Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 17
Chap 17
Sau 1 tuần lễ nữa nằm dài trong bệnh viện để dưỡng sức thì cuối cùng tôi cũng đã được xuất viện rồi.
Giờ tôi khỏe như trâu nhưng do nằm 1 chỗ lâu quá nên đâm ra đi nhiều cũng mệt, vào trường tôi toàn lôi hắn ra ghế đá rồi ngồi dựa vào vai hắn nghỉ cho khỏe, mặc cho dư luận xôn xao, bàn tán um xùm tôi cũng chỉ coi như gà gáy, chó sủa, không đáng cho tôi mở miệng ra nói.
Hôm nay cũng như mọi ngày, nhưng mà lạ ở chỗ, bình thường tôi cứ ngồi dựa vào vai hắn mà ngủ, còn hắn thì ngồi im re, hôm nay hắn bỗng khều khều tôi
-Em đói không?
-Không hắn
-Vậy muốn ăn không?
-Sao cũng được
-Vậy ngồi đây chờ anh tý, anh đi mua gì đó cho em ăn hen
-Ừ
Nói rồi hắn đứng dậy chạy đi mất, chắc lúc nói chuyện tôi với hắn nói nhỏ quá, nhìn cái dáng chạy nhanh cứ như kẻ cướp bị công an rượt của hắn và cái mặt lúc nào cũng ủ dột của tôi, chắc bọn con gái tưởng tôi với hắn chia tay nên quay sang tụ thành đám và bàn tán, xong thì chúng nó cười hí hửng rồi giải tán dần (chạy theo hắn thì đúng hơn).
Tôi thở dài, nhắm mắt ngồi im như bức tượng đợi hắn quay lại.
Im lặng được 5 phút thì…
-Oh My God! Linh! Oh My God! I miss you, I love you-Một tên dở hơi nào đó la lên
Tôi cứ nghĩ tên đó nói ai khác nên cũng chả buồn mở mắt ra nhìn coi đó là ai.
Nhưng bỗng có ai đó ôm chầm lấy tôi, nhắc lên và xoay vòng vòng, bản thân đã yếu, còn bị quay như chong chóng thế…Vậy là tôi xô tên đó ra, chạy vào nhà vệ sinh và đương nhiên cũng không nhìn qua gương mặt tên đó
Trên đường đi tới nhà vệ sinh tôi chạy ngang tên Vỹ, hắn đang bị một đám con gái rượt, chắc là vẫn chưa mua gì cho tôi ăn mà thực chất tôi cũng không cần cho lắm. Thấy hắn tôi mừng kinh khủng, định bụng nhờ hắn đuổi tên kia đi, nhưng tôi nhớ ra mình đang cần tống cái thứ đang đi từ bao tử lên miệng tôi ra ngoài, thế là tiếp tục hành trình chạy như ra rượt.
Thấy tôi hình như hắn cũng mừng lắm, nhưng tôi chạy lướt qua hắn luôn thì hắn có vẻ hụt hẩn, nhưng chắc hắn cũng nghĩ tôi đang bị gì đó nên chạy theo tôi vào nhà vệ sinh…nữ luôn.
Bình thường mà con trai vào nhà vệ sinh con gái thì bọn con gái sẽ la lên giận dữ và lấy những cuộn giấy vệ sinh hay bất cứ cái gì có được để đuổi tên biến thái đó ra ngoài. Nhưng khi tên Vỹ chạy theo tôi vào thì chúng nó hét lên sung sướng, có đứa còn ngất xĩu ngay tức khắc. Tôi phớt lờ tất cả, lấy chân đạp tung một cánh cửa và lao vào nôn thóc nôn tháo(nói là hất tung nhưng thật ra chỉ là đập cho cửa mở ra)
Hắn đứng bên cạnh, vén tóc tôi lên.
Sau khi ói xong, tôi rửa mặt sạch sẽ rồi theo hắn ra căn tin.
Hắn mua cho tôi một chén súp, chắc tôi đói thật vì tôi ăn nhanh ơi là nhanh.
Ăn xong tôi mới sực nhớ tới cái gã kì lạ ban này, không biết hắn là ai nhĩ? Sao mà nghe giọng nói của hắn lạ lạ mà cũng quen quen.
“Reng…reng…reng…”
Tôi với hắn mạnh ai về lớp người đó nhưng đương nhiên là hắn đưa tôi về lớp rồi mới về lớp hắn, một phần vì cũng tiện đường, một phần vì tôi còn mệt lắm.
Hôm nay tiết đầu là tiết sử nhưng không biết sao bà Huệ Toán (Tên Huệ, dạy toán => Huệ Toán) lại có mặt ở đây. Tuy đứa nào trong lớp cũng mở mắt to mà nhìn bả, nhưng mà đương nhiên cũng phải chào rồi.
-HỌC SINH NGHIÊM-Lớp trưởng
-Các em ngồi xuống đi.
Sau khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, bả nói tiếp
-Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới chuyển tới, mời em vào
Một thằng con trai cao ráo, da trắng, tóc nâu hạt dẻ bước vào.
Khỏi phải nói, bọn con gái gào thét ầm ỷ, lăn ra “xĩu” hết. Tôi cũng nằm dài trên bàn, nhưng không phải vì cái sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của hắn mà là vì tôi mệt lắm, tôi nắm dài từ đầu cơ. Con Lam cũng không có vẻ gì là mê anh chàng đó, vì nó có Nam rồi còn gì.
-Mình là David Nguyễn, tên thật là La Dương Nguyễn, mong c….
Vừa nghe cụm từ La Dương Nguyễn thì tôi giật bắn mình, lập tức đứng dậy và hét lớn
-CÁI GÌ CHỨ?