Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 24: Hậu cung! Ai hận ta nhất?


Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 24: Hậu cung! Ai hận ta nhất?


Ai muốn mạng của nàng? Ai hận nàng vậy chứ?
Kỳ quái! Vừa mới tới hoàng cung, một chút cũng không nhớ nổi đã đắc tội với ai?
Hơn nữa, nàng có đắc tội người khác sao?
Ngoại trừ Tiếu quý phi thì làm gì còn ai.
Nhưng mà, Tiếu quý phi đã nói không phải nàng ta làm, mà ta lại rất tin tưởng nàng ấy.
“Quý phi, ngươi có biết trong hậu cung ai hận ta nhất không?”
“Hừ……” Tiếu quý phi cười lạnh, không lưu tình chút nào mà nói luôn:
“Ai chẳng hận ngươi, ngươi có đáng yêu thế nào cũng chẳng ai để vào mắt. Hận ngươi, là vì ngươi chiếm mất vị trí Hoàng Hậu. Không để ngươi vào mắt, là vì ngươi một chút cảm giác uy hiếp người khác cũng không có, trong đêm tân hôn đã nàng nữ nhân thất sủng, làm sao có ngày ngẩng đầu lên được chứ?
Đấy là những điều ta nghĩ, đã dám nghĩ tất nhiên sẽ dám nói.
Ngươi lại bị Hoàng Thượng cấm cung, việc đó cũng là do ta làm, bởi vì ta tức giận. Thọ yến của ta, Hoàng Thượng, Hoàng Thái Hậu đều tới, ngươi lại cố tình không đến, làm ta mất mặt. Dù sao, hiện tại xem ra…… ta nghĩ sai rồi. Ngươi giả bộ rất tốt, ngay cả Trần công công cũng đối với ngươi cũng phải mã thủ thị thiêm (nhìn mặt mà làm). Hoàng Thượng…… Hừ, xem ra chỉ có ta là đồ ngốc.”
Trầm Tố Nhi trợn trắng mắt, Tiếu quý phi quả nhiên là một người thẳng thắn.
Nàng nghĩ qua cũng hiểu được, vì sao Tiếu quý phi nói nàng đắc sủng, thì thào, “Trần công công? Hoá ra là vì thế a……”
Nghĩ đến đây, Trầm Tố Nhi cười, giải thích: “Hắn là hoàng đế phái đến giám thị ta. Ha ha, đừng hiểu lầm, các ngươi tranh tranh sủng của hoàng đế tới chết đi sống lại, ta lại hoàn toàn không có hứng thú. Nhưng mà mạng nhỏ, chỉ muốn cố giữ lại mạng nhỏ của mình, sống lâu thêm vài ngày mà thôi.”
Trầm Tố Nhi nói vậy, Tiếu quý phi lại không cho là thế.
Một khi đã ở trong cung lâu như vậy, việc này tất nhiên là hiểu rõ.
Trong hậu cung, Trần tổng quản là người hiểu và đoán được tâm tư của Hoàng Thượng, cũng có khả năng nhìn sắc mặt đoán ý, có thể lên tới chức tổng quản thái giám, cũng biết được không phải là nhân vật bình thường rồi, là người xử lý mọi việc ổn thoả, bình thường có được không ít đồ tốt từ các phi tần.
Nhưng mà Trầm Tố Nhi lại đau khổ, Tiếu quý phi nói mọi người đều hận nàng sao? Mục tiêu nhiều như vậy, muốn tìm ra thích khách khó lại càng thêm khó.
Trầm Tố Nhi hỏi: “Ngươi có biết…… trong hậu cung còn nữ nhân nào biết võ công nữa không?” Hoá ra thói quen của nữ nhân cổ đại cũng lắm ghê? Theo lý mà nói, phải là không nhiều mới đúng chứ, bình thường bậc đế vương có tuyển phi tần biết võ không nhỉ? Chắc là không, lúc tuyển phi, chắc là cái này cũng bị xem nhẹ. Ta đoán là sợ lúc XXOO, nữ nhân đột nhiên động tay động chân, tính mạng cũng không giữ lại được.
“Ai mà biết? Trên đời này nữ nhân luyện võ cũng không có nhiều. Hừ!” Tiếu quý phi ánh mắt quét qua nàng, còn có chút vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.
“Ha ha, ngươi không phải là trong số ít đó sao?” Trầm Tố Nhi thoải mái cười, làm cho bầu không khí xung quanh không còn thế giằng co nữa.
Khó trách Tiếu quý phi lại thành cây đón gió (người bị nghi đầu tiên).
Trong hậu cung, phi tần biết võ công mọi người đều biết chỉ có nàng thôi.
“Chưa hề nghĩ tới việc giết ngươi! Tất nhiên không phải ta làm.”
“Ha ha!……” Trầm Tố Nhi vừa cười, “Biết rồi, không làm là không làm, sao không nói thẳng ra?” Bỗng nhiên, dừng lại! Có cảm giác vừa hỏi một câu dư thừa, đã sớm biết là, Tiếu quý phi kêu oan, không một ai tin tưởng, Hoàng đế ngồi trên long ỷ cao cao cũng chỉ xem chứng cứ để nói chuyện.
Trầm Tố Nhi thấy vẻ mặt Tiếu quý phi tối sầm lại, vội vàng giải thích:
“Ta không cố ý đâu, không ai tin thì không ai tin, nhưng cũng không phải là ai cũng không tin mà, ít nhất có ta tin tưởng ngươi. Đúng rồi, Sơ Tuyết cũng tin tưởng ngươi.” Thời điểm quan trọng, vẫn nói tốt cho Sơ Tuyết, tuy nhiên sau khi tên kia nghe được thích khách là nàng ta, phản ứng cũng thay đổi…… Ách, tự động lược bỏ đi.
Tiếu quý phi hai mắt xúc động.
“Ngươi nghĩ kỹ lại xem, ngươi có đắc tội người nào không?” Trầm Tố Nhi lại hỏi tiếp.
“Có ý gì?” Tiếu quý phi nghi hoặc.

Trầm Tố Nhi hai mắt trợn tròn kích động.
Vừa rồi ta còn thấy bội phúc, nữ nhân này có cái gì giống hiệp nữ chứ? Ngốc nghếch.
Trầm Tố Nhi cũng không muốn tốn thời gian, nói thẳng:”Thích khách ngoại trừ muốn giết ta, thì mục tiêu loại trừ chính là ngươi. Nghĩ lại đi, sao trong đình viện lại có bông tai của ngươi? Còn nữa, sao quần áo thích khách lại ném vào ao trong tẩm cung ngươi? Hậu cung ao hồ lắm như thế, mục tiêu rất rõ ràng, thích khách đã lo chu toàn đường lui, giết ta, sau đó giá hoạ cho ngươi.”
Tiếu quý phi ngây cả người.
Nàng trong lòng oán trách nhưng lại không nghĩ tới việc này.
Trầm Tố Nhi tiếp tục nói ra suy nghĩ trong đầu: “Cũng có thể là biết ngươi có võ công, thích khách muốn giết ngươi nhưng lại không nắm chắc mười phần, nên mới thông minh dùng kế hãm hại, một hòn đá trúng hai con chim. Diệt trừ ta, cũng đồng thờ xử lý được cái đinh trong mắt là ngươi. Ta càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của thích khách rất thâm sâu, hơn nữa cũng rất tỉnh táo. Lúc thấy không thể giết được ta, vẫn nhanh chóng tới Vạn Nghi cung……”
Mọi chuyện nghĩ theo phương diện này, có vẻ là có manh mối hơn.
Người này đường đi, mọi chuyện trong cung, rất nắm rõ, hơn nữa cũng quen thuộc Vạn Nghi Cung.
Tiếu quý phi nói chuyện với Trầm Tố Nhi được một lát, thì Trần tổng quản đã đi vào.
Nhắc nhở Trầm Tố Nhi nên rời đi.
Trầm Tố Nhi bước ra khỏi thiên lao, ánh sáng chói mắt, mắt chớp chớp hồi lâu mới mở ra được, nhẹ nhàng hít thở không khí trong lành bên ngoài! Cảm thán, “Đúng là hai thế giới tách biệt– A??! Quên mất một chuyện, ô ô!……”
Gào thét! Quên mất chuyện hương liệu bí mật rồi.
Thật muốn biết, để sau này đem ra ngoài bán đi lấy tiền sống cũng không tồi.
Nữ nhân mà, đối với mấy đồ này lúc nào cũng đặc biệt hứng thú.
Trầm Tố Nhi cũng không ngoại lệ.
Lúc đầu là định dùng nó để đánh lạc sự chú ý của Trần tổng quản, nhưng nói một hồi, thì lại thấy rất tò mò.
Trần tổng quản đưa Trầm Tố Nhi quay về Phượng Cung, sau đó cũng trở về chỗ Mộ Dung Cảnh báo cáo lại.
Trầm Tố Nhi trở về liền ngồi xuống vị trí chủ thượng trong phòng lớn, lại ngẩn người.
Suy nghĩ mọi chuyện rất nhập thần.
Vốn là không định quan tâm, nhưng việc này lại can hệ tới bao nhiêu mạng người có thể không quan tâm sao? Nếu hơi buông lỏng một chút, buổi tối tới tẩm thất của mình, cho luôn một đao– thì, thì không phải là chết quá oan sao? Mặc dù đã sớm biết hậu cung hiểm ác, nhưng cũng không ngờ nguy hiểm lại đến nhanh như thế? Mới làm Hoàng Hậu được có vài ngày a!
Ô ô! Nàng không phải sẽ trở thành Hoàng Hậu đoản mệnh nhất trong sử sách ghi lại chứ?
Mấy ngày nay có thể bình yên sống, Trầm Tố Nhi cũng hiểu rõ.
Thích khách không khơi đống tro tàn nhanh như vậy, bởi vì án Tiếu quý phi vẫn chưa đem ra xử.
Nếu động thủ lúc này, thì lại thay Tiếu quý phi tẩy sạch mọi nghi ngờ.
Hơn nữa, cũng vì Mộ Dung Cảnh tăng thêm thị vệ ở Phượng Cung, phái người bảo hộ nàng an toàn.
Thích khách một ngày còn chưa tra ra là ai, Trầm Tố Nhi một ngày cũng ăn không ngon ngủ không yên.
Nhưng mà–
Nàng một mình thì tra ra cái gì?
Không thể nào tra nổi, cũng chẳng có năng lực để đi tra.
Chẳng cần nói nàng đang bị cấm cung, muốn ra khỏi tẩm cung cũng là vấn đề, mà nàng cũng vừa mới vào cung, đối với con người sự việc trong cung đều không biết.

Hơn nữa, những người có thể sử dụng được, vẻn vẹn cũng chỉ có mấy nô tài thân cận, vấn đề là bọn họ– kỳ thật cũng có thể là tai mắt người khác phái tới, hoàng đế chắc chắn có một người, số còn lại là phi tần phái tới cũng không chắc, không phái tới lại có khả năng hơn.
Trầm Tố Nhi cũng không có ý trách cứ bọn họ, quy củ trong cung nhiều như vậy nàng cũng hiểu.
Bọn họ không muốn làm tai mắt, cũng không phải nô tài có thể định đoạt được.
Không làm, thì cũng có người khác làm.
Việc tra ra thích khách này, Trầm Tố Nhi không muốn để bọn họ đi làm, biết càng nhiều, đối với bọn họ lại càng bất lợi, tình cảnh cũng càng nguy hiểm. Hoàng cung chết mất Hoàng Hậu là đại sự, nhưng chết một hai nô tài cũng chỉ như giẫm chết một hai con kiến, nháy mắt đã chết không còn xác, như thể chưa từng tồn tại trên đời vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, việc tra thích khách, đúng thật chỉ một mình nàng không giải quyết được chuyện gì. Địa vị nữ nhân cổ đại phải phụ thuộc vào phẩm hàm nam nhân ban cho, đặc biệt là nhà bậc đế vương, rất kị nữ nhân tự hành động, nếu làm không tốt Mộ Dung Cảnh lại khép vào tội can thiệp triều chính, đem nàng đi xử lý thì khổ.
Nữ nhân không đủ bản lĩnh, tốt nhất giả ngây giả ngô, minh triết bảo thân. (người khôn giữ mình)
Ở chỗ này, một người cái gì cũng không biết, có khi lại sống lâu hơn.
Chỉ có một hy vọng duy nhất, Mộ Dung Cảnh tuân thủ lời hứa, chỉ gặp người ở Phượng Cung, sẽ không gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Ba năm sau đúng hẹn sẽ được xuất cung.
Tuy nhiên đến giờ vẫn chưa hiểu rõ, Mộ Dung Cảnh lúc ấy có ý đồ gì, Trầm Tố Nhi chẳng hiểu rõ lắm, cũng tạm thời không muốn hiểu rõ. Việc đó, rồi sẽ có một ngày lộ ra chân tướng, sao phải sống ba năm tự đi tìm phiền não chứ?
Biết hay không biết, kết quả nàng vẫn không thể thay đổi tình cảnh được.
……
“Phốc!” Một tiếng cười khẽ cắt ngang suy tư của Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi nâng mắt nhìn phía cửa.
Mộ Dung Sơ Tuyết mìm cười nửa đứng nửa dựa vào cửa.
Nhìn bộ dáng hắn chắc là đã đứng một lúc lâu rồi.
“Tiểu Tố Nhi, đang suy nghĩ cái gì thế? Nghĩ nhập thần như vậy.” Sơ tuyết cười nhẹ nhìn nàng.
Vị trí chủ thượng cách cửa một khoảng khá xa, nhưng hắn hình như không có ý định đi vào, mà đứng tại chỗ nói chuyện với nàng, “Biểu tình trên mặt ngươi thật quá phong phú, lúc đầu là mặt chau mày ủ, dần dần lại thành uể oải chán nản, lãnh đạm như mây như gió, ta nhận ra—trong lòng ngươi có nhiều khúc mắc, muốn hỏi thôi.”
Vì thế, vừa rồi hắn mới hỏi như vậy.
“Tiểu Tam, ngươi đến rồi.” Trầm Tố Nhi cười nhẹ với Sơ Tuyết, nói rất lễ độ. Nói đi nói lại, thì hắn cũng là một Tiểu Vương gia, muốn thể hiện thái độ bình thường với hắn, còn một thời gian nữa.
“Uh, ta đến rồi.” Cuộc nói chuyện rất bình thường.
Trầm Tố Nhi không hỏi lại, Mộ Dung Sơ Tuyết cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng có thói quen nhăn trán, nâng mắt, nhăn mày, hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng.
“Hôm nay hình như mọi người đều rất bận rộn, sao lại không có ai tới nghênh tiếp ngươi?”Trầm Tố Nhi cười nhẹ một tiếng, bước thoải mái tới chỗ Mộ Dung Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết hai mắt tối sầm lại, nỏi nhỏ: “Là ta nói không cần bọn họ hầu hạ……” Hắn lợi dụng thân phận Vương gia cho bọn họ rời đi. Việc này có nên nói ra không? Không được.
“Sao không vào phòng ngồi đi?”
“Không ngồi, ta ở đây một lúc rồi đi.”

“Ngươi cũng thật bận rộn a. Nếu bận như thế thì không cần phải thường xuyên tới thăm ta đâu.” Trầm Tố Nhi nói. Sơ Tuyết thường xuyên tới chơi với nàng, nhưng thời gian tới đây, chẳng lần nào vượt quá một canh giờ, nàng thật hoài nghi.
Thường thường là nhìn mặt, nói vài câu rồi lập tức rời đi.
Chỉ có đêm hôm đấy, chơi trò chơi một lúc lâu, chẳng may Mộ Dung Cảnh lại xuất hiện, bị ngắt ngang chừng.
“Uh, ta tiện đường đi qua, nên vào thăm ngươi một lúc.” Hai mắt Sơ Tuyết buông xuống, giấu đi ánh mắt long lanh, thản nhiên nói một câu, có cảm giác như gió mát thổi qua.
Trầm Tố Nhi giật mình.
Yên lặng nhìn Sơ Tuyết, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú thon gầy, bạch y uyển chuyển, cả người toả ra một vẻ phiêu dật tuấn nhã nói không nên lời. Nhìn kỹ, còn có vẻ âm nhu tuyệt mỹ lay động lòng người.
Nhìn qua khó có thể nhận ra là một tiểu hài tử thẳng thắn.
Theo trực giác của nữ nhân—có phải hắn đang có tâm sự không?
“Tiểu Tam, sao thế? Sắc mặt hơi tái nhợt. Có phải thân thể không thoải mái?”Trầm Tố Nhi quan tâm tiến lên phía trước, khoảng cách gần lại, rất tự nhiên vươn cánh tay trắng mềm đặt lên trán hắn.
Nghi hoặc tự nói: “Không sao a. Không bị sốt.”
Sơ Tuyết cả người cứng đờ, vẻ mặt cũng ngây ngốc.
Bỗng chốc, tính cách tiểu hài tử như quay trở lại, đẩy cánh tay mềm mại nhỏ nhắn của nàng ra, cười mắng: “Sốt với không sốt gì chứ…… Ta chẳng có chuyện gì hết.” Bộ dáng có vẻ kiêu ngạo cùng xem thường.
Giống bộ dáng lần đầu tiên Trầm Tố Nhi gặp hắn.
“Ha ha……” Người nào đó cũng cười theo, cũng mắng: “Đúng rồi, đây mới là Tiểu Tam chứ. Vừa rồi im lặng như vậy, ta lại nghĩ mình nhìn nhầm, hay là ngươi bị bệnh chứ.”
Không khí lại trở nên thoải mái, ánh mặt trời sáng lạng.
“Có rảnh không? Chúng ta qua bên rừng trúc kia đi.” Trầm Tố Nhi ra lời, cũng là lần đầu tiên.
Sơ Tuyết nhìn nhìn bên ngoài–
Sau một lúc, đầu gật gật, mắt tránh khỏi ánh mắt của Trầm Tố Nhi.
“Tốt lắm, đi thôi…… Ta định tìm ngươi, còn không biết ngươi ở chỗ nào.” Trầm Tố Nhi thấy hắn lại yên lặng nữa, đúng là không quen chút nào. Tuổi còn trẻ, thâm trầm cái gì chứ? Cứ thanh thuần mà sống không phải tốt lắm sao.
“Mai Viện. Chỗ đó ở trong cung, bình thường rất an tĩnh. Mẫu hậu cùng hoàng huynh nói, nơi đó thích hợp cho việc tĩnh dưỡng.” Lúc nói đến đây, ánh mắt Sơ Tuyết rõ ràng mang theo một tia mất mát.
Trầm Tố Nhi âm thầm phun máu.
“Tĩnh dưỡng?! Tĩnh dưỡng cái TMMD gì chứ. Người càng an tĩnh, lại nghĩ càng nhiều, bệnh càng khó khỏi. Hơn nữa, tính tình như hắn, cho sống ở chỗ an tĩnh…… Hắc hắc, không có bệnh cũng thành có bệnh.” Nàng cười ngặt nghẽo, giờ ra một ngón tay, điểm điểm lên trán của Sơ Tuyết.
Vốn hắn cao hơn nàng, một người lùn hơn hắn, lại vừa cười tươi vừa làm cử chỉ thân mật điểm điểm trán hắn, càng nhìn, lại càng cảm thấy buồn cười.
Lần này, đến lượt Sơ Tuyết mắt trợn tròn.
Ngây ngốc!
Trầm Tố Nhi nhìn lên, đầu tiên là ngẩn ra, bỗng dưng, ôm bụng cười lớn!
“Tiểu Tam, thật đáng yêu a!” Ngày thường Sơ Tuyết bộ dáng nghiêm trang, chưa từng nghĩ tới hắn cũng có biểu tình mắt trợn tròn, đúng là không phải đáng yêu bình thường, khó trách làm nàng cười tới đau cả bụng.
Hai người nói vài câu, Trầm Tố Nhi lại muốn cùng Sơ Tuyết tới Mai Viện.
Nghe hắn nói, mai hồng đã nở rộ, mùi thơm thanh mát, mời nàng tới đó thưởng mai.
Nhưng mà nàng đang bị cấm cung chẳng có cách nào.
Trầm Tố Nhi thật muốn đi xem mai.
Cuộc sống hồi ở hiện đại, không có cái thú vui tao nhã này.
“Chờ tới lúc được tha–” Lúc đó cũng là cuối xuân rồi. Còn có hoa mai nữa không? Trầm Tố Nhi dừng lại, bộ dáng quẫn, không nói nữa.
Bỗng chốc, Sơ Tuyết hai mắt sáng ngời, vội nói: “Ta tới cầu xin hoàng huynh, được không? Không chừng hắn sẽ đáp ứng?”
“Hoàng đế kia của các ngươi…… không phải đã nói, lời vàng ngọc đã nói ra, tuyệt đối không hai lời sao?”

“Nhưng mà, nếu là ta đi nói…… có lẽ…… có lẽ…… sẽ không như thế.” Sơ Tuyết nói về sau càng nhỏ giọng, bộ dáng chán nản cũng thể hiện khả năng thành công không lớn.
Thấy hắn thất vọng, Trầm Tố Nhi lại không đành lòng. Lại kéo cánh tay Sơ Tuyết đang buông thõng một bên, tay nắm nhẹ, cười dịu dàng: “Ta đáp ứng ngươi, trước khi hoa mai rụng hết, nhất định sẽ cùng ngươi thưởng mai. Ngắm mai uống rượu ngâm thơ, được không?”
Nói xong Trầm Tố Nhi trong lòng bấn loạn! Vừa nói gì thế? Hứa hẹn gì chứ? Thượng đế a, ta không phải uống nhầm thuốc đấy chứ? Việc này…… việc này……
Mỗ nữ vừa định sửa lời, lại đụng tới ánh mắt Sơ Tuyết toả sáng bắn thẳng tới, vẻ chán nản đã chuyển thành toả sáng, đôi mắt long lanh chứa đựng sự hy vọng cùng chờ mong, tinh thần sáng lạn, vẻ điềm tĩnh vừa nãy thoáng chốc đã trở nên có sức sống.
Trầm Tố Nhi lúc này mà lại cự tuyệt, cảm thấy mình có tội rất lớn!
Ô ô…… Làm sao lại đi lừa gạt một thiếu niên trong sáng vô tội chứ?
“Ha ha! Đừng nghĩ tới đổi ý, chuyện Tiểu Tố Nhi đã đáp ứng, nhất định phải làm được.” Sơ tuyết gương mặt tuấn mỹ như toả sáng, toả sáng long lanh, cười tươi so với hoa mùa xuân còn sáng lạn hơn.
Trầm Tố Nhi thật muốn ngất luôn ra đất……
Sao lại có cảm giác mình mắc mưu rồi?!
Sơ Tuyết thâm trầm ít nói với nàng, không phải là đạt tới mục đích đấy chứ?
Hoài nghi rất hoài nghi, cực kỳ hoài nghi.
Vì thế, nàng hoài nghi mắt híp lại, nhìn chằm chằm Sơ Tuyết– trầm mặc không nói gì.
Dùng sức một chút, giả bộ một chút, để hắn khẩn trương!
Quả nhiên, Sơ Tuyết vừa thấy nàng mặt trầm xuống, lập tức khẩn trương, người cứng ngắc, thiếu tự nhiên, nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, lo lắng hỏi: “Ngươi không phải đổi ý rồi đấy chứ? Chuyện kia…… ta…… có phải không nên vui mừng a? Nếu ngươi không muốn đi, cũng–”
Bỗng nhiên, Trầm Tố Nhi mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn phía sau Sơ Tuyết– giống như nhìn đã thấy người nào không nên xuất hiện?!
Sơ Tuyết thấy biểu tình của nàng, thầm kêu không xong rồi!
Có phải có người tới không?
Kinh hoảng buông luôn tay nàng ra, đứng nghiêm trang lại như quân tử, vẻ mặt cũng thay đổi, lãnh nhã (lãnh đạm nhã nhặn) trong trẻo nhưng lạnh lùng như hoa mai. Vừa rồi chân thật thuần nhất thoáng cái đã thành phong độ ngời ngờ, như một quân tử khiêm nhường, đúng là thiếu niên lang vô số nữ nhân mơ tưởng.
Hắn thản nhiên xoay người lại–
Nhưng mà đột nhiên, sắc mặt lại biến đổi.
Chẳng được một giây, khuôn mặt tuấn mỹ hai má bắt đầu đỏ lên, vẻ xấu hổ thể hiện rất rõ ràng, nghe thấy phía sau đã cười to, lại quay ngoắt lại phía sau, hai mắt u oán trừng Trầm Tố Nhi!
Đùa vui chứ! Ác ma!
“Ha ha!…… Tiểu Tam, thật buồn cười! Biểu tình vừa rồi của ngươi…… Ha ha, không được…… Ha ha!…… Rất buồn cười, ha ha……” Trầm Tố Nhi cười tới người nghiêng ngả, cơ hồ chỉ trực nằm luôn xuống đất.
“Ha ha!…… Bụng ta đau……. Mau mau cứu cứu ta…… Ha ha……”
Sơ Tuyết cũng ngồi xổm xuống, mỉm cười giơ tay lên gõ một cái lên đầu nàng!
“Tiểu ác ma, cư nhiên dám trêu ta?!” Thiếu chút nữa bị nàng doạ chết.
Chiêu này cũng dùng sao?!
Hắn lo lắng không phải cho bản thân mình, mà lo lắng cho nàng.
Nếu mấy lời đồn đãi vớ vẩn truyền ra ngoài, thân là Hoàng Hậu nàng biết làm sao cho phải?
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Sơ Tuyết.
Trầm Tố Nhi đích cười dần dần dừng lại, đột nhiên mắt buông xuống, từ đáy lòng trào ra sự chua xót.
Hắn quan tâm, làm lòng nàng ấm áp, ấm áp nhưng cùng với chua xót.
Làm sao bây giờ?!
Nàng thật sự rất muốn xuất cung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.