Đọc truyện Hoàng yến – Chương 40:
Anh không cách nào hình dung giờ khắc này trong anh là cảm giác gì, chỉ cảm thấy mình giống như bị rớt vào hầm băng, cả người đều bị đông cứng, trước mắt trời giá rét, nhìn không tới một chút hy vọng, phóng mắt nhìn lại tất cả đều là một mảnh hoang vu.
Trong phút chốc đó, anh đột nhiên phát hiện tương lai nhân sinh trở nên hỗn loạn không thú vị nữa.
Anh bị người ta kéo lên, mà cảm xúc của anh giờ đây lại bình tĩnh, ở trong nháy mắt bùng nổ qua đi, tựa hồ đã rút hết tất cả sức lực của anh, anh hờ hững xoay người rời đi, chỉ là không ai phát hiện lúc anh cúi đầu là lúc nước mắt anh rơi.
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh khóc.
Cha mẹ anh lúc anh còn rất nhỏ đã qua đời, khi đó tuổi còn nhỏ, đối với sinh tử không có khái niệm gì, cũng không biết thương tâm thật sự là cảm giác ra sao.
Sau đó anh dần dần lớn lên, năng lực cũng dần dần mạnh mẽ, trên đời này tựa hồ đã không có gì có thể làm anh thương tâm, anh cũng chưa bao giờ biết một người thống khổ đến tột cùng sẽ như thế nào.
Nhưng từ giờ khắc này trở đi, anh thật sự đã cảm giác được cái gì gọi là tuyệt vọng, thật sự cảm nhận được mất đi người thân sẽ đau đớn ra sao.
Quý Thần Vũ bỗng bừng tỉnh lại, anh hồi lâu mới phản ứng lại mình đang ở chỗ nào, sau đó theo bản năng sờ sờ bên người.
Không có ai.
Quý Thần Vũ bỗng nhiên ngồi dậy, đem đèn mở lên, chỗ cô nằm giờ đây trống rỗng.
Cảnh trong mơ và nỗi tuyệt vọng như dời non lấp biển ồ ạt kéo tới, anh không dám nghĩ nhiều, vội vàng xoay người xuống giường, giày cũng đều không kịp mang.
Trong nhà người giúp việc nghe được động tĩnh sôi nổi bước ra, Quý Thần Vũ nhìn đến dì Tĩnh, vội hỏi bà: “Phu nhân đi đâu rồi?”
Bà nhìn đến sắc mặt anh cũng bị hoảng sợ, vội dùng ánh mắt dò hỏi người bên cạnh, tất cả mọi người đều tỏ vẻ không thấy, Quý Thần Vũ càng cảm thấy nỗi lo sợ đã chạm tới đáy cốc rồi.
Anh nghĩ đến sự việc hôm nay cô trộm lấy hồng bảo thạch, anh thật sự không dám nghĩ, thời gian sống chung cô đối với anh ngoan ngoãn như vậy là do cố ý lừa anh, tựa như trước kia, cô lại một lần lúc nhân lúc anh không hề phòng bị liền chạy trốn.
“Phái người đi tìm! Mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải tìm ra phu nhân.”
Dì Tĩnh bị bộ dáng của anh làm hoảng sợ không nhẹ, lập tức phân phó người đi xuống tìm kiếm, lại an ủi anh: “Tiên sinh ngài trước đừng có gấp, bên này thủ vệ nghiêm ngặt, phu nhân cô ấy sẽ không chạy loạn đâu.”
Thủ vệ nghiêm ngặt anh tất nhiên biết, chỉ là không cam đoan là có thể kiểm soát cô trong tầm tay.
Anh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, không biết khi nào trời thế nhưng lại bắt đầu mưa, mưa lớn như vậy cô ở bên ngoài nguy hiểm biết bao nhiêu.
Nghĩ đến kiếp trước cô gặp chuyện phát sinh ngoài ý muốn, chỉ cần nghĩ một chút cũng khiến cho trong lòng anh quặn đau.
Anh không bao giờ muốn trải qua cảm giác tuyệt vọng một lần nữa.
Anh bất chấp mọi thứ, trực tiếp chạy ra ngoài cửa, dì Tĩnh thấy thế vội vàng lo lắng ở phía sau gọi anh, “Tiên sinh, mưa lớn như vậy ngài muốn đi đâu?”
Nhưng mà anh lại không nghe.
Ngôn Khả Hân hai ngày này không được ăn uống thỏa thích, không có biện pháp, dì Tĩnh đối với cô một ngày ba bữa cơm đều có khống chế, không thể ăn quá nhiều, hôm nay ngủ đến đêm cô thật sự chịu không nổi, liền xuống lầu kiếm gì ăn.
Chỉ là khi cô đang ăn liền nghe thấy bên ngoài ồn ào, tựa hồ còn có tiếng của Quý Thần Vũ.
Ngôn Khả Hân nghĩ thật là xui xẻo, muốn ăn vụng một chút mà không yên, liền dọn dẹp đồ ăn liền bước ra khỏi phòng bếp.
Đi vào phòng khách lại thấy dì Tĩnh đứng trước cửa lớn kêu to gì đấy, Ngôn Khả Hân không rõ nguyên do, liền hỏi: “Dì Tĩnh, có chuyện gì vậy?”
Bà ấy nghe được đằng sau có tiếng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Ngôn Khả Hân, giống như là nhìn thấy thiên sứ hạ trần, khuôn mặt đang khẩn trương trong nháy mắt tươi cười, người luôn luôn ổn trọng như bà, thế nhưng khống chế không được quơ chân múa tay hướng ngoài cửa nói: “Tiên sinh đừng đi, phu nhân ở nhà.”
Đang chạy tới gara, Quý Thần Vũ vừa nghe đến lời này, vội vàng dừng lại bước chân, vẻ mặt anh hồ nghi nhìn lại, anh hoài nghi dì Tĩnh cố ý muốn lừa anh trở về.
Dì nhìn anh vẫy tay, “Tiên sinh, phu nhân thật sự ở nhà.”
Quý Thần Vũ suy nghĩ một lúc mới trở về.
Lại không nghĩ rằng vừa đi vào cửa liền nhìn thấy cô đang đứng ngơ ngác ở phòng khách vẻ mặt mờ mịt không biết đã xảy ra gì.
Trong một khắc, Quý Thần Vũ chỉ cảm thấy cả người cô dường như phát sáng, ánh sáng dường như xua tan sương mù, anh thống khổ, anh tuyệt vọng, cảm xúc tiêu cực của anh, cô rót vào anh sức sống tràn đầy, cô như làm anh sống lại.
Anh ngốc ngốc nhìn cô hồi lâu sau đó như người điên cười hề hề .
Ở một bên dì Tĩnh không khỏi lắp bắp kinh hãi, bà không nghĩ tới cái người luôn luôn nghiêm túc, nói một không hai – chưởng môn của Quý gia vậy mà cũng sẽ có ngày như thằng ngốc vậy.
Ngây ngô cười qua đi Quý Thần Vũ mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, sau đó anh mới ý thức được dưới tình thế cấp bách ngay cả dép anh cũng không mang, còn ở trước mắt bao người như người mất hồn chạy ra bên ngoài.
Vừa nãy ở bên ngoài mưa to xối xả, tóc cùng quần áo đều ướt sũng, anh có bao nhiêu chật vật khỏi phải nói.
Thế nào cũng cảm giác mình như một thằng ngốc.
Thể diện của chủ một gia tộc trong một khắc ném đến sạch sẽ.
Chính là Quý Thần Vũ không có biểu hiện ra một chút xấu hổ nào, anh nắm tay đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng, thực bình tĩnh, thong thả ung dung phân phó: “Mang cái khăn lông lại đây cho tôi.”
Người hầu sớm đã cầm khăn trên tay, dì Tĩnh vội vàng tiếp nhận đưa cho hắn, Quý Thần Vũ cứ như vậy một bên dùng khăn lông xoa đầu một bên đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Không có việc gì, đều trở về nghỉ ngơi đi.”
Mọi người lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, từng người trở về phòng của mình.
Ngôn Khả Hân vẫn như cũ không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Quý Thần Vũ đi vài bước mới ý thức được cô không đi theo tới lúc này mới xoay người nhìn lại, lại thấy cô còn đứng ở nơi đó, lửa giận ngập tràn cùng sợ hãi của anh giờ phút này đều hóa thành một mảnh nhu ý.
Anh dịu dàng cười, nói với cô: “Em lại đây.”
Giọng nói anh dịu dàng …… biểu cảm tràn đầy cưng chiều……
Ngôn Khả Hân tức khắc cả người nổi đầy da gà.
****
Hai người vào phòng, Quý Thần Vũ trước tắm rửa một cái. Ngôn Khả Hân nghĩ lại chuyện vừa rồi lại cảm thấy kỳ quái, thấy anh tắm rửa xong liền hỏi anh: “Quý tiên sinh, vừa nãy trời mưa lớn như vậy anh còn chạy ra ngoài làm gì?”
Quý Thần Vũ mặt không đổi sắc, ở trên giường nằm xuống liền đem cô ôm chặt vào ngực, lúc này mới nói: “À anh thấy trời mưa rất vui, nên chạy ra ngoài tắm mưa ý mà.”
“……”
Anh nói lời này có bao nhiêu đứng đắn. Bất quá Ngôn Khả Hân lại không phải ngốc, lúc cô ở trong bếp mơ hồ nghe được bọn họ nhắc tới tên cô, nghĩ đến việc anh chạy trong mưa chắc có liên quan đến cô.
Cô nhướng mày, hỏi: “Quý tiên sinh vừa mới hoang mang rối loạn chạy trong mưa không phải là bởi vì em chứ?” Cô chớp mắt nhìn anh, “Anh có phải đang lo em rời đi không?”
Bị cô vạch trần, anh vẫn bình tĩnh, ngón tay ở trên mặt cô nhéo nhéo, cười nói: “Thật là tiểu hồ ly, không có gì gạt được em.”
Cô quả nhiên đoán đúng rồi.
Bất quá cô không nghĩ tới cô chỉ đi một chút mà anh đã khẩn trương như thế? Đến cả giày cũng không để ý mà mang, liền hoang mang rối loạn chạy ra đi tìm cô.
Cô thật không hiểu nổi anh.
Này chỉ là khúc nhạc dạo qua đi, ngày hôm sau Ngôn Khả Hân làm theo tiếp tục học lễ nghi, chỉ là buổi sáng mới vừa học một lát liền có hầu gái gõ cửa tiến vào nói Lương tiểu thư tới, tìm cô có việc.
Dì Tĩnh hỏi cô có muốn gặp hay không, Ngôn Khả Hân nghĩ liền cho người gọi Lương Hiểu Như tiến vào.
Dì Tĩnh biết điều cáo từ rời đi. Ngôn Khả Hân không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi cô ta: “Lương tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?”
Lương Hiểu Như cười cười, “ Thật ra cũng không có gì, chính là muốn hỏi cô một chút cô thật sự muốn gả cho anh Thần Vũ sao? Hoặc là nói cô thật sự đã làm tốt chuẩn bị để gả cho anh Thần Vũ chưa?”
Cô ta hỏi vấn đề này không cảm thấy kì quái hay sao, rõ ràng Quý Thần Vũ đã ưa cô tới nơi này làm công tác chuẩn bị trước hôn lễ, cô ta còn hỏi được như vậy.
Mà kể cả cô không tính gả vào thì thế nào, việc này có liên quan đến cô ta sao.
“Tôi không rõ ý của Lương tiểu thư là gì.”
Lương Hiểu Như chậm rì rì ở trong phòng dạo qua một vòng mới nói: “Nếu mà cô cố chấp, tôi chỉ muốn nói cho cô biết làm nữ chủ nhân của Quý gia không đơn giản như cô nghĩ đâu, việc mà cô cần ứng phó, phải đối mặt còn có rất nhiều, hiện tại những thứ mà cô học được căn bản chỉ là lông phượng sừng lân, không đủ để ứng phó cả đại gia tộc như Quý gia. Cô không phải lớn lên trong cái vòng tròn hào môn này, nhiều quy tắc không phải cô chỉ cần học mấy năm là có thể nắm giữ. Lâu dần cô sẽ cảm thấy chán nản đuối sức, rồi sau đó sẽ hối hận khi bước chân vào nơi này, cho nên tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm liền rút lui đi, hiện tại còn kịp.”
Mấy vấn đề này Ngôn Khả Hân đã sớm nghĩ qua, không cần cô ta nhắc nhở , “Lương tiểu thư, cô vì sao lại nói với tôi điều này?
“Rất đơn giản, tôi chỉ muốn khuyên cô rời khỏi anh Thần Vũ, bởi vì cô cùng anh ấy không hợp nhau.”
Ngôn Khả Hân không nghĩ tới cô ta có thể trả lời dứt khoát như vậy, nhìn dáng vẻ hôm nay có vẻ cô ta đã chuẩn bị mà đến.
Ngôn Khả Hân cười cười, “Lương tiểu thư thật đúng là thiện lương, cô cho rằng nói như vậy tôi sẽ rời đi sao?”
Lương Hiểu Như nghe ra ẩn ý của cô, nhíu mày hỏi dò: “Cô có ý tứ gì, là vẫn nghĩ gả cho anh Thần Vũ sao?”
Ngôn Khả Hân cúi đầu cười cười, “Tôi biết Lương tiểu thư thích Quý Thần Vũ, cho nên muốn khuyên tôi rời đi, tuy rằng lời cô nói không biết có xảy ra không, nhưng không thể không thừa nhận tôi cùng Quý Thần Vũ gia cảnh chênh lệch quá lớn, điều này tôi tự hiểu được, bất quá, nếu tôi đã là người mà Quý Thần Vũ nhận định, nếu muốn rời đi nói dễ hơn làm quá nhỉ?”
Lương Hiểu Như đã muốn cô rời đi, như vậy khẳng định cũng đã tìm được biện pháp giúp cô, bằng không cô ta sẽ không tùy tiện tới đây nói với cô, cho nên Ngôn Khả Hân muốn nhân cơ hội thử một chút mới có thể ra quyết định.
Lương Hiểu Như nghe những lời này thật ra có chút kinh ngạc, cô ta còn tưởng rằng cô là bị sự giàu sang của hào môn mê hoặc, không nghĩ tới cô còn có vài phần lý trí.
Thấy sự tình đi theo hướng cô ta muốn, Lương Hiểu Như cũng rất hưng phấn, nói chuyện trong giọng nói không khỏi mang theo vài phần kích động, “Cô yên tâm, chỉ cần cô muốn rời đi, tôi sẽ giúp cô, bảo đảm anh Thần Vũ sẽ không bao giờ sẽ tìm được cô.” Sợ cô hiểu lầm, cô ta vội vàng bổ sung nói: “Cô cũng đừng lo lắng, tôi sẽ không hại cô đâu.”
Ngôn Khả Hân đôi tay chống cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn cô ta, “Lương tiểu thư cô nói xem, biện pháp của cô là gì nào.”
Lương Hiểu Như liền nói: “Quá mấy ngày nữa anh Thần Vũ sẽ tổ chức một bữa tiệc tối, mục đích chính là muốn giới thiệu cho mọi người trong giới nữ chủ nhân tương lai của gia tộc Tư Thông, đến lúc đó gia đình tôi khẳng định cũng sẽ tham gia.”
Việc tổ chức tiệc tối dì Tĩnh dì cũng đã đề cập qua với cô, Ngôn Khả Hân cũng không ngạc nhiên gì, cô không nói chuyện, dùng ánh mắt ý bảo cô ta nói tiếp.
Lương Hiểu Như nói tiếp: “Cùng đi tham gia bữa tiệc hôm đó có gia tộc họ Luân, gia tộc từ trước đến nay cùng gia tộc tôi có bất hòa. Chờ đến yến hội ngày đó, người của tôi sẽ cố ý khơi mào tranh chấp gây chuyện với gia tộc họ Luân kia, sau đó người của Quý gia khẳng định sẽ qua duy trì trật tự, cứ như vậy thủ vệ bên ngoài sẽ nới lỏng. Cô lại tìm cơ hội lấy cớ rời đi, tôi sẽ an bài người ở sau hậu viện tiếp ứng, đến lúc đó người của tôi sẽ đưa cô rời đi.”
Ngôn Khả Hân chớp chớp mắt, “Đi chỗ nào?”
“Cô không cần phải dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi nếu đã muốn đưa cô đi tự nhiên sẽ chuẩn bị mọi thứ. Tôi ở trên một hòn đảo nhỏ có mua một căn nhà, chuyện này đến cả cha mẹ tôi cũng không biết, càng đừng nói anh Thần Vũ. Người của tôi sẽ hộ tống cô đến tận trên hòn đảo đó, cuộc sống bên kia rất yên bình, hoàn toàn tự cấp tự túc, những đồ sinh hoạt cần thiết tôi cũng đã cho người chuẩn bị tốt, cô có yêu cầu gì chỉ cần lên thuyền vào bờ là có thể mua sắm, duy nhất một điều là bên kia tín hiệu không tốt lắm, không thể dùng máy tính, bất quá nếu muốn lên mạng thì lên bờ liền có . Đương nhiên vì thế mới không dễ bị người phát hiện, tôi có thể bảo đảm anh Thần Vũ tuyệt đối không thể tìm thấy cô. Chờ thêm mấy năm, anh ấy quên cô, mà khi ấy cô còn trẻ, đến lúc đó cô muốn làm gì thì làm cưới ai thì cưới, đều có thể.”
Ngôn Khả Hân lâm vào trầm tư không nói gì.
Lương Hiểu Như cũng hiểu đạo lý thả dây dài câu cá lớn , bức cô quá thì phản tác dụng. Cho nên không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Tóm lại, chỉ cần cô muốn rời đi tôi sẽ giúp cô, vì thế cô suy nghĩ đi, nghĩ kỹ rồi gọi cho tôi.”
Sau khi Lương Hiểu Như rời đi, Ngôn Khả Hân vẫn như cũ lâm vào trầm tư, đề nghị của cô ta đối với cô mà nói như một lời dụ hoặc khó chối từ.
Cuộc sống bình yên không tranh đấu mới là một cuộc sống cô hướng tới. Nếu thù của nguyên chủ cô đã báo, những đồ vật thuộc về cô, cô cũng đã lấy, không còn cái gì phải vướng bận nữa.
Nếu cô trốn, hơn phân nửa sẽ bị Quý Thần Vũ bắt về, nhưng nếu có Lương gia hỗ trợ, thì có thể khác đi, Lương gia là gia tộc lớn, thế lực cũng lớn, nếu bên đấy hỗ trợ có thể Quý Thần Vũ không tìm được, mà có tìm được cô cũng sẽ lấy lý do bị Lương gia dụ dỗ.
Nếu đổi lại là quá khứ Ngôn Khả Hân đại khái sẽ không chút do dự liền đáp ứng, bất quá hiện tại cô lại do dự, nghĩ đến Quý Thần Vũ đưa cô hồng bảo thạch, nghĩ đến một đêm kia anh vội vã chạy trong mưa tìm cô……
Bất quá cô lập tức lắc đầu, cô cảm thấy chính mình quá ngốc, thế nhưng lại đối Quý Thần Vũ sinh ra đồng tình.
Ngôn Khả Hân cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, cô suy tư trong chốc lát rồi gọi điện cho Lương Hiểu Như , nói cho cô ta biết cô đáp ứng lời đề nghị đấy, bất quá vì để ngừa vạn nhất, Ngôn Khả Hân tìm kiếm sự giúp đỡ của bên Dương gia, nói thật cô cũng không phải đặc biệt tín nhiệm Lương Hiểu Như, vạn nhất cô ta bị ghen ghét làm mờ mắt giết luôn cô thì sao.
Lương Hiểu Như thực vui vẻ, không dài dòng liền đáp ứng. Ngôn Khả Hân tắt đứt điện thoại, lúc sau liền gọi cho Dương gia, nhờ bên đấy an bài vài người lại đây giúp đỡ cô.
Làm xong mọi việc Ngôn Khả Hân làm như chưa phát sinh chuyện gì, vẫn như cũ nên làm cái gì thì làm.
Ở trước mặt Quý Thần Vũ vẫn như cũ sắm vai con cừu non ngoan ngoãn, làm anh không nhìn ra một chút sơ hở.
Hôm nay mới sáng sớm Quý Thần Vũ đã bảo cô chuẩn bị để đi ra ngoài, anh nói sẽ dẫn cô đến một nơi.
Cũng không biết có phải hay không nghĩ đến việc chuẩn bị phải rời khỏi nơi đây, Ngôn Khả Hân tâm tình trở nên phức tạp, ở trước mặt anh càng ngoan ngoãn hơn, cho nên anh nói muốn mang cô đi đâu, cô cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn thu thập một chút liền đi theo anh ra cửa.
Chỉ là khi lên xe Ngôn Khả Hân nhìn thấy ở ghế điều khiển Quý Thần Vũ đang ngồi, có chút ngoài ý muốn, “Tài xế đâu?”
Quý Thần Vũ vẻ mặt đương nhiên, “Anh chính là tài xế của em, lên xe đi.”
“……” Ngôn Khả Hân lên xe, lại hỏi: “Anh muốn mang em đi nơi nào?”