Đọc truyện Hoàng Tộc – Chương 616: Cả nhà đoàn tụ (thượng)
Đại Ninh vương triều lập quốc đã ba trăm năm sinh ra mấy vạn hoàng tộc cùng quốc thích nhưng bốn mươi năm trước đã thanh lý qua một lần lúc đó Vĩnh Yên hoàng
đế dùng thủ đoan mạnh mẽ cướp đoạt tước vị, gạch bỏ hoàng tịch tịch thu
đất đia hoàng tộc từ mấy vạn người mà xuống còn có ba nghìn người đều là ủng hộ Vĩnh Yên hoàng đế. Vẻn vẹn chỉ còn con của Hạ vương Đôn hoàng
quận vương Hoàng Phủ Dật Biểu là giữ được một vạn khoảnh đất đai.
Tuy nhiên Hoàng Phủ Vô Tấn hắn không noi theo Vĩnh Yên hoàng đế đem đất
đai lấy từ túi bên trái bỏ vào túi bên phải hắn không thể tái phạm sai
lầm như vậy.
Cửa thư phòng mở ra thê tử Tô Hạm dẫn đầu mang một ly trà đi tới, sinh
xong hài tử nàng đã dần khôi phục vẻ thanh lệ mỹ mạo như trước tuy nhiên so với trước kia thì hơi béo hơn mọt chút lại tăng thêm phần thùy mị
của thiếu phụ.
– Phu lang chàng ngày mai bắt đều bề bộn sao?
Tô Hạm bưng chén trà đặt lên trên bàn rồi cười hỏi.
Hoàng Phủ Vô Tấn giữ chặt tay của nàng kéo nàng xuống ngồi bên cạnh
mình, Tô Hạm rúc vào ngực của trượng phu nhìn thấy bức bản đồ phía trước liền hỏi:
– Đây là cái gì?
– Đây là bản đồ phân bố ruộng đất ở Dự Châu hai ngày nữa có khả năng ta sẽ đi Toánh Xuyên huyện.
– Có diết lâu không?
Tô Hạm ngồi dậy lo lắng hỏi bọn họ mới gặp nhau vài ngày trượng phu đã phải đi ra ngoài rồi sao?
– Không có tối đa là hai ba ngày.
Hoàng Phủ Vô Tấn cảm thấy sự lo lắng của thê tử liền giải thích:
– Bên kia có vài tòa trang viên rất lớn ta muốn đích thân đi xử lý.
Tô Hạm buông lỏng tâm tình nàng nghĩ tới một chuyện liền vội vàng hỏi:
– Phu lang thiếp ở Giang Ninh nghe rất nhiều người nói chàng muốn đăng cơ phải không?
Hoàng Phủ Vô Tấn ôm eo thê tử thân thể tựa lên người nàng rồi khẽ cười nói:
– Nàng đã chuẩn bị tâm lý chưa, muốn trở thành hoàng hậu Đại Ninh vương triều không?
Tô Hạm đỏ mặt lên lộ ra vẻ lo lắng:
– Nói thật một chút tâm lý thiếp vẫn chưa chuẩn bị được không biết nên phải làm sao bây giờ.
– Nàng không cần phải lo lắng, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng bây giờ
chuyện nàng cần phải làm là dọn tới chỗ ở hoàng cung tương lai cũng
không có gì thay đổi nhiều.
– Ừ chỉ mong là vậy dù sao thiếp cũng sẽ cố gắng hết sức.
Hai người nói chuyện cửa ra vào lại truyền tới thanh âm của lão quản gia:
– Lão gia Trương tướng quốc tới nói rằng có chuyện quan trọng cầu kiến.
– Mời đến thư phòng của ta.
Tô Hạm thấy trượng phu có chính sự thì vội vàng đứng lên:
– Phu lang thiếp không quấy rầy chàng nữa.
– Đi đi chuyện hoàng hậu chúng ta buổi tối lại nói chuyện.
Tô Hạm gật đầu đi xuống một lát sau lão quản gia mang theo Trương Tấn
Tiết bước nhanh tới hai ngày nay tâm tình Trương Tấn Tiết vô cùng tốt
không chỉ có hắn mà tất cả triều thần đều như vậy bọn họ đã thi hành chế độ Chính Sự đường, áp chế uqaan quyền khiến cho đám triều thần đều thấy chính trị tươi sáng may mắn cho Đại Ninh vương triều có minh quân xuất
hiện.
Chế độ Chính Sự đường của Đại Ninh vương triều do thái tổ hoàng đế xác
lập nhưng chỉ áp dụng vào năm mươi năm đầu tiên, về sau bị đại học sĩ
chế độ thay thế kỳ thật do tướng quốc quyết định biết thành hoàng đế độc tài, Hoàng Phủ Vô Tấn muốn khôi phục lại thể chế cũ khiến cho mọi người vui mừng không sao tả xiết.
Trương Tấn Tiết chắp tay thi lễ cười nói:
– Chúc mừng điện hạ cả nhà đoàn tụ.
– Đa tạ tướng quốc mời ngồi xuống.
Trương Tấn Tiết ngồi xuống, hắn đặt phổ đồ phân bố đát đai Dự Châu lên trên bàn rồi cười nói:
– Ta đến đây cũng là muốn thương lượng với điện hạ chuyện đất đai.
Hắn lấy ra một phần tấu chương đưa cho Hoàng Phủ Vô Tấn:
– Đây chính là ý kiến thống nhất sau khi chính sự đường thảo luận mời điện hạ xem qua.
Dưa theo chế độ Chính Sự đường mà thái tổ hoàng đế của Đại Ninh vương
triều định ra nếu như Chính Sự đường nhất trí thông qua thì hoàng đế
không thể bác bỏ Hoàng Phủ Vô Tấn vẫn chỉ là nhiếp chính vương giám quốc mà thôi, qui định này cũng thích hợp với hắn.
Hoàng Phủ Vô Tấn mở tấu chương ra nhìn so với ý nghĩ của hắn thì hơi bất đồng, hắn có ý định dùng địch ta phân loại Ung Kinh phương diện có
người áp đặt thổ địa toàn bộ tịch thu mục đích của hắn là nhân cơ hội
này đả kích cả hoàng tộc nhưng Chính Sự đường lại đối xử như nhau, khiến cho hắn hơi thất vọng.
Cho dù hắn không thích phương án này nhưng hắn cũng phải tiếp nhận bởi
vì đây là chế độ hắn lựa chọn, hắn lựa chọn chế độ này thì mục đích
chính là hạn chế quyền lực của mình đã như vậy hắn phải tuân thủ quy tắc của trò chơi, tương lai con hắn đăng cơ cháu hắn đăng cơ cũng phải làm
tấm gương cho bọn họ noi theo.
Trương Tấn Tiết nhìn ra thất vọng trong mắt của Vô Tấn thì vội vàng giải thích:
– Cái này chủ yếu cân nhắc tới vấn đề ổn định của Đại Ninh vương triều
nếu như đả kích mạnh mẽ sẽ liên quan tới lợi ích của rất nhiều người
chúng ta dự theo điền khoản mà thái tổ hoàng đế định ra, lấy bao nhiêu
cho bao nhiêu, cam đoan cho bọn họ sở hữu hợp pháp.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật gật đầu khép tấu chương lại rồi nói:
– Về phần hoàng tộc và hoàng thân quốc thích bọn họ, nguyên tắc xử lý
của Chính Sự đường ta không phản đối nhưng phương pháp cụ thể thì ta
mong họ theo ý ta.
Trương Tấn Tiết biết rõ không có khả năng để Hoàng Phủ Vô Tấn mất hoàn
toàn quyền lực cũng vì chính sự đường có quyền lực quá lớn khiến cho
Ninh Vũ Tông trở thành con rối cuối cùng sau khi Ninh Anh Tông đăng cơ
đã hủy bỏ nó, bài học này bọn họ cũng phải tiếp nhân.
– Điện hạ cứ nói.
Hoàng Phủ Vô Tấn từ từ nói:
– Chúng ta bây gờ chỉ nói tới đất đai Dự Châu ai cũng không thể đáng tin những hoàng thân quốc thích ở Dự Châu này bên ngoài cũng không có hổ
địa, cho nên ý kiến của ta là trước hết tịch thu tất cả sau đó hạch toán rồi phân lại, ngươi thấy thế nào/
Trương Tấn Tiết nghĩ nghĩ kỳ thật nguyên tắc giống nhau nhưng thủ đoạn
bất đồng hắn hiểu được mục đích của Hoàng Phủ Vô Tấn chính là nghiêm
khắc chèn ép hoàng tộc.
– Được rồi để ty chức đi thông báo với mọi người.
Hai người ở vấn đề mấu chốt đã thương nghị với nhau trong lòng đều thoải mái hơn nhiều.
– Điện hạ chính sự đường đồng ý cho điện hạ đề cử htt làm thanh tra
ruộng đất, mặt khác phương diện quân đội hi vọng điện hạ cũng điều người hỗ trợ.
– Quân đội không thành vấn đề ta đã điều ba nghìn tinh binh hiệp trợ con hổ thứ nhất do ta tự mình ra tay.
Trương Tấn Tiết khẽ giật mình:
– Điện hạ nói con hổ thứ nhất là ai?