.
Nó quay đi, bước nhanh ra khỏi sân trường trước những con mắt ngạc nhiên vì hành động của nó. Đến khi còn 1 mình trong khuôn viên rộng lớn vủa học viện, nó mới thút thít, cố gắng lau đi mấy giọt nước mắt vô nghĩa. Nó giận Nhật vì những lời vô tâm, nó cũng tức nó vì đã hôi nặng lời. Nó không biết rằng trong tim nó đang rung động vì Nhật, tim nó cứ đập mạnh mỗi lần nó bước 1 bước nhảy cùng Nhật, nó chưa biết tình cảm trong nó đang lớn dần…
-Tuyết! – Tiếng gọi của Phong làm nó quay đầu lại. Nét lo lắng hiện rõ trên gương mặt tuấn tú của Phong, cậu ấy thở hồng hộc, quần áo thì gần như là rối tung lên vì chạy đi tìm nó.
Lấy tay dụi mắt, nó cười, che đi đôi mắt đỏ hoe trong ánh đèn mờ.
-Mày chở tao về kí túc xá nha. – Nó nói, lòng thầm nghĩ lọ lem bây giờ đã hết thời hạn dự tiệc, và phải trờ về nhanh chóng.