Đọc truyện Hoàng Tộc – Chương 617: Cả nhà đoàn tụ (hạ)
Hoàng Phủ Vô Tấn chỉ xuống bản đồ Hứa Xương quận rồi nói;
– Trang viên của Huỳnh Dương quận vương Hoàng Phủ Giớ, hắn chính là
hoàng tộc có nhiều đất đại hất, ở Dự châu và tấn châu cũng chiếm hữu hơn vạn khoảnh, cho nên ta khai đao với hắn đầu tiên.
Ba ngày sau Hoàng Phủ Vô Tấn cùng với Tô Hàn Trinh đã tới Toánh Xuyên
huyện, Tô Hàn Trinh đã từ chức Đông Hải quận thứ sử sắp đảm nhiệm làm bộ hộ thị lang, dựa theo suy nghĩ của Vô Tấn thì Tô gia là đệ nhất ngoại
thích nhưng bất kể là năng lực hay quan đức Tô Hàn Xương cũng không thể
so sánh với Tô Hàn Trinh, tuy nhiên xuất phát ở thời kỳ quá độ hắn vẫn
dùng Tô Hàn Xương, sau khi các điều kiện đầy đủ hắn sẽ đưa Tô Hàn Xương
tới địa phương nhậm chức mà cho Tô Hàn Trinh tiến vào Chính Sự đường.
Đứng trước mảnh đất to lớn trước mặt Hoàng Phủ Vô Tấn cảm thán với Tô Hàn Trinh.
– Tô đại nhân đây chính là chỗ lần trước ta nói chuyện với mấy nông dân
về sau ta đã điêu tra toàn bộ tư liệu vùng này nông dân có tới hai mươi
năm không nộp thuế lên cho triều đình.
– Vậy ý của điện hạ là bắt bọn họ giao hay sao?
– Không để bọn họ giao chỉ sợ cũng không nộp nổi.
Hoàng Phủ Vô Tấn lạnh lùng cười:
– Dĩ nhiên là phải bắt Hoàng Phủ Giới nộp hơn nữa còn phải xử phạt, phạt cho hắn táng gia bại sản.
Tô Hàn Trinh thở dài trong lòng hắn so với Trương Tấn Tiết hiểu rõ Hoàng Phủ Vô Tấn hơn Hoàng Phủ Vô Tấn là muốn mượn chuyện tịch thu đất đai
chèn ép hoàng tộc cho dù Chính Sự đường đã thông qua quyết nghị tiếp
nhận phương pháp xử lý của Vô Tấn nhưng bọn họ không nhìn ra dụng ý thực sự của Vô Tấn.
Trước tiên đem đất đai của hoàng tộc tịch thu sau đó lại gọt rửa tước vị của bọn họ, tương lai lúc trả bọn họ đất đai thì cũng có thể theo tiêu
chuẩn của một kẻ bình dân mà trả lại.
Tuy minh bạch tâm tư của Hoàng Phủ Vô Tấn nhưng Tô Hàn Trinh không phản
đối hắn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Hoàng Phủ Vô Tấn hắn hiện tại
là cháu của Tấn An hoàng đế nếu như không thanh lý sạch sẽ, tương lai sẽ nguy hiểm rất nhiều.
Hơn nữa không lấy những đất đai này Hoàng Phủ Vô Tấn lấy gì mà ban thưởng quân công?
– Điện hạ thời gian không còn nhiều nữa chúng ta bắt đầu hành động thôi!
Bốn phía Toánh Xuyên huyện đều là đồng cỏ phì nhiêu, ruộng đất ngang dọc tung hoành, nhân khẩu rất đông ở đây từ xưa tới nay là nơi lương thực
thừa thãi, trải qua gần hai trăm năm xâm chiếm Toánh Xuyên huyện tiểu
địa chủ đã bị tiêu diệt không còn trên cơ bản là do đám hoàng thân nắm
quyền.
Vương Tiến mười năm trước thi đậu tiến sĩ ở Toánh Xuyên huyện đã bảy năm cùng hắn là đồng khoa tiến sĩ, từ nhỏ đã được làm thị lang vì thế hắn
đối với những hoàng tộc chiếm cứ nhiều ruộng đất này cũng bất mãn đối
với ách lược của triều đình kiên quyết ủng hộ.
– Vương gia đây là mệnh lệnh của triều đình, muốn quan phủ thanh lý thổ
địa điền sản ruộng đất, ở trong Toánh Xuyên huyện trang viên của vương
gia rất lớn xin vương gia phối hợp với huyện nha.
Hoàng Phủ Giới khép hờ hai mắt, căn bản không thèm để huyện lệnh nhỏ
nhoi này ra gì, nếu không phải là chuyện của triều đình thì cả đời hắn
cũng không muốn gặp.
Vương Tiến mồm mép liên tục, Hoàng Phủ Giới vẫn không nhúc nhích, bất đắc dĩ Vương Tiến đành phải nói:
– Đã như vậy, ta muốn biết số khoảnh mà vương gia có để báo cáo lên trên vương gia thấy thế nào?
– Sáu mươi khoảnh.
Hoàng Phủ GIới lạnh lùng nói:
– Ngươi chỉ cần báo cáo sáu mươi khoảnh là đủ rồi ta chỉ có bấy nhiêu đất đai.
Vương Tiến hận không thể cầm bút ném vào mặt của hắn, làm người vô sỉ cũng không nên đến mức này.
– Được rồi ta đã hiểu ý của vương gia hiện tại hạ quan xin cáo từ.
– Không tiễn1
Hoàng Phủ Giới hừ lạnh một tiếng, mắt híp nhìn Vương Tiến rời đi, hắn lập tức nói với con trai trưởng ở bên cạnh:
– Nói cho các huynh đệ biết, mấy ngày nay cần phải cảnh giác một chút, buổi tối cũng phải thay ca liên tục.
Con trai trưởng Hoàng Phủ Tín của hắn lo lắng nói:
– Phụ thân có phải là Hoàng Phủ Vô Tấn muốn thanh toán chúng ta rồi không?
– Ta làm sao biết được.
Hoàng Phủ Giới không kiên nhãn được mà quát:
– Hiện tại hãy lo bảo hộ tài sản những cái khác không cần phải nói, khi Ung châu đánh tới thì mọi sự đều là đại cát.
Hoàng Phủ Giới trong lòng bực bội vô cùng hắn cầm lấy chén trà ném về phía con trai trưởng:
– Còn không mau làm việc.
Chén trà rơi xuống đất đã nát báy, Hoàng Phủ Tín thấy phụ thân tức giận
như vậy thì sợ tới mức cuống quít lui xuống, Hoàng Phủ Giới nằm lên
giường, trong lòng loạn một bầy, một phương diện hắn muốn bỏ chạy tới
Ung kinh nhưng phương diện khác gia sản trăm vạn ở đây khiến hắn không
đành đi.
Huyện Lệnh Vương Tiến tức giận rời khỏi, mang theo vài tên tùy tùng cưỡi ngựa trở về huyện, Toánh Xuyên huyện cách nơi này ước chừng bốn mươi
dặm hắn ít nhất cũng phải đi cả buổi mới tới được.
Vương Tiến vừa đi được mười dặm thì phía trước đã có vài tên cưỡi ngựa
xuất hiện, Vương Tiến nhận ra một trong số đó chính là thủ hạ tham dự
điều tra đất đai với hắn.
– Trương chủ sự sao ngươi ở đây?
Thủ hạ của hắn liền tiến lên khẽ nói nhỏ vài câu, Vương Tiến liền kinh
hãi, nhiếp chính vương tới rồi sao? Hắn ội vàng đi theo thủ hạ tới một
phía, ở cách đó không xa chỉ thấy chằng chịt mấy nghìn binh sĩ, trên hai khối đá lớn phân biệt hai người chính là Hoàng Phủ Vô Tấn và Tô Hàn
Trinh.
vương Tiến lúc tham gia chiến trận đánh Hứa Xương quận của Sở quân đã
gặp Hoàng Phủ Vô Tấn một lần hắn sợ tới mức khom mình thi lễ:
– Ty chức tham kiến điện hạ.
– Vương huyện lệnh chúng ta lại gặp mặt.
Hoàng Phủ Vô Tấn mỉm cười giới thiệu cho hắn Tô Hàn Trinh ở bên cạnh:
– Vương huyện lệnh vị này chính là tân nhiệm bộ hộ Tô thị lang, lúc
trước ở Đông Hải quận làm thứ sử, hắn toàn quyền phụ trách việc điều tra đất đai Dự Châu.
– Hóa ra là Tô đại nhân.
Vương Tiến kinh hỉ một hồi hắn biết Tô Hàn Trinh là thứ tử của Tô Tốn
bây giờ đảm nhiệm làm bộ hộ thị lang rồi, mình phải nhân cơ hội này kết
giao một phen, hắn liền vội vàng thi lễ:
– Hạ quan Vương Tiến tiến sĩ Trinh Nghiệp năm thứ hai mươi cũng là muôn sinh của Tô Các lão.
Tô Hàn Trinh cười cười, phụ thân của hắn có thật nhiều môn sinh người nào cũng muốn lôi kéo tình cảm.
– Lần này ta cùng điện hạ xuôi nam là muốn giải quyết chuyện Hoàng Phủ
Giới ưỡng chiếm thổ địa nơi này, ta hỏi ngươi, trong huyện còn tư liệu
đất đai của hắn không?
Vương Tiến vừa vui lại vừa buồn, vui là triều đình cuối cùng cũng động
thủ, buồn là trong huyện đúng là không có tư liệu, hắn đành cười khổ một tiếng rồi nói;
– Trong huyện vốn có bảo tồn nhưng hai mươi năm trước đã bị lấy đi không mang trở về vừa rồi hạ quan còn tới chỗ Hoàng Phủ Giới điều tra nhưng
mà hắn căn bản lại lờ đi
– Ngươi gặp Hoàng Phủ Giới rồi sao?