Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 23: Thiên lao! Chân tướng việc ám sát?
“Không, không cần!” Trong phút chốc, Trầm Tố Nhi kinh ngạc.
Mộ Dung Cảnh nói: “Được rồi, chờ ngươi trở về rồi trẫm lại đến.”
Mắt chớp chớp, tự dưng lại cảm thấy một nam nhân thô bạo đột nhiên biến thành—quan tâm sao?
Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác.
Đúng vậy, đúng vậy, nàng là tự dưng lo sợ vẩn vơ thế thôi……
Oa oa! Giật mình, hắn không phải là nhìn trúng nàng rồi chứ?
Tuy nhiên bản tiểu thư đối với Hoàng đế không có chút hứng thú, nhưng mà– có người thích mình cũng không tồi, cảm giác siêu cấp thoải mái! Nếu ở công ti có một soái ca cực phẩm thế này thích mình, tuyệt đối làm tức chết đám Tiểu Khán cho xem! Hừ hừ!
Trầm Tố Nhi chẳng hưng phấn được bao lâu, cá tính ham hư vinh thích đả kích người khác hồi xưa lại tới rồi, thở dài!– vừa rồi ta tự cảm thấy lương tâm đã sụt giảm quá rồi, không phải là chuyện tốt.
Người khác đối với mình thân thiện một chút, cũng không có nghĩa là đã thích mình.
Nhiều nhất cũng chỉ là có chút cảm tình thôi, khả năng có thể là người ta chỉ tiện thể hỏi qua, thói quen của người ta a.
Nữ nhân hậu cung nhiều như vậy, chẳng biết hắn quan tâm tới mấy nữ nhân cùng một lúc ấy.
Mồ hôi mồ hôi! Vừa rồi…… Vừa rồi còn đắc ý cái gì chứ?
Rắm?! Đúng là đồ hoang tưởng!
Trầm Tố Nhi bình thường cực kỳ lười biếng khó có lúc nào hoạt bát, cười nhẹ nhàng, lá mặt lá trái (giả bộ) một chút.
Đám người Tiểu Dong đứng một bên hầu hạ liên tục cảm động, cảm động chủ tử nhà bọn họ cuối cùng cũng khai thông rồi, đã hiểu được phải lấy lòng Hoàng Thượng.
Nếu bọn họ biết Trầm Tố Nhi mục đích hoàn toàn không giống như bọn họ nghĩ thì sẽ thế nào nhỉ?
Nàng là muốn tạm thời tạo quan hệ tốt với Hoàng đế, từ đó dựa vào chút giao tình, về sau còn có tác dụng, hơn nữa, lấy lòng chủ nhân to nhất, thì sau này sống ở hậu cung sẽ dễ dàng hơn.
Đây là kết luận của nàng sau sự kiện thích khách.
Không thể tiếp tục lười biếng nữa, phải biết thuận theo số mệnh a.
Chỗ dựa, phải tìm được một chỗ dựa lớn, tới thời điểm nguy hiểm còn có người hỗ trợ.
Hơn nữa, Hoàng Thượng còn bận trăm công nghìn việc, cũng chẳng có thời gian quản nàng.
Không làm vợ chồng, thì làm bằng hữu cũng không tồi, đúng rồi, trước kia tại sao lại không nghĩ như thế nhỉ?
Hắc hắc, tư tưởng khai thông, tâm tình Trầm Tố Nhi cực kỳ thoải mái.
Bằng hữu dễ nói chuyện hơn nhiều so với làm vợ chồng, cổ nhân có câu gì nói về chuyện này nhỉ?
Hơi cải biến một chút: Bằng hữu như tay chân, thê tử là quần áo.
Mà làm thê tử của Hoàng đế thì quần áo cũng chẳng bằng……
Theo các nàng Tiểu Dong nói, rất nhiều phi tử ngay cả cơ hội được Hoàng đế mặc một lần cũng không có, đến nay vẫn là tấm thân xử nữ.
Ách, tưởng tượng sai rồi!
Là thích một lần, không phải mặc một lần, hắc hắc, dù sao cũng cùng một ý tứ.
Chỉ là người khác nghĩ thế nào thôi.
Bữa trưa thuận lợi kết thúc, không khí tương đối thoải mái.
Bởi vì mỗ nữ có ý muốn lấy lòng, luôn theo ý tứ của mỗ hoàng đế, làm sao lại có vấn đề gì chứ?
Hoặc là nói, đây chính là kỉ niệm đầu tiên hai người khó ở chung lại ngồi canh nhau mà – không có người nào bị tức chết.
Lúc Mộ Dung Cảnh rời đi, vẫn thấy lo nên để lại Trần tổng quản cùng Trầm Tố Nhi tới thiên lao.
Trầm Tố Nhi lần này đúng là được mở mang tầm mắt.
Hoá ra thiên lao chỉ là một cách nói—rất trừu tượng, đại khái là chỉ phòng nhốt của thiên tử.
Dựa theo những gì nhìn được, kêu là địa lao mới là chuẩn xác.
Bởi vì phòng giam được kiến tạo ở dưới Hoàng thành.
Nếu một nhà lịch sử học xuyên qua tới đây khẳng định là hưng phấn đến phát điên luôn, nhưng mà dù có xuyên qua cũng chẳng làm được gì, bởi tới nơi này toàn là người cổ đại, có nói……
Hắc hắc, cũng chẳng để làm gì?
Không quay về được hiện đại, thì tri thức biết truyền cho ai.
Theo Trần tổng quản đi trên con đường rộng tới đại lao, đi một lúc, thì đến một cái cổng vào, cao 2 thước, chiều rộng cũng chẳng khác biệt lắm, tái đi xuống không biết bao nhiêu bậc thang, thì nhìn thấy một căn phòng lớn cửa mở. Bên ngoài tuy đang là giữa ban ngày, nhưng càng xuống sâu ánh sáng càng ít đi, khi đến được căn phòng lớn thì phải dùng đuốc mới nhìn rõ được.
Lịch sử thường nói đại lao ám vô thiên nhật (mịt mù tăm tối) hoá ra là tả thật.
Lúc Trầm Tố Nhi thấy rõ mấy đồ vật bày la liệt trong phòng, thì không khỏi kinh hãi, xã hội phong kiến đúng là có đủ loại hình cụ trong truyền thuyết thật, thật sự là quá đa dạng– nói vậy nơi này có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết. Bình thường nàng thỉnh thoảng lướt qua vài bộ phim kinh dị, nếu không phải là nói về người có thật, nàng không có hứng thú xem.
Trầm Tố Nhi tiếp tục đi theo Trần tổng quản bước tới.
Trần tổng quản cũng hầu hạ rất cẩn thận.
“Tổng quản đại nhân, đại lao có phân loại không?”Có chút tò mò, tới cổ đại, không tò mò mới là lạ.
“Ba loại.”
“Ba loại gì?”
“Phòng giam bình thường gọi là đại lao, còn có tử lao cùng thủy lao.” Trần tổng quản không nói chi tiết, Trầm Tố Nhi cũng không hỏi.
Nàng không hỏi nhưng cũng có thể đoán ra, chắc chắn là rất ác liệt. Trên đường đi, hai bên cứ cách vài bước chân là có một cây đuốc thắp sáng. Chiếu sáng cả con đường, ánh lửa lập loè âm u làm người ta có cảm giác u ám khó nói. Yên tĩnh và lạnh lẽo, ngoại trừ tiếng bước chân, hình như cả tiếng tim đập của mình cũng nghe thấy được.
Lại đi một lúc nữa, cứ như tới một thế giới khác vậy.
Có cảm giác như xuống tới một tầng địa ngục rồi.
Có tiếng khóc nhỏ, tiếng kêu gào, tiếng mắng chửi, tiếng dùng hình đều thê thảm ai oán như nhau.
Thanh âm hỗn tạp cùng vang lên, cực kỳ khủng bố, mang theo vài phần quỷ mị.
Không khó tưởng tượng, xuống chút nữa là có thể chứng kiến sự thảm khốc của nhân gian.
Dần dần, Trầm Tố Nhi ngửi thấy mùi thối rữa, càng đi xuống lại càng khó ngửi.
Ở chỗ này, Tiếu quý phi được nâng niu từ nhỏ làm sao có thể sống đây?
Lúc này, càng đi đường càng rộng ra, hai bên bố trí rất nhiều phòng gian, có phòng có người, có phòng không.
Người nào cũng tóc tai bù xù, bẩn thỉu không chịu nổi, người không ra người quỷ không ra quỷ, nàng nhìn qua đã thấy run sợ.
“Hoàng Hậu nương nương, đừng nhìn mấy thứ bẩn thỉu đó.”Trần tổng quản lập tức phân phó một thị vệ đi phía trước thông báo, để những người đó dọn dẹp, đừng làm bẩn mắt của nương nương.
Nếu làm kinh hách nương nương, không chỉ những người này, mà hắn là một tổng quản cũng không tránh được tội.
Lúc này hắn đã sớm nhận ra, khác với trước kia, Hoàng Thượng tâm tình hình như đều đặt ở chỗ nương nương.
Vì Trần tổng quản đã phân phó, nên một lúc sau, đã im lặng hơn rất nhiều.
Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy vài tiếng nấc.
Lại đi một lúc, qua một chỗ rẽ.
“Nương nương, tới nơi rồi.” Trần tổng quản nói một câu. (Cuối cùng cũng tới, phù!!)
Trầm Tố Nhi nhíu mày, vật chất đúng là quá tệ.
Xung quanh không biết là có mùi gì, thối vô cùng, chỉ ngửi qua đã thấy muốn nôn rồi.
Trần tổng quản cũng bịt mũi, nói với người lao đầu (người canh giữ đại lao) vài câu, nói sao lại bẩn như vậy?
Lao đầu quỳ xuống xin tha tội, giải thích là không biết nương nương lại tới chỗ này.
Trầm Tố Nhi hiểu là bọn họ đang giở giọng trịnh thượng, đúng là, đúng là trải qua trăm ngàn năm luật sinh tồn chốn quan trường vẫn không hề thay đổi.
Nàng nhiều ít gì thì cũng là có hiểu biết.
Lao phòng không lớn, ánh sáng cũng không nhiều.
Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được một nữ nhân tóc tai rối bời, mặc trang phục tử tù, còn dính vết máu loang lổ, nhìn có vẻ đã bị chịu cực hình, trong mắt Trầm Tố Nhi thì như một chú nai con nhút nhát, đôi chân ngọc mảnh mai còn bị xích lại, nhìn theo sợi xích, đầu kia của xích là trên tường.
Khuôn mặt diễm lệ, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, mắt sưng đỏ, đôi môi đỏ mạnh bị cắn nát.
Hai con mắt, nhìn thấy có người tới, không khỏi giật giật, có chút mờ mịt cùng ngây ngốc, rồi lại như chẳng nhìn thấy cái gì.
Một tiếng cũng không nói, vẫn không nhúc nhích.
……
Trầm Tố Nhi kinh ngạc! Nữ nhân này là Tiếu quý phi sao?
Thật sự là tiếu quý phi sao?!
Chỉ hai ngày thôi, từ thiên đường, rơi xuống ngục tối.
Đúng là quá mức đối lập, nàng ta cũng khó có thể tiếp nhận được.
Kết cục tranh sủng của phi tần hậu cung, chẳng phải đều là chết hết sao?
Tương lai không biết một ngày nào đó, chính mình cũng biến thành tù nhân dưới đây ư?
Trầm Tố Nhi thấy sợ hãi, không dám nghĩ tiếp nữa.
Chỉ cần một ngày còn ở trong cung, tương lai tồi tệ cũng khó đoán trước được.
Ở phòng đại lao cách vách, nghe được vài tiếng nức nở của phu nhân cùng hài tử.
Trầm Tố Nhi quay người nhìn qua, ánh sáng quá mức mù mịt, chỉ mơ hồ nhìn thấy rất nhiều người.
Có già có trẻ, có nam có nữ.
Không nhìn lầm, lại còn có cả hài tử còn đang quấn tã!
Không hiểu, tâm nàng cả kinh!
Không phải là–
Nàng kinh ngạc nhìn về phía Trần tổng quản.
Trần tổng quản thật biết cách nhìn sắc mặt đoán ý, lập tức thấp giọng cung kính nói: “Chỗ này đều là người nhà Tiếu thị.”
“Nhiều như vậy sao?”Trầm Tố Nhi không thể nói được cảm giác lúc này của mình, bọn họ đều phải chết hết sao? Thật là đáng sợ!
“Không nhiều lắm, mấy người bị nhốt ở đây, chỉ là bộ phận rất nhỏ. Nghe nói, có những người ở xa, còn chưa bị áp giải về kinh, vẫn đang đi trên đường.” Trần tổng quản nói không nhanh không chậm, không hoảng cũng không kinh, vẫn là ngữ điệu bình thường.
Nhưng mà, Trầm Tố Nhi lại cảm giác quá lạnh lùng.
Người đối với người mà lạnh lùng như thế.
Đại khái bọn họ đều không quan tâm tới sinh tử của người khác, nhưng mà–
Ở cổ đại tính mạng con người thật sự rẻ mạt thế sao?
Trong phòng giam này ít nhất cũng có ba, bốn mươi người, mà lại chỉ là bộ phận nhỏ?
Trầm Tố Nhi dù sao cũng là người đến từ niên đại hoà bình, cảm thấy mình không thể chấp nhận được chuyện thế này.
Thật tàn nhẫn! Nếu Tiếu quý phi bị định án, bọn họ toàn bộ sẽ chết hết.
Nàng tự biết bản thân mình không phải là người thiện lương gì, nhưng mà, cho tới giờ chưa từng có ý niệm coi rẻ nhân mạng.
“Trần tổng quản, Tiếu gia có khoảng bao nhiêu người?”
“Ba tộc a, khó nói. Tộc này gia phải rất nổi tiếng, nghe nói là hơn năm ngàn người.”
“???……” Trầm Tố Nhi nghe xong sợ ngây người!
Cái gì cơ?
Hơn năm ngàn người chỉ vì một mình Tiếu quý phi mà phải chịu tội chết?
Đúng là không có thiên lý!
Bọn họ có làm gì sai đâu?
Đặc biệt là những hài tử, chẳng qua chỉ là mang họ Tiếu thôi.
Nàng cười khổ, xã hội phong kiến đúng là một nơi không có nhân quyền.
Chính trị cường quyền, mỗi một triều đại cơ hồ phát sinh thảm án.
Xuyên qua vào cơ thể này ở Bắc Uyển Quốc, tất nhiên cũng không có chuyện ngoại lệ.
“Mở cửa phòng giam ra.” Trầm Tố Nhi nhìn cửa xích sắt phân phó.
Trần tổng quản chần chừ một chút.
“Nương nương, có việc gì nói từ bên ngoài không được sao? Bên trong rất bẩn, không phải chỗ thích hợp cho nương nương vào.” Rất phối hợp, tự dưng có một lão chuột to sụ từ chỗ tối chạy ra, dọa Trầm Tố Nhi suýt ngã.
Trần tổng quản mắng tới chỗ lão chuột vừa biến mất: “Đồ súc sinh đáng chết, làm kinh nhiễu nương nương, hôm nào đem ngươi nấu luôn.”
Vốn tâm tư chưa ổn định lại Trầm Tố Nhi vừa nghe Trần tổng quản nói, nhất thời cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà, lúc này nàng thật sự cười không nổi.
“Nương nương, chỗ này không nên ở lâu, ở lại lâu đối với thân thể không tốt.”
Đại lao, thì còn tốt cái gì chứ?
Không khí không thông thoáng, khí hôi thối thì đậm đặc, sự ẩm ướt cũng tương đương.
“……” Hết chỗ nói rồi.
Trầm Tố Nhi thật muốn trợn tròn mắt.
May mắn định lực cao, cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Mỹ nhân cổ điển đều rất tao nhã, lúc này tốt xấu gì thì bộ dạng bên ngoài của nàng đường đường là Hoàng Hậu.
Tuyệt đối không thể để mất mặt.
Thân là Hoàng Hậu, đừng mong có thể tuỳ ý làm gì thì làm.
Hành vi không đoan chính, cử chỉ không đủ hiền lương thục đức, thì sẽ mang tới phiền toán không dự đoán được.
Không đi, chính là nàng đang phòng hoạn vu chưa nhiên (phòng cháy còn hơn chữa cháy).
Hơn nữa Trần tổng quản, không cần đoán cũng biết là Mộ Dung Cảnh an bài tới đây.
Làm sao lại muốn nàng ở đây lâu chứ?
Nói khó nghe một chút, thì hắn là giám thị Mộ Dung Cảnh đặt ở bên người ta.
Lát nữa, nàng làm chuyện gì, nói lời nào, cam đoan chẳng bao lâu sẽ tới tai Mộ Dung Cảnh.
Trầm Tố Nhi chẳng thèm để ý, điềm tĩnh nói: “Không sao, mở cửa.”
Ngục tốt cầm chìa khóa do dự, ánh mắt dò hỏi liếc về phía Trần tổng quản.
Trần tổng quản gặp chuyện ngoài ý muốn, có chút kiên trì, lại khuyên nhủ: “Nương nương, người trong này âm khí nặng. Nếu người là thiên kim lá ngọc cành vàng, không cẩn thận hít vào, trở về nô tài không biết giải thích làm sao với Hoàng thượng được. Lúc trước, Hoàng Thượng lệnh cho nô tài phải chiếu cố thật tốt cho người. Nô tài cả gan, xin người di giá tới phòng lớn ngoài kia, chỗ đó sạch sẽ, không khí cũng tốt, còn có ấm lô (lò sưởi). Chúng ta sẽ đem quý phi nương nương tới gặp người. Có được không?”
Biện pháp này đúng là chu toàn, đại lao này, thật sự không phải chỗ cho người ở mà.
Trầm Tố Nhi nhìn Trần tổng quản thành khẩn, nhất thời lại thấy khó xử, còn lôi cả mệnh lệnh của Hoàng đế ra. Không thể làm khó người khác, nàng đành gật đầu chấp thuận.
Trầm Tố Nhi quay lại.
Nàng vố ý nhìn thoáng qua những người trong nhà giam.
Bỗng chốc, nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Nhìn kỹ vào phòng lao hơn, rốt cuộc đã giam giữ bao nhiêu người? Dùng tới bao nhiêu phòng lao rồi?
Nghe thấy người trong phòng lao bắt đầu thì thầm, cố gắng nói thật nhỏ, có mấy nữ nhân nức nở, có tiếng nói chuyện thật nhỏ, nghe mãi cuối cùng cũng hiểu ra có một hài tử đang bị bệnh.
Chính là, hài tử ngã bệnh rồi thì có làm sao? Dù sao cũng chẳng sống được bao lâu nữa……
Mây đen bao phủ.
Trầm Tố Nhi bước mấy bước đi.
Trong lòng lại kêu gào, thật không ngờ có nhiều chuyện vậy a!
Định không quan tâm, tự thuyết phục chính mình cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy.
Trời ạ, chết người đấy!
Hồi trước là một nữ nhân vô tâm vô phế, chẳng lẽ đến cổ đại lại thành trách trời thương dân sao?
Đây đúng là chuyện cười mà.
Nhưng mà bước chân lại chậm lại, không bước nổi nữa.
Lúc này, có một lão phu nhân khóc lóc lao ra: “Người đâu. Đại nhân, tôn tử ta mới sinh ra, còn chưa được đầy tháng, lại đang bị sốt cao, khẩn cầu các ngài, tìm một thầy thuốc tới bắt mạch đi! Lão thân khấu đầu trước các ngài.” Ngữ khí đau buồn, làm người sắt đã cũng phải động lòng.
Mà ngục tốt còn hơn cả lòng dạ sắt đá, vừa nghe đã quyết không nhìn, bước tới chỗ ngồi bình tĩnh ngồi xuống.
Trần tổng quản lắc đầu thở dài.
Bởi vì đứng cách lao phòng một khoảng, ngoại trừ ánh lửa cùng thanh âm, bọn họ ngồi trong kia, người đứng ngoài phòng lao nhìn cũng không thấy rõ.
Mà bọn họ nhìn không rõ mọi thứ trong phòng lao, mà chỉ dựa vào âm thanh để phán đoán chuyện gì xảy ra thôi.
“Đi đi! Đừng làm loạn nữa. Đứa nhỏ dù sao cũng chẳng sống được mấy ngày nữa, mời thầy thuốc tới làm gì. Chết không phải rất đúng lúc sao?” Một ngục tốt hung tợn tới cảnh cáo lão phu nhân.
“Ngục đại nhân, cầu xin ngài! Cho hài tử ra ngoài, nó không có tội tình gì, có tội tình gì cứ để lão thân một mình gánh vác đi, mạng của ta mất đi cũng chẳng sao. Cầu xin các người khai ân đi……” Lão phu nhân khóc không thành tiếng.
“Di nương, di nương…… Có chuyện gì thế? Có chuyện gì?……” Đột nhiên Tiếu quý phi đang trầm mặc phát ra tiếng thì thào, có chút kinh hoảng, có chút thất thần.
Trầm Tố Nhi ngẩn ra, nhìn thoáng qua Tiếu quý phi, lại nhìn ra chỗ vừa ồn ào.
Tiếu quý phi nói di nương, chẳng lẽ chính là lão phu nhân vừa khóc vừa cầu sao?
Ngục tốt còn muốn mắng cái gì đó, lại thấy Trần tổng quản trừng mắt, run rẩy đứng một bên, khiển trách: “Tiểu thỏ tể tử (đồ ranh con), mắt ngươi để ở đâu? Trước mặt Hoàng Hậu nương nương, ngươi thể hiện cái gì? Có phải lâu rồi chưa được đánh nên khó chịu?”
Ngục tốt lập tức quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu, so với vẻ ác lương vừa rồi hoàn toàn bất đồng, “Nương nương xin tha mạng! Nương nương……” Cứ la hét, không ngừng lại.
Lần này, Trầm Tố Nhi chẳng biết làm thế nào, muốn lui ra ngoài cũng không được.
Vì thế, hơi phất tay, vô tình thể hiện vài phần uy nghiêm, nói: “Đứng lên đi, đối xử với người khác tốt một chút, đừng để đến lúc mình gặp nạn, một người để nói chuyện cũng không có, biết chưa?”
“Dạ dạ, cám ơn nương nương đã dạy bảo.” Ngục tốt cuống quít đáp, bộ dáng mang ơn.
“Uh.”Trầm Tố Nhi hạ tay áo xuống vẫn rất uy nghiêm, xoay người nói với Trần tổng quản” Đem mấy hài tử cũng những người yếu kém tới lao phòng khác sạch sẽ, thông thoáng một chút……”
Nói tới đây, nàng nhớ tới dưới địa lao này, có thể tìm được phòng lao thông thoáng khí sao?
Không thể.
Nhưng đã nói ra, đành tiếp tục phân phó: “Dù sao, đổi tới chỗ tốt hơn một chút. Hoàng Thượng là người nhân hậu, việc nhỏ này chắc sẽ không trách tội đâu. Còn nữa, tìm một thấy thuốc tới xem bệnh cho hài tử. Nhớ, phải có tình người một chút, đối đãi tốt. Hoàng Thượng chỉ cần chưa hạ chỉ, bọn họ vẫn có cơ hội được ra ngoài, các ngươi a…… mắt vẫn chưa biết nhìn xa.”
Trầm Tố Nhi nói rất nghiêm túc, có vẻ như đang nhắc nhở ngục tốt, gia tộc của Tiếu quý phi rất có thể sẽ lật ngược bản án, để bọn họ không bị đám ngục tốt khi dễ nữa.
Kỳ thật, nàng cũng chỉ tuỳ tiện nói thôi.
Xem như nói ra một chút tin tức giả, giống như đòn đánh phủ đầu, ít nhất cũng có hiệu quả uy hiếp.
Mà một ý niệm không tốt đã phát sinh trong đầu–
Nàng muốn cứu bọn họ!
Đáng thương a, mấy nghìn người, thảm án thảm án đấy.
Nghĩ thì vẫn là nghĩ, hiện thật với suy nghĩ vẫn còn khoảng cách lớn.
Trầm Tố Nhi lại quay về phòng lớn đại lao.
Nơi này, đúng là một nơi sạch sẽ của địa lao, không khí cũng là tốt nhất.
Trong phòng có mấy bàn dài, Trầm Tố Nhi ngồi xuống ghế to sơn đỏ phía sau bàn.
Cái này là Trần tổng quản phái người đem tới, coi như là chỗ ngồi tốt nhất trong đại lao rồi.
Chẳng bao lâu, mấy ngục tốt mang tới một nữ nhân lảo đảo đi cũng không vững.
Trên cổ mang theo một cái cùm, hai tay cũng bị khoá lại, chân ngọc bị xích, bước đi còn mang theo dây xích dài.
Chỗ này, có ánh sáng.
Trầm Tố Nhi nhìn rõ được bộ dạng đáng thương của Tiếu quý phi.
Quần áo đơn bạc, vẻ mặt tiều tụy không chịu nổi, đôi môi đỏ mọng bị cắn tới tím tái, bẩn thỉu như ma.
Hai ngày trước còn là một nữ nhân kiêu ngạo không ai bì được, giờ phút này lại không tìm thấy một chút bộ dáng đó.
Nàng biết hai ngày này không có ai tới thăm, nhưng mà ngẫm lại, chẳng thể có người nào tới đây.
Lúc này, những người có quan hệ với nàng đều đã bị giam.
Nếu mà có người tới, ít nhất cũng sẽ đem cho nàng một bộ quần áo thay.
Trầm Tố Nhi không hiểu sao lại cực kỳ thương cảm cho Tiếu quý phi.
Nếu nàng không phải ở gần bậc đế vương, nếu nàng không cố chấp tranh sủng, nếu nàng vẫn ở ngoài cung thì vẫn thanh cao kiêu ngạo, hôm nay cũng sẽ không phải chịu tội trong ngục. Chỉ một bước sai, sai một bước mà vĩnh viễn không thể quay đầu lại.
“Trần công công, sao lại phải…… Ách, trói người nàng nhiều như vậy? Hơn nữa, nàng chỉ là một nữ nhân làm sao có thể bay ra khỏi thiên lao chứ?”
Trần tổng quản cung kính trả lời:”Nương nương không biết thôi. Tiếu quý phi xuất thân nhà võ tướng, từ nhỏ đã tập võ, những cấm quân thị vệ võ công tầm thường không phải là đối thủ của nàng ta. Đây cũng là để phòng ngừa bất trắc thôi, tránh để nàng có tà niệm, làm ra chuyện bất lợi với nương nương.”
Trầm Tố Nhi nhẹ ừ một tiếng, cũng đã hiểu được.
Khó trách ngục tốt đem Tiếu quý phi tới, ấn quỳ gối xuống mặt đất lạnh như băng, vẫn bảo trì một khoảng cách an toàn, hai bên còn có mấy thị vệ cầm kiếm thủ hộ.
“Là ngươi? Tới đây làm gì? Có phải tới nhìn bộ dạng ta thê thảm cỡ nào? Đáng thương ra sao? Nói cho ngươi biết, đừng vội đắc ý! Rồi một ngày, ngươi cũng sẽ bị như vậy thôi!” Tiếu quý phi giọng nói khàn khàn thốt ra lời nguyền rủa, ánh mắt mang theo hận ý, nhìn chằm chằm Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi ớn lạnh cả người, không phải bởi vì Tiếu quý phi tâm thần bất ổn mắng tới, mà là ngạc nhiên là thanh âm vốn kiều diễm nũng nịu sao bây giờ lại nặng nề như vậy.
“Hoàng Hậu nương nương hôm nay là có tâm đến thăm ngươi, đừng hiểu lầm ý tốt của người. Ngươi không cảm ơn thì thôi, sao lại còn nói ra mấy lời ấy–”
“Uh, Trần công công. Việc này…… ko sao. Nàng trong lòng đang khổ sở, bản cung sẽ không trách tội.” Trầm Tố Nhi lúc này đối với Tiếu quý phi là vạn phần thương cảm, “Ban thưởng ngồi, đem chút đồ ăn tới đây. Chuẩn bị chút rượu thì tốt, cho người ấm áp.” Nàng nghĩ, còn phải sai người chuẩn bị cho Tiếu quý phi mấy bộ quần áo để giữ ấm nữa.
Trần tổng quản lên tiếng, lập tức phân phó.
Ngục tốt mang đến một chiếc ghế dựa, Tiếu quý phi không chút khách khí ngồi xuống.
Khi nhìn thấy rõ ràng nữ nhân ở trước mặt Trầm Tố Nhi, nữ nhân đó từ đáy lòng phát ra một tia ngạo khí (kiêu ngạo), không phải là đang diễn cho nàng xem.
Trầm Tố Nhi kinh ngạc, không thể tưởng tượng được Tiếu quý phi lại kiêu ngạo như thế.
So với nữ nhân vừa rồi nằm cuộn gọn lại góc tường hoàn toàn bất đồng, nếu không phải vừa rồi nàng chính mắt nhìn thấy, thì đúng là không tin được. Dù sao, cũng thấy kì quái, chẳng lẽ vừa nãy Tiếu quý phi suy nghĩ nhập tâm, nên không nhìn thấy nàng đứng ở phía ngoài nhà lao, hay là lúc đấy tối tăm, mình nhìn không rõ mặt nàng ta?
Mặc kệ là nguyên nhân gì, ý nghĩ của Trầm Tố Nhi đối với Tiếu quý phi đã thay đổi, không hổ là nữ nhân luyện võ, đủ quật cường. Cẩn thận quan sát Tiếu quý phi, Trầm Tố Nhi rất nhanh đã nhận ra, cũng rất rõ ràng– Tiếu quý phi cường ngạnh, chỉ là giả vờ.
Ở lúc này mà vẫn còn giả bộ, đã làm nàng bội phục không thôi rồi.
Rất có tư thái của một nữ anh hùng.
Chẳng bao lâu, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Rượu cùng mấy đồ điểm tâm cũng bưng tới đây, để hết trên bàn dài, đưa về phía trước mặt Tiếu quý phi.
Lại thêm chuyện phiền toái nữa, muốn cởi bỏ cùm trên cổ Tiếu quý phi.
Bằng không, quần áo khó thay.
Ăn uống cũng không tiện.
“Tháo ra.” Trầm Tố Nhi tự cảm thấy mình rất uy nghiêm ra lệnh tháo ra.
Ngục tốt lại do dự, ánh mắt dò hỏi lại nhìn Trần tổng quản.
Trầm Tố Nhi trong lòng thấy chán nản a, mình có khác gì một con rối đâu?
Cứ có chuyện gì muốn làm, đều phải qua miệng Trần tổng quản mới có hiệu lực.
Không được! Không thể chấp nhận được!
“Bản cung nói tháo ra, các ngươi có nghe rõ không?”
“Nương nương, nàng là trọng phạm triều đình……” Trần tổng quản đứng một bên cúi thấp người cung kính nói, nhưng chưa nói hết câu, đã nhìn thấy ánh mắt bực mình của Trầm Tố Nhi thì– giật mình.
Không thể tưởng tượng được Hoàng Hậu kỳ quái này lại tức giận?
“Trần công công, bản cung để ngươi cũng cùm cổ như thế, xem có mặc quần áo được không, có ăn uống được gì hay không. Nếu ngươi làm được, thì quên đi…… không tháo thì không tháo.” Trầm Tố Nhi nói không ôn nhu cũng không phát hoả, nhưng lúc nói chuyện mắt không nhìn Trần tổng quản một lần.
Trần tổng quản âm thầm kêu khổ.
Nếu Tiếu quý phi định cá chết lưới rách (cùng chết chung), thì mở cùm ra, lại càng có cơ hội đả thương Hoàng Hậu, thì hắn có mấy mạng cũng không đủ để chết.
Suy nghĩ hồi lâu, Trần tổng quản vẫn phải gật đầu, sai người tháo cùm, nhưng xích sắt ở cổ tay cổ chân vẫn phải để lại, dù sao dùng cơm cũng chẳng có vấn đề, chỉ có mặc quần áo là không thể.
Quần áo trên người Tiếu quý phi.
Tiếu quý phi không cử động, cứ để bọn họ khoác lên người.
Nhưng vẻ kiêu căng đã biến mất, nghi hoặc nhìn chằm chằm Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi chậm rãi đứng lên, bước tới chỗ Tiếu quý phi.
Khoảng cách quá xa, có một số việc muốn chứng thực đúng sai cũng khó.
Trần tổng quản là cả người khẩn trương, cúi đầu tiến lên, ngăn cản Trầm Tố Nhi, nói: “Nương nương, xin người–”
“Trần công công, có phải bản cung làm việc gì, đều phải được ngươi đồng ý.” Trầm Tố Nhi đôi mắt phượng, lãnh đạm lướt qua, không tức giận mà uy nghiêm. Giả vờ giả vịt thì ai hơn được nàng chứ? Lúc trước khi còn nhàn hạ nàng lười biếng thôi, nếu không cũng sẽ ưỡn ngực thể hiện “uy nghiêm” rồi.
“Không phải. Nương nương đừng hiểu lầm, chỉ là Hoàng Thượng–”
“Hoàng Thượng sai ngươi đến hạn chế việc làm của bổn cung sao?”
“Không có.”
“Hoàng Thượng có nói, bản cung phải làm theo lời ngươi nói sao?”
“…… Cũng không có.”
“Tốt lắm. Bản cung muốn nói chuyện riêng vài câu với Tiếu quý phi.”
“Việc này……” Trần tổng quản vô cùng khó xử.
Hoảng sợ quỳ rạp xuống đất như xin tha tội.
“Nương nương, xin người đừng làm khó xử tiểu nhân. Quý phi là trọng phạm, nếu nàng làm người bị thương– chúng thần làm sao bồi tội được với Hoàng thượng? Tiểu nhân, cũng…… Nương nương, xin người hãy nhớ lại, chuyện hai mươi tám thị vệ kia.”
Dứt lời lại dập đầu, bò sát dưới chân Trầm Tố Nhi không đứng dậy.
Trầm Tố Nhi vốn định cứng rắn một chút, kết quả vẫn là thất bại rồi!
Quá chán nản!
Tiếu quý phi trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.
Dù sao ở trong cung nàng cũng rất rõ Trầm Tố Nhi không được sủng ái, nhưng nếu đúng là không được sủng ái, Trần tổng quản biểu hiện lại quá mức cung kính, đúng là kỳ quái. Trong cung ai chẳng biết, quyền lợi của hắn có thể che được cả trời, ngay cả nàng là quý phi cũng phải nể mặt hắn ba phần, ngày lễ ngày tết đều đem quà tặng hắn.
Trầm Tố Nhi mím mím cái môi nhỏ nhắn, nhớ tới Mộ Dung Sơ Tuyết từng nói, lạnh nhạt nói: “Trần công công, đứng lên đi. Quý phi sẽ không thương tổn bản cung, uh, Sơ Tuyết đã hoài nghi việc này là giả, hắn cũng nói quý phi thường ngày tính tình thẳng thắn, bản tính vốn thiện lương. Làm sao lại tuỳ tiện thương tổn người khác? Bản cung tin tưởng Sơ Tuyết, chẳng lẽ công công đang hoài nghi hắn hay sao?”
Trần tổng quản không đỡ được chiêu này.
Lâu rồi không phải rơi mồ hôi lạnh trước mặt một nữ nhân.
Hoàng Hậu nhìn có vẻ rất điềm đạm không quan tâm tới thế sự, nhưng một khi đã quản tới thì cực kỳ sắc bén, nói một câu lập tức làm người khác ngậm miệng.
Hắn lấy danh nghĩa Hoàng Thượng ra, vẫn không đối phó nổi.
Trầm Tố Nhi nhìn vẻ mặt của Trần tổng quản, trong lòng rất đắc ý.
Đương nhiên thôi, tốt xấu gì tư tưởng suy nghĩ của nàng cũng được đúc kết từ mấy nghìn năm lịch sử, trên thương trường cũng được luyện tập tới N lần rồi.
Cho dù thường xuyên bị tên thủ trưởng đáng chết áp bức bóc lột sức lao động, nhưng khả năng làm việc khẳng định không tồi, bất cứ việc gì công ty cần người ra ngoài đàm phán, nếu không có nàng đi thuyết pháp thì tổng giám đốc không hài lòng.
Lại nghĩ đến tổng giám đốc Tiểu Bí thèm thuồng đến điên cuồng, nàng vừa tức vừa hận cắn chặt răng, thường xuyên bị hắn bắt tăng ca, ba ngày trước khi xuyên qua, nàng chưa hôm nào được ngủ đủ giấc, không ngờ, lao động vất vả ba ngày thành quả lại về hết tay đồng sự, nẫng tay trên phương án đỉnh của mình, kết quả– nàng bị tức chết!
Ngất……
Nghĩ đến đây, Trầm Tố Nhi vẻ mặt lại quẫn lên.
Vừa rồi ánh mắt có chút đắc ý nhìn Trần tổng quản, sớm đã bay biến đi đâu mất.
Nàng hôm đó mang theo tức giận tiến vào giấc ngủ, chẳng lẽ đúng là bị tức chết?
Bị người ta làm cho tức chết mà xuyên qua, đúng là quá mất mặt!
Ô ô……
Trần tổng quản thấy Trầm Tố Nhi ngừng lại, cứ tưởng rằng nàng bỏ ý định tiến lại gần Tiếu quý phi.
Không ngờ, nàng lướt qua hắn, chạy tới trước mặt Tiếu quý phi – bước càng ngày càng gần.
Hắn cuống quít tiến lại gần hầu hạ.
Nói hầu hạ, không bằng nói là bảo hộ, ngăn ngừa Tiếu quý phi có hành động gì nguy hiểm.
Trầm Tố Nhi với Tiếu quý phi hai mắt nhìn nhau.
Không có địch ý, đôi mắt Tiếu quý phi hằn lên tơ máu đỏ hàm chứa nhiều tia phức tạp, phần lớn là thấy khó hiểu.
Mới chỉ qua thời gian hai ngày thôi, chẳng lẽ Hậu cung đã thay đổi rồi sao?
“Ngươi đắc sủng?” Tiếu quý phi thanh âm lạnh lùng, lại không giấu được một tia chua xót.
Trầm Tố Nhi cười ngượng, phủ nhận nói:”Không có.”
“Không cần phải nói dối, mắt của ta vẫn chưa mù.” Lúc Tiếu quý phi nói lời này, còn làm như vô tình liếc mắt nhìn Trần tổng quản.
“……” Trầm Tố Nhi tất nhiên hiểu được cái liếc mắt kia của Tiếu quý phi là có ý gì, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, nói không nàng cũng chẳng tin. Nói có, đúng là đả thương người khác, dù sao nàng ta vừa mới thất sủng, Hoàng đế lập tức chuyển sang “sủng” nàng– tuy là nói láo, nhưng cũng làm người khác đau lòng khó chịu.
Cùng là nữ nhân, Trầm Tố Nhi sớm đã nhìn ra si tâm của Tiếu quý phi với Mộ Dung Cảnh.
Nữ nhân, trong tình yêu đều là người ngốc.
“Tiếu quý phi, cho dù gia cảnh sa sút, mùi thơm trên người ngươi vẫn thơm như vậy.” Trầm Tố Nhi nhắm mắt lại ngửi ngửi, mùi hương thoang thoảng, tuy không được như trước kia, bị lẫn thêm mùi hỗn tạp, nhưng vẫn có thể ngửi ra được.
“Hừ……” Tiếu quý phi hừ lạnh một tiếng, không biết Trầm Tố Nhi trong bụng định làm gì.
Trầm Tố Nhi vừa định bước lên trước một bước, Trần tổng quản lại bước theo rất nhanh.
“Chuyện này…… Trần công công a, bản cung đã nói rồi, Tiếu quý phi sẽ không hại ta. Dù sao ta…… vừa rồi ta còn mời thầy thuốc đễ khám bệnh cho thân nhân của nàng.” Trầm Tố Nhi thực sự không kiên nhẫn nổi.
Làm gì mà bám chặt như vậy, hành động cũng nhanh thế chứ.
“Nương nương, nô tài–” Trần tổng quản muốn nói gì, lại thấy Trầm Tố Nhi bước lên mấy bước tiến gần tới xích sắt, đã tới trước mặt Tiếu quý phi. Hắn muốn ngăn cản nhưng cũng không dám trực tiếp chạm vào Hoàng Hậu nương nương, đây là tội đại bất kính a, để Hoàng Thượng biết được cũng bị xử phạt.
Lúc Tiếu quý phi nghe Trầm Tố Nhi nói, vẻ mặt giật mình, rất nhanh đã ẩn giấu đi.
Từ đó có thể thấy được, vừa rồi nàng ta có biết.
Lúc biết mình sắp định tội chết, cũng chấp nhận sự thật, tâm tính lại phát sinh biến hoá.
Ngày thường nhìn Hoàng Hậu thật là chán ghét, lúc này nhìn nàng, lại cảm thấy đặc biệt đáng yêu.
Những phi tần bình thường trong cung dính lấy nàng, nói vô số những lời nịnh nọt, còn nói cái gì mà đồng cam cộng khổ, tình như tỷ muội, kết quả thì sao? Thụ đảo hồ tôn tán. (Cây đổ bầy khỉ tan)
Hiện thực cũng đã chứng minh, về án ám sát, người mà Tiếu quý phi không nên oán hận nhất chính là nữ nhân trước mặt– Trầm Tố Nhi.
Trong việc này, Trầm Tố Nhi cũng là người chịu thiệt hại, huống chi lúc trên đại điện, còn thay nàng giấu tội, còn vì cứu người Tiếu gia mà ra sức. Nàng cũng biết nàng ta là một Hoàng Hậu không được sủng ái, không quyền không thế, có thể giúp mình đến mức này, đã là rất giỏi rồi.
Nàng đúng là không nên hận người nữ nhân ngốc nghếch này!
Tiếu quý phi tức giận trừng mắt với Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi ngẩn người ra, sau đó cười ha ha.
Vừa rồi trừng mắt, tuy có phẫn nộ, nhưng không có sát khí, cũng không cảm giác được chút ác ý.
Vì thế, người nào đó lại lớn mật tiến lên, cười tủm tỉm, có chút giả bộ nói: “Bản cung nghe nói, ngươi lúc tắm rửa dùng một loại hương liệu đặc biệt nào đó, nên mùi hương trên người kia, ngửi thật là dễ chịu, ta nghĩ…… Kỳ thật, là ta muốn hỏi ngươi đã dùng cái gì thế? Nếu ngươi chết, cũng sẽ không bị thất truyền a……”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng mọi người đứng gần vậy, tất nhiên là đều nghe thấy.
Trần tổng quản ngã lăn ra đất!
Chẳng lẽ đây là bí mật mà Hoàng Hậu muốn tìm Tiếu quý phi để hỏi sao?
Dù sao, cũng rất đúng, nữ nhân không phải là rất thích mấy thứ đó sao?
Tiếu quý phi hừ lạnh một tiếng, hất tay không thèm nhìn Trầm Tố Nhi.
Có điểm kiêu ngạo, lại có điểm lạnh lùng.
Trầm Tố Nhi nhấc lên một ly rượu, uống một ngụm nhỏ, đầu lưỡi liếm liếm.
“Uh, rượu gạo, nghe nói rượu ở cổ đại, nồng độ cũng bình thường, giống như bia, hoá ra là nói thật. Đây, uống một ngụm đi, cho người ấm áo.” Người nào đó mặt dày, đem ly rượu mình vừa uống qua tới trước mặt Tiếu quý phi.
Tiếu quý phi lại giật mình.
Nhưng mà, sâu trong mắt lại thấy ấm áp.
Vừa rồi– nàng là đang thử rượu.
Tiếu quý phi hiểu được.
Nàng vì chứng minh trong rượu không có độc, cho nên tự uống trước một ngụm, loại bỏ cảnh giác của mình.
Tiếu quý phi tiếp nhận rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Rượu ngon!……” Tiếu quý phi nói ra một câu có phần hào sảng, sâu trong mắt lại mang theo ưu thương. Nàng nói một câu này, kỳ thật căn bản là nàng uống không có một cảm giác gì. Cho dù là một chén nước, bảo nàng đấy là một chén rượu, sau khi uống vào bụng cũng vẫn nói một câu đấy thôi.
Đó là khi trong lòng, chỉ có tuyệt vọng cùng bi thương, cảm thán mà nói một câu.
Không thể không thừa nhận, Trầm Tố Nhi càng ngày càng bội phục Tiếu quý phi.
Cho tới lúc này, trước mặt người khác mà còn nói chuyện rõ ràng như vậy, không một chút run rẩy.
Mà quần áo trên thân thể kiều diễm kia, dựa vào những vết máu, cũng biết được đã phải chịu khổ hình.
Trước kia kiêu ngạo là thế, có thể nói là cao ngạo cùng thanh cao, nhưng cũng không đáng trách. Nghe nói, có những người, càng cảm thấy mình cao cao tại thượng, người khác chỉ cần vô ý một chút, lập tức là giận “tới tận trời xanh”.
Nàng lắc đầu, có lẽ trước kia đã nhìn lầm rồi.
Đại khái là có tư tưởng từ xưa, lại nghe mấy lời đồn đãi, cảm giác Tiếu quý phi là một gian phi, dù sao– hậu cung mà, không có gian phi thì còn gọi gì là hậu cung. Cho dù nàng thật sự là gian phi, thì cũng là một gian phi có khí phách, có lễ tiết, đúng là thế–
Ách…… Chuyện này……
Trầm Tố Nhi không muốn nghĩ tiếp nữa.
Suy nghĩ của nàng không phải lúc nào cũng toả sáng như mặt trời, có đôi khi cũng sẽ bị vây trong bóng tối như mọi người.
Đột nhiên, Trầm Tố Nhi tuỳ ý ra lệnh cho Trần tổng quản đang đứng bên cạnh, quát lớn: “Bảo mọi người trong phòng ra ngoài hết, sau đó, bản cung với Tiếu quý phi mới nói chuyện được, bí mật này không được để ai truyền ra ngoài……”
Nói bừa vài câu, làm người khác dở khóc dở cười.
Rõ ràng là nói, phải lấy được bí mật về hương liệu kia.
Nữ nhân đều có khát vọng kiều diễm, vô tình lộ ra ngoài cũng chẳng có vấn đề gì, người khác thật không nghĩ tới.
Trần tổng quản bất đắc dĩ, bẩm báo như vậy với Hoàng thượng, có vẻ cũng chấp nhận được.
Hắn cũng nhìn ra, Tiếu quý phi có vẻ đối với Hoàng Hậu không có ác ý, lập tức phất phất tay, mọi người lui hết ra ngoài.
“Nương nương, có việc gì thì cứ trực tiếp hô tên nô tài.” Trần tổng quản vẫn nhịn không được dài dòng thêm một câu.
Trầm Tố Nhi đáp uh một tiếng.
Trần tổng quản lui lại mấy bước, xoay người rời đi, rồi lại dừng một chút, quay đầu cúi người nói với Tiếu quý phi: “Quý phi nương nương, vừa rồi nương nương vì người Tiếu gia mà làm một số việc, người có lẽ cũng biết. Ngàn vạn lần cũng đừng làm chuyện ngốc nghếch a, án Tiếu gia, chưa đến kết thúc, có lẽ…… có cơ hội chuyển biến.”
Lúc nói đến từ “có lẽ”, ánh mắt chuyển tới người Trầm Tố Nhi, một lát sau, Tiếu quý phi cũng chú ý tới.
Trần tổng quản đang ám chỉ cái gì, Tiếu quý phi thông minh thế sao lại không nhận ra.
Tiếu quý phi cảm kích nhìn Trần tổng quản, ôn hòa nói: “Cám ơn ngươi, trần công công.”
Trầm Tố Nhi hoàn toàn không còn gì để nói, rất muốn quay lại hừ một tiếng xem thường.
Trong lòng rất là oán niệm: Cái tên công công kia, không nghĩ ngươi lại có tâm tư như thế, dám trước mặt bổn tiểu thư chơi trò liếc mắt đưa ý, tuy không phải ý tứ xấu xa gì, nhưng cũng phải nể mặt người đứng phía trước chứ, thật là ngu ngốc a.
Trần tổng quản lui ra ngoài, phòng lớn chỉ còn lại Trầm Tố Nhi cùng Tiếu quý phi.
Bỗng chốc, Tiếu quý phi đứng lên, đầu gối quỳ xuống, lập tức bò tới dưới chân Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi ngẩn ra.
Không nghĩ nàng ta lại mạnh mẽ dứt khoát như vậy.
Tiếu quý phi dứt khoát dập đầu ba cái.
Trán đập xuống đất phát ra âm thanh, chảy máu!
“Ngươi…… Ngươi đừng như vậy, cứ đứng lên nói chuyện đã.” Trầm Tố Nhi muốn đi tới đỡ dậy, nhưng nhịn lại được. Xem ra nàng ta đã hiểu được ý tứ câu nói cuối cùng của Trần tổng quản, có thể đoán được, tiếp theo Tiếu quý phi sẽ nói cái gì, sẽ là cầu tình cho người nhà nàng–
“Hoàng Hậu, xin người cầu tình với Hoàng thượng, tha tội cho Tiếu gia đi. Bọn họ tất cả đều là người vô tội, không can hệ một chút nào tới việc này. Sao lại phải thêm nhiều người chết, bớt giết một người không phải bớt đi một phần tội nghiệt sao? Cầu xin người, cầu tình cho bọn họ! Vừa rồi người cũng thấy, những hài tử vừa sinh ra thì có tội tình tình? Có sai lầm gì chứ?”
Tiếu quý phi hạ thấp tự tôn, nói ra những câu thấp kém, nói một câu rồi lại một câu hai mắt rưng rưng trán vẫn nhỏ máu.
Oan khuất của nàng, không thể nói ra.
Hiện giờ Hoàng Thượng, nàng không thể gặp được, nhưng mà, Hoàng Hậu tới, không hề nghi ngờ đây chính là trời xanh cho nàng một cơ hội.
“Quý phi, ngươi trước tiên đứng lên đã.”
“Hoàng Hậu không đáp ứng, ta sẽ không đứng lên!” Tiếu quý phi tính tình cũng rất trung liệt.
“Quý phi……” Trầm Tố Nhi bất đắc dĩ, cũng chẳng biết nói sao cho phải.
Tiếu quý phi nước mắt từ từ lăn xuống, vừa rồi nữ nhân quật cường, có vẻ như đã biến mất.
Nghĩ mình làm hại toàn bộ người ba tộc, còn có thể trấn định hay sao?
Còn có thể bình tĩnh nói chuyện sao?
Tiếu quý phi tiếp tục nói: “Ta tính tình vốn quật cường, từ nhỏ đã lập chí làm một nữ hiệp trên giang hồ, dạo chơi tứ phương, không ngờ, đã yêu Hoàng Thượng…… Người nhà vốn phản đối ta tiến cung, nhưng ta lại lấy cái chết ra doạ, người nhà mới đáp ứng……. Thế sự khó liệu trước, không nghĩ đến, lại có ngày xảy ra sự việc này. Ta chết cũng đáng, nhưng người nhà ta không có tội! Thân nhân của ta cũng không có tội.” Nàng càng nói càng oán hận đế vương này…… Vô tình, vô nghĩa!
“……” Trầm Tố Nhi nhíu mày.
Tâm tình của Tiếu quý phi, Trầm Tố Nhi có thể hiểu được.
Sự tình dẫn đến thảm cảnh này, ai lại muốn chứ?
“Ngươi trước tiên cứ đứng lên nói chuyện đã, trán chảy máu rồi, để cầm máu đã.” Trầm Tố Nhi lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Tiếu quý phi.
“Hoàng Hậu–” Tiếu quý phi mắt khẩn cầu.
Trầm Tố Nhi khó xử, thấy Tiếu quý phi không đứng dậy, cũng ngồi xổm xuống, nhìn nàng thật sâu.
“Trước tiên, ta phải hỏi một chuyện. Ngươi nhất định phải trả lời thật, phải, hay là không phải. Kết quả chưa biết chắc, nhưng mà, nếu ngươi nói dối, uh, khẳng định kết quả không tốt, bởi vì– ta ghét nhất lúc hỏi thật lòng, mà còn bị người khác nói dối.” Trầm Tố Nhi không phải là người luôn lấy mình làm trung tâm, cũng không phải là người làm việc chuyên chế, cũng không phản đối người khác nói dối, bởi vì nàng cũng thường xuyên nói dối thôi, lúc nhàm chán lại càng nói dối nhiều.
Trên thế gian này có rất nhiều việc là giả dối, ngẫu nhiên nói vài câu thiện ý cũng là giả dối để làm bâu không khí thoải mái hơn, cũng chẳng sao cả– đương nhiên là trong tình huống nói dối không hại người rồi.
“Chuyện gì?”
“Thích khách có phải ngươi hay không?”
“……”
Tiếu quý phi ngẩn ra, vẻ mặt cũng ngây ngốc một lúc.
Một lát sau, nàng cười khổ hỏi lại: “Ngươi sao lại hỏi thế? Tất cả mọi người đều nói ta là thích khách, ngươi lại là ngoại lệ sao?”
“Uh, cứ coi thế đi. Sơ Tuyết nói, ngươi thẳng thắn, tâm địa cũng không tồi, nói ngươi sẽ không làm ra những việc này. Ta tin tưởng hắn, cho nên ta cũng muốn chứng thật một chút.” Trầm Tố Nhi tìm đại một lý do coi như hợp lý, đương nhiên nàng còn giữ lại một việc.
Vẻ mặt Tiếu quý phi có chút xúc động, không nghĩ được Sơ Tuyết người bình thường mình ít nói chuyện lại nghĩ mình như vậy.
Khó tránh được sinh ra cảm động.
“Nếu nói, thích khách không phải ta, ngươi tin tưởng sao?”Tiếu quý phi thử hỏi một câu.
Trầm Tố Nhi do dự một hồi, vẫn gật đầu.
Tiếu quý phi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Hoàng Hậu, có phải Hoàng Thượng sai ngươi đến không?”
“Không phải.”
Tiếu quý phi trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia thất vọng. Đó là sự thất vọng cho tình cảm cho đi mà không được hồi báo, cười chua xót, nói: “Không cần tra xét lại, thích khách là ta, để ta chịu tội chết đi. Chỉ cầu Hoàng Thượng tha cho người nhà ta.”
Trầm Tố Nhi sắc mặt trầm xuống, mắt lộ ra vài phần chán nản cùng thất vọng, lúc đầu còn cảm thấy nàng ta giống một giang hồ nữ hiệp, hoá ra một chút cũng không giống a, nữ nhân cuối cùng vẫn là nữ nhân, không có được tình yêu, thì lại bốc hoả.
“Quý phi, phải nói rõ cho ngươi biết. Lúc này không phải là lúc hành sự nóng vội cảm tính, ngươi nói một câu như vậy, giận dỗi nói một câu, nhưng trên lưng ngươi là năm nghìn nhân mạng đấy, ngẫm lại…… thân nhân ngươi đều đã ngồi đại lao rồi.” Trầm Tố Nhi nói câu này có vài phần lạnh nhạt.
Tiếu quý phi nghe xong, người ngây ra như phỗng.
Dần dần, mắt loé sáng, lập tức hối hận.
Cho tới lúc này, vẫn ngang ngạnh như vậy.
Chỉ vì mình, chỉ vì mình nói ra mấy lời vô trách nhiệm như vậy, cảm thấy thật xấu hổ, cảm thấy thật hổ thẹn.
“Ta vẫn nói không phải là ta làm, nhưng không có ai tin tưởng. Dùng hình với ta, ta vẫn nói là không phải, vẫn chẳng có ai tin tưởng ta. Lúc này, ta chỉ nói một câu – ngươi lập tức tin tưởng ta sao?” Lời nói nhẹ nhàng, âm thanh u oán thê lương, mang sự tuyệt vọng không nói nên lời.
Lòng người dễ thay đổi, tình cảm như sợi chỉ bạc.
Từ nhỏ đã được chiều chuộng, cuộc sống thuận lợi muốn gì được nấy, nàng làm sao trải qua được sự gian khổ đời người?
Cuộc sống trong mơ, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp, cảm giác như bất cứ thứ gì nàng thích đều có thể có được, không nghĩ tới lại có một ngày tất cả đều mất đi, những người bạn thân thiết không còn, ngay cả người mình thương yêu nhất tín nhiệm nhất cũng chẳng tin tưởng mình. Thậm chí còn tự mình hạ chỉ, đem nàng nhốt vào thiên lao, giao tới hình bộ thẩm vấn. Chịu không ít khổ cực, có người nào biết, cũng chẳng có ai để tâm sự.
Uỷ khuất trong lòng, ai có thể hình dung được lớn đến đâu?
Trầm Tố Nhi không cần hỏi lại, trong lòng đã có đáp án rồi.
Dù sao, nghi vấn đã giải quyết, vẫn đề mới lại xuất hiện.
Là ai muốn mạng của nàng? Ai lại hận nàng như vậy?