Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 23: Điên Cuồng
Editor: Huyền Hiền viện
Beta: Xuân cô cô
Nghe nói Lệ Tần đến, Bùi Thanh Thù hơi xấu hổ nói: “Nếu Lệ Tần nương nương đã đến, vậy thì chúng ta đi thôi.”
Bùi Thanh Thù biết, kể từ ngày đầu tiên hắn dọn vào ở Quỳnh Hoa cung, Lệ Tần không thể nào thích hắn, cho nên hắn luôn cố gắng tránh chạm trán với nàng ta, ngày thường cứ tránh được là tránh.
Nhưng không ngờ hôm nay lại gặp mặt ở chỗ này.
Ngọc Lan do dự nhìn hắn: “Điện hạ, chúng ta đã nhìn thấy nàng ấy, không qua chào hỏi liệu có được không?”
Dựa theo quy củ, Hoàng tử gặp phi tần có phân vị dưới Quý tần thì chỉ cần gật đầu cho có lễ là được nhưng Bùi Thanh Thù cảm thấy quan hệ giữa hắn và Lệ Tần còn chẳng tính là quen sơ, nên không cần phải cứng nhắc tuân theo quy củ: “Tối lửa tắt đèn, cứ coi như một cung nhân, không thấy rõ đi.”
Nói xong, hắn lập tức quay về.
Nào ngờ vừa thốt ra mấy lời kia, Lệ Tần đã cầm đèn cung đình, đong đưa đi tới chỗ cách hắn không xa. Lúc này khoảng cách đôi bên quá gần, Bùi Thanh Thù không thể nào làm lơ nàng ta được, đành phải căng da đầu ra mà thăm hỏi một tiếng: “Lệ nương nương mạnh khỏe.”
Lệ Tần giống như đã uống say, tay trái nắm đèn lồng lắc qua lắc lại, tay phải cầm một bầu rượu bạch ngọc. Bùi Thanh Thù thăm hỏi rồi mà dường như nàng ta không nghe thấy, chỉ ngẩng đầu lên cười rồi nốc rượu vào mồm.
Bùi Thanh Thù hơi nhíu mày rồi đưa mắt nhìn Ngọc Lan. Ngọc Lan vội vàng đứng ra đỡ Lệ Tần: “Lệ Tần nương nương say rồi, để nô tỳ đưa người về.”
“Buông ra! Bổn cung không say!”
Ánh mắt Ngọc Lan toát ra vẻ bất đắc dĩ — còn nói không say ư? Lệ Tần cũng không phải chủ vị một cung, nào có tư cách tự xưng mình là “bổn cung”?
Dường như hiểu được ý nghĩ qua mắt Ngọc Lan, Lệ Tần đột nhiên hung tợn, nhìn nàng chằm chằm nàng: “Nhìn, nhìn cái gì hả?! Nếu không phải có người lật lọng, không chịu giúp ta, ta đã sớm trở thành Quý tần, thậm chí còn có thể kéo tiện nhân Định phi kia xuống khỏi Phi vị.”
“Lệ Tần nương nương, nói lời cẩn thận.” Ngọc Lan biết bây giờ Lệ Tần không nghe lọt tai câu nào, nàng đành nói một câu có lệ rồi đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Đức Tử.
Tiểu Đức Tử lập tức hiểu ý. Hai người cùng tiến lên, định bụng giữ chặt Lệ Tần hòng đỡ nàng ta về phòng.
Ai ngờ đúng lúc này đây, Lệ Tần đột nhiên giãy dụa như nổi điên. Trước tiên nàng ta ném bầu rượu xuống đất, sau đó hung hăng vứt đèn lồng giấy. Ngọn lửa nuốt chửng lớp giấy trong tích tắc, bùng lên thành đóa hoa diễm lệ ngay dưới chân Bùi Thanh Thù.
Từ trước đến nay Bùi Thanh Thù luôn sợ lửa. Thình lình có lửa cháy mạnh bay về phía mình, hai chân hắn bất giác nhũn ra, lảo đảo lùi ra sau mấy bước. May mà Tiểu Duyệt Tử phản ứng nhanh, thấy thế vội vàng ném đèn lồng trong tay đi rồi chạy tới đỡ Bùi Thanh Thù, nhờ đó hắn mới không bị ngã, cho dù như vậy, hắn vẫn bị sợ hãi không ít; chân thì trật, vạt áo bị đốt vài lỗ nhỏ.
Đám người bị dọa choáng váng, không ngờ Lệ Tần đột nhiên hành động điên cuồng như vậy. Tối nay Thục phi không ở đây, bọn họ chẳng có ai làm chủ thay… Bây giờ cũng không biết nên đối với Lệ Tần thế nào mới phải.
Dẫu sao Ngọc Lan cũng lớn tuổi hơn, nàng lấy lại tinh thần trước, vội vàng bảo Tiểu Đức Tử đi gọi người tới.
Dường như Lệ Tần cũng bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ, sắc mặt trắng bệch như giấy trắng. Nhìn chằm chằm hai cái đèn lồng bị đốt chung với nhau một hồi, nàng ta bỗng đứng dậy và xoay người chạy đi.
Ngọc Lan tức điên, chẳng biết lấy đâu ra can đảm mà xông lên cản Lệ Tần lại: “Lệ Tần nương nương tỉnh rượu rồi à?”
Lệ Tần ngẩn người, vì chạy nhanh nên thân thể loạng choạng. Nàng ta định hất tay Ngọc Lan ra: “Ai, ai nói bổn cung say? Ta không say… ta không say.”
“Mặc kệ người có say hay không, Lệ Tần nương nương làm điện hạ của chúng ta bị thương rồi, đừng tưởng cứ vậy mà đi.”
“Làm càn!” Lệ Tần mượn hơi mạnh của rượu, tát vào mặt Ngọc Lan: “Ngươi là cái thứ gì, là một tỳ nữ mà cũng dám cản đường bổn cung!”
Ngọc Lan bị tát đau đến mức rơi nước mắt. Do thân phận Lệ Tần đè ép nên nàng không thể đánh trả, đành phải kiên trì chắn trước mặt, không cho nàng ta đi.
Lúc Tiểu Đức Tử dẫn đám người Phúc Quý chạy tới, trên mặt Ngọc Lan đã in mấy dấu tay màu hồng.
Bùi Thanh Thù vừa bị trật chân, không thể giúp được gì, chỉ có thể lo lắng đứng nhìn. Thấy Phúc Quý đến đây, hắn như gặp được cứu tinh nên vội hỏi: “Lệ Tần điên rồi, mau bắt nàng ta lại!”
Dáng người Phúc Quý cao ráo, sức lực cũng lớn, khống chế một người như Lệ Tần quả là dễ như trở bàn tay.
Tuy thởi kỳ đỉnh cao của Lệ Tần đã sớm không còn nhưng có bao giờ nàng ta bị một nô tài nắm chặt vai như áp giải phạm nhân đâu? Nàng ta tức đến mức khuôn mặt vặn vẹo, chửi ầm lên, càng nói càng khó nghe.
Nếu Thục phi ở đây thì đã sớm sai người bịt miệng nàng ta rồi nhưng tối nay Thục phi lại tới Càn Nguyên điện thị tẩm. Bây giờ trong Quỳnh Hoa cung chỉ còn Tín Quý nhân nhát gan sợ phiền phức, phân vị lại thấp hơn Lệ Tần, trông chờ nàng ấy làm chủ là điều không thể nào.
Bùi Thanh Thù ngẫm nghĩ rồi dặn dò Ngọc Tụ và Tôn ma ma mấy câu. Hai người họ gật đầu, nghe theo mà làm.
Ngọc Tụ chạy nhanh đi lấy cung bài. Thừa dịp chưa đến giờ cấm cung, nàng ta tới Bảo Từ cung mời Vinh Quý phi tới giúp đỡ.
Tôn ma ma sai hai tiểu cung nữ đỡ Ngọc Lan đi thoa thuốc trước, bảo Phúc Quý và mấy tên tiểu thái giám trói Lệ Tần rồi áp giải vào chính điện Quỳnh Hoa cung, đợi Vinh Quý phi tới xử lý.
Lệ Tần thấy bọn họ muốn trói, nàng ta càng giãy dụa kịch liệt hơn.
Thấy mình tránh sao cũng không được, nàng ta lập tức giống mấy nữ nhân chanh chua, chửi oang oang đứa nhỏ kia: “Bùi Thanh Thù! Dù gì ta cũng là phi tử của phụ hoàng ngươi, là trưởng bối của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà sai bọn chúng trói ta!”
Bùi Thanh Thù vừa mới nằm bò trên lưng Tôn ma ma, đang chuẩn bị về chỉnh trang một chút. Nghe nàng ta nói vậy, hắn làm như không nghe thấy gì hết. Đối với nữ nhân điên khùng như Lệ Tần, hắn chẳng có gì để nói.
Thấy hắn phớt lờ mình, Lệ Tần càng thêm tức tối: “Ngươi, ngươi có gì hay mà ngông cuồng! Trong cung này ai chẳng biết năm đó Lệ Phi tiến cung chưa tới mười tháng đã sinh ra ngươi, không biết là đã gian díu với ai rồi hạ sinh thứ con hoang! Tưởng mình là Hoàng tử hoàng tôn thật à, ta khinh!”
Bùi Thanh Thù nghe nàng ta nhắc đến chuyện năm đó, không nhịn được mà nhíu mày.
Hắn vừa định hạ lệnh cho người bịt miệng Lệ Tần thì Phúc Quý đã nhanh hơn hắn một bước, dùng tay bịt kín miệng nàng ta.
Không hổ danh là người của Càn Nguyên điện, làm việc quyết đoán không giống người thường.
Lắm lúc, người làm nô tài không thể tự mình quyết định, không được phép vượt qua Lôi Trì. Nhưng thỉnh thoảng vì đảm bảo lợi ích của chủ tử, bọn họ không thể không vượt quá.
Đấy là sự cân nhắc lợi hại cần có ở hạ nhân. Đương nhiên, Phúc Quý nắm bắt điều đó vô cùng chuẩn.
Bùi Thanh Thù yên tâm để Tôn ma ma cõng mình về phòng.
“Ôi! Cổ chân của người sưng cả rồi.” Tôn ma ma vừa về phòng là thấy ngay, đau như thể mình bị vậy, bà lập tức sai Tiểu Duyệt Tử đi gọi thái y.
Trái lại, Bùi Thanh Thù cảm thấy không nghiêm trọng đến vậy, nghĩ rằng chỉ cần thoa ít thuốc khoảng hai ngày là ổn nhưng Tôn ma ma không yên tâm, vẫn cứ muốn mời thái y. Bùi Thanh Thù nghĩ, nếu làm to chuyện tất sẽ phiền toái; chẳng qua ngẫm lại, xử lý Lệ Tần sẽ càng danh chính ngôn thuận hơn, cho nên hắn vẫn để Tôn ma ma và Tiểu Duyệt Tử đi mời thái ý.
Vinh Quý phi và Tiết thái y gần như nối đuôi nhau chạy đến. Vinh Quý phi đến sớm hơn một chút, sau khi tới Quỳnh Hoa cung, nàng ta không vào thẳng chính điện mà qua thăm Bùi Thanh Thù trước. Thấy hắn không có trở ngại gì, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm rồi qua chính điện gặp Lệ Tần.
Lúc sắp đi, Vinh Quý phi còn nắm tay Bùi Thanh Thù, nói rằng: “Thù nhi, con yên tâm. Con chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, hãy giao chuyện này cho bổn cung, bổn cung nhất định không tha cho Lệ Tần kia.”
Bùi Thanh Thù gật đầu, trong lòng hơi yên ổn.
Lúc Vinh Quý phi đi vào chính điện, Lệ Tần vẫn không ngừng giãy giụa. Cho dù miệng đã bị bịt kín nhưng nàng ta cứ liên tục phát ra tiếng ưm ưm, vặn vẹo thân mình.
Vinh Quý phi ngồi xuống ghế chủ vị, nhàn nhã thoải mái: “Để nàng ta nói chuyện.”
Phúc Quý nghe thế bèn lấy vật đang chặn miệng Lệ Tần ra.
Lệ Tần giống như chó dữ. Khi Phúc Quý lấy khăn vải ra, nàng ta hung tợn muốn cắn hắn, đáng tiếc Phúc Quý phản ứng nhanh. Ngoại trừ răng hàm trên cắn trúng răng hàm dưới, suýt nữa cắn nát răng mình thì nàng ta chẳng cắn được gì cả.
“Ồ, không phải Lệ Tần mắc phải bệnh gì không sạch sẽ đấy chứ, sao nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như người điên vậy?” Vinh Quý phi thản nhiên hỏi: “Cung nữ của nàng ta đâu?”
“Họ đều ở đây ạ.” Bởi vì muốn làm chứng, Ngọc Lan vừa về phòng thoa thuốc xong là chạy tới ngay.
Vinh Quý phi khẽ gật đầu, bảo Ngọc Lan kể lại chuyện đã xảy ra.
Ngọc Lan nói xong, Vinh Quý phi chưa kịp nói gì thì Lệ Tần đã lớn tiếng, đanh đá hét to: “Ả, ả nói bậy!”
Cung nữ Tiểu Hồng của Lệ Tần cũng vội vàng đứng ra nói: “Khởi bẩm Quý phi nương nương, mấy hôm nay tâm trạng của chủ tử không được tốt, buổi tối uống hơi quá chén, nô tỳ khuyên sao cũng không được. Nô tỳ không ngờ là vừa quay người đi, chủ từ đã cầm bầu rượu chạy từ trong ra. Mọi tội lỗi đều do nô tỳ, xin Quý phi nương nương khoan dung rộng lượng tha lỗi cho hành vi thất lễ của chủ tử, Lệ chủ tử không cố ý ạ!”
“Say rượu thất lễ?” Vinh Quý phi cười khẩy, lạnh lùng nói: “Nói nghe thật nhẹ nhàng. Trong tay nàng ta cầm rượu lại có thêm lửa, ai biết nàng ta có cố ý làm tiểu Hoàng tử bị bỏng hay không! Lần này Thập Nhị Hoàng tử phúc lớn mạng lớn, quần áo chỉ bị cháy mấy lỗ. Nếu Lệ Tần đứng gần hắn thêm một bước, phải chăng trận lửa này đã đốt trúng người Thập Nhị Hoàng tử rồi?”
“Chuyện này, tất cả mọi thứ chỉ là trùng hợp, đều là hiểu lầm cả…” Ngày thường trông Vinh Quý phi có vẻ hiền lành nhưng khi nàng ta nghiêm túc thì dáng vẻ cao cao tại thượng kia khiến Tiểu Hồng sợ đến nhũn cả hai chân, cổ họng nghèn nghẹn, nói chuyện cũng không lưu loát nổi.
Nhưng Tiểu Hồng biết, nếu như Lệ Tần gặp đen đủi thì mình thân là cung nữ bên cạnh cũng không khá hơn chút nào. Cho nên Tiểu Hồng chỉ có thể kiên trì nói giúp cho Lệ Tần: “Chủ tử nhà nô tỳ chỉ uống say, chủ tử không hề cố ý, xin Quý phi nương nương minh giám!”
Vinh Quý phi không để ý đến nàng ta, chỉ mỉm cười nhìn Lệ Tần: “Lệ Tần, ngươi tưởng mình uống vài ngụm thì có thể đổ toàn bộ lỗi lầm do rượu ư? Ngươi tự cho mình thông minh, hay xem ai cũng là kẻ ngốc?”
Không đợi Lệ Tần giãi bày câu nào, Vinh Quý phi đã thu lại nụ cười, mặt lạnh như sương hạ lệnh: “Người đâu, kéo nàng ta vào viện, lấy nước giếng dội cho tỉnh, sau đó đưa lên đây nói chuyện với bổn cung.”
Sau khi Lệ Tần bị người ta kéo xuống, Vinh Quý phi bảo những kẻ liên can lui ra chờ, trong phòng chỉ còn lại những tâm phúc mà nàng ta đưa từ Bảo Từ cung qua.
Không còn người ngoài ở đây, Vinh Quý phi lập tức lộ vẻ mệt mỏi, day trán âu sầu.
Ngọc Tảo vội vàng giúp nàng ta xoa bóp: “Nương nương đang khó xử ạ?”
“Ầy, thanh quan khó xử việc nhà.” Vinh Quý phi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tuy phân vị của bổn cung cao nhưng vẫn không phải Hoàng hậu, không phải chủ của Quỳnh Hoa cung. Việc xử lý Lệ Tần, dẫu sao cũng không danh chính ngôn thuận.”
Ngọc Tảo phụ hoạ nói: “Còn không phải do Thập Nhị hoàng tử tuổi vẫn còn quá nhỏ sao? Xảy ra chuyện này, trước tiên phải tìm Hoàng hậu nương nương hoặc mời Thục phi nương nương mới đúng, tại sao lại sai người ta tới tìm người chứ?”
“Ngươi lại không hiểu rồi.” Vinh Quý phi xua tay, ý bảo Ngọc Tảo dừng lại: “Trái lại bổn cung cảm thấy, chỉ e mai này Thập Nhị Hoàng tử sẽ làm nên nghiệp lớn.”