Đọc truyện Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 197(end)
Chương 241: Chứng cứ phạm tội
Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Vừa rồi Diệp Hàm nôn nóng hoảng hốt muốn gặp Diệp Luân, giờ thật sự gặp được, Diệp Hàm lại đột nhiên không nói nên lời.
Diệp Luân nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của hắn, gấp đến ức không thể đánh con mình một cái: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi! Đừng có ở đây mà dài dòng!”
Hai đầu gối Diệp Hàm mềm nhũn, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Luân, khóc nói: “Phụ thân, nhi tử sai rồi, nhi tử thật sự sai rồi…”
Diệp Hàm ngắt quãng kể lại, cuối cùng Diệp Luân cũng nghe hiểu.
— Đồ nghịch tử này, lại bị một nữ nhân mê hoặc, bí mật lớn nhất của Diệp gia đã bị tiết lộ ra ngoài!
Diệp Luân nắm chặt hai nắm tay, trừng mắt nhìn Diệp Hàm, hai mắt dường như có thể phóng ra lửa: “Chuyện lớn như vậy, sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết?”
“Nhi tử vốn nghĩ, Lục Ngạc chỉ là một kỹ nữ, còn khăng khăng nói yêu như tử, cho nên cho dù ả có biết, cũng… Cũng không đáng lo ngại…” Diệp Hàm càng nói càng chột dạ: “Nhưng mà, nhưng mà nhi tử không ngờ, vậy mà ả lại là mật thám do Dung gia phái tới! Từ đầu tới cuối ả đều lừa gạt tình cảm của con!”
Diệp Luân tức muốn chết, hung hăng đạp cho Diệp Hàm một cái: “Đã đến lúc này rồi, ngươi còn quản con mẹ gì nó tình cảm hay không tình cảm?”
“Phụ thân, con biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi…” Diệp Hàm hoang mang lo sợ nhìn Diệp Luân: “Bây giờ chúng ta nên làm gì ạ?”
Diệp Luân chau mày, hận không thể rèn sắt thành thép, nhìn nhi tử nói: “Ngươi không phải ngay cả chuyện minh thư (thư liên minh) cũng nói đó chứ?”
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Hàm sợ nhất chính là người phụ thân này, sau khi Diệp Luân nắm trọng quân trong tay, hắn lại càng sợ hơn.
Nghe Diệp Luân hỏi vậy, hắn đột nhiên chẳng dám nói gì.
Diệp Luân không nhịn được, lại đá lên người Diệp Hàm một cái: “Ngươi cái đồ nghịch tử này!”
“Phụ thân, con thật sự không cố ý, con thật sự không cố ý mà! Là ả ra sức rót rượu cho con uống, nhi tử uống nhiều, nhất thời hồ đồ nên mới…”
Hiện giờ Diệp Luân không còn kiên nhẫn để nghe Diệp Hàm nói nhảm nữa.
“Ngươi có nghe được, khi nào bọn chúng định hành động hay không?”
Căn cứ theo lời Diệp Hàm nói, sáng hôm nay lúc ra cửa hắn mới phát hiện mình quên đem theo túi tiền. Hắn vốn định phái hạ nhân quay lại lấy là được rồi, nhưng Diệp Hàm nhất thời nảy ra suy nghĩ, muốn quay về cho Lục Ngạc niềm vui bất ngờ, sau đó thì tự mình về một chuyến.
Không ngờ nghe được Lục Ngạc nói chuyện với một nam nhân xa lạ.
Diệp Hàm chỉ nghe được một nửa, cũng bất chấp không tìm Lục Ngạc tính sổ, sợ tới mức lập tức chạy nhanh về, báo chuyện này với Diệp Luân.
“Bọn chúng nói, đêm nay sau khi trời tối, sẽ tìm kiếm trong Diệp phủ…”
Lúc Diệp Luân vừa nghe nói vậy, theo bản năng phải đi lấy minh thư kia, chuyển minh thư đến nơi an toàn.
Nhưng nghĩ một hồi, hắn lại sợ trong đó có bẫy — Diệp Hàm cũng không biết vị trí cụ thể của minh thư, cho nên dù người của Dung gia biết sự tồn tại của minh thư cũng chưa chắc có thể tìm được.
Nếu như hắn có thể lợi dụng cơ hội đêm nay, bắt được đám người xông vào Kính Bình Bá phủ, nói không chừng có thể cắn ngược lại đối phương một cái?
Gừng càng già càng cay, chỉ trong chốc lát, Diệp Luân đã nghĩ đến rất nhiều loại khả năng.
So với Diệp Hàm hoang mang rối loạn, bị dọa đến suýt chút nữa là mất khống chế, Diệp Luân có vẻ có rất nhiều chủ ý. Nhưng mà lúc này, Diệp Hàm đột nhiên nói ra một câu khiến máu Diệp Luân chảy ngược.
“Phụ thân… Minh thư… Có phải giấu ở dưới hồ nhân tạo trong hậu viên của nhà chúng ta không?”
Diệp Luân nhất thời vô cùng sợ hãi: “Sao mà ngươi biết được?!”
Vì đảm bảo minh thư được an toàn, Diệp gia sớm có lệnh cấm, cấm mọi người xuống nước. Bên ngoài là xuất phát từ vấn đề an toàn, nhưng trên thực tế là vì cất giấu bí mật của Diệp gia.
“Con… Mấy năm trước con ham chơi, lén xuống nước chơi vài lần, phát hiện dưới đáy nước có một cái rương được dán kín… Nhưng con sợ phụ thân phát hiện, nên không có mở ra.”
Diệp Luân giận đến run người: “Có phải ta nên khen ngươi giỏi hay không, không mở rương ra?”
“Phụ thân, con, con không có ý này…”
“Cho nên chuyện này, ngươi cũng nói cho ngoại thất kia của ngươi biết rồi hả?”
Diệp Hàm yếu ớt nói: “Con… Con không nhớ rõ.”
Có điều hiện tại, dù hắn có nói hay không, vì lý do an toàn, Diệp Luân vẫn không thể không cho người phong tỏa hậu viện, sau đó tự mình xuống nước, lấy cái rương dán kín kia ra ngoài.
Bên trên xà nhà, ảnh vệ gần như hòa làm một với lớp ngói, thấy Diệp Luân cầm một chiếc hộp đi vào thư phòng.
Trong phòng, Diệp Luân vô cùng rầu rĩ, không biết bây giờ mình nên xử lý minh thư này như thế nào. Nếu như muốn kết thúc mọi chuyện, trực tiếp đốt phần minh thư này là đơn giản nhất, cũng là an toàn nhất.
Nhưng sau khi không có phần minh thư này, Diệp Luân lại sợ đến lúc đó người Hung Nô vẫn còn một phần minh thư, nhưng bọn họ lại không có, người Hung Nô sẽ bắt chẹt bọn họ.
Hậu quả như vậy, bọn họ cũng không thể nào thừa nhận nổi.
Diệp Luân rối rắm, đành tạm thời giấy minh thư ở mật thất trong thư phòng, sau đó vội vàng tiến cung, cầu kiến Toàn Hoàng Quý phi.
Nhưng Diệp Luân không biết, trước khi hắn tiến cung, Bùi Thanh Thù và Đại Hoàng tử nhận được tin tức đã vào cung trước, ở ngay trước mặt Hoàng đế, vạch trần chuyện Diệp Luân, Toàn Hoàng Quý phi cầm đầu người của Diệp gia thông đồng với địch phản quốc.
Hoàng đế nghe được cực kỳ hoảng sợ, không thể tin một người thoạt nhìn hiểu lòng người, dịu dàng hiền thục như Toàn Hoàng Quý phi, vậy mà lại làm ra loại chuyện này.
Nhưng bây giờ, đã không có thời gian cho Hoàng đế tiêu hóa sự thật này.
“Phụ hoàng, hiện tại Diệp Luân đã tiến cung cầu kiến Hoàng Quý phi, lúc nào cũng có thể tiêu hủy chứng cứ phạm tội.” Bùi Thanh Thù vội vàng nói: “Xin phụ hoàng lập tức hạ chỉ, phong tỏa Kính Bình Bá phủ, tróc nã Diệp Luân!”
“Chuyện này…” Hoàng đế khó xử nói: “Thù nhi, chuyện lớn như vậy, một khi là hiểu lầm, con có biết hậu quả thế nào không?”
“Cho dù là kết quả thế nào, nhi thần nguyện ý gánh chịu.” Bùi Thanh Thù kiên định nói: “Phụ hoàng, chuyện này thật sự không thể kéo dài được nữa, xin ngài tin tưởng nhi thần!”
Đại Hoàng tử cũng đứng ra nói: “Phụ hoàng, nếu như chuyện này thật sự là chúng ta nhầm, vậy nếu muốn muốn giết muốn chém, nhi thần đều nguyện cùng Thập nhị đệ gánh vác!”
“Phụ hoàng, chuyện năm đó Lục hoàng huynh bị hại, trong lòng ngài cũng có nghi ngờ, hoài nghi giữa Vinh Quý phi và Toàn Hoàng Quý phi có một người gây ra không phải sao? Hiện giờ cung nữ tâm phúc bên cạnh Toàn Hoàng Quý phi đã thừa nhận, cho dù là Lục ca chết năm đó, hay là chuyện Tứ ca và Tả đại cô nương trước đây, đều là do Toàn Hoàng Quý phi một tay thiết kế! Hiện giờ nhân chứng đã có, chỉ còn thiếu vật chứng then chốt, nếu phụ hoàng lại do dự, chờ sau khi Diệp gia hủy đi chứng cứ phạm tội, vậy thì sẽ không có cơ hội đưa bọn họ ra công lý!”
Thật sự việc thành là do người, cho dù bỏ lỡ cơ hội này, Bùi Thanh Thù vẫn còn biện khác khác đối phó với bè đảng Hoàng Quý phi. Nhưng cơ hội lần này thật sự là hiếm có, Bùi Thanh Thù không muốn cứ bỏ qua như vậy, cho nên mới cố ý nối cho nghiêm trọng.
Bùi Thanh Thù nói, đánh trúng đáy lòng của Hoàng đế — Từ trước đến nay, ông vẫn luôn không chịu lập Hậu, ngoại trừ vì muốn lập Lệ phi, thì chính là sợ một khi ông không cẩn thận, đưa kẻ thù hại chết nhi tử của mình lên Hậu vị. Nếu thật như vậy, chính bản thân Hoàng đế cũng không thể tha thứ cho mình.
Hiện tại tuy rằng trong lòng ông vẫn không muốn tin người làm bạn với ông mấy chục năm — Toàn Hoàng Quý phi lại là loại nữ nhân đó, nhưng Hoàng đế vẫn nhịn đau hạ quyết tâm, quyết định đánh cuộc một lần, tin tưởng Bùi Thanh Thù một lần.
Dù sao với hiểu biết của ông về Bùi Thanh Thù, tuy Bùi Thanh Thù sống đơn giản, nhưng phần lớn thời gian đều tương đối ổn trọng đáng tin cậy. Sự việc không hoàn toàn nắm chắc, hắn sẽ không làm.
Sau một hồi rối rắm, Hoàng đế bèn ra lệnh, cho người lập tức phong tỏa Cẩn Nhân cung và Kính Bình Bá phủ.
Bùi Thanh Thù không yên tâm nói: “Phụ hoàng, Vệ úy Tô Hòa Thái là huynh trưởng của Nhị Hoàng tử phi, nhi thần lo lắng bọn họ cùng một giuộc, giúp đỡ Diệp gia che giấu hành vi phạm tội. Nhi thần muốn tự mình dẫn người, đến Kính Bình Bá phủ lục soát.”
“Chuyện này…” Trẫm có thể không cho Tô Hòa Thái đi, nhưng Thù nhi con phải suy nghĩ kỹ, nếu như con tự mình dẫn người đi, lỡ như… Lỡ như không định được tội Diệp gia, sau này con sẽ hoàn toàn đắc tội với bọn họ, có thể gây hại cho thanh danh và uy vọng của con trong triều.”
Bùi Thanh Thù không chút do dự nói: “Xin phụ hoàng ân chuẩn.”
Đại Hoàng tử cũng nói: “Nhi thần nguyện đi cùng Thập nhị đệ.”
Hoàng đế nhìn dáng vẻ này của họ, chỉ đành nói: “Như vậy đi, trẫm cho Nghê Tuấn Dật dẫn Cấm quân cung đình phong tỏa Cẩn Nhân cung. Còn Kính Bình Bá phủ, trẫm không dùng Cấm quân, cho Vệ Quốc công dẫn binh đi cùng các con, như vậy có được không?”
Bùi Thanh Thù vội nói: “Phụ hoàng anh minh!”
Ở một góc độ nào đó mà nói, hiện tại Vệ Quốc công cũng xem như là người bên phía Bùi Thanh Thù.
Trước đây mấy ngày, phu phụ Vệ Quốc công tự mình đến cửa, nói lời cảm ơn với Bùi Thanh Thù và Chung thị. Dưới sự điều dưỡng của Chung thái y, cuối cùng phu nhân Vệ Quốc công đã có thai. Vệ Quốc công vui mừng, cả người như trẻ ra mười tuổi.
Sau khi Bùi Thanh Thù và Đại Hoàng tử nhận lệnh rời đi, người ngựa không ngừng vó chạy đến Kính Bình Bá phủ, vừa lúc hội hợp với Vệ Quốc công phụng mệnh đến.
Gia đinh trong cửa kinh ngạc, nữ quyến kinh hoảng kêu la, Bùi Thanh Thù trực tiếp dẫn người phá cửa vào, đi thẳng đến thư phòng của Diệp Luân.
Vệ Quốc công thì phong tỏa Kính Bình Bá phủ trước, cấm mọi người tùy ý ra ngoài, thậm chí là đi lại.
Giống như dự đoán của Bùi Thanh Thù, sự việc không được thuận lợi như vậy. Diệp Luân đưa minh sách đến thư phòng không phải là giả, nhưng hắn không thể để đồ vật tùy ý mà ra cửa, tất nhiên là giấu ở một nơi tương đối an toàn.
Hoàng đế không thể cho Bùi Thanh Thù nhiều thời gian, hắn phải nhanh chóng tìm được chứng cứ. Sau khi Bùi Thanh Thù được phong Thân vương, Hằng Vương phủ đã được tiến hành xây dựng thêm.
Trong lần xây dựng thêm đó, Bùi Thanh Thù nhờ Lư Duy và Yên Tu tìm người tay nghề giỏi, thiết kế một mật thất trong thư phòng của hắn.
Vì đảm bảo mật thất được an toàn, lúc ấy Bùi Thanh Thù còn mời một đám cao nhân khác tới, đặc biệt cho họ phá giải mật thất của mình. Nếu như mật thất có thể dễ dàng bị phát hiện, Bùi Thanh Thù cho người xây dựng lại, cho đến khi không có người phát hiện ra sơ hở mới thôi.
Hiện tại, Bùi Thanh Thù mới mấy vị cao nhân kia tới, đặc biệt dùng để phá giải mật thất trong thư phòng của Diệp Luân.
Chương 242: Hậu chiêu
Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Đôi khi thời gian phá giải một mật thất, không ít hơn so với tạo mật thất.
Tuy Hoàng đế đã đồng ý tạm thời giam lỏng Hoàng Quý phi và Diệp Luân, nhưng Bùi Thanh Thù vẫn không an tâm.
Dù sau Toàn Hoàng Quý phi không giống như Hoàng hậu Chu thị. Bà ta am hiểu nhất chính là hoa ngôn xảo ngữ, tâng bốc Hoàng đế cả tinh thần và thể xác đều sung sướng. Tất nhiên Hoàng đế yêu thích mỹ nhân có cá tính như Lệ Phi, nhưng kiểu nữ tử dịu dàng lại săn sóc như Toàn Hoàng Quý phi, ông cũng không chán ghét được.
Bùi Thanh Thù lo lắng, nếu như Hoàng Quý phi khóc lóc sướt mướt ra vẻ mình bị oan với Hoàng đế, Hoàng đế sẽ mềm lòng. Mà bản thân hắn lại đang nhìn chằm chằm bên Kính Bình bá phủ điều tra minh thư, không thể phân thân được. Cho nên hắn đã sớm đánh tiếng với Thục Quý phi, để cho bà để mắt đến chuyện trong cung, nhất định không thể để Toàn Hoàng Quý phi có cơ hội lợi dụng.
Không chỉ có Thục Quý phi, hiện tại Vinh Quý phi cũng vô cùng tích cực hỗ trợ chuyện này. Đương nhiên bà ta giúp Thục Quý phi và Bùi Thanh Thù không phải là giả, nhưng càng là vì giúp chính mình hơn.
Có hai Quý phi tọa trấn, ở trong cung, Bùi Thanh Thù đã không còn lo lắng nữa.
Trong lúc chờ mật thất bị phá giải, Đại Hoàng tử dẫn người tịch thu toàn bộ Diệp gia.
Diệp gia không hổ là nhà mẹ để của Toàn Hoàng Quý phi, làm việc vô cùng sạch sẽ lưu loát, không để cho Đại Hoàng tử tìm được vật có ích nào.
Tài vật nằm trong phạm vi hợp lý, nội dung thư từ cũng vô cùng bình thường, bình thường đến mức có hơi quái lạ.
Đại Hoàng tử bắt đầu có chút không tự tin: “Thập nhị đệ, đệ nói… Lần này chúng ta có thể lật đổ Diệp gia sao?
Trên đời này không có chuyện gì có thể xác định chắc chắn có thể làm được.
Có điều vì để cho Đại Hoàng tử trấn định lại, Bùi Thanh Thù vẫn gật đầu nói: “Không có vấn đề gì. Huống chi mũi tên đã bắn không thể quay đầu lại, thay vì suy nghĩ những thứ này, chi bằng Đại ca nên bình tĩnh tìm kiếm cẩn thận một lần, nói không chừng sẽ phát hiện ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?”
“Thập nhị đệ, đệ nói rất đúng!” Thấy Bùi Thanh Thù lạnh lùng bình tĩnh như vậy, Đại Hoàng tử yên tâm hơn nhiều: “Sân của lão Kính Bình bá ta vẫn còn chưa tra xét xong, chỗ đó của ông ta chắc chắn không sạch sẽ!”
Đại Hoàng tử nói xong thì tố khổ với Bùi Thanh Thù: “Thập nhị đệ không biết đó thôi, lão già này ngang ngược vô cùng, nói chúng ta giả truyền thánh chỉ, nói phụ hoàng không thể đối xử với ông ta như vậy, còn cầm quải trượng đánh ta, ta tức đến mức suýt chút nữa dùng một côn đánh chết lão gà bất tử đó!”
Bùi Thanh Thù dở khóc dở cười nói: “Như vậy đi Đại ca, huynh ở thư phòng quan sát một lát, có tin tức gì thì cho người báo cho đệ đầu tiên. Ta đến chỗ của Kính Bình bá đời trước xem sao.”
Đại Hoàng tử không yên tâm nói: “Vậy Thập nhị đệ, đệ phải cẩn thận một chút. Lão đầu tử kia tuy rằng bị trọng thương, nhưng ta nghe nói năm đó ông ta cũng là một võ tướng vô cùng dũng mãnh, nhất định không để cho ông ta làm tổn thương đệ.”
“Đại ca yên tâm, đệ hiểu mà.”
Có Lục Tinh Dã và Triệu Hổ bên cạnh, Bùi Thanh Thù cũng không lo lão Kính Bình bá có thể làm gì mình.
Hơ nữa… Hắn còn có hậu chiêu.
Khoảng sân của Kính Bình bá đã bị người của Vệ Quốc công phong tỏa. Khi Bùi Thanh Thù đến, Vệ Quốc công đang nói chuyện riêng với Kính Bình bá.
Tuy tước vị của Vệ Quốc công cao hơn Kính Bình bá, nhưng tước vị của Vệ Quốc công là do tổ tông truyền xuống, Kính Bình bá là dựa vào công lao của mình.