Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 46: Trung tâm giải trí


Đọc truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh – Chương 46: Trung tâm giải trí

Trong lúc đứng chờ xe tới, nó với Quân cười nói vui vẻ,
nói đủ thứ chuyện trên trời, dưới đất. Còn hắn, mặt thì đằng đằng xác
khí, lạnh băng. Nguyệt Mỹ cứ đứng nói, huyên thuyên mãi nhưng mà hắn có
thèm nghe đâu. Mà con bé thì cũng nói thôi chứ nó đâu cần biết hắn có
nghe hay không. Mi, Long thì cũng như vậy, thỉnh thoảng lại (lén) chụt
vào má nhau nữa. Còn Duy và Lam thì bắt đầu có tiến triển hơn, cũng nói
chuyện vui vẻ.

Xe tới!!

Cả đám leo lên xe. Tất nhiên là con gái phải ngồi ở hàng trên và con
trai ngồi ở hàng dưới chứ không hề chia cặp. Địa điểm được xác định đó
là trung tâm giải trí thành phố.

Vừa đến nơi, cả đám chạy ù vào trong. Oa!! Lớn kinh khủng, chắc là nhiều trò chơi lắm đây (quá nhiều). Tiếng động phát ra từ các trò chơi làm nó phấn khích hẳng, hết buồn ngủ luôn (mặc dù thức nguyên đêm). Ở đây đầy
đủ các màu sắc, trò chơi gì cũng có, cảm giác mạnh, nhẹ nhàng, hành
động,…….có đủ hết.

Bốn đứa con gái nắm tay nhau đi trước, để cho bốn tên kia đi sau. Nhìn vào cứ như là vệ sĩ đi theo bảo vệ tiểu thư ấy.

Vừa vào trong chưa được bao lâu thì bọn hắn đã bị cả đảm con gái vây lại cứ như là gặp được thần tượng nổi tiếng ấy. Haizzz, vậy là hoàn cảnh
trên xe bus được lặp lại rồi. Mi thì vừa thấy đám con gái vây lại là
nhào ngay tới, nắm lấy tay Long và dõng dạc rằng “Đây là bạn trai tôi”.
Còn Lam tuy bình thường rụt rè nhưng khi nhìn thấy cảnh đó thì cũng nhào tới khoát tay Duy lôi đi nhưng miệng vẫn không hé một lời (tự hiểu). Nó tự dưng nghĩ tới hắn, nhớ lúc đó hắn đã nói nó là người yêu hắn bất
giác quay lại, bỗng có gì đó buồn buồn, Nguyệt Mỹ đang khoát tay hắn
cười tươi thật tươi. Gét quááááá!!! “Tại sao phải gét???? Ai cần hắn

chứ, có Quân rồi!!!!”

Nghĩ rồi không ngần ngại, nó chạy tới nắm tay Quân rồi liếc hắn một cái. Không thèm quan tâm tới hắn luôn. Cả đám kéo nhau đi vào. Tin được
không? Cái đứa bị bệnh tim như nó lại thích chơi những trò cảm giác mạnh nhưng lại sợ ma!!! (khác người)

Nếu như Quân biết nó bị bệnh tim thì sẽ cấm nó rồi, nhưng đằng này thì
Quân không biết nên chơi tuốt. Mấy bạn biết trò cá chép lượn vòng
không?? Nó chơi trò đó đấy (Sandy đi rồi, đi xong gan phèo phổi cứ như
đảo lộn, híc) Và cứ thế, từng cặp ngồi lên. Hắn thì nhất quyết không
chịu đi nhưng cứ bị con bé Nguyệt Mỹ nắm tay hắn kéo lên.

Hắn cũng bực lắm ấy chứ, muốn hất một phát cho con nhỏ ngã nhào nhưng
lại không làm. Nếu hắn làm vậy thì thế nào nó cũng giận vì hắn đối xử tệ với con bé. Thế là cũng phải ngồi lên.

Trò chơi bắt đầu. Con cá bắt đầu đưa lên đưa xuống mạnh dần, mạnh dần
rồi lượn vòng trên không trung. Nó với Quân hét khoái chí, Mi với Long
cũng vậy. Còn Lam thì cũng hét nhưng lại nhắm tịt mắt và ôm cánh tay Duy cứng ngắt. Tên Duy thì ngồi cười khoái chí. Nguyệt Mỹ thì tất nhiên là
vừa hét vừa ôm tay hắn rồi (lợi dụng ý, chứ con nhỏ đó nó không biết sợ
đâu). Hắn thì cứ như Mr Bean chơi tàu lượn siêu tốc ý, cái mặt tỉnh bơ
cứ như đang chơi tàu lửa cho trẻ em.

Trò chơi kết thúc, Lam thì xây xẫm mặt mày, choáng váng. Nhưng cô nàng
vẫn ý thức được là đang ôm tay ai đó, vội buông ra, mặt đỏ như gấc, tên
Duy thì không nói gì, chỉ cười cười.

Rồi hết trò này đến trò khác, những trò cảm giác mạnh lần lượt được

“khám phá”. Đôi khi cũng thấy tim nó nhói lên, nhưng mặc kệ, nó không
quan tâm. Những trò cảm giác mạnh sau đó thì Lam không chịu chơi nữa,
nhỏ sợ. Và vì thế nên tên Duy cũng không chơi luôn, hắn sau trò đó cũng
ngồi luôn, không chịu đi nữa. Nhìn nó với Quân hắn lại khó chịu.

Thế là Nguyệt Mỹ dù thích lắm nhưng mà hắn không đi nên con bé cũng
không đi. Một lúc sau bắt đầu thấm mệt, tụi nó mua đồ ăn tìm một chỗ mát rồi “hạ cánh”.

Mua cả đống đồ ăn, nó ngồi phịch xuống. Mỗi người ai nấy dọn đồ ăn ra,
Quân vẫn như trước, vẫn khui đồ ăn rồi đưa cho nó kêu “Nhi ăn đi” rồi
kém theo đó là một nụ cười tỏa nắng. Hắn thì vẫn vậy, y như cục đá.
Nhưng hôm nay hắn bị gì ấy nhỉ, mặt cứ khó chịu.

Con bé Nguyệt Mỹ nhìn cứ như người yêu của hắn ý, cứ khui đồ ăn rồi đút
cho hắn. Nhìn mà phát gét, nhưng được cái là hắn không chịu ăn. “Hehe,
vui quá!!! Sao lại vui nhỉ???” Cảm xúc của nó cứ như vậy, cứ nghĩ rồi tự phủ nhận.

Quân thì cũng thấy nó nhìn hắn với Nguyệt Mỹ và khó chịu, bất giác Quân
có gì đó lo lắng, “Không lẽ Nhi thích cậu ta rồi sao?” Trong lòng Quân
không khỏi lo lắng, Quân thích Nhi, từ lâu rồi

Sau khi đánh chén no nê, cả đám lại tiếp tục đi chơi, tất nhiên là đã
dọn dẹp hết cái “bãi chiến trường” rồi chứ không có xả rác đâu nhé!! Vì
mới ăn no nên quyết định chơi trò nhẹ nhàng hơn. Chơi đu quay!!


Vì mỗi cái lồng chỉ đủ 4 người nên tụi nó chia ra thành 2 nhóm, Long,
Mi, Lam, Duy một nhóm. Nó, hắn, Nguyệt Mỹ, Quân một nhóm. Mua vé rồi lần lượt chạy lên. Cái vòng quay này không bao giờ dừng lại vì vậy nên phải đợi nó chạy tới rồi vọt lên cho nhanh. Hắn với Quân lên trước rồi tới
con bé Nguyệt Mỹ. Nguyệt Mỹ cứ bám theo mãi mà chẳng leo lên được, đến
khi con bé vào trong rồi thì……… thôi xong. Cái lồng đó chạy qua luôn
rồi, nó không còn cơ hội lên nữa. Chán!!!

Thất vọng tràn trề, mặt nó xụ xuống nó không đi luôn, bây giờ mà đi thì
ngồi một mình chán chết, thế là nó đi xuống tìm một cái ghế, ngồi xuống
mở mấy bịch bánh lúc nãy còn xót lại ăn cho đỡ buồn.

Quân ngồi trên đó cùng Nguyệt Mỹ và hắn, vội quay xuống tìm nó, thì thấy nó ngồi một đống ở dưới, nhưng bây giờ muốn xuống cũng đâu có được,
phải chi Quân mọc cánh thì bây giờ phóng xuống một cái nhưng người thì
làm sao mà có cánh. Haizzz…. Nguyệt Mỹ lúc này đang cười thầm “Thấy tôi
giả vờ hay không chứ, không có chị là tốt nhất Bảo Nhi à, haha”

Nhìn sắc mặt Nguyệt Mỹ, Quân thấy được nụ cười đó, nụ cười mang nét gì
đó đầy gian xảo và Quân cảm thấy rằng Nguyệt Mỹ là một đứa không đáng
tin cậy, phải nói cho nó biết thôi.

Nguyệt Mỹ ngồi cứ tìm cách ép vào ép vào, làm cho hắn khó chịu. Không có nó ở đây nên hắn thẳng tay đẩy con bé ra sát bên kia, bị đẩy ra một
cách phủ phàng, mặt con nhỏ méo xệch. Quân thì chẳng quan tâm gì, cứ
ngồi lấy ống nhòm nhìn xem từng hành động của nó ở bên dưới.

Nó ngồi ở dưới mà mặt buồn hiu, Mi Lam vừa đi hết vòng đã đi xuống cười
nói vui vẻ, miệng không ngừng khen cảnh đẹp, làm cho nó từ buồn chuyển
sang tức tối vì không được xem cảnh. Mi, Lam nói mà không để ý nó ngồi
một đống.

-Ủa, Nhi, sao mày ngồi ở đây? Tao nhớ mày đi sau tao mà sao xuống trước vậy? Phong, Mỹ, Quân đâu?- Mi hỏi một tràn


-Haizzz……. Tại tao sợ độ cao nên không đi!!!

-Mày……. Sợ độ cao á?? Sợ độ cao mà mày chơi cái trò quay vòng vòng ở trên cao á?- Lam ngơ ngác

-Tao nói giỡn thôi, con bé Nguyệt Mỹ lên chậm quá, lúc nó lên xong là cái lồng nó đi luôn rồi TT__TT

-Ồ, vậy hả, này- Mi ngồi xuống bên cạnh nó- có khi nào con nhỏ cố ý làm vậy không?

-Không có đâu, tại con bé chậm chạp quá. Không lẽ mày còn ác cảm với con bé hả?- Nó mặt hình sự nhìn Mi.

Mi không nói gì cả, lúc đó chỗ hắn cũng hết vòng quay và bước xuống. Vừa xuống tới nơi là con bé Nguyệt Mỹ đã chạy xuống chỗ nó rối rít

-Chị Nhi!! Em xin lỗi, vì em mà chị mới không vào được, xin lỗi chị!!

Nhìn mặt con bé thành khẩn (giả điên ý) nó cũng không nỡ lòng nào mà
mắng con bé, dù sao thì không phải con bé cố ý mà (cố ý đó). Nó cười để
cho con bé không buồn nữa

-Không sao, dù sao chị cũng sợ độ cao mà (xạo quá), không đi càng tốt.

Nhìn thấy vậy Quân cũng nghĩ lại “chắc là lúc nãy con bé Nguyệt Mỹ không cố ý đâu nhỉ? Nó hối lỗi như vậy mà!!”. Nghe nó nói, Nguyệt Mỹ khẽ cười thầm.

Cả đám lại tiếp tục tìm trò khác, đi được một lúc thì đến một khu đất
chỉ riêng duy nhất một lâu đài tối tăm nằm ngay đó với cái bảng bự ơi là bự “LÂU ĐÀI KINH DỊ”, cùng với những hết cười, tiếng hét đầy rùng rợn.
Một ngôi nhà ma “có đẳng cấp” với các màng nắm chân mà không ai biết.
Nhìn thôi là nó xanh mặt rồi!!

-A!! Trò này vui nè, mọi người chơi trò này đi!!!- Nguyệt Mỹ reo lên, tay chỉ thẳng vào cái lâu đài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.