Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 24: Giảo Biện
Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Cát Sung dung.
Ngọc Tảo khó hiểu nhìn nàng: “Nô tì ngu dốt, không biết ý nương nương muốn nói là…..?”.
“Bổn cung cũng không biết nữa, có thể việc nó còn nhỏ tuổi mà đã thấu được tâm tư người khác chỉ là trùng hợp mà thôi. Có điều, ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ một chút xem, xưa nay Hoàng hậu luôn chán ghét Lệ Phi, quan hệ với Thục phi cũng chỉ thường thường, sao nàng ta có thể vì Lệ Tần say rượu làm loạn, đốt đi một cái đèn lồng ở ngay trước mặt Thập Nhị Hoàng tử mà xử phạt cơ chứ? Chưa biết chừng còn đang âm thầm khen ngợi Lệ Tần nữa đó! Nếu Thập Nhị Hoàng tử vì chuyện này mà đi cầu Hoàng hậu, chỉ e sẽ bị Hoàng hậu răn dạy ngược lại mất! Còn về tội danh, chuyện bé xé to, vô lễ với trưởng bối, một khi Hoàng hậu đã muốn phạt, nó cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi! Nói cho cùng nó cũng không bị thương gì nghiêm trọng, nếu không phải vì đau lòng người của mình, chắc chắn nó sẽ đem chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không!”
Ngọc Tảo gật gật đầu: “Một khi đã như vậy, tại sao ngài ấy còn không chịu đi cầu Thục phi nương nương?” Thập Nhị Hoàng tử còn nhỏ tuổi như vậy, sau khi chịu kinh sợ sẽ theo bản năng đi tìm mẫu phi, như vậy mới đúng với lẽ thường.
Vinh Quý phi mím môi, tức giận nói: “Tiện nhân Lệ Tần này, cố ý chọn đúng thời điểm Thục muội muội thị tẩm rồi náo loạn đến như vậy, một là coi thường Thập Nhị Hoàng tử còn nhỏ tuổi, thừa dịp Thục phi không ở đó liền xuống tay, xong việc cũng đủ thời gian chạy thoát thân. Thứ hai….Cứ cho là Thập Nhị Hoàng tử phái người đi tìm Thục phi muội muội, thì như vậy cũng có thể làm mất đi cơ hội cho Thục muội muội ở riêng với Hoàng thượng, thật sự ác độc.”
Ngọc Tảo nghe xong rất nhanh đã hiểu được lý do Vinh Quý phi đánh giá cao Bùi Thanh Thù — lúc đó Thập Nhị Hoàng tử bị kinh hoảng nhưng vẫn nghĩ đến chuyện này, nên mới không sai người đi đến Càn Nguyên điện quấy rầy Hoàng đế cùng Thục phi, mà đi tìm người phân vị cao, lại còn có giao hảo tốt với Thục phi là Vinh Quý phi đến giúp đỡ.
Nếu tất cả chuyện này không phải là trùng hợp, thì việc một tiểu hài tử lại có tâm tư thấu đáo, phức tạp như vậy, thật sự khiến cho người khác….không thể khinh thường.
Có điều Ngọc Tảo vẫn cảm thấy Vinh Quý phi đang nghĩ quá nhiều: “Biết đâu là Thục phi nương nương đã từng dặn dò Thập Nhị Hoàng tử, nếu như người không ở đó mà lại xảy ra chuyện gì thì hãy tìm chủ tử đến giúp đỡ thì sao? Cũng có khả năng do cung nữ ở bên cạnh ngài ấy tự chủ trương như thế, dùng danh nghĩa của ngài ấy đến tìm người…..”
“Đều có khả năng đó, chỉ là tóm lại bổn cung vẫn cảm thấy đứa nhỏ này không hề bình thường.” Vinh Quý phi vươn ra ngón tay, thong thả viết một chữ “Thù” ở trên mặt bàn gỗ màu đỏ.
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, Phúc Quý đi vào hành lễ với nàng, nói rằng đã dội nước cho Lệ Tần tỉnh lại.
Vinh Quý phi vịn tay Ngọc Tảo đứng lên, chậm rãi nói: “Đi ra ngoài rồi nói, đỡ phải làm bẩn phòng của Thục phi muội muội!”
Ngọc Tảo thấy dáng vẻ nàng không vội vàng, liền thấp giọng hỏi: “Nương nương định xử lý Lệ Tần thế nào ạ?”
Vinh Quý phi lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Đây là người của Quỳnh Hoa cung, bổn cung không tiện xử lý. Vẫn nên chờ đến sáng, để Thục phi muội muội trở về rồi tính. Có điều, bổn cung thân là Quý phi, xuất phát từ an nguy của Hoàng tử để suy xét, cho người trói Lệ Tần một đêm cũng không có kẻ nào dám nhiều lời bàn luận.”
Còn một câu, Vinh Quý phi để ở trong lòng không nói ra — nàng cảm thấy mục đích Bùi Thanh Thù tới tìm nàng không phải là trông cậy vào nàng sẽ bênh vực hắn sau đó xử lý Lệ Tần. Mà vì hắn là một đứa trẻ, nói cho cùng cũng chỉ là vãn bối, không thể nào sai người trói Lệ Tần cả đêm như vậy được.
Đương nhiên, cái này cũng chỉ là một loại cảm giác, một loại cảm giác không chân thật. Vinh Quý phi không có bằng chứng, cho nên chỉ thầm nghĩ ở trong lòng, cho dù đối với người thân cận như Ngọc Tảo cũng sẽ không nói ra.
Sau khi Lệ Tần “tỉnh rượu” liền bắt đầu trở nên mơ hồ, hỏi cái gì cũng đều nói không biết.
Nàng ta vốn tưởng rằng Vinh Quý phi sẽ nghiêm hình tra hỏi, buộc nàng ta nói thật. Ai ngờ sau khi Vinh Quý phi hỏi xong vài câu đã rất nhanh buông tha nàng ta, nói phải về cung.
Khóe miệng Lệ Tần vừa mới tươi cười được một chút, đã thấy Vinh Quý phi lắc đầu, ánh mắt nhìn nàng ta giống như đang nhìn một phế nhân, nói: “Đáng tiếc!”
Khóe miệng tươi cười của Lệ Tần lập tức cứng đờ: “Ý của nương nương là gì?”
“Bổn cung muốn nói, tuy dáng vẻ của ngươi xinh đẹp nhưng đầu óc lại quá mức ngu xuẩn, thật đáng tiếc.” Thoạt nhìn Vinh Quý phi đang cảm khái rất thật lòng: “Ngươi không biết được trước kia khi nhìn thấy ngươi, bổn cung cùng Thục phi muội muội vui mừng như thế nào đâu, còn nghĩ rằng từ nay về sau ở trong cung sẽ có thêm một người trợ lực. Không nghĩ tới, mắt nhìn của ngươi lại kém như vậy, tự cho rằng mình thông minh, vong ân phụ nghĩa, khiến người ta vô cùng chán ghét. Chuyện đêm nay, bất luận bổn cung phạt ngươi thế nào, ngươi nhất định phải vui mừng mới đúng. Bởi vì ngươi không thể biết được Thù nhi ở trong lòng Thục phi muội quan trọng như thế nào đâu, càng không thể biết sau khi muội ấy trở về, chờ đợi ngươi sẽ là thứ gì!”
Lệ Tần bị nàng nói đến sửng sốt, ngay lúc Vinh Qúy phi xoay người định rời đi thì vội vàng hét lên: “Ta đã làm gì, rốt cuộc ta làm gì mà các người lại đối với ta như vậy? Không phải các người từng nói, Hoàng thượng rất thích Lệ Phi, nói tướng mạo của ta giống nàng ta, nhất định có thể được Hoàng thượng sủng ái hay sao! Ta, ta chỉ lộ ra một chút nhỏ mọn thì có làm sao, năm đó Lệ Phi cũng từng trở mặt với Hoàng thượng đó thôi! Chẳng phải Hoàng thượng thích giọng điệu đó à?”
“Nói tướng mạo ngươi có vài phần tương tự với Lệ Phi thì ngươi liền nghĩ mình là thiên tiên hả?” Nếu đã trở mặt thì Vinh Quý phi cũng không ngại nói lời khó nghe, dù sao Lệ Tần cũng không còn cơ hội chuyển mình nữa rồi: “Cũng không biết đứng trước gương nhìn xem ngươi có xứng so với người ta hay không.”
Lệ Tần ngẩn người, đột nhiên lớn tiếng khóc lên. Cứ khóc mãi, thậm chí là bắt đầu nôn mửa, tựa hồ muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài vậy.
Vinh Quý phi nhìn cảm thấy phiền, trước khi đi chỉ bỏ lại một câu:”Nhốt nàng ta lại, bịt kín miệng!”
Một đêm an ổn không có việc gì.
Thục phi đã lâu chưa thị tẩm, vẻ mặt từ Càn Nguyên điện bước ra tựa như hoa đào, xuân phong đắc ý.
Ngọc Bàn theo sát phía sau nàng, trên tay cầm một hộp gỗ mun mạ vàng khắc hoa, bên trong đó là một bộ trang sức kim phượng tinh xảo tôn quý mà Lộc đại tổng quản vừa dâng lên vài ngày trước.
Đáng tiếc chính là, tâm tình tốt đẹp của Thục phi không kéo dài được bao lâu.
Vừa mới ngồi lên kiệu, Thục phi đã nghe tiểu thái giám bên cạnh Vinh Qúy phi báo lại sự tình xảy ra đêm qua.
Thục phi nghe xong, sắc mặt liền trở nên âm trầm, giọng nói tức giận mệnh lệnh: “Nhanh chóng hồi cung!”
Bọn thái giám nâng kiệu vừa nghe, đều nhịp tăng nhanh tốc độ.
Trên đường trở về Thục phi oán giận: “Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, sao bây giờ mới có người đi báo cho bổn cung?”
Tiểu thái giám báo tin cũng không có vội vàng trở về, mà đi theo tỉ mỉ giải thích tình hình cụ thể: “Thục phi nương nương bớt giận, tối hôm qua Vinh chủ tử biết tin, lập tức đi đến Quỳnh Hoa cung. Thấy Thập Nhị Hoàng tử không có gì lo ngại nên đã tạm thời nhốt Lệ Tần lại, chờ nương nương trở về xử trí, nói là sợ quấy rầy nương nương cùng Hoàng thượng…”
Tiểu thái giám mà Vinh Qúy phi sai đi rất thông minh, không có nói ra rõ ràng nhưng Thục phi vẫn hiểu rõ, không khỏi đỏ mặt.
Tuy rằng nàng và Vinh Qúy phi là tỷ muội tốt, nói cho cùng cũng là chung một chồng. Thục phi vất vả lắm mới có cơ hội thị tẩm, nếu Vinh Quý phi phái người đi tìm Thục phi trở về, ngoài mặt khẳng định Thục phi không thể oán giận Vinh Qúy phi một chữ, còn phải cảm kích Vinh Quý phi đã giúp đỡ nhưng trong lòng không nhiều thì ít cũng sẽ giận chó đánh mèo với hạ nhân của Vinh Quý phi.
Cách xử lý lúc này của Vinh Qúy phi, đảm bảo được Bùi Thanh Thù không chịu thương tổn gì, còn không làm hư chuyện tốt của Thục phi cùng Hoàng đế ở chung, vẹn cả đôi đường. Trong lòng Thục phi càng thêm cảm kích Vinh Qúy phi, ngoài miệng lại nói: “Vinh tỷ tỷ cũng thật là, ta cùng Hoàng thượng đều đã là vợ chồng già, còn sợ quấy rầy gì chứ..”
Thái giám kia nhẹ nhàng thở ra, biết ải này của Thục phi đã qua được rồi, liền hành lễ cáo lui, trở về chỗ Vinh Qúy phi phục mệnh.
Sau khi Thục phi trở về Quỳnh Hoa cung, vừa vào cửa liền hỏi: “Thù nhi đã thức chưa?”
Ngọc Tụ ra cửa đón liền đáp: “Hồi nương nương, hôm qua điện hạ bị kinh hãi nên vẫn còn ngủ!”
Thục phi gật gật đầu, đau lòng nói: “Bổn cung đi xem nó một chút, ngươi đi kêu mấy cung nhân hôm qua nhìn thấy Lệ Tần hành hung gọi vào chính điện đi!”
Ngọc Tụ vâng lệnh đi. Dường như đêm qua cả đêm đều không ngủ, quầng mắt sắp biến thành màu đen, cả người lơ lửng như đang đi trên mây. Nhưng ở thời điểm này, vì để bảo vệ tiểu chủ tử của bọn họ, bất luận là ai cũng không thể dễ dàng suy sụp.
Bùi Thanh Thù thật sự rất vô tư, tối hôm qua suýt nữa phải đi một chuyến đến Qủy Môn quan, lúc này lại đang ngủ ngon lành.
Thục phi tạm gỡ hộ giáp xuống, mỉm cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ của hắn. Thấy Bùi Thanh Thù chép miệng nhưng không tỉnh lại, nhấc tay nhấc chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng Bùi Thanh Thù.
Sau khi ra khỏi phòng, sắc mặt Thục phi liền thay đổi: “Ả tiện nhân Lệ Tần kia đâu? Bổn cung muốn đích thân đi thẩm vấn nàng ta!”
Các cung nhân nghe xong, vội vàng mang Lệ Tần đến trước cửa phòng, lấy khăn nhét trong miệng nàng ta ra, còn mang đến cho Thục phi một cái ghế bành lót gấm màu đỏ rực.
Kể từ đêm qua sau khi Lệ Tần bị Vinh Qúy phi nhục nhã, cả người đều ủ rũ, không còn một chút tinh thần.
Lúc này nhìn thấy Thục phi, liền lập tức bò lên, dùng đầu gối đi đến trước mặt Thục phi: “Nương nương, người nghe thiếp….”
Chữ “nói” kia còn chưa kịp phát ra, Lệ Tần đã bị Thục phi hung hăng cho một bạt tai, đầu hộ giáp bằng vàng bén nhọn tạo ra một vệt máu thật dài trên gương mặt trắng nõn của Lệ Tần.
Lệ Tần bị đánh đến choáng váng: “Nương nương….”
Thục phi giận dữ mắng: “Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi đúng là kẻ không có lương tâm, bổn cung dạy dỗ ngươi lâu như vậy, cho dù là dạy một con chó cũng đã chịu thuần phục! Không ngờ được ngươi lòng lang dạ sói, dám hãm hại Thù nhi của bổn cung!”
Lệ Tần đời nào chịu thừa nhận tội danh này: “Lời này của nương nương sai rồi, tần thiếp thừa nhận tối hôm qua bản thân say rượu, làm ra một ít chuyện hồ đồ nhưng không phải thiếp cố ý! Đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi, việc gì nương nương phải khư khư buộc tội thiếp như thế!”
“Ngoài ý muốn, chính là mượn rượu giả điên, uống say rồi nói ra lời thật trong lòng?” Thục phi cười lạnh một tiếng, oán hận trừng mắt nhìn Lệ Tần: “Ngươi đừng tưởng bổn cung không biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì!”
“Nương nương nói lời này thật sự rất mất lòng. Tần thiếp thật sự oan uổng, không dám nhận tội danh này.” Lệ Tần bị hắt một gáo nước lạnh, chịu lạnh cả một đêm đã suy nghĩ ra lý do tốt để thoái thác cho nên lúc này không đến mức quên hết sạch sẽ. “Huống hồ Thập Nhị Hoàng tử cũng không bị làm sao, cùng lắm là quần áo bị rách một lỗ mà thôi. Nếu việc này là do tần thiếp gây nên, chi bằng để thần thiếp hối lỗi bồi thường cho Thập Nhị Hoàng tử mấy tấm vải tốt làm nguyên liệu, để cho nó may lại mấy bộ y phục khác là được. Thiếp thân thật sự không hiểu, vì sao người và Vinh nương nương cứ phải chuyện bé xé to, không chịu bỏ qua cho tần thiếp!”