Bạn đang đọc Hoàng tử rắn – Chương 11.1
(Trong chap này chàng khá là hơi bị ma mãnh nên mình xưng chàng là hắn ) )
“Iddesleigh. Iddesleigh.” Cha nàng cau mày, nói trong khi đang nhai miếng thịt. “Ta có biết một gã cũng tên Iddesleigh hồi ta còn làm trong hải quân, khoảng 25 năm trước, khi ta còn là thuyền trưởng tàu The Islander. Một tên chuẩn úy. Hắn bị mắc chứng say sóng, cả ngày đứng bám vào tay vịn thành tàu, mặt mày xanh lét, cái đầu ngật ngưỡng như kẻ say rượu. Có chút gì tương đồng với tử tước đây không?
Lucy nén một tiếng thở dài. Cha nàng đã nói chuyện phiếm với tử tước trong suốt bữa tối. Ông thường rất có hứng thú với những vị khách mới, bởi họ là những khán thính giả thích hợp ấy chuyện đi biển cũ rích, được kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần cho lũ trẻ, ấy người láng giềng, thậm chí là cho cả mấy thằng hầu, cũng như bất cứ ai có đủ thời gian ngồi nghe ông kể. Mấy câu chuyện về tay Iddesleigh nào đó chắc cũng do cha nàng chuẩn bị từ trước. Sau 4 ngày, cuối cùng tử tước cũng đã có thể ngồi vào bàn ăn. Hắn vẫn im lặng, cũng là để quan sát xem cha của Lucy có còn hứng thú với hắn như là người trợ thủ đắc lực, cánh tay phải của ông hay không.
Nàng, tức Lucy, chẳng trách móc hay đổ lỗi gì cho hắn nếu hắn cứ muốn cứ ở lì trong phòng hết đêm nay. Điều đó thực ra khiến nàng rất thất vọng. Dù trong lòng, nàng vẫn tự nhủ mình nên giữ khoảng cách với tử tước, nhưng nàng vẫn không thể không nghĩ tới hắn. Nàng luôn nghĩ tới thì đúng hơn. Thật như một trò đùa. Có lẽ có một điều gì đó mới mẻ, hay kì lạ toát ra từ một người mới đến này đã khiến nàng tò mò, bởi từ nhỏ, nàng chỉ biết những người sống trong gia đình mình. Nói đúng hơn, chẳng ai khác ngoài người đàn ông này đã thu hút sự chú ý của nàng, đó chẳng phải là một điều phiền muộn hay sao?
“Không, tôi không nghĩ vậy thưa ngài.” Iddesleigh trả lời cha nàng, vừa xiên thêm vài lát khoai tây. “Bình thường, mọi thành viên trong gia đình tôi không phải làm việc, bởi làm mấy việc đó chỉ đổ mồ hôi là nhiều thôi. Chúng tôi thích đi du ngoạn đây đó, cùng ăn quà và nói chuyện phiếm hơn.”
Lại một lần nữa, Lucy để ý nhận thấy hắn đã bắt đầu biết cách tiếp chuyện cha nàng. Ánh mắt cha nàng khép hờ trông thật đáng ngại.
Nàng đưa chiếc giỏ bánh qua chỗ cha nàng. “Cha dùng thêm bánh mì không? Bà Brodie đã nướng sáng nay đấy ạ.”
Ông không buồn để ý đến nàng. “Luật lệ của giới quý tộc các người, chính là vậy sao?” Vừa nói, ông vừa cắt mạnh miếng thịt bò. “Để người khác làm việc nai lưng trên phần đất của mình, há? Còn mình thì hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã trong sự xa hoa đầy cám dỗ của “lò thiêu” ở London đúng không?”
Vì Chúa! Lucy hạ chiếc giỏ bánh mì xuống. Nàng muốn được tận hưởng bữa ăn mặc ọi người còn đang quan tâm đến chuyện khác. Phòng ăn giờ đã không còn là phòng ăn nữa, nhưng kể ra nó cũng ấm cúng hơn. Nàng không bận tâm đến cuộc đối thoại xa xôi kia. Nàng quay sang bên trái, chẳng có gì ngoài ngọn lửa đang vui vẻ nhảy múa trong lò sưởi.
“À, vâng, tôi cũng thích cái “lò thiêu” này rồi,” Iddesleigh khẽ cười. “Vì đây là nơi tôi có thể tìm thấy sức mạnh để nhấc tấm thân này ra khỏi giường. Không như trước kia tôi cũng chỉ là giống một thằng nhóc được một vú nuôi buộc dây dẫn đi chơi mà thôi.”
“Thật sao–” Nàng lên tiếng và bị cắt ngang khi thấy cha bắt đầu gật gù. Nàng thở dài, nhìn về phía bên kia phòng ăn, nơi cánh cửa ra vào dẫn thẳng từ đại sảnh vào trong bếp. Thật kì diệu khi căn phòng này không có lấy một hạt bụi nào.
“Dù vậy,” tử tước nói tiếp, “Tôi phải thừa nhận rằng tôi vẫn còn chưa hiểu rõ về cái cách mọi người sử dụng từ “lò thiêu” ở đây.”
Ánh mắt Lucy hạ xuống mặt bàn – nơi duy nhất có thể khiến nàng cảm thấy an tâm vào lúc này. Cái bàn ăn làm từ gỗ cây óc chó chưa quá cũ kĩ, nhưng nó cũng khiến cho các bữa ăn gia đình thêm phần gần gũi. Những bức tường phòng ăn đã có màu rượu vang điểm xuyết những sọc kem trắng do mẹ nàng chọn từ trước khi nàng ra đời, và sau đó treo đầy tranh vẽ những chiếc thuyền ra khơi của cha nàng.
“Ý tôi là, “thịt sống” và “chiếc ấm”, làm sao hai từ đấy lại có thể ghép với nhau để trở thành “lò thiêu” được chứ?” Iddesleigh đăm chiêu. “Tôi tin là chúng tôi chưa từng thảo luận về nó, không phải là chúng ta đang nói về bộ ấm pha trà đấy chứ?”
Không ổn rồi! Lucy cười quả quyết và chen ngang cuộc nói chuyện. “Bà Hardy bảo hôm nọ đã có người nào đó để sổng mất đàn lợn của ông lão Hope. Chúng chạy tán loạn trong khoảng nửa dặm, khiến ông Hope và mấy anh con trai phải mất tận một ngày để lùa về đấy.”
Dường như chẳng ai nghe thấy nàng.
“Ha. Theo Kinh thánh, từ “lò thiêu” nghĩa là,” Cha nàng vươn người về phía trước, có vẻ phấn khích “Là chuyến hành hương. Ngài tử tước chắc có đọc Kinh thánh chứ?”
Ôi chao! “Mọi người đều nghĩ mấy thằng con của ông Jones đã mở cửa chuồng,” Lucy nói lớn. “Chuồng lợn ấy. Ai mà không biết mấy đứa trẻ nhà Jones thường xuyên đi đầu trong mấy trò quậy phá. Nhưng lạ ở chỗ, khi ông Hope đến nhà ông Jones, mọi người biết không? Cả hai thằng con ông ta đều đang sốt cao nằm trên giường!”
Hai người kia vẫn chẳng mảy may để ý.
“Không phải là dạo gần đây, tôi phải thú nhận về điềy này” Đôi mắt lạnh lùng của tử tước lấp lánh ánh cười. “Ngài biết không, công việc quá bận rộn khiến tôi ngày càng xa rời cuộc sống thường nhật. Mà cái từ “lò thiêu” phải hiểu như thế nào nhỉ?”
“E hèm! Lò thiêu à,” Cha nàng xoay xoay chiếc dĩa, thiếu chút nữa đã chọc vào tay bà Brodie đang bày thêm khoai tây trên bàn. “Ai mà không biết nó nghĩa là gì. Chính là “lò thiêu” đấy!”
Bà Brodie đảo mắt qua bàn ăn và run run đặt đĩa khoai tây xuống cạnh khuỷu tay của cha nàng. Iddesleigh nâng ly, vừa nhấp rượu vừa quan sát Lucy qua miệng ly rượu.
Lucy dường như hơi đỏ mặt. Chẳng lẽ Iddesleigh cứ nhìn nàng mãi như thế? Nàng cảm thấy không thoải mái, và chắc chắn khó có thể lịch sự được. Thậm chí mặt nàng càng nóng ran khi tử tước hạ chiếc ly xuống, liếm môi trong khi vẫn đang nhìn về phía nàng. Thật khiếm nhã!