Bạn đang đọc Học Bá Alpha Nằm Im Nào – Chương 61
Bốn giờ ba mươi phút, khi ngoài trời chỉ mới tờ mờ sáng và trong phòng vẫn còn tối đen như mực thì đồng hồ báo thức chợt vang lên.
Giang Hoài không có tật xấu thích bám giường nên lập tức giơ tay cầm đồng hồ báo thức, vén chăn bông rời giường.
Cậu ném chiếc đồng hồ báo thức xuống giường, sau đó xỏ dép lên đi thay quần áo.
“Cạch.” Bật đèn sáng lên.
Giang Hoài thuận tay vén một bên rèm cửa sổ, bên ngoài là màn đêm tĩnh mịch và ánh đèn đường yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi qua cửa sổ thủy tinh tạo ra những tiếng động nhỏ.
Lâu lắm rồi Giang Hoài mới có một ngày sinh hoạt theo quy luật như vậy, buổi sáng thức dậy, buổi tối đi ngủ, buổi trưa cảm thấy mệt mỏi có thể nằm nghỉ một lát, ngày không ngủ thì tối sẽ không mất ngủ.
Uống thuốc ức chế loại C khiến cơ thể lúc nào cũng cảm thấy rã rời, nhưng nếu ban ngày mà ngủ thì ban đêm lại dễ mất ngủ, chuyện này cứ lặp đi lặp lại hết ngày này qua ngày khác.
Hôm nay là cuối tuần, cậu dậy sớm hơn ngày thường bốn tiếng đồng hồ.
Sáng nay Giang Hoài dự định sẽ trở lại khu phố cũ gần trường tiểu học của cậu để “rèn luyện cơ thể”.
Giang Hoài không có nhiều cảm tình với cái nơi rách nát ồn ào đó, tất cả ký ức liên quan đến khu phố cũ đều lẫn lộn với những người đàn ông xa lạ nát rượu đến gõ cửa vào nửa đêm, tiếng cửa mở ra đóng vào kêu cạch cạch như thể cánh cửa có thể rơi ra bất kỳ lúc nào.
Lúc đó Giang Lệ rất hoảng sợ, nhưng có lẽ do Giang Hoài vẫn còn nhỏ, hoặc có lẽ do lá gan cậu lớn nên không hề sợ sệt mà chỉ cảm thấy đám rác rưởi đó thật phiền phức.
Những thứ có khởi đầu tồi tệ thì cả quá trình cũng tồi tệ, đến cuối cùng kết quả cũng hoàn toàn hỏng bét.
Giang Hoài từng chọc phải một người ở đây, nhưng Giang Hoài đã ở đây nhiều năm, sinh ra ở đây lớn lên cũng ở đây nên cậu đã quen với nơi đây rồi…! Bình thường Giang Hoài không có nhiều chỗ để chơi parkour cho lắm, ngoại trừ một vài công viên công cộng thì cũng chỉ có khuôn viên cũ của trường số 4 khuất trong nội thành.
Trước khi chuyển nhà, lúc vẫn còn ở gần trường số 4 thì hầu như ngày nào Giang Hoài cũng chạy ra nội thành cũ, bây giờ đã chuyển đến ngôi nhà mới cách đó khá xa, mãi đến hôm qua Giang Hoài mới cảm thấy hình như đã rất lâu mình chưa trở về đó rồi.
Nhưng không phải vì phải dọn đi xa mà là vì Bạc Tiệm, cậu thích ở bên cạnh Bạc Tiệm.
Mãi đến tận hôm qua Giang Hoài mới đột nhiên phát hiện, lúc ở cạnh Bạc Tiệm…!dường như cậu có thể dần dần thoát khỏi quá khứ của mình, mỗi ngày trôi qua đều không phải sống trong áp lực vì phải che dấu mình là một Omega, cũng không nghĩ xem làm thế nào mới có thể mạnh mẽ hơn, mới có có đủ tư cách và đủ năng lực gánh vác trách nhiệm của một “Alpha”.
Ở cạnh Bạc Tiệm, cậu chỉ cần cố gắng học tập cho tốt, mọi thứ còn lại đều không cần suy nghĩ quá nhiều, vì thế cậu thích ở bên cạnh Bạc Tiệm.
Giang Hoài mang dép lê đi vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, lúc đi ra vẫn chưa được năm giờ, Giang Hoài không kìm lòng được bèn chạy ra ban công châm thuốc.
Hôm qua cậu không có liên lạc với Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm tìm cậu nhưng cậu lại thuận miệng tìm một cái cớ cho qua, không phải cậu không muốn gặp Bạc Tiệm mà là cậu đang suy nghĩ, nếu cậu tỏ tình với Bạc Tiệm thì Bạc Tiệm sẽ phản ứng như thế nào.
Thích người khác là một chuyện rất nhức đầu.
Ngày hôm qua Giang Hoài suy ngẫm cả một ngày, trong phút chốc cảm thấy Bạc Tiệm đang cố ý câu dẫn mình, phút chốc lại cảm thấy bản thân cậu đã suy nghĩ quá nhiều, vốn dĩ Bạc Tiệm không hề có ý này.
Giang Hoài ngậm điếu thuốc đứng dựa vào cửa một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra tìm kiếm “cách tỏ tình”.
Cậu nhập bừa một câu vào ô tìm kiếm.
Dòng đầu tiên: Tỏ tình qua WeChat.
Điều 2: Tỏ tình qua QQ.
Điều 3: Gửi email.
Giang Hoài: “…”
Cút mẹ mày đi.
Giang Hoài nhấp thêm vài trang “tuyệt chiêu tỏ tình” nữa, rất nhiều từ khoá tìm kiếm hiện lên, Giang Hoài lướt sơ thì đại khái chỉ thấy mấy cách thông thường như tỏ tình thông qua việc giải phương trình, bí mật tặng bánh ngọt để tỏ tình, tặng hoa hồng đỏ,…!đều tự xưng là chuyên gia giải đáp luôn hết lòng phục vụ nhưng chẳng đáng tin gì cả.
Giang Hoài lướt xuống, phía dưới hiển thị thêm một số tin tức xã hội và dân sinh như: “Người đàn đứng dưới lầu tỏ tình quá lớn tiếng nên đã bị tạm giam ba ngày”, hay “Người đàn ông thắp nến tỏ tình dẫn đến hoả hoạn nên không may đã thiệt mạng.”1
Đệt, cái quái gì thế.
Giang Hoài tắt luôn trang web kia, quay đầu đi ra khỏi ban công nhả làn khói thuốc.
Đường chân trời phía đông thấp thoáng màu xanh lam, Giang Hoài vừa mới bước ra khỏi tòa nhà đã có một cơn gió đầu đông ngang ngược thổi mạnh qua.
Cậu đội mũ lưỡi trai màu đen, khép sát cổ áo lại sau đó khẽ thả chiếc ván trượt rơi xuống đất vang lên tiếng “lạch cạch”.
Giang Hoài trượt được nửa đường thì bắt chuyến xe buýt sớm nhất, lúc đến thành khu phố cũ chỉ mới sáu giờ sáng.
Đám cú đêm ở trong tòa nhà bỏ hoang cũng vừa ló mặt ra, ở đây không có nhiều người chơi parkour nên cơ bản chỉ có một nhóm người cố định đến.
Đám thanh niên cà lơ phất phơ này vừa trẻ tuổi lại có sức khỏe tốt, nên cho dù có thức suốt cả đêm thì trông bọn họ tràn đầy năng lượng, dáng vẻ đó hoàn toàn không phù hợp với loại tòa nhà đổ nát này.
Đứng từ xa, đám thanh niên huýt sáo về phía Giang Hoài, Giang Hoài khẽ giơ tay.
Giang Hoài cũng không nhớ rõ mình đã thích parkour từ khi nào, ngay từ ban đầu, thứ cậu cần không phải parkour mà đó chỉ đơn giản chỉ là chỗ để cho một cậu học sinh tiểu học nghịch ngợm hay trèo tường trốn học trút giận mà thôi.
Cậu không thích thể thao mạo hiểm, cậu chỉ thích parkour, thích cảm giác vượt qua những chướng ngại vật, xuyên qua những thử thách thẳng tiến bước về phía trước.
Cậu không thích đi đường vòng, muốn trở thành kẻ mạnh thì khi gặp phải chướng ngại vật phải dũng cảm đối mặt sau đó thản nhiên vượt qua, đối diện với người mình thích cũng nên như vậy.1
Bảy giờ ba mươi, ngoài trời rất lạnh nhưng cả người Giang Hoài lại ướt đẫm mồ hôi.
Giang Hoài ngồi ở trên sân thượng của một tòa nhà, tòa nhà này bị bỏ hoang nên những người sống ở đây đã dọn đi từ lâu, trong không gian vắng vẻ bị bám một lớp bụi dày chỉ có một đống dấu chân cũ mới lộn xộn do đám người chơi parkour lưu lại.
Giang Hoài dựa vào lan can của sân thượng thở hổn hển.
Trời đã sáng rồi, tòa nhà này không quá cao nên có thể nhìn thấy một góc của khu phố cổ từ đây.
Nhìn dòng người len lỏi vào trong những con ngõ nhỏ hẹp, nhìn những chiếc chăn bông màu xanh màu hồng và chiếc quần cộc được treo lên cao đang đung đưa trong gió, vô số mối sào phơi quần áo được nối từ dãy các dãy nhà cũ kỹ chẳng khác gì những sợi dây mọc ra từ trong bức tường đã đổ nát.
Phía dưới dần trở nên ồn ào khiến suy nghĩ trong lòng Giang Hoài cũng bắt đầu nhen nhóm, cho nên lúc 7 giờ 34 phút 28 giây Giang Hoài đã gửi một tin nhắn qua Wechat.
Kẻ mạnh thật sự: Tôi thích cậu.1
Giang Hoài nhìn chằm chằm bốn chữ này hồi lâu, nhưng chỉ mới 7 giờ 35 phút 15 giây đã vội thu hồi lại.
Bầu không khí lạnh lẽo khiến cậu chợt cảm thấy chuyện này vẫn có thể suy nghĩ thêm.
BJ: “?”
Suýt chút nữa điện thoại của Giang Hoài đã rớt xuống lầu rồi.
Kẻ mạnh thật sự: “Xin lỗi, tôi gửi nhầm người.”1
BJ: “???”
Ngoài trời rất lạnh nhưng toàn thân Giang Hoài lại đột ngột nóng lên, khoé mắt cũng giống như phát sốt, cậu giả vờ như không nhìn thấy cất điện thoại vào trong túi rồi đi xuống lầu..
Giang Hoài leo cầu thang từ tầng năm xuống tầng một mất ba phút đồng hồ, lúc xuống tới dưới vẫn không kìm lòng được bèn lấy điện thoại ra xem lần nữa, trên màn hình hiển thị chỉ có một tin nhắn chưa đọc từ hai phút trước.
BJ: “Cậu thu hồi cái gì đấy?”1
Giang Hoài có một cảm giác không thể nói nên lời, cám ơn trời cậu ấy vẫn con mẹ nó chưa đọc được tin nhắn ấy.
Buổi sáng sau khi làm nóng người đã kích động nhắn tin tỏ tình với người ta, cho dù nghĩ thế nào thì loại chuyện này cũng rất ngu ngốc.
Thế mà cậu lại tỏ tình với Bạc Tiệm, còn là tỏ tình qua wechat.
Kẻ mạnh thật sự: “Không có gì.”
Giang Hoài đội mũ lần nữa, dựng cổ áo sau đó nhảy lên ván trượt.
BJ: “Không có gì là ý gì?”
Giang Hoài hơi nhíu mày.
Kẻ mạnh thật sự: “Quảng cáo thông báo tuyển dụng, gửi nhầm người.”.
Một lúc lâu sau Bạc Tiệm mới trả lời: “Ồ.”
Phía sau còn kèm một biểu cảm vô cùng vô cùng vô cùng không vui cho Giang Hoài, vẻ mặt cũng phóng đại mấy lần khiến mí mắt của Giang Hoài cũng giật giật mấy lần, cảm giác khá khó tả.
Cũng may Bạc Tiệm không tiếp tục truy hỏi mà lái sang vấn đề khác: “Cậu dậy rồi?”
Giang Hoài đáp: “Ừm.”
Một tấm biển cũ kỹ màu đỏ với các ký tự màu vàng được treo ở cửa nhà kho, trên đó có in dòng chữ “Bánh rán không tên”, cửa hàng bánh chiên được sửa sang từ nhà kho cũ đã bắt đầu mở cửa từ sáng sớm, chú Tôn vừa xoa xoa hai tay đã nứt nẻ của mình vừa ngẩng đầu nhìn Giang Hoài mỉm cười: “Ái chà, cháu lại đến đấy à? Tính từ lần trước thì đã hơn một tháng rồi mới gặp lại cháu đấy.”
Giang Hoài khẽ gật đầu tiếp đó tìm một một cái bàn được bắt ở ngoài trời ngồi xuống: “Một phần bánh rán nhân thịt, một phần tôm bóc vỏ và đóng gói một phần ván đậu rán mang về, à thêm một ly sữa đậu nành nữa.”
“Được rồi.”
BJ: “Thế hôm nay có bận không?”
Kẻ mạnh thật sự: “Không bận.”
BJ: “Cậu có định ôn tập chút không?”
Cường quốc thực sự: “Chắc muộn một tí, bây giờ tôi đang ở bên ngoài.”1
Chú Tôn đem sữa đậu nành và một đĩa bánh rán nhân thịt đến: “Tôm bóc vỏ sẽ mang lên sau.”
Giang Hoài đáp lại một tiếng: “Vâng, cháu cảm ơn.”
Đã gần tám giờ, mọi người trong thành phố cổ đều dậy rất sớm nên bây giờ việc buôn bán của chú Tôn cũng không còn quá bận rộn nữa.
Ông ấy vừa ngồi quét dầu dưới đáy nồi vừa nói chuyện với Giang Hoài: “Đã sắp vào đông rồi, trường học của cháu cũng sắp cho nghỉ đúng không?”
“Vẫn chưa.” Giang Hoài có chút lơ đễnh nói: “Còn khá lâu nữa, hiện tại mới giữa kỳ thôi.”
BJ: “Buổi sáng cậu đi luyện tập à?”
Giang Hoài nhắn qua một chữ: “Ừm.”
Không bao lâu sau chú Tôn đã mang đĩa bánh rán nhân tô vẫn còn nghi ngút khói đến: “Vừa mới vớt ra khỏi chảo đấy…!cháu ăn liền khi nóng đi.”
Giang Hoài ngẩng đầu siết chặt cái cốc đựng sữa đậu nành: “Chú Tôn, tiệm chụp ảnh và rửa ảnh ở phía đông còn mở cửa không vậy chú?”
Chú Tôn không ngờ Giang Hoài lại đột ngột hỏi chuyện này, bèn vội lau tay lên tạp dề sau đó cười hỏi: “Không phải chỗ bọn cháu cũng có tiệm chụp ảnh? Vẫn còn mở đấy, sao thế?”
“À.” Giang Hoài gật đầu: “Không có gì, cháu chỉ hỏi thăm chút thôi.”
Bạc Tiệm dựa lưng vào ghế sofa tiếp đó nhìn chằm chằm vào phần giao diện tin nhắn, vừa rồi cậu chỉ kịp nhìn thoáng qua tin nhắn kia đã bị Giang Hoài thu hồi, còn nói rằng mình gửi thông báo tuyển dụng cho người khác nhưng lại gửi nhầm, rõ ràng là câu tôi thích cậu cơ mà.
“Giang Hoài Hoài (đám mây nhỏ), tôi thích cậu.”
Giang Hoài đã gửi sang một câu: “Tôi thích cậu.”
Cái gì mà tin nhắn thông báo tuyển dụng, cái gì mà gửi cho người khác, cậu không tin mấy lời nói bừa của Giang Hoài.
Nhưng Giang Hoài sẽ thích người khác sao?1
Giang Hoài trả tiền sau đó xách theo phần ván đậu rán của cửa hàng rán đi về phía đông, cậu đang lướt trên ván trượt nên không thể trả lời tin nhắn nhưng điện thoại trong túi của cậu cứ rung mãi không ngừng.
Giang Hoài bị phiền đến phát bực mình đành tạm hoãn lại chuyến đi đến tiệm chụp và rửa ảnh kia, chợt dừng lại bên đường dự định sẽ xoá chủ tịch Bạc khỏi danh sách bạn bè, nhưng ai ngờ cậu vừa lấy điện thoại ra đã nhận được một cuộc gọi đến khiến cậu đứng đơ tại chỗ một lúc mới lấy tai nghe không dây trong túi quần ra kết nối với điện thoại.
“Mới sáng sớm cậu đã rảnh thế rồi à? Cậu muốn thế nào đây?” Giang Hoài lớn giọng nói với giọng điệu đầy mỉa mai.
“Giang Hoài.”
“Hửm?”
Bạc Tiệm cử động ngón tay một chút mới nhỏ giọng hỏi: “Cậu có người mình thích không?”
Giang Hoài nghe vậy thì lảo đảo suýt chút nữa đã té khỏi ván trượt mà lăn ra đất rồi, nhưng lúc này trái tim của cậu giống như khi cầu bị thổi căng cứ như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào, Giang Hoài cảm thấy giây phút nó phát nổ đã không còn xa nữa cho nên cậu không vòng vo mà trực tiếp nhảy xuống khỏi ván trượt rồi hỏi: “Cậu hỏi chuyện này để làm gì?”
“Tôi cảm thấy…”
Tôi cảm thấy nếu cậu đã có thể thích người khác thì chi bằng thích tôi đi.
Tôi cảm thấy ngoài tôi ra, cho dù cậu có thích ai cũng không tốt.1
Tôi cảm thấy cậu không nên thu hồi tin nhắn đó, chỉ cần gửi cho tôi, tốt nhất là mỗi ngày đều gửi thì tôi sẽ hôn cậu mỗi ngày.
Tôi cảm thấy tôi muốn nghe chính miệng cậu nói cậu thích tôi.
Người nào nói dối là chó con.
Hầu kết của Bạc Tiệm liên tục chuyển động cuối cùng lại bật thốt ra một câu vô cùng nhạt nhẽo: “Tôi cảm thấy yêu sớm không những không tốt mà còn ảnh hướng tới kỳ thi.”
Giang Hoài: “…”
Mới sáng sớm vừa tỉnh dậy đã lập tức gọi điện thoại cho bạn học giảng dạy tác hại chuyện yêu sớm, quả thật Giang Hoài không làm được loại chuyện ngu ngốc thế này gọi điện cho bạn học nói rằng yêu chó con có hại cho sức khỏe thể chất và tinh thần, ngay cả một kẻ ngốc cũng không làm được.
Để chủ tịch hội học sinh phải đích thân ra mặt đúng là ủy khuất cho cậu rồi, đánh nhẽ cậu nên làm chủ nhiệm khoa hạn chế sinh sản dành cho phụ nữ mới đúng.
Giang Hoài ngẩng đầu nhìn thấy biển hiệu “chụp ảnh Hồng Ấn”.
Cậu vặn cửa đi vào sau đó khẽ nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Giang Hoài nhìn thoáng qua khung cảnh bên trong căn phòng, hàng loạt ảnh giấy chứng nhận được ra sau đó treo lên.
“Gửi ảnh của cậu sang cho tôi đi.” Giang Hoài nói.
“Cậu lấy ảnh chụp làm gì?”
Đưa vào album ảnh, Giang Hoài ậm ừ một tiếng từ trong cổ họng: “Tôi cho vào hộ khẩu.”1
Tác giả có lời muốn nói: Chủ tịch: Thừa nhận việc cậu muốn có quan hệ trong hộ khẩu với tôi đi.1.