Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 41: Thần bí diễm phúc quăng không xong
Trầm Tố Nhi liên tục chen vào đám đông, càng nhiều người càng chen, cước bộ cũng càng ngày càng nhanh, mục tiêu rõ ràng, chín phần là muốn thoát khỏi nam tử phía sau. Thông minh như nàng cũng tự nhiên hiểu được, nếu chạm trán phải cao thủ, cứ chỗ nhiều người mà xông vào sẽ an toàn hơn địa phương không có người.
Áo choàng cứ bay bay vướng hết cả mắt, nàng vội cởi xuống.
Chỉ là chuyện phiền toái vẫn bám lấy nàng, mặc kệ nàng trốn thế nào, hắn cư nhiên vẫn cách nàng phía sau ba bước.
Tốn công vô ích! Trầm Tố Nhi quá mệt!
Rốt cục không chịu nổi, liền nằm sấp luôn trong trạm nghỉ chân ven đường, không nhúc nhích.
Lúc này, nam tử chân thành bưng ra một chén trà nóng thật lớn ”Uống một ngụm trà cho nhuận hầu.”
Trầm Tố Nhi không thèm suy nghĩ nhận lấy luôn, vận động quá mạnh cho nên rất muốn uống nước. Vì thế một ngụm uống hết cả bát, ra vẻ còn không giải khát, đưa bát trống không lại cho nam tử, mang theo vài phần giận dỗi hỏi “Còn không?” Quả thật nàng vẫn là nô lệ cho cái miệng của mình.
Người này chính là tìm ngược mà, trực giác của nàng cho biết.
Namtử cười ôn hòa “Chờ một chút.” Nhanh nhẹn xoay người, một mùi hương thơm ngát tỏa ra trong không khí, khiến kẻ khác mê say không ngớt. Nếu ở tại hiện đại, Trầm Tố Nhi sẽ bày ra bộ dáng đùa giỡn, huýt sáo, lại nghĩ muốn câu dẫn một chút. Hương vị đó nàng còn nhớ rõ, chính là mùi thơm trên người nam tử này. Một người nam nhân cư nhiên lại có mùi thơm trên người, thực sự rất đặc biệt, không giống với mùi hoa mai trên người Sơ Tuyết, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái khiến người khác vui vẻ, còn nâng cao tinh thần nữa.
Namtử đó ra quán nhỏ bên ngoài lấy thêm nước trà.
Nhưng một lúc sau, Trầm Tố Nhi không thể bình tĩnh được nữa! Bởi vì nghe được câu chuyện hắn nói với người khác, thiếu chút nữa thổ huyết. Hắn, hắn cư nhiên lại vô cùng thản nhiên nói “ Đại thúc, nương tử của ta nói trà của ông rất ngon, còn muốn uống thêm một chén, có thể chứ? Bất quá, trên người chúng ta không có tiền…”
Đại thúc chủ quán cũng không phải tùy tiện khoe khoang về nước trà của mình, vừa nghe nam nhân đó nói xong lại có chút thương cảm, không chỉ không lấy tiền, mà còn hảo tâm lấy ra hai cái bánh nướng thật to mới ra lò đưa cho hắn, nói hắn hảo hảo đối xử với nương tử, đừng để cho nàng bị đói.
Trầm Tố Nhi có thể không hôn mê được sao? Ta xin ngươi đấy, hắn một thân thanh sam không nhiễm bụi thì thương cảm ở chỗ nào chứ? Đại thúc à, con mắt của ngươi không phải có vấn đề chứ?
Namtử cảm kích nói một tiếng cảm tạ, cầm bánh nướng và nước trà khoan thai đi đến trước mặt Trầm Tố Nhi, cười yếu ớt “Tố Nhi, đại thúc rất tốt, còn cho thêm chúng ta hai cái bánh nướng, đi lâu như vậy rồi, nàng đã đói bụng rồi đúng không?”
Hương vị của bánh nướng nhẹ nhàng bay qua.
Trầm Tố Nhi lại một lần nữa chân thật khẳng định, những điều nhìn thấy vừa rồi không phải ảo giác.
Thần nhân!Namtử này thật sự là thần nhân, nàng có cần phải tạc tượng gỗ sùng bái hắn không nhỉ? Quần áo gọn gàng như thế, cư nhiên còn có thể chiếm được đồ ăn?
Đột nhiên, Trầm Tố Nhi phát hiện nam tử trước mắt này rất thú vị, đối với hắn, trong lòng nàng nảy sinh một niềm hứng thú vô cùng to lớn. Bởi vì từ đầu cho tới giờ, bất quá cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn mà thôi, nhưng ấn tượng lại biến đổi không ngừng.
Nếu hắn thực sự là một kẻ cao cao tại thượng, hắn còn có thể đối với bách tính thường dân như đại thúc bán hàng kia sử dụng kính ngữ hay không? Bình đẳng đối đãi, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Chỉ là một màn vừa rồi, không phải Mộ Dung Cảnh hay Sơ Tuyết có thể làm được.
“Vậy… Ngươi tên là gì?” Lúc này Trầm Tố Nhi rất muốn biết.
Thần sắc nam tử bỗng chốc biến đổi “Tố Nhi? Ngươi đang hỏi cái gì?”
Trầm Tố Nhi quẫn, cực quẫn. Hôn mê luôn! Lỡ miệng rồi, công sức diễn trò hoàn toàn uổng phí rồi?
Hắn là ai vậy? Nguyên lai Trầm Tố Nhi không biết? Mới vừa rồi còn cáu kỉnh, có phải là toàn bộ – a a a, MMD, đang làm gì thế này?
Bỗng nhiên, Trầm Tố Nhi nghĩ tới một cái tên. Trong lòng cả kinh, cho nên nàng rất nhanh giả bộ tức giận lầm bà lầm bẩm, quay đầu hỏi “Ta hỏi ngươi gọi là gì? Không được sao? Ai biêt là ngươi họ Trư, họ Miêu, hay họ Tư Mã đâu? Hừ…”
Namtử vừa nghe xong, sắc mặt hòa hoãn trở lại, cực kỳ ôn nhu, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng như nước. Hắn lo lắng đến nỗi quỳ xuống trước mặt Trầm Tố Nhi, ngữ khí có chút lấy lòng, lại có chút cầu xin “Tố Nhi, đừng giận ta, có được không?”
“Không được.” Một câu nói mang đầy vẻ tức giận, Trầm Tố Nhi tranh thủ đoạt luôn chén nước trà từ tay hắn, uống một hơi hết sạch. Trời ơi là trời, cư nhiên nói bừa cũng đúng, vừa rồi khẩn trương muốn chết. Tư Mã Lạc ư? Không còn nghi ngờ gì nữa, nam nhân trước mặt chính là người mà Mộ Dung Cảnh đã vài lần đề cập qua – Tư Mã Lạc, đến từ Nam Man quốc, còn việc khác nàng cũng không rõ lắm.
“Còn khát không?” Không thay đổi chính là sự hòa nhã.
“Không uống!” Vì vậy, Trầm Tố Nhi đoạt lấy một cái bánh nướng trên tay hắn, hung hăng trừng hắn cắn một miếng to, giống như bánh nướng chính là hắn vậy. Nàng không khách khí nhai nhai nuốt nuốt, lại còn tận lực tạo ra âm thanh! Cho hắn tức chết, như vậy hắn sẽ nghênh ngang bỏ đi, mặc kệ nàng.
Thế nhưng mục tiêu thất bại rồi!Namtử trước mắt căn bản không tức giận, giống như kiểu hắn không biết tức là gì ấy…
Lúc nàng không thèm bực nữa, cúi đầu xuống, ngón tay thon dài như bạch ngọc ấy lại nhẹ nhàng xẹt qua khóe miệng nàng, cất lên giọng điệu mang mười phần sủng nịnh “Ăn từ từ thôi, trên miệng nhỏ nhắn dính hết vừng rồi này…” Chỉ là một cử chỉ đơn giản, nhưng hắn lại cẩn cẩn dực dực mà làm, mang theo đầy tình ý.
Giật mình, nhìn vào con ngươi sâu thẳm như hồ đầm của hắn thấy tràn đầy tình thâm khiến kẻ khác thương tiếc, Trầm Tố Nhi phân phân, nội tâm không hiểu sao có chút chấn động. Là cảm động, nghĩ không ra trên đời này thật có nam nhân si tình, chỉ tiếc người hắn thích không phải là nàng, mà là chủ nhân của thân thể này! Có chút đồng tình với hắn, thực sự đáng thương. Chính là người hắn yêu sâu sắc bây giờ không biết ở nơi nào, có khi đã đi đầu thai rồi. Xem ra mối tình sâu nặng của hắn đã được định trước là sẽ tràn ly rồi… Trầm Tố Nhi nghĩ đến đó, trong lòng không khỏi thở dài.
“Soái ca, không nên dùng loại ánh mắt đó nhìn ta, thực sự rất tội nghiệp đó…” Nàng sẽ cảm thấy bản thân mang nghiệp chướng nặng nề, đoạt thân thể của người hắn yêu thương, thực sự rất xin lỗi, cũng rất áy náy, tuy rằng việc này không phải nàng muốn khống chế mà được.
Thế nhưng lại xuất hiện một vấn đề.
Hiện tại nàng phải biểu hiện yêu hắn hay là không yêu hắn đây? Đổ mồ hôi!!! Rốt cuộc phải tỏ ra như thế nào mới đúng? Chủ nhân của thân thể này lúc trước có thích nam tử trước mặt này hay không? Đúng hay không đây! Khá nghiêm trọng rồi! Nhưng căn bản tiểu Dung nói là chủ nhân của thân thể này thích Mộ Dung Cảnh mà! Đúng đúng, vì thích nên mới có thể vẽ nhiều bức tranh của hắn, lại vẽ đến sinh động như vậy!
A a a… Điên mất thôi! Điểm đáng ngờ nhiều lắm, nàng thông mình một đời, cũng không tìm ra biện pháp. Vậy đành tiếp tục giả bộ hồ đồ thôi, giả vờ tức giận tìm cách qua ải trót lọt? Chỉ có một canh giờ. Chỉ cần kéo dài một canh giờ thì hắn sẽ tự động ly khai… A,.. Sai rồi, hắn sẽ lại trao trả nàng cho Mộ Dung Cảnh. Như vậy – kế hoạch chạy trốn vĩ đại của nàng thì sao? Chưa thực hiện được đã chết non à? Đau thương quá…
“Tố Nhi…” Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu vang lên, bao hàm thương tâm cùng ủy khuất, còn cả một chút ý vị làm nũng
Mỹ nam đang làm nũng với mình sao? Chấn động!!! Nghe thấy thế xương cốt của Trầm Tố Nhi đều nhũn cả ra, so với ở hiện tại này thì lực sát thương của giọng nói này còn mạnh hơn cả. Nàng nghi ngờ… không phải hắn chỉ dùng chiêu này đánh gục đại thúc bán bánh nướng chứ?
Mắt phượng không khỏi híp lại, quét về phía đại thúc đứng cách đó không xa. Tràn đầy đồng cảm: Đại thúc ơi, ta cuối cùng đã hiểu, hóa ra… ngươi cho ta bánh nướng là đúng, nếu đổi lại là ta… Sặc, chỉ cần nghe thôi là đã không kiềm chế được rồi.
Khóc thét! Nếu tâm đã bị đóng băng ném tới Bắc cực mà dễ dàng động lại như vậy sẽ chẳng phải Trầm Tố Nhi. Con người, chính là lãnh tình thì tốt hơn, ái tình càng nhiều thì càng lắm phiền não. Mỹ nam trước mắt giống như một món ăn ngon, nhưng nấu lên không nhất định phù hợp với khẩu vị của nàng. Rời xa tốt hơn… Tất cả những thứ đẹp đẽ, chỉ nên thưởng thức, ngắm nhìn từ xa, không nên vọng tưởng nắm giữ. Nói chung là nồi nào úp vung nấy.
Nàng cũng tự hiểu rằng, không nên đòi hỏi con người quá đẹp, quá ưu tú, mà muốn cũng không được.
“Một canh giờ qua rồi phải không?”
“Còn chưa qua.” Hắn trả lời.
“Thì cũng ít nhiều như vậy?”
“Một nửa thôi.”
“Thôi, ngươi đi đi. Ta rất không muốn nhìn thấy ngươi.”
“Tố Nhi.” Đau thương còn có u oán.
“Ta đã thành thân rồi, nếu ngươi thật thích ta thì hãy buông tay đi, chúc ta hạnh phúc, được không?”
“Tố Nhi… Ngươi đang oán ta sao?”
“Không phải. Ta không có oán… Ai cũng không oán. Mặc kệ ra sao, ta hiện tại đã là thê tử của người khác, đây là sự thực không thể thay đổi.” Soái ca, ta cầu xin ngươi hãy xem trọng phần tình cảm trong lời nói của ta, hãy đi đi.
Thất vọng rồi, mỗ nữ lại thất vọng rồi…
“Không sao hết. Mộ Dung Cảnh sẽ không động nàng. Nhất định phải chờ ta ! Tố Nhi, nàng nhất định phải chờ ta. Ta sẽ rất nhanh tới đón nàng, sẽ thú nàng làm nương tử của ta.”
Người trước mặt mỗ nữ có phải quá độ lượng không? Nữ nhân đã gả cho người khác hắn cũng muốn?Namnhân cổ đại không phải đều rất coi trọng danh tiết sao?
Trầm Tố Nhi hết lời để nói luôn. Mấy câu nói vừa rồi hoàn toàn vô dụng, chỉ tốn nước bọt.
Đồng thời lại nghĩ ra một vấn đề!
Trầm Tố Nhi hỏi “Sao ngươi có thể khẳng định Mộ Dung Cảnh sẽ bỏ qua ta? Ba năm thời gian, có phải do ngươi đề ra hay không?” Nếu nàng nhớ không lầm, Mộ Dung Cảnh đã từng nói qua, ba năm thời gian trong cung không phải hắn định… Dựa theo sự kiêng kỵ của Mộ Dung Cảnh, người đó rất có khả năng chính là hắn?
Vì sao? Vì sao Mộ Dung Cảnh lại kiêng kỵ hắn? Hắn là ai?
“Nàng biết sao? Mộ Dung Cảnh đã nói cho nàng?” Nghi hoặc, chuyện này không có khả năng.
Không đánh đã khai, Trầm Tố Nhi thực sự không nói gì, quả nhiên – cảm thấy thương cảm cho chủ nhân của thân thể này, nói cho cùng là đồ chơi của nam nhân, bị ném tới ném lui, tính toán này nọ? May mà đã chết, nếu phải nhìn khẳng định thương tâm khổ sở! Một tiểu nha đầu mới 15 tuổi làm thế nào để chịu loại đả kích này đây?
Đối với nguyên chủ, Trầm Tố Nhi dành cho nàng ta một sự đồng tình không gì so sánh được, thuận tiện giúp nàng khinh bỉ nam nhân trước mắt này một chút, cũng khinh bỉ luôn Mộ Dung Cảnh.
Một đám không coi nữ nhân là người. Các ngươi là đồ hỗn đản!
Không có hứng thú, không muốn trò chuyện với hắn, không nhịn được nói luôn “ Nói ra thì sao? Cho dù ngươi chết tâm, ta cũng không có khả năng sẽ thích ngươi.” Có chút khinh thường đem bánh nướng trả vào trong tay hắn.
Vừa rồi còn có chút bội phục hắn, nhưng thoáng cái đã mất rồi. Nữ nhân quả là loài động vật rất dễ biến đổi.
Trầm Tố Nhi lãnh đạm đứng thẳng lên, nghỉ ngơi đủ rồi, người cũng nhanh nhẹn lên rồi, có thể tiếp tục chạy trốn.
Nàng vừa mới chuyển động thân mình muốn ly khai thì cổ tay ngọc ngà bị người ta nắm lấy, độ mạnh yếu không lớn cũng không nhỏ, khống chế vừa vặn, nhưng là nàng chỉ chút chút lực đó cũng giãy không ra. Hai tay hắn ôm lấy nàng, nàng không thể động đậy. Cả người chôn chặt trong lòng hắn, mà hắn rất tự nhiên xoay người ngồi xuống thềm đá, đem nàng ngồi trên đùi hắn.
Con ngươi trong suốt trở nên sâu thẳm, lan tràn sự hoang mang. Cho dù tâm tình không tốt, cũng không có phát tức giận trên người nàng, động tác nhẹ nhàng lại kiên nhẫn, dường như lo lắng sẽ làm nàng đau, ôn nhu nói rằng “Tố Nhi, lời nàng nói khiến ta rất đau lòng. Đừng lộn xộn, cũng đừng giãy dụa, được chứ?… Ta sợ, sẽ không cẩn thận làm đau nàng.”
Trầm Tố Nhi bất động rồi! Lời mắng hắn cũng tuôn ra rồi “Buông ra! Trên đường cái ôm ôm ấp ấp nhau còn ra thể thống gì nữa?” Ánh mắt Trầm Tố Nhi mang theo vẻ ngượng ngùng quét tới những người qua lại trên đường, dường như tất cả mọi người đều nhìn vào.
Nếu tình huống này tại hiện đại thì chẳng có gì cả, thế nhưng mình lại là một nữ nhân trong xã hội phong kiến, căn bản làm kinh hãi thế tục! Đặc biệt khiến người ta xem như khác người mà nhìn vào, nàng cực không thích bị người ta xem là đồ khác người…
Nàng đè thấp thanh âm, chỉ có ăn bé nói nhỏ thì mệnh mới dài, mới không giây vào cái gì phiền phức.
“Sợ cái gì? Nàng nhìn vị đại thúc kia xem, hắn còn nhìn chúng ta cười cười kìa, ước ao như chúng ta…” Tư Mã Lạc bất vi sở động. Theo lời hắn nói nhìn lại, quả nhiên – biểu tình của đại thúc như kiểu dường như đã hiểu.
Hôn mê… Nàng làm sao lại quên màn giới thiệu của hắn với đại thúc bán bánh nướng chứ. Nếu như hai người không phải quan hệ phu thê, làm ra loại cử chỉ này cũng chỉ là bình thường thôi, nhưng sự thực là nàng không phải là ai kia của hắn?
Nếu có người nhận ra nàng đường đường là Hoàng hậu, cư nhiên công khai ôm ấp nam nhân trên đường cái, sau này nàng còn ngẩng mặt lên được sao?
Trầm Tố Nhi nói không được, Tư Mã Lạc cũng chẳng nghe, không có biện pháp! Mất mặt chết mất, dứt khoát đem khuôn mặt của nàng chôn chặt vào trong ngực hắn, như vậy sẽ không có ai thấy, tương lai cũng sẽ không có ai nói ra nói vào.
Tư Mã Lạc đương nhiên không hiểu được mục đích của nàng, chỉ nhìn vào cử chỉ xấu hổ của nàng thôi, thế nhưng hắn lại yêu chết hành động đó của nàng. Nàng trước đây, rất ít làm ra chuyện này…
Tại một chỗ bí mật nơi góc đường, có một thân ảnh tuấn lãng, lạnh lùng đứng lặng hồi lâu. Hàn khí tỏa ra trên người khiến cho không khí vào đông cũng phải thua kém vài phần. Ngón tay dài nắm thật chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, từng giọt máu đỏ tươi cứ thi nhau rơi xuống.
Tư Mã Lạc đáp ứng yêu cầu của Trầm Tố Nhi, mang nàng ly khai đường cái, tới địa phương nào ít ít người thôi.
Trầm Tố Nhi là bất đắc dĩ, nơi đông người căn bản nàng trốn không thoát, không bằng tới nơi nào ít người qua lại, cứ thế mà bưng bít thời gian.
Mặc dù tình huống trước mắt là một chọi một, thế nhưng cơ hội chạy thoát hầu như là không có, không cả hy vọng luôn. Hiện tại nàng chỉ còn biết trông cậy vào nửa canh giờ còn lại qua nhanh một chút.
Tư Mã Lạc một bên liếc mắt đưa tình với thiên hạ trong lòng, một bên khoan thai bước đi. Ôm một người nhưng lại lững thững như đi dạo chơi chốn không người, Trầm Tố Nhi bội phục! Đồng thời cũng hoài nghi trọng lượng của bản thân? Có phải tự nhiên biến nhẹ hay không?
“Này, được rồi, bỏ ta xuống đi.” Tư thế ôm như thế này thật sự MMD mờ ám.
“Không thả. Ta thực muốn cả đời không thả.” Giống như tuyên thệ, cũng giống như hứa hẹn.
Trầm Tố Nhi tâm nghĩ muốn chết quá, hắn trông ôn nhuận như nước, dường như cái gì cũng đồng ý với nàng, thế nhưng làm cái gì cũng tùy hứng, bá đạo, không nghe nàng. Bất đắc dĩ thầm than. Cho nên không nhịn được liền hỏi “Này, ngươi ôm ta không thấy mệt sao?”
Không hiểu sao cước bộ của Tư Mã Lạc đột nhiên khựng lại, chỉ là trong chớp mắt lại đi tiếp, như kiểu vừa mới gặp ảo giác, khóe miệng càng ngày càng rộng ngoác, che giấu không được niềm vui sướng “Tố Nhi lo lắng ta mệt sao? Ta không mệt! Có câu nói này của nàng, làm cái gì cũng không mệt.”
Trầm Tố Nhi cảm giác toàn thân sởn gai ốc. Quên đi, hắn muốn ôm cho hắn ôm, cái tên đáng thương này.
“Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
“Tháp chuông của kinh thành.”
“Hả?”
“Mang nàng đi xem toàn cảnh các con phố tại kinh thành, rất đẹp đó.”
“Có nơi đó sao?” Hiếu kỳ quá!
Tư Mã Lạc nhẹ cười, đột nhiên thi triển kinh công, mang nàng tới công trình kiến trúc cao nhất kinh thành – Đại Chung Lâu (Cái tháp chuông rất to)
Dưới thanh thiên bạch nhật, Tư Mã Lạc không chút nào tị hiềm, cũng không thèm quan tâm đến ánh mặt lộ đầy vẻ kinh ngạc của người qua đường, vẫn như cũ theo ý mình trực tiếp ôm nàng, bay thẳng một mạch tới gác chuông.
Bóng người đứng ở chỗ tối vừa định động…
“Hoàng thượng! Hãy nghĩ lại.” Trần Thủ quỳ gối trên mặt đất, thành thật khuyên ngăn “Ước định một canh giờ đã qua quá nửa, hãy lấy đại cục làm trọng, xin người cần phải nhẫn nại một chút.” Mục tiêu đã quá rõ ràng, Hoàng thượng nếu cố ý đi theo, rất có thể sẽ khiến Tư Mã Lạc phát giác.
Mộ Dung Cảnh nhìn chăm chú vào thân ảnh đang bay trên nóc nhà nơi phương xa, dần dần thu nhỏ lại, thực sự cứ đi thẳng về phía trước! Tư Mã Lạc, hành sự vẫn cứ kiêu ngạo như vậy? Tùy ý làm bậy như vậy?
“Sơ Tuyết đâu?”
“Đang chờ tại Túy Nguyệt lâu.”
“Quay về.” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hạ lệnh. Bỗng nhiên, lại nảy ta một ý tưởng kỳ lạ, nếu hắn không đưa người về thì sao…
Kiến trúc của Đại Chung Lâu hùng vĩ, nguy nga, Trầm Tố Nhi rốt cuộc đã được đại khai nhãn giới.
Không biết phải trèo lên bao nhiêu bậc cầu thang nhỉ… Sặc… Đấy là dành cho người khác trèo thôi, chứ nàng lúc bắt đầu đã không cần tốn nhiều sức, toàn bộ hành trình đều có người ôm rồi.
Đứng ở trên sân trời, nơi cao nhất của tháp chuông, một chiếc chuông đồng thật lớn, thật cổ kính được đỡ bởi một giá đỡ bằng đá, treo giữa không trung, bên ngoài chiếc chuông được chạm khắc rất nhiều đằng đồ và văn tự mà nàng không hiểu. Chẳng có cách nào, bởi vì trời sinh không có tế bào nghệ thuật cho nên không biết thưởng thức nhưng lại có thể cảm giác đươc khí chất cổ kính cùng những nét văn hóa cổ đại, dưới đáy lòng cảm thán một câu “Đồng ơi, tình yêu của tôi…”
“Tố Nhi, quay lại đằng sau nhìn kìa…” Giọng nói mang theo ý cười vang lên từ đằng sau.
Trầm Tố Nhi nghe vậy tự nhiên quay người lại, từ dưới lầu nhìn lên, nhất thời, choáng váng – quá đẹp!
Gió tuy rằng rất lạnh, thổi vào mặt cũng rất lạnh, nhưng vẫn kém hơn nhiều với chấn động trước mắt. Tường hồng ngói lục, tầng tầng lớp lớp nằm ngang cao vút, ngõ nhỏ hẻm nhỏ, phố xá sầm uất, dòng người hối hả, tiếng bánh xe mài trên đường. Những chiếc sừng làm bằng men xanh tít đằng xa, hay gác tía, mái hiên của hoàng kim các nơi Hoàng cung đều rời vào đáy mắt.
Khiến người khác chú ý nhất chính là con sông nhỏ đi ngang qua Hoàng thành. Trên bờ liễu rủ như thơ, dưới nước thuyền trôi như họa, rất thơ mộng. Không cần phải che giấu, không cần phải cân nhắc, nàng yêu nơi này – Đại Chung Lâu, cư nhiên thấy được cảnh đẹp đến vậy.
“Thích nơi này không?” Tư Mã Lạc khẽ hỏi, ánh mắt của hắn sao lại chăm chú đến thế, ở trong lòng hắn, thiên hạ trước mắt còn khiến kẻ khác mê muội gấp trăm lần so với phong cảnh dưới lầu.
Trầm Tố Nhi cũng không giấu diếm mà gật đầu “Thích! Rất đẹp, không có cách nào hình dung được loại mỹ cảm này.” Không cần phải che giấu, lúc này nàng thật tâm thổ lộ. Đi tới cổ đại, loại cảnh sắc này thực sự rất ít, trong Hoàng cung cũng chỉ là một góc của núi sông, khó thấy toàn cảnh.
“Khi hoàng hôn buông xuống, cảnh sắc nơi đây còn nhiều cái hấp dẫn hơn…” Hắn nói giống như hồi tưởng lại.
“Ha ha! Biết rồi, mây hồng bay đầy trời, khẳng định cảnh sắc rất đẹp. Còn có, lúc bình mình, hẳn là cũng rất đẹp.” Ánh mắt mông lung, hình như đang tập trung suy nghĩ, khóe miệng bất giác khẽ cười, gương mặt nhu hòa, mang theo chút say mê.
Hai tay của nàng đặt trên hàng rào bảo vệ bằng đá, bộ dạng lười biếng uể oải bất tri bất giác lộ ra.
Nhưng trong ánh mắt của Tư Mã Lạc là si là mê. Không có cách nào hình dung sự xúc động trong lòng, giờ khắc này nàng thật sự rất đẹp…
“Tố Nhi…” Trong lòng không ngừng sinh ra rung động, không nén nổi tình cảm, hắn đến gần nàng, đem thân thể nho nhỏ của nàng ôm vào trong ngực, hai tay rắn chắc trong lúc đó lại nhè nhẹ dán chặt vào lưng nàng, nhắm mắt lại, giống như say mê mùi hương nơi mái tóc nàng.
“Sặc…” Lúc mỗ nữ lấy lại tinh thần thì phát giác phía sau bị ngươi ôm chặt. Khí tức mạnh mẽ đó khiến cho trái tim của nàng đập liên hồi – Không thể động xuân tâm như vậy được, đó là do khẩn trương, hồi hộp tạo thành, bầu không khí quá mức đen tối, cũng quá quỉ dị! Trọng điểm là trên tháp chuông, một người cũng không có! Muốn kêu to cứu mạng cũng chẳng có ai.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên rất nhiều hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi. MMD, ở chỗ này bị ăn sạch sành sanh nàng cũng không có năng lực phản kháng. Lẽ nào muốn nàng bảo toàn danh tiết, nhảy từ trên tháp chuông xuống, lại xuyên qua một hồi?
Lúc này, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp, đó chính là hơi thở của hắn, mơ hồ lây lan, khiến cho cơ thể nàng cứng nhắc, mặc hắn ôm không dám động! Này này, tư thế này của hai ngươi rất khiến người ta phải suy nghĩ đó, rất cái kia…
“Tố Nhi, ngươi đang khẩn trương cái gì? Sao cơ thể lại căng cứng thế này?” Tiếng nói thanh tịnh như nước vang lên bên tai, không mang theo dấu vết của sự nghiên cứu, nhưng mơ hồ lộ ra một chút trêu chọc rất tinh tế.
“Không, không…” Chột dạ.
Ta kháo! Người ta thuần khiết như vậy, sao bản thân lại có suy nghĩ xấu xa như thế?
“Có phải là đang chờ mong chuyện gì phát sinh hay không?” Cánh tay của hắn nhẹ nhàng vòng qua thân thể thon thả của nàng.
“Không! Trời lạnh, nơi này… nơi này…” Hình như muốn nói, ở đây rất thoáng gió, không thích hợp cởi y phục làm chuyện xấu! Quẫn muốn chết! Trầm Tố Nhi cắn phải đầu lưỡi của chính mình, sao lại có thể tìm ra lý do đáng đánh này thế nhỉ? Càng nói càng giống như đang ám chỉ cái gì ý.
“Ta ôm ngươi sẽ không lạnh.” Tư Mã Lạc vừa dứt lời, hai tay cường đại mà mạnh mẽ đem mỗ nữ ôm vào trong ngực, dùng tay áo của thanh sam che lại, rau xà lách mỗ nữ bây giờ cũng giống như bánh bao thịt nóng hổi gói lại vào bao, mà nàng chính là một miếng thịt – đợi bị ăn đó.
Trong ngực Trầm Tố Nhi sinh ra một nỗi bi thương, không lời văn nào có thể hình dung. Ôm thì không lạnh, thế nhưng thân thể bản năng sẽ nóng! Ngực nóng, thân thể khẩn trương sẽ phát nóng! Trong lòng khóc thét, soái ca ơi chúng ta thật không quen, không nên tiếp xúc với khoảng cách bằng 0 này, quá, quá, quá… bất đắc dĩ rồi.
“Đừng nhìn ta, ngắm phong cảnh kìa… Có phải ta so với phong cảnh còn hấp dẫn nàng hơn không?” Tư Mã Lạc cúi đầu nhưng lại nhìn thấy một đôi con ngươi thanh thanh linh linh lại có chút mơ hồ đang nhìn chằm chằm hắn, không khỏi nở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng hỏi “Ta đã từng nói, ta sẽ dẫn nàng đến gác chuông trong thành, ngắm cảnh sắc đẹp nhất. Ngày hôm nay rốt cuộc cũng làm được, nàng hài lòng không?”
Trầm Tố Nhi nghe vậy vội vã thu hồi ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào hắn. Quả nhiên, quả nhiên… Người này nhận thức chủ nhân ban đầu. Áy này lại tăng thêm một chút, người trong mắt hắn không phải là nàng, mà là một người khác.
Vô công bất thụ lộc, tình yêu của hắn nàng nhận không nổi. Chỉ là…Nàng có cần phải thay chủ nhân ban đầu làm một chút việc gì không?
Đánh giá thời gian, đại khái cũng không sai biệt lắm.
“Uh, rất hài lòng.” Nàng lần đầu tiên theo ý hắn nói một câu.
Tư Mã Lạc kinh ngạc một hồi lâu, trong mắt cũng lộ ra kinh hỉ.
“Ta muốn ra bờ sông..” Trầm Tố Nhi thừa dịp hắn cao hứng mà đưa ra yêu cầu, đương nhiên là có mục đích. Thời gian không còn nhiều, hắn sẽ mang nàng trở về, như vậy kế hoạch chạy trốn của nàng sẽ thực hiện thế nào ? Ít nhất cũng thử nỗ lực một lần. Có thành hay không là một chuyện, nhưng không làm thì vĩnh viễn không có thành công.
Tư Mã Lạc không chút nghi ngờ nàng. Nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, tâm tình sung sướng dẫn nàng xuống khỏi tháp chuông.
Dương liễu bên bờ, tàu bè qua lại rất nhiều.
Người ngoài nhìn vào, hai người giống như một đôi tình nhân ngọt ngào, nắm tay nhau đi dạo trên bờ sông, chỉ có Trầm Tố Nhi trong lòng minh bạch, bàn tay nhỏ bé là bị cưỡng chế nắm trụ.
Được một lúc, đi tới một bến phà nhỏ. Trên sông có rất nhiều thuyền, có cái đang đón khách, cũng có cái vừa mới cập bến, đại khái cũng có vài người muốn đi khỏi kinh thành bằng đường thủy.
Trầm Tố Nhi có chút hiếu kỳ, rất ít khi nghe thấy một quốc gia nào giống như Bắc Uyển, có một con sông chảy ngang qua, quản lý không phải càng thêm khó khăn sao? Cũng chẳng biết giải thích thế nào, dù sao đây cũng là tình hình trong nước, thuộc về những vấn đề mà Mộ Dung Cảnh cần phải lo.
Đã tới buổi trưa.
“Tố Nhi, đói bụng chưa?”
“Có chút.” Đột nhiên, nàng nhìn thấy phía trước có một quán nhỏ bán bánh bao, nóng hôi hổi. Vì thế hưng phấn hô to “Ta muốn ăn bánh bao, ngươi đi mua cho ta nhé, ta ngồi tạm ở đây, nghỉ ngơi một chút.” Nói năng vô cùng thân thiết, cũng khiến cho người khác yêu thích.
Tư Mã Lạc nhìn về phía trước, tự nhiên gật đầu đáp ứng “Nàng chờ ta, rất nhanh sẽ có.”
“Uh. Đi đi.”
Tư Mã Lạc đi. Thế nhưng, khi hắn đi đến chỗ đó, quay đầu nhìn lại, lại thấy một cảnh tượng khiến hắn dở khóc dở cười. Không thể nói rõ, vừa buồn cười vừa tức giận.
Ai đó cư nhiên thừa dịp hắn mải mua bánh bao mà nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ, ý niệm chạy trốn trong đầu quá rõ ràng rồi, đang thúc giục người lái đò chèo nhanh một chút. Mắt thấy thuyền dần dần ly khai, trong lòng có chút khẩn trương, cứ nghĩ muốn nhanh lên một chút!
“Nhà đò, nhanh nữa lên, nhanh lên nào, ta thêm cho ngươi mười hai.” Trầm Tố Nhi ồn ào một hồi, nhà đò quả nhiên ra sức chèo. Mắt thấy khoảng cách ngày càng xa, vừa định thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn đến Tư Mã Lạc đang đứng trên bờ, ngọc thụ lâm phong, bộ dang không nhanh không chậm nhưng lại càng thêm lo âu, rõ ràng một điểm sốt ruột cũng không có, hình như hắn lúc nào cũng có thể bắt nàng trở về! MMD, sao lại có cảm giác không an toàn thế nhỉ?
“Tiểu ngốc tử, mau quay lại.” Tư Mã Lạc tức giận nói.
Trầm Tố Nhi kinh ngạc một hồi lâu, không thể tin được nhìn chằm chằm Tư Mã Lạc, thanh âm rõ ràng không lớn, giống như đang tán gẫu chuyện gia đình, khoảng cách đã là hơn mười thước, sao lại vẫn có thể nghe rõ ràng, cảm giác giống như đang nói chuyện bên tai! Lẽ nào đây chính là tuyệt học võ công trong chốn võ lâm thường nói tới?
Tư Mã Lạc thật đau đầu. Không gặp một thời gian, sao tính tình của nàng lại thay đổi thế nhỉ? Liều lĩnh lại hồ đồ? Thế nhưng so với việc dịu dàng chăm sóc người khác trước đây, thì hắn lại càng thích bộ dạng nghịch ngợm, hay giận dỗi của nàng bây giờ, thực sự qua dễ thương! Đúng thật là đồ ngốc, con sông này rộng cũng chỉ khoảng hơn mười thước, khoảng cách này đối với khinh công của nhất đẳng cao thủ thì không đánh nói, căn bản là tương đương với hư không. Hơn nữa, trước mắt chính là một cây cầu đá hình vòm, hắn chỉ cần đứng ở trên đó khẽ nhảy một cái, cũng có thể dễ dàng bắt được nàng.
Con ngươi của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hiện lên một tia hoảng loạn cùng khẩn trương. Lúc này, trên lan can của cầu đá có một nam tử cao lớn bịt mặt, áo choàng đen nhánh bay theo gió.
Chỉ thấy…Người bịt mặt theo gió mà phi thân đến chỗ thuyền nhỏ của Trầm Tố Nhi.
Khoảng cách từ bờ đến thuyền nhỏ, giống như Tư Mã Lạc vừa nghĩ tới, đối với cao thủ căn bản không thành vấn đề. Nhưng mà, trên đời này không chỉ một mình hắn làm được, nam tử bịt mặt trước mắt cũng có thể làm được!
Thân hình vút lên, giống như đại bàng tung cánh, đầu ngón chân hạ xuống, điểm nhẹ xuống cánh bèo trên mặt nước, xu thế như gió, chỉ trong chớp mắt đã khéo léo hạ xuống thuyền nhỏ, nữ nhân đứng trên thuyền ngay cả thời gian kinh hô cũng không có, lập tức rời vào vòng tay của người bịt mặt, lập tức bị mang bay sang bờ bên kia.
Tư Mã Lạc trong lòng hoảng hốt! Đã không còn thời gian để mà tự hỏi, cấp tốc thi triển khinh công nhào tới.
Mũi nhân đạp xuống thuyền, nhanh mạnh như sao băng, bay thẳng đi, tốc độ còn nhanh hơn người bịt mặt!
Một màn mạo hiểm đặc sắc trình diễn giữa ban ngày, thu hút ánh mắt kinh ngạc của bao nhiêu người.
Người bịt mặt tuy rằng chạy trước, nhưng dù sao lại mang thêm một người, tốc độ không bằng Tư Mã Lạc, cộng thêm Tư Mã Lạc toàn lực ứng phó, theo đuổi không bỏ.
Đột nhiên, Tư Mã Lạc huýt sáo một tiếng, giống như triệu hoán. Sau một khắc, từ đâu bỗng xuất hiện một vài tên người đeo mặt nạ, nhảy ra chặn đường thoát của người bịt mặt.
Trải qua một phen chiến đấu kịch liệt, nam tử rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, bởi vì trên người còn mang theo một nữ nhân cho nên động tác cũng chậm lại vài phần, độ mạnh yếu cũng khó chắc chắn. Không được hiếu chiến, trong lòng cũng mơ hồ lộ ra chút sốt ruột. Tình huống này cực kỳ bất lợi cho hắn.
“Không được để nữ tử bị thương.” Tư Mã Lạc chưa tới nhưng tiếng quát đã tới rồi.
Bọn chúng dừng lại một chút, Tư Mã Lạc phi thân bay tới như một chú chim én. Hắn ra hiệu, đám thủ hạ đồng loạt lui xuống.
Có người bị thương, cũng có người ngã trên mặt đất.
Chỉ là trong thời gian ngắn như thế, đã có ba gã thủ hạ bị kiếm của người bịt mặt đâm trọng thương.
Namtử bịt mặt động tác cũng ngừng lại. Bởi vì hắn bị bao vây.
Tayphải giật lấy một thanh trường kiếm vẫn còn rỉ máu.
Áo choàng trên vai hắn đã bị thủng một lỗ, kẻ khác hoài nghi, máu đó là của đối phương hay là của hắn. Một kiếm này, hắn đỡ thay cho nữ nhân trong ngực, có thể nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt hắn, kẻ có dũng khí xuất ra một kiếm này đã bị hắn trong lúc giận dữ chặt đứt một tay.
“Các hạ, thả nữ nhân đó ra, có thể tha cho ngươi con đường sống,” Tư Mã Lạc đã không còn vẻ ôn nhu, toàn thân lộ ra nồng đậm, lạnh lẽo sát ý, nhưng rồi lại bởi nguyên nhân nào nó mà nỗ lực khắc chế. Vô tình lại lộ ra vẻ uy nghiêm trời sinh, đó là căn cứ xác minh vương giả, cũng là tượng trưng cho địa vị hơn người.
Namtử che mặt không đáp lại, trong mắt ẩn dấu một thứ khí tức trong trẻo nhưng lạnh lẽo, cánh tay ôm nữ tử nắm thật chặt.
Không cần hao tốn tâm sức để phán đoán, thế cực trước mắt đối với hắn là cực kỳ bất lợi. Muốn phân thắng bại với Tư Mã Lạc cũng không phải chuyện trong thời gian nửa khắc, vả lại mang thêm một nữ nhân thì võ công cũng không thể thi triển, vể cơ bản là không có phần thắng. Thêm vào đó, Tư Mã Lạc đã gọi ra vài cái cao thủ nhất lưu, tình thế càng thêm ác liệt.
Lúc này, Trầm Tố Nhi ngoại trừ tròng mắt có thể chuyển thì thân thể căn bản không thể động đậy. Lúc trên thuyền, nam tử che mặt chỉ điểm điểm mấy cái trên người nàng, khiến nàng nói không nên lời, không cử động được.
Không hiểu sao, nàng không cảm thấy nguy hiểm…
Tư Mã Lạc sắc mặt vẫn thản nhiên, chậm rãi tiến lại gần, hình như càng khẩn trương thì lại càng nhàn nhã như đi chơi vậy.
Namtử bịt mặt không có đường lui, mà Tư Mã Lạc cũng không giống lo lắng hắn sẽ làm Trầm Tố nhi bị thương.
Phút chốc, nam tử nheo mắt một cái, hình như đã quyết định sẽ đem Trầm Tố Nhi giao cho Tư Mã Lạc.
Chớp thời cơ, khoảnh khắc Tư Mã Lạc tiếp được Trầm Tố Nhi, hắn nhanh chóng nhảy lên nóc nhà mà chạy.
Đám thủ hạ của Tư Mã Lạc định đuổi theo thì bị hắn quát bảo ngưng lại “Không cần đuổi. Che mặt, quả thực là thừa.” Dứt lời, giống như đùa cợt đưa tay lên khóe miệng xinh đẹp, chớp mắt một cái lại thử dò xét một lần, đã khiến hắn đoán ra được thân phận của nam tử che mặt.
Hai người thậm chí còn che mặt không muốn để lộ danh tính, nhưng chỉ cần đứng cạnh nhau lập tức có thể nhận ra đối phương là ai.
Ngón tay của Tư Mã Lạc nhẹ giương lên, lập tức giải khai huyệt đạo trên người Trầm Tố Nhi. Trầm Tố Nhi toàn thân mềm nhũn, vô lực tựa vào hắn.
Không đau vì quá đau…
Cái gì gọi là huyết vũ tinh phong, đao quang kiếm ảnh, thực sự đã được trải nghiệm rồi, khi thanh kiếm đó chỉ vào nàng, nàng rất hoài nghi bản thân có phải sắp bị thủng một lỗ không?
Xác nhận xong Trầm Tố Nhi không có việc gì, ánh mắt lạnh lùng của Tư Mã Lạc quét qua đám thuộc hạ, vô tình nói “Là ai vừa rồi hướng kiếm vào nữ nhân của bản vương? Bản vương sau này không muốn thấy hắn…”
Lạnh lùng ném ra một câu, Tư Mã Lạc nhẹ nhàng ôm lấy Trầm Tố Nhi đi về phía Túy Nguyệt lâu. Tiếng cầu xin phía sau vô cùng thảm thiết, nhưng căn bản hắn không quan tâm chút nào.