Bạn đang đọc Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full – Chương 196 – 240
Chương 236: Chia lợi nhuận
Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Trước đây vì mở rộng quy mô, truyền bá văn hóa Trung Nguyên ra ngoại bang, Công Tôn phu nhân đã đổi tên thư xã của bà thành Hoa Văn Thư Xã, hơn nữa còn lập Hoa Văn Thư hội.
Hoa Văn Thư Hội sẽ tổ chức hoạt động hàng tháng tại Như Quy lâu, bao gồm các hoạt động giao lưu giữa các tác giả của hội, trao đổi giữa tác giả và người đọc, ngoài ra còn có hoạt động phổ biến sách Hoa văn cho người ngoại bang.
Tuy Công Tôn phu nhân là nữ tử rất có ý tưởng, nhưng tuổi bà ngày càng lớn, dưới gối lại chỉ có một nhi tử là Công Tôn Minh, còn phải bận sự vụ của Khâm Thiên Giám, không rút người ra được. Cho nên từ sau khi nhận Tả tam cô nương làm nghĩa nữ, Công Tôn phu nhân đã dần giao chuyện của thư xã cho nàng đi làm.
Khoảng thời gian trước đây, vì chuyện của Tả đại cô nương, Tả tam cô nương không thể không ở nhà ngây người một thời gian. Hoạt động của Hoa Văn Thư hội cũng bị buộc phải giảm đi rất nhiều.
Hai tháng trước, Tả tam cô nương cảm thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.
Mặc dù nàng biết sau khi mình ra phủ có thể sẽ bị phê phán nhiều hơn trước, nhưng nàng vẫn quyết định trở lại thư xã làm việc lần nữa. Giống như Tống thị nói, nàng đi thẳng, ngồi ngay, cho nên không sợ người khác nghị luận.
Chuyện Tả tam cô nương đang nói với Công Tôn Minh và Bùi Thanh Thù, là chuyện chia lợi nhuận cho Bùi Thanh Thù.
Từ khi Bùi Thanh Thù hợp tác với Hoa Văn thư xã đến giờ, đã xấp xỉ ba năm.
Lúc trước hắn có lòng nâng đỡ Hoa Văn thư xã, lại sợ thư xã hoàn toàn bị tư nhân khống chế sau này sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề. Cho nên Bùi Thanh Thù đã bàn với Hoàng đế và Lệ Phi, đầu tư vào đó một số tiền, do đó có quyền phát biểu nhất định trong thư xã.
Tuy trong tay Bùi Thanh Thù có ít bạc, nhưng để tỏ lòng ủng hộ hắn, lúc đó Hoàng đế còn dùng “tiền riêng” của mình, ủng hộ cho Bùi Thanh Thù một ít.
Lúc đầu năm vừa mới được chia lợi nhuận, Bùi Thanh Thù rất thành thực lấy số tiền này quay lại “hiếu kính” với Hoàng đế, kết quả Hoàng đế suýt chút nữa đã cười ngất. Sau khi cười xong, Hoàng đế bảo hắn tự mình cất số tiền này, để dành tiền lấy tức phụ.
Bùi Thanh Thù: …
Hoàng đế đúng thật sự là phụ thân ruột của hắn, không lầm đi đâu được.
Không thể không nói, lợi nhuận đầu tư vào Hoa Văn thư xã tương đối cao. Hiện tại lợi nhuận mỗi năm Bùi Thanh Thù có thể nhận được từ đây, còn nhiều hơn bổng lộc của Thị lang và phân lệ Thân vương của hắn cộng lại.
Mấy cửa hàng dưới danh nghĩa của Bùi Thanh Thù cũng không có lợi nhuận khả quan như vậy.
Năm đó khi Bùi Thanh Thù biết Lệ Phi có bao nhiêu tiền thù lao, hắn đã bị con số nho nhỏ đó làm kinh ngạc.
Mặc dù con số kia đã vô cùng lớn, nhưng so với người kinh doanh thư xã, tiền thù lao của Lệ Phi chỉ là một con số nhỏ mà thôi.
Tuy hiện giờ có rất nhiều người noi theo hình thức kinh doanh của Công Tôn phu nhân, mở không ít tiểu thư cục, nhưng quy mô không lớn, lợi nhuận không cao như Hoa Văn thư xã.
Sau khi nghe nói lợi nhuận nửa năm của năm nay, Bùi Thanh Thù không nhịn được mà cười với Công Tôn Minh: “A Minh, các ngươi không phải đang tìm cách hối lộ ta đấy chứ?”
Công Tôn Minh phì cười: “Điện hạ nói gì vậy, dựa vào quan hệ của chúng ta, ta còn phải hối lộ ngài sao? Nếu ngài không tin, chờ lúc rảnh rỗi, ngài theo Tả tam cô nương đến thư xã xem thử sổ sách là được.”
Công Tôn Minh nói xong, bỗng nhiên kề sát vào Bùi Thanh Thù, nói nhỏ: “Thật ra lợi nhuận năm nay vốn còn cao hơn, nếu không phải vì chuyện Thiên Đạo hội lúc trước…”
Sau khi người của Thiện Đạo hội ám sát Hoàng đế không thành, dưới sự gợi ý của Hoàng đế, Tổng đốc Mân Chiết (Phúc Kiến + Chiết Giang) huyết tẩy văn đàn Giang Nam. Hiện giờ tại vùng Giang Nam lòng người bàng hoàng, nào còn có người có lòng dạ đọc nhàn thư (sách giải trí)?
“Người có ý đồ mưu phản đương nhiên đáng chết, nhưng nếu từ nay về sau bảo học trò trong thiên hạ không lên tiếng, không viết lách làm văn thì cũng không thực tế.” Tả tam cô nương nói: “Hy vọng triều đình sẽ không uốn nắn quá tay.”
…
Lúc bọn Bùi Thanh Thù tham gia yến Đoan ngọ trong cung, buổi chiều, dưới sự nâng đỡ của nha hoàn, Chung thị đi dạo trong hậu hoa viên của Vương phủ.
Hôm nay trời hơi nắng, cho nên hai người Khinh La và Ngân Chúc, một người đỡ Chung thị, một người che dù cho nàng. Tiểu Phiến và Lưu Huỳnh đi theo phía sau, một người cầm đệm mềm, một người cầm hộp điểm tâm, định dùng khi Chung thị mệt mỏi hoặc đói bụng.
Trùng hợp là, Nam Kiều vì không được tham gia cung yến, trong lòng không được vừa ý nên đi tản bộ trong hoa viên.
Nha hoàn Thuyền Quyên của Nam Kiều nhìn thấy Chung thị ở phía xa thì hỏi Nam Kiều: “Chủ tử, Chung Trắc phi ở phía trước, chúng ta có cần đến đó không?”
Sau khi nghe Thuyền Quyên nói, Nam Kiều ngẩng đầu lên, nhìn Chung thị đang đi qua cầu bạch ngọc.
Hôm nay Chung thị mặc một bộ váy màu xanh biếc, thoạt nhìn vô cùng tươi mát động lòng người. Nếu không phải đang mang thai thì hoàn toàn không nhìn ra là người đã xuất giá.
Nam Kiều không có động tác gì, chỉ đợi Chung thị đi qua cầu. Chờ sau khi CHung thị hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt họ, Nam Kiều mới lẩm bẩm như đang nói: “Sao nàng ta không rơi xuống chứ.”
Thuyền Quyên bị sự thâm độc của Nam Kiều vô tình lộ ra làm cho hoảng sợ.
Nam Kiều hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Hừ, không phải chỉ là mang thai sao, phô trương lớn như vậy, giống như chỉ có cái thai trong bụng nàng ta là quý báu.”
Một tỳ nữ khác Thuyền Quyên của Nam Kiều phụ họa: “Đúng vậy! Nhưng chủ tử đừng lo, nô tỳ nghe người ta nói, nhìn cái bụng kia của Chung Trắc phi, tám phần chính là nữ nhi. Nàng ta lại không giống với Tình tỷ nhi của chúng ta, là Trưởng nữ của điện hạ. Chờ sau khi con của Chung Trắc phi được sinh ra, điện hạ tất nhiên sẽ lạnh nhạt với nàng ta, đến lúc đó nàng ta làm gì còn phong quang như vậy nữa?”
Nam Kiều nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Thuyền Quyên vẫn còn chưa nói xong: “Huống chi với thân thể của Chung Trắc phi, cái thai này đã không dễ có được, sau này không biết còn có thai được nữa hay không đâu.”
Nam Kiều nghe xong không nhịn được mà nhếch miệng lên, bỗng chốc ấm ức vì không thể tham gia cung yến đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
…
Sau khi cung yến Đoan ngọ kết thúc, Tứ Hoàng tử không tách ra ngồi xe ngựa riêng với Tứ Hoàng tử phi để về phủ như ngày thường, mà là leo lên xe ngựa của Tứ Hoàng tử phi.
Bàng thử sửng sối, hơi kinh ngạc nhìn Tứ Hoàng tử: “Điện hạ?”
“Khiến nàng chịu ấm ức rồi.” Tứ Hoàng tử thở dài một tiếng, đầy áy náy nói: “Sau này những trường hợp thế này, nàng cứ báo bệnh không đến như Phó thị là được.”
Từ trước đến nay Tứ Hoàng tử luôn là người lạnh nhạt, đối xử với mọi người vẫn luôn mang dáng vẻ lãnh đạm.
Đột nhiên nghe Tứ Hoàng tử nói lời có tình người như vậy, hốc mắt Bàng thị không tự chủ được mà ươn ướt.
Nàng lắc đầu, rưng rưng nhìn Tứ Hoàng tử, vô cùng kiên định nói: “Không, ta là thê tử kết tóc của điện hạ, nên cùng vinh nhục với điện hạ.”
“Nàng…” Tứ Hoàng tử thở dài một tiếng, tư vị trong lòng khó nói nên lời: “Là ta có lỗi với nàng.”
Tứ Hoàng tử phi lắc đầu: “Ta không muốn điện hạ xin lỗi, ta hy vọng điện hạ đừng bỏ rơi mẫu tử chúng ta, vĩnh viễn đừng làm thế.”
Tim Tứ Hoàng tử bị nhéo một cái, giống như bị người ta bóp yết hầu, không thể nói nên lời.
…
Thời tiết ngày càng nóng, tâm tình của Toàn Hoàng Quý phi cũng càng ngày càng nóng theo.
Theo tình hình trong cung yến Đoan ngọ, Toàn Hoàng Quý phi thấy rõ — tuy là lợi ích của Diệp gia, Tô gia và mẫu tử bọn họ liên quan với nhau, vẫn bện chặt với họ thành một sợi dây thừng, nhưng hiện giờ, người ủng hộ Bùi Thanh Thù thật sự quá nhiều.
Tình hình hiện giờ vô cùng bất lợi với bọn họ.
Đại Hoàng tử vốn là người bên bọn họ, nhưng vì sự cố của Kính Phi đã làm cho Đại Hoàng tử chạy vào phe của đối phương.
Trong mắt của Toàn Hoàng Quý phi, tuy Tứ Hoàng tử đã thành một phế nhân, nhưng thế lực sau lưng Vinh Quý phi cũng không thể xem thường.
Hiện tại Tứ Hoàng tử ngã, tất cả hy vọng của Dung gia đều đặt trên người Bùi Thanh Thù, bây giờ thậm chí bọn họ còn thân thiết với Bùi Thanh Thù hơn cả người của Phó gia.
Toàn Hoàng Quý phi nhìn trong mắt, hận trong lòng.
Bà ta suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc là nên dùng cách gì mới có thể làm cho Bùi Thanh Thù hoàn toàn mất đi tư cách tranh ngôi vị Hoàng đế với Nhị Hoàng tử.
Bà ta muốn tiếp tục lấy chuyện viết văn năm đó, nói Bùi Thanh Thù là con do Lệ Phi và Chung thái y thông dâm với nhau sinh ra — nhưng điều này rõ ràng là không thể thực hiện được.
Dường như Hoàng đế đã sớm đoán sẽ có một ngày như vậy, nên đã ban chất nữ của Chung thái y cho Bùi Thanh Thù làm Trắc phi. Nghe nói hiện giờ Trắc phi kia cũng đã có thai rồi, sao Bùi Thanh Thù còn có thể là cốt nhục của Chung gia được?
Bà ta cũng nghĩ tới trò cũ, làm cho Bùi Thanh Thù giống Tam Hoàng tử năm đó, mắc bệnh hoa liễu…
Nhưng Bùi Thanh Thù giữ mình trong sạch, chưa bao giờ chạm vào nữ nhân ngoài phủ.
Nếu như người khác đưa nữ nhân cho hắn, cho dù là vô cùng xinh đẹp, cực kỳ mê người, Bùi Thanh Thù cũng không thu dùng, nhiều lắm là nuôi trong phủ, làm gia kỹ.
Toàn Hoàng Quý phi nghĩ tới nghĩ lui, có thể khiến Hoàng đế hoàn toàn chán ghét Bùi Thanh Thù, chỉ sợ chỉ có một phương pháp…
Điều khiến Toàn Hoàng Quý phi không ngờ là, trong khi bà ta đang vắt hết óc tìm cách để vặn ngã Bùi Thanh Thù, thì nhi tử ngoan của bà ta, thậm chí ngay cả một tiếng hô cũng không làm, liên hiệp với Lang trung Hộ bộ Tiền Lãng, còn có đám người Thập Hoàng tử, dâng một quyển sách tố Bùi Thanh Thù.
Lúc Toàn Hoàng Quý phi nghe được thì tức điên lên.
Bà ta vội cho người gọi Nhị Hoàng tử tiến cung, vỗ đầu mắng hắn một trận.
Nhị Hoàng tử ấm ức mắt đỏ cả lên: “Mẫu phi, không phải ngày nào ngài cũng nói phải vặn ngã lão Thập nhị nhanh một chút sao? Bây giờ nhi tử vất vả lắm mới bắt được nhược điểm của hắn, sao ngài còn mắng ta chứ?”
Toàn Hoàng Quý phi tức giận nói: “Cho dù ngươi muốn đối phó với lão Thập nhị, chẳng lẽ con không có thủ hạ xông pha chiến đấu thay con để dùng hay sao? Ngươi chẳng khác gì kẻ ngu, vọt tới trước xem có chuyện gì hả?!”
“Không phải đâu mẫu phi, nếu nhi tử thiết kế bẫy rập gì đó với lão Thập nhị, chắc chắn sẽ cho người khác ra mặt thay. Như vậy dù cho chuyện không thành, còn có thể tìm một kẻ chết thay, không phải sao? Nhưng mà hiện giờ, ta thật sự bắt được nhược điểm của lão Thập nhị, hắn không chối được đâu! Ngài hãy tin ta, chờ vụ án được điều tra rõ, sau khi chứng minh lời ta nói là thật, phụ hoàng nhất định sẽ phong thưởng lớn cho ta, nói không chừng còn trực tiếp phong nhi tử làm Thái tử cũng chưa biết được!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trước đây có người nói kẻ địch Nhị Hoàng tử này quá yếu, nhưng một tên vua hoang dâm vô đạo mất nước thì có thể giỏi giang bao nhiêu chứ? Đúng là cũng có vua mất nước giỏi giang thật, nhưng vẫn là số ít, Nhị Hoàng tử sẽ không nằm trong số đó.
Tiểu Thập nhị vẫn có thể giữ vững bản tâm trong hỗn loạn, đã là rất rất giỏi rồi.
Chương 237: Răn dạy
Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Toàn Hoàng Quý phi bị hắn làm cho tức đến mức suýt bốc khói: “Phong thưởng lớn? Lập ngươi là Thái tử?” Bà cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Ngươi nghĩ đẹp quá nhỉ! Ngươi nhìn lỗi ngươi tố lão Thập nhị đi, là dùng cái tội danh chó má gì? Tham ô? Nhận hối lộ? Hắn là nhi tử của Lệ Phi, dưỡng tử của Thục Quý phi, ngươi nghĩ có khả thi không?! Hắn lại có tầm mắt hạn hẹp đến mức này hả, đi tham chút tiền nhỏ kia à?!”
“Chuyện này có gì mà không thể chứ, lòng tham không đủ để rắn nuốt voi sao!” Nhị Hoàng tử hoàn toàn không hiểu tại sao mẫu phi của mình lại tức giận như vậy. Hắn phát hiện bí mật lớn động trời của Bùi Thanh Thù, không phải Toàn Hoàng Quý phi nên vui mừng mới đúng sao?
“Mẫu phi ngài không biết đâu, theo nhi thần biết, lão Thập nhị tham ô cũng không phải là số lượng nhỏ! Dù là Lệ Phi và Thục Quý phi có giúp đỡ hắn nhiều hơn nữa, hắn cũng không thể có nhiều tiền như vậy được!”
“Ngươi…” Toàn Hoàng Quý phi thấy đến giờ mà hắn vẫn giữ dáng vẻ hùng hồn này, tức đến mức không thể nói ra câu hoàn chỉnh.
Nhị Hoàng tử còn đang cố nói: “Ta biết ngài tức giận vì ta chưa bàn bạc với ngày đã tấu lên trên nhưng việc này không thể chậm trễ được đâu! Nhi tử lo lắng, nếu như không nhanh chóng nói chuyện này trên đại triều hội, thêm mấy ngày nữa lão Thập nhị tiêu hủy chứng cứ thì làm sao bây giờ?”
Chuyện đã đến nước này, Toàn Hoàng Quý phi biết, dù bà ta tiếp tục quở trách Nhị Hoàng tử cũng chẳng có tác dụng gì.
Bà ta chỉ có thể tạm thời nén lửa giận trong lòng xuống, nghe Nhị Hoàng tử tiếp tục nói.
“Thôi, tốt nhất là ngươi nói với bổn cung, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Nhị Hoàng tử thấy mẫu phi từ trước đến nay luôn cường thế đã bắt đầu lắng nghe mình nói chuyện, không khỏi cười mừng rỡ: “Ngài không biết thôi, lão Thập nhị thoạt nhìn là chính nhân quân tử, trên thực tế cũng giống như lão Tứ, lá gan thật sự rất lớn! Thủ hạ của nhi tử tra ra được, thì ra từ hai năm trước khi hắn còn đang ở Lễ bộ đã bắt đầu nhận hối lộ của Công Tôn gia. Hắn còn lợi dụng chức quyền, cho Công Tôn gia mở thư xã kia để mưu lợi, để bọn họ hợp tác với quan phủ. Tiền mấy năm nay hắn vơ vét được, sợ là không dưới năm vạn lượng đâu!”
“Nhiều như vậy à?” Lúc nghe được mấy chữ này, Toàn Hoàng Quý phi không nhịn được mà lấy làm kinh hãi: “Chuyện này… Sao các ngươi điều tra được?”
“Là thủ hạ của nhi tử, có một Lang trung Hộ bộ tên Tiền Lãng. Mấy ngày gần đây hắn uống rượu với một tú tài thi rớt, tú tài kia nói cho hắn biết, thì ra mấy năm qua lão Thập nhị âm thầm giúp đỡ không ít học trò có gia cảnh bần hàn… Điều kiện của nhà tú tài kia cũng không được tốt lắm, sau khi hắn nghe được tin này từ đồng môn đã chủ động đến cậy nhờ lão Thập nhị. Kết quả không biết lão Thập nhị vì nguyên nhân gì mà không gặp hắn.”
Toàn Hoàng Quý phi sốt ruột nói: “Ngươi có thể nói thẳng vào trọng điểm không?”
“Ngài đừng nóng vội. Trọng điểm chính là, Tiền Lãng lần mò theo hướng đó, điều tra chuyện này một hồi, kết quả phát hiện dưới tên của lão Thập nhị lại có rất nhiều phòng sản (bất động sản)! Hơn nữa đều là vị trí tốt gần Thái Học!”
Tuy Bùi Thanh Thù có rất nhiều tài sản không ghi dưới tên hắn, nhưng chỉ những thứ được ghi tên hắn cũng đã khiến Nhị Hoàng tử phải đỏ mắt.
Lão Thập nhị này, nhìn không để lộ ra gì, không ngờ vậy mà lại còn giàu có hơn hắn!
Sợ Toàn Hoàng Quý phi không còn kiên nhẫn, Nhị Hoàng tử cũng không kéo dài nữa, vội vàng nói tiếp: “Sau khi Tiền Lãng nói chuyện này với nhi tử, nhi tử đã nhanh chóng điều động người bên dưới điều tra một lần, kết quả phát hiện ngay trước đây không lâu, Công Tôn phu nhân lấy hai vạn lượng ngân phiếu trong tiền trang ra.”