Bạn đang đọc Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá – Chương 11
Thy lúc này đã trở thành một đàn chị có số má, trong tay khá đông đàn em. Vì Thy sinh ra trong một gia đình rất giàu có nên đa số đàn em theo cô chỉ lợi dụng vì được ăn uống, chơi bời tới bến mà không không phải xì ra đồng nào, còn Thy chịu bỏ tiền ra để được cái tiếng chị hai.
Một lúc sau.
– Chị Thy mình chuyển qua lớp nào zậy.
– Thì để xem thử đã, nhưng chắc mình không học chung lớp với lão Trung rồi.
– Sao zậy chị.
– Thì lão ta học ban tự nhiên mà, mầy không chịu động não à.
– À! Em quên mất.
– Thôi đi kiếm cái phòng ông hiệu trưởng cái đã.
Tại phòng hiệu trưởng.
– Hai cậu đưa bảng điểm trường cũ tôi xem thử nào.
– Dạ! Đây ạ!
Xem lướt qua ông hiệu trưởng đầu hói phán:
– Được đấy! Vậy hai cậu cùng học A1 rồi.
– Dạ vâng!
– Hai cậu đợi chút.
– Alo. Cô Hương à! Có 2 học sinh mới sẽ chuyển vào lớp cô nữa đó.
– Cô lên nhận học sinh mới nhanh đi.
– Thôi cô lên nhanh, tôi cúp máy đây.
Nói chuyện điện thoại xong, ông hiệu trưởng đầu hói quay sang bảo hai học sinh mới:
– Hai cậu đứng đây đợi chút.
– Vâng.
Cốc cốc
– Vào đi.
– Dạ thầy gọi em.
– Cô Hương, cô dẫn hai học sinh mới về lớp đi.
– Dạ thế còn…
– Lại hỏi có đủ tiêu chuẩn không chứ gì, cái này cô không phải lo tôi đã xem qua rồi, hai cậu này cũng khá đấy, cô không tin thì cứ lấy xem.
– Dạ thôi ạ.
Nói rồi cô quay sang nói với hai học sinh mới.
– Hai em theo cô đi về lớp.
– Dạ chào thầy em đi.
—–
– Chị Thy nhìn kìa.
– Nhìn gì.
– Lão Trung đi với 2 người nào nữa kìa.
– À, tao thấy rồi.
– Đẹp quá.
– Cái gì đẹp.
– Anh ấy đẹp quá.
– Mày nói ai đó.
– Cái anh đi cùng lão Trung kìa, anh ý đẹp trai chết đi được.
– Mắt mày sáng hơn cú vọ rồi đó, thấy trai đẹp là y như rằng con ngươi của mày muốn nhảy ra ngoài luôn vậy… Nhưng mà anh đó đẹp trai thiệt.- Thy cố tỏ ra bình tĩnh nhưng nhịp đập trái tim cô ngày càng nhanh. Có phải tiếng sét ái tình đã đánh trúng cô rồi?
– Kia kìa, phòng hiệu trưởng kìa.
– Còn đứng đó nói nữa à, mau đi coi học lớp nào.
Tại lớp 11a1.
– Hai em đứng đây, chừng nào cô gọi thì hãy vào.- Cô giáo quay sang bảo hai học sinh mới.
– Cả lớp đứng dậy.- Vi hô to khi vừa nhác thấy bóng cô giáo.
– Thôi các em ngồi xuống đi.
Đợi cả lớp im lặng cô tiếp:
– Hôm nay, lớp lại có thêm hai học sinh mới chuyển đến, có gì các em hãy giúp đỡ các bạn ấy nha.
– Hai em vào đi.- Cô quay ra cửa nói to.
Hai học sinh vừa bước vào làm cả lớp nháo nhào:
– Woa, ẹp chai tóa.
– Chụt…chụt…hà…hàng ngon, hàng ngon, tao duyệt.
– Ke ke… lớp mình lại có thêm hai hoàng tử nữa. Công nhận học lớp này không uổng phí cuộc đời, giờ tao có chết cũng mãn nguyện rồi.
– Các em trật tự chút nào.- Cô thấy lớp nháo nhào nãy giờ nên giở mặt hình sự.
– Hai em giới thiệu bản thân đi.- Cô quay sang bảo hai học sinh mới.
– Dạ vâng!
– Chào các bạn! Mình tên Đỗ Minh Trung, mong các bạn giúp đỡ nhiều.- Trung hơi lạnh lùng bước lên nói vừa đủ nghe.
– Chào các bạn! Mình tên Hoàng Đại Nam, mình mới chuyển đến đây sống nên chưa có nhiều bạn, mong mọi người giúp đỡ nhiều.- Nam giới thiệu xong thì nở nụ cười tươi khoe hàm răng trắng sáng, làm mấy cô nàng trong lớp lại một phen đứng hình mơ mộng.
Tuấn giáo sư chống tay lên cằm ra vẻ nghĩ ngợi phán:
– Mỗi lần có hotboy, hotgirl chuyển về lớp nào thì y như rằng sắp có lũ lụt sắp xảy tại ra lớp đó không bằng, nhìn cảnh tượng ke chảy ròng ròng của mấy ông bà mà thấy gớm.
Một bạn nữ đột nhiên lên tiếng:
– Ừ. Có lũ để chảy trôi ông đi luôn cha rồi. Đúng là cái đồ giáo sư gay.
– Nè…nè…Bà ăn nói cẩn thận. Tui gay hồi nào hả?
– Nếu không gay sao trước giờ tui không thấy ông thích ai cả.
– Tui thích ai phải bảo cho bà chắc, đồ nhiều chuyện.
– Ông mới là đồ nhiều chuyện ý…Lêu…Lêu…
“Bịch…bịch…bịch”
Cô Hương gõ gõ bàn nhăn mặt:
– Im lặng! Các em ồn quá đấy!
Rồi cô lên giọng:
Còn có chuyện này nữa cô nói luôn. Hồi sáng cô vừa nhận được tin bạn Sang đã chuyển trường, vì rất gấp nên không báo trước các em được, bạn ấy nhắn các em thông cảm cho bạn ấy.
– Vì vậy lớp ta giờ có hai chỗ trống, một là cạnh Băng, hai là ngồi vào chỗ bạn Sang để lại. Trung, Nam hai em muốn ngồi chỗ nào.- Cô tiếp
– Cho em ngồi cạnh Băng được không cô? Dù sao trước kia em và bạn ấy cũng từng là bạn.- Trung nhìn về phía Băng năn nỉ cô.
– Em ngồi chỗ bạn Sang để lại cũng được ạ!- Nam vui vẻ nhận chỗ còn lại.
– Thôi được rồi. Các em về chỗ ngồi đi rồi chúng ta bắt đầu học.
Băng vẫn lạnh lùng không biểu hiện cảm xúc gì ra ngoài. Ánh mắt cô vẫn nhìn ra cửa sổ, cô không quan tâm mọi người xung quanh thế nào, mọi chuyện sẽ ra sao. Nhưng từ khi Trung xuất hiện thì lòng cô trào lên một loạt cảm xúc. Đầu tiên là bất ngờ rồi những kí ức ùa về làm cho Băng như sống lại cảm giác hai năm trước, nhưng nhanh chóng nó bị dập tắt bởi sự băng giá khi mà lòng tin cô dành cho Trung như hòn than hồng đã lụi tàn từ lâu.
Vì sao cậu ấy lại quen Băng chứ? Phải chăng giữa hai người chỉ tồn tại cái gọi là bạn bè hay còn gì khác?…- Trong khi đó Phong liên tục bị mấy câu hỏi giày vò
Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao như phao cứu sinh cho đám học trò sau buổi học căng thẳng.
Nam quay xuống thấy hắn nhìn ra cửa sổ thì gọi:
– Phong đi căn tin với mình không?
Phong không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ rồi bỏ sách vở vô cặp.
– Cậu quen với cậu ta à?- Vân Anh thấy hắn nhận lời Nam nên hỏi.
– Uhm.- Phong nhích môi nhẹ.
– Ủa sao lại quen? Cậu ta mới chuyển đến đây sống mà.- Vân Anh lại thắc mắc.
– Bạn thân trước kia.- Vẫn cộc lốc hắn bước ra khỏi chỗ ngồi.
– À! Tức là bạn thân trước khi gặp mình.- Cô hiểu ra.
– Cho mình đi cùng với Phong.- Cô lại bám lấy Phong.
Trên đường đi xuống căn tin ai cũng xuýt xoa trước vẻ đẹp của ba người. Nam đi tới đâu nở nụ cười tươi tới đó làm mấy nàng ôm mộng mơ tưởng, mắt hình trái tim. Vân Anh thì làm mấy chàng chảy máu mũi vì đi mà cứ ngoảnh cổ lại nhìn người đẹp nên hậu quả là đâm đầu vào tường, còn hắn vẫn giữ im lặng nhưng với vẻ đẹp lạnh lùng cũng đủ giết chết hàng trăm cô.
Tìm một bàn trống trong căn tin, ba người vừa đặt mông xuống thì đã nghe tiếng Phương sau lưng:
– Phong! Băng đâu? Sao không rủ Băng đi cùng luôn.
Hắn im lặng.
– Vậy hôm đó hai người vẫn chưa nói chuyện gì sao, Băng chưa nói gì với cậu à.
Hắn ngước nhìn Phương bằng ánh mắt khó hiểu.
– Biết ngay mà. Ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.- Không để hắn kịp nói gì, Phương nắm tay kéo hắn ra một góc nói hết mọi chuyện của Băng.
Hắn chỉ im lặng nghe mà đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác. Hóa ra người con trai đi cùng với Băng mà hắn thấy không phải người yêu cô mà là anh họ, một người rất thân với Băng, rất yêu quý Băng. Phương còn nói rõ cho hắn biết cái người mà đã làm Băng thay đổi từ một cô bé vui vẻ hay cười nói thành một tảng băng lạnh lùng khó gần, không ai khác đó chính là Trung, người mà sáng nay vừa chuyển vào lớp hắn. Và Phương cũng không quên kể lại những lời tâm sự của Băng, nói rõ lí do vì sao cô không chấp nhận làm bạn gái cậu.
Hóa ra mấy ngày nay mình hiểu lầm Băng à?
Mình thật ngốc, sao mình lại không nhận ra sớm chứ.
Mình xin lỗi, mình đã không hiểu cậu mà còn trách cậu nữa chứ.
Hắn tự trách bản thân.
– Nếu cậu không biết cách giữ lấy thì sẽ mất Băng đấy. Cậu biết mình giờ nên làm gì rồi chứ? Tôi đi trước đây.- Phương lắc đầu chán nản bỏ đi.
Hắn vẫn đứng đó suy nghĩ về những điều Phương nói.
Thấy hắn đứng im như tượng Vân Anh bước đến vỗ vai hắn:
– Cậu sao thế Phong? Có chuyện gì à?
– Không!- Hắn lắc đầu tạm gác những suy nghĩ đó bước tới chỗ Nam.
Nam thấy hắn vừa ngồi xuống liền hỏi:
– Các cậu nói chuyện gì mà lâu thế, mà cái cô bé hồi nãy kéo cậu đi đâu rồi?
– Vài chuyện thôi. Cậu quan tâm Phương à?
– À thì ra cô bé ấy tên Phương.
– Chị hai trường này đấy!- Hắn nói thêm.
– Cái gì! Chị hai á! Cậu nói đùa hay nói giỡn vậy Phong?
– Không tin thì thôi.
– Chị hai gì mà xinh quá vậy mày.
– Cậu rủ tôi ra đây chỉ nói chuyện này thôi à.- Phong hơi bực cái thằng bạn thân thấy gái là sáng mắt lên như sao.
– Thôi thôi, được rồi, các cậu ăn gì mình kêu.