Đọc truyện Hoàng yến – Chương 39:
“Không vội.”
Không vội mới là lạ, việc bị dồn lại nhiều đến nỗi, mấy ngày mấy đêm đều làm không xong, chỉ là anh thật sự nhớ đến cô, cho nên giữa trưa có chút thời gian mới trở về.
Quý Thần Vũ đem cô ôm chặt trong lòng, loại cảm giác này thật làm anh mê muội, như thế thật thỏa mãn, giờ khắc này anh thật sự cảm thấy vì cô điều gì anh cũng có thể làm.
Quý Thần Vũ đang muốn ôm cô ngủ một giấc đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, thanh âm có chút dồn dập, những người ở Quý gia đều hiểu quy củ, biết rõ anh và vợ ở trong phòng nghỉ ngơi tuyệt đối sẽ không tùy tiện tới quấy rầy, trừ phi là có việc gấp.
Ngôn Khả Hân cũng bị tiếng đập cửa đánh thức, cô nhập nhèm con mắt ngồi dậy hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Thần Vũ trầm mặt đi qua mở cửa, lại thấy ngoài cửa đứng một đống người, đi đầu là dì Tĩnh, bà vừa thấy người mở cửa là Quý Thần Vũ sắc mặt liền biến, bất quá sự tình khẩn cấp bà cũng bất chấp, vội nói: “Tiên sinh, hồng bảo thạch không thấy đâu.”
Nghe được lời này Quý Thần Vũ sắc mặt đại biến, hỏi: “Sao lại thế ?”
“Lâm Đạt phụ trách quét tước sau khi trở về liền báo cáo rằng không thấy đá quý đâu nữa, hôm nay tôi mang phu nhân đi tham quan…… Lúc sau người bên kia trông coi cũng nói không có thấy người đi qua đi lại đấy, không biết như thế nào lại đột nhiên không cánh mà bay.”
Quý Thần Vũ cúi đầu trầm ngâm một lát, “Phái người đi tìm cũng không có?”
“Đều đã đi tìm, phòng tôi, phòng Lương tiểu thư, còn có phòng Lâm Đạt đều đã lục tìm, hiện tại cũng chỉ có phòng phu nhân bên này là chưa soát.”
Bà nói như vậy, ánh mắt hơi phức tạp hướng Ngôn Khả Hân nhìn qua.
“Phu nhân không cần hiểu lầm, thật sự là tình huống khẩn cấp, tôi cũng là bất đắc dĩ.”
Ngôn Khả Hân gật gật đầu, thản nhiên nói: “Không sao, mọi người tiến vào tìm đi.”
Dì Tĩnh lại không nhúc nhích, ánh mắt nhìn lại Quý Thần Vũ, nhìn thấy Quý Thần Vũ đối bà gật đầu lúc này mới dám mang theo người tiến vào.
Nghĩ đến chuyện này rất quan trọng, mọi người động tác đều có chút gấp gáp, tủ quần áo, ngăn kéo, dưới gầm giường cũng không buông tha, cuối cùng một cô hầu gái ở trong ngăn vách của tủ quần áo phát hiện một cái cái hộp nhỏ, cô ta mở hộp ra vừa thấy đồ trong đấy tức khắc sợ ngây người.
“Trời ơi, đây là……”
Dì Tĩnh vội vàng đi qua đi, bà ấy tiếp nhận chiếc hộp vừa thấy cũng sợ ngây người, ngay sau đó vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn Ngôn Khả Hân .
Ngôn Khả Hân tức khắc kinh hoảng trừng lớn mắt, lui về phía sau một bước, trên mặt mang theo hoảng loạn.
Ở trong phòng Ngôn Khả Hân phát hiện đá quý, hơn nữa cô còn vẻ mặt này, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là tình huống như thế nào.
Dì Tĩnh không dám nhiều lời, ánh mắt nhìn về phía Quý Thần Vũ, chờ anh nói cho bà biết, Quý Thần Vũ sắc mặt có chút phức tạp, trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Các ngươi lui ra trước đi , ta cùng phu nhân có chuyện muốn nói.”
Dì Tĩnh thở dài, tự nhiên sẽ không nói thêm gì, bất quá Lương Hiểu Như lại không yên, lời nói sâu xa: “Anh Thần Vũ , em hy vọng anh suy nghĩ kỹ, nữ chủ nhân của Quý gia ngàn vạn lần không thể là loại này, tay chân không sạch sẽ .”
“Ngươi đi ra ngoài đi.” Quý Thần Vũ nói có chút không khách khí.
Lương Hiểu Như không dám nhiều lời nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng đi ra ngoài.
Trong phòng rất nhanh chỉ còn Quý Thần Vũ cùng Ngôn Khả Hân, Ngôn Khả Hân cúi đầu xuống không dám nhìn hắn, cô đôi tay hoảng loạn mà xoa xoa góc áo, giọng như muỗi kêu : “Em…… Em chính là thấy viên đá quý quá xinh đẹp.” Cô ngẩng đầu cắn môi hỏi anb: “Anh hẳn là đối với em rất thất vọng? Em như vậy nổi lòng tham, không khống chế được đi ăn cắp đồ không thuộc về mình .” Cô cúi đầu, cười khổ nói: “Lương tiểu thư nói đúng, em xác thật không tư cách trở thành nữ chủ nhân Quý gia.”
“Em thực thích hồng bảo thạch kia sao?”
Cô cho rằng anh sẽ trách cứ hay mắng cô, chính là cô trăm triệu lần không dự đoán được anh sẽ mở miệng nói ra câu đấy.
Cô kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả áy náy cùng tự trách cũng đã quên ngụy trang.
“Anh hỏi em có phải rất thích viên hồng bảo thạch kia không?”
Ngôn Khả Hân sửng sốt trong chốc lát mới hồi phục tinh thần lại, gật gật đầu, “Thích.”
Cô cũng không thể nào thốt ra được câu “ Không thích”, thế thì anh sẽ biết mục đích mà cô trộm nó.
Quý Thần Vũ kéo tay cô, “Em theo anh.”
Quý Thần Vũ biểu hiện thật sự là ngoài dự kiến của cô, biết rõ cô trộm đá quý, nhưng mà phản ứng của anh cũng quá bình tĩnh đi?
Cô cứ như vậy ngơ ngác bị anh kéo xuống lầu, dì Tĩnh và mọi người đang ở dưới, Quý Thần Vũ xuống lầu liền hướng dì Tĩnh phân phó: “Dì đem viên đá quý tới đây, rồi lấy luôn một dây vòng cổ bạch kim qua đây.”
Bà ấy luôn luôn đối với gia chủ nói gì nghe nấy, tự nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Trên viên hồng bảo thạch có tạc một lỗ nhỏ, Quý Thần Vũ đem dây chuyền bạch kim xuyên vào, trực tiếp đi đến phía sau Ngôn Khả Hân đem sợi dây chuyền có hồng bảo thạch đeo trên cổ cô.
Nhất cử nhất động của Quý Thần Vũ làm mọi người ở đây đều sợ ngây người, trong đó tự nhiên cũng bao gồm Ngôn Khả Hân.
Quý Thần Vũ…… Đây là muốn làm gì……
Làm xong hết thảy, Quý Thần Vũ mới trịnh trọng tuyên bố, “Về sau viên đá quý này chính là của phu nhân.”
Ngôn Khả Hân: “……”
Ngôn Khả Hân là thật sự không nghĩ tới Quý Thần Vũ sẽ trực tiếp đem đá quý cho cô.
Trên thực tế viên đá chính xác là cô trộm, lúc tham quan xong cô cố ý bước chậm một chút, chính là vì lấy đá quý.
Nhưng sự thật cô không thích viên hồng bảo thạch này, cô làm như vậy bất quá chính là muốn cho Quý Thần Vũ đối với cô thất vọng.
Nói đến cùng cô đối với vị trí Quý phu nhân vẫn là chùn bước, cô luôn có một suy nghĩ là rời bỏ anh.
Chính là cô trăm triệu lần không có dự đoán được, Quý Thần Vũ không chỉ không tức giận, ngược lại trực tiếp đem trấn tộc chi bảo cho cô.
Dì Tĩnh bị lời hắn nói dọa sợ , bà ngây người hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần , vội khuyên nhủ: “Tiên sinh, đây là món đồ gia truyền của Quý gia, không thể……”
Quý Thần Vũ lại trực tiếp ngắt lời, “Nếu thứ này truyền tới đời tôi, tự nhiên nó ra sao là do tôi quyết định, huống chi, ở trên tay phu nhân cũng là ở trên tay tôi, nó cuối cùng vẫn là sẽ truyền tới con của hai chúng tôi không đi đâu cả.”
Quý Thần Vũ ngữ khí kiên định, lại lộ ra một loại cường thế, dì Tĩnh không còn lời nào để nói.
Lương Hiểu Như nhìn không được, vội nói: “Anh Thần Vũ, anh hồ đồ rồi sao?”
Quý Thần Vũ ấn đường nhíu lại, ngữ khí lạnh băng, “Em tới đây ở cũng lâu rồi, cũng nên về nhà nhỉ?” Sau đó quay đầu hướng dì Tĩnh phân phó: “Đi tìm người đưa Lương tiểu thư về nhà.”
Lương Hiểu Như thực biết điều, không đợi dì Tĩnh tìm người đưa về, cô ta liền cáo từ rời đi.
Quý Thần Vũ quay đầu nhìn cô cười, hỏi : “Cái này em vừa lòng không?”
Ngôn Khả Hân chưa lấy lại được tinh thần, không biết nên nói gì.
Quý Thần Vũ duỗi tay sờ mặt cô, ngón cái ở trên má cô nhẹ nhàng vuốt ve, “ Đồ của anh đều là của em, em không cần trộm lấy, chỉ cần nói một tiếng đều có người đưa đến trước mặt em.”
“……”
Giọng điệu anh rất dịu dàng, tràn đầy cưng chiều.
Vì sao thành ra như vậy?
Đây không phải kết quả mà cô mong muốn, chính là không biết vì điều gì, cô không vì kế hoạch thất bại mà buồn, ngược lại có chút áy náy.
Vì sao anh lại cưng chiều cô như vậy? Chiều đến mức bỏ qua lỗi lầm lớn của cô.
***
“Được rồi, anh còn có việc phải làm, em còn có yêu cầu gì liền nói cho dì Tĩnh nhé.”
Anh cúi đầu hôn lên trán cô xong xoay người rời đi. Ngôn Khả Hân mơ màng trở lại phòng, cô đứng ở trước gương, nhìn viên hồng bảo thạch trên người mình.
Viên bảo thạch tựa như càng làm tăng thêm vẻ đẹp kiều diễm của cô.
Nhìn nhìn, Ngôn Khả Hân không khỏi khe khẽ thở dài.
Quý Thần Vũ ngồi trên xe, nụ cười sủng nịnh kia chậm rãi thu liễm lại, toàn bộ sắc mặt đột nhiên trở nên mỏi mệt bất kham, anh nhắm mắt lại lẳng lặng dựa vào lưng ghế, chỉ cảm thấy mệt mỏi cực kỳ.
Anh là ai chứ, chuyện phát sinh ở dưới mí mắt anh sao anh không rõ, đặc biệt là người con gái kia, anh hiểu rõ cô, cô trong ngoài ra sao anh đều nhìn thấu triệt để, anh không tin cô thật sự thích viên hồng bảo thạch đó, cũng không tin cô bởi vì thích liền thuận tay trộm đi.
Cô sở dĩ làm như vậy, anh cũng chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân.
Chính là muốn anh chán ghét cô, hoặc muốn anh trực tiếp đuổi cô ra khỏi cửa.
Nói đến cùng, chung quy cô vẫn không cam tâm ở bên anh, cô chung quy vẫn là muốn bỏ đi.
Anh cho rằng, cô thật sự đã yên tâm sống với anh.
Một loại đau thấu tận tâm can, lan tràn đến khắp người, Quý Thần Vũ dùng đôi tay đấm mạnh vào ngực, anh mở mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy hiu quạnh.
Hôm nay buổi tối Quý Thần Vũ trở về đã rất muộn, lúc trở về Ngôn Khả Hân đã ngủ, anh cũng không đánh thức cô, tắm xong liền đến bên người cô nằm xuống, ôm cô đi vào giấc ngủ.
Tối hôm nay anh mơ một giấc mộng.
Hắn mơ thấy đoạn quá khứ làm anh vĩnh viễn không bao giờ quên.
Đó là ngày, tâm tình anh thực không tồi, cầm trên tay một bó hoa tươi và một hộp bánh kem, anh mua cho cô nhân dịp sinh nhật cô, cô nói cô muốn hưởng thụ thế giới hai người.
Anh phân phó tài xế lái xe nhanh một chút, anh quả thật rất nóng lòng, không chờ nổi muốn gặp cô.
Đi vào vùng ngoại ô biệt thự, khu biệt thự mà anh mua cho cô, bất quá còn chưa xuống xe anh liền nhìn thấy những người anh an bài sắp xếp chăm sóc sinh hoạt của cô vội vàng chạy lại, anh nghi ngờ đã xảy ra chuyện, vội vàng từ trên xe bước xuống hỏi: “Làm sao vậy?”
Những người này nhìn anh, trên mặt đều mang theo vài phần khiếp đảm, trong đó có một người tiến lên, run run rẩy rẩy hướng hắn nói: “Tiên sinh, không thấy Nhạc tiểu thư.”
Những lời này không thể nghi ngờ là một chậu nước lạnh hắt vào người anh, cả ngày anh chờ mong, tâm tình nhảy nhót vui sướng mong chờ cùng ăn sinh nhật với cô, vậy mà….
“Sao lại thế này?” Anh cảm giác giọng nói mình phát run.
Người nọ lại nói: “Vừa nãy tiểu thư nói muốn uống nước, tôi giúp cô ấy đi lấy, nhưng cô ấy lại sợ có người ở hạ thuốc trong nước, nên bắt tôi uống thử trước, tôi không có biện pháp nào, dựa theo phân phó uống một ngụm, lại không nghĩ rằng mới vừa uống xong không bao lâu tôi liền ngủ mất, lúc tỉnh lại Nhạc tiểu thư đã không thấy đâu.”
Người này là bảo tiêu, chỉ cần anh không ở nhà thì một tấc cũng không rời, luôn canh giữ ở bên người cô.
Quý Thần Vũ có ngốc cũng đoán được là tình huống như thế nào.
Cô lại một lần nữa rời đi, lại giống như trước, cô lừa gạt anh nói rằng cô muốn sống bình yên bên anh, cô làm ra bộ dáng an phận thủ thường, đem đầu óc anh làm cho mê muội choáng váng rồi lúc đó cô lại bất ngờ xuất cho anh một kích.
Quý Thần Vũ nắm chặt hoa tươi cùng bánh kem trên tay, lửa giận ngập tràn, anh thật sự hận không thể đem cô bầm thây vạn đoạn.
Nhưng mà trấn định như anh, bất quá cũng chỉ là yên lặng kiềm chế hạ lửa giận, đơn giản phân phó một câu: “Đào ba thước đất cũng phải đem cô ấy trở về cho tôi .”
Sau đó anh liền trực tiếp trở về Quý gia, vẫn như cũ nên làm cái gì thì làm, công tác sinh hoạt, ngủ, trật tự rõ ràng, tựa hồ sinh hoạt cũng không chịu ảnh hưởng lớn.
Cho đến một ngày anh nhận được điện thoại, nói là đã tìm được cô, nhưng người bên kia tựa hồ ấp úng, như có chuyện gì gạt anh, anb dự cảm có chuyện chẳng lành xảy ra, lập tức ném hết công việc đang ngập đầu đi đến địa điểm tìm được cô.
Dọc theo đường đi anh nghĩ, sau này về anh nhất định phải đem cô trói gô lại, hoặc là đơn giản trực tiếp đánh gãy hai chân, làm cô không có khả năng chạy trốn nữa.
Chỉ là anh không nghĩ tới, chờ đợi anh lại là thi thể lạnh băng của cô.
Người tìm được cô nói cho anh biết, khi cô đang trên đường bỏ trốn thì gặp tai nạn xe cộ, xe lăn xuống vách núi, bọn họ cũng rất lâu mới tìm được cô.
Đến xem thi thể cô, cả người anh nháy mắt liền ngây ngốc, căn bản không có tâm tư đi nghe tiền căn hậu quả, anh chỉ là ngơ ngác nhìn chằm chằm thi thể nằm trên mặt đất với khuôn mặt đã trương phình.
Đầu một trận ầm ầm ầm nổ vang, giống như có vô số đạo sấm sét đồng thời ở đỉnh đầu anh nổ tung.
Anh không thể tin được, không thể tin được cô cứ như vậy rời đi.
Anh không thể khống chế ngồi xổm xuống, đôi tay bắt lấy bả vai cô hung hăng lắc mạnh, thô bạo quát: “Em không phải lợi hại lắm sao? Mau đứng lên cùng anh đối nghịch này? Nằm làm cái gì? Mau đứng lên cho anh!”
Cô trước sau vẫn không nhúc nhích, cho dù anh làm thế nào cô cũng không tỉnh lại nữa rồi.