Bạn đang đọc Hoàng Tước Vũ FULL – Chương 17: Ngồi Gần Chút
Chu Tiềm gọi điện dò hỏi Lục Tây Lăng định lúc nào sẽ đi làm.
Lịch trình hôm nay không cần đến Chu Tiềm.
Sau khi bị Lục Tây Lăng tống cổ đi, anh ấy ở trên công ty chờ lệnh và chuẩn bị cho cuộc họp buổi chiều.
Lục Tây Lăng giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là cuộc họp sẽ bắt đầu.
Đó không phải cuộc họp quan trọng gì nên Lục Tây Lăng cân nhắc, bảo Chu Tiềm gọi một phó tổng giám đốc chủ trì thay mình, sửa sang lại ghi chép cuộc họp rồi trình lên.
Chu Tiềm lại hỏi: “Vậy chuyện tiệc rượu buổi tối…”
Lục Tây Lăng không hơi đâu mà trả lời, lúc này anh đang cắn rứt lương tâm, tinh thần chuyên nghiệp đã khiến anh khó chịu khi bỏ họp vì chuyện riêng – một chuyện chưa từng có – lắm rồi, mà Chu Tiềm còn đổ dầu vào lửa nữa.
“Chuyện buổi tối thì để tối hẵng nói.” Anh bực bội cúp máy.
Hạ Úc Thanh loay hoay trong nhà tắm thật lâu.
Do quê cô nằm ở vùng sâu vùng xa nên hầu như ai cũng che giấu chuyện tới tháng như thể đó là chuyện gì cấm kỵ.
Sau một thời gian tới Nam Thành, sống chung với các bạn cùng phòng, cô nhận ra bọn họ rất tự nhiên.
Cô cũng học họ, có thái độ thoải mái hơn trong việc này.
Nhưng tình huống bây giờ lại khác, còn gì lúng túng hơn chuyện đến nhà trưởng bối tắm lại phát hiện tới kỳ sớm hơn một ngày không cơ chứ?
Đã thế trưởng bối này còn là người mà cô kính trọng và biết ơn nhất nữa.
Hôm nay cô đúng là xui tận mạng mà!
Tiếng cửa mở vọng lại từ phía nhà tắm.
Lục Tây Lăng ngẩng đầu lên nhìn, Hạ Úc Thanh xuất hiện ở ngã rẽ hành lang, đang cầm bộ quần áo bẩn của cô trên tay.
Lục Tây Lăng bảo với cô phòng giặt đồ ở ngay bên cạnh nhà tắm.
Hạ Úc Thanh vốn định hỏi anh có túi không để gói đồ bẩn mang về: “Chắc chưa khô ngay đâu ạ…”
“Cho vào máy sấy đồ thôi.”
Hạ Úc Thanh không muốn gây thêm phiền cho người ta, trừ chuyện đặc biệt thì từ đó đến giờ Lục Tây Lăng nói thế nào cô làm thế ấy.
Cô gật đầu, đi tới phòng giặt quần áo.
Đó là một căn phòng không lớn, tổng thể lấy trắng làm gam màu chính, trong phòng đặt máy giặt, máy sấy và bàn là gọn gàng.
Còn có một chiếc tủ quần áo mở, bên trong treo mấy chiếc sơ mi trắng như vừa được ủi, chưa kịp đem vào phòng thay đồ.
Thoạt trông chiếc nào cũng như nhau song nhìn kỹ hơn mới thấy có sự khác biệt rất nhỏ giữa chất liệu, màu sắc, cổ áo và ống tay.
Ở đây có mùi thơm sạch sẽ mà mát mẻ, giống với mùi trên người Lục Tây Lăng mà cô hay ngửi thấy.
Cô bỗng thấy chột dạ như xông vào địa bàn của người khác, bèn vội vàng ôm quần áo mở máy giặt ra nhét vào.
Phòng giặt đồ ở trường dùng máy giặt Twin Pulsator, tuy cấu tạo khác với máy giặt công nghệ Turbo Drum trước mặt nhưng cách thao tác vẫn giống nhau.
Điều làm cô ngờ vực là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể khác.
Nhưng cô ngại hỏi Lục Tây Lăng, chỉ tự quyết định.
Cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần jogger, đang gõ chữ vào khung soạn thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.
Lục Tây Lăng đi tới cửa, nhìn vào trong rồi hỏi: “Biết dùng không?”
“Tôi không rành lắm.”
Lục Tây Lăng đi vào: “Chỗ nào?”
Hạ Úc Thanh chỉ vào viên giặt và nước giặt được đặt trên kệ để đồ: “Bình thường chú Lục dùng loại nào?”
Lục Tây Lăng suy ngẫm một lát rồi chỉ vào viên giặt một cách thong dong.
“Ném thẳng vào luôn hay sao ạ? Có cần lấy vỏ ra không ạ?”
“…” Lục Tây Lăng đổi sang nước giặt.
Hạ Úc Thanh mở một cái hộp nhựa trên góc trái máy giặt ra, chỉ vào hai cái khay hai bên rồi hỏi tiếp: “Thế nước giặt đổ vào bên nào ạ?”
…!Cái này sao anh biết được, tự nhỏ đến lớn anh đã tự tay giặt đồ bao giờ đâu!
Hạ Úc Thanh thấy vẻ mặt như bị làm khó của Lục Tây Lăng thì bật cười: “Để tôi tìm thử xem.”
Theo kết quả tra được, Hạ Úc Thanh ném cả viên giặt lẫn vỏ vào, chỉnh máy giặt sang chế độ đồ hỗn hợp rồi nhấn nút khởi động.
Ống dẫn nước bắt đầu rào rào chảy nước, cuối cùng Hạ Úc Thanh cũng không thấy căn phòng này im phăng phắc đến mức như cách biệt với đời nữa.
Lục Tây Lăng lại giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Ba giờ rưỡi chiều, một mốc thời gian không gần trưa cũng không gần tối, không trên không dưới.
Anh đã chuyển cuộc họp cho người khác xử lý rồi, vậy giờ anh nên làm gì đây?
Đồ đang giặt, anh cũng không thể đuổi cô đi được.
Biết vậy chở cô đến Thanh Mi Uyển luôn thì chuyện này đã không xảy ra rồi.
Anh tính sai mất rồi.
Hạ Úc Thanh nhìn sang Lục Tây Lăng.
Anh dựa lưng vào kệ để đồ, khoanh hai tay lại như đang suy nghĩ điều gì, chẳng nói gì rất lâu.
Ánh đèn trắng dịu nhẹ phác họa đường nét sâu thẳm của người đàn ông, anh tuấn tú sáng rỡ như vàng ngọc, nét mặt lại luôn điềm tĩnh, chẳng mấy vui tươi.
Hạ Úc Thanh biết tính cách của anh vốn chẳng phải như vẻ bề ngoài.
Giờ phút này, cô không nén được tâm trạng thấp thỏm, không biết có nên lên tiếng hay không, nếu lên tiếng thì nên nói gì, chỉ đành lặng lẽ đứng tại chỗ.
Chốc lát sau, Lục Tây Lăng cụp mắt xuống, vừa định cất lời thì khựng lại khi nhìn vào cổ áo của cô, hơi nhíu mày.
Hạ Úc Thanh khó hiểu, cúi đầu nhìn lướt qua.
Cổ áo cô vẫn bình thường mà?
Lục Tây Lăng tiến lên một bước.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chợt tối xuống.
Dưới con mắt của cô, anh đưa tay tới, ngón tay nắm lấy hai sợi dây dưới mũ áo hoodie cô đang mặc rồi kéo sợi ngắn xuống.
Đến khi hai sợi dây đã được kéo bằng nhau, anh ngắm nghía chúng, cuối cùng chân mày mới giãn ra.
Hạ Úc Thanh không còn tâm trạng gì để chế giễu tính bệnh ám ảnh cưỡng chế của anh.
Vì tim cô đã sắp ngừng đập rồi.
Anh gần quá!
Làm cô chợt nhớ đến đêm Giao Thừa kia.
Mùi sữa tắm trên người cô, hương thơm như biển rừng phủ đầy tuyết trong phòng giặt quần áo và trên người anh cùng với mùi thuốc lá thoang thoảng đâu đây, ba loại mùi ập tới cùng một lúc khiến cô khó thở nặng nề.
Lục Tây Lăng chuẩn bị lùi lại thì dừng bước, ngước mắt nhìn về phía Hạ Úc Thanh.
Anh đã không còn nhớ rõ bề ngoài cô thế nào trong lần đầu tiên gặp nhau vào mùa hè năm ngoái, chỉ nhớ da cô ngăm đen, mắt rất sáng, ngũ quan thì chẳng mấy hài hòa nên anh cũng không có ấn tượng gì.
Sau đó, hình như anh luôn nhận dạng cô bằng đôi mắt ấy, người có đôi mắt như sao trời thế này bên cạnh anh, chỉ một mình cô.
Nửa năm trôi qua, nước da cô thật sự đã trắng hơn vài tông.
Lúc này nhìn mới biết đôi mắt cô to tròn, sống mũi cao, ngũ quan kết hợp lại trông dễ nhìn mà thoải mái.
Mái tóc bù xù vừa tắm xong xõa trên đầu vai, không hề có dấu hiệu nhuộm hay làm tóc, đen tuyền mà cũng rất ngoan ngoãn.
Anh quên chủ đề mình vừa nát óc nghĩ ra mất rồi!
Máy giặt bắt đầu xoay, song, tiếng ùng ùng phát ra từ nó lại không tài nào át đi tiếng hít thở khe khẽ của người đang đứng trước mặt.
Lục Tây Lăng bỗng nhìn sang nơi khác, lùi lại một bước rồi xoay người ra ngoài mà không nói một lời nào.
Hạ Úc Thanh thầm thở ra một hơi rõ dài.
Cô ra khỏi phòng giặt quần áo, lại thấy Lục Tây Lăng ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, khoác một tay lên tay vịn, ngón tay trên đó kẹp điếu thuốc không biết đã châm lửa từ khi nào.
Anh liếc mắt nhìn cô, cất lời: “Đưa tôi xem kết quả thi cuối kỳ của em.”
Hạ Úc Thanh đã gửi cho anh, cô cho rằng anh muốn nghe mình báo cáo chi tiết nên lập tức gật đầu, đi qua ngồi xuống bên cạnh anh rồi mở khung chat giữa mình và anh trên wechat, mở bức ảnh được chụp màn hình kia.
“Ngồi gần hơn chút đi.” Anh nhẹ nhàng vỗ ghế sô pha làm bằng da: “Tôi không thấy.”
Hạ Úc Thanh lại gần hơn một bước.
Anh tì cánh tay vào tay vịn, hơi nghiêng người nhìn vào màn hình điện thoại của cô.
Phút chốc, mùi của anh lại phủ lấy cô, hai ngón tay đang phóng to ảnh ra của Hạ Úc Thanh hơi khựng lại, sau đó cô lần lượt nói về kết quả thi các môn với giọng điệu bình thường: “…!Điểm thi tiếng Anh của tôi vẫn không tốt lắm, mặc dù tôi đã cố gắng hết sức nhưng phần nghe thật sự rất khó.”
“GPA đứng thứ mấy?”
“Thứ hai ạ.”
“…!Lục Sênh mà nghiêm túc, kỷ luật được một phần mười của em thì tôi đã không phải nhọc lòng thế rồi.” Lục Tây Lăng vừa thốt lên đã nhận ra dường như mình rất hay so sánh Lục Sênh với cô, như thể anh đang cố tình nhấn mạnh cô là “em gái” hoặc hậu bối vậy.
Anh nhíu mày vì phát hiện ra điều này.
Hạ Úc Thanh nói: “Nếu muốn xin được học bổng thì hạng nhất vẫn đảm bảo hơn.”
Lục Tây Lăng nhìn cô: “Có câu này có thể em sẽ không thích nghe.”
Hạ Úc Thanh vội vàng bảo: “Chú cứ nói đi!”
“Không được cậy mạnh, càng không được làm rối ren mọi chuyện vì lòng tự trọng của mình.
Em hiểu ý tôi không?”
Hạ Úc Thanh gật đầu: “Trong bất cứ chuyện gì, tôi cũng muốn tự cố gắng xem thử thế nào, nếu thật sự vẫn không được thì tôi sẽ nhờ giúp đỡ.”
Lục Tây Lăng hờ hững đáp “ừ “.
“Nhưng mà tình trạng như hôm nay thì tôi không biết là do mình chưa đủ năng lực hay chỉ đơn thuần là do quá xui xẻo nữa.” Hạ Úc Thanh cười tự giễu.
Vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy Lục Tây Lăng hơi hất cằm với bên kia của ghế sô pha, ra hiệu cô lấy áo khoác của anh qua.
Hạ Úc Thanh ôm áo khoác của anh qua rồi đặt vào tay Lục Tây Lăng.
Anh ngậm điếu thuốc nhận lấy, sờ túi áo, lấy một chiếc ví màu đen ra, lại bảo: “Có ví không? Lấy ra đây.”
Tuy Hạ Úc Thanh chẳng hiểu gì nhưng vẫn làm theo.
Cô đứng dậy đi tới chỗ túi vải lấy ví tiền của mình ra, sau đó ngồi trở về bên cạnh Lục Tây Lăng.
Anh lấy một lá bùa bình an màu vàng làm bằng gấm của mình ra khỏi ngăn ví, đưa cho cô: “Nhớ phải luôn mang bên mình đấy.”
Ngày mùng một đi dâng hương, sư thầy từng đoán mệnh cho ông Lục đã nói rằng năm nay Lục Tây Lăng sẽ gặp một tai họa nhỏ.
Bà nội thỉnh vài thứ nhỏ về cho anh, đòi anh mang theo bằng được.
Khi đó, chính bà nội đã cứng rắn nhét lá bùa bình an này vào ví của anh.
Anh lười phản đối, dù sao cũng không chiếm chỗ, nhỡ sau này chướng mắt thì ném nó đi là được.
Sau này, do quá nhiều chuyện vặt vãnh nên anh cũng quên khuấy đi.
Lá bùa bình an rất tinh xảo, Hạ Úc Thanh cầm trên tay lật qua lật lại ngắm nghĩa, hỏi: “Có hữu dụng không ạ?”
“Em học chủ nghĩa duy vật chưa? Nói thử xem có hữu dụng không nào?”
“Thế tại sao lại cho tôi?” Hạ Úc Thanh cười hỏi.
“Nếu em không cần thì cứ vứt đi.”
Hạ Úc Thanh nhanh chóng học anh nhét nó vào ngăn ví.
Lục Tây Lăng nhìn thấy tấm ảnh được kẹp trong ví của cô thì nhìn đăm đăm vào đó, vươn tay muốn lấy qua xem.
Hạ Úc Thanh hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn đưa cho anh.
Lục Tây Lăng kẹp đường gấp ví lại, đè ngón tay cái lên ngăn trong suốt kia rồi cúi đầu nhìn.
Đó là một tấm ảnh thẻ rất nhỏ, mép trên bị rách một nửa như được xé xuống từ giấy tờ nào đó.
Trong hình là một người phụ nữ trẻ tết hai cái đuôi sam, đường nét gương mặt giống Hạ Úc Thanh đến bảy mươi phần trăm.
Đương nhiên, có lẽ câu này phải nói ngược lại.
Hạ Úc Thanh bảo: “Đây là mẹ tôi.”
“Ừm.”
“Tôi nghĩ có lẽ một ngày nào đó sẽ tìm được bà ấy nên để đây, sợ quên.” Cô cười nói.
Lục Tây Lăng nhìn cô.
Anh gấp ví lại rồi trả lại vào tay cô.
Sau đó, anh đứng lên, đồng thời dúi đầu thuốc vào gạt tàn, tiến thẳng về phía một căn phòng ở phía trước.
Lúc anh mở cửa, Hạ Úc Thanh liếc vào trong, hình như đó là phòng làm việc.
Cô nghe thấy tiếng mở đóng ngăn kéo.
Chốc lát sau, Lục Tây Lăng lại đi ra.
Anh đi tới trước mặt cô rồi dừng lại.
Bóng người anh gần như bao trùm lấy cô, anh cầm lấy tay cô.
Hạ Úc Thanh ngẩn người, vô thức muốn rút về nhưng kịp thời kiềm lại.
Xúc cảm truyền đến từ nơi tay rất ấm áp, anh đang nắm hờ cổ tay cô.
Anh đang cầm trong tay một chiếc vòng đeo tay màu nâu thẫm, giữa các hạt châu gỗ nhỏ tròn đính đá ngọc.
Vòng tay này cũng là thứ được bà nội xin cho anh vào hôm đó, bà ấy nói rằng nó được làm từ gỗ trầm hương Hắc Kỳ Nam phối với hạt ngọc Hòa Điền.
Lục Tây Lăng càng không thể đeo thứ này, nên trên đường chỉ đeo một lát cho bà nội vui, vừa về đến nhà đã quăng vào trong ngăn kéo.
Lúc này, anh vòng ba vòng rồi đeo nó vào cổ tay Hạ Úc Thanh.
Anh vừa định dặn dò rằng không được để vòng tay dính nước thì điện thoại trên sô pha bỗng đổ chuông.
Lục Tây Lăng buông tay ra, liếc mắt nhìn cổ tay cô rồi cầm điện thoại lên, vừa bắt máy vừa đi ra ban công.
Chuỗi hạt trân châu trên cổ tay lành lạnh, chỗ da bị ngón tay của Lục Tây Lăng chạm phớt qua lại nóng bừng thật lâu.
Máu kiềm lòng không đặng dồn hết vào tai.
Hạ Úc Thanh nhéo vành tai đã bị mái tóc dài che lấp.
Nóng phát sợ.
Chiếc hoodie nhung này mặc có nóng quá không nhỉ?.