Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 14: Rối rắm! Hoàng Thượng không bằng nô tài sao?
Chờ một hồi lâu sau, Mộ Dung Cảnh hỏi: “Hoàng Hậu thế nào rồi?”
“Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương thương thế cũng ko đáng ngại, miệng vết thương qua vài ngày sẽ liền lại. Còn nữa, vừa rồi xem xét qua, trên đao của thích khách có tẩm Ma Phí Tán (*thuốc gây tê*). Chờ khi thuốc hết công hiệu, Hoàng Hậu nương nương sẽ có thể hoạt động lại.”
“Nhưng mà, bệnh của nàng…… thật sự chỉ bị ngoại thương thôi?” Mộ Dung Cảnh nghi hoặc.
Hắn đứng ở đây đã được một lúc lâu, nàng cư nhiên ko liếc nhìn hắn một cái?
Không đúng, phải nói là, nàng mặc dù mắt mở to, lại cảm thấy cực kỳ trống rỗng..
“Đúng vậy. Nhưng mà, Hoàng Hậu nương nương dường như còn bị hoảng sợ quá độ……”
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nói: “Nói rõ ràng đi, nàng là hoảng sợ, hay là hình như bị hoảng sợ?” Tên thích khách đáng chết!
Ngự y kinh hãi, lập tức quỳ gối cầu xin tha thứ: “Tội thần đáng chết, thỉnh Hoàng Thượng đừng tức giận. Hoàng Hậu nương nương là bị hoảng sợ, thần đã cho sắc thang thuốc, làm cho…… làm ít thuốc an thần cho nương nương……”
“Lui ra đi! Tất cả lui ra.” Mộ Dung Cảnh mắt lãnh lẽo quét qua mọi người. Mọi người lập tức cúi đầu rời khỏi phòng, trong nháy mắt, phòng chỉ còn sót lại hắn cùng Trầm Tố Nhi.
Hắn bước đến trước giường, thở hắt ra, chậm rãi ngồi ở mép giường, nhìn người đang nằm lãnh đạm trên giường, chậm rãi mở miệng: “Trước đây là trẫm ko lưu ý. Về sau, tăng thêm thủ vệ ở Phượng Cung.”
Trầm Tố Nhi chậm rãi nhắm mắt lại, trên khuôn mặt đạm mạc vẫn ko có chút dao động.
Mộ Dung Cảnh căng thẳng, thốt lên: “Trẫm đáp ứng ngươi, về sau chuyện như thế này, tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”
Lời hắn nói dường như tan vào không khí, cũng ko thấy nàng đáp lại, mà trái tim hắn lại càng thắt lại. Trước khi đến, đã nghe được thị vệ báo lại, khi đó nàng sợ hãi ôm bọn nô tài khóc lớn, mà khi nhìn thấy hắn, vì cái gì lại lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ, hắn còn không bằng một nô tài sao?
“Hoàng tẩu! Hoàng tẩu!……”
Mộ Dung Sơ Tuyết cực kỳ khẩn trương phóng vụt vào, khi nhìn thấy Mộ Dung Cảnh ngồi ở mép giường, hắn dừng lại, hành động thất thố cũng lập tức thu lại mang theo một chút ưu tư, xoay người xin lỗi, “Thật xin lỗi, hoàng huynh, ta…… Không biết ngài cũng ở……” Hắn trong khoảng thời gian ngắn chạy vội đến, chưa kịp nghe hạ nhân nói gì đã vội vội vàng vàng phóng vào.
Vừa nghe Trầm Tố Nhi gặp chuyện, hồi vía đều bay đi hết.
Mộ Dung Cảnh ngẩng đầu nói: “Đến đây, thăm nàng đi. Nghe ngự y nói, nàng hình như bị hoảng sợ quá độ.”
“Cái gì?”Mộ Dung Sơ Tuyết vừa nghe, lại khẩn trương. “Vậy…… vậy nàng có bị sao ko?”
Mộ Dung Cảnh đứng lên, nghi hoặc nhìn Mộ Dung Sơ Tuyết.
Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy đệ đệ của mình khẩn trương như vậy vì một nữ nhân.
Hắn ôn hòa nói: “Sơ tuyết, muốn thăm nàng thì cứ tới gần đi, không cần câu nệ. Chúng ta là huynh đệ, đều là người một nhà. Trẫm a, vẫn là thích một hoàng đệ lòng dạ ngay thẳng hơn.”
“Thật sự có thể chứ?” Mộ Dung Sơ Tuyết len lén nhìn người đang nằm trên giường, đôi mắt tràn ngập đau lòng.
“Uh, ngươi cùng hoàng tẩu nói chuyện đi. Trẫm còn có việc phải lập tức đi xử lý.” Mộ Dung Cảnh bước qua người Sơ Tuyết, nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, ko nói gì, liền cất bước rời đi.
Rèm nhấc lên, rồi hạ xuống, bóng lưng thoáng cái đã biến mất.
Mộ Dung Cảnh đứng phía ngoài rèm, cũng không rời đi luôn.
Lúc này, từ bên trong ko ngừng truyền đến tiếng ân cần thăm hỏi của Sơ Tuyết: “Này, tỉnh lại đi! Đừng làm ta sợ, rốt cuộc là thế nào? Làm sao lại bị thương thế này?!…… Làm ta lo lắng chết mất, ngươi như thế nào lại có thể tùy tiện bị thương thế này?…… Sao lại ngốc thế, có thích khách đến sao ko trốn đi?…… Giữa ban ngày ban mặt, tại sao ko có ai đi cùng ngươi?…… Nói ta biết, ngươi có việc gì hay ko?? Nói mau a……”
“Ta không có việc gì, ngốc nghếch……”
Mộ Dung Cảnh toàn thân rung lên, này, đây là thanh âm của nàng?! Nàng…… đang oán ta sao?!
Vốn là Mộ Dung Cảnh tưởng Trầm Tố Nhi vì bị trúng Ma Phích Tán, thần trí còn chưa rõ ràng mới ko nhìn thấy hắn, cũng không nói chuyện với hắn. Hiện giờ xem ra, nàng căn bản là khinh thường ko muốn cùng hắn nói chuyện.
Tâm, tức giận mà lại có chút đau đớn.
Trên đời này, chỉ có nàng nữ nhân này dám khinh thường ko thèm nhìn mặt hoàng đế……
*****************
Mộ Dung Cảnh thần sắc lạnh như băng, trên người toả ra hàn khí tràn ngập cả Điện nghị sự.
Đám thị vệ đang quỳ gối giữa điện nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng ko dám, chỉ sợ nếu thở mạnh, thì cũng sẽ là lần cuối cùng được thở, lại càng phập phồng lo sợ, trán đầy mồ hôi, lạnh hết cả sống lưng.
“Rõ ràng giữa ban ngày ban mặt, ngay cả một tên thích khách cũng bắt ko được? Trẫm giữ lại các ngươi có ích lợi gì?!” Mộ Dung Cảnh phẫn nộ đập tay xuống bàn, tức giận nói: “Toàn bộ đem nhốt vào thiên lao, ngày kia chém đầu!”
Hai mươi tám thị vệ ban sáng chịu trách nhiệm bên ngoài Phượng cung, tất cả sắc mặt xanh mét, thừ người ra, tuyệt vọng. Chỉ một câu nói đơn giản của Mộ Dung Cảnh, đã định chết cho bọn họ.
Bọn họ ko một ai kêu oan, đờ đẫn bị người ta mang ra khỏi Điện nghị sự.
Các đại thần chưa bãi triều, ko một ai dám xuất ngôn cầu xin.
Hoàng Thượng từ lúc đăng cơ tới nay, một khi đã quyết định chuyện gì, chưa từng thay đổi.
Cung điện to như vậy, hơn một trăm người bên trong, lại cực kỳ tĩnh lặng như thể nếu có cây trâm rơi cũng nghe thấy được.
Trần Thủ bước tới giữa điện, bỗng nhiên quỳ xuống, ko nói lời nào mà dập đầu ba cái, sắc mặt cực kỳ bi thương.
Nam nhi có lệ cũng ko thể rơi, lúc này, mắt hắn đã đỏ, lệ vòng quanh.
Hắn cảm thấy thuộc hạ tuy có thất trách (*ko làm tròn bổn phận*), nhưng cũng ko đến tội chết a.
Hai mươi tám mạng người, như thế nào nói chém là chém luôn được? Bọn hắn phần lớn đều đã có gia thất, hoặc là phụ mẫu lớn tuổi, đệ muội nhỏ tuổi, cơ hồ cả nhà đều dựa vào từng đồng bạc họ kiếm về mà sống qua ngày, nếu giết hết, sẽ không đơn giản chỉ là hai mươi tám mạng người đâu.
Trần Thủ suy nghĩ kỹ, rốt cục hạ quyết tâm.
Hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc, nói: “Hoàng Thượng, thần thân là thị vệ thống lĩnh, thuộc hạ ko làm tròn bổn phận, là thần quản giáo ko tốt, nên để cho thần một mình chịu phạt. Khẩn cầu Hoàng Thượng minh xét, tha cho bọn họ. Thần cam nguyện chịu chết.” Thân là thủ lĩnh nhưng không thể bảo vệ cho bọn họ. Một người chết có thể đổi được hai mươi mấy mạng người, cũng coi như ko uổng kiếp này.
Mộ Dung Cảnh ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Thủ, vẻ mặt không hề dao động.
Hắn cẩn thận dừng lại mấy vật chứng thích khách để lại ở trên bàn bạch ngọc: Ba đao nhỏ cùng một cái bông tai.
Bông tai, nói như vậy thích khách là nữ nhân?
Theo thân ảnh mà bọn thị vệ hình dung, xác thực là rất giống nữ nhân.
Phút chốc, Mộ Dung Cảnh nghĩ đến một sự kiện, một việc mà mấy ngày nay hắn đều xem nhẹ. “Người đâu! Đi Vạn Nghi Cung.” Hắn vừa nói liền lập tức rời đi, ống tay áo vung lên, ko nhìn xuống điện, cũng ko để ý tới lời cầu xin của Trần Thủ.
“Khởi giá Vạn Nghi Cung!” Tổng quản thái giám hô.
Trên đường Mộ Dung Cảnh khởi giá tới Vạn Nghi Cung, có một tiểu thái giám vội vàng đến bẩm báo với Trần tổng quản.
Trần tổng quản nói lại vào bên tai Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh nghe xong sắc mặt biến đổi, vì thế, đội ngũ vốn là đi Vạn Nghi Cung liền đổi hướng tới Phượng Cung.
********
Trầm Tố Nhi thân thể cơ bản đã hồi phục, tâm tình cũng vì Mộ Dung Sơ Tuyết làm loạn lên, cũng bình phục một chút. Trước mắt nàng vừa mới ứng phó xong Hoàng Thái Hậu cùng Tiếu quý phi, lại đã nghe thấy Tiểu Dong nói bên ngoài đình viện có hơn trăm phi tần tới thăm hỏi, liền choáng váng đầu óc. Nàng đương nhiên biết những nữ nhân này ko phải chân chính tới thăm nàng, mà chỉ muốn diễn trò thôi.
Nhưng mà, nàng không muốn cùng các nàng ấy diễn trò, vội vàng sai người buồn màn giường xuống, lấy cớ là đang nghỉ ngơi.
“Tiểu thư, các nàng ấy đều mang theo lễ vật tới thăm ngài.” Tiểu Dong cũng dự đoán trước được nàng sẽ làm như thế. Nhưng mà, mấy phi tần đến đều mang theo lễ vật tặng, bên trong khẳng định có thứ tốt. Tiểu thư nhà nàng cũng có ít đồ tốt, chỉ tội suốt ngày mang cho nô tài. Vì thế, mới nói ra lời gian trá này.
Quả nhiên, đã làm Trầm Tố Nhi tò mò, hỏi: “Lễ gì thế? Có cái gì tốt ko?”
“Hình như nghe được có cái gì nhân sâm a, cái gì hà thủ ô……. Còn có, một ít đồ ăn ngon, nghe nói có một phi tần còn đặc biệt làm sơn tra và rất nhiều đồ ăn vặt.” Tiểu Dong giơ năm ngón tay giả bộ đếm đếm, câu cuối cùng mới là trọng điểm, một trong những nhược điểm của tiểu thư nhà nàng là: Siêu cấp thích ăn sơn tra.
Nghe được câu nói sau, Trầm Tố Nhi đang nhàm chán ánh mắt lóe lóe lên, cười mờ ám: “Oh. Ta biết rồi. Ngươi nhân tiện ra ngoài nói, ta đang ngủ, đồ vật các nàng ấy mang đến…… Nói ý tứ rồi toàn bộ lấy hết đi. Ha ha. Thay ta cám ơn các nàng ấy, ngày khác…… Không được, cám ơn các nàng ấy một câu là được rồi. Đừng nói ngày khác tới cảm tạ, phiền toái chết.”
“Dạ, nô tì liền đi ngay.” Tiểu Dong dường như rất hưng phấn đến nhảy dựng lên, lập tức chạy điên cuồng ra ngoài.
Trầm Tố Nhi lăn ra giường, nhìn chằm chằm đỉnh giường (*nằm ngửa ra nhìn phía trên giường í, ta chẳng biết gọi thế nào, để nguyên luôn*) dở khóc dở cười đích đảo đảo đôi mắt, cười mắng: “Nha đầu chết tiệt, cư nhiên dám tính kế ta…… Ôi chao, biết rõ tính ta lại còn tính kế làm chi, đằng nào ta chẳng rơi vào, ta đây ko phải lại bị coi thường đấy chứ …… Quên đi, lấy thì cứ lấy thôi.”
Lúc này, Trầm Tố Nhi nhớ tới trước khi Sơ Tuyết rời đi đã cười hề hề rất thần bí, nói cái gì phỏng chừng sắp tới Phượng Cung sẽ rất náo nhiệt, bảo nàng chuẩn bị tâm lí, hoá ra là đã sớm dự đoán được cục diện này, cũng sớm biết rằng đám phi tần này nhàn nhã ko có việc gì làm sẽ tới xem bộ dáng nàng. Nàng đối với đám nữ nhân diễn trò này thật là nhàm chán mà.
“Quả nhiên là từ nhỏ được huấn luyện trong cung……” Trầm Tố Nhi lại giở giọng xem thường. Nàng lời này là nói về Mộ Dung Sơ Tuyết, không biết là khen hay là chê đây.
Một lát sau, đình viện bên ngoại thật im ắng.
Nàng nghĩ đại khái là Tiểu Dong đã nói xong, đang thu lễ vật về.
Không lâu sau, nàng nghe có tiếng bước chân, cười hỏi: “Các mỹ nhân đều đi rồi sao? Thu được bao nhiêu lễ vật? Ha ha, nếu mỗi ngày đều thu được lễ vật, thì ta ngày nào cũng sinh bệnh cũng được.”
“Không phải chứ? Hoàng Hậu còn thấy thích thú sao.” Mộ Dung Cảnh giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, hình như còn có một chút tà khí.
Trầm Tố Nhi vừa nghe, người tới là Mộ Dung Cảnh, giật bắn cả người. Quay lại nhìn, có màn trướng che lại, cử chỉ thất thố vừa rồi hắn ko nhìn thấy. Rất nhanh, nàng khôi phục vẻ tự nhiên, vẻ ngàn năm mệt mỏi tiếp tục nằm.
Mộ Dung Cảnh đã đứng ở trước tướng màn, cũng không vội nhấc màn lên. Thấy nàng ko đáp lời, đáy mắt có chút thất vọng, “Hoàng Hậu, biết là trẫm, vì sao không nói chuyện? Có phải trẫm không xứng?”
Hắn dừng lại một chút, giống như đang kìm nén cái gì, lại nói tiếp: “Có phải trong mắt ngươi, trẫm ngay cả nô tài ở Phượng Cung cũng ko bằng?” Con ngươi lưu động toả sáng trước nay chưa từng có.
“……”
Một lát sau, hắn đợi được vẫn là sự im lặng, nắm tay thành hai nắm đấm đáy lòng kích động, đột nhiên sinh ra đố kị cùng phẫn hận, giọng điệu thay đổi: “Trả lời trẫm! Ngươi ko lẽ muốn bức trẫm đem tất cả bọn họ đi chém?! Trẫm ko có được cái gì, người khác cũng đừng mơ tưởng–”
“Hoàng Thượng, ngài sao vậy?” Tiếng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, thản nhiên đi thẳng vào lòng người.
Màn trướng được một bàn tay gầy gầy trắng nõn chậm rãi kéo lên.
Bên trong trướng, một bộ dáng mệt mỏi lười biếng nửa dựa trên giường, mái tóc đen dài rủ xuống như nước chảy, vai hơi lộ ra, mi dài như tơ, thanh khiết nhu hoà như ánh trăng, hai tròng mắt lo lắng mà thản nhiên nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nàng, thất thần……
Phút chốc, hắn toàn thân cứng đờ xoay người lại, bước nhanh rời đi như đang trốn chạy.
(*Hờ hờ yêu rồi yêu rồi*)
Trầm Tố Nhi thở phào nhẹ nhõm, xụi lơ trên giường, đổ mồ hôi lạnh đầy người. Tự mắng chính mình: “Ngươi đại đần độn này! Thiếu chút nữa vì nhất thời tức giận mà làm liên luỵ người khác. Ôi, ngu ngốc quá a, như thế nào lại quên? Tên hoàng đế này a, ngay từ đầu ko có một chút thiện lương nào hết. Ác ma đấy, rõ chưa? Ác ma! Vĩnh viễn cũng ko nên đắc tội.”
Trải qua chuyện vừa rồi, Trầm Tố Nhi tự kiểm điểm. Biết mình đã phạm sai lầm, rất có thể sẽ liên luỵ tới những người khác ở Phượng Cung. Tự nói mình về sau ko nên ngang ngạnh như vậy, phải bớt phóng túng, vẫn là nên nịnh hót một chút, lúc cần thiết thì vỗ mông ngựa cũng được.
Nàng chỉ có bảo vệ chính mình tốt, thì mới có thể bảo hộ bọn họ.
***************
Tối đến, mặt trời sáng chói ban ngày đã hạ xuống, dưới mái ngói lưu ly đèn đuốc sáng lạn.
Hoàng cung tất cả đều như thường, sự việc buổi sáng cứ như mây trôi gió thoảng.
Trầm Tố Nhi ngủ một lúc rồi tỉnh lại, tâm tình đã khôi phục.
Chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài là phòng lớn, rất nhiều đồ trên bàn, bàn trà, bàn đọc sách, ngay cả trên giường sạp nhỏ cũng để đầy lễ vật, làm cho căn phòng vốn rộng rãi lại trở nên chật hẹp. (*Biết bao giờ ta được tặng nhiều quà sn như thế này nhỉ o’-’o
Cười khanh khách hướng Tiểu Dong đưa tay ra, hỏi: “Sơn tra của ta đâu?” Cố ý hỏi, vấn đề này tuyệt đối phải hỏi.
Tiểu Dong mấy người đều nhìn ta, ta cũng nhìn lại. Lại nhìn một phòng chất đống lễ vật, cười ngượng ngùng nói: “Lắm lễ vật như vậy…… Chúng ta cũng không biết hộp để sơn tra ở đâu.” Dứt lời, cười đến duyên dáng.
Trầm Tố Nhi nhấc tay, nhẹ nhàng xoa xoa gáy, cố ý hỏi đích, tiểu nha đầu này trong bụng có bao nhiêu ý nghĩ xấu chứ, tưởng ta ko nhìn ra sao? Hắc hắc, dù sao nàng cũng là đồng loại. Đối với việc nói dối, ở thế kỷ 21 với thanh niên mà nói, hình như đã học nhuần nhuyễn từ trong bào thai rồi.
“Này, kêu tất cả mọi người lại đây.” Trầm Tố Nhi nhìn nhìn, phòng lớn chỉ có hai nha đầu và một tiểu thái giám.
“Dạ!” Tiểu Dong đặc biệt hưng phấn, kéo kéo hai người còn lại, lập tức chạy ra ngoài gọi người. Nàng ở cùng Trầm Tố Nhi lâu như vậy, chỉ cần nhìn vào mắt nàng, là biết kế tiếp định làm gì rồi.
Không bao lâu, toàn bộ đã đến đông đủ.
Trầm Tố Nhi mắt loé cười đảo qua mọi người, bước đến trước bàn: “Tốt lắm, bắt đầu truy tìm bảo vật, đoán đồ vật! Hì hì. Ai đoán trúng sẽ tặng luôn.”
Tám người hớn hở ra mặt, vội vàng nói cám ơn. Chuyện tốt cỡ này, bọn họ lăn lộn trong cung cả đời cũng ko gặp được.
Nàng lấy ra một cái hộp, bên trên buộc một mảnh giấy nhỏ, gi tên người đem tới: “Đây là…… Lan phi? Đoán đoán, nàng tặng cái gì vậy. Hắc hắc, rút thăm quyết định trước sau. Không đúng, sai quyền đi. Như vậy mới thú vị.” (*Oẳn tù tì ấy các nàng*)
“Sai quyền? Sai quyền là cái gì?” Bọn hắn đừng nói đoán, nghe cũng ko hiểu.
Trầm Tố Nhi hứng thú, vén tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn, một chân đạp lên ghế, mắt lấp lánh nói: “Sai quyền, tức là đá, dao, vải. Chỗ chúng ta dùng để quyết định thắng thua, tối cùng hài đích, biện pháp nhanh chóng, đơn giản…….” Nàng một bên giải thích, một bên làm mẫu.
Phương thức đơn giản, bọn họ trong chốc lát nghe qua là hiểu được.
Thử nghiệm, vài người bắt đầu hứng lên, còn rất mê nữa.
Nếu đồ phi tần đưa tới là đồ ăn, mọi người cùng nhau ăn, ăn tới no căng bụng.
Mấy người còn sợ hãi vụ buổi sáng, đã dần dần quên đi trong tiếng cười.
Đang lúc mọi người chơi đùa vui vẻ, Mộ Dung Sơ Tuyết lại tới nữa.
Mộ Dung Sơ Tuyết nhìn thấy biểu tình Trầm Tố Nhi thì kinh ngạc, đại khái là không nghĩ nàng buổi sáng vừa gặp chuyện, buổi tối đã khôi phục lại. Làm hắn lo lắng ko thôi, cũng có vẻ dư thừa rồi. Hắn xoa xoa tay, hai mắt sáng lên, thỉnh cầu nói: “Có thể cho bổn vương chơi với ko?”
Trầm Tố Nhi liếc hắn một cái, bĩu môi: “Không được! Một, ngươi nói chuyện rất khách khí. Hai, phương thức nói chuyện văn vẻ làm cho ta không thoải mái. Ba, nơi này không có tôn ti cấp bậc. Bốn, ở trong này chỉ có ngươi, ta, không thể nói bổn vương, nô tài cái gì hết. Năm, nơi này…… Không có quy củ gì. Nói chung là, nếu ngươi tức giận, cũng không được dùng thân phận đè người. Sáu,…… Tạm thời chưa nghĩ ra, bổ sung sau.”
Nói đến đây, nàng lại nhìn Mộ Dung Sơ Tuyết, tiếp tục nói chậm rãi: “Đã nói xong hết, ngươi coi như cũng nhận thức xong…… cũng vào chơi luôn đi.” Nói có điểm miễn cưỡng, nhưng Mộ Dung Sơ Tuyết vừa nghe, hiểu nàng đã đáp ứng.
Kể từ lúc đó, thành mười người.
Mộ Dung Sơ Tuyết vốn thông minh, sai quyền cùng đoán đồ vật đơn giản như vậy loáng cái hắn đã học xong. Trong mắt lộ ra một tia hưng phấn, trò chơi mới mẻ như vậy, hắn tất nhiên hưng phấn. Lớn như vậy rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa được chơi qua.
Bất quá, dần dần, vấn đề cũng lộ ra. Hắn bắt đầu vào, các nô tài ko dám làm càn, ngay cả cười cũng ko cười lớn tiếng, tâm vẫn có cố kị, sợ bóng sợ gió sợ đầu sợ đuôi, làm cho hứng thú của Trầm Tố Nhi giảm tới một nửa.
“Dừng!” Trầm Tố Nhi ngồi trên giường nhỏ hô dừng, nhìn Mộ Dung Sơ Tuyết, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Lại đây, ngồi chỗ này.”
“Để làm chi, ta còn muốn chơi mà.”
“Mộ Dung Sơ Tuyết, nghe lời đi, ở chỗ này phải nghe lời ta, bằng không…… Hừ hừ.” Nhíu mày trừng mắt, một bộ dạng ác nữ.
Mộ Dung Sơ Tuyết nghĩ cũng muốn ngồi cạnh nàng, nhưng lại thấy mất mặt mũi, vì thế ra vẻ không cam lòng ngồi xuống, ngồi sóng vai với nàng, nghiêng nghiêng người liếc nhìn nàng, không cam tâm hỏi: “Nói đi a, gọi ta làm gì?”
“Hì hì, còn có thể làm gì, cầm hộp đi, cho ta đoán! Ha ha.”
“Hả hả hả……” Một người đã té xỉu.
Mộ Dung Sơ Tuyết tùy ý lấy một hộp nho nhỏ chữ nhật mềm mại, trực tiếp hỏi Trầm Tố Nhi: “Hoàng tẩu, trước tiên là……”
“Dừng! Chú ý cái mồm.” Trầm Tố Nhi nâng cằm, mắt giương lên. Lúc nàng đang chơi đùa, là một bộ dạng đầy vẻ đe doạ, chân đạp lên ghế, làm ai cũng thấy buồn cười.
“Rồi. Tiểu Tố Nhi, ngươi nói trong này là cái gì? Hì hì, là của Tiếu quý phi đem đến.” Mộ Dung Sơ Tuyết nhìn cái hộp nhỏ màu hồng. Bởi vì phi tần tới tặng đồ nhiều lắm, vì sợ lẫn lộn, mà lúc ấy Hoàng Thượng lại đuổi các nàng đi, cho nên không xem xét cẩn thận, các thái giám nhận luôn như vậy.
Tiếu quý phi?!
Ba chứ này giống như ma chú, lập tức làm cả đại sảnh im lặng, người nào mặt mày tươi cười lập tức biến mất, ngay cả Trầm Tố Nhi đang cười cũng đứng im bất động.
Mộ Dung Sơ Tuyết thấy phản ứng của mọi người, nghi vấn:”Các ngươi bị sao vậy?” Có phải có một số việc hắn ko biết ko?
“Ha ha! Không có gì.” Trầm Tố Nhi nhanh nhất đã phản ứng lại, cười vài tiếng, “Mọi người tiếp tục chơi tiếp, nào nào, trước tiên chúng ta quyết định ai trước ai sau, ta cũng ko được có đặc quyền, tùy tiện đoán trước. Đây là quy tắc chơi.”
Trầm Tố Nhi giơ tay muốn sai quyền, nhưng mấy người kia mặt như đang nhớ tới buổi sáng, cảm xúc trầm xuống, hưng phấn từ đầu tới giờ kém đi, ánh mắt kia, ánh mắt kia, là đang nói, bọn họ lo lắng, đặc biệt là đồ Tiếu quý phi đưa tới có thể có vấn đề……
“Tiểu thư, đó là đồ của Tiếu quý phi. Chúng ta có khi lặng lẽ đem vứt đi a……”
“Đúng rồi, không nên……” Có tiểu thái giám định nói cái gì, ngẩng đầu lên lại đụng phải ánh mắt nghi hoặc của Mộ Dung Sơ Tuyết, lại nhanh chóng cúi đầu im miệng. Mấy người còn lại cũng nhìn cái hộp rất là phòng bị.
Trầm Tố Nhi cười, nói: “Ôi chao, các ngươi có phải cảm thấy hộp kia có thuốc độc? Hoặc là có cái gì kinh khủng chứ gì? Không phải chứ, ta coi a, là nhân sâm ngàn năm, là thảo dược chân quý đó nha. Làm gì có ai ngốc như vậy, tặng độc dược còn lưu lại tên?”
Thấy nàng nói như vậy, mấy người đang căng thẳng thần kinh cũng dịu xuống, bất quá, ánh mắt đề phòng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Mộ Dung Sơ Tuyết mở ra nắp hộp, lấy ra hai cây nhân sâm, lập tức nói: “Là nhân sâm ngàn năm, lễ vật này cũng ko tồi nga, còn có hai cây.” Hắn còn cầm lên ngửi ngửi, cẩn thận xem xét mới buông xuống, đưa ra kết luận nhân sâm ko có vấn đề gì.
Tam Vương gia nói xong, tám nô tài mới thả lỏng người.
“Đúng rồi, các ngươi sao lại hoài nghi như vậy? Tiếu quý phi bình thường hơi ngay thẳng, nhưng thâm tâm cũng ko xấu a.” Mộ Dung Sơ Tuyết nghi ngờ, nói ra một câu mọi người đều trầm mặc.
Mộ Dung Sơ Tuyết lại nghi hoặc: “Ta có phải đã nói sai?”
Trầm Tố Nhi cười cười ứng phó, nói: “Không có, ha ha, ko nói sai cái gì hết. Là chúng ta người Phượng Cung đều có tư tưởng…… Uhm, tư tưởng quá thuần khiết. Ha ha! Đồ vật này là của ta, ta đoán trúng, thắng rồi.” Nàng đem nhân sâm kéo lại, cầm chắc, rồi để lên bàn trà.
“Tiểu Tố Nhi, ta chưa được nghe kể lại, trong lòng không thoải mái.” Mộ Dung Sơ Tuyết mắt mất đi vẻ sáng rõ vừa nãy, nhìn chằm chằm nàng một hồi, lại nhìn những người khác, nghĩ thầm, bọn họ khẳng định có việc giấu hắn.
Trầm Tố Nhi quẫn, loại chuyện này biết nói thế nào? Nói mình cùng Tiếu quý phi kết oán? Hình như cũng ko tính là kết oán, buổi sáng còn có chuyện thích khách, cũng có thể là Tiếu quý phi sai người đến làm? Không có chứng cứ ko nên nói bừa a.
“Có chuyện gì ko nói với ta được sao?” Trầm Tố Nhi càng trầm mặc không nói, Mộ Dung Sơ Tuyết càng cảm thấy tức giận, tựa như mình ko được nàng tín nhiệm, nhận thức được thế tâm tình hắn rất là buồn bực.
Cũng ko trách được, khi phát hiện ra mình ko được người khác tín nhiệm, tâm tình còn vui được sao?
Hắn ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, giọng như bị tổn thương: “Hoá ra…… Ta vẫn là người ngoài. Cũng nên đi thôi, không làm phiền các ngươi.” Nói đi liền rời đi thật, lúc bước qua Trầm Tố Nhi, nàng kéo hắn lại.
Nàng quẫn a, cũng bất đắc dĩ, “Tiểu Tam, ngươi nghĩ cái gì thế? Không phải mà……”
“Ngươi cảm thấy như thế còn gì, ta có nói sai đâu?” Hắn hờn giận nhìn nàng, giống tiểu hài tử đang giận dỗi.
“Không phải. Chúng ta……” Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi mấy người cũng có một chút lo lắng, Tam Vương gia hiểu lầm làm sao bây giờ? Bọn họ định nói cái gì, muốn nói xong lại thôi, giống như là phạm phải cố kị. Nói xong, Trầm Tố Nhi đem ánh mắt cảnh cáo ném đến, bọn họ im miệng ngay lập tức.
“Tiểu Tam, đừng tức giận mà. Tiểu Tam ngoan! Tiểu Tam của ta…… ngoan nào.” Trầm Tố Nhi nắm lấy tay áo của Mộ Dung Sơ Tuyết ko buông, thỉnh thoảng lại đưa tay xoa xoa đầu hắn vài cái, động tác nghịch ngợm lấy lòng hắn, làm cho tâm tình Mộ Dung Sơ Tuyết thoải mái hơn.
Trầm Tố Nhi nhìn thấy hắn thần sắc đã hoà hoãn lại, cúi đầu thấy khinh thường, mấy câu vừa nói thật ghê tởm, hoài nghi mình mà cũng dám nói ra. Hoá ra nàng cũng có thể vì lấy lòng một người mà dụng tâm, đơn thuần tiếp cận đối phương cũng là vì mình sao? Đúng vậy, ở thế giới trước của nàng, cho tới bây giờ cũng chưa có được cảm giác thân thiết ấm lòng người thế này.
Tự nhiên mà vậy, nàng cũng không hy vọng người này tâm tình ko thoải mái.
Vuốt rồi lại vuốt, Mộ Dung Sơ Tuyết nhịn không được cười.
Đã cười, nên coi như chuyện gì cũng ko có.
Trầm Tố Nhi thở phào nhẹ nhõm, xoay người quay lại bàn uống nước, cầm cốc trà lên uống một hớp lớn.
Để loại bỏ hoài nghi trong lòng Mộ Dung Sơ Tuyết, nàng vẫn là đem sự tình kể lại thật đơn giản.
Bất quá, sự tình từ miệng nàng nói ra thì ko có thành kiến, cũng bằng lòng, mà rất lý trí, bổ sung thêm: “Sự tình chính là như vậy, mọi người chỉ là nghi hoặc thôi, không có chứng cớ nên cũng ko thể nói là người ta làm. Giống ngươi nói đấy thôi, Tiếu quý phi có lẽ tính tình thật sự cũng ko xấu, ta không tin nàng, nhưng tin ánh mắt nhìn người của Tiểu Tam a.” Dứt lời, nhếch miệng cười.
Trầm Tố Nhi vốn là đứng trung lập, thuyết pháp rất khôn khép, chỉ là–
“Chuyện này sao ko nói sớm?!” Mộ Dung Sơ Tuyết mặt đen sì nghiêm lại, tức giận: “Nếu biết trước như thế ta đã xin hoàng huynh cho thêm người tới bảo hộ ngươi. Vậy sẽ ko có chuyện bị thương. Tiếu quý phi này, lá gan thật lớn!” Cái gì nói tin tưởng chứ? Vừa rồi còn nói tin tưởng Tiếu quý phi, giờ lại thay đổi rồi? Đương nhiên, cũng phải xem đụng tới chuyện gì.
Trầm Tố Nhi vỗ vỗ trán, tiểu quỷ này vẫn chỉ là tiểu quỷ, vốn đang nghĩ hắn chắc ko giống với tám người trước mắt này. Hoá ra nàng đề cao hắn quá rồi, có phải nàng nói vẫn ko đủ uyển chuyển? Không đủ lý trí?!
“Không được! Ta hiện tại đi tìm hoàng huynh nói chuyện. Thích khách còn chưa tìm được, ngươi vẫn đang nguy hiểm a, hôm nào đó thích khách lại quay trở lại thì làm sao?! Ta phải đi tìm hoàng huynh.” Mộ Dung Sơ Tuyết quyết tâm nhất định muốn đi, việc này chỉ cần có một chút manh mối, sẽ không dễ dàng buông tha.
“Ô ô ô kìa, đứng lại!” Trầm Tố Nhi lại kéo Mộ Dung Sơ Tuyết lại, bất quá lúc này đây không phải quần áo, mà là tay. “Bình tĩnh bình tĩnh, cũng ko chắc là Tiếu quý phi đâu, đừng làm loạn thêm nữa, để cho bọn thị vệ đi tra đi…… Hả? Có được ko?!”
Mộ Dung Sơ Tuyết thân mình cứng đờ, toàn bộ đầu óc ý tưởng chỉ nghĩ tới bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia…… truyền đến cho hắn cảm giác kỳ quái trước nay chưa từng có. Hắn không chán ghét, cùng phản đối, phi thường phi thường thích. (*haha dê trẻ con*)
“Các ngươi đang làm gì kia?” Ngoài cửa, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh đạm chất vấn.
Trầm Tố Nhi vội vàng buông tay Sơ Tuyết ra, cúi đầu khẽ kêu xui xẻo rồi……
“Hoàng huynh, chúng ta– vừa rồi……” Mộ Dung Sơ Tuyết hai má hồng hồng, len lén nhìn Trầm Tố Nhi, lại nhìn hoàng huynh, trong khoảng thời gian ngắn tay chân luống cuống hết cả lên.
Tiểu Dong quỳ xuống dập đầu hành lễ, trong lòng mọi người âm thầm lo lắng, thay chủ tử nhà mình lau mồ hôi, vừa rồi hành động cử chỉ của hai người đã vượt quá bổn phận. Nam nữ thụ thụ bất thân, trong hoàng cung luật lệ lại càng nghiêm khắc, một khi bị phát giác– hậu quả không thể tưởng tượng nổi, nhẹ thì bị nhốt vào lãnh cung, còn nếu trên lưng mang theo tội danh dâm loạn, nặng thì xử tử.
Không khí lập tức đông cứng, ko ai dám thở mạnh.