Bạn đang đọc Hoàng tử rắn – Chương 12.2
Dịch: chuppidoon_2005
Edit: Nguyễn Thu Anh
Nàng quay ngoắt: “Cha à, chẳng phải đã có lần cha kể một câu chuyện thú vị về con lợn sổng trên tàu của cha sao? Làm thế nào mà nó sổng ra chạy khắp tàu, đến nỗi mà chẳng ai có thể bắt nổi nó?”
Cha nàng vẫn dán mắt vào tử tước. “À, ta lại có một câu chuyện khác. Có thể có chút tính giáo dục nữa. Câu chuyện về con ếch và một con rắn.”
“Nhưng mà–” Lucy ấp úng.
“Thật thú vị,” Iddesleigh ngân giọng, “sẽ kể chứ.” Rồi hắn lại ngồi thẳng dậy, tay lắc nhẹ chiếc ly thủy tinh.
Iddesleigh mặc bộ đồ cũ của David, chẳng bộ nào vừa cả, vì phần thân trên của anh trai nàng khá ngắn. Ống tay áo màu đỏ ngắn cỡn để lộ ra cổ tay gầy guộc, và dường như chiếc áo bị kéo lên trên quá cổ Iddesleigh. Khuôn mặt đã có chút thần sắc để thế chỗ cho bộ mặt trắng bệch của người sắp chết vào cái hôm mà nàng tìm thấy hắn, mặc dù da hắn vốn đã có phần nhợt nhạt. Thật may là trông hắn trông không quá lố bịch trong bộ đồ đó.
“Có một con ếch nhỏ và một con rắn lớn,” Cha nàng bắt đầu. “Con rắn lớn muốn vượt qua một con suối, nhưng nó không biết lội.”
“Chắc chứ?” Tử tước thì thầm. “Chẳng phải có một số loài rắn vẫn xuống nước bắt mồi đó sao?”
“Con rắn này không biết lội,” Cha nàng sửa lại. “Và nó hỏi con ếch: “Anh có thể đưa tôi qua sông không?”
Lucy đã thôi không vờ như đang ăn. Nàng nhìn qua lại hai người đàn ông. Họ đang tham gia vào một cuộc xung đột với nhiều cung bậc khác nhau mà nàng không thể xen vào. Cha nàng rướn người về phía trước một cách có chủ đích, khuôn mặt đỏ gay lấp ló sau mái tóc bạc. Mái tóc của tử tước phản chiếu ánh sáng từ những ngọn nến. Nhìn qua trông hắn có vẻ như đang bắt đầu buồn ngủ vì câu chuyện kia, nhưng Lucy hiểu rằng bây giờ Iddesleigh đang chú tâm hơn bao giờ hết.
“Con ếch trả lời: “Ta không phải đồ ngốc. Loài rắn các ngươi ăn thịt ếch. Rồi ngươi sẽ nuốt sống ta. Ta sẽ không đi đâu hết!” Cha nàng nhấp một ngụm rượu.
Căn phòng im lặng trong giây lát, chỉ còn tiếng tàn lửa lách tách trong lò sưởi.
Ông đặt chiếc ly xuống. “Nhưng con rắn đó quả là quỷ quyệt. Nó nói với con ếch nhỏ rằng: “Đừng sợ, nếu tôi mà ăn thịt anh giữa suối thì tôi sẽ chìm mất.” Và con ếch nghĩ rằng con rắn nói có lý, ếch ta sẽ an toàn khi còn ở trong nước.”
Iddesleigh lặng lẽ nhấp rượu, chăm chú nghe cha nàng kể. Bà Besty đã bắt đầu dọn chén dĩa rất nhanh chóng với đôi tay săn chắc, mập mạp của mình.
“Con rắn trườn lên lưng con ếch, và chúng bắt đầu bơi qua suối, đi được nửa đường…, ngài tử tước có biết chuyện gì xảy ra không?” Ông nhìn thẳng vào vị khách đang chăm chú.
Tử tước khẽ lắc đầu.
“Con rắn đó cắm răng vào lưng chú ếch.” Cha nàng đập bàn như thể muốn nhấn mạnh. “Trong hơi thở cuối cùng, con ếch nói: “Tại sao… Cả ngươi và ta đều sẽ chết.” và con rắn trả lời–”
“Rắn ăn thịt ếch, đó là lẽ thường mà thôi!” Cha nàng và tử tước đồng thanh.
Hai người đàn ông lại nhìn nhau chằm chằm. Điều này làm Lucy cảm thấy căng thẳng.
Tử tước lên tiếng phá vỡ sự im lặng. “Xin lỗi. Nhưng tôi đã nghe câu chuyện này nhiều năm trước rồi. Tôi chỉ không thể ngừng lại không nghe.” Iddesleigh uống cạn ly rượu và đặt cẩn thận xuống chiếc đĩa. “Có lẽ năng khiếu của tôi là làm hỏng một câu chuyện hay của người khác.”
Lucy thở dài mà không biết mình đã nín thở suốt bấy giờ. “Bà Brodie đã làm bánh nhân táo tráng miệng dùng kèm pho mát. Iddesleigh có muốn dùng thử không?”
Hắn nhìn Lucy nhoẻn miệng cười thích thú. “Nghe thật mời gọi, thưa tiểu thư Craddock-Hayes.”
Cha nàng đột nhiên đấm mạnh lên bàn làm bát đĩa xóc mạnh.
Lucy giật bắn mình.
“Tuy nhiên, như một đứa trẻ tôi đã được cảnh báo nhiều lần để biết cách chống lại sự cám dỗ.” Tử tước nói. “Và mặc dù, buồn thay, tôi đã không nghe hầu hết mọi lời khuyên bảo của mọi người trong cuộc đời mình, sau tối nay tôi nghĩ tôi sẽ phải hành động khôn khéo hơn vậy. Thôi, tôi xin phép, thưa tiểu thư Craddock-Hayes, thưa thuyền trưởng Craddock-Hayes.” Hắn cúi mình và rời khỏi phòng ăn trước khi Lucy kịp nói gì.
“Thằng ranh con trơ trẽn bất lịch sự,” Cha nàng gằn giọng, đẩy mạnh chiếc ghế vào bàn ăn. “Con có thấy cái cách mà nó nhìn ta khi vừa rời khỏi phòng này không? Ánh mắt đáng nguyền rủa. Lại còn “lò thiêu” nữa chứ. Ha, lò thiêu, ở London cơ đấy. Ta không thích hắn, đồ nhãi nhép, tử với chả tước!”
“Con biết, thưa cha.” Lucy nhắm nghiền mắt, một tay ôm đầu. Có vẻ như nàng đã quá mệt mỏi.
“Trong nhà ai mà không biết điều đó,” Bà Brodie vừa tuyên bố vừa bước vào phòng.