Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

Chương 10


Bạn đang đọc Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá – Chương 10


Thoáng ngỡ ngàng, Như tròn mắt nhìn tên tóc đỏ. Cô không biết nên từ chối hay cảm ơn nhận lấy. Cô cứ đứng như vậy đến khi tên tóc đỏ đi khuất sau cánh cổng cô mới giật mình trở về thực tại.
– Ôi đẹp quá! Lãng mạn như phim Hàn vậy. Ước gì mình được như cô ấy!- Một cô gái trẻ cùng làm với Như xuýt xoa.
– Nè, bà thích tui cho bà luôn đó.
– Thôi khỏi. Người ta tặng bà chứ có cho tui đâu.
– Người cần mà không tặng, người tặng mà không cần.- Cô bạn tiếp tục chọc Như.
– Bà nói vậy ý gì?
– Ý gì, ý gì, ai biết ý gì mà hỏi ý gì. Tự bà hiểu rõ hơn ai hết mà.
– Thôi hai thím này, lo làm việc đi còn đứng đó mà tám hoài.- Gã quản lí thấy vậy chen vô.
– Mà nãy giờ tôi thấy hết trơn rồi nhen.- Tay quản lí bỗng dưng mặt hình sự.
– Dạ thấy gì ạ?- Như ngơ ngác.
– Cậu ta được đấy. Theo con mắt không lé nhìn người của tôi thì con người cậu ta không phải như bề ngoài người ta thấy đâu, cậu ta để ý em rồi đấy, Như ạ.- Gã quản lí nói nhỏ đủ Như nghe.
– Anh đang nói ai vậy hả?
– Trời, ngoài anh chàng tóc đỏ hồi nãy còn ai vào đây nữa.
– Em vào làm đây, không nói với anh nữa.- Như tìm cách đánh bài chuồn.
– Không tin à? Coi kìa, còn có thư nữa kìa, tôi nói có sai đâu.- Gã vẫn không buông tha Như.
Tưởng như gã quản lý nói đùa nhưng khi xem bó hoa Như thấy có mảnh giấy gấp đôi được kẹp vào nằm hơi sâu trong đám hoa đỏ rực.
Tò mò, cô lấy mảnh giấy ra đọc.
Chào em
Tên tôi là Đặng Nhật Duy. Chúng ta có thể làm bạn được không. Bên dưới là số điện thoại của tôi.

0945234876
– Sao…Tôi nói đúng không?
– Nhìn cậu ta cũng đẹp trai ra phếch nhỉ, răng cậu ta không bị hô, miệng hình trái tim, mũi thẳng, mắt sâu chỉ có điều răng hơi vàng chắc uống cà phê nhiều.- Gã không tha Như.
– Anh thích thì đi theo người đó đi đứng đây làm gì.- Gã quản lí đùa dai quá làm cô hơi bực.
– Tôi chỉ đùa chút thui. Mà ông anh họ cô biết chắc cũng ủng hộ như tôi nhể?
– Anh…
– Thôi thôi xem như tôi chưa nói gì.- Gã quản lí thấy sắc mặt Như đỏ lên vội rút lui.
– Thôi em đi làm đây, không nói với anh nữa.- Như hạ giọng, xụ mặt một đống đi vào trong.
– Còn cậu nữa.- Thấy hắn đang bưng nước ra cho khách nhìn cô cười cười cô gắt
Cô bực quá đem bó hoa quẳng vào thùng rác có chút tiếc nuối. Dù sao, một cô gái mới lớn lần đầu được người ta tặng hoa nên ít nhiều cũng có chút rung động, chút hạnh phúc xen lẫn cảm giác sung sướng nhè nhẹ.
Hắn quen với công việc rồi nên làm nhanh nhẹn hẳn và ít mệt hơn, ca làm của hắn lẳng lặng trôi đi nhanh chóng. Mải mê làm, hắn dường như quên ý niệm thời gian. Chỉ khi Như gọi hắn về, hắn mới nhìn đồng hồ thì đã thấy 9h5’ rồi.
– Đi ăn gì đó không Phong? Mình đói rồi.- Mới dắt xe ra cổng định vọt thì hắn nghe Như rủ.
– Giờ cũng muộn rồi, mình về đây.- Hắn ngoái đầu lại nhìn Như đáp.
– Đi đi mà, đi chút thôi, mình hứa đấy.
– Khi khác đi.
– Nếu cậu không đi thì mình nhịn đói luôn.
– Cậu rủ ai khác đi đi, đến giờ mình về rùi.
– Còn ai nữa đâu, họ về hết trơn rồi. Mà giờ chắc cậu cũng đói rồi nhỉ.
– Không! Mình không đói.
Ọc ọc ọc…- Vừa nói xong bụng hắn biểu tình một tràng làm hắn đỏ mặt xấu hổ muốn chui xuống đất luôn.

– Zậy mà nói không đói à, đi với mình. Cậu mà không đi mai đừng nhìn mặt mình nữa.- Như giả vờ dỗi hắn.
– Chậc, thì đi vậy.- Chịu thua hắn đành lặng lẽ đạp xe sau cô.
– Đạp nhanh lên, lên đây đi với mình cho zui làm gì mà lủi thủi một mình vậy.
– Đi hàng hai vi phạm luật an toàn giao thông thì sao!- Hắn viện cớ.
– Hứ! Không muốn thì thôi, đừng có viện cớ giở luật này luật nọ ra.
Hắn không nói gì, chỉ lắc đầu chịu thua cô nàng này.
Kít…
Xe chạy khoảng trăm mét thì gặp một quán hủ tiếu, Như dừng lại tấp xe vào lề đường, hắn thấy vậy cũng bước xuống theo sau.
– Cô ơi cho cháu 2 tô hủ tiếu.- Như nói to với bà bán hủ tiếu khi chưa ngồi ấm chỗ.
– Cô ơi tính tiền.- Giọng nói bàn kế bên vang lên.
Nghe giọng nói quen quen, hắn quay sang và lại một lần nữa bốn mắt ngỡ ngàng chạm nhau. Băng lại ngồi chung với người con trai đó và họ lại vội vã biến mất như cơn mưa vừa tạnh lúc chiều.
Trái đất đúng là tròn thật.- Hắn lẩm bẩm rồi thở dài.
– Có chuyện gì vậy Phong?- Thấy hắn như vậy cô tò mò hỏi.
– Không có chuyện gì đâu.
– Đây phần của hai cháu đây.- Đúng lúc đó, bà chủ bưng hai tô hủ tiếu bay khói nghi ngút tới.
– Dạ con cảm ơn!- Hắn và Như đồng thanh.
– Bắt chước.- Như trêu hắn.
– Bắt chước gì?- Hắn không hiểu Như nói gì.
– Thì tui cảm ơn, cậu cũng bắt chước cảm ơn theo.

– Trời!- Hắn lắc đầu chào thua cô nàng.
– Thôi ăn đi ông tướng.
Lúc ăn, hắn im lặng ăn không nói tiếng nào mặc cho Như như con chim họa mi líu lo líu rít luôn miệng.
– Nè! Cậu làm gì mà như tượng vậy? Rủ cậu đi ăn mà câm luôn nãy giờ, hổng thích nói chuyện với mình à.- Để phá cục băng im lặng nãy giờ Như thăm dò.
– Chuyện gì.- Hắn thờ ơ.
– Thiếu gì chuyện để nói.
– Vậy chuyện gì mới được chứ?
– Ví dụ, cậu hỏi mình gần đây chỉ có một trường cấp ba thôi, cậu học trường nào mà trước giờ chưa gặp dù chỉ một lần chẳng hạn.- Như gợi ý.
– Ờ.
– Ờ gì.
– Thì câu hỏi đó trả lời đi.
– Nói chuyện với cậu mệt thật. Nè nghe đây, mình sống ở Biên Hòa mới chuyển về đây chỉ mấy ngày à, chưa có bạn. Buồn quá mình nhảy vô quán ông anh họ làm phục vụ cho bớt chán. Ban đầu ổng hổng cho vì sợ ba mẹ mình biết nhưng rồi mình năn nỉ gãy lưỡi cuối cùng ổng cũng phải gật đầu. Mới chuyển về nên mình không muốn học ngay, chơi vài ngày cái đã, mình đã tìm hiểu rồi dưới đó học trước trên này nên nghỉ vài buổi cũng hổng sợ mất kiến thức…
Thấy hắn lơ đãng nhìn ra ngoài đường Như dừng câu chuyện hỏi hắn:
– Nè nãy giờ cậu có nghe không đấy.
– Có.- Hắn cộc lốc.
– Mà cậu học lớp nào zậy.
– 11A1.
– Ồ! Cậu học ban khoa học tự nhiên cơ à? Mình thì học ban xã hội.
– Muộn rồi mình về đây.
Ngồi một lát, thấy cô cũng vừa xử xong tô hủ tiếu, hắn đứng dậy gọi bà chủ tính tiền.
– Gì mà vội thế?
– Muộn rồi.
– Vậy cậu về cẩn thận.

– Ờ, cậu cũng vậy.

Hôm sau, Vân Anh vẫn cùng hắn nhẹ nhàng trên chiếc xe đạp đến trường. Cô dần dần đã định hình được đối thủ nặng kí với mình nên càng quyết tâm hơn trên bước đường giàng lấy trái tim hắn.
– Chị Phương!- Đứng trên lầu ba nhìn xuống sân trường vẻ mặt trầm ngâm,
Phương hơi giật mình khi đàn em gọi.
– Chuyện gì?- Vẫn hướng ánh mắt xuống sân trường Phương hỏi.
– Chị Phương! Em vừa nhận được tin, lão Trung sẽ chuyển sang trường mình. Ngoài ra băng ả Thy cũng đồng loạt kéo sang.
– Em nói sao. Có phải cái lão mà bỏ băng đi theo ả Thy không hồi cấp hai không?
– Dạ đúng ạ! Mà sau đó không lâu sau lão ta bị con hồ ly đó đá nên mối quan hệ hai người đó khá mâu thuẫn.
– Em đoán được vì sao lão chuyển qua trường mình không?
– Em nghĩ có một lí do, đó là chị Băng.
– Ờ. Ngoài lí do đó ra thì giờ chị cũng không nghĩ được nguyên nhân nào khác.
– Em nghĩ con hồ ly đó đánh hơi lão chuyển qua trường mình vì lý do gì nên nên tìm cách phá đám. Mà đám đàn em của con đó cũng không ít đâu chị, với lại râu ria của nó cắm sẵn bên trường mình rải rác khắp nơi nên em sợ…
– Em sợ gì? Sợ chị không đối phó lại bọn nó à?
– Ý em không phải vậy. Em chỉ sợ bọn chúng sẽ gây không ít khó khăn cho chúng ta thôi.
– Em đừng lo! Chúng ta tuy không nhiều người, nhưng mỗi người đều có bản lĩnh riêng, cái này gọi là binh quý ở tinh chứ không quý ở nhiều, bên mình đủ sức ăn đứt đám ô hợp bên đó.
– Em thắc mắc không biết mục đích cuối cùng của con hồ ly ấy là gì nhể?
– Giành địa bàn.
– Sao? Bọn chúng dám?
– Chị chỉ đoán vậy thôi, em nhớ cho người theo sát nhất cử nhất động của bọn chúng để kịp thời báo chị biết.
– Dạ vâng! Mà chị nè chúng ta có nên tuyển thêm đàn em không.
– Tạm thời cứ như vậy để xem bọn chúng làm gì nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.