Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 15: Hoàng Hậu! Lần sau ko được viện cớ này nọ nữa


Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 15: Hoàng Hậu! Lần sau ko được viện cớ này nọ nữa


“Chúng ta đang chơi trò chơi, Hoàng Thượng có muốn chơi cùng ko?” Trầm Tố Nhi nâng mắt thản nhiên nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh, đôi mắt đẹp lưu chuyển mỉm cười, nhu hoà ấm áp rạng rỡ như ánh mặt trời buổi sáng.
Có một số việc, đương sự càng trốn tránh, càng thể hiện trong lòng có điều giấu giếm, cũng càng khó giải thích rõ ràng.
Mộ Dung Cảnh tầm mắt chuyển từ tay Mộ Dung Sơ Tuyết sang bàn tay nhỏ nhắn của Trầm Tố Nhi, bước về phía trước vài bước, đứng trước mặt bọn họ, thần sắc bình tĩnh hỏi: “Chơi trò gì?”
“Sai quyền, đoán lễ vật.” Nàng trả lời ngắn gọn, ánh mắt lấp lánh. (PS: Nàng khinh bỉ chính mình, già đầu rồi, lại còn giả bộ thuần khiết. Thật 囧.)
“Sai quyền? Đoán lễ vật?” Mộ Dung Cảnh ánh mắt quét qua phòng lớn chất đầy những hộp là hộp, mấy thứ này hắn cũng nhớ. “Sai quyền là cái gì?”
Vì thế, Trầm Tố Nhi mỉm cười lại kiên nhẫn đem quy luật chơi sai quyền nói lại lần nữa, cũng làm mẫu một chút. Bất quá, nàng là cầm lấy tay của Mộ Dung Cảnh đlàm mẫu, mở to lòng bàn tay hắn ra, nghiêm túc nói: “Cái này gọi là vải (*lá của mình ấy*).” Tiếp theo, lại đem ngón tay trỏ giơ lên, giải thích: “Đây là tên.”
Nắm tay thành nắm đấm, nàng nói “Đây là tảng đá.”
“Vừa rồi ngươi cùng Sở Tuyết chơi cái này sao?” Mộ Dung Cảnh mắt dừng lại ở khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Trầm Tố Nhi gật đầu như trống bỏi.
Trong lòng vui mừng, nàng chính là muốn làm cho Mộ Dung Cảnh nghĩ như thế. Chỉ cần hắn suy nghĩ như vậy, vậy thì phiền toái ko quan trọng có thể tránh được rồi, hắc hắc, bổn tiểu thư thật thông minh! Lại tử kỉ tiếp.
Mục đích đã đạt tới, nhưng nàng nhất thời chưa chú ý đến–
Mộ Dung Cảnh thuận tiện cầm luôn đôi tay nhỏ bé ko buông ra, như có chút lưu luyến, chỉ vuốt nhẹ. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động tiếp xúc hắn, mặc dù biết nàng có mục đích khác……
Một lúc lâu sau, hắn lạnh lùng nói: “Hoàng Hậu, trẫm là tới đón ngươi đi Điện nghị sự một chuyến, tự mình xác nhận một chuyện.”
“Hoàng huynh, về chuyện thích khách–” Mộ Dung Sơ Tuyết muốn nói ra chuyện Tiếu quý phi, lại bị Mộ Dung Cảnh ngắt lời.
Mộ Dung Cảnh buông tay Trầm Tố Nhi ra, nghiêm chỉnh xoay người cất bước ra ngoài, uy nghiêm nói: “Sơ tuyết, nếu muốn biết cũng có thể cùng đến.” Tâm tư đang tĩnh lặng vì người nào đó nhảy vào mà lại nổi sóng, khuấy nhiễu làm suy nghĩ hỗn loạn, nhất thời khó có thể chỉnh đốn lại được, dễ dàng dùng vẻ lạnh lùng nguỵ trang tất cả.
Trầm Tố Nhi cùng Mộ Dung Sơ Tuyết theo đuôi Mộ Dung Cảnh, nhóm nô tài thì chen chúc nhau ở đằng sau, cùng bước vào Điện nghị sự trang nghiêm. Nàng chưa kịp tinh tế đánh giá đại điện, thì đã nhìn thấy một đống người đang quỳ giữa điện. (*may mà ko “tinh tế đánh giá” ko thì thêm một đống tả hết cái này tới cái kia, lại khổ ta, phù phù*)
Trước mặt là một nữ nhân quần áo hoa lệ đang khóc lóc thảm thiết cùng một đám cung nữ thái giám sợ hãi run rẩy quỳ sau.
Phía sau bọn họ còn có một đám quan viên quỳ, so với người phía trước, mỗi người thần sắc đều ngưng trọng nhưng cũng tương đối bình tĩnh, mắt ko dám nhìn thẳng ba người vừa tới.
Mộ Dung Sơ Tuyết đi vào trong điện, ngồi vị trí đại thần ngồi ở bên trái.
Trầm Tố Nhi đang định đi theo phía sau Mộ Dung Sơ Tuyết, không ngờ, lại có một bàn tay to khoẻ âm thầm nắm lấy, con ngươi lạnh băng mang hàm ý cảnh cáo nhìn nàng, ko hiểu sao làm nàng thấy ớn lạnh.
Chỉ còn cách ngoan ngoãn cho hắn nắm tay kéo lên chín bậc thang, rồi ngồi ở chỗ ngồi cực kỳ nổi tiếng trong truyền thuyết– Long ỷ. (*Ghế vua ngồi ở đại điện ấy*)
Nàng vén vạt áo ngồi xuống, môi đỏ mọng mím chặt cố thẳng lưng, thở cũng ko dám thở mạnh, thật cẩn thận, tim đập thình thịch, đang lo lắng nếu ko cẩn thận có thể bị đuổi ra hay ko.
Lần này, vẻ mặt của nàng ko phải là giả vờ. Ngồi trên Long ỷ một khắc, có bao nhiêu nữ nhân có thể thản nhiên ngồi? Không biết, ít nhất nàng cảm thấy mình ko thản nhiên được.
Chính mắt thấy dưới bậc thang, người quỳ đầy phía dưới, hô to Hoàng Đế vạn tuế, Hoàng Hậu thiên tuế, thanh âm hùng vĩ vang lên trong đại điện, long trọng lại rất trang nghiêm, nghe thật là sướng tai, cũng no mắt, chấn động toàn thân, hưng phấn, kích động lòng người, vô cùng lạ thường.
Tất cả mọi thứ trước mắt, từng chỉ có thể nhìn trên màn hình, trong mộng nữ nhân thế kỷ 21, liền ngay cả nằm mơ cũng sẽ không tưởng tượng nổi lại có một ngày được những điều này chân thật xuất hiện trước mắt mình. Là có thật, nhưng lại thật lâu vẫn ko biết đây là mộng hay là thật.
Mộ Dung Cảnh buồn cười, không thể tưởng được bàn tay nhỏ bé hắn đang nắm lại đổ mồ hôi, lạnh nhạt nói: “Hoàng Hậu, đã nhìn rõ nữ nhân đang quỳ dưới điện kia là ai ko?”
“Ai?” Nàng thấy Mộ Dung Cảnh nói, liền lập tức nhìn xuống.
Khoảng cách hơi xa, ước chừng mười thước.
Nữ nhân quỳ rạp trên mặt đất, khóc thật sự thương tâm, miệng thỉnh thoảng còn thì thào kêu oan uổng.
Trầm Tố Nhi cẩn thận nhìn nhìn, cuối cùng cũng thấy được. Nhưng chỉ nhìn thấy một bên mặt, sợ nói năng lung tung, cẩn thận thử hỏi: “Là Tiếu quý phi sao?”
Mộ Dung Cảnh đáp: “Không sai. Nàng ta chính là thích khách, chứng cớ xác thực.”

Khi Mộ Dung Cảnh nói lời này, âm thầm lưu ý vẻ mặt biến hoá của Trầm Tố Nhi, bất quá lại có điểm thất vọng, có chút bất ngờ sau đó ko có dao động nào khác.
Nàng khôi phục bình thường rồi? Không khẩn trương sao?
Quả thật, Trầm Tố Nhi tâm tình khẩn trương, trò chuyện cũng khó nói phân nửa, dần dần cũng thích ứng được với tình huống trước mắt, dù sao cũng không phải là một tiểu cô nương, cũng trải qua ko ít sự đời rồi.
Mộ Dung Cảnh liếc mắt nhìn Trần tổng quản, có ý bảo, Trần tổng quản nhìn thấy lập tức đang lên vật chứng: Ba thanh đao nhỏ cùng một bông tai ngọc trai tinh xảo. Hắn tự nói: “Đây là vật chứng buổi sáng tìm thấy được.” Tiếp theo, lại đưa lên một cái đĩa nhỏ, ở trên có một bông tai, cùng với bông tai ngọc trai vật chứng là một đôi.
“Cái này, là tìm thấy ở phòng ngủ của Tiếu quý phi. Mà nàng cũng đã thừa nhận, bông tai là của nàng.” Mộ Dung Cảnh nói luôn.
Trầm Tố Nhi nhìn nhìn, nghi vấn: “Tiếu quý phi có võ công sao?” Một nữ nhân có võ công a, thật lợi hại.
“Đúng. Nàng ta vốn xuất thân nhà võ tướng.” Dứt lời, Mộ Dung Cảnh ánh mắt lạnh lùng đảo qua mấy nam nhân phía dưới. Trong cung có bao nhiêu nữ nhân có võ công thì ko rõ, nhưng là, võ công lợi hại đến mức có thể tránh khỏi tai mắt trong cung thì cực ít. Đặc biệt là khi toàn cung truy bắt, còn không lưu lại một dấu vết nào.
Trầm Tố Nhi cũng nhìn lại, mấy nam nhân kia, có người lớn tuổi, cũng có người trung niên, còn có thanh niên hào hoa phong nhã. Nàng đoán rằng bọn họ chắc là người nhà hoặc thân thích của Tiếu quý phi. Thở dài, nàng không quên tập tục cổ đại một người sai kéo theo cả gia tộc, ngay cả người vô tội cũng bị kéo vào.
Tiếu quý phi ám sát Hoàng Hậu là tội danh lớn, dựa theo luật lệ không biết bao nhiêu người phải chết?
Trầm Tố Nhi hỏi: “Tiếu quý phi là phái người đến hành thích, hay là tự mình đến a?”
“Trẫm cũng đang định hỏi Hoàng Hậu, thích khách kia thân hình như thế nào?”
“Người đó thân hình ko cao, cảm giác có điểm gầy. Lúc ấy rất hoảng sợ, hơn nữa người đó lại rất cẩn thận, ko nhìn thấy gì hết, chỉ lộ ra đôi mắt……” Phút chốc, Trầm Tố Nhi nghĩ tới cái gì đấy, “Đúng rồi,…… đôi mắt rất đẹp!”
Bởi vì nàng cũng nhìn thích khách một cái, cho nên ấn tượng dường như khắc sâu.
“Rất đẹp?” Mộ Dung Cảnh nghi hoặc.
Một người sống chết trước mắt, còn có thể chú ý tới đôi mắt của thích khách rất đẹp sao?
Trầm Tố Nhi ngượng ngùng cười, nói: “Lúc ấy thật sự sợ hãi, vừa rồi nghĩ nói lung tung, ngài cũng đừng cho là thật.” Nàng nghĩ nghĩ, ý tưởng này đúng là có chút hoang đường, có chút lo lắng lời mình vừa mới nói có làm cho tên hoàng đế hỉ nộ vô thường này tức giận ko.
Mộ Dung Cảnh con ngươi tối sầm lại, lạnh lùng chất vấn: “Hoàng Hậu, cảm thấy lúc này là lúc nên nói giỡn sao?”
“Uhm, thực xin lỗi.” Nàng cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi. Ở đại điện trang nghiêm này á? Làm sao có thể tuỳ tiện nói lung tung? Bi thúc giục, nhất thời tính sai, có phải đắc ý vong hình rồi ko? (*vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có*) Uh uh, vẫn là giả bộ yếu đuối vẫn là hay nhất.
Mộ Dung Cảnh hừ lạnh một tiếng, lập tức nhìn xuống đám người đang quỳ phía dưới. Hờ hững hỏi: “Tương gia, nói việc này theo luật phải xử lý thế nào?”
Lão Tương gia thân mình căng thẳng, nhưng không thất thố, suy nghĩ một lát, nhận mệnh nhắm mắt lại, cúi đầu quỳ lạy nói: “Bẩm Hoàng Thượng, theo luật là phải chém, chu di…… chu di tam tộc!” Khi nói ra câu cuối cùng, lão lệ đã rơi vòng quanh. Sinh ra một nữ nhi bất hiếu, đem tới họa diệt môn, lúc trước ko nên để nàng tuỳ ý muốn làm gì thì làm, còn cương ngạnh nói cái gì mà ko làm phi tần Hoàng thượng thì ko lấy chồng, sống chết cũng phải tiến cung.
Trầm Tố Nhi trong mắt hiện lên một tia hoang mang. Tam tộc? Trời ạ! Phải chết nhiều người thế sao? Mấy hôm trước nghe bọn Tiểu Dong lải nhải, nói người nhà Tiếu quý phi thế lực trong triều cực lớn. Như thế nào lại thế này a? Phạt một người không phải là được rồi sao?
“Tương gia, ngươi có gì ko phục sao?”
“Thần cam nguyện lĩnh tội chết, nhưng cầu xin cho người Tiếu gia có công trạng, khẩn cầu Hoàng Thượng phá lệ khai ân…… để lại cho Tiếu gia ko bị tuyệt tự tuyệt tôn! Như thế tội thần dù có chết, cũng mỉm cười nơi chín suối.” Dứt lời, Tương gia dập đầu liên tiếp, trán cũng đã chảy máu, mà vẫn ko dừng lại. Tự biết Tiếu gia khó tránh khỏi kiếp nạn này, đành dồn sức bảo trụ lại những thân thích vô tội.
Mộ Dung Cảnh mắt lạnh lùng, ko có một tia dao động hoặc do dự nào.
“Hoàng Thượng, có phải tất cả những người quỳ dưới kia…… Toàn, toàn bộ đều phải chết?” Trầm Tố Nhi kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi.
Mộ Dung Cảnh quay ngang nghi hoặc nhìn Trầm Tố Nhi, quả quyết nói: “Không sai, toàn bộ.”
“Hoàng huynh, việc này là việc lớn, ảnh hưởng rất nhiều, cần phải suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa…… Không thể chỉ dựa vào một bông tai liền định tội chứ?! Nên giao cho hình bộ, thẩm tra……” Mộ Dung Sơ Tuyết đưa ra lời cầu xin. Ở thời điểm này, cũng chỉ có hắn dám thay Tiếu gia cầu xin.
Lại đúng lúc này, Trầm Tố Nhi bật dậy khỏi Long ỷ!
Nàng cả kinh nói: “A, đúng rồi! Ta đã nghĩ ra!” bước vài bước tới cầm lên bông tai, nhìn trái rồi nhìn phải chiếc bông tai. Trong lòng cực kỳ rối rắm, diễn hay là ko diễn đây? Người khác sinh tử ko cần quản? Đến tính mạng mình còn chưa bảo toàn được, còn muốn nhiều chuyện sao? Trời ạ, thật sự là rất rối rắm……
Lúc này, Mộ Dung Cảnh hỏi: “Hoàng Hậu có chuyện gì thế? Có phải nhớ ra cái gì hay ko?”
“Hoàng Thượng, thích khách không phải Tiếu quý phi a.” Trầm Tố Nhi vừa nói lời này ra, như sét đánh giữa trời, rung động cả Điện nghị sự. Nàng kéo mạnh tóc! Khẽ cắn môi, cách này mặc dù ngây thơ, nhưng cũng là biện pháp duy nhất.
Mộ Dung Cảnh con ngươi trầm xuống, dò hỏi: “Nói đi?”

“Bông tai này là mấy hôm trước ta nhặt được, không phải buổi sáng hôm nay. Thần thiếp ngay từ đầu ko nhận ra, vừa rồi nhìn nhìn mới nhớ ra, hoá ra bông tai này là của Tiếu quý phi a.” Trầm Tố Nhi như đang nhớ lại, tự thuật lại.
“Bốn ngày trước, quý phi có tới Phượng Cung. Lúc ấy nàng đi vội vàng, đã làm rơi một bông tai ngọc trai, thần thiếp trong lúc vô ý nhặt được, bất quá, lúc ấy không có nghĩ đến là của Tiếu quý phi, thấy rất tinh xảo, nên ta cầm về ngắm…… Nhưng ngày hôm qua thì tĩm mãi ko thấy, a a, hoá ra là ở đình viện a, không thể tưởng tượng được thiếu chút nữa đã hại chết nàng ta rồi.”
Trầm Tố Nhi giả vờ cười cười xin lỗi, còn thỉnh tội với Mộ Dung Cảnh. Cùng lúc nói, cũng trưng ra bộ mặt cực kỳ thành thật, ở thế kỷ 21, những cao thủ ra đường mà gặp người ko quen, trong mười câu thì ít nhất có tám câu là giả, nhưng lại làm cho người nghe thấy rất đáng tin. Mà nàng chính là một cao thủ trong số đó.
“Lời này là thật sao?”
“Thật mà! Thần thiếp việc gì phải nói dối cho thích khách. Nói gì thì nói, ta vẫn là hận tên thích khách kia nhất hơn ai khác, đấy là người muốn giết ta. Việc bốn ngày trước, Hoàng Thượng có thể phái người đi điều tra. Tiếu quý phi xác thực có tới Phượng Cung một chuyến.” Nàng nói xong một câu lại gật đầu khẳng định.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Cảnh lôi kéo, Trầm Tố Nhi ngã luôn vào lồng ngực hắn.
(*Ôi ta thích >.Nam nhân cuồng dã hương thơm trên người hắn bay thẳng vào mũi nàng, nàng chưa kịp cảm thán một chút, tiếng nói của hắn như gió thoảng phảng phất bên tai nàng: “Muốn ta kêu hết tất cả nô tài ở Phượng Cung tới chứng thực sao?” Thanh âm rất nhỏ, cũng rất có lực, giống như đang cảnh cáo nào đừng diễn trò trước mặt hắn.
Trầm Tố Nhi run rẩy, cũng rất sợ, mắt hạ thấp xuống ko dám nhìn thẳng, mà khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vừa vặn ở trước ngực hắn, đè xuống sự sốt ruột trong lòng, cố gắng nói êm ái nhất có thể: “Hoàng Thượng, bọn họ cũng ko biết việc này đâu.” Khó xử, nàng cũng ko muốn bắt bọn họ tới đây.
Bởi vì ý tưởng nhất thời của mình, có thể giúp nhiều người ko bị chết. Nhưng lúc này đây, có phải là nên lo lắng cho an toàn của chính mình trước?
Trầm Tố Nhi căng thẳng tim đập bình bịch, sợ nói dối lộ ra thì cái mạng nhỏ của nàng hy sinh luôn mất.
Mộ Dung Cảnh ấn lưng nàng một cái, bá đạo ôm nàng dán chặt vào người mình, dường như nghĩ ra cái gì lại thấy trống ngực của người nào đó, một hồi lâu, buông ra nàng, cúi đầu, con ngươoi sâu thẳm lạnh băng nhìn về phía nàng, dùng ánh mắt lạnh băng để che giấu tâm tư phức tạp.
“Vì sao?? Trẫm muốn một lý do.” Cho hắn biết lý do nàng làm vậy!
“Cái kia…… Vừa rồi nói chính là lý do a. Hoàng Thượng nhất định phải xem xét lại nga, tam tộc phải chết oan uổng đấy a, người tam tộc tức là rất nhiều người phải chết? Thận trọng thận trọng, nhất định phải thận trọng đưa ra quyết định……” Trên người hắn phát ra khí thế khó lay động, cảm giác như chẳng bao giờ sửa lại quyết định! Trầm Tố Nhi đột nhiên làm như vậy, thật sự làm cho lão Tương gia cảm động, nguyên nhân ra là nghĩ chu di tam tộc là tàn nhẫn, vừa nghĩ tới rất nhiều người vô tội phải chết, mà người cầm ngòi nổ là mình, trong lòng có cảm giác như phạm tội ác.
Mộ Dung Cảnh thân mình cứng đờ, lúc đó trong nháy mắt, ngay cả Trầm Tố Nhi đang dựa vào người hắn cũng không lưu ý đến.
Hắn đem nàng ấn xuống ngồi bên cạnh mình, thấp giọng cảnh cáo nói: “Ngốc im lặng.” Khí tức phát ra từ trên người hắn, thật sự làm người khác thấy áp lực, nói sợ hãi cũng là đúng.
“Nguyên nhân Hoàng Hậu vừa nói, việc này để điều tra lại về sau lại –” Mộ Dung Cảnh vừa định tạm thời buông tha cho bọn họ, không ngờ, Trần Thủ mang theo vài tên thị vệ vội vàng tiến vào, bẩm báo nói tìm được chứng cớ mới rồi.
Vừa nói xong vài câu, Trầm Tố Nhi ngất luôn.
Trần Thủ đem đến, cư nhiên là bộ quần áo thích khách mặc, dính một chút bùn, còn có nước nhỏ giọt, nói là tìm thấy trong ao ở ngự hoa viên phía sau Vạn Nghi Cung tìm thấy, bộ quần áo bị buộc vào tảng đá cho chìm sâu xuống ao, nhưng tay áo lại rơi ra nổi lên trên, nên thị vệ mới nhìn thấy đem kéo lên.
Tội chứng rõ rành rành, thích khách là ai, vừa nhìn đã rõ.
Còn ai nói là ko phải ko?
Phảng phất hết thảy đều đã bị định án.
Vì Trầm Tố Nhi bịa ra nguyên nhân che dấu làm mọi người dấy lên một tia hy vọng, thoáng cái lại rơi tiếp vào vực sâu tuyệt vọng.
Đương kim đế vương tại vị đã 9 năm, vẫn dùng thái độ quả quyết để xử lý quốc sự. Thi hành, chấp hành luật pháp tuyệt đối không có một chút mập mờ thiếu quyết đoán. Vừa mới lên ngôi được ba năm, hắn mười lăm tuổi, lập tức thể hiện ra tài trị quốc hơn người, dốc sức chăm lo việc nước, tự mình dập tắt nội loạn, trừng phạt tham quan ô lại, địa chủ ác bá nhiều vô số, kể cả người thân thích của bọn họ cũng ko may mắn thoát khỏi.
Đã từng máu chảy thành sông, mới có được Bắc Uyển Quốc thái bình thịnh thế ngày nay.
Hiện tại, Hoàng Thượng cực kỳ chú trọng chế độ pháp luật, làm sao lại có ngoại lệ?
Tiếu quý phi sắc mặt xanh mét, hoảng sợ nhìn Mộ Dung Cảnh, khóc lóc kể lể: “Hoàng Thượng, niệm tình ân tình đã có xưa nay, chẳng lẽ không thể tin tưởng ta sao? Không phải thần thiếp làm, thực không phải ta mà! Vì cái gì tất cả mọi người đều không tin ta?……”
Nàng tuyệt vọng, ánh mắt bi thương, mà tiếng khóc nhỏ ko lớn lắm, lại làm cho người khác nghe thương tâm gần chết.
Trong thời khắc tuyệt vọng, nàng quỳ đi đến bên người Tương gia, lệ tuôn như mưa, nhìn phụ thân giả thích, “Cha, ta không có làm, không có! Nữ nhi cuẩ người bị oan uổng,…… Ta tuy rằng không thích Hoàng Hậu, nhưng cho tới giờ cũng ko có ý muốn giết nàng. Ô ô…… Phụ thân!”
“Ca ca……”

Tiếu quý phi ko thấy phụ thân có chuyển động, chuyển sang nhìn về phía ca ca của mình.
Nàng vốn là tính tử rắn rỏi khẳng khái, hiện giờ nước mắt cũng rơi như mưa, khóc ko thành tiếng, rõ ràng là một nữ nhân nhu nhược đáng thương.
“Muội muội, chấp nhận số phận đi. Ca ca tin tưởng ngươi nhưng cũng phải chấp nhận thôi. Ở nhà, cha mẹ rất sủng ái ngươi…… Kiếp sau đầu thai, nhất định phải nhớ kĩ đối xử lễ nghĩa, nhớ ko vì được sủng mà kiêu ngạo.” Ca ca nàng vẻ mặt cực kỳ bi thương.
Phút chốc, Tiếu quý phi lau khô nước mắt, tự tiện đứng lên, vừa rồi trên mặt còn có vẻ nhu nhược, giờ lại quật cường nhìn ca ca của mình, nói: “Ca ca, coi như là ta làm đi, các ngươi cũng không có tội!” Nàng vừa mới đứng lên trong chốc lát, lại bị ca ca kéo mạnh quỳ xuống.
Đứng trên đại điện, làm sao có thể làm càn!
“Muội muội! Đại trượng phu sinh ra trên đời là chuyện mừng, chết thì có làm sao? Mười tám năm sau, vẫn là một hán tử đường đường vang dội.” Thanh âm thong dong không bức bách làm cho người nghe cảm động, cũng làm cho người ta thấy thương tiếc.
Làm thế nào, cũng trốn không thoát tội chết.
Đời người là như thế biến hóa vô thường, bên trong điện, rõ ràng quang cảnh rất hiện thực, lại có thể trong phút chốc hoá thành hư vô, thấm vào lòng mấy người đang quỳ.
Trầm Tố Nhi lòng chua xót, giống như nhìn thấy một đại tướng vang dội thời cổ đại, trung với hoàng đế, khẳng khái chấp nhận chịu chết. Làm sao mà phải vậy a? Đột nhiên cảm thấy, như tất cả người đang quỳ dưới kia đều là trung thần, mà hoàng đế bên cạnh chính là hôn quân, bạo quân. (*hjz hjz quay sang chửi rủa chồng*)
Lúc nàng đang nghĩ như thế, lại nghe thấy Mộ Dung Cảnh lên tiếng. Hắn thần thái lạnh lùng vô tình, trong mắt còn lộ ra tia sắc bén, không có một chút tình người, Trầm Tố Nhi cả kinh, quả nhiên–
“Đem toàn bộ nhốt vào tử lao. Chọn–” Bỗng nhiên, Mộ Dung Cảnh đang nói lại dừng lại! Mắt kinh ngạc, còn lộ ra vẻ ko thể tin được.
Thời gian giống như đông cứng lại dừng tại thời khắc này.
Hoàng Thượng bị người ta phi lễ? Người phi lễ chính là Hoàng Hậu? (*phi lễ kiểu như vô lễ, mạo phạm ấy*)
Hoàng Hậu lớn mật cư nhiên trên điện lớn làm trò thân thiết dám hôn môi Hoàng thượng? (*bà nầy dê kik đi được*)
Toàn bộ mọi người trên điện đều sững sờ, rất nhanh kêu “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe”, xoay người, cúi đầu hoặc là quay mắt ra chỗ khác.
Ba giây, bốn giây,
Năm giây……
Trầm Tố Nhi vẫn như cũ môi dán lấy môi của Mộ Dung Cảnh, không có động đậy, chỉ cần hắn không nói là đạt được mục đích rồi. (*nhiều khi mình ko hiểu nổi tư duy của bà này a @@*)
Ở thời điểm mấu chốt, nàng cũng chỉ nghĩ ra được biện pháp ngu ngốc này.
Mặc dù phương pháp rất quẫn lại rất chó má, nhưng lại nhanh chóng, cũng rất có hiệu quả, cũng lại rất thực tế.
Tiện thể lúc Mộ Dung Cảnh đang thất thần, mắt nàng xoay chuyển, tiếp tục lời hắn nói dang dở.
“Hoàng Thượng nói, trước nhốt vào đại lao, lúc sau thẩm tra lại.” Quay đầu nhìn mọi người cao giọng tuyên bố! Ngắn ngủn vài câu, mà giọng rất hùng hồn, một chút chần chờ cũng không có.
Mộ Dung Cảnh khóe miệng rất nhanh đã gợi lên một mạt cười, mà cũng rất nhanh biến mất.
Nghe được lời nói của Hoàng Hậu, Trần tổng quản cung cẩn thoáng cúi đầu, có ý hỏi: “Hoàng Thượng……”
Mộ Dung Cảnh co ngươi loé sáng, gật gật đầu, ý bảo cứ làm theo lời Hoàng Hậu nói đi. Âm thầm, tay ôm chặt eo nhỏ của người nào đó lại, làm cho người nàng dán chặt vào người mình, ngửi mùi hương thơm mát trên người nàng.
Trầm Tố Nhi đại quẫn.
Nam nữ gần như vậy, hơi thở toả ra hình như có chút mờ ám.
Mặc dù cách mấy tầng quần áo, vẫn là cảm giác được nhiệt độ ấm nóng từ người hắn.
Lúc này, Trần tổng quản cao giọng đem lời nói Trầm Tố Nhi lặp lại tuyên bố một lần nữa.
Không khí ngưng trọng một lúc.
Hô to vạn tuế một câu, Mộ Dung Cảnh thần thái thong dong nắm chặt tay nhỏ bé của Trầm Tố Nhi bước xuống bậc thang, rời khỏi Điện nghị sự.
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc thắp lên rực rỡ.
Dưới ánh đèn lồng, hai người sóng vai đi, bước chầm chậm trên đười.
Vừa rồi Mộ Dung Sơ Tuyết vừa rời đi, Mộ Dung Cảnh cũng cho các thái giám và cung nữ đi nghỉ, chỉ còn hai người cùng nhau đi bộ.
Dưới ánh trăng, Mộ Dung Cảnh con ngươi lưu chuyển nhưng lại ko loé sáng, nhẹ giọng nói: “Ngươi rất to gan. Lần này trẫm ko truy cứu, lần sau ko được mượn cớ này nọ thế nữa.” Ngữ khí thật ôn nhu, ánh trăng sáng tỏ chiếu trên người nam tử tuấn nhã tuyệt thế, lơ đãng đã cởi bỏ vẻ lạnh lùng thường ngày, một cơn gió thổi qua, tẩy sạch cả duyên hoa thế tục.
Trầm Tố Nhi trong lòng đột nhiên kích động, cảm giác kì dị cứ dâng lên từ đáy lòng, trong đầu chỉ nghĩ ra một từ để hình dung Mộ Dung Cảnh — yêu nghiệt?! Tiếng nói nhẹ nhàng ôn nhu, giống như yêu quái đang mê hoặc. Toàn thân phát ra khí tức, rất ôn hoà hoàn toàn trái ngược mọi khi, một người trừ khi là yêu tinh, thì không có khả năng biến đổi thất thường thế được.
“Hoàng Hậu? Ngươi làm sao thế?”

Mộ Dung Cảnh ánh mắt thản nhiên như nước nhìn xuống, khuôn mặt tuấn mỹ tới gần, làm iệng Trầm Tố Nhi khô khốc, tim đập loạn lên– nguy hiểm a, dựa trên kinh nghiệm yêu đương từ xưa của nàng, nàng nếu không trốn đi rất có thể toàn bộ trái tim cũng bị đánh chiếm!
Nàng theo bản năng trốn tránh, thân mình hơi hướng ra sau.
Hắn là hoàng đế, là trượng phu của mấy ngàn mỹ nhân, hoàn toàn ko có khả năng cuộc sống chỉ có hai người.
Nàng biết bản thân cũng là phóng khoáng, nhưng cũng ko thể cùng nữ nhân khác chia xẻ tướng công, chia xẻ cả tình yêu lão công, cùng người khác rối rắm cả đời.
Hơn nữa, tình yêu bị chia năm xẻ bảy thế, có còn gọi là yêu nữa ko? Hơn nữa, nam nhân trước mắt tuyệt đối ko yêu mình. Nàng không có tài năng, cũng không có ưu điểm, cũng không phải nữ nhân đẹp nhất hậu cung. Ngẫm lại, ngoại trừ ăn cơm với ngủ cũng chẳng biết làm gì.
Càng nghĩ càng quẫn, kể cả hắn có yêu, cũng chỉ trong thời gian ngắn, vô tình nhất là bậc đế vương mà.
Nàng lại là viên ngọc ko đáng giá, mà hắn thì lại có rất nhiều lựa chọn, có thể có được mỹ nữ toàn thiên hạ. Có mới nới cũ là bản tính của con người, yêu thích cái đẹp cũng là bản tính con người nốt, đã dự đoán được nếu yêu hắn, nàng sẽ mất hết tuổi thanh xuân tịch mịch sống ở sâu trong thâm cung, ngay cả một người tới ân cần thăm hỏi cũng ko có.
Nếu đổi lại là ở một gia đình thường dân bình dị.
Tương thân tương ái, cùng bên nhau lúc hoạn nạn, bình thường thản nhiên, nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Lão phu lão thê (*phu thê già*), cũng có thể cùng nhau nhàn nhã xem hoa nở hoa rụng, mây đến mây đi trước nhà.
Trầm Tố Nhi lúc này lại đặc biệt thanh tỉnh, cũng dị thường lý trí nghĩ tới viễn cảnh sau này, lập tức muốn tạo khoảng cách với Mộ Dung Cảnh, chỉ có như thế, mới có thể cảm thấy mình an toàn hơn, bất đắc dĩ, cử chỉ của nàng lúc này—lại dư thừa rồi.
Cử động rất nhỏ mang ý trốn tránh này của nàng lại kích động Mộ Dung Cảnh, con ngươi lạnh băng! Giống như có dục vọng từ rất lâu bộc phát lên, làm sao lại để nàng trốn thoát? Hoặc là nói, như thế nào có thể tha thứ cho nữ nhân dám trốn tránh mình?
Vừa rồi trên đại điện, hắn đã rất muốn làm một việc!
Trong nháy mắt nghiêng người về phía trước, hai tay thô bạo rất nhanh đã túm lấy nàng, kéo nàng về phía mình, hung hăng ôm nàng vào ngực, không một chút chần chừ cúi đầu phủ lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của nàng, bàn tay mạnh mẽ ấn sau ót nàng, ko cho nàng giãy giụa, hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của nàng mà tham lam ngậm lấy, điên cuồng mút, giống như kìm nén đã lâu giờ đột nhiên bộc phát. (*huhu ko biết tả hôn thế nào cho văn vẻ*)
Nàng có chút nôn nóng, hắn hôn rất thô bạo.
Càng muốn tách khỏi hắn, hắn hôn càng dùng sức.
Vẻ ôn hoà vừa rồi hoá ra là khúc dạo đầu của sự bộc phát kích thích tố giống đực!
Nàng không nói gì, cũng ko thấy ghét việc hắn hôn, nhưng đầu rất nhanh thanh tỉnh lại!
Thanh tỉnh rồi lại sinh ra cảm giác.
Đáng ghét! Đáng ghét!
Ko thể đẩy được hắn ra!
Thân thể sau khi xuyên qua lớn lên rất là mềm mại, mà hắn thân thể lại quá cường hãn, mạnh mẽ.
Dựa vào tỉ lệ thân thể cũng tháy được, hắn chỉ cần động thủ là khống chế được nàng.
Không được!
Chỉ còn một biện pháp, cũ rích–
Khi đầu lưỡi hắn cho vào miệng mình, hung hăng cắn một cái……
Thấy một chất lỏng nóng ấm cùng mùi vị đặc trưng chảy ra.
Mộ Dung Cảnh dừng lại!
Lý trí chợt rõ ràng!
Vừa rồi hắn chìm đắm vào nụ hôn, cư nhiên quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, cái gì cũng không nghĩ tới, chuyên tâm hơn cả hắn tưởng tượng. Một người có thói quen nắm hết thảy mọi việc trong tay, lúc này lại ko thể khống chế chính mình.
Môi của hắn vẫn còn trên môi nàng, chưa có dời đi!
Máu tươi từ khóe miệng chảy xuống……
Lưu luyến, si mê.
……
Phút chốc, hắn đẩy mạnh nàng ra!
Ko thèm nhìn nàng một cái, lập tức phất tay áo rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.