Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 104: Bóng đêm! Nàng ép buộc hắn nói ra.
“Ừ. Vài ngày nữa sư phụ của ta sẽ đến Kinh thành. Ta tới trước bởi vì… ta theo dõi Mộ Dung Cảnh, hắn liều mạng chạy về đây, cho nên chúng ta đến sớm hơn vài ngày. Đúng rồi, đến lúc đó sứ giả đoàn Nam Man cũng sẽ đến. Mộ Dung Cảnh phải quay về Nam Man. Mà ta, sẽ mang nàng đi Hoài Thành. Bởi vì sư phụ đã nói, nếu muốn khôi phục trí nhớ, tới nơi quen thuộc sẽ có ích rất nhiều.”
“Hả?”Nàng nghi hoặc không giải thích được.
“Sư phụ là ta gọi tới, cho nàng gặp qua. Chỉ là thuận tiện, không phải cố ý! Hừ, ta làm chi mà vì nàng phải mất nhiều tâm tư như vậy.” Khi nói lời này, hắn không nhìn nàng. Con ngươi có chút mờ ảo nhìn phía chân trời. Chỉ là hiện tại, hắn không cảm thấy buồn tẻ và trống rỗng giống như trước, bởi vì hắn đột nhiên cảm giác được chính mình hình như không hề cô độc nữa.
Tố Nhi cảm giác đầu óc bỗng chốc nặng nề. Làm sao bây giờ? Nàng nhẹ nhàng nhíu mi, không muốn cho hắn nhìn thấy. Cũng may là ánh mắt của hắn đang nhìn về phương xa.
Hai người liền như vậy lẳng lặng ngồi.
Kỳ thật mà nói thì bầu không khí bình thản so với nàng dự tính không quá giống nhau.
Khi nàng để hắn cưỡng ép ôm đi, vẫn còn lo lắng kế sách muốn nói như thế nào để thuyết phục hắn thành toàn nàng và Mộ Dung Cảnh, bây giờ nhìn lại hình như là quá lo rồi. Bất quá hắn có lẽ cố ý muốn cho nàng khôi phục trí nhớ. Mấy năm nay, nàng đã dần dần quen với cuộc sống cổ đại chứ không giống như trước đây nữa, làm chuyện gì đều cũng mang ra so với hiện đại. Nếu như nói cái gì làm cho nàng khôi phục lại quá khứ trước đây thì trái lại làm cho nàng nghĩ chuyện tình hiện đại. Nói cho đúng thì hiện nay trí nhớ hiện đại hình như càng ngày càng nhạt.
“A Lạc, ngươi hiện tại hài lòng sao?”
“…” Hắn quay đầu nhìn nàng.
Nàng cúi đầu để lộ ra một tia ngượng ngùng hiếm thấy, xấu hổ cười cười. Nói chuyện bình tĩnh như vậy với kẻ khác, đặc biệt hỏi tâm sự người khác, loại chuyện này nàng cho tới bây giờ đều rất ít làm. Hoặc là nói, chính nàng tựa như một con rùa đen có thói quen che giấu hết con người chân thật của mình, cả ngày trốn ở bên trong mai. Mà chính mình là một người như vậy cho nên cũng không có thói quen đi hỏi người khác. Coi như nàng và người khác ở chung sẽ nói nói cười cười, cũng biết được cách điều tiết bầu không khí, nhưng kia cũng là trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng mà Mộ Dung Cảnh trong lòng nàng là một người ngoại lệ.
Ban đêm hoàng cung thật yên ắng êm ả.
Trầm Tố Nhi thật lâu không được giống như hôm nay vậy, đựơc bình tĩnh ngồi ở chỗ này.
“A Lạc, kể cho ngươi một câu chuyện xưa có được hay không? Ngươi… coi như nghe thần thoại vậy, thế nào?” Nàng vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, thử hỏi
Tư Mã Lạc ngẩn người “Ừ, ta nghe.”
Miệng nàng khẽ nhếch, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta hiện ở trên đời này, có quá khứ ngàn năm, cũng sẽ có tương lai ngàn năm. Loài người ở trên mảnh đất này, sống sống chết chết, hết thế hệ này lại đến thế hệ khác. Gương mặt cũ ra đi, lại có khuôn mặt mới xuất hiện. Càng không ngừng thay đổi, thay đổi… cùng với thời gian, qua một ngàn năm, tư tưởng loài người cứ tiến bộ, xã hội phát triển… Ngàn năm sau đó, có một người thiếu nữ mới ra đời. Nàng hai mươi lăm năm một mình cô đơn sống ở đâu đó, cuộc sống máy móc chỉ có công tác, công tác, kiếm tiền nuôi sống chính mình. Mặc dù, nàng không thích cấp trên, cũng không thích làm bình hoa di động. Nhưng rồi nàng có thể nhịn xuống, từng ngày từng ngày trôi qua. Chỉ là có một ngày, nàng đã bị đồng nghiệp âm thầm chặn ngang. Ba ngày ba đêm không ngủ khổ cực tính toán xử lý dự án rõ ràng lại bị người ta đổi trắng thay đen, khôngphải, là người ta ăn trộm. Nàng rất tức giận, rất tức giận, lại tức giận đến mức tỉnh ngủ. Ách, khi nàng tỉnh lại thì, phát giác bên cạnh mình tất cả đều thay đổi. Những kẻ đáng ghét này, một tên cũng không thấy, còn cấp trên hàng ngày với đôi mắt lạnh như băng cũng không còn. Cứ như vậy, nàng đến một địa phương hoàn toàn xa lạ. Đúng rồi, ngươi hiểu được một người xuyên qua phải không?”
Nàng xem hắn, thấy hắn nhẹ khẽ lắc đầu, nàng tiếp tục nói: “Giải thích một cách dễ hiểu chính là, trên trời có một ông Tiên, ông ta đã làm pháp thuật ột nữ nhân, lập tức đưa linh hồn trở lại quá khứ, rất nhiều năm rất nhiều năm trôi qua. Nàng tỉnh lại thì phát hiện chính mình bộ dáng thay đổi, thân thể cũng thay đổi, có lẽ chỉ trừ linh hồn thôi. Nhưng cũng may là, thân thể mới này của nàng là con gái một kẻ có tiền, nàng không cần nhìn sắc mặt cấp trên nữa, cũng không cần lại cố gắng làm việc để có cơm ăn, có áo mặc, có chỗ để ngủ nữa. Tất cả đều rất tốt, chỉ là có một ngày tồi tệ thôi.”
Nói nói tới đây, nàng dừng một chút, phảng phất lâm vào trong kí ức. Một hồi lâu, Trầm Tố Nhi khẽ liếc mắt về phía Tư Mã Lạc, thấy hắn nhìn chăm chú vào mình, tựa hồ nghe thật sự mê mẩn. Điều làm cho nàng có điểm thất vọng chính là, trong mắt của hắn không có hoài nghi mà cứ lắng nghe chuyện xưa có tám phần thực sự. Nói cho cùng thì không cần phải…?
A Lạc hỏi: “Có một ngày như thế nào nữa?”
“Có một ngày thánh chỉ đến sắc phong nàng làm Hoàng Hậu.”
“Làm Hoàng Hậu như thế nào lại không tốt?”
“Làm Hoàng Hậu nghĩa là mất đi tự do. Bởi vì ở nơi nàng sinh trưởng không có Hoàng đế, một chỗ dân chủ, coi như là một chốn rất tự do. Dân chủ chính là nhân dân tham gia làm chủ. Cái này… vào lúc hiện tại này liệu có phải rất khó có thể tin nổi sao? Nhưng chỉ có bởi vì dạng này, nàng khổ não, bởi vì sợ hãi mất đi tự do.” Ở chỗ này hoàn toàn là phong kiến cường quyền thống trị, dân chủ quả thực là hy vọng xa vời. Với những người giống như A Lạc là đề tài cấm kỵ, trên triều nếu như ai dám nói ra, quả thực chính là muốn chết, như thể nghĩ rằng cái đầu đã ở trên cổ quá lâu.
Tố Nhi xấu hổ cười cười, đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, những lời này nghe vào tai A Lạc khẳng định là siêu giả tồn tại, chuyện xưa cũng phải tiếp tục nói nữa:”Đau khổ, nàng đã biết hậu cung là chiến trường của nữ nhân , cũng tương đương là địa phương tàn khốc. Không muốn xuất giá, thật bất đắc dĩ là ở địa phương mới này nàng quá yếu, dù sao chỉ là một người nữ tử bình thường , như thế nào mà đấu lại cho nổi? Không thể làm gì khác hơn là tiến cung, tính toán chuyện gì cũng không quản, bo bo giữ mình là được. Nhưng kết quả là chưa đi đến cung liền bị phi tử trong cung ám sát, thiếu chút nữa mất mạng!” Nói tới đây, nàng ngừng lại. Do dự có muốn … nói thêm gì nữa hay không.
“Kế tiếp thì sao?” A Lạc hỏi, hình như muốn biết kết quả.
Nhìn ánh mắt của hắn, Tố Nhi đột nhiên không muốn nói. Nàng ngượng ngùng cười một tiếng, “Tiếp theo nàng tự nhiên là không có chết thật. Đúng rồi, chuyện xưa của ta đây thế nào? Có phải hay không rất có cảm giác chân thật?”
“Bậy bạ. Ha ha… Nhưng mà bình hoa di động là cái gì? Cấp trên là cái gì? Máy móc vậy là cái gì? Tính toán xử lý dự án là cái gì?… ” A Lạc liên tiếp hỏi rất nhiều tại sao khiến cho Tố Nhi cũng đến chóng mặt, đây là sự khác nhau! Sự khác nhau nghiêm trọng! Văn hóa chênh lệch a, coi như là nàng đủ sức tránh né loại chênh lệch này thì vẫn có bao nhiêu điều vẫn tồn tại. Trong lúc bất tri bất giác nàng đã sử dụng từ ngữ hiện đại.
A Lạc thấy trán nàng nhăn thành một đường, không khỏi khẽ cười một tiếng, “Đừng nói cho ta, nàng chính là người thiếu nữ ra đời tại ngàn năm sau trong chuyện xưa kia. Nếu như tại Nam Man rất có thể sẽ phải công khai đưa lên giàn hoả vì tội nói xằng mê hoặc dân chúng. Phụ vương ta không tin đám hòa thượng kia, Hoàng cung phi tử nếu có ai tin thì ngoài miệng ngài không nói gì nhưng trong lòng cũng ghét bỏ. Năm đó mẫu hậu ta chính bởi vì vậy mà bị ngài xa lánh, chỉ là điểm này mẫu hậu cũng không biết.”
Thì ra còn có sự thực này. Tố Nhi trái lại tin tưởng, hiện tại Hoàng thái hậu rất tin ở phật, ở trong cung còn đặc biệt xây một phật đường cho bà. Nhưng còn việc hậu cung phi tử bởi vì tin quỷ thần mà bị Đế vương xa lánh, nàng có lẽ lần đầu tiên nghe nói. Nếu người nói ra không phải là Tư Mã Lạc, nàng cũng cho là đối phương đang nói xạo.
Nàng cười mỉa, nói: “Phụ vương ngươi tư tưởng thật đúng là kỳ lạ. Ách, phải nói là rất mới mẻ. Vào hiện tại một người thống trị không phải dùng mê tín để mê hoặc lòng người sao? Nhưng mà, vừa rồi, ha hả, ta không phải nói vậy, đây chỉ là thần thoại chuyện xưa.” Lắc đầu, có đôi điềucũng không thể nói tuỳ tiện.
“Ha ha! Chuyện xưa, ta biết là chuyện xưa. Được, nói cho nàng, phụ vương ta không cần dùng loại thủ đoạn thấp kém. Người có tài trí mưu lược kiệt xuất, dựa vào thực lực mới đưa Nam Man thống trị hưng thịnh. Chỉ là, người biết trị quốc, lại không hiểu tề gia.” Hắn ngay từ đầu có điểm tự hào, nhưng nghĩ lại thì đổi thành thất vọng.
Trầm Tố Nhi và Tư Mã Lạc ngồi ở chỗ này một lúc lâu.
“Tố Nhi, nàng thật sự thích hắn sao?Không hề… thích ta nữa sao?”
“Ta cũng thích ngươi, chỉ là không phải loại thích giữa nam nữ, chỉ tựa như người thân. Tựa như loại cảm giác lúc này, là người thân cũng là bằng hữu, là người có thể tín nhiệm cũng là có thể ỷ lại.”
“Nàng tín nhiệm ta? Cũng ỷ lại ta?”
“Đúng vậy, Sơ Tuyết, mẫu hậu, vẫn còn có rất nhiều người, ta đều tín nhiệm, đều ở trong lòng ỷ lại vào bọn họ. Đây là một loại tình cảm rất bình thường. A Lạc, một cái vòng tròn trong cuộc sống cũng không phải chỉ bao gồm chính mình và người yêu nhất cùng sống, còn có thể có rất nhiều người chung một chỗ. Ngươi nói có đúng không? Nếu như chỉ là hai người chung một chỗ, bình thản, sớm muộn có một ngày cũng bị cảm thấy chán ghét đi. Chuyện này rất nguy hiểm, hiểu chưa?” Nàng phân tích như là điều bình thường, dù sao đường tình cảm tuyệt không phải là thuận buồm xuôi gió. Mặc dù hiện tại nàng và Mộ Dung Cảnh yêu thật sự sâu đậm, cũng có thể nói hứa hẹn một đời, tuy nhiên, mười năm, hai mươi năm thì sao? Không biết nổi, chuyện của tương lai thì không ai biết được. Với một tình yêu nam nữ cuồng nhiệt, đồng ý hứa hẹn một đời thì cũng không ai cần phải đi hoài nghi chân tâm của bọn họ. Bởi vì bọn họ xúc động thật sự, có mong muốn một đời sống chung một chỗ. Chỉ là sau khi xúc động qua đi, khi cuộc sống quay về bình thản, tình cảm cũng bắt đầu thay đổi, cuối cùng chia tay giống như quá trình tất nhiên.
Phút chốc, soái ca cười một tiếng cổ quái, nghiêng đầu cười hỏi: “Mơ mơ màng màng, không phải rất rõ ràng. Có phải hay không muốn cả nhà chung một chỗ để tình cảm của nàng và Mộ Dung Cảnh mới có thể lâu dài?” Hắn huýt sáo, thoải mái mà lại khoái trá. Lại buông thêm một câu muốn cho Tố Nhi giết hắn “Ta hiểu được, thật sự, rõ ràng! Chỉ cần ta nghĩ phá hư tình cảm của nàng và Mộ Dung Cảnh, bấy giờ liền có thể khiến một nhà thành không hoàn chỉnh. Ha ha!”
“Ta, ta ta ta… ” Nàng quẫn! ô ô! Là rất xoắn! Trời ạ, nên hành quyết hắn ngay lập tức! Hình như mới vừa rồi chính mình cũng có một loại ý tứ này không? A không, là ý tứ bị dễ dàng xuyên tạc thành vậy! Nàng nghĩ muốn đánh chết Tư Mã Lạc! Bất quá, nàng lại hồi tưởng một phen chính mình mới vừa rồi nói, là hình như đều lệch khỏi điều chính mình muốn nói. Hẳn là trong lúc bất tri bất giác đã nói ra một chút quan điểm của mình, hoặc là nói ra tư tưởng hiện đại. Dù có nói như thế nào, nàng tận xương cốt là một người nữ nhân hiện đại a. Cho tới khi liên quan đến chuyện tình cảm, thấy vậy tự nhiên muốn so sánh một chút với người cổ đại.
Mỗ soái ca càng cười càng kiêu ngạo! Rõ ràng là đang nhạo báng nàng!
Nhưng, Tố Nhi tuyệt không lo lắng. Bởi vì hắn cười đến vô tư, mới vừa rồi cũng chỉ là trêu chọc nàng thôi. Nàng cho hắn một cái tát, cười mắng: “Không cho cười, ta không có ý tứ kia đâu! Thật là tên xấu xa!” Khó trách hắn có bản lãnh trêu cho Mộ Dung Cảnh tức gần chết.
Hắn bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, dần dần môi nở nụ cười, nhìn nàng chăm chăm một hồi lâu, chậm rãi nói ra lời trong lòng: “Tố Nhi. Ta cũng nghĩ đến thành toàn cho nàng và Mộ Dung Cảnh, chỉ là về phương diện khác ta thuyết phục mình không nổi. Làm sao bây giờ?” Tiếng nói trầm thấp tràn ngập sự bất đắc dĩ thật sâu, cũng có một tia thương tiếc gây tổn thương người khác .
Hắn bắt đầu nghiêm túc làm Trầm Tố Nhi cũng nghiêm nghị theo. Nàng có cảm giác hôm nay rốt cục hắn đã nói ra mục đích?
Kệ hắn cầm bàn tay nhỏ bé, nàng dùng một tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay của hắn, khẽ nói: “A Lạc, ngươi đã không đơn độc. Trong tương lai ngươi sẽ có ta, mẫu hậu, Cảnh, và Sơ Tuyết. Chúng ta và ngươi ở chung một chỗ, vĩnh viễn cũng không chia ly không vứt bỏ.”
Ánh mắt sáng lên, rõ ràng chú ý lời nàng. Cảm động từ đáy lòng nói không ra lời làm hắn không tự chủ được, hắn khẽ tựa đầu vào cánh tay nàng “Để ta dựa vào một lát.”
“Ừ, ngươi nghĩ muốn dựa bao lâu đều được, nếu mệt mỏi ta liền cho ngươi mượn để dựa.”
“Được, đây là nàng nói.”
“Đương nhiên. Chúng ta là một nhà.”
“Ừ, một nhà. Nhưng trước đó, nàng có thể đồng ý một việc với ta?”
“Chuyện gì?” Nàng đương nhiên biết tối nay hắn mang nàng đi ra ngoài là có mục đích. Nhưng mà nàng có chuẩn bị tâm lý, muốn cho hắn hoàn toàn đón nhận quan hệ của mình và Mộ Dung Cảnh , thật sự phải cần một thời gian ngắn, cũng cần cả một quá trình.
Hắn dừng lại một hồi, chậm rãi nói ra “Nhất định, nàng gật…”
…..
Hai người sóng vai chậm rãi, trở lại Triều Phượng cung.
Tư Mã Lạc dừng lại tại đình viện
“Như thế nào nữa rồi?” Tố Nhi nghi vấn.
Hắn ngẩng cằm, ra hiệu nàng nhìn lên nóc nhà.
Nàng theo ánh mắt của hắn nhìn lại, cũng có hai người trên đó, cũng đồng dạng, hình như nhìn về phía bọn họ. Nói là hình như, là bởi vì là ban đêm ánh trăng không quá sáng, mà cự ly cũng không tính là gần, coi như là bốn mắt nhìn nhau cũng không nhìn được. Dù sao nàng không phải luyện võ, không có thị lực tốt.
Lúc này, Mộ Dung Cảnh thi triển khinh công, thân giống như tơ liễu, nhanh nhẹn lướt tới. Thần thái bình yên, một chút dấu vết tức giận cũng không còn tìm được.
Trái ngược, Sơ Tuyết hình như đang nói thật cao hứng. Lúc này, Sơ Tuyết cũng đã xuống. Nhưng mà, hắn đứng ở phía sau Mộ Dung Cảnh .
Đôi mi thanh tú của Tố Nhi nhíu một đường, có phải chính mình bị bắt cóc mà một tên nào đó không thèm quan tâm sao? Đã vậy! Lát nữa sẽ lại thu thập hắn! Hừ! Vừa rồi nàng vẫn còn lo lắng, hắn có thể hay không sốt ruột mà tìm mình mọi nơi. Một chút hư vinh nho nhỏ trong lòng quả thực chỉ là tựthỏa mãn một phen trong tưởng tượng. Chỉ là làm sao khi trở về lại thấy đến hắn và Sơ Tuyết đang ngắm trăng a? Chết tiệt! Cái gì cùng cái gì? Ít nhất cũng phải biểu hiện ra một chút sốt ruột chứ…
“Đã về rồi?” Mộ Dung Cảnh khóe mắt đuôi lông mày đều lộ nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng giúp nàng lấy chăn trên người “Trở về phòng đi, bên ngoài lạnh.”
“Có chăn không lạnh.” Nàng cố ý trợn mắt liếc mắt nhìn hắn, hoàn toàn tương phản với sự ôn hòa của chàng.
Mộ Dung Cảnh ngẩn ra, còn không hiểu là chuyện gì thì bàn chân bị nàng đá một cước, lại còn hừ hừ không liếc hắn liền đi tới phòng ngủ. Khi đi qua bên cạnh Sơ Tuyết thì sắc mặt lập tức lại dịu đi mà nhẹ nhàng bảo: “Tiểu Tam, sớm nghỉ ngơi đi. Đừng để hai người ca ca làm hư. Sau này, đệ có lẽ nên nghe lời của ta nhiều hơn a.”
“Vâng, Hoàng tẩu.” Rất an phận thủ thường xuôi tay đứng.
“Thực ngoan. Có lẽ Sơ Tuyết tốt nhất.” Nàng vừa lòng cười khanh khách, lại tiếp tục hướng tới phòng ngủ.
Gương mặt tuấn tú của Sơ Tuyết hơi hơi hồng. Trong lòng ấm áp, cảm giác là lạ.
“Hoàng huynh, đệ về trước.” Sơ Tuyết có vẻ giống như bỏ trốn, thi triển khinh công lập tức liền biến mất trong bóng đêm.
Mà A Lạc khẽ hé miệng, không nói một lời. Xoay người cũng muốn rời đi.
Mộ Dung Cảnh dè dặt hô: “A Lạc. Ta…” Nói cái gì đây? Hắn cũng không biết nên nói cái gì cho thỏa đáng, loại chuyện này hình như nói gì thì cũng không tốt.
“Ta cái gì mà ta? Có chuyện ngày mai nói, mắt ta mỏi rồi.” Hắn có chút không nhịn được, mặc dù đưa lưng về phía Mộ Dung Cảnh, nhưng không bước đi mà giống như đang chờ lời của ai đó.
Mộ Dung Cảnh thản nhiên cười cười, ôn nhu nói: “Ta tin tưởng ngươi, cũng tin tưởng Tố Nhi.”
Bóng lưng A Lạc cứng đờ. Sửng sốt một hồi lâu, dường như chán ghét mà mắng: “Tin tưởng thì tin tưởng, nói ra để làm chi ? Buồn nôn muốn chết! Thôi đi!” Mắng xong, so với Sơ Tuyết thì hắn lẩn đi còn nhanh hơn, nhìn lại đã không có bóng dáng nữa!
Ở cửa, có một người mím môi cười. Nàng kỳ quái lầm bầm: “Tin tưởng thì tin tưởng, tuy thế, để làm chi mà muốn buồn nôn như vậy? Còn muốn nói ra à, oẹ! Là buồn nôn muốn chết! Thôi đi!…” Dứt lời, nàng quay mông một cái, cũng xoay người lập tức vào trong phòng!
Mộ Dung Cảnh đứng tại chỗ cũ, xoắn như muốn chầu giời luôn! Hai tên nhóc con nghịch ngợm này! Lại kết hợp trêu chọc mình sao? Không phải là một câu nói trong lòng sao? Có cần phải khi dễ người khác như vậy sao? Ô ô! Có người lần đầu tiên muốn khóc!
Trầm Tố Nhi cuốn trong chăn ở trên giường, cười híp mắt chăm chú nhìn Mộ Dung Cảnh đang giương nanh múa vuốt nhào tới. Trong lòng cực kì ấm áp. Lúc đầu hắn bình tĩnh chỉ là bởi vì hắn tin tưởng nàng và A Lạc. Như vậy mà vừa rồi chính mình đá hắn một cước, hình như còn có vẻ cố tình gây sự ! Hi hi, có điều nếu như hai người đang thương yêu nhau, thì cố tình gây sự hình như là quyền lợi của con gái. Mặc kệ, nếu lại đây thì cũng cứ đạp hắn!
Quả nhiên… Thấy hắn bước lại đây, nàng cười ha hả ló chân ngọc từ trong chăn làm bộ sẽ đá văng một tên khốn đang bắt đầu nhào tới. Đáng thương cho nàng không đoán trúng nên để một bàn tay bắt được chân trần. Hắn cười xấu xa bắt đầu đè nàng, áp chế ở dưới thân, khiến cho nàng không có biện pháp làm chuyện xấu.”Nàng xấu nha, lại dám thử tướng công? Nên phạt!” chữ ‘Phạt’ mới ra, nụ hôn đã đi xuống! Hung hăng mút trên cổ của nàng cho đến nàng kêu lên đau đớn, cầu xin tha thứ thì hắn mới xấu xa buông ra!
Hắn chọc cho nàng một mực cười, thân thể ê ẩm mềm nhũn. Cho đến lúc môi anh đào của nàng bị hắn bịt kín thì nàng mới yên tĩnh trở lại. Nụ hôn thâm tình, dần dần bình tĩnh. Hắn yên tĩnh nằm ở bên người nàng, nhẹ nhàng ôm nàng. Nàng nép vào cánh tay hắn, rúc trong ngực của hắn. Ấm áp mà lại thích thú.
“Tố Nhi, tối nay có làm nàng sợ hay không?”
“Thiếp trong mắt chàng giống như người nhát gan sao?”
Gương mặt Mộ Dung Cảnh hơi cứng lại, hình như là lo lắng dư thừa, “Đúng vậy, một mực là trong miệng sợ chết thì sẽ không làm chuyện gì sợ chết, luôn dám trêu chọc ta, chọc tức ta, cũng luôn dám không để ta ở trong mắt xấu xa, như thế nào lại nhát gan?” Hắn hồi tưởng lại trước kia một người chỉ hai ba câu là có thể tương tự chọc chính mình tức giận nên càng nói càng nghiến răng nghiến lợi!
“Ha ha ha…” Nàng cười mà cọ cọ vào trong ngực của hắn.
Mà hắn cũng cười ôm sát nàng. Thương yêu đến vậy thì làm sao mà còn tức giận nổi! Kiếp này có phải nhất định chỉ ăn nàng hay không?
Nàng ngẩng đầu hôn trên cằm hắn một cái “Có chuyện này muốn nói cùng chàng. Là A Lạc nói… cũng là một yêu cầu cuối cùng của hắn.”
“Ừ.”
“Hắn nói, chàng phải quay về Nam Man, đúng không?”
“Hả? Hắn nói như vậy?”
“Đúng vậy, hắn nói chàng phải cùng với Sứ đoàn đồng thời quay về Nam Man, mà hắn muốn mang thiếp đi Hoài Thành.”
Mắt Mộ Dung Cảnh chợt tối sầm, nghi vấn: “Đây là yêu cầu A Lạc đưa ra sao?” Coi như một yêu cầu này, hắn vẫn không biết phải làm như thế nào. Liệu nàng sẽ đồng ý sao? Rời đi hắn để cùng A Lạc đi Hoài Thành? Đi Hoài Thành để làm chi a?
“Không, không phải…” Tố Nhi có hơi một quẫn, yêu cầu kia làm cho nàng cảm giác hình như không thể nào làm được. Tại sao? Bởi vì A Lạc yêu cầu là nàng phải khôi phục trí nhớ! Khôi phục trí nhớ trước kia, đến lúc đó nếu như nàng vẫn không thích hắn, như vậy hắn sẽ hoàn toàn hết hy vọng. Chẳng qua nàng căn bản là không phải chủ nhân lúc đầu thì làm thế nào để khôi phục trí nhớ đây. Hơn nữa, nàng đã thử nói ra bản thân là đến từ thế giới tương lai sau ngàn năm, nhưng hình như hắn không tin tưởng.
Thấy sắc mặt của nàng khó xử, hắn dụng tâm đối xử bèn nhếch môi nói: “Tố Nhi, chuyện gì muốn nói thì nói. Trong lòng có việc cũng không thể dấu diếm ta. Bất luận kẻ nào cũng có thể gạt ta, chỉ có nàng là không được! Hiểu chưa? Chỉ nàng không thể gạt ta!” Thật là dài dòng a!
“Thiếp không có lừa chàng…” Có hơi chột dạ, không có lừa gạt nhưng lại lén gạt mà đi thì có tính hay không? Chỉ là chính chỗ mình đến thì thật sự không thể tùy tiện nói ra. Đó quả thực là người điên thì mới nói ra chuyện đó. Có lúc, nếu như nàng định nói ra thì cũng bị người bên cạnh gây ra phức tạp, hoặc là tâm bệnh. Bọn họ vẫn lo lắng có một ngày, nàng có thể lại đột nhiên ngủ thiếp đi hay không, đột nhiên liền lại trở về nơi chốn ban đầu? Như vậy, bọn họ phải đi tìm như thế nào? Nếu là chân trời góc biển tại cùng thời đại, cùng thời không thì bằng bản lãnh bọn họ còn có thể tìm tới. Nhưng nếu như là nàng xuyên qua, bọn họ chỉ là phàm nhân thì làm sao mà tìm được người đây. Xuyên qua, khẳng định là chuyện bọn hắn không làm được. Nếu như mang theo loại lo lắng ạng sống thì nàng tình nguyện để bọn họ không biết dấu vết.
“Trong lòng cũng không thể có việc giấu mà không nói cho ta biết!” Hắn yêu cầu rất ngang ngược.
Trầm Tố Nhi có hơi xoắn. Quả nhiên, đại nam nhân ngẫu nhiên dịu dàng thì đừng coi hắn là mèo bệnh, con mèo bệnh này chẳng qua là con cọp tạm thời có hứng thú cải trang thôi. ”Biết rồi! Tốt, không, thiếp sẽ nói.” Suy nghĩ một chút, có lẽ quyết định nói.
“A Lạc nói, hắn muốn thiếp khôi phục trí nhớ. Chỉ cần thiếp khôi phục mà vẫn thích chàng thì… hắn sẽ thanh toàn cho chúng ta.” Đây là điểm mấu chốt của A Lạc. Sự thật một yêu cầu này cũng không phải rất quá phận, dù sao quan hệ trước kia giữa hắn và Tố Nhi lúc đầu cũng không tệ. Lúc này vấn đề rối rắm lại ném đến trên người của nàng.
Mộ Dung Cảnh trầm mặc, chỉ là đôi tay ôm lấy nàng nắm thật chặt. Có lúc hắn mở miệng rồi lại không nói, kỳ thật chuyện này cũng là tâm bệnh của hắn. Gần đây hắn thường xuyên lo lắng sẽ có một ngày, ngày mà nàng khôi phục trí nhớ rồi sẽ không hề thương hắn nữa? Hoặc là hoàn toàn quên hắn thì sao?
Nàng sau một lát thấy hắnvẫn không nói liền tiếp tục nhẹ giọng bảo: “Qua vài ngày nữa, hình như sư phụ A Lạc đến. Nói là sẽ xem bệnh cho thiếp, bệnh mất trí nhớ .” Nghĩ vậy nàng liền đau đầu, đến lúc đó sư phụ kia khẳng định sẽ nói thân thể của nàng không có đáng ngại, là vấn đề tinh thần, cũng không biết còn có thể xảy ra chuyện gì nữa. Trước mắt xem ra, nàng cũng chỉ thấy đến đâu hay đến đó
“Tố Nhi, nàng cứ phối hợp cho tốt, sớm có ngày bình phục lại đây.”
“Vâng!” Nàng đã biết hắn sẽ ủng hộ cách của A Lạc. Âm thầm thở dài, nếu như người thân của mình có triệu chứng mất trí nhớ thì chính mình cũng hy vọng đối phương sẽ khá hơn, huống chi là người bên cạnh? Hơn nữa mất trí nhớ không phải là bệnh nặng gì cả, nhưng vẫn là có bệnh. Có bệnh đương nhiên phải chữa. Chẳng qua, có ý nghĩ dưới đáy lòng hiện lên. “Hỏi chàng một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Chàng lo lắng sao?”
Mộ Dung Cảnh mím môi, năm ngón tay thon dài khẽ vuốt sợi tóc của nàng, “Nàng đoán đi? Ta đang lo lắng cái gì?”
“Lo lắng thiếp khôi phục như cũ, nhưng người trong lòng lại không phải là chàng ” Nói đến đây thì nàng cũng cảm giác được thân thể hắn đang run rẩy. Đứa ngốc a, nàng cũng không mất trí nhớ thì làm sao mà sẽ khôi phục như cũ đây? ”Nếu như thật sự là như vậy thì chàng phải làm sao bây giờ?”
“Không có nếu như. Cho dù có nếu như, ta cũng sẽ không buông tay. Cùng lắm thì, để nàng lại thích ta.” Khi nói ra lời này thì sắc mặt của hắn thay đổi liên tục. Ngẫm lại chữ ‘nếu như’ này thì trong lòng liền đau, cũng có thể sẽ phải trở mặt với A Lạc. Cho dù là như vậy hắn cũng sẽ không buông nàng ra!
Người trong lòng lại đột nhiên “Phì phì…” Nở nụ cười. Chỉ là nếu như, đã khiến chàng căng thẳng?
“Chàng thật sự thích thiếp như vậy sao?”
“Đứa ngốc mới thích nàng, ta chỉ là… chỉ là cuộc đời nhàm chán. Chính mình nhàm chán, cũng muốn một người đang nhàm chán, đúng lúc chọn nàng.”
“Ha hả… Vâng! Tuân mệnh, Gia ngốc của thiếp! Chúng ta cùng nhau nhàm chán. Sau này a, lại sinh thêm một tiểu nhàm chán.”
“Mới một thôi sao?”
“Gì?”
“Ta muốn một đống tiểu nhàm chán! Một thì quá ít!”
“Hiện tại liền cố gắng…”
“?… “