Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc

Chương 16


Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 16

Chap 16
Tôi lại tỉnh dậy sau 1 tuần bất tỉnh, nhờ Duy “báo cáo” nên tôi biết. Con Lam thì khóc ầm ỉ vì tôi vừa tỉnh dậy chưa biết tới 30 phút chưa đã ngủ tiếp 1 tuần. Nhờ được bôi thuốc và dưỡng thương nên cơ thể tôi không còn tím vì bầm nữa. Tôi không còn bị đau nhức vì những vết bầm đó nữa, nhưng tôi hoàn toàn mệt mỏi, không một chút sức lực. Bác sĩ dặn phải cố gắng ăn chút cháo đi, truyền nước nhiều rồi. Duy đỡ tôi ngồi dậy, lấy một cái gối kê vào đầu giường cho tôi ngồi tựa vào đó. Lam thì cầm tô cháo to, lấy cái muỗng, hớt một ít cháo ở trên mặt và thổi cho nguội đi rồi đút cho tôi ăn.
Khi ngồi dậy, tôi tranh thủ nhìn qua cơ thể của mình. Da tôi 2 tuần trước bầm tím và đầy máu đỏ, giờ thì trăng như tuyết, lại còn xanh xao đến lạ thường. Như hiểu được ánh mắt đó của tôi, Duy liền giải thích :
-Là tại em truyền nước biển và nằm lỳ trong phòng bệnh suốt 2 tuần nay rồi, nên da em xanh vậy đó, không sao đâu, khi nào em khỏe hắn, ăn nhiều vào với ra nắng tý là lại bình thường thôi mà.
Tôi khẽ gật đầu và cố “nặn” ra một nụ cười.
-Aaaaaaaaaaaaaa
Con Lam nhận ra sự la là của tôi nên đành ngân ra điệp khúc “a” và chờ tôi mở miệng ra để nó cho cái muỗng cháo nó đã thổi nguội vào.
Tôi mở miệng ra để cho nó im lặng.
-Ngon không Linh?
-…-Tôi không nói mà chỉ gật đầu
-Của Lam nấu đó nhé-Nhăn răng ra cười
Eo ôi, sao hôm nay nó Linh Linh-Lam Lam nghe nổi hết cả da gà da cóc thế này

(Giờ mình bận ăn ùi, khi về sẽ post thêm nhé ^^!)
Chap 16(tt)
“Cạch”
“Cộp, cộp, cộp”
Tiếng cách cửa mở ra và ai đó bước vào, tiếng gót giày vang lên, không phải là giày cao gót, chỉ là giày thường, bước chân của người này thật là nặng nè làm sao.
Người đó vừa bước vào thì tôi, Lam và Duy không hẹn mà cùng nhau ngoái đầu ra phía cửa.
-Chào mọi người-Kẻ đó lên tiếng
E hèm, diễn tả sơ sơ ọi người cũng biết nhé. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất đơn giản nhưng lại đẹp và hợp với hắn, một chiếc quần tây đen giản dị. Nhìn sơ qua ai cũng biết là đồ công sở hay đồ chỉ mặc vào những dịp, nơi trang trọng. Đương nhiên là kẻ đó trong rất ư là chỉnh tề và nghiêm trang rồi. Chỉ có mái tóc là không giống ai cả, mái tóc đen được vuốt keo dựng ngược lên, trong rất là lãng tử nhưng lại không hợp với trang phục cho lắm.
….
Và hắn không ai khác mà chính là Dương Triệu Vỹ.
Đôi mắt hắn có một vệt đen đen, tím tím phía dưới, chắc là do hắn thiếu ngủ vì rõ ràng con Lam cũng do canh chừng tôi ngày đêm mà đôi mắt đẹp long lanh của nó cũng xuất hiện cái vệt đó.
Hắn nhìn tôi trong 2 phút và…nước mắt hắn rơi, chắc là do hắn thấy tôi xanh xao quá. Tôi thở dài, quay qua nói nhỏ với Lam :
-Bà ra ngoài tý nhé! Chắc tui và ảnh cần nói chuyện riêng
-Ừ
-Anh Duy với em ra ngoài nhé, 2 người cứ nói chuyện đi-Nó nói và đứng dậy, kéo Duy đi
Duy có vẻ không muốn đi tý nào, chắc là anh muốn nghe xem hắn sẽ nói gì với tôi.
Hắn vẫn đứng ở cửa, cách xa cái giường tôi đang ngồi khoảng 5 mét.
Đợi ọi người đi ra rồi hắn mới tiến bước chậm rãi tới gần tôi, ngồi xuống giường và ôm tôi vào lòng. Tôi không đầy hắn ra, không phải vì không còn tý sức lực nào mà vì tôi cảm thấy rất ấm áp.
Hắn lại đưa gương mặt của hắn đến sát mặt tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn, sau đó hắn lại thì thầm vào tai tôi, thật nhỏ :
-Em làm anh lo quá!
-Em làm gì chứ?

-Em không làm gì, nhưng em bị thế này làm anh đau lắm, em biết không?
-Ừm, em xin lỗi
-Trông em xanh quá, mấy ngày nay anh bận quá, không đến thăm em được, em không trách anh chứ?
-Không sao đâu
Tôi nở một nụ cười, đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt của Vỹ.
Tôi vẫn ngồi trong vòng tay của hắn, dựa đầu vào bờ vai vùa hắn, tay hắn vẫn ôm chặt lấy tôi và mặt hắn đang áp sát mặt tôi. Cả 2 nhắm mắt, hưởng thụ cái khoảnh khắc này, cho đến khi cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, không gây ra lấy 1 tiếng động nhỏ
“Cộc cộc cộc”
-Tôi có làm phiền không nhĩ?
Tôi và hắn đều giật mình, nhìn nhanh ra phía cửa. Nam đang đứng đó, nhăn răng ra cười tươi ơi là tươi. Chắc là Nam muốn trêu ngươi chúng tôi đây mà. Ặc. Từ khi nào tôi và hắn đã được tôi gọi là chúng tôi vậy kìa? Cũng không rõ nữa, chắc là thuận miệng gọi thế cho gọn thôi
-Sao lại không, nhưng mà không sao, vào đây có chuyện gì không-Vỹ buông tôi ra, quay sang hỏi Nam
-À, đang tìm Lam ý mà, không biết cổ đâu mất tiêu rồi-Cái mặt Nam giờ buồn xo, trong rất nực cười.
-Sao không gọi điện?-Tôi gợi ý
-Ừ hen, quen mất-Lại nhăn răng cười
-Haizzz-Hắn thở dài
Có lẽ đã gọi được Lam, mặt Nam tươi hẳn, nói luyên thuyên gì đó rồi cúp máy, vẫy tay chào tôi và hắn rồi đóng cửa chạy đi mất.

-Anh bận việc gì ấy nhĩ?-Tôi chợt nhớ ra
-Không có gì quan trọng đâu
-Nhưng là chuyện gì?
-Là chuyện gia đình anh thôi
-Nội bộ có vấn đề à?
-Ừ, gần như là vậy
-Vì vậy mà anh thức khuya nhiều ư?
-Ừ, sao em biết
-Nhìn anh bơ phờ thế mà không biết mới là lạ ý
Rồi cả 2 nhìn nhau cười. Tôi nhận ra sự né tránh ở hắn, hắn không muốn cho tôi muốn chuyện nhà của hắn, nhưng không sao, tôi cũng đâu có nhiều chuyện đến thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.