Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 23
Mọi người muốn Nhật Linh thành đôi với ai?
1.Dương Triệu Vỹ
2.Hoàng Minh Duy
3.Vũ Quốc Anh
Mọi người góp ý nhé, mình sẽ theo ý kiến của mọi người mà viết tiếp ^_^!
Triệu Vỹ
Hôm nay sau khi đi học về, tôi tới bar để “thư giãn đầu óc”. Nhưng thật ra đó không phải là lý do chính. Lý do chính là một đứa bạn mời tôi tới đây. Chứ thật ra tôi ghét cay ghét đắng cái nơi này. Những vũ điệu điên dại, những ánh đèn muôn màu nhấp nháy, những đứa con gái mặc đồ không thể nào hở hơn (trừ khi không mặc đồ). Tất cả những thứ đó đều khiến tôi khó chịu vô cùng.
Đang ngồi trong bar thì tôi nghe điện thoại rung. Trên điện thoại hiển thị chữ Quốc Anh.
Chắc bạn sẽ thắc mắc Quốc Anh là ai. Đó là thằng nhok nhỏ hơn tôi 1 tuổi. Vì nó là hoàng tử nước láng giềng nên tôi và nó cũng có quen biết.
Nhưng chẳng hiểu sao khi bắt máy thì lại nghe giọng con gái X_X. Có khi nào tửu lượng của tôi quá kém, mới uống vài ly đã nghe nhằm? Đã vậy nghe giọng này còn giống giọng của em nữa chứ. Mà hình như tôi không lầm, vì kẻ đầu dây bên kia xưng là Linh thật. Em hẹn tôi ra bên ngoài nói chuyện.
Vậy là tôi đã có lý do để thoát ra khỏi cái nơi này.
Tôi tìm một góc cây, đứng dựa lưng vào.
Chợt có một cô gái đi lại gần tôi. Nhìn sơ qua cách ăn mặc thì chắc chắn đó không phải là em.
-Chào anh yêu-Cô ta lên tiếng
-Ngọc…Anh?
-Đúng, là em đây, cứ tưởng anh quên em rồi chứ?
-Anh tưởng em đi du học Mỹ
-Đó chỉ là ngụy biện, em không đi đâu cả, phải ở lại với anh chứ nhĩ?
Ngọc Anh vòng tay qua cổ tôi. Rồi nhanh như cắt, môi tôi đã chạm môi Ngọc Anh
Sau 3 giây. Tự dưng tui nhận thấy nụ cười đắc chí của Ngọc Anh. Phía xa tôi thấy em đang bỏ chạy. Không chần chừ, tôi chạy theo em, nhưng sao mà em chạy nhanh thế này >_ Tôi thấy em khóc. Ông trời cũng đang khóc cùng em thì phải. Mưa…mưa như trút nước…
Một chiếc xe lao nhanh. Đột nhiên em đứng im như tượng giữa con đường.
Tại sao em không chạy tiếp?
Tại sao em đứng lại?
Tại sao chiếc xe lại đến ngay lúc này?
“Kéttttttttttttttttttttt”
Chiếc xe thắng gấp, nhưng không kịp nữa rồi.
Giờ em đã nằm đó, nằm giữa vũng máu của chính mình
-KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGG-Tôi thét lên
“Ò…é…ò…é”
Chiếc xe cấp cứu chỡ em lao nhanh trên đại lộ.
Tại bệnh viện, bên cạnh giường bệnh của em, tôi đã khóc. Suốt 18 năm sống trên đời này, tôi chưa bao giờ khóc vì một đứa con gái. Thậm chí tôi còn không khóc, tôi sinh ra, lớn lên, sinh sống trong nhung lụa, chưa một lần bị đánh đập.
Em đang sống đời sống thực vật.
-Có nguy cơ sẽ không tỉnh lại được nữa-Bác sĩ nói với tôi
Tôi nghe Quốc Anh nói ba mẹ em sẽ tới ngay bây giờ.
Nhưng nhìn kìa, họ là vua và hoàng hậu, người có đứa con gái mất tích.
Vậy em là công chúa sao? Em là đứa con gái thất lạc của họ mà chính tôi là người khiến em bị lạc?
Tại sao Trái Đất lại tròn như vậy? Tại sao cuộc đời luôn xảy ra những chuyện trùng hợp như vậy?
Thế chẳng phải em là người có hôn ước với tôi từ lúc tôi mới 4 tuổi sao?
Rất, rất nhiều câu hỏi nhưng chẳng một ai trả lời cho tôi cả. Tất cả chỉ có thể là câu hỏi tu từ….
………………………………..
Đã 6 tháng trôi qua rồi. Em vẫn nằm im trên chiếc giường đó, không thèm mở mắt ra nhìn tôi lấy một cái.
Ba mẹ tôi bắt tôi đi du học cũng Ngọc Anh. Nhưng tôi nhất quyết không đi, tôi muốn em nhìn thấy tôi khi em tỉnh dậy.
Khi mọi người đều khuyên tôi đừng buồn nữa, hãy đi du học, hãy lo cho tương lai thì tôi đã phải đi đến nơi đất người, rời xa em….