Đọc truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh – Chương 47: Lâu đài kinh dị
Vừa nghe Nguyệt Mỹ dứt câu, mặt nó tối xầm lại, bắt đầu nhăn nhó.
-Này, mọi người đừng nói với tôi là đi cái đó nha!!!
-Không đi đâu!!- Mi, Lam đồng thanh, sắc mặt cả hai cũng dần đổi từ trắng sang xanh
Con bé Nguyệt Mỹ vừa nghe thế lại rối rít năn nỉ Mi, Lam. Mặc cho con bé năn nỉ nhưng là Mi, Lam không chịu, may quá…….. Gì vậy chứ??? Tên Duy
và tên Long cũng vào cuộc rồi, cả hai tên đang nhào tới giở giọng tìm
mọi cách để Mi, Lam chịu vào cái nơi hắc ám đó. Hai tên này có ý đồ gì
đây. Thấy vậy nó vội tiến tới.
-Nè, nè, hai người làm gì vậy, đừng có mà dụ dỗ tụi nó, không đi là không đi mà!!
Mặc cho nó nói, hai tên kia xem như “gió thoảng mây bay” ăn nỉ ỉ ôi, rồi sau đó thủ thỉ gì vào tai hai cô nàng, ngay sau đó cả hai liền gệt đầu. Nó trố mắt. Nhất định không chịu đi, mặc dù đã mua vé nhưng nó không
bao giờ đi vào cái chỗ quái dị đó đâu. Dẫu biết rằng đó là đồ giả thôi,
nhưng thật sự là giả một cách kinh hãi.
Ngồi ăn vạ ở trước cổng lâu đài mặc kệ cứ để cho mọi người vào trong. Quân tới chỗ nó nhẹ nhàng nói
-Mi không đi hả?
-Ừ, không đi, không đi
-Vậy thì Quân ngồi đây với Nhi.
Nó không nói gì, tự dưng lại thấy khó chịu trong người. Vì nó mà Quân
không được vào trong chơi, thà Quân cứ vào đi rồi nó ngồi đây cũng được. Nhưng nó biết là cho dủ đuổi như thế nào, nói như thế nào thì Quân sẽ
chẳng chịu đi vào mà mặc kệ nó đâu. Hít một hơi thật sâu, nó quay qua
nhìn Quân.
-Thôi được, Nhi sẽ đi………. Nhưng, Quân phải hứa là nắm tay Nhi ra đến cổng, không được bỏ ra, được chứ??
Quân gật đầu lia lịa rồi đưa tay trước mặt nó, nó lưỡng lự rồi cũng đặt
tay mình lên tay Quân, cứ tưởng cả đám đi vào trước rồi, ai ngờ lại đứng chờ nó nãy giờ. Đi cùng với tụi nó là một đám các bạn trẻ khác.
Hic, đi mà con mắt nó nhắm tịt hoàn toàn, chỉ biết đi theo Quân, Quân
kéo đi đâu nó đi theo đó. Tai thì nghe những tiếng hét kinh khủng của
những con ma và những người đang được “chiêm ngưỡng” tại đây. Càng làm
cho nó sợ hơn và chắc chắn rằng, trước khi ra khỏi đây thì nó sẽ không
mở mắt ra đâu. Tim nó lúc này lại bắt đầu nhoi nhói rồi.
Một lúc sau, vì điều gì đó, nó không biết, nhưng cả đám lại hét lên rồi
chạy điên cuồng. Trong lúc hỗn loạn nó bị ai đó đẩy ngã. Quân vừa thấy
tay nó rời khỏi thì Quân lập tức với theo và nắm lại kịp.
Vì đó là cửa cuối nên khủng khiếp rất nhiều hơn mấy cửa khác. Cả đám
chạy ra ngoải thở hổn hển, thoát được chốn u tối, cả đám mừng rơn
-Nhi có s……….Ơ, Nguyệt Mỹ, là em à? Sao lại là em?
Quân sửng sốt, người nắm tay Quân nãy giờ không phải là nó mà là Nguyệt
Mỹ. Thì ra lúc đó Nguyệt Mỹ cố ý đẩy cho nó ngã vì nhỏ biết rằng nó sợ,
rất sợ là đằng khác và ngay sau đó Quân nắm lấy tay nhỏ kéo đi. Thỏa mãn với ý đồ của mình Nguyệt Mỹ cười đầy nham hiểm. Hiện giờ nó vẫn ở trong đó.
Vừa ngã xuống, ngực cũng nhói mạnh hơn. Lấy tay ôm ngực kìm nén cơn đau, đến lúc gượng dậy thì thấy không còn ai nữa, lâu lâu đèn lại sáng lên
và con ma lại lướt qua cùng những tiếng cười man rợ.
Nó sợ hãi, ngồi thụp xuống, tay ôm lấy đầu, cố gắng chặn những tiếng hét đó không xâm nhập vào đầu mình, nó hoảng cực độ, nó không đủ can đảm để có thể tìm được đường ra. Ngồi run lẩy bẩy, tự trấn an mình chỉ là đồ
giả thôi, không phải thật nhưng không thể, tâm trí nó bấn loạn.
-Bảo Nhi!!
Một cánh tay chụp lấy vai nó. Nó hét toáng lên rồi vung tay đánh tới tấp vào thứ đó như một bản năng sinh tồn, miệng không ngừng hét “Bỏ ra”
-Là tôi đây, bình tĩnh lại đi!!
Là hắn, lúc vừa chạy ra là hắn đưa mắt tìm nó nhưng không thấy đâu, hắn
vội quay trở lại. Bị ông bảo vệ cản nhưng hắn vì lo lắng cho nó nên hắn
xô ngã luôn ông bảo vệ.
Vừa nghe hắn nói dứt câu nó liền mở mắt ra, là hắn thật sự là hắn. Nó nhào tới ôm chầm lấy hắn, nó khóc
-Huhu, làm ơn…… cho tôi ra khỏi chỗ này đi…… tôi sợ lắm
-Được rồi, đừng khóc, tôi sẽ đưa cô ra, được chứ…………. Bảo Nhi…… Bảo Nhi!!
Nó ngất, vì quá sợ hãi lại thêm cơn đau tim ập đến, và nó ngất đi. Hắn hoảng hốt vội bế nó ra.
Thấy hắn và nó mọi người liền tiến lại. Quân đứng chết lặng, tại sao
người chạy vào lúc đó không phải là Quân, tại sao người tìm thấy nó
không phải là Quân. Tại sao Quân luôn chậm hơn hắn một bước.
Lúc Quân nhận ra nó chưa ra ngoài được thì Quân cũng chạy vào tìm nó
nhưng lại bị ông bảo vệ cản, mà Quân lại không thể đánh người giống hắn
nên đành đứng ở ngoài.
Nguyệt Mỹ tức giận khi thấy hắn bế nó “Chị giả vờ sao hả? Làm gì mà ngất chứ!! Không ngờ chị xử lí tình huống nhanh nhỉ!!”. Nguyệt Mỹ cho rằng
nó đang đóng kịch, làm vậy để cho hắn quan tâm. Nghĩ rồi nhỏ liền nhào
tới làm vẻ mặt lo lắng, rối rít
-Chị Bảo Nhi, chị Bảo Nhi……. chị có sao không vậy hả? Mau tỉnh lại đi…..huhu….. chị đừng có bị gì nha!!
Kêu mãi mà không thấy nó dậy, Nguyệt Mỹ quyết định cho ra vài giọt nước
mắt để cho thấy mình đang lo lắng. Đưa tay lay nó liên tục.
-Tránh ra!! Cô ta cần không khí
Hắn vội đặt nó xuống chỗ ghế đá. Hắn chỉ nghĩ là nó ngất thôi chứ không
nghĩ rằng nó bị đau tim, theo như các sơ cứu bình thường thì trước tiên
cần phải có không khí.
Mi, Lam cũng bắt đầu lo cho nó. Thế nào Lam cũng lại khóc nữa cho xem.
Một lúc sau nó dần tỉnh lại. Nhưng đầu vẫn còn choáng lắm, mọi người
đang lo cho nó, thấy vậy nó liền cố vắt hết hơi nói để trấn an mọi người
-Tôi không sao…… chỉ là sợ quá nên ngất thôi….
Đứng thẳng dậy, đầu nó choáng váng, ngồi phịch xuống. Quân vội nhào tới đỡ lấy nó.
-Nhi có sao không!!
-Không sao…….. hơi chóng mặt thôi
Rồi cả đám quyết định ngồi nghỉ lại một lúc cho nó tỉnh táo hơn rồi đi
tiếp.Nhưng tình hình chẳng khá hơn được chút nào. Đầu nó ngày càng nhức
và quay vòng vòng, tim cũng vẫn còn nhói nên không thể nào đứng lên nổi.
Thế là chuyến đi phải dừng ở đây