Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 36
Chap 36
Đang cãi nhau với cô gái kia thì Nguyễn quay sang cãi nhau với “vật cản” khi nghe đến ba từ “vợ chưa cưới”
-Này, anh đùa đấy à? Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi mà
-Đúng vậy, nhưng có lẽ chúng ta “lại” phải tranh giành một con người một lần nữa rồi.
“Lại” sao? Anh ta tại sao lại nói là “lại”, “một lần nữa”? Nãy giờ tôi vì quá bất ngờ nên đứng im như tượng nhìn anh ta, không nói nên lời nào.
-Oái…oái…ui da
Nghe tiếng la thất thanh ở phía sau, tôi giật mình quay lại. Đó là mẹ tôi, chắc vì chạy nhanh quá cho nên bị té. Bà đứng dậy phủi phủi mông, khẽ nhăn mặt rồi bước nhanh về phía “đám đông” đang cãi nhau.
-Con chào mẹ-Tôi lễ phép
-Ừ-Mẹ tôi chỉ ậm ờ cho có, mắt vẫn hướng về phía “vật cản”.
“Vật cản” cũng nhăn răng ra cười khi thấy mẹ tôi. Lại cái nụ cười đó, trời ơi tôi muốn đập đầu vào tường chết quách cho xong.
-Sao con về mà không báo?-Mẹ tôi nói với “vật cản”
-Con định tạo bất ngờ cho cô đó mà, nhưng không ngờ về tới đây cô lại là người gây bất ngờ cho con-“Vật cản” liếc Nguyễn.
-Con còn nhớ ta là ai không?-Mẹ tôi “lôi” “vật cản” về thực tại
-Có chứ, cô chẳng phải là mẹ vợ tương lai của con sao?
-Haizzz-Mẹ tôi thở dài-Con quên ta rồi, nhưng mà cũng không sao
Mẹ tôi bỗng trở nên yểu xìu khi hắn tỏ ra không nhớ mẹ là ai, nhưng vài giây sao thì mẹ bỗng trở nên tươi tỉnh. Mẹ lôi tôi đến đứng bên cạnh mẹ và “giới thiệu” tôi với anh ta.
-Đây là vợ theo hôn ước của con-Mẹ tôi cười tươi
Mặt “bạn gái” của anh ta nhăn nhó và đỏ hoét, chắc là cô nàng tức tối ghê lắm đây.
-Đương nhiên là con có quyền lựa chọn giữa con gái cô và….-Mẹ tôi ấp úng ví chẳng biết cô ta là ai
-Bạn gái-Cô ta gằn từng chữ
-Ừ giữa con gái cô và bạn gái của con-Mẹ tôi bỏ qua cái thái độ đó của cô nàng, tiếp tục nói chuyện với anh ta.
-Cô ta á?-Anh ta tròn xoe mắt, một tay chỉ vào mặt mình, một tay chỉ cô ta.
Sau vài giây hành động như một thằng ngốc, anh ta cũng bình tĩnh lại và hiểu được những gì mẹ tôi nói :
-À, cô ta không phải bạn gái con đâu, cô đừng nói vậy.
-Còn đây là đối thủ của con-Mẹ tôi chỉ tay vào Nguyễn-Cạnh tranh công bằng nhé các “con trai”
Từ nãy đến giờ đầu Nguyễn “bốc khói” nghi ngút mà không ai biết.
-Ai muốn tham quan lâu đài nào?-Mẹ tôi “làm bộ” nhí nhảnh
-Con, con-“bạn gái vật cản” bỗng dưng cũng trở nên nhí nhảnh, cô ta vừa giơ tay lên vừa nhảy tưng tưng.
-Con nữa-Nguyễn yểu xìu.
-Con đã biết rồi, cô cứ dẫn hai đứa nó đi đi-Anh ta nói.
Thế là mẹ tôi dẫn đầu, vừa đi vừa chỉ bên này bên nọ, luôn miệng giới thiệu về những nơi trong lâu đài. Theo sau mẹ là một đứa con gái nhí nhảnh, chưa bao giờ tôi thấy cô ta nhí nhảnh như thế này cả. Và bên cạnh cô ta chính là Nguyễn, nó như thây ma, chỉ đi theo cho có lệ, gương mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.
Nhìn theo dáng ba người họ, tôi thoáng mĩm cười. Bỗng nhiên anh ta nắm cằm tôi, quay mặt tôi qua đối diện với anh ta.
-Nhìn mặt cô, rất quen, cô đi sửa sắc đẹp sao?-Anh ta thản nhiên nói
Tôi không muốn nói chuyện với một con người như vậy. Tôi nhăn mặt rồi đưa tay hất mạnh tay anh ta ra. Anh ta bị hất tay ra cũng nhăn nhó không kém tôi.
Tôi bước đi thật nhanh về hướng phòng mình. Anh ta, một lần nữa, giữ tôi lại. Anh ta nắm cổ tay tôi, giật ngược tôi lại.
-Anh muốn gì?-Tôi quát lớn
Anh ta đã tức sẵn, nay lại thấy tôi tỏ thái độ như vậy lại càng tức giận hơn. Anh ta xô mạnh tôi vào tường, 2 tay chống 2 bên.
-Tôi hỏi cô, có đúng là cô đi sửa nhan sắc không-Anh ta cũng la lớn không kém tôi ban nãy
-Anh điên à? Tránh ra đi-Tôi cố gắng đẩy anh ta ra
Có lẽ qua thời gian, cái gì cũng có thể thay đồi, kể cả con người. Bằng chứng rõ ràng chính là anh ta, qua thời gian anh ta trở thành một thú máu lạnh và hơi điên điên.
Mặt anh ta càng lúc càng đỏ hơn, tay anh ra đưa lên cổ tôi, cứ như nếu tôi không nói thì anh ta sẽ “giết người bịt đầu mối” vậy.
Bỗng nhiên có người lôi anh ta ra.
-Duy!-Tôi la lớn
Tôi mừng rỡ quá nên hành động thái quá, tôi chạy lại ôm Duy, khóc tỉnh bơ.
-Vỹ, tại sao cậu bắt nạt Linh?-Duy vừa dỗ tôi vừa nói với anh ta.
-Cái gì chứ? Cô ta… cô ta…. cô ta…. cô ta………-Anh ta “ca” một điệp khúc gồm 2 từ : “cô ta”
Tôi vẫn ôm Duy mà khóc. Hắn đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi lại lôi tôi ra khỏi Duy. Tôi la oai oái và khóc to hơn nữa, nói chính xác hơn là tôi đang gào lên ọi người biết.
Hắn lập tức “bịt miệng” tôi bằng…miệng của hắn.
Mặc dù hơi ghê thật nhưng tôi phải công nhận cách này của hắn rất hiệu quả, khi hắn buông tôi ra rồi tôi vẫn im thin thít. Hắn nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, thì thầm vào tai tôi :
-Anh đã về rồi… anh nhớ em lắm…
Chiều rơi nhẹ rơi trên phố hôm nay vừa thoáng qua,ngước mắt em nhìn theo chiếc lá.
Của mưa lìa xa cơn gió trong e chợt thấy lo mình sẽ về đâu ngày mai.
Lặng im niềm vui ngơ ngác bao nụ cười đã thôi ,rực rỡ ở trên đôi môi.
Vì anh lặng im không nói em đợi chờ tiếng yêu có khi cảm thấy vô vọng.
Tại vì em đã yêu nên đợi chờ một tiếng yêu anh từ lâu hững hờ .
Tại vì cơn gió chiều nay vô tâm lạnh lùng để chiếc lá một mình cô đơn.
Chuyện buồn em sẽ mãi giấu đi trong lòng dù rằng trong tim rất mong.
Một ngày anh đến mang theo hi vọng để chiếc lá không còn cô đơn.
(Chiếc lá cô đơn-Thủy Tiên)