Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc

Chương 22


Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 22

Chap 22
Có lẽ truyện đã sắp đến hồi kết vì ý tưởng của mình không còn nhiều nữa ^_^!
Không biết hôm nay tôi bị gì mà bỗng dưng thấy trời đẹp lạ thường. Sau khi gửi xe đạp xong, tôi nhảy chân sáo đến lớp. Tôi đi đến đâu cũng có vô vàng những ánh mắt “ngưỡng mộ” nhìn chằm chằm, có người còn nói : “Con nhỏ này bị điên hay sao ấy”
Nhưng tôi không thèm để ý đến những chuyện đó, vì hôm nay tôi tự nhiên cảm thấy rất yêu đời. Sáng vừa ngủ dậy tôi đã vừa đi vừa hát. Trước khi đi học tôi còn hôn mẹ khiến mẹ phải lắc đầu, bó tay.
Đang tung tăng gần tới lớp thì…
-Ê! Hà Nhật Linh
Cái giọng này tôi thấy vừa lạ mà cũng vừa quen. Chắc vì chỉ nghe qua một lần nên không nhớ rõ lắm.
-Này Linh, sao mình gọi mà không quay lại?
Tôi cứ như búp bê vậy, nghe tên đó bảo thế tôi quay lại ngay.
-Chào Linh, còn nhớ mình không?
-À! Bạn là Quốc Anh đúng không?
-Đúng rồi
-Bạn học trường này à? Sao trước giờ mình không thấy bạn?
-Mình mới về nước, vừa đăng kí nhập học hôm nay thôi
-Ra vậy, bạn học lớp nào?
-Lớp này này-Quốc Anh chỉ tay vào phòng học của lớp tôi
-Ơ, thế là mình học chung lớp à
-Ừ, mình vốn định học chung với Ngọc Anh mà
-Vậy Ngọc Anh đâu?
-Nó đi Mỹ du học rồi
-Ra vậy-Tôi gật gù, ra vẻ đã hiểu
“Reng, reng”

-Linh vào lớp đi, mình chờ cô giáo chủ nhiệm
-Ừ, hẹn tý nữa gặp lại
Tôi vào lớp thì con Lam đã ngồi đó từ đời nào.
-Nè! Bà đứng nói chuyện với trai, bỏ tui lại một mình, huhu
-Trời! Bó tay bà luôn, chắc tui cũng bắt đầu bị nhiễm vi rút vô cảm từ bà rôi
-Hả? Là sao?
-Thì hôm qua đó, tui đụng phải cô công chúa “kiều diễm” kiêu kì, bà thì chạy đi mất tiêu, bạn bè vậy đó-Tôi khoanh tay trước ngực, làm bộ giận dỗi.
-Hihi, sorry mà, đừng có giận-Nó nắm tay tôi, lay lay
-Eo ôi, cái mặt gì thế kia-Tôi la lên khi thấy 2 con mắt mở to, cái mỏ chu ra của Lam
-Cún con-Nó đáp tỉnh bơ
-Trời, tui thấy giống chó già hay là con đười ươi khỉ đột gì đó hơn là cún con ấy
-Quá đáng, hứ
-HỌC SINH NGHIÊM-Lớp trưởng
-Các em ngồi xuống đi, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới
Vừa nghe đến đây bọn con gái bắt đầu quay sang xì xầm to nhỏ. Nào là : “Nghe đâu lại một hoàng tử đẹp trai nữa đó”, “Wao! Nghe đâu ảnh handsome lắm đó tụi bây”, …. vâng vâng và vâng vâng…
Sao cuộc đời tôi cứ gắng liền với mấy đứa mê trai thế nhĩ X_X
-Các em im lặng cho tôi, mất trật tự quá, đây là cái chợ hả
Tất cả im bặt.
-Mời em tự giới thiệu
-Chào các bạn, mình tên là Vũ Quốc Anh, mong các bạn giúp đỡ
Nói xong Quốc Anh mĩm cười. Đó chắc chắn là một nụ cười “sát gái” vì tôi thấy sao khi thấy nụ cười đó thì bọn con gái “chết” la liệt trên bàn đó thôi.

-Em chọn chỗ đi
-Em ngồi kia ạ-Anh chỉ tay về phía chỗ ngồi cũ của Ngọc Anh (tức chỗ ngồi trước mặt tôi)
-Rồi, về chỗ mau đi, chúng ta bắt đầu tiết học.
3 tiết dài đằng đẳng trôi qua, đã đến giờ ra chơi.
Mặc cho cái bụng đang biểu tình dữ dội, tôi vẫn nằm ngủ.
-Linh này!-Quốc Anh quay xuống nói
-Sao?
-Sao mình thấy bạn giống hoàng hậu của nước này ấy nhĩ
-Mình chưa hiểu ý bạn lắm
-Ý mình là trong bạn giống với hoàng hậu lúc trẻ ý, mình có ảnh này
Quốc Anh lục lọi trong cặp táp rồi lôi ra một tấm ảnh. Tấm ảnh có một người đàn ông đang đặt một tay lên eo người phụ nữ đứng cạnh mình, tay còn lại ông ta nắm tay đứa trẻ . Người phụ cũng đặt tay ngang eo của người đàn ông đó, tay kia nằm cánh tay còn lại của đứa bé. Nhân vật thứ 3 trong tấm ảnh chính là đứa bé gái nhỏ, khoảng 3-4 tuổi, mặc một chiếc váy hồng, da dẻ lại trắng trẻo, hồng hào. Khỏi phải nói đây chính là gia đình vua chúa, hoàng tộc, vì người đàn ông và người phụ nữ đó có đeo vương miện trên đầu.
Phải công nhận Quốc Anh nói cũng đúng thật, trong tôi khá giống vị hoàng hậu trong tấm hình.
-Đứa bé này là….?-Tôi hỏi Quốc Anh
-Chính xác là công chúa của đất nước này.
-Vậy sao mình không nghe nói nước này có công chúa?
-Vì cô bé đó đã mất tích, đây là tấm hình chụp ngay ngày cô bé mất tích
-Ra vậy, chắc là họ buồn lắm
-Chứ sao nữa, bây giờ họ không còn con cái gì nữa
-Mà sao trông con bé này cứ như mình lúc 4 tuổi ấy nhĩ?
-Gì cơ?

-Trông nó giống mình lắm, kể cả cái váy này nữa, ở nhà mình vẫn còn giữ.
-Bạn có hình không
-Hình như có một tấm
Tôi quay sang tìm cái ví nhỏ màu hồng của mình và lấy ra 1 tấm ảnh
-Nè
-Trời, rõ ràng quá chứ gì nữa, có khi nào….
-Khi nào gì?
-Mình có hôn ước với cô bé này đó, bạn mà là công chúa có khi bạn phải cưới mình đó, hehe
-Trời ạ, nham nhở
-Mình sẽ điều tra vụ này
-Ừa
“Reng, reng”
Tôi học tiếp 2 tiết còn lại mà không sao “nuốt” được chữ nào.
Hết giờ tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ. Mà vừa đạp xe vừa suy nghĩ thì kết quả là về tới nhà thì tôi bị té xe xấp xỉ 10 lần. Thế cũng đồng nghĩa với việc mình mẩy tôi trầy trụa tùm lum.
Tôi dắt xe vào nhà. Chợt nghe tiếng bước chân…
-Con chào mẹ-Tôi nói
Nhưng vừa ngẩn đầu lên thì tôi nhận ra người đứng trước mặt tôi là vị vua là hoàng hậu trong tấm ảnh kia, theo sau là mẹ tôi và Quốc Anh. Nhìn mặtt mẹ tôi đỏ, mắt thì sưng húp, chắc mẹ vừa khóc xong.
-Ơ…con…chào…-Tôi ngập ngừng, không biết phải chào thế nào
-Chúng ta là ba mẹ ruột của con đây-Người phụ nữ nọ nói trong tiếng nất nghẹn ngào
-Ơ…con không hiểu…chuyện này là sao?
Quốc Anh chợt bước gần tôi.
-Chuyện là thế này. Hồi lúc 3 tuổi Linh bị lạc đến nhà của người mà Linh đã gọi là mẹ suốt 14 năm nay. Cha mẹ ruột của Linh cho quân lính tìm khắp nơi nhưng không thấy Linh đâu cả. Lúc đi trên Linh không hề đeo vương miện hay có bất kì dấu hiệu nào cho thấy mình là công chúa. Vì vậy nên cô đây mới tưởng bạn là trẻ mồ côi, lang thang nên đã nhận nuôi. Bây giờ là lúc Linh trở về với thân phận thật của mình đấy-Quốc Anh nói đều đều
-À! Còn nữa-Quốc Anh nói nhỏ vào tai tôi-Linh có hôn ước với Quốc Anh đấy nhé
-Cái gì?-Tôi thét lên-Hôn ước á?
Cả 3 người gật đầu (trừ mẹ nuôi của Linh)

-Bây giờ con hãy theo ta và mẫu thân con trở về cung điện, trở về đúng với thân phận của mình đi con.
-Còn mẹ nuôi của con?
-Chúng ta sẽ trợ cấp tiền ẹ nuôi con
-Thế…thế….con….
-Có gì con cứ nói đi, chúng ta sẽ đáp ứng
-Con muốn mẹ nuôi con về ở cùng với con được không?
Nghe vậy ba mẹ (gọi thế này cho dễ chứ cứ vua với hoàng hậu hoài…chán) tôi quay sang nhìn nhau.
-Được rồi, ta đồng ý, vậy chúng ta đi ngay bây giờ chứ?
-Cho con ở đây thêm vài ngày được không ạ?
-Ừ, khi nào con quyết định về lâu đài ở thì nói với hoàng tử Quốc Anh nhé
-Dạ, Quốc Anh là hoàng tử?
-Chính xác! Mình là anh song sinh của công chúa Ngọc Anh mà, bạn quên rồi sao?-Quốc Anh nói
-Ừ nhĩ, hihi
Giờ tôi chỉ muốn nói chuyện này với Vỹ thôi. Thế là tôi mượn điện thoại của Quốc Anh để gọi cho hắn. Hắn nói hắn đang ở bar (ham chơi thế không biêt X_X). Thế là tôi liền bảo hắn ra ngoài chờ rồi tôi lấy xe đạp chạy thật nhanh tới đó.
Đến nơi, tôi gửi xe đạp vào một bãi giữ xe gần bar đó.
Nhưng khi tôi đến ngay trước cửa của bar đó thì….
Cảnh tượng gì thế kia? Vỹ đang…hôn…Ngọc Anh? Chẳng phải Ngọc Anh đi du học sao? Chuyện gì thế này?
Chẳng kịp suy nghĩ nữa, tôi thấy lòng ngực nhức nhói làm sao. Đúng hơn là trái tim tôi, nó đang đau vô cùng.
Tôi khóc và chạy đi.
Trời bỗng đổ mưa. Nước mưa, nước mắt. Nước mưa vương trên mặt tôi cũng không nhiều bằng nước mắt.
Tôi chạy băng qua đường. Bỗng dưng có tiếng còi xe hơi. Tiếng còi dồn dập, tôi quay qua thì ánh sáng của đèn xe đập ngay vào mắt. Tôi không còn thấy gì nữa…
“Kétttttttttttttttttt….”
-KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG-Âm thanh cuối cùng mà tôi nghe được trước khi ngất liệm đi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.