Đọc truyện Học Viện Dị Nhân Toàn Năng – Chương 26: Rừng Trúc Lâm
Sáng hôm sau, tập thể lớp E tập trung ở sân chính của học viện. Vì học sinh lớp E không ai là không nổi tiếng, kể cả học sinh có thực lực bét nhất thì so ra với lớp bình thường vẫn là cao hơn cả một trình độ , cho nên đường như học sinh tất cả các lớp thường đều chen nhau đứng ở hành lang các dãy nhà học để chiêm ngưỡng ” thiên tài “. Sau khi rà soát sĩ số lớp, mọi người bao gồm cả Mặc Vũ đều lần lượt bươc qua cổng dịch chuyển.
Rừng Trúc Lâm
Nháy mắt tất cả đang đứng giữa cánh rừng Trúc Lâm nguyên sinh, địa điểm họ đang đứng là phần bìa rừng, muốn đi sâu vào trong nhanh nhất cũng phải một ngày một đêm a. Mặc Nghiêu đảo mắt một cái bao quát tất cả bên ngoài thu vào tầm mắt, xung quanh cây cối rậm rạp, đường đá lởm chởm trơn trượt, thỉnh thoảng còn có tiếng côn trùng kêu . Thấy vậy tay hắn nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vô Ngân, bao bọc sự lạnh lẽo ở tay cô bằng ấm áp của mình.
Cảm nhận ấm áp nơi bàn tay, Vô Ngân bất giác ngẩng đầu lên, tần ngần nhìn vào mắt hắn thật lâu. Mặc Nghiêu đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng ấm áp, môi hắn ấn xuống cái trán trơn mịn của Vô Ngân ” chụt ” một tiếng. Thế là cô ngượng ngùng cúi đầu xuống. Hai con người kia không biết rằng mọi người đang ” rớt” cằm xuống nhìn họ, Mặc Vũ lắc lắc đầu tỏ vẻ bất lực, được rồi hắn công nhận ” tảng băng ” nhà hắn tìm được mùa xuân nhỏ của riêng mình rồi nha !
– Khụ… khụ… chúng ta đi nào_ Mặc Vũ hắng giọng kéo hai người kia về với hiện thực.
Trên đường đoàn người chú ý giữ im lặng.
Liên tục di chuyển cả ngày, chẳng mấy chốc mà trời đã tối, mọi người ai cũng thấm mệt. Rừng Trúc Lâm có một kiểu thời tiết rất đặc biệt, ban ngày rất nắng nhưng về đêm sẽ có mưa rào, cũng chính điểm này khiến ma thú phát triển mạnh mẽ, cây cối đất đai quanh năm màu mỡ. Lúc này là buổi tối, chỉ sợ lát nữa tất cả sẽ phải dầm mưa_ Vô Ngân ngẩng đầu lên trời lặng lẽ suy tính. Cô nhìn mọi người đang tranh thủ nghỉ ngơi, lại nghĩ về khoảng thời gian gần đây. Cô muốn thử mở lòng ! Đúng lúc này tiếng nói của Mặc Nghiêu cắt ngang dòng suy nghĩ
– Em nghĩ gì vậy ?
Gương mặt đẹp trai của hắn phóng đại trước mặt cô. Vô Ngân lập tức mất tự nhiên hắng giọng vài tiếng. Bỏ mặc hắn đang tò mò, cô chạy qua chỗ Mặc Vũ
– Này… lát nữa sẽ mưa.
Mặc Vũ đang chỉ huy mọi người tìm thức ăn và chỗ ngủ thì nghe thấy Vô Ngân nói. Hắn ngạc nhiên hứng thú hỏi
– Mưa ? Nhưng ban ngày nắng to mà ?
– Thời tiết ở đây rất đặc biệt, tôi rất quen thuộc chỗ này. Năm đó…_ nói đến đây cô chợt thấy mình lỡ lời. Quá khứ như thế nào cô thật không muốn cho người khác biết. Đôi mắt lưu ly xao động rồi dần bình ổn, Vô Ngân nói tiếp
– Không có gì ! Chỉ là chỗ này tôi đặc biệt hiểu rõ. Lát nữa nhất định mưa rất lớn, tôi muốn hỏi Mặc Vũ học trưởng có tình nguyện cùng mọi người ngủ lại một đêm ở nhà tôi ?
Ban đầu nghe Vô Ngân đang nói đột nhiên chuyển đề tài, Mặc Vũ hắn tò mò không thôi. Nhưng câu tiếp theo của Vô Ngân khiến hắn bỏ quên nỗi tò mò của mình.
– Nhà ? Gia đình em…
– Không cần biết. Tôi chỉ muốn hỏi đồng ý hay không thôi
Mặc Vũ nhìn lên trời. Âm u quá !
– Được !_ Hắn kiên định trả lời.
Nói rồi Mặc Vũ trở lại huy động mọi người. Lúc này tất cả đều tập trung đông đủ, bọn họ cũng rất muốn đến nhà của em gái nhỏ nha !
Vô Ngân dùng dịch chuyển tức thời, ánh sáng trắng bao bọc đám người, bao gồm ca Mặc Nghiêu đang làm mặt lạnh vì bị Vô Ngân cho ăn bơ.
Khi ánh sáng biến mất, nhất thời ai cũng kích động hô to một tiếng
– A !