Bạn đang đọc Học Bá Alpha Nằm Im Nào – Chương 62
“Ừm, gửi một bức ảnh của cậu cho tôi.” Giang Hoài bước vào cửa và chào ông chủ trước một tiếng: “Rửa ảnh.”
Bạc Tiệm cười tủm tỉm hỏi: “Cậu định cho tôi vào hộ khẩu nhà cậu thật đấy à?”
Giang Hoài bật cười thành tiếng: “Đúng đó, chủ hộ Giang Hoài, Bạc Tiệm…!là con trai của chủ hộ.”
“…!Tôi không muốn trở thành con trai của chủ hộ.”
Giang Hoài nhìn bảng giá, 10 tệ một inch, 15 tệ một bảng hai inch, rửa ảnh thì 3 tệ một tờ, cậu thản nhiên nói: “Cậu không muốn làm con trai của chủ hộ thế cậu muốn làm gì của chủ…”
Giang Hoài đột ngột im lặng, hai ba giây sau mới khô khan nói: “Đừng nói nhảm mau gửi ảnh cho tôi.”
Bạc Tiệm cũng im lặng hai ba giây mới hỏi: “Cậu muốn ảnh thế nào?”
“Thế nào cũng được, tuỳ cậu.”
“Ảnh trên giấy chứng minh có được không?”
“…! Tôi không cần ảnh trên giấy chứng minh, nếu không cậu có thể chụp ảnh ngay giờ rồi gửi sang đây, nhớ phải chụp cho rõ ràng.”
“Vậy tôi cúp máy trước, khi nào tôi chụp xong tôi sẽ gọi lại cho cậu.”
“Được.”
Giang Hoài tháo tai nghe ra, ông chủ là một người đàn ông trung niên đầu trọc khoảng 40-50 tuổi, cậu bước đến nói: “Rửa 2 bức ảnh.”
Ông chủ ngồi trước máy tính quay đầu đáp: “Cậu quét QR thêm bạn đi rồi gửi ảnh sang cho tôi.”
“Ồ.” Giang Hoài quét mã rồi gửi yêu cầu kết bạn trước sau đó dựa vào bức tường trắng bên cạnh, tranh thủ điều chỉnh camera tự mình chụp một bức gửi qua: “Đây là tấm đầu tiên, tấm thứ hai vẫn chưa gửi qua.”
Ông chủ nhận được một bức ảnh tự sướng cực kỳ tùy ý, chỉ dựa người vào bức tường của studio ảnh nhà mình mà chụp.
Đây là phong cách chụp ảnh điển hình của một trực nam, không canh góc độ, không chỉnh ánh sáng, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa đối diện với camera khiến khuôn mặt có hơi nghiêng, trong giống như đang suy tư gì đó nên cũng không có cười giống y như một viên kem lạnh trong mùa đông.
May là cậu bé này đã ưa nhìn sẵn rồi, đường nét khuôn mặt và tỷ lệ khung xương hợp lý nên nhìn cũng không quá khó coi.
Ông chủ: “…!Tôi sẽ chụp cho cậu một bức ảnh khác, ảnh chụp bằng điện thoại của cậu không ổn.
Giang Hoài thờ ơ nhìn qua: “Không cần quá nét, không cần đâu.”
“…”
Ông chủ đang rửa ảnh còn Giang Hoài tựa vào tường đứng chờ, đột nhiên điện thoại rung lên, cậu lấy ra xem thì thấy người gửi tin đến là BJ, là Bạc Tiệm gửi ảnh đến.
Bức ảnh được chụp ở ban công phòng ngủ của Bạc Tiệm, hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh nhiều nắng, mép tóc ánh lên màu nắng vàng khiến tổng thể giống như đang phát sáng, tròng mắt màu đen nhạt càng cứ như một lớp băng mỏng trên mặt hồ mùa đông,người trong ảnh đang nhìn vào camera giống như đang nhìn chăm chú vào người xem ảnh.
Bản thân Bạc Tiệm không mấy liên quan đến từ “dịu dàng”, nhưng nó khiến người ta có loại ảo giác rằng cậu đang đối xử rất dịu dàng với những người xem ảnh.
Giang Hoài tim đập loạn một hồi mới bấm vào bức ảnh.
Kẻ mạnh thật sự: “Cậu photoshop rồi à?”
Nửa phút sau Bạc Tiệm đã trả lời.
BJ: “Không hề.”
Kẻ mạnh thật sự: “Ồ, không photoshop là tốt rồi, ảnh gốc vẫn tốt hơn.”
BJ: “Tôi không cần sử dụng photoshop.”
Kẻ mạnh thật sự: “…”
Quá đẹp trai nên không cần photoshop ấy à? Giang Hoài khịt mũi một cái mới gửi cho ông chủ bức ảnh vô cùng đẹp trai của chủ tịch Bạc.
Ông chủ cũng sửng sốt một lúc: “Chà, đẹp trai vậy sao?”
Giang Hoài: “…”
Ông chủ thuận miệng hỏi: “Bạn học hả?”
“Ừm.” Giang Hoài ấn vành mũ lưỡi trai nhìn sang chỗ khác để che tầm mắt: “Bạn ạ.”
“À là bạn.” Ông chủ vừa xử lý bức ảnh vừa ung dung nói: “Người bạn này của cậu chụp ảnh rất tốt đấy, ánh sáng, góc chụp và phông nền của bối cảnh đều tốt, chắc hẳn đã tốn không ít tâm huyết đấy
“…!Vậy sao?”
“Chuyện này còn phải nói, có nhiều cách chụp ảnh đẹp cho nên vẫn nên chụp sao cho không uống phí công sức của mình, ví dụ như bức ảnh này, tôi đoán bạn của bạn đã chụp ít nhất cũng mười mấy tấm rồi mới chọn ra tấm đẹp nhất gửi cho cậu.
“
Giang Hoài: “…”
Ông chủ hất cằm: “Không tin thì hỏi bạn cậu xem?”
“…!Không cần đâu, tôi tin.”
Lúc Giang Hoài bắt xe buýt về đến nhà đã hơn chín giờ, cậu đứng trước tủ giày để đặt ván trượt sang một bên, sau đó cầm thẻ cơm ở trên tủ.
A Tài đã dậy từ sớm đang ngồi trên thảm ở phòng khách ôm máy tính bảng xem phim hoạt hình, TV cũng đang chiếu phim hoạt hình trên kênh thiếu nhi, A Tài nhìn máy tính bảng một lúc lại chuyển sang xem TV một lúc, chốc lát lại chuyển sang xem máy tính bảng, đúng kiểu ăn trong bát nhìn trong nồi.
Đây coi như thời gian vui vẻ của học sinh tiểu học đi.
“Anh mang bữa sáng về cho em rồi, tự em tới lấy đi.”
Giang Hoài cởi mũ, kéo khóa áo khoác rồi đút hai tay vào trong túi áo: “Anh về phòng trước, có việc gì cứ gõ cửa phòng anh.”
A Tài lặng lẽ nhìn Giang Hoài với ánh mắt dò xét trong giây lát, rồi lại vùi đầu xem phim hoạt hình.
Vải túi làm từ vải dệt lạnh như băng không hề có tác dụng ủ ấm, nhưng một chiếc túi giấy bé xíu lại khiến cậu cảm thấy ấm áp, hơn nữa còn loáng thoáng thấm mồ hôi mang đến cảm giác mềm mại vì bị Giang Hoài siết chặt cả đoạn đường.
Giang Hoài đóng cửa lại, nhẹ nhàng lấy túi giấy nhỏ ở trong túi ra, tiếp đó lấy cuốn album trong tủ sách bắt đầu lật từ những trang cuối cùng, lật hết trang trắng này đến trang khác cuối cùng cũng lật tới một bức ảnh có hình ảnh của hai người.
Khuôn mặt mũm mĩm với mái tóc ngắn của Bạc Tiệm và dần và khuôn mặt béo ú với mái tóc được thắt bím của Giang Hoài, ở trong hình, Bạc Tiệm và Giang Hoài Hoài cùng tựa vào nhau, giống như hai cái bánh quy nhỏ đang nắm tay nhau vậy.
Giang Hoài ngẩn người nhìn một lúc lâu mới lấy ra cái túi giấy nhỏ kia đến, trút hai tấm ảnh ra, sau đó đi tìm kéo và hồ dán giống như học sinh tiểu học đang học thủ công ở trường, cậu ngồi xuống ghế lấy ảnh chụp của bản thân để cắt nửa thân trên của mình theo đường viền thô, lúc với lấy ảnh của Bạc Tiệm thì lại vuốt ve vài cái mới cắt hình của Bạc Tiệm ra, Giang Hoài dán ảnh Giang Hoài Hoài một bên, sau đó dán Bạc Tiệm nằm ở bên cạnh.
Album ảnh của Giang Hoài không có nhiều người, trước đây chỉ có Giang Lệ, Giang Tinh Tinh, Tần Sư Hạc và Vệ Hoà Bình, bây giờ có thêm Bạc Tiệm.
Họ hàng, người thân, bạn bè,…bạn bè có thể là bạn trai hoặc cũng có thể chỉ mãi là bạn bè.
Giang Hoài thu dọn những mảnh giấy vụn đã cắt ra, dùng ngón tay cái chạm vào ảnh của Bạc Tiệm, cuối cùng vẫn đóng cuốn album và đặt lại trên tủ sách.
Cậu đi vào nhà vệ sinh, lúc quay lại đã thấy điện thoại mới nhận được một tin nhắn.
BJ: “Cậu về đến nhà chưa?”
Giang Hoài đơn giản trả lời một câu: “Đến rồi.”
BJ: “Đã rửa ảnh chưa?”
Kẻ mạnh thật sự: “Ừm.”
BJ: “Có ích không?”
Giang Hoài khựng lại ném điện thoại lên giường không muốn trả lời, cậu kéo ghế ngồi xuống, giở bài thi và xấp đề cương ôn tập môn vật lý ra nhưng khóe mắt vẫn hướng về phía điện thoại di động trên giường.
BJ: “Tôi có thể lấy ảnh cậu đặt vào album không?”
Yết hầu của Giang Hoài hơi chút khô nóng, cậu nhắn một câu nửa thật nửa đùa: “Cho tôi một danh phận.”
Bạc Tiệm hơi nhướng mày.
BJ: “Danh phận gì?”
Giang Hoài không trả lời, đứng dậy lấy một chai nước khoáng uống.
BJ: “Hoàng hậu tình thâm với chồng con được không?”
Giang Hoài nghe vậy lập tức sặc nước.
Kẻ mạnh thật sự: “?”
BJ: “Không đúng sao?”
Đúng cái rắm ấy, nhưng Giang Hoài chưa kịp nói thành lời thì Bạc Tiệm đã nói tiếp..
BJ: “Tôi không muốn làm phi tần hay thê thiếp đâu, chả có địa vị gì cả.”
Giang Hoài giật giật khóe môi.
Kẻ mạnh thật sự: “Vậy cậu cảm thấy quản đốc Đông Hán dốc hết sức làm tròn bổn phận, chịu cực chịu khổ ba mươi năm, trung thành và tận tâm tuyệt đối với hoàng đế như vậy có đáp ứng được kỳ vọng của cậu không?”
Lần này Bạc Tiệm không có trả lời, Giang Hoài vẫn luôn cầm điện thoại còn tưởng rằng chủ tịch Bạc đang tức giận, vừa định nói đùa một câu thì Bạc Tiệm đã gửi tin nhắn thoại qua.
Giang Hoài nhíu mày bấm vào tin nhắn thoại giọng nói của Bạc Tiệm truyền tới, âm giọng hơi khàn khàn mang theo chút từ tính, cậu khẽ hỏi: “Giang Hoài, cậu đọc giai thoại nào mà có thái giám yêu đương vụng trộm với hoàng đế được ghi lại vậy?”
Đây không phải lần đầu tiên Bạc Tiệm nói đùa về chủ đề “yêu đương vụng trộm” này, nhưng có lẽ trong lòng có cái gì đó không vui không muốn nói rõ ra đột nhiên khiến trái tim Giang Hoài đập thình thịch.
Bạc Tiệm vẫn chưa nói xong, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy: “Vợ cả không bằng vợ lẽ, vợ lẽ không bằng lén lút vụng trộm.
Giang Hoài, tôi là người lén lút vụng trộm hả?”
Tác giả có lời muốn nói: Giang Hoài: cậu là đồ lừa đảo..