Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 40: Xuất cung! Túy ông chi ý bất tại tửu
“Ừ. Chuyện này không được nói ra ngoài. Nhất là Tam Vương gia, cứ nói là ta làm, hiểu chưa?” Để an toàn cứ dặn trước một câu. Bắt nạt dối gạt Sơ Tuyết thuần khiết chẳng tốt chút nào, lại thấy mặc cảm tội lỗi, dù sao ông trời cũng sẽ tha thứ cho nàng thôi, dù sao mấy cái nữ công làm ra cũng chẳng biến thành tiền được.
Tiểu Dung cùng và Tiểu Xuân Nhi gật đầu.
Tiểu Xuân Nhi đi lấy gối mới làm xong, Tiểu Dong ở lại.
Trầm Tố Nhi nghĩ mình có ý định xuất cung, nhưng lại không thể nói cho Tiểu Dung, trong lòng có chút áy náy, “Tiểu Dung, ngươi…… Có muốn lập gia đình không?” Nếu gả nàng ta đi, hình như cũng không tệ! Như vậy nàng thật sự chẳng còn gì lo lắng, đi một mình cũng thoải mái.
Tiểu Dung vừa nghe xong, hai má đỏ lên, thẹn thùng.
Mà nàng cũng đã đến tuổi lập gia đình, nhưng mà lại là cung nữ, hình như chưa đến hai mươi năm tuổi thì không cho phép xuất cung lập gia đình.
Trầm Tố Nhi nhìn thấy, không cần phải nghĩ nhiều, câu trả lời khẳng định là chưa có!
Nhưng mà lại có một vấn đề, nàng ta gả cho ai bây giờ? Như phản xạ có điều kiện, trong đầu xuất hiện một người– Trần Thủ! Có mục tiêu rồi, ngày mai xuất cung, tiện thể hỏi thử xem.
Trầm Tố Nhi nghĩ tới xuất cung, cả đêm lăn qua lăn lại, hưng phấn tới không ngủ được.
Cứ nửa ngủ nửa tỉnh, vừa mới tới sáng sớm, đã cầm ngân phiếu giấu vào sâu trong quần áo.
Hai ngày nay nhiệt độ hơi giảm, nên phủ thêm lên người tấm áo choàng mỏng, giữ ấm một chút.
Bạc có thể mang theo bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, vốn định lặng lẽ cầm theo mấy đồ đáng giá, nhưng cầm lên rồi lại để lại chỗ cũ, bước ra khỏi cửa, tục ngữ nói: Thất phu vô tội, nhưng mang ngọc có tội.
Ngoại trừ bạc, phàm là những đồ vật có thể đem tới hoạ sát thân thì tốt nhất không mang theo.
Tiểu Dung cùng Tiểu Xuân Nhi đến hầu hạ nàng rời giường, thấy chủ tử ngàn năm vẫn nằm ỳ trên giường đã dậy rồi, cực kỳ ngạc nhiên.
“Chủ tử, người làm sao thế?”
“Không sao, hôm nay Hoàng Thượng nói, muốn dẫn ta với Tiểu Tam xuất cung du ngoạn. Dậy sớm một chút chuẩn bị.”
“Tiểu thư, sao người không nói trước?” Tiểu Dung oán trách.
“Ha ha! Lúc ta không ở đây, các ngươi phải cẩn thận, chú ý giữ gìn sức khoẻ.”
“Nghe người nói kìa, cứ như không bao giờ trở về nữa vậy.”
“Ta chỉ nói theo thói quen thôi……” Chột dạ.
Trầm Tố Nhi rửa mặt xong.
Vừa mới dùng đồ ăn sáng thì có tiểu thái giám đến thông báo, nói Hoàng Thượng và Tam Vương gia ở chính điện chờ nàng.
Trầm Tố Nhi bước ra cửa, nhìn đám Tiểu Dung trong lòng lại lưu luyến không muốn rời đi. Nàng đã hạ quyết tâm, kể cả có cơ hội chạy trốn, nhưng mà chạy trốn thành công hay không lại là vấn đề khác, cho nên, nàng không nói với đám Tiểu Dung. Mà cảm xúc nói thế nào thì nói, vẫn không tránh được có cảm giác biệt ly.
Trước chính điện.
Thời tiết có chút lạnh, cũng may bên ngoài vẫn có tia nắng mặt trời ấm áp.
Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết đứng trước một cỗ xe ngựa lộng lẫy, xe ngựa rất lớn, đoán chừng cả ba người bọn họ cùng ngồi vào cũng chẳng có vấn đề chật hẹp.
Trần Thủ và bốn thị vệ khác mặc quần áo bình thường, dắt theo mấy con tuấn mã cao lớn.
Sơ tuyết cười nhẹ, Trầm Tố Nhi cũng cười nhẹ đáp lại.
Ánh mắt Trầm Tố Nhi dời từ chỗ Sơ Tuyết sang Mộ Dung Cảnh đứng bên cạnh, không khỏi thấy quẫn.
Sao mà hắn ở đâu bầu không khí đều trở nên kỳ quái thế này?
Mộ Dung Cảnh bước lên xe ngựa trước, lúc vừa định bước vào trong xe, thì hơi dừng lại, dường như nhớ ra gì đó, lạnh nhạt xoay người đưa bàn tay trắng nõn cho Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi ngẩn người, rất rõ ràng là hắn muốn đỡ mình lên xe.
Nàng vốn định nói, Hoàng Thượng ta không cao quý như vậy đâu! Không biết sao lời nói vừa ra đến miệng lại bị nuốt trở về. Bởi vì– nàng do dự chớp chớp mắt làm sắc mặt hắn càng thêm lạnh lùng, vì thế người nào đó rất không có lập trường vội vàng đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay to rộng đang duỗi ra kia.
Cười nhẹ nhàng mê người, “Cám ơn Hoàng Thượng.”
Mộ Dung Cảnh vứt ột ánh mắt coi như nàng thức thời, cũng không nói gì.
Tiến vào trong xe, Mộ Dung Cảnh rất tự nhiên ngồi xuống vị trí chủ vị được phủ lớp lông mềm mại.
Trầm Tố Nhi cũng xoay người bước vào trong, nhìn rõ mọi thứ bên trong xe thì hơi sững sờ, ghế chủ vị tương đối dài, ngồi hai ba người cũng đủ. Hai hàng bên, cũng có chỗ ngồi, so với ghế chủ vị, thì đơn giản hơn một chút, nhưng vẫn rất không tồi.
Trầm Tố Nhi nhìn khắp, rồi dời sang hàng bên trái ngồi xuống.
Tự mình biết mình, sao lại không biết xấu hổ tranh ghế chủ vị với Hoàng đế? Chán sống rồi chắc!
Không ngờ, nàng vừa định ngồi xuống, cổ tay đã bị người ta nắm chặt, cả nhân mất cân bằng ngã vào lồng ngực rắn chắc, ngay sau đó, nàng đã bị mỗ Hoàng đế ấn xuống ngồi bên cạnh hắn, bên tai vang lên tiếng cảnh cáo lạnh lùng: “Hoàng Hậu, từ giờ khắc này, không được rời khỏi trẫm nửa bước. Dám có chủ ý phá hoại gì, đừng trách trẫm lạnh lùng vô tình.”
Trầm Tố Nhi rùng mình.
Lông trên người dựng hết cả lên!
Người này lúc nào nói chuyện cũng lạnh lùng thế này à?
Lơ đãng, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hồng nhuận của hắn, bỗng nhiên trong đầu hiện lên nụ hôn trong Tịnh Tâm đình hôm qua. Hai má thoáng đỏ lên, kiều diễm, mỏng manh, đúng lúc này tia nắng ban mai chiều tới, càng kiều diễm tươi mát.
Mộ Dung Cảnh thoáng rung động, đôi mắt lạnh nhạt cũng ngẩn ra, lại có một tia chọc ghẹo.
“Hoàng Hậu, có phải đang nhớ tới gì đó……” Phút chốc, hắn tới gần tai nàng nhẹ hỏi: “Có phải nhớ tới chuyện…… lúc ở trên giường với trẫm…… hay là hôm qua ở trong đình……”
Trầm Tố Nhi cực kỳ quẫn!
Đau khổ, sao nam nhân trước mặt này tính tình bất thường thế? Tối hôm qua không phải thoáng cái đã chạy mất? Sao giờ lại dâm đãng thế này?! Dừng! Giở trò gì thế, muốn đùa giỡn hả, càng không thể để hắn đắc ý, lời nói còn chưa qua đại não đã phun ra, “Hắc hắc, thế thì thế nào? Hôm qua là ai chạy trước? Tiểu – quỷ – gan – dạ! Hừ!”
Còn chưa hừ lạnh xong, bàn tay to lớn đang đặt bên hông nàng đột nhiên xiết chặt, kéo nàng tới gần hắn hơn.
Lúc này, hai người mặc dù sóng vai ngồi, nhưng mà bằng mặt không bằng lòng.
Người nam độc đoán, người nữ thì dịu dàng uyển chuyển—bộ dạng như đang xấu hổ thẹn thùng, nhưng trong lòng cảm xúc thế nào người ngoài sao nhìn thấy được.
Sơ Tuyết vén rèm xe tiến vào, trùng hợp thấy trọn màn “ân ái” của hai người.
Ánh mắt tối sầm lại, nhanh chóng buông rèm bước vào, như không nhìn thấy gì cười nhẹ: “Ta có lẽ nên ngồi bên ngoài?”
“Ngồi xuống đi.” Mộ Dung Cảnh lời nói mang theo vài phần mệnh lệnh. Bên ngoài lạnh lẽo, sao hơn được trong xe ấm áp? Nếu không phải Sơ Tuyết cầu, mùa đông hắn cũng không dẫn hắn ra ngoài du ngoạn.
Trầm Tố Nhi cũng không ủng hộ, “Đúng đấy, bên ngoài lạnh lẽo, đừng có nháo loạn. Hơn nữa, ta với Hoàng huynh của ngươi vừa rồi không phải như ngươi nghĩ đâu.” Không chút nghĩ ngợi lập tức giải thích, hoàn toàn không có gì.
Nàng dịch dịch người, muốn cách xa hắn một chút, không ngờ– Mộ Dung Cảnh hình như muốn đối nghịch với nàng, cánh tay như sắt không buông lỏng.
Nàng càng muốn cách ra xa, hắn lại ôm càng chặt, làm nàng hơi đau, cắn răng trừng mắt nhìn hắn, mà hắn lại vô sỉ quay đầu đi, không thèm nhìn nàng! Lại còn nói chuyện với Sơ Tuyết, vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không có biểu lộ gì là để ý đến nàng, hắn hỏi Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, muốn đi tới chỗ nào du ngoạn?”
Sơ tuyết nhẹ nói: “Đi đâu cũng được, tới mấy chỗ phố phường ấy, thật muốn nhìn phong thuỷ và phồn vinh của kinh thành.”
“Được. Vậy trước tiên đến Tuý Nguyệt lâu nghe hát xướng. Chỗ đó bình thường người tới ăn sáng uống trà rất đông, rất náo nhiệt, ăn xong rồi lại đi……” Mộ Dung Cảnh chỉ nghe ý kiến của Sơ Tuyết, đối với ý nguyện cùng mong muốn của Trầm Tố Nhi, hắn một chút cũng không quan tâm.
Nhưng mà, hình như có người không chịu bị bỏ quên, cũng không muốn làm người ngoài cuộc.
“Sòng bạc? Kĩ viện? Thế nào?” Đột nhiên có một giọng nói thanh thuý chen vào? Không ai để ý đến nàng! Nàng lại ồn ào: “Hình như sòng bạc, kĩ viện ở cổ…… ở chỗ này rất đặc sắc…….” Nhìn đi nhìn đi, trong tiểu thuyết nào mà không nói tới thanh lâu chứ?
Tự mình nói ình nghe.
Trầm Tố Nhi trong lòng thật quẫn!
Sơ Tuyết cũng không để ý, nam nhân trước mặt một tay ôm lấy eo nàng, cũng hoàn toàn bỏ qua nàng. Mình sao thoáng cái đã thành không khí thế này? Nói có một câu…… Haizz…… Thôi quên đi.
Phu xe thuần thục lái xe đi, vó ngựa vang lên đều đều, dần dần ra khỏi cửa cung nguy nga.
Bọn họ chọn ngồi xe ngựa ra ngoài, cũng là không muốn làm người khác chú ý.
Trần Thủ ngồi bên ngoài xe ngựa, chỗ phụ xe.
Thật ra bốn thị vệ đã thay đổi cách ăn mặc, cũng đi theo giữ một khoảng cách nhất định.
*****************
Thời gian uống trà buổi sáng, Tuý Nguyệt lâu sinh ý thịnh vượng, không còn một chỗ ngồi, còn nghe nói có người từ sáng sớm tinh mơ đã đến chiếm chỗ.
Nghe nói ở đây giá cả vừa túi, giả trẻ không lừa gạt. Cho nên những người ở gần đó đều rất thích tới đây, đặc biệt là những thư sinh nho nhã mặc trường sam không có việc gì đều tới đây uống trà, trò chuyện, có khi hết cả một ngày.
Đoàn người Mộ Dung Cảnh vừa mới bước vào đại sảnh Túy Nguyệt lâu, lập tức tạo nên trận xôn xao, đại sảnh vốn cực kỳ náo nhiệt, lúc này lại yên tĩnh hơn nửa.
Hai nam một nữ.
Nam một thân sang trọng, tiêu sái lỗi lạc, nữ nhân thì thanh lệ, cười nhẹ mà mê người.
Đặc biệt là bên cạnh bọn họ, còn có một nam nhân cầm kiếm, nhìn khí thế phi phàm.
Làm cho bọn họ chú ý nhất là, bọn họ không lên lầu hai.
Quần áo đẹp đẽ sang trọng rõ ràng là người có tiền, lại chọn ngồi ở đại sảnh lầu một, ở Tuý Nguyệt lâu đúng là chuyện hiếm thấy.
Dù sao giá tiền ngồi ở đại sảnh không lớn, thường là dân thường ngồi, vì để thể hiện thân phận, những công tử tiểu thư của quan lại quyền quý có tiền, đều lên lầu hai ngồi.
Đại sảnh nhiều người, cũng hỗn tạp, vốn không còn chỗ, cũng may có một chỗ người mới rời đi.
Điếm tiểu nhị khuôn mặt tươi cười chào đón, nhanh chạy tới dọn dẹp.
Địa vị mặc dù hơi kém, nhưng mà lại hợp với ý định của Mộ Dung Cảnh, tùy ý nói, “Nơi này không tồi, vị trí không quá nổi bật, sẽ không làm người khác chú ý.” Lúc hắn nói lời này, cũng không ngẫm lại, cũng chẳng thèm tự hỏi, dù sao câu nói này cũng để mỗ nữ lợi dụng sơ hở.
Trầm Tố Nhi cười xuỳ một tiếng, bĩu môi nói khinh thường: “Nếu không muốn làm người khác chú ý, gia, người có phải nên lên lầu hai ngồi không?” Lúc ở trên xe ngựa đã nói, ra bên ngoài, danh hiệu phải sửa đổi. Rất tự nhiên, nàng gọi Hoàng Thượng một tiếng gia, hình như kịch phim trong TV đều diễn như vậy, Khang Hi, Càn Long mang theo phi tử đi du ngoạn Giang Nam không phải đều gọi như vậy sao? Cảm giác rất thú vị.
Bây giờ mình có được tính là sủng phi được Hoàng đế mang xuất cung đi du ngoạn?
Lúc đó mỗ nữ đang suy nghĩ triết lý, nên không phát giác ra ba vị nam tử ngồi cùng bàn mặt đang biến sắc.
Sơ Tuyết âm thầm lo lắng, Trần Thủ đổ mồ hôi.
Mà Mộ Dung Cảnh đang nghiến răng nghiến lợi.
Ai dám vừa bước ra khỏi Hoàng cung lập tức dùng loại thái độ này nói chuyện với Hoàng đế?! Có phải cho rằng ngoài cung không trị được tội hả?
Điếm tiểu nhị nhận ra bầu không khí khác thường, nhanh chóng tung ra chiêu bài nụ cười hoà giải, “Các vị đại gia tôn quý, tiểu thư xinh đẹp, hoan nghênh hoan nghênh! Xin hỏi các vị muốn uống trà gì?”
Sơ Tuyết nhìn Mộ Dung Cảnh, lại liếc nhìn sang hướng khác, người nào đó đang rụt cổ lại, không khỏi cười, nhẹ hỏi: “Chỗ này có trà gì ngon?”
“Có! Ở đây trà ngon nhiều lắm, Bạch ngọc nãi trà (trà sữa), Tín dương mao tiêm, Sư phong long tỉnh, Châu lan đại phương,…… vân vân, không biết khách quan muốn uống loại nào?”
“Tín dương mao tiêm đi.”
“Ta muốn uống Bạch ngọc nãi trà! Đúng rồi, có phải có cho sữa vào không?” Tò mò! Mỗ nữ chỉ tò mò mới hỏi thế. Mà câu nói bậy kia đã quên luôn rồi……
Điếm tiểu nhị thái độ phục vụ không tồi.
Điếm tiểu nhị bộ dáng tươi cười, xoay người cung kính trả lời: “Dạ, cho sữa tươi với số lượng vừa phải. Đây là một trong những loại trà đặc biệt của bản điếm, là do chưởng quầy của chúng tôi tự mình làm ra đấy, vào miệng hương thơm thuần khiết, tràn đầy hương thơm của trà cùng mùi thơm của sữa.” Nói quá lên một chút, những người này đều là nhân vật có tiền, thưởng tiền chắc không ít.
“Được! Lấy ỗi người một bình đi.” Trầm Tố Nhi rất sảng khoái. Ánh mắt còn đắc ý quét qua ba vị còn lại, ra vẻ rất hiểu ý, sữa tươi có nhiều dinh dưỡng, cũng không ô nhiễm như ở hiện đại, khẳng định là hữu ích khỏe mạnh.
Nhưng mà sự sảng khoái của nàng, lại làm điếm tiểu nhị khó xử.
Mộ Dung Cảnh ánh mắt kỳ quái, Trần Thủ cũng quay đầu không nói.
Cuối cùng, Sơ Tuyết cùng Trầm Tố Nhi đều khó hiểu, bởi vì hai người đều là lần đầu tiên đến Tuý Nguyệt lâu, hoàn toàn là người mới.
Điếm tiểu nhị vẫn thoải mái, cười ha ha có lễ độ đáp lại, “Tiểu thư, điểm đặc biệt của bổn điếm, là lấy trà mà nổi danh, pha ra một bình trà đều là số một số hai ở kinh thành. Nhưng mà, một bình trà ngon khó cầu. Vì thế, từ lúc bổn điếm khai trương đến nay, đã lập ra một quy củ, phàm là một người thì giới hạn một loại trà thượng đẳng thôi, vừa rồi vị gia này đã gọi Tín dương mao tiêm, không biết vị thiếu gia này, người còn muốn chọn loại đó nữa không?” Câu hỏi cuối cùng của điếm tiểu nhị tất nhiên là hỏi Sơ Tuyết.
Nghe xong giải thích, hai người đã hiểu ra.
Gật đầu lia lịa.
Nếu muốn uống hết một lượt các loại trà ngon của Túy Nguyệt lâu, thì phải đến nhiều lần.
Trầm Tố Nhi xem như đã được mở rộng tầm mắt, đúng là ý tưởng của dân buôn bán.
Thật sự bội phục chưởng quầy Tuý Nguyệt lâu.
Đồ hiếm là đồ quý, người đến uống trà ở Tuý Nguyệt lâu đông như mây cũng không phải là không có đạo lý.
Sau đó.
Trầm Tố Nhi chọn Bạch ngọc nãi trà, Sơ Tuyết thấy hiếu kỳ, cũng chọn như thế.
Mộ Dung Cảnh gọi Tín dương mao tiêm.
Trần Thủ cũng được dính hào quang, ngồi cùng bàn với Hoàng Thượng, lại còn được chọn trà ngon để uống nữa, cứ theo sở thích của mình là tốt nhất, hắn gọi Sư phong long tỉnh. Điểm tâm hoa quả, bọn họ mỗi loại chọn một ít.
Chẳng qua bao lâu, lập tức mang lên hạt dưa đen, hạt dưa trắng, Hạch đào trám tử, Đường hạnh nhân nhi, thấy tò mò hiếu kỳ, lại gọi thêm Phong mật hoa sinh, các loại trái cây hoa quả kỳ lạ nữa. Hai chủ tử này hình như bị nghiện gọi đồ ăn, lại gọi Phù dung cao, Lạt ma cao, Du tạc oái tử, Tạc nguyên tiêu đẳng, … bày đầy cả một bàn lớn.
Mộ Dung Cảnh cũng kệ cho hai người nháo loạn.
Bọn họ nhìn rất vui vẻ, thử các loại đồ ăn, vui cười rất thoải mái.
“Đủ rồi đủ rồi! Tiểu Tam, bàn chúng ta không còn chỗ nào để nữa.” Mỗ nữ rốt cục cũng ý thức được vấn đề mấu chốt, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đang vui vẻ bỗng dưng nhìn Mộ Dung Cảnh, giả bộ nịnh nọt nói: “Tuy là gia mời khách, nhưng chúng ta cũng không nên quá lãng phí, đúng không? Ăn không hết đóng gói mang về cũng được……”
Rõ ràng là đang nói Mộ Dung Cảnh rơi vào hố bẫy!
“Ha ha!……” Sơ tuyết nhịn không được cười to.
Trần Thủ phải kìm nén, nhưng mà ý cười nơi khoé mắt lông mày lại cực kỳ rõ ràng.
Hai người thấy Mộ Dung Cảnh lạnh lùng trừng mắt, thì lập tức nín nhịn.
Mộ Dung Cảnh đôi mắt híp lại quét qua Trầm Tố Nhi tâm tình đang không tệ, nhẹ mắng hai chữ, “Ngây thơ.”
“Khụ khụ……” Trầm Tố Nhi thiếu chút nữa là bị sặc trà sữa.
Sơ Tuyết ngồi bên cạnh, nhanh vỗ vỗ lưng cho nàng, “Đừng vội…… uống chậm thôi.”
Chốc lát sau, ngừng ho được, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của mỗ nữ u oán trừng mắt nhìn Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh thấy nàng lườm, không tức giận còn nói một câu: “Tự gây nghiệt thì không thể sống–” Bỗng dưng, vẻ mặt hắn cổ quái, không nói tiếp, trừng mắt cảnh cáo với nữ nhân trước mắt, dám ở dưới bàn giẫm lên chân hắn?
Mà mỗ nữ lại hả hê hừ hừ hai tiếng, nháy mắt như có như không với Sơ Tuyết.
Hành động này, thần thái kia, thật sự đáng yêu vô cùng.
Bất đắc dĩ, khóe miệng Mộ Dung Cảnh giương lên thành một nụ cười.
Bầu không khí rất thoải mái!
Thoáng cái yên tĩnh trở lại.
Tiếng nói chuyện xung quanh đã vang lên.
Chuyện từ nam ra bắc, việc nhỏ phố xóm, chuyện gì cũng có người trò chuyện.
Có những người thân thiết, còn nói chuyện công việc.
Lúc này, Trầm Tố Nhi mới hiểu tại sao Mộ Dung Cảnh chọn ngồi dưới đại sảnh.
Vừa rồi Sơ Tuyết lúc ở trên xe đã nói, muốn tới phố phường, nhìn dân chúng khắp kinh thành thế nào, nếu như vừa đến đã lên lầu hai ngồi, cách hẳn một tầng, làm sao nghe được gì? Sao nhìn được gì?
Những người xung quanh, người thì tán gẫu chuyện trên giang hồ, những chuyện lý thú ở dân gian, thiếu gia gì gì đó đi đón dâu, quả phụ kia đi cướp chồng, tán gẫu ở quán trà rất đặc sắc, thảo nào có người còn thấy hay hơn mấy tiết mục ăn mặn, làm mỗ nữ hai mắt bình thường lười biếng nửa nhắm nửa mở vừa nghe xong, đã lập tức linh động, loé sáng.
Ba vị đang ngồi sợ nàng sẽ ngượng ngùng, nhưng hình như hoàn toàn ngược lại.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Cảnh như đang nhàn nhã phẩm trà, mí mắt hơi rủ xuống hiện lên một tia lạnh lùng, trong phút chốc đã bình thường trở lại.
Mấy người nhàn nhã tầm nửa canh giờ.
Ở đài cao trong đại sảnh, có hai nữ nhân đang hát hí khúc, rất có giọng điệu, rất có tiết tấu, Trầm Tố Nhi nghe không hiểu, nói thẳng ra, nàng không quan tâm hát những gì, mà thuần túy là thích bầu không khí. Trần Thủ nói, các tiết mục trên đài mỗi lúc đều khác nhau, buổi sáng là hát hí khúc, giữa trưa có người kể chuyện, chạng vạng tối thì có người lên diễn kịch.
Trầm Tố Nhi thể hiện sự hứng thú rất lớn.
Chưởng quầy đúng là một người giỏi, hiểu đạo kinh doanh, làm lợi nhuận một ngày tăng gấp mấy lần.
Ngồi càng lâu, sự hứng thú của Trầm Tố Nhi lại bớt đi, mục tiêu cần làm lại hiện lên. Nói chung, trước khi bỏ trốn vẫn còn việc phải làm.
“Hoàng…… ah, gia, chúng ta nói một chuyện được không.” Trầm Tố Nhi đã uống sạch trà sữa, đã sớm thay bằng nước trà bình thường.
Mộ Dung Cảnh ánh mắt thắc mắc nhìn qua.
Trầm Tố Nhi cũng không muốn lòng vỏng, thấp giọng, đầu tới gần Mộ Dung Cảnh, nhỏ giọng nói thẳng: “Tiếu quý phi trước khi rời đi đã tặng ta một lễ vật. Nàng đã nói với ta rồi.” Lễ vật gì thì không cần phải nói, khẳng định hắn trong lòng biết rõ.
“Ngươi muốn dùng?” Hơi bất ngờ.
“Đúng! Bây giờ dùng có được không?”
“Nói.” Giọng nói lãnh đạm, ngắn gọn dứt khoát, đúng là từng chữ như vàng.
“Ừm, ta muốn–” Nàng đang định nói ra, lại phát hiện bên cạnh có hai đôi mắt tò mò nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt chăm chú, hình như cực kỳ hứng thú với lời nói tiếp theo của nàng. Haizz, nghe đi, thích nghe thì cứ nghe đi, cũng chẳng có gì, tuy nhiên vẫn cảm thấy khá ngượng, “Gia, mặc kệ ta làm chuyện gì có lỗi, người đều không được đổ tội lên đầu đám hạ nhân ở Triều Phượng cung, có được không?”
Mộ Dung Cảnh đôi mắt lạnh lùng thoáng loé sáng, ẩn giấu sự bất ngờ nhìn Trầm Tố Nhi.
Sơ Tuyết cũng mỉm cười mắt tròn xoe nhìn, khó hiểu, nhưng dường như nhận ra được gì đó.
Vẻ mặt Trần Thủ ngược lại có thêm vài phần ngưng trọng, lúc nhìn Mộ Dung Cảnh, Mộ Dung Cảnh chỉ nhẹ lắc đầu, không có biểu hiện gì.
“Gia, người đáp ứng không?”
Sau một lúc lâu, Mộ Dung Cảnh thong thả phẩm trà, còn cầm lên một miếng điểm tâm nhẹ nhàng nhai.
Thấy hắn không đáp lại, đôi mi thanh tú của Trầm Tố Nhi nhẹ nhíu, lộ ra vẻ lo lắng.
Phiền toái, nếu như hắn không đáp ứng, sao nàng có thể một mình trốn đi chứ?
“Gia, đừng có giả bộ uyên thâm như thế được không? Cứ như vậy làm người khác mệt mỏi quá……” Cảm thán chân thật nhất đến từ nội tâm.
Nếu ngày nào cũng phải đoán đi đoán lại cùng một tên gia hoả cao thâm khó dò, sao mà không mệt mỏi được? Đại não hoạt động quá độ, dễ sinh ra cảm giác chán ngán.
Mộ Dung Cảnh hỏi: “Ngươi khẳng định muốn làm như vậy?” Nàng có phải coi lời hứa trân quý của hắn là rác rưởi không? Lần đầu, đã lãng phí như thế, lần thứ hai, lại là vì một đám nô tài?
“Khẳng định!” Yêu cầu quá hợp lí, không có lý do gì để không làm mới đúng.
Tim Mộ Dung Cảnh thoáng đập nhanh hơn, như bị ma quỷ xui khiến mà gật đầu đáp ứng, “Được. Tùy ngươi.” Ngốc nghếch!
“Ha…… Cám ơn, Sơ Tuyết và Trần đại nhân làm chứng.” Trầm Tố Nhi thở phào nhẹ nhõm,
Sau đó–
Vẻ mặt mỗ nữ lại biến đổi, nhìn chằm chằm Trần Thủ như có ý đồ gì đó.
Ba vị lập tức cảnh giác.
Hôm nay vẻ mặt của nàng quá phong phú! Quá bình thường!
Dựa vào kinh nghiệm lâu nay với người nào đó mà nói, quá bình thường tức là bất bình thường.
Quả nhiên–
“Trần đại nhân, ngươi…… kết hôn, ặc, có hôn phối chưa?” Ngôn ngữ hiện đại thỉnh thoảng vẫn nhầm lẫn.
Bỗng dưng hỏi thăm, làm Trần Thủ giật mình, ai mà ngờ được nàng ấy lại đột nhiên hỏi việc này?
Mộ Dung Cảnh cùng Sơ Tuyết nghi hoặc nhìn Trầm Tố Nhi.
Mỗ nữ rất chân chó nhếch miệng cười cười, chưa đến Hoàng Hà tâm chưa chết (Chưa đến phút cuối cùng chưa từ bỏ), tiếp tục hỏi: “Có hay chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Thế có người trong lòng chưa?” Hỏi có chút sốt ruột, càng sốt ruột làm người khác càng biết rõ nàng có mục đích riêng, không phải là nhìn trúng người ta chứ??
Trần Thủ cương nghị hai má hơi đỏ lên, lộ ra sự ngại ngùng hiếm thấy, ấp a ấp úng không biết phải trả lời thế nào.
Đại nam nhân thuần khiết?! Trầm Tố Nhi ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm Trần Thủ không tha, ánh mắt sáng rực rỡ kia như vừa phát hiện thấy bảo vật.
“Khụ khụ!” Mộ Dung Cảnh ho nhẹ cảnh cáo, khuôn mặt tuấn tú thoáng trầm xuống, “Uống trà! Cấm nói chuyện.” Ánh mắt kia của nàng làm hắn càng nhìn càng thấy khó chịu, dám ở ngay trước mặt hắn mà quang minh chính đại nhìn một nam nhân khác, trong mắt không còn Hoàng đế là hắn chắc?!
“Dạ.” Trần Thủ được cứu, rất xin lỗi liếc mắt nhìn Trầm Tố Nhi, rồi lập tức như có cố kỵ không dám nhìn nữa. Trong lòng không khỏi nghĩ, hoá ra Hoàng Thượng cũng là một bình dấm chua……
Trầm Tố Nhi bất mãn bĩu môi, chán nản nghiêng người trừng mắt với Mộ Dung Cảnh.
Mục tiêu tạm thời bị chết yểu rồi, Tiểu Dung à, thật xin lỗi, hạnh phúc sau này, ngươi tự mình nắm lấy đi..
Mộ Dung Cảnh đang hờ hững uống trà, tất nhiên không nhìn thấy động tác của nàng.
Mỗ nữ thấy chán, nghĩ nghĩ, lại nhìn về phía Sơ Tuyết, phát hiện ra hôm nay Sơ Tuyết rất ít nói, có phải vì bị mình bỏ quên không mình?
“Sơ Tuyết à!……” Âm cuối cố ý kéo thật dài.
Mắt của Sơ Tuyết chuyển từ chén trà sang khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng kia, trong mắt là thắc mắc.
Nàng rất muốn nói một câu xin lỗi, mà lời nói đến bên miệng rồi lại không nói được, lo rằng nói mấy câu dư thừa sẽ làm Mộ Dung Cảnh nghi ngờ.
Dần dần, qua thời gian một chén trà, Trầm Tố Nhi cười nhẹ xin lỗi, đứng dậy. “Thật có lỗi, ta đi chỗ này một lát.”
Mộ Dung Cảnh hỏi thẳng: “Ngươi muốn đi đâu?”
Trầm Tố Nhi ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng nói: “Đi tiểu……” Người có ba việc gấp, cớ này rất hay.
Mộ Dung Cảnh vẻ mặt hoà hoãn lại, dường như không còn nghi ngờ gì nữa. Lúc này, ánh mắt của hắn hướng về phía Trần Thủ, Trầm Tố Nhi đi tiểu tiện, hắn đường đường là Hoàng đế tất nhiên là sẽ không đi ra cùng. Nhiệm vụ rất hợp lý đã đổ lên người Trần Thủ.
Sơ Tuyết vừa định nói gì đó, nhưng so với Trần Thủ đã chậm hơn một nhịp.
Trần Thủ nói: “Để ta đi cùng tiểu thư.”
“??!” Trầm Tố Nhi đầu sinh hắc tuyến, đi nhà xí mà cũng bị giám thị? Dù sao, Trần Thủ so với Mộ Dung Cảnh đi theo thì đỡ hơn nhiều, nhưng mà– nếu nàng trốn, có phải trách nhiệm lại đổ lên Trần Thủ? Mâu thuẫn, cứ như đang làm hại Trần Thủ. Mồ hôi, hối hận chết mất, yêu cầu vừa nãy phải thêm một chút, đổi thành mọi chuyện của nàng đều không liên quan đến người khác, sao lại chỉ giới hạn ở Triều Phượng cung thế này?
Trầm Tố Nhi dưới sự dẫn dắt của Trần Thủ, bước ra hậu viện. Đến đoạn rẽ, lơ đãng quay đầu lại, thật xin lỗi nhìn Sơ Tuyết.
Trần Thủ kéo một điếm tiểu nhị, hỏi vị trí nhà xí.
Điếm tiểu nhị chỉ phương hướng, nói rẽ hai lần là đến.
Trầm Tố Nhi đi qua một hành lang gấp khúc, không nghĩ rằng sau Tuý Nguyệt lâu còn rộng hơn cả đằng trước, đại viện vừa rộng vừa sâu!
Cuối cùng qua một chỗ rẽ, ở chỗ hẻo lánh sát tường tìm được nhà xí.
Lại phân ra bên nam bên nữ, rất tiên tiến.
Trầm Tố Nhi có chút do dự đứng bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ xấu hổ, “Trần đại nhân à, ngươi…… có thể đứng xa một chút được không?”
“Hả?” Khó hiểu, rồi hình như hiểu ra gì đó. Trần Thủ lui lại vài bước.
“Lùi tới chỗ ngoặt kia kìa, cứ có cảm giác là đang có người nhìn……”
“Nương nương–” Trần Thủ khó xử, đứng xa quá, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ là không kịp đến cứu.
Trầm Tố Nhi biết suy nghĩ của Trần Thủ, nhưng bản thân cũng có suy nghĩ riêng, hắn đứng gần như vậy, nàng vừa bước ra ngoài, hắn đã nhìn thấy luôn, thế thì trốn thế nào được. “Không có chuyện gì đâu, ngươi xem đi cả buổi sáng có chuyện gì xảy ra đâu? Hơn nữa, ta có thói quen không tốt lắm, vừa nghĩ tới có người…… thì việc kia…… việc kia……” Xấu hổ, cả khuôn mặt tràn đầy xấu hổ.
Trần Thủ càng xấu hổ hơn nàng.
Dù sao nàng đường đường là Hoàng Hậu, mà hắn chỉ là một chức quan nho nhỏ, nhưng hai người nói thế nào, cũng là cô nam quả nữ.
Kết quả Trần Thủ vẫn làm theo lời Trầm Tố Nhi nói, lui đến chỗ ngoặt.
“Nhưng…… ngươi có thể xoay người nhìn sang chỗ khác không……” Từ phía xa xa hét lên một yêu cầu nữa.
Chỉ đi nhà xí thôi, mà yêu cầu còn nhiều đến vậy.
Trầm Tố Nhi đánh giá xung quanh.
Âm thầm quẫn, khổ rồi! Trần Thủ tuy làm theo lời nàng nói, nhưng dù sao cũng là một đại nội thị vệ kinh nghiệm phong phú. Hắn chọn chỗ đứng, tất cả lối ra lối vào đều bị hắn giám thị khống chế. Đương nhiên, hắn không phải đang phòng ngừa nàng chạy trốn, mà phòng ngừa có người khả nghi ra vào.
Đau khổ, tính toán thiếu mất rồi.
Lại buồn rầu ngẩng đầu, nhìn tường cao phía sau nhà xí.
Nếu muốn ra ngoài, mà không bị Trần Thủ phát hiện, thì chỉ còn cách trèo tường này ra.
Bất đắc dĩ, nàng là một nữ nhân bình thường hơn cả bình thường, không biết bay cũng không biết độn thổ, khinh công, võ công ở cổ đại hoàn toàn không biết.
Nhìn tường cao lắc đầu cảm thán, “Bây giờ mà có thang thì tốt biết bao……”
Bỗng nhiên, mắt chợt loé sáng, trong đầu đã nghĩ ra kế.
Nàng cố ý đóng cửa nhà xí thật mạnh, rồi hô: “Trần đại nhân! Có thể giúp ta một chuyện nhỏ được không.”
Trần Thủ nghe vậy, mắt nhìn lướt qua nhà xí, không hiểu sao hai má đỏ lên, hỏi: “Nương nương, chuyện gì thế?”
“Ô ô! Nơi này lại không có giấy……” Giọng nói đau khổ còn thêm tám phần đùa giỡn.
Trần Thủ xấu hổ. Hình như không ngờ gặp phải tình huống này, rất tự nhiên nói: “Đừng sốt ruột. Người đợi một lát, ta lập tức đi lấy.” Dứt lời, người đã đi tới đại sảnh.
Trầm Tố Nhi ló đầu ra khỏi cửa nhìn, thấy Trần Thủ vừa quay đi, nàng lập tức như tên trộm lén lút đi ra, quần áo hoàn hảo như lúc đầu, làm gì có dấu hiệu nào là vừa đi tiểu tiện hay đại tiện.
Vén làn váy dưới chân, đang định đi qua cổng vòm, không ngờ–
Bỗng dưng đụng phải một lồng ngực rắn chắc, mùi hương nam nhân rất dễ ngửi xông vào mũi.
“A……” Kình hoàng hét lên, đột nhiên hiện ra một người ai mà không sợ chứ?
Ngay sau đó, một bàn tay lớn rất có lực ôm lấy eo mảnh khảnh của nàng, rất mạnh mẽ vừa động tay đã ôm nàng vào lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Tố Nhi đụng vào ngực hắn, mũi bị đau, khổ quá đi mất! Người này là ai, đang định ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên lại cảm thấy cả người nhẹ đi, đã bị người ta ôm lấy nhảy lên tường cao. Sợ bị té xuống, theo bản năng, đôi tay nhỏ bé của nàng gắt gao bám lấy quần áo nam tử kia, chỉ nhún chân một cái đã bay vọt lên tường cao rồi.
Ngàn vạn lần đừng ngã xuống!
“Buông nàng ra!” Một giọng nói lạnh thấu xương bỗng dưng vang lên.
Trầm Tố Nhi khẽ giật mình.
Giọng nói là của Mộ Dung Cảnh?!
Mồ hôi mồ hôi! Sao lại thế này? Vừa rồi lúc đụng phải ngực người này, nàng còn tưởng là Mộ Dung Cảnh! Cứ tưởng ý định chạy trốn của mình đã bị phát hiện. Cũng vì động tác của người này tuy độc đoán, nhưng lại cực kỳ nhẹ nhàng…… ặc, hơi giống động tác hằng ngày của mỗ Hoàng đế.
Nam nhân ôm Trầm Tố Nhi đứng trên tường cao, không nói gì cả.
Thời gian trôi qua Trầm Tố Nhi cũng bình tĩnh lại, đầu cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Trong không khí, có một mùi thơm thoang thoảng toả ra từ người nam nhân kia, ngửi vào đặc biệt thấy thoải mái, cũng làm người khác thấy an tâm.
Nàng len lén mở mắt, đập vào mắt là bộ quần áo màu xanh thanh thoát, mắt dịch lên phía trên, đến cằm với đường cong hoàn mỹ, nhìn cũng không rõ lắm, bởi vì nam nhân này đeo mặt nạ nửa khuôn mặt, giống mấy mặt nạ hồ điệp trong vũ hội hoá trang, chỉ lộ ra phần từ miệng trở xuống, nhưng hoàn mỹ đến mức làm người khác cực kỳ muốn nhìn trộm diện mạo đầy đủ, không được nhìn trong lòng lại ngứa ngáy khó chịu.
“Buông nàng ra, người rời đi.” Mộ Dung Cảnh lặp lại.
Trầm Tố Nhi vừa nghe, muốn hộc máu!
Hắn lại có thể nói ra lời này?!
Câu đầu tiên không có vấn đề, rất cảm động! Câu thứ hai, lập tức làm nàng chóng mặt, có ý gì?!
Thái độ của Mộ Dung Cảnh, rõ ràng là quen người nam nhân này, cho nên mới nói chỉ cần buông nàng ra là có thể rời đi, hoàn toàn không phải tác phong và hành động của hắn thường ngày.
Trầm Tố Nhi vốn định giãy dụa, nhưng mà rất thức thời im miệng, chỉ vài câu đối thoại đơn giản, đồ ngốc cũng biết không phải nàng giãy giụa là thoát thân. Trước mắt nam nhân này trên người không toả ra mùi nguy hiểm, chỉ thấy sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không hiểu sao làm người khác thấy rất an tâm, kỳ quái là nàng cũng không hiểu loại cảm giác an tâm này xuất phát từ đâu, hình như là thật sâu trong linh hồn, ở chỗ sâu nhất không chạm tới được!
Có chút quen thuộc, cũng có chút rung động, xen lẫn một tia hưng phấn.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Đối mặt với cảm giác của chính mình, Trầm Tố Nhi cũng cảm thấy kinh ngạc……
Đồng thời, nam nhân kia im lặng không nói, một đôi mắt trong suốt thanh tịnh dừng trên người Mộ Dung Cảnh, mà hai tay ôm lấy Trầm Tố Nhi lại rất kiên định. Đôi môi xinh đẹp khẽ mở, giọng nói ôn nhuận như ngọc đặc biệt mê người, “Một canh giờ, ta sẽ đưa nàng trở về đây.”
“Nàng bây giờ là nữ nhân của ta.” Mộ Dung Cảnh thái độ kiên quyết, cũng vô cùng lạnh lùng.
Nam tử áo xanh thanh thoát kinh ngạc một chút, dần dần, đôi mắt hơi nheo lại, lộ ra sự tìm tòi nghiên cứu, “Mộ Dung Cảnh, ngươi làm sao vậy?” Trong lời nói lộ ra sự nghiền ngẫm, cũng lộ ra một tia lạnh lùng cùng cảnh cáo.
Một câu hỏi thăm rất bình thường, lại như gió lạnh mùa đông, lạnh lùng, từng làn gió từng làn gió thổi vào người Mộ Dung Cảnh, làm dòng máu trong người hắn như đông cứng lại. Mặc dù hắn thân là đế vương, nhưng cũng có người hắn không thể đắc tội, cũng đắc tội không nổi.
Quan trọng nhất người không có lý lẽ lại chính là hắn.
Biết rõ quan hệ Trầm Tố Nhi với hắn, là một người ngoài thì không nên chen chân vào.
Bàn tay trong áo Mộ Dung Cảnh nắm chặt lại, sau một lúc lâu, giọng điệu hoà hoãn hơn, thỏa hiệp, “Một canh giờ, trẫm đợi……”
“Ừm, đa tạ.” Nam nhân này thân thể như liễu, khinh công tuyệt diệu, nhẹ như gió bay xuống phía bên kia tường. Trong một ngõ nhỏ hoang vắng, hắn ôm Trầm Tố Nhi từng bước từng bước đi về phía trước, không thấy vội vã chút nào, rõ ràng giữa ban ngày cũng không sợ người khác nhìn thấy.
Trầm Tố Nhi trầm mặc.
Chuyện hình như càng ngày càng phức tạp.
Mộ Dung Cảnh với nam nhân này có quan hệ gì? Mà nàng– không, chính xác là chủ nhân thân thể này có quan hệ gì với nam nhân này? Bởi vì nàng khẳng định từ lúc mình xuyên qua đến đây, chưa từng gặp qua nam nhân này, càng đừng nói có quan hệ ái muội gì hết.
Trực giác mách bảo hắn sẽ không hại nàng, cho nên nàng cũng không thấy sợ.
“Tố Nhi, có nhớ ta không?” Giọng nói run run, khó nén sự kích động trong lòng.
Thâm tình, thấm vào tận xương tuỷ, lại như tương tư.
“Hả?……” Nghi hoặc, ngươi là ai chứ?
Bỗng dưng, nam nhân dừng bước, trong mắt dập dềnh sự nghi hoặc cùng đau đớn– còn có cả rung động!
Người trong lồng ngực ánh mắt nghi hoặc, lại có gì đó xa lạ!
“Ngươi là ai?” Hắn bật ra lời chất vấn.
Bởi vì kích động, hai tay cố chấp ôm lấy nàng không buông ra.
Trầm Tố Nhi ngẩn người, chẳng lẽ mình đoán sai? Người nam nhân trước mắt nhận lầm người? Mồ hôi mồ hôi, nhận lầm ngườii? Giữa ban ngày ban mặt?! Ngu ngốc! Khẳng định là không đúng, hắn nhận lầm nàng chẳng lẽ ngay cả Mộ Dung Cảnh cũng nhận lầm chắc? Không phải! Lúc ấy hắn còn gọi cả tên Mộ Dung Cảnh mà!
Không hẹn mà tới, sự cảnh giác trong lòng càng không ngừng tăng lên, nếu thật là như thế, nàng mà xử lý không tốt, chuyện tiếp theo đúng là TMD (con mẹ nó) khó dò……
“Vị đại ca này, xin người trước tiên buông ta ra rồi nói tiếp.” Trầm Tố Nhi cười ngượng ngùng, có chút nịnh nọt.
Nghe thấy giọng nói của nàng, trong mắt nam nhân này hiện lên một tia an tâm. Hai tay vẫn không buông ra, hoặc cũng có thể nói, hắn không cần phải nghe lời của nàng. Bỗng dưng, hắn mạnh mẽ ấn nàng tới bên tường, cúi đầu ngậm lấy cặp môi đỏ mọng kiều diễm của nàng, nụ hôn độc đoán mà tham lam, nhưng lại không mất đi sự dịu dàng mềm mại cùng thương tiếc……
Không thoát được nụ hôn tập kích này……
Trầm Tố Nhi sắp hôn mê, trong lòng dâng lên sự sốt ruột căng thẳng trước nay chưa từng có, sao lại xui thế này? Muốn chạy trốn, cũng không phải là trốn vào ngực của nam nhân khác, lại càng không muốn bị người khác cường hôn!
Từ lúc xuyên qua tới cổ đại tới giờ chỉ mới hôn một nam nhân duy nhất là Mộ Dung Cảnh.
Tức giận! Cộng thêm ấm ức! Tức giận từ tận đáy lòng. Nhịn không được bắt đầu chửi bới mỗ Hoàng đế: Mộ Dung Cảnh đáng chết, lại trơ mắt để người ta mang ta đi!
“Lưu manh! Buông ta ra!” Trầm Tố Nhi bắt đầu phát ra sự chống cự chậm chạp, liều mạng, dùng hết sức lực, hung hăng đẩy nam nhân này ra.
“Tố Nhi! Đừng giận nữa, đều là ta không tốt. Thật xin lỗi…… hại nàng bị oan ức tủi thân. Rất nhanh thôi, tin tưởng ta, rất nhanh thôi ta sẽ đưa nàng rời khỏi nơi đây, rời khỏi Hoàng cung……” Nam nhân dịu dàng ấm áp như nước trong mắt hiện lên sự bị thương, cùng áy náy sâu sắc, hoàn toàn khác thần thái vừa rồi nói chuyện với Mộ Dung Cảnh.
“Cút! Giận con mẹ nó ấy, bản tiểu thư không muốn gặp lại ngươi!” Trầm Tố Nhi gần như là rống lên. MMD, dám cường hôn bản tiểu thư? Không biết loại chuyện này là phải hai bên tình nguyện hả– đột nhiên ngay lúc này nhớ lại một màn mình cường hôn Mộ Dung Cảnh, dừng lại suy nghĩ vô sỉ! Sửa lại là—Dừng! Ít nhất lúc này là phải hai bên tình nguyện.
Trầm Tố Nhi tay chân đấm đá loạn lên.
Chết mất! Đây là lần đầu tiên từ lúc tới cổ đại nàng phát hoả lớn như vậy, lần đầu tiên đánh người!
Trong lòng không hiểu sao dâng lên sự tủi thân, hốc mắt đỏ lên, nắm tay nhỏ nhắn đánh vào người nam nhân trước mắt, trong lòng lại mắng một người khác, Mộ Dung Cảnh đáng chết! Cũng chẳng thấy ngươi tới! Dám đem nàng ném ột nam nhân khác…… Chết tiệt! Chết tiệt! Một canh giờ? Một canh giờ cái gì chứ?! Một canh giờ đã đủ cho người ta ăn xong lau sạch rồi. Ô! Hoàng đế chó má gì chứ, Hoàng đế con bà nó chứ!
“Tên vô lại! Rốt cuộc cũng không thấy ngươi tới……” Mắng mắng, nước mắt tủi thân lăn xuống.
Bỗng dưng, nắm tay bị một bàn tay to rộng nắm lấy, nhẹ kéo, ôm nàng vào ngực.
“Tố Nhi, thật xin lỗi. Ta biết nàng chắc chắn sẽ hận ta…… sẽ oán ta, thật xin lỗi. Cho ta chút thời gian…… Ta nhất định sẽ đến đón nàng.” Nam nhân cực kỳ bất đắc dĩ. Lúc này, hành động của Trầm Tố Nhi, rất dễ bị người ta hiểu lầm thành giận dỗi trẻ con, oán hắn, hận hắn, nhưng mà, cũng có nghĩa là trong lòng nàng có hắn, còn yêu hắn……
Dần dần, Trầm Tố Nhi bình tĩnh lại.
Nước mắt cũng ngừng rơi.
Chuyển sang mắng chính mình một câu, khóc cái gì mà khóc? Mấy chuyện chó má! Không phải là cho nam nhân xa lạ chút tiện nghi thôi sao? Coi như là bị chó cắn một cái, không phải là xong sao?! Hừ hừ, tính toán gì chứ? Có lên giường cũng chẳng sao, dù sao thân thể này là của người khác, linh hồn là của ta thôi, ta chẳng thèm quản chỉ hưởng thụ không được sao? MMD, đồ chết tiệt!
Không có ai tốt hết!
Hừ hừ, không bao giờ gặp lại nữa!
Nàng đẩy nam nhân ra, liếc cùng không thèm liếc, hằm hằm bước về phía trước, đi càng lúc càng nhanh……
Trầm Tố Nhi đi một lúc lâu, vẫn thấy nam nhân đó yên lặng đi theo sau nàng, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Làm sao đuổi hắn đi được bây giờ?
Theo cá tính của nàng, nếu càng lạnh nhạt, thì là đang muốn đuổi người. Nhưng mà phản ứng này đối với một nữ nhân mười lăm tuổi, thì như đang tuỳ hứng giận dỗi trẻ con, như vậy ngược lại lại càng làm nam nhân mang mặt nạ muốn đi theo. Nếu hắn phát hiện ra mình không phải là Trầm Tố Nhi thật sự thì làm sao? Giết chết nàng?! Hay là bắt nàng tới gặp đạo sĩ ở đâu đó, hàng yêu trừ ma?
Giả bộ, giả bộ, cứ tiếp tục giả bộ được bao lâu thì tốt bấy lâu, tất nhiên nếu nam nhân này không chút nghi ngờ thì càng tốt.
Nàng đứng lại, hắn cũng đứng lại.
Nàng đi, hắn cũng đi.
Nàng tức giận quay lại trừng mắt với hắn, hắn lại dịu dàng cười xin lỗi với nàng.
Cho dù mang mặt nạ không nhìn rõ được toàn khuôn mặt, nhưng Trầm Tố Nhi cũng biết là không tồi. Bởi vì một nửa lộ ra đã hoàn mỹ kinh hoàng khủng hoảng như thế rồi. Nhưng mà, trước mắt trong lòng vẫn tức giận, đã lấn át sự tò mò hiếu kỳ diện mạo hắn.
“Này! Đừng đi theo ta, có được không?! Ta cùng ngươi không quen không biết.” Nàng hung hăng trừng mắt. Không ngờ, lại đổi lại nụ cười dịu dàng bao dung như gió thổi, đẹp đến nhập vào lòng người của nam nhân đó.
“Ta bảo cút, chứ không bảo ngươi cười. Đừng có đi theo ta được không?” Trầm Tố Nhi rất muốn đầu hàng.
Biết mình tạm thời không gặp nguy hiểm đến tính mạng, hành động cũng ngang ngược, tuỳ hứng, dường như là kết quả đương nhiên vậy! Mặc kệ hắn, trước mắt quan trọng nhất là làm cách nào chạy trốn, ra được khỏi thành? Làm sao đây? Vốn tưởng rằng dứt được Mộ Dung Cảnh bọn họ là xong, nhưng mà, trước mắt lại có nam nhân nhìn chằm chằm mình, hình như không dễ cắt đuôi!
“Tố Nhi, đừng giận nữa……” Giọng nói rất ấm áp, thỏa hiệp, tràn đầy tình cảm cùng sủng nịnh. Nam nhân hình như đang chờ nàng hết giận, đợi nàng tha thứ cho hắn.
“Được rồi, ta không tức giận thì ngươi sẽ cút luôn chứ?”
“Không.”
“Dừng!” Đang đùa ta chắc.
Trầm Tố Nhi đi hết ngõ, ra tới đường cái.
Nam tử mang mặt nạ, vẫn thoải mái ung dung đi theo sau nàng, làm người đi đường ai cũng chú ý.
Bỗng dưng, Trầm Tố Nhi dừng bước, trừng mắt với nam nhân trước mặt, giọng nói ai oán: “Đại ca, ta bản thân rất ít khi đi ra ngoài. Ngươi hại ta bị người khác chú ý! Có thể cách ta xa xa một chút có được không……”
Nam nhân nhẹ nhàng cười, khóe miệng hơi giương lên, vô cùng đẹp mắt, nhẹ đáp lại: “Không liên quan tới ta, là tại nàng…… quá xinh đẹp.”
Phụt! Trầm Tố Nhi ngất rồi……