Hoàng Tước Vũ

Chương 18: Có Đẹp Không


Bạn đang đọc Hoàng Tước Vũ FULL – Chương 18: Có Đẹp Không


Sau khi Lục Tây Lăng nghe xong cuộc gọi công việc, anh không quay lại ghế sô pha ngồi ngay.
Anh phải tìm một việc gì đó làm để dời sự chú ý đi.
Anh đứng trên ban công suy nghĩ một lát, rồi bước tới nói với Hạ Úc Thanh rằng, anh phải vào phòng làm việc để xử lý một vài công việc.
Hạ Úc Thanh vội vàng nói: “Chú Lục, chú làm việc của mình đi, đừng lo lắng cho tôi.”
Đây là lời thật lòng, cô thật sự hy vọng lúc này Lục Tây Lăng sẽ gạt mình sang một bên, coi mình như không khí thì càng tốt.
“Vậy em…”
“Tôi có mang sách theo!”
Lục Tây Lăng gật đầu, rồi nói: “Em cứ suy nghĩ trước đi, xem tối nay muốn ăn gì.”
Lục Tây Lăng vào phòng làm việc, bật máy tính lên.
Cửa phòng làm việc không đóng.
Ngồi sau bàn làm việc, anh chỉ cần dịch chiếc ghế sang một chút là có thể nhìn thấy phòng khách.
Hạ Úc Thanh đứng dậy, rời khỏi ghế sô pha, đi về phía phòng ăn.
Người đi được một lúc rồi lại xuất hiện với một chiếc túi vải trong tay.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, lấy một cuốn sách từ trong cặp ra, đặt lên đùi.
Đọc chưa đến nửa phút, có vẻ như cảm thấy tư thế cúi đầu hơi mệt, cô đưa tay lên xoa nắn khớp cổ, cầm cuốn sách lên, đổi tư thế.

Cô ngồi xuống thảm, đặt sách lên bàn trà, dùng một tay chống cằm, một tay giở sách.
Một lát sau, cô lại xoay người lấy hộp bút trong túi ra, cầm lấy một chiếc bút dạ, vừa đọc vừa gạch chữ.
Cô đọc sách rất nghiêm túc, một khi cô đã làm việc, thì khả năng tập trung vô cùng cao.

Dường như biểu cảm của cô cũng thay đổi theo nội dung trong sách, lúc thả lỏng, lúc lại cau mày.
Mãi đến tận hơn hai mươi phút sau, tiếng thông báo tin nhắn WeChat mới làm cô bị gián đoạn.
Việc đầu tiên cô làm ngay khi hoàn hồn lại là liếc nhìn về phía phòng làm việc.
Lục Tây Lăng nhanh chóng mà im lặng thu hồi ánh mắt của mình lại.

Anh nhìn chằm chằm màn hình máy tính hồi lâu, mà chỉ đọc được ba bức thư điện tử.
Trong phòng khách, Hạ Úc Thanh đặt điện thoại sát gần bên tai, như thể đang nghe tin nhắn thoại.
Một lúc sau, cô ấn ngón tay lên màn hình điện thoại, tiến lại gần trả lời bằng một tin nhắn thoại: “Tớ ổn rồi! Cậu đừng lo! Tớ đang ở nhà người thân nên sẽ về ký túc xá muộn khá muộn đấy.

Cậu và Ly Ly muốn ăn gì? Khi trở về sẽ tớ sẽ đem đồ ăn đêm cho hai người.


Không biết bên kia trả lời thế nào, cô nghe xong, lại nói: “Được rồi được rồi, tối nay gặp lại.”
Lục Tây Lăng cầm chuột, khựng lại một chút rồi nhìn ra phòng khách, cô ấy lại chìm đắm vào cuốn sách rồi.
Sự tập trung khiến người ta phải kinh ngạc.
Sắc trời chiều tà u tối, bàn phím và chuột vang lên những âm thanh không theo quy luật nào.
Lục Tây Lăng làm việc, mỗi lần trả lời xong một email, anh đều sẽ bất giác liếc nhìn ra bên ngoài một cái.
Lần tiếp theo bị gián đoạn bởi tín hiệu thông báo đã giặt xong của máy giặt.
Hạ Úc Thanh đặt bút đánh dấu kẹp giữa các trang giấy, đứng dậy, đi đến phòng giặt là.
Lục Tây Lăng đứng dậy, lúc đi qua bàn trà còn cúi đầu liếc nhìn một cái, cô đang đọc cuốn “1984” của George Orwell, đây quả là một tác phẩm rất đáng đọc đọc trong lĩnh vực Báo Chí và Truyền Thông.
Hạ Úc Thanh lấy quần áo đã giặt xong ra, ném vào máy sấy, nghiên cứu một chút rồi chọn chế độ tổng hợp.

Đi ra khỏi phòng giặt là, cô thấy Lục Tây Lăng đã ra khỏi phòng làm việc từ lúc nào, anh đang đứng cạnh cái bệ trung tâm trong phòng bếp kiểu mở để rót nước.
Anh ngước mắt lên, nói: “Uống nước không?”
Hạ Úc Thanh gật đầu đi tới.
Lục Tây Lăng lấy một chiếc cốc thủy tinh sạch khác, trực tiếp rót nước từ trong vòi ra.
Hạ Úc Thanh đứng trước bồn rửa tay bên cạnh, nâng vòi lên, chuẩn bị rửa tay.
Lục Tây Lăng đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cánh tay của cô, đem cô kéo ra khỏi vòi nước đang chảy, vừa tháo chiếc vòng trên cổ tay cô ra, vừa nhắc nhở: “Tốt nhất là đừng chạm vào nước.”
Giọng anh từ trên đỉnh đầu truyền xuống, như những miếng ngọc va vào nhau.
Hạ Úc Thanh hơi hoảng hốt, vội vàng nói: “Vâng…”
Cô cầm cốc thủy tinh lên rồi uống nước trong vô thức.
Cô nghe thấy Lục Tây Lăng hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được.”
“Nhà hàng lần trước nhé?”
“Được.”
“Vậy thì đi thôi.”
“Bây giờ sao?”
Lục Tây Lăng nhìn đồng hồ, đã gần 4 giờ 20, lái xe tới đó phải mất một lúc, sau đó tính thời gian gọi món, cũng tốn kha khá thời gian.
Anh chỉ đáp một tiếng “ừ”, rồi bảo cô đợi chút, còn mình thì đi thay đồ.
Một lát nữa Hạ Úc Thanh phải đến lấy quần áo đã sấy khô nên cô không mang theo túi, chỉ cầm điện thoại theo.
Cô mặc áo khoác vào, đứng ở cửa ra vào chờ Lục Tây Lăng.
Một lúc sau, anh bước ra khỏi phòng ngủ, thân trên đã thay một chiếc áo len trắng mỏng, phối với quần dài xám nhạt, và áo khoác màu cà phê.
Tông màu sáng khiến anh bớt cảm giác cô quạnh, mà trông tuấn tú hơn, giống như núi tuyết dưới ánh trăng vậy.
Họ vẫn vào phòng riêng giống lần trước, gọi vài món rau theo mùa.
Sau khi ăn xong, hai người mở cửa ra, mới thấy bên ngoài trời đang mưa tầm tã.
Những hạt mưa nhỏ lưa thưa hắt lên da thịt, tạo cảm giác mát lạnh.
Những hạt mưa rơi trên tóc, lâu dần cô đọng lại thành những hạt nước li ti, ở dưới ánh đèn đường, tóc như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng.
“Có lạnh không?” Lục Tây Lăng hỏi.
Hạ Úc Thanh lắc đầu.
Ngay sau đó, đỉnh đầu cô tối sầm lại, như có thứ gì đó bao phủ lấy.
Cô vô thức vươn tay nắm lấy, bắt được một thứ thô cứng, đó là áo gió của Lục Tây Lăng.
Tầm nhìn bị chặn lại, chỉ có thể nghe thấy giọng nói ôn hòa dịu dàng của Lục Tây Lăng: “Cầm lấy che mưa đi, đừng để ướt tóc.”
Hạ Ngọc Thanh túm lấy áo gió, kéo xuống một chút, để lộ khuôn mặt, quay đầu liếc mắt nhìn, còn chưa kịp nhìn thấy mặt Lục Tây Lăng, đã vội vàng quay lại, chỉ nhìn xuống dưới chân.
Mặt đường nhựa sạch sẽ, ướt nhẹp, phản chiếu ánh đèn.
Cứ như cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong mơ vậy.
Trở lại nơi ở của Lục Tây Lăng, quần áo đã được sấy khô.
Hạ Úc Thanh đã thay lại quần áo của mình, còn về chiếc hoodie và quần thể thao kia, Lục Tây Lăng bảo cô cứ cầm về, bởi vì bộ đồ là do anh kêu người đến cửa hàng gần đó mua theo số đo của cô.
Hạ Úc Thanh gấp quần áo xong, định hỏi Lục Tây Lăng xem anh có túi không.
Lục Tây Thanh lại nói: “Để ở chỗ tôi cũng được.

Cứ vứt đó đi, tôi bảo người đến giặt.”
Nghe câu này cứ như muốn nói lần sau sẽ còn dùng tới.
Lần sau…
Hạ Úc Thanh lập tức cảm thấy bộ đồ này giống như một củ khoai tây nóng hổi, ​​cầm không được, không cầm cũng chẳng xong, do dự một lúc lâu, cuối cùng cô cũng đặt nó xuống.


Lục Tây Lăng chở cô về trường.
Chiếc áo len mới giặt có mùi thơm trang nhã, giống hệt mùi trên người Lục Tây Lăng.
Cô ấy bị nhấn chìm bởi mùi hương này, khiến bản thân có cảm giác cả quãng đường đi rất lâu và dài.
Khi Hạ Úc Thanh trở về ký túc xá, chỉ có Trình Thu Địch ở đó, Phương Ly có việc phải đến ký túc xá khác.

Còn về Triệu Ngọc Khiết, Trình Thu Địch nói rằng cô ta đã trốn học từ chiều, giờ vẫn chưa thấy trở lại, có lẽ đêm nay cũng sẽ không về.
Hạ Úc Thanh đưa cho Trình Thu Địch món đậu phụ rán và trà sữa mới mua ở cổng trường: “Thu Thu, cảm ơn cậu vì hôm nay đã nói giúp tớ.”
“Tớ cũng không nói gì cả, chỉ nói ra sự thật thôi.”
“Cậu có thể không nói, dù sao cũng ở chung một phòng, cậu và cậu ấy không có hiềm khích.”
Trình Thu Địch nhún vai, nói: “Để tớ nhìn thấy rồi, không nói ra tớ không nhịn được đâu.

Tớ thấy ân oán cá nhân cũng chỉ là ân oán cá nhân, báo cáo như vậy để trả đũa thì có hơi quá đáng rồi…!cậu từ bỏ trợ cấp có ổn không? Tớ biết là bạn cùng phòng, nói lời này có lẽ sẽ hơi…!tóm lại nếu cậu gặp khó khăn gì, thì nhất định phải nói ra.
“…!Thu Thu, cậu thật tốt.”
“Này, này, đừng có làm ra biểu cảm này, đừng có lại đây…!cứu mạng, buồn nôn quá đi!”
Hạ Úc Thanh ôm cô ấy một cái thật mạnh, rồi nhanh chóng buông ra.
Trình Thu Địch thì dở khóc dở cười.
Cô ấy cảm thấy bản thân cứ như thể được một chú cún nhỏ lông vàng ấm áp cuốn lấy vậy.
Đã hai ngày Triệu Ngọc Khiết không về ký túc xá, nhưng cô ta vẫn đến lớp vào ban ngày như bình thường.
Cô ta còn đi cùng những người trong phòng 404 nữa mà đi với một cô gái ở phòng khác.
Vào ngày thứ ba, Hạ Úc Thanh và mọi người nhận được tin Triệu Ngọc Khiết đã nộp đơn lên văn phòng quản lý ký túc xá xin đổi phòng, với lý do các thành viên còn lại của phòng 404 đã cô lập cô ta.
Trong học viện, việc thay đổi ký túc xá không đặc biệt nghiêm ngặt, vì trước đó đã có trường hợp một sinh viên bị bạn cùng phòng cô lập, cộng với áp lực học tập, bị trầm cảm và có ý định tự tử, sau đó phụ huynh đã đến trường để gây rối.
Ở đây chắc chắn có người lợi dụng quy tắc đó, nhưng học viện thà nhắm mắt làm ngơ.
Triệu Ngọc Khiết nhanh chóng rời khỏi phòng 404.
Trình Thu Địch tức giận đến mức suýt nữa không nhịn được mà đi tìm Triệu Ngọc Khiết cãi nhau, nhưng được Hạ Úc Thanh và Phương Ly khuyên ngăn.
Sau đó, Hạ Úc Thanh chụp lại nhật ký trò chuyện của nhóm chat phòng 404 trước đây rồi đăng lên weibo, chứng mình rằng chuyện “bị cô lập trong nhóm” là hoàn toàn sai sự thật.
Triệu Ngọc Khiết không hiểu sao lại đăng một đống bài viết khó hiểu, người ở những phòng khác cũng nghe ngóng hóng chuyện.
Khoảng dăm ba ngày sau, mọi thứ lắng xuống.
Mọi chuyện hoàn toàn khép lại.
Chiếc giường trống trở thành tài sản chung của 404, để chồng chất một đống đồ đạc.
Thời gian êm đềm trôi đi.
Nhân lúc Tô Hoài Cự tiến cử khu giảng đường cũ và quán cà phê, Hạ Úc Thanh cảm ơn anh ấy.
Hai người hàn huyên qua lại, sau đó còn cùng đi ăn, cùng đến thư viện tự học.
Ngoài việc này ra, dường như hai người không tiến triển quá nhiều.
Hạ Úc Thanh nghe ngóng mới biết, ở khoa Quản Trị, Tô Hoài Cự rất được hoan nghênh, rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh ấy, nhưng gì như anh ấy cũng không thân cận với bất kỳ nữ sinh nào.
Tính ra, chỉ có Hạ Úc Thanh là tương đối thân.
Hôm đó, Hạ Úc Thanh đi siêu thị với hai người bạn cùng phòng thì gặp được Tô Hoài Cự.
Anh ấy đang mua kem đánh răng.

Thấy Hạ Úc Thanh, anh ấy chủ động vẫy tay chào hỏi: “Chào cậu.”

Dưới ánh mắt đầy thâm ý của hai bạn cùng phòng, Hạ Úc Thanh lên tiếng chào lại anh ấy, cũng nói: “Quyển sách lần trước cậu nói, tôi đã đọc xong rồi.”
Kỳ này khoa Báo Chí có môn Kinh Tế Học Truyền Thông, Tô Hoài Cự học bên khoa Quản Trị, Kinh Tế Học là một đề tài chung tuyệt vời.
Tô Hoài Cự cười nói: “Cậu đọc nhanh thật.”
Hạ Úc Thanh nói: “Tôi bỏ qua hết những chỗ khó hiểu.”
Tô Hoài Cự nói: “Còn cần tôi giới thiệu sách khác không?”
Hạ Úc Thanh nói: “Có chứ.”
Hai người trò chuyện mấy câu, Tô Hoài Cự tính tiền xong rồi rời đi theo bạn cùng phòng.
Trình Thu Địch ôm vai Hạ Úc Thanh: “Khai báo thành thật đi nào.”
Hạ Úc Thanh bắt đầu kể quá trình quen biết của mình và Tô Hoài Cự.
Trình Thu Địch xúc động: “Tớ còn cho rằng Thanh Thanh của chúng tớ cả đời sẽ không cởi mở với ai chứ, ai ngờ lại ngấm ngầm quen một anh đẹp trai như thế.”
Hạ Úc Thanh: “He he.”
“He he.

Vừa nãy cậu nói chuyện gì với cậu ấy vậy? Hai người là thành viên câu lạc bộ đọc sách sao? Cứ trò chuyện như thế, cả đời này cậu có cua được cậu ấy không?”
“Thế á? Không phải đang tốt lắm à?”
Trình Thu Địch nói: “Các cậu nhắn tin cũng thế à?”
Hạ Úc Thanh nói: “Tớ cho các cậu xem wechat.”
Trình Thu Địch: “Có thể cho chúng tớ xem lịch sử trò chuyện không chút do dự như vậy, chứng minh cuộc trò chuyện của hai người căn bản không có gì thú vị cả.”
Phương Ly đẩy kính lên: “Đúng thế.”
“Thế á?” Hạ Úc Thanh bắt đầu nghĩ lại.
Phương Ly nói: “Hình như hai người thiếu chút…!mập mờ.”
Trình Thu Địch nói: “Cậu xem, Ly Ly còn hiểu hơn cậu.”
Phương Ly nói: “Chỉ hiểu hơn Thanh Thanh chút thì không có gì đáng kiêu ngạo.”
Hạ Úc Thanh nằm dưới cùng chuỗi thức ăn bị đả kích.
Cô đã tạo đề tài như Lục Sênh nói rồi, còn tự cho là mình đang nói chuyện qua lại với Tô Hoài Cự nữa.
Có tinh túy gì cô không lĩnh hội được sao?
Trung tuần tháng Tư là sinh nhật của Lục Sênh.
Cô ấy là người thích náo nhiệt nên đã bao một quán bar, một đám bạn đến chơi.
Hạ Úc Thanh cũng nằm trong số đó.
Lần đầu tiên đến quán bar, cô vô cùng lo lắng, hỏi Lục Sênh xem mình mặc đồ gì thì hợp.
Lục Sênh hẹn thời gian, bảo cô đến trước giờ hẹn một tiếng, cô ấy sẽ giúp cô giải quyết vấn đề này.
Ngày đó là thứ Sáu, Hạ Úc Thanh học tiết buổi chiều xong thì không về kí túc xá mà trực tiếp lên tàu điện ngầm, đi đến quán bar mà Lục Sênh nói.
Lục Sênh đang chờ cô ở phòng riêng trong phòng nghỉ.
Cô ấy mặc một chiếc áo cúp ngực màu tím khói, chân váy đen cạp cao, tóc tết thành bốn bím tóc xù kèm theo mấy lọn tóc được nhuộm màu tím hoặc hồng.

Cô ấy cũng trang điểm theo tông tím, dưới mắt dán hình dán bóng hình trái tim màu tím, vừa cá tính vừa xinh đẹp.

Trong phòng còn có một cái vali, bên trong là quần áo và đồ trang điểm.
Lục Sênh cầm ra hai bộ, để Hạ Úc Thanh chọn.
Cô chọn một bộ, đi đến phòng vệ sinh thay đồ, lúc đi ra lại không được tự nhiên mà che lưng.
Lục Sênh cười nói: “Bỏ tay xuống đi, không được che! Ngại ngùng quá, còn như vậy nữa thì đừng mặc.”
Hạ Úc Thanh hít một hơi thật sâu, bỏ tay xuống.
Lục Sênh mở đèn lớn ra, trang điểm cho Hạ Úc Thanh.
Khi bôi kem lót, Lục Sênh nói: “Thanh Thanh, da em đẹp quá.”
“Vậy ạ?”
“Không có tì vết, không có mụn, cũng không có vết sạm luôn, không có cả vành đen trên mắt!”
“Nhưng chị trắng mà.”
“Trắng cũng không phải tiêu chuẩn thẩm mỹ duy nhất.


Hơn nữa, bây giờ em hết đen rồi, là màu da bình thường.”
“Chị dỗ em.”
“Chị đâu có dỗ.”
Đây là lần thứ hai Hạ Úc Thanh trang điểm, động tác của Lục Sênh rất nhẹ, nhưng lúc đánh phấn mắt vẫn khiến mí mắt cô giật giât.
Hạ Úc Thanh cảm thán: “Chắc cả đời em cũng không học được trang điểm.”
Lục Sênh nói: “Không biết cũng không sao.

Sau này đi xin việc mà cần, chị dạy em mấy chiêu đơn giản nhất, mười phút là xong.”
Hai người vừa trò chuyện vừa trang điểm, qua nửa tiếng mới xong.
Lục Sênh tăng nhiệt độ máy uốn tóc, giúp cô uốn tóc, cuois cùng đẩy cô đến trước cái gương trên tường.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Lục Sênh vang lên, hình như bạn của cô ấy gọi tới.
“Thanh Thanh, chị ra ngoài nghe điện thoại, em chờ chút nha.”
Hạ Úc Thanh đứng trước gương, túm lấy một lọn tóc, lại xoay người nhìn lưng mình, luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng cô tin vào gu thẩm mỹ của Lục Sênh.
Cô lấy điện thoại ra, định chụp mình qua gương, hỏi xem Trình Thu Địch thấy thế nào.
Gương được đặt cạnh cửa, một bóng người thật cao xuất hiện ngoài cửa.
Hạ Úc Thanh giương mắt nhìn, lập tức lùi về phía sau, lưng dán chặt vào tường kính, ngón tay không tự chủ được mà nắm chặt điện thoại di động.
“Chú…!Chú Lục.”
Bước chân của Lục Tây Lăng dừng lại ở cửa, cách Hạ Úc Thanh một cái bàn trà nhỏ làm bằng acrylic thật lớn.

Anh nhìn cô: “Cô đến đây.”
“…!Dạ.”
“Lục Sênh đâu?”
“Đi đón bạn ạ.”
“Lục Sênh trang điểm cho cô à?”
Vừa nói dứt lời, anh thấy gương mặt Hạ Úc Thanh bỗng nhiên trở nên hoảng hốt, ngay sau đó, cô nâng tay lên lau đi màu son đỏ đậm trên môi.
Lục Tây Lăng sửng sốt, nhanh chóng đi vào.
Hạ Úc Thanh quẫn bách đến độ chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng sau lưng cô là tường kính, cô căn bản không có chỗ nào để trốn.
Lục Tây Lăng dừng lại trước mặt cô.
Cô mặc một chiếc áo crop top dài tay màu đen, đường viền cổ áo màu hồng đào, chiếc quần ống rộng denim lưng cao để lộ vòng eo nhỏ nhắn, đi đôi giày vải màu đen.
Son trên môi dĩ nhiên lau không hết, vẽ lên má một đường giống như đuôi sao chổi, là màu hoa hồng khô.
“Lau làm gì?” Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô.
Tiếng nói trên đỉnh đầu như gió lượn lờ trong sơn cốc, hàng mi của Hạ Úc Thanh khẽ run, cô cười nói: “Vì nó cứ kì kì.”
Gần đây Lục Tây Lăng bận rộn nhiều việc, bộ phận nghiên cứu sắp được chuyển đến khu khoa học công nghệ mới trong khu công nghệ cao.
Bình thường anh đều chú ý đến wechat của Hạ Úc Thanh, nhưng anh căn bản không phải là người giỏi nói chuyện phiếm với người ta trên mạng, lại cảm thấy phương thức ấy quá kém hiệu quả, chỉ là một tin nhắn mà thôi, rất khó đi sâu vào đề tài.
Đó là lí do vì sao đã một thời gian hai người không gặp nhau.
Sau khi bước vào giai đoạn bận rộn, chuyện đó bị anh cố tình phớt lờ.

Lúc này đây, cảm giác nôn nóng dậy lên trong anh từ lần gặp mặt trước đột nhiên nổi lên như tro tàn cháy lại, còn càng ngày càng nghiêm trọng.
“Không kì gì cả.” Lục Tây Lăng nhìn cô.
Hạ Úc Thanh cảm thấy giọng mình cứ như thể được phát ra từ một cái ống hút bị đè bẹp, rất dẹp, rất kì lạ: “…!Vậy có đẹp không ạ?”
Mái tóc dài màu đen của cô được uống xoan lơi, tóc bồng bềnh rủ tự nhiên trên đầu vai.
Anh có xúc động đưa tay ra chạm vào, nhưng vẫn nhịn lại.
“Đẹp lắm.”
Giọng của anh khá trầm, ánh mắt không thể nào rời đi khỏi đôi môi đỏ của cô..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.