Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Công Chúa Băng Tuyết

Chương 20


Đọc truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Công Chúa Băng Tuyết – Chương 20

Sáng sớm hôm sau, Pox xuất hiện trước cửa nhà Pun cùng với chiếc xe đạp nhỏ. Vừa kéo cánh cổng ra, thím Trương vô cùng ngạc nhiên khi thấy cậu:
– Này cậu bé, sao lại dừng xe trước cửa nhà bác thế này?
Thấy có người ra mở cửa, cậu đang bối rối không biết trả lời như thế nào cho phải thì thím Trương lại hỏi tiếp:
– Cháu bị lạc vào ngõ này không biết đường về nhà sao?
– Dạ, dạ không ạ… Cháu… cháu nhầm nhà ạ.
Mãi tới một lúc sau cậu mới trả lời, rồi luống cuống đạp xe thật nhanh ra khỏi con hẻm nhỏ cùng một mớ hỗn độn. Dừng lại trước vỉa hè, Pox lắc đầu thật mạnh, chính cậu cũng không hiểu mình đang làm gì nữa.
Cậu quyết định ngồi ở ghế đá ven đường đợi Pun đi học qua sau khi mua hai hộp bánh donut socola ở quán tạp hóa gần đó.
Bánh donut hương socola là món bánh yêu thích nhất của cậu từ nhỏ tới giờ. Nó cũng chính là loại bánh cuối cùng Pox được thưởng thức do chính tay mẹ cậu làm. Bao năm nay Pox ăn không biết bao nhiêu là bánh ở rất nhiều nơi, từ tiệm tạp hóa ven đường cho tới các nhà hàng lớn, nhưng không bánh ở đâu có vị giống như mẹ cậu từng làm.
***

– Ơ sao cậu lại ngồi đây, hôm nay thứ hai mà.
Pun dừng xe trước chiếc ghế đá Pox đang ngồi rồi hỏi. Thường thì Pox chỉ ngồi đó đợi để rủ cô đi chơi hoặc đi theo tới tất cả những nơi mà cô đặt chân đến trong ngày.
Ngẩng đầu lên thấy Pun đứng trước mặt mình, Pox nở nụ cười tươi rói.
– Mình đợi cậu đi học mà!
– À, mình tưởng cậu đợi đi theo tới lớp võ nữa.
– Cậu ăn sáng chưa, mình mua lúc chờ cậu nè! – Cậu vừa nói vừa đưa hộp bánh cho Pun.
Pun cầm lấy hộp bánh cất vào cặp sách rồi leo lên xe đạp, bỏ lại Pox ngồi đó với gương mặt “ngây thơ vô số tội” ở chiếc ghế đá.
Trên đường đi, Pox liên tục gợi chuyện hỏi Pun, nhưng có vẻ cô nàng không muốn tiếp chuyện, chỉ toàn nhìn những hàng cây ven đường và những tòa nhà cao chót vót. Chắc hẳn lúc này đây mỗi người họ đều có những suy nghĩ của riêng mình…

– Pun này, mình thấy gia đình cậu không phải bình thường, mình nghĩ cậu phải học ở trường nào đó danh tiếng, đi học có xe đưa đón, có tài xế riêng chứ, sao…
Cậu nhìn chiếc phù hiệu Ice School trên áo cô rồi hỏi câu hỏi mà bấy lâu nay vẫn thắc mắc. Từ khi quản gia nhà cậu báo tên trường Pun học, rồi khi nhìn thấy nhà Pun, cậu vẫn chưa thể giải đáp được… Ban đầu cậu cũng có ý định xin ba cho học cùng trường với Pun, nhưng rồi ý định nhanh chóng được dập tắt – chắc chắn sẽ không nhận được sự đồng ý.
– Cậu thấy gia đình tớ bất thường ở chỗ nào?
– Không. Ý tớ không phải thế… Nhưng thường thì người sở hữu những căn nhà giống như Rose rất ít mà…
– Biết vậy rồi sao còn mua loại bánh đó?
– Mình… mình… – Pox hơi cúi đầu xuống, im lặng không nói lên lời…

– Chỉ là đùa thôi mà cậu nghĩ là thật à? Thật ra thì cậu cũng không nên biết nhiều. Thôi tới trường mình rồi, tạm biệt!
Mới đó đã tới cổng trường, dù hơi tiếc vì chỉ được nói chuyện với Pun vài câu, lại không được ngồi ăn bánh cùng cô như cậu tưởng tượng trước đó, nhưng Pox vẫn ngậm ngùi nhìn theo dáng người nhỏ bé ấy dắt xe vào trường.
Tất cả sẽ dừng ở đó nếu không có sự xuất hiện của một nhân vật khác…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.