Đọc truyện Học Viện Dị Nhân Toàn Năng – Chương 27: Tiểu Thiết
Trước mắt mọi người là ngôi biệt thự trắng ẩn mình trong làn sương đêm. Biệt thự to ang theo vẻ ngoài cổ kính và có chút gì đó… rất cô độc. Em gái nhỏ sống trong một ngôi nhà kì dị như thế ư ?
Mặc Vũ dường như chưa hết ngạc nhiên, hắn nhìn bề mặt mình đang đứng. Bên dưới phản chiếu hình ảnh của hắn, bóng loáng và đen kịt, như vậy cái “khối đá” kì lạ này duy trì sự lơ lửng của nó kiểu gì. Sau đó hắn lại nhìn xung quanh, sương mù tầng tầng lớp lớp đan xen nhau khiến Mặc Vũ cảm thấy mờ mờ ảo ảo. Bình minh ngày mai, hắn nhất định phải quan sát kĩ tất cả, nếu đây thực sự là “Nhà” mà Vô Ngân nói, hẳn thân phận của em ấy không đơn giản.
– Vô Ngân, em dẫn đường vào biệt thự đi.
– Thật sự… chúng ta sẽ ngủ lại đây sao
– Tôi thấy ớn lạnh…
Một số người nói cảm thán nói.
Đoàn người di chuyển về biệt thự, càng đi sương mù càng tản dần. Cuối cùng cánh cửa màu đen khổng lồ chắn trước tầm mắt mọi người, đứng gần cửa có thể ngửi thấy mùi hăng hắc của titani. Khẳng định cửa lớn này làm bằng titani nguyên chất, thứ trân quý như vậy mà có thể đem ra tùy tiện đúc thành cửa, cũng quá xa xỉ đi ?
Vô Ngân khẽ đẩy cửa, tiếng kẽo kẹt vang lên trong không gian lặng thinh. Ai nấy đều nín thở, ai bảo ngôi biệt thự này rùng rợn như vậy chứ ?! Vô Ngân dẫn đầu đoàn người, vừa bước vào lập tức cảm giác mát lạnh từ sàn đá hồ điệp truyền tới lòng bàn chân. Ở sảnh lớn là cầu thang to dẫn lên trên, chia ra làm hai ngả. Một bộ sô pha trắng muốt đặt ở chính giữ nhà kê cùng bàn cẩm thạch sáng bóng, trên trần nhà khắc hoa văn là đèn chùm pha lê tinh xảo.
Bỗng từ chỗ khuất dẫn vào phòng ăn xuất hiện một chàng thiếu niên tuấn tú, mái tóc bạch kim lưa thưa vài lọn đỏ nổi bật, làn da trắng và đôi mắt màu ghi làm cậu ta càng thêm lạnh lẽo. Đôi mắt màu đỏ lưu li ấy khi lướt qua nhóm người xa lạ thì bất giác dính chặt lấy cô bé đứng đầu. Là thật sự ?
Chàng thiếu niên như dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến ôm chầm lấy Vô Ngân thật chặt. Nhưng sự việc diễn ra chẳng bao lâu thì bị Mặc Nghiêu ở sau xông lên tách hai người ra, ai cũng biết, hắn đang ghen a !
Bất ngờ bị đẩy ra, chàng thiếu niên kích động vô cùng, cả người toát ra hàn băng lạnh thấu xương. Đồng tử màu đỏ nhíu chặt, sắc bén đánh về phía Mặc Nghiêu. Ngay khi cả hai ngập mùi thuốc súng và sự việc bắt đầu mất kiểm soát, một giọng trẻ con nhàn nhạt vang lên
– Tiểu Thiết.
Chỉ hai tiếng, chàng thiếu niên lập tức vứt béng cục tức đi, lần nữa nhào đến bên Vô Ngân. Chỉ là khi nhào đến, người ta chẳng thấy thiếu niên cao ráo ấy đâu, thay vào đó là một con ma thú dũng mãnh. Dở khóc dở cười hơn nữa là nó còn để cho Vô Ngân sờ đầu mình, ngoan ngoãn kêu ra hai chữ
– Chủ nhân !
Chủ nhân ? Nhất thời tất cả đều trong trạng thái mơ màng, nhất là bình dấm chua Mặc Nghiêu. Đừng nói với họ cái cậu toàn thân lạnh băng kia là ma thú tu luyện thành đấy nhé ! Phải biết rằng ma thú tu vi cao đã hiếm, nói gì đến ma thú có khả năng tu thành người. Lúc bấy giờ Mặc Vũ mới lên tiếng giải vây
– Nếu không còn chuyện gì nữa, Vô Ngân em nói xem mọi người sẽ ngủ ở đâu ?
Ngoài miệng trông Mặc Vũ có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đã không nén nổi hiếu kì. Ngày mai bọn Tiểu Ngôn nhất định sẽ tra hỏi chuyện này rõ thì thôi, cho nên hắn không cần nóng vội_ Mặc Vũ tự nhủ.
Bỏ qua một màn tri kỷ, Vô Ngân mới dắt mọi người về phòng riêng, biệt thự của cô nhiều phòng nhưng toàn để trống, xem ra lần này có thể sử dụng rồi .
Đi theo sau cô là người bạn nhỏ Tiểu Thiết và Mặc Nghiêu. Hai người không ngừng đấu đá nhau, dường như không để ý mấy người gần đó nhìn bọn họ muốn rớt con mắt. Một người một thú gầm ghè nhau mãi cho đến khi tất cả đã được sắp xếp ai về phòng nấy, họ mới chịu dừng lại. Lí do dừng lại không thể đơn giản hơn : hai tròng mắt của Vô Ngân gần như sắp phóng ra lửa thiêu chết bọn họ !
_________________
T/g
– Hình người của Tiểu Thiết có vẻ không đẹp trai lắm == Mà sắp tới có lẽ sẽ thêm 1nv mới, mong các bạn có kiên nhẫn đồng hành cùng tg tới cuối trn ( vì lịch up quá chậm :v ) Chương này hình như cũng ngắn nữa, ôi tức là tg sắp cặn ý tưởng. Thôi !
Muộn rồi, các bạn ngủ ngon !
_Lam Hi_