Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 103: Thân tình! Ba huynh đệ


Bạn đang đọc Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng – Chương 103: Thân tình! Ba huynh đệ


“Sau này còn đạp nữa?” Mộ Dung Cảnh khẽ nhướn mày.
“Không sai!” Soái ca không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
“Ha hả, vậy đệ cũng phải tìm được chúng ta. . .” Chỗ có thể ẩn nấp ở trong Hoàng cung quả là hơi nhiều, nếu ẩn náu thì cũng không phải tùy tiện là có thể tìm ra.
“Ta không rời đi vì đang tìm cơ hội mang Tố Nhi đi! Hừ!” Lại ném ra một câu, quả thực giống như bom!
“Đệ… “
“Hoàng cung giữ chân ta được sao?”
“. . .” Là kìm chân không nổi. Hiện tại hắn tự nhiên không chịu rời đi thì khẳng định là có mục đích. Mộ Dung Cảnh quẫn a, xem ra sau này mười hai canh giờ không thể để Tố Nhi rời khỏi tầm mắt.
Mộ Dung Cảnh trợn mắt nhìn A Lạc, mà A Lạc cũng không cam lòng yếu thế. Hai khuôn mặt tuấn tú giống nhau như đúc cùng trợn trừng trợn trạc, nếu như có người ngoài ở trước mặt thì không phân biệt nổi ai là ai!
Đại nam nhân cũng phải cãi nhau? Hơn nữa lúc bắt đầu tranh cãi thì còn rất thâm sâu!
Trầm Tố Nhi ngồi xuống, trò chuyện với Sơ Tuyết, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua hai người kia. Nàng hơi mỉm cười. Nàng rất thích cảm giác hiện tại, bầu không khí này rất tốt. Xem ra cần để A Lạc bị chọc tức nổi lên tính trẻ con. Nếu như cả nhà nghiêm túc ngồi một chỗ, uống rượu giải sầu, lại trò chuyện về vài đề tài đứng đắn thì như vậy còn không bằng không tụ. Giống như cả nhà bọn họ, có một thành viên cãi nhau không kiêng nể chỗ nào thì đó cũng là một loại hy vọng xa vời. Ở nhà Đế Vương, có thể tụ họp giống như bây giờ thật sự rất khó rất khó có được. Mà nàng cũng hiểu rằng hai vị huynh đệ càng cãi nhau thì tình cảm sẽ càng sâu sắc. Hình như một năm nay bọn họ cũng không phải uổng công ở chung một chỗ…
Mộ Dung Cảnh hơi nheo mắt, đặt câu hỏi sặc mùi nguy hiểm: “Ta muốn tìm đệ tính sổ, không chỉ là món nợ này. Nói cho ta biết, đệ tỉnh lại từ lúc nào?” Từ khi hắn biết A Lạc xuất hiện thì liền đã hoài nghi chuyện này. Vấn đề là hắn vừa tới Kinh thành mà A Lạc cũng đã có mặt. Rõ ràng ngay từ đầu hắn đã hiểu rất rõ đối với hành tung của mình, tình huống này tóm lại là có từ khi nào?
“Vừa mới tỉnh lại!” A Lạc trả lời không chút suy nghĩ!
Trả lời quá nhanh! Nhanh đến mức làm người khác có cảm giác giống như đang che dấu, hơn nữa còn đặc biệt giả dối! Giả vờ làm bộ rất lạnh nhạt, nhìn thì cũng rất… không giống nói dối. Nhưng mà hắn lại tính nhầm một điểm, nam nhân ở trước mắt là ai? Ca ca song sinh của hắn đó! Một ca ca xảo quyệt như con hồ ly vậy! Cặp song sinh, trời sinh có một loại hiểu ngầm không cần phải nói. Đương nhiên, hắn nghĩ đến cái gì, nếu như ca ca này dụng tâm lưu ý một chút thì so với biết về Trầm Tố Nhi càng dễ dàng hơn nhiều.
Mộ Dung Cảnh chất vấn khá kì quái: “Đệ dám một mực đùa giỡn ta? Hi hi…”
Nụ cười nham hiểm khiến cho A Lạc dựng ngược tóc gáy, động tác cũng cứng ngắc một hồi. A Lạc giả bộ như thể không hề có sự việc kia, con ngươi hơi lóe sáng một chút. Ra vẻ để lừa dối mà vượt qua kiểm tra, hắn trở nên nghiêm chỉnh. Phút chốc, A Lạc vẻ mặt chợt cứng lại, thấp giọng nói nghiêm túc: “Ta có lời muốn nói với một mình ngươi.”
Mộ Dung Cảnh vốn định tiếp tục ép hỏi, không nghĩ tới vẻ mặt A Lạc biến đổi. Hắn là ca ca nên không tiện hỏi dồn, nhưng mà tìm ra sự thật cũng chỉ là vấn đề sớm muộn, trước hết cứ tạm tha đi đã.
“Vậy thì tối nay giờ Tý, tại ngự hoa viên.” Mộ Dung Cảnh nói ra thời gian và địa điểm.
A Lạc nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Tiếp theo thì bầu không khí quả thật cũng không tệ. Cả nhà vừa nói vừa cười, kết quả… đến lúc phải tìm các thứ góp vui.
Sơ Tuyết đàn một bản, giai điệu quen thuộc mà lại xa lạ. Một khúc 《 Sự ưu thương của tuyết đầu mùa 》làm mọi người nghe như si như say. Ngay cả đám ca vũ cũng trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc với thiên nhạc. Cuối cùng, Sơ Tuyết khe khẽ thở dài “Những câu mà Hoàng tẩu hát về sau thì đệ không biết là có ý gì nên cũng hơi tiếc…” Vì ngôn ngữ kia hắn nghe không hiểu.
“Ách? ” Trầm Tố Nhi ngây ngốc, hình như bắt đầu nghĩ lại. Lúc ấy trong lòng nàng bình yên nên có tâm tình mà hát. Cũng không có nghĩ đến quá nhiều việc nên mới chọn bài hát này, cũng bởi vì trong lời ca có hai chữ Sơ Tuyết. Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng “Ý tứ rất đơn giản. Chính là… bất kể phát sinh điều gì thì ta vẫn lẳng lặng chờ đợi.”

Sơ Tuyết vẻ mặt hơi khựng lại, hắn xoay người cụp mắt xuống, trong lòng ngầm dao động. Thì ra là có ý tứ này, đây là một ý tứ… Bất kể phát sinh điều gì, ta vẫn lẳng lặng chờ đợi.
Mộ Dung Cảnh cũng cúi xuống, lẳng lặng uống một chén rượu. Nhớ lại, có những điều chỉ biết làm người ta đau lòng. Nhưng bây giờ là lúc đang vui, thực sự không nên nói đến chuyện này.
Ngược lại vào lúc này thì vẫn có một người hoàn toàn mặc kệ bầu không khí, thập phần húp bát dấm chua mà chất vấn: “Trầm Tố Nhi! Bài vừa rồi là nàng ca hả? Tại sao trước kia không hát cho ta nghe?”
****** ****
Tố Nhi cả kinh, nuốt nuốt nước miếng. Lần này phải giải thích như thế nào? Lúc sáng sớm A Lạc đã tự nhận là chủ cũ!
Thái Hoàng Thái Hậu ngược lại ở phía sau cũng mỉm cười khen ngợi: “Tố Nhi ca rất êm tai, cũng rất đặc biệt. Lần trước ai gia nghe được mà thật sự là rất lâu rất lâu cũng không quên được.”
A a…Tố Nhi nghĩ muốn ngất, Sơ Tuyết cũng lúng túng. Vừa rồi hắn liền hối hận chả biết như thế nào lại đàn khúc ca của Hoàng tẩu. Hơn nữa lúc này là lúc nào rồi mà mẫu hậu cũng còn chưa nhìn rõ tình trạng vậy? Rất không tốt rất không tốt, một người nào đó đang chất vấn, đồng thời không phải cũng than thở sao… Ô ô!
A Lạc hơi tức giận nhìn chăm chú Tố Nhi, buông chén rượu xuống. Hắn vừa định đứng dậy túm gáy Mộ Dung Cảnh thì một bàn tay đã vươn tới đặt trên cánh tay hắn. Nụ cười hiền lành kia rõ ràng là muốn cắt đứt ý đồ bạo lực của hắn “A Lạc, Tố Nhi không nhớ rõ chuyện trước kia. Ngươi có tức giận thì cũng vô dụng.”
“Đúng vậy, ta ngay cả ngươi cũng quên thì làm thế nào còn nhớ nổi chuyện trước kia…” Tố Nhi cũng ngượng ngùng mà trong lòng thầm thấy may mắn. Mặc dù lấy cớ mất trí nhớ rất gượng gạo nhưng là thật sự rất dùng được, lần nào cũng đúng.
A Lạc nín thở cũng vô dụng, hắn nhìn vào con ngươi trở nên sâu thẳm của Tố Nhi. Mất trí nhớ? Mất trí nhớ thì làm ột người hoàn toàn thay đổi sao? Tính cách? Yêu thích? Thậm chí nghĩ muốn gì, học gì? Đều sẽ thay đổi sao?
Thời gian dần dần trôi qua…
Mặc dù bữa tiệc tối vẫn tiếp tục, cũng vẫn cười khẽ, tuy nhiên thì từ đáy lòng ai đó vẫn không hoàn toàn bỏ qua chuyện này.
Thời gian ngồi cũng đã lâu, đám người trẻ tuổi thì không hề gì, nhưng dù sao Thái Hoàng Thái Hậu đã lớn tuổi nên cần sớm đi nghỉ ngơi. Sơ Tuyết đề nghị để mình hộ tống bà quay về Thiên Thọ cung.
Có Sơ Tuyết đưa đi thì Mộ Dung Cảnh cũng không cần quan tâm. Hắn đỡ mẫu hậu đứng lên, tiễn đưa tới cửa.
Mà A Lạc nghẹn được một bụng hoả, liếc mắt nhìn Tố Nhi với ánh mắt phức tạp. Có lưu luyến, không đành lòng, cũng có đau khổ và mê muội.
Khi Mộ Dung Cảnh xoay người lại thì sắc mặt hắn vẫn không tốt lắm, cũng không chào mà tức thì cất bước rời đi.
Trầm Tố Nhi là thản nhiên nhìn, hiện tại tính tình cũng được năm tháng gọt rũa nên không còn kém lắm. Dù sao đã là người trưởng thành, trải qua bốn năm năm rồi nên rất nhiều tâm tình cũng được kìm nén xuống. Nàng đã hiểu sự nhường nhịn, hiểu điều quý báu, biết rõ ràng cái gì đối với chính mình thì quan trọng hơn. Nàng cũng học được phải đối xử tử tế như thế nào với mỗi người bên cạnh mình .
“A Lạc đang ở đâu?” Tố Nhi hơi lo lắng hỏi.
Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng ôm nàng, kề sát khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của nàng mà hít hà một cái. Hắn khẽ cười trả lời: “Nghe nói muốn ở tại Mai viên, nhất quyết muốn ở chung một chỗ cùng Sơ Tuyết. Tùy hắn, chỉ cần hắn thích là tốt rồi.”
“Uhm!” Tố Nhi cũng cọ cọ vào trên người hắn khiến cho tâm thần Mộ Dung Cảnh chao đảo.
Liền đơn giản như vậy dựa sát vào nhau, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng làm Mộ Dung Cảnh cảm giác toàn thân mình khoan khoái. Nhưng lại có một chút tà niệm rục rịch dưới đáy lòng nên hắn mập mờ lên tiếng nhỏ nhẹ khàn khàn bên tai nàng “Tố Nhi, đừng nhúc nhích… Đây là Lâm Hương điện… chỗ thì có sẵn rồi…” Một đôi tay bắt đầu không biết an phận .

Nữ nhân nào đó đột nhiên thích thú với trêu ghẹo bèn cười một cách kì lạ “Cưng, chàng không sợ a Lạc lại đạp cửa ra à…”
Gắng gượng, đích thật là gắng gượng. Người nào đó dừng một đôi tay không chịu tuân quy củ lại! Hắn mấp máy bạc môi, nheo đôi mắt đẹp có vẻ khá kì lạ làm người khác bật cười! Nữ nhân nào đó nhìn lên, hình như đã đạt được mục đích, không khỏi yêu kiều nở nụ cười trong lòng hắn. Hắn sủng nịch khẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng “Tệ quá, thật xấu xa . . . để xem một lát nữa ta phạt nàng như thế nào.”
Trời ạ, quá là ác mộng của nàng! Nếu muốn đùa thì phải tìm một chỗ kín đáo chứ. Nếu như lại dở chừng bị người ta quấy rầy thì liền vô cùng có khả năng chàng sẽ không kìm chế nổi mà diệt tên kia, lại ném hắn quay về Nam Man thôi!
Tạm thời an phận.
Hai người ngồi yên trên nệm cói mềm mại, ngọt ngào xiết chặt lấy nhau. Ngoài cửa ánh trăng mông lung rọi xuống, trên đại điện ánh nến chập chờn khiến cho không khí chung quanh có thêm vài phần mờ ảo, nhuộm một vẻ thần bí. Tất cả có vẻ im ắng, không có gì ngoài tiếng hít thở, tiếng tim đập của hai người với nhau.
Mộ Dung Cảnh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ ở trong lòng, nhìn không đủ! Thật sự, nhìn không đủ! Nhớ nhung hơn năm trời, vừa mới ở chung một chỗ thì có một loại bức thiết mãnh liệt đến cỡ nào? Làm sao có thể chỉ nhìn là đủ cho được, cho dù được hôn, cho dù được hòa tan với nàng thì cũng không đủ! Còn lâu mới đủ! Hắn muốn càng nhiều càng nhiều!
Tố Nhi cũng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt khép hờ gợi tình thầm kín.
Hai người cứ như vậy ngắm nhìn nhau, tình cảm trong lòng như đang tràn ra…
Chậm rãi, chậm rãi, hắn dịu dàng cúi đầu hôn lên gương mặt đầy khát khao. Nụ hôn, dần dần càng sâu. Khát vọng kìm nén không nổi cứ tuôn trào, huyết dịch cũng kiềm chế không được mà giần giật làm cho thân thể khô nóng. Đôi mắt tỉnh táo dần dần mờ đục, nóng rực vô cùng. Trong đầu có một suy nghĩ, hắn chỉ muốn càng nhiều hơn! Đôi tay không khỏi luồn vào bên trong vạt áo nàng, đôi môi dính chặt vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia mà không ngừng mút, khuấy động…
“Tố Nhi, làm sao bây giờ a! Nàng đi vắng chỉ một khắc là trong lòng ta đã muốn. Có phải nàng hạ độc gì đó trên người của ta hay không!”
“Uhm! Thiếp cũng muốn…”
“Thật sao?”
“Vâng…”
“Thật quyến rũ giày vò người ta/ A Lạc vừa rời đi, hẳn là sẽ không quay lại!”
Nụ hôn, vì nỗi sầu triền miên đã trở nên càng ngày càng kịch liệt. Tiếng thở dốc ồ ồ không ngừng tăng thêm. Không khí mờ ám không ngừng lan toả. Mà người ở trong lòng cũng thở gấp, thỉnh thoảng lại rên vài tiếng khiến cho nhiệt huyết của chàng sôi sùng sục, mạch máu phảng phất sắp sửa vỡ tung! Không được! Đôi tay cũng không ngừng, do nỗi kích động khó nhịn mà muốn làm tường thành sụp đổ!
Đột nhiên, ở bên ngoài truyền đến một tiếng ôi! Không ngừng ôi! Đúng là từ xa đến gần! Oa , trời ạ! Chết tiệt, vừa nghe liền biết là ai! Mộ Dung Cảnh thật muốn tức chết! Lại đúng vào lúc này, khi đang muốn vào vai diễn như thế.
“Ôi ôi ôi…” Loại phá hoại phong cảnh thế này quả nhiên lại phát sinh!
Hình như sắp tới cửa! Có phải tên kia đi rồi quay lại hay không?
Hắn vừa định rời ra thì có một bàn tay nhỏ bé lại xấu xa càng muốn khiêu khích hắn đến cực hạn! Lại cũng lùa vào trước ngực của hắn để gây sóng gió, mà đôi mắt mị nhãn như tơ kia tựa như sắp sửa làm nũng, nhưng ngược lại có khả năng giấu đi vẻ hứng thú được nhìn trò hay. Hắn thực sự hận không thể cứ như vậy mà nuốt chửng nàng! Nàng rõ ràng là đang đổ dầu vào lửa! Muốn coi hắn bị bêu xấu!
“Tiểu yêu tinh! Một lát nữa ta sẽ thu thập nàng, chờ đó! . . .” Hắn nhanh chóng ôm lấy nàng đi sâu vào nội đường. Tiến vào một phòng mà cũng không dừng tạm ở đó, hắn đẩy cửa sổ ra, lướt qua cửa sổ mà chạy theo một hướng khác. Lại còn yêu tinh nào đó trong lòng tựa hồ cố ý, một đôi tay nõn nà quàng lên cổ của hắn, chủ động hôn lên má hắn rồi lại vẫn còn ngậm ngậm đôi vành tai hắn, lấy lưỡi đùa nghịch. Khiến cho thân thể của hắn vốn đang nóng rực phải run rảy liên tục, những khoái cảm khác thường liên tục ùa đến làm cho lý trí cũng mờ mịt theo!
“A… Tiểu yêu tinh này, so với thằng nhãi kia thì còn tệ hại hơn cả trăm lần…” Hắn rên lên, hẳn sẽ có một ngày khẳng định mình phải chết vì bất mãn thôi! Đáp lại hắn là tiếng cười khúc khích mơ hồ vọng từ trong lòng, vừa ma quái vừa mê hoặc, khơi gợi tiếng lòng của người khác.

“Vẫn còn cười hả, là nàng tự tìm đó! Ta đã chờ không nổi rồi!” Thân hình loé lên, hắn lại mang theo nàng cùng di chuyển. Cũng không hề đi ra khỏi Lâm Hương điện, mà là nhảy lên nóc nhà trước Lâm Hương điện . Lần này, thử xem còn ai sẽ tới quấy rầy nào? Mái của Lâm Hương điện cao hơn hẳn so với các lâu các bình thường. Đứng ở trên đó ít ra cũng là tương tự như mái nhà ba tầng thời hiện đại. Chỉ cần không gây ra âm thanh quá lớn thì cho dù có hô mưa gọi gió ở trên đó mà cũng không có người nào biết được. Đích thật chỗ thật tốt để hẹn hò ban đêm…
Mộ Dung Cảnh đã cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt của mình, khẽ đặt nàng ngồi ở giữa hai chân mình rồi cùng nàng triền miên với những nụ hôn nóng bỏng! Vóc dáng nhu mì mê đã mềm nhũn như sợi bún dán sát vào lồng ngực to lớn của hắn, kệ cho hắn chủ đạo mọi thứ. Nụ hôn thật là cuồng nhiệt. Tuy nhiên, động tác lại vô cùng dịu dàng…
“Ưm ưm…” Nàng chỉ không ngừng uốn éo thân thể, từ cái miệng nhỏ nhắn tuôn ra những tiếng rên rỉ mất hồn, làm cho hắn miễn cưỡng phải lấy nụ hôn để bịt lại. Vào lúc này hắn đã không còn chịu nổi rồi. Nếu lại phải dừng lại thì chính hắn sẽ phát điên lên trước thôi!
Dưới ánh trăng vì sao có sự di động mập mờ. Ngay cả những bông hoa trong vườn cũng xấu hổ che mặt đi. Tuy nhiên, lại không ngăn cản được những làn gió đêm mơn man che chở, tiếp theo là hoan ái hết lần này đến lần khác. Những thân hình xiết chặt lấy nhau, toả ra hơi nóng như lò lửa.
****** ****
Triều Phượng cung.
Mộ Dung Cảnh dịu dàng nhìn chăm chú vào dáng người thơm ngát đang ngủ trên giường. Có một số việc, hắn còn phải làm. Thật sự không muốn rời đi, chỉ một giây một lát cũng không hề muốn. Chẳng qua lúc ở tại Lâm Hương điện thì hắn đã đồng ý gặp một người nào đó vào giờ Tý. Hắn nhẹ nhàng hôn, lại đắp chăn cho nàng rồi mới đi ra ngoài.
Khi Mộ Dung Cảnh một mình đến toà đình trong ngự hoa viên thì đôi mắt kín đáo lướt nhanh một vòng, chung quanh im ắng, cũng không có một người nào. A Lạc còn chưa tới sao? Đợi ước chừng hơn nửa canh giờ mà vẫn chỉ có trăng soi gió thoảng, không hề nhìn thấy bóng dáng a Lạc. Có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn quên? Mơ hồ, trong nội tâm nổi lên một dự cảm không ổn.
Ban đêm, Triều Phượng cung, trong phòng ngủ của Tố Nhi.
Trước Phượng tháp có một bóng người cao dong dỏng đang đứng nghiêm, đôi mắt hờ hững nhìn qua nữ nhân đang ngủ say mà lâm vào trong suy nghĩ sâu xa vô biên. Trong lòng vô cùng buồn rầu, thực sự cứ như vậy mà buông tay sao? Hắn đã sớm nhìn ra, hai người bọn họ thật sự là tâm đầu ý hợp. Vậy còn trước kia thì sao? Nó là cái gì? Tình ý thắm thiết của nàng là cái gì? Chẳng lẽ cho tới bây giờ nàng cũng không yêu hắn? Tất cả mọi thứ trước kia đều là biểu hiện giả dối sao? Hắn cuộn chăn lại, cũng quấn cả người nàng vào trong lòng mình. Thật đơn giản thoải mái, nhanh chóng, mà lại cực kì êm ái. Có những lời mà hắn chỉ muốn một mình nói với nàng, mà không phải là nói với Mộ Dung Cảnh! Đây là chuyện giữa hắn và nàng, bất luận kẻ nào cũng không có cách để nhúng tay vào.
“A Lạc. . .” Chậm rãi, nàng mở mắt ra. Cũng không hề giãy dụa, cứ để hắn ôm mà bước ra khỏi phòng ngủ. Nàng đã cảm giác được hơi thở trên người hắn rất bình thản, mà hiện tại hắn cũng rất bình tĩnh.
“Cùng ta đi một chỗ. Ta chỉ muốn trò chuyện thoải mái với nàng thôi.”
“Ừ.” Nàng không có lý do để cự tuyệt.
Hai người vừa mới đạp cửa ra thì đã có một bóng người tuấn tú chặn đường đi dưới ánh trăng. Đúng là Sơ Tuyết. Trong mắt hắn che giấu sự buồn rầu, chỉ ấp úng bảo: “Ca, ca! Muốn dẫn Hoàng tẩu đi đâu?”
“Tiểu hài tử không ngủ ra đây làm gì? Mau trở lại Mai viên, chuyện người lớn đừng quản!” A Lạc trách mắng.
Lời thì có vẻ quan tâm nhưng rất cứng nhắc, khiến người khác cũng đang dở khóc dở cười.
Sơ Tuyết tuyệt không có ý nhường lối. Hắn chỉ cau mày nhìn Tố Nhi trong lòng A Lạc, như thể trong thời gian ngắn ngủi thì cũng không biết nên nói gì cho phải “Huynh đừng như vậy. . .”
Nhìn bộ dáng, Sơ Tuyết hẳn là sẽ không nhường lối. Mà A Lạc hình như cũng muốn tức giận, chỉ là đang cố gắng đè nén xuống. Tâm tình của hắn cũng không tốt, nhìn về phía Sơ Tuyết cũng đang không bình tĩnh. Chỉ là vào lúc này Sơ Tuyết vẫn còn không sợ chết cứ va vào hắn, rất có thể hắn sẽ trút cớn giận trên người Sơ Tuyết! MMD, đã điều được Mộ Dung Cảnh đi, làm thế nào mà lại quên mất vẫn còn có một thằng nhãi ngốc nghếch này cơ chứ?
“Sơ Tuyết, không có việc gì đâu. Đệ cứ đi về trước đi, ta chỉ là cùng nhị Hoàng huynh… đi ra ngoài đi một chút.” Nàng nói láo, đi ra ngoài dạo một chút mà lại có dạng như thế này sao? Rõ ràng là đang bị cưỡng ép bắt cóc. Nhưng mà chắc cũng không quá cưỡng bức, dù sao nàng không hề phản kháng.
Sơ Tuyết cắn cắn môi rồi chậm rãi tránh sang bên cạnh để cho đi ra.
Khi Mộ Dung Cảnh ý thức được mình bị lừa thì nhanh chóng chạy về Triều Phượng cung. Hắn nhìn thấy Sơ Tuyết đang sững sờ trước cửa phòng ngủ. Cố đè nén sốt ruột, hắn bước đến trước mặt ra sức lại bình tĩnh rồi hỏi: “Sơ Tuyết, đã trễ thế này, sao đệ vẫn ở đây?”
Sơ Tuyết chợt chớp mắt, hắn nhỏ giọng ngập ngừng: “Hoàng huynh, đã trở về.”
Mộ Dung Cảnh thấy cửa phòng ngủ mở rộng thì nhanh chóng vụt qua đi vào, rồi lại vội vã đi ra. Mặc dù trong lòng có suy đoán nhưng vẫn nghi vấn: “Chuyện gì xảy ra? Hoàng tẩu đâu?”
“Nhị hoàng huynh, huynh ấy…”
“Hắn như thế nào nữa rồi?” Mộ Dung Cảnh căng thẳng túm lấy bả vai Sơ Tuyết, ép hắn nhìn thẳng vào mình mà cưỡng bức:”Hoàng tẩu để hắn mang đi, đúng không? Đi đâu?”

“Đệ… đệ không biết. Nhưng mà, Hoàng tẩu… hoàng tẩu nói chỉ là cùng nhị Hoàng huynh đi ra ngoài một chút.” Sơ Tuyết nói nhỏ, không dám nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh. Hình như hắn cũng đã thành tội phạm vậy.
“Đi ra ngoài đi một chút?” Mộ Dung Cảnh ngây ngốc.
Một hồi lâu, hắn thở ra một hơi, vỗ nhẹ bả vai Sơ Tuyết mà cười khẽ: “Cái đó… bọn họ chỉ là đi dạo một chút, cũng không có chuyện gì lớn đâu. Đệ cứ đi về trước nghỉ ngơi đi.”
Sơ Tuyết cụp mắt “Hoàng huynh, huynh không sợ nhị Hoàng huynh lại mang theo Hoàng tẩu xuất cung sao?”
“Hiện tại ra khỏi cung được sao?”
“Ra… không được.” Hiện tại cửa cung đã sớm đóng, không có lệnh bài, hoặc là đích thân Hoàng đế thì đều không thể tùy tiện mở cửa cung ra.
Mộ Dung Cảnh cười khẽ nói tiếp: “Ừ, không xảy ra. Nếu như A Lạc muốn mang Tố Nhi đi thì cũng sẽ không mang nàng đi vào lúc đó. Hơn nữa, ta đã không phải Hoàng thượng nên có đóng giả gương mặt của ta đây thì cũng không có tác dụng. Còn nữa, xem ra nhị Hoàng huynh của đệ có gì đó chỉ muốn nói với hoàng tẩu. Dù sao, bọn họ quen biết, so với lúc biết đệ và ta thì còn sớm hơn.”
Hắn không tiếp tục truy cứu việc này khiến cho Sơ Tuyết lo lắng. Nhưng Mộ Dung Cảnh thong dong bình tĩnh lại làm cho Sơ Tuyết yên tâm không ít. Sơ Tuyết mỉm cười đồng ý, lắc đầu cũng không quay về mà là đưa ra ý nghĩ muốn mời Mộ Dung Cảnh cùng nhau uống rượu dưới ánh trăng. Nói toạc ra thì không phải hắn vẫn sợ sẽ xảy ra chuyện sao? Trong lòng có lo lắng, lo lắng cho thân nhân của mình. Không phải Sơ Tuyết không tin bọn họ, chuyện có thể phát sinh ngoài ý muốn thật sự nhiều lắm. Nhiều đến nỗi trong lòng hắn cũng hoàn toàn không có được cảm giác an toàn.
Mộ Dung Cảnh khẽ ôm vai Sơ Tuyết, ”Huynh đệ chúng ta thật ra không có dịp thật tốt để tụ họp, tối nay Hoàng huynh liền liều mình tiếp quân tử. Có điều, buổi tối rượu không thể uống, đối với thân thể của đệ không tốt. Tối nay, đệ cứ thuận tiện nói qua xem một năm ta vắng mặt thì đã sống như thế nào?”
Dứt lời, Hắn thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà. Ánh mắt tươi cười nhìn Sơ Tuyết ở đình viện phía dưới. Sơ Tuyết cũng hiểu bèn thi triển khinh công đi tới. Lúc này, Mộ Dung Cảnh nằm xuống, mà Sơ Tuyết cũng nằm ở bên cạnh hắn.
Dưới ánh trăng mênh mông cùng thản nhiên tâm sự nói chuyện. Đối với hai người, thời gian yên tĩnh giống như vậy thì cũng đã lâu rồi không có.
****** ****
Lại nói Trầm Tố Nhi để Tư Mã Lạc ôm đi. Muốn dẫn nàng đi đâu thì kỳ thật hắn cũng không biết. Bước ra khỏi Triều Phượng cung liền đi thẳng về phía trước, cứ nhằm phía trước đi tới. Đi tới chỗ nào mà muốn ngừng tự nhiên sẽ ngừng.
“A Lạc…” Trầm Tố Nhi rất áy náy. Mặc dù biết chính mình cũng không có nợ hắn, nhưng mà thể xác của mình dù sao cũng chính là người mà hắn yêu. Ai, mặc dù chuyện này cũng không phải nàng khống chế được, mà nàng ngay từ đầu cũng là mơ mơ màng màng xuyên qua thôi. Có điều là, dù nói như thế nào thì nàng cũng là một người khác, người yêu trong lòng cũng là một người khác. Nếu như lúc mới tỉnh lại mà người nàng nhìn thấy là hắn thì sao? Hoặc là sẽ yêu hắn chăng. Chỉ là trên đời này, giả thiết quay lại chuyện đã qua đã không còn ý nghĩa lớn lao nữa.
Tư Mã Lạc ngừng lại. Lúc này, lại đến chỗ sân rộng trước cửa chính cung. Hắn nhẹ nhàng nhảy rồi ngồi trên lan can đá bên đường, mà cũng nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống ở bên cạnh mình. Hắn còn quan tâm giúp nàng kéo chăn để ôm kín bả vai, quan tâm khe khẽ: “Có bị lạnh không?” Giọng nói nhẹ nhàng giống như đang tự nói, tuy nhiên lại làm người khác cảm động, ấm đến trái tim.
Tố Nhi đột nhiên thấy xúc động muốn khóc, chính mình có đức gì năng lực nào đâu? Không, nói thẳng ra thì nàng thật sự cảm giác chính mình không có sở trường, dựa vào cái gì lại được tấm lòng của bọn họ. Nàng nhẹ nhàng lên tiếng có hơi khàn khàn “Hiện tại đang là mùa hè. Buổi tối khí trời không lạnh lắm.”
Tư Mã Lạc dừng một chút, hơi mất tự nhiên trễ môi, không dám nhìn thẳng vào nàng. Hắn cảm giác được mình đang đau lòng, làm sao bây giờ đây? Hắn không nỡ rời khỏi nàng. Chỉ là đối phương lại là Hoàng huynh của mình? Hắn có thể làm sao bây giờ? Muốn gắng gượng đoạt sao?
“Tố Nhi, tại sao nàng không thích ta? Coi như mất trí nhớ, tại sao không phải yêu ta?” Hắn không giải thích được, thật sâu không giải thích được mà lẩm bẩm: “Có phải chăng trước đây, nàng đã không thực sự yêu ta?”
Trầm Tố Nhi ánh mắt nhàn nhạt nhìn khuôn mặt của hắn và Mộ Dung Cảnh giống nhau như đúc, ở bên cạnh mà không thể nói ra cảm xúc dưới đáy lòng. Nàng cũng không hiểu, tại sao mình không thể yêu hắn giống như yêu Mộ Dung Cảnh. Vấn đề này rất cao thâm, nàng tự nhận là một phàm nhân nên không giải thích được.
“A Lạc, không nên hoài nghi Trầm Tố Nhi ngày đó. Nàng thích ngươi, quan tâm ngươi, yêu ngươi thì đó cũng là sự thật. Chỉ là… con người đó…” Trầm Tố Nhi cắn răng, chậm rãi nói ra chân tướng “Con người đó cũng không phải ta.” Nói ra xong thì nàng hơi hối hận, nếu như hắn hỏi lại thì phải giải thích như thế nào? Nguyên chủ nhân thân xác là yêu hắn, tình cảm kia hẳn là không có giả. Từ trong bức họa kia là có thể nhìn ra được người vẽ đã dụng tâm ra sao.
Trầm Tố Nhi lo lắng thừa, Tư Mã Lạc dù hoài nghi thế nào thì cũng sẽ không hoài nghi nàng không phải là Trầm Tố Nhi ban đầu. Bởi vì linh hồn trao đổi, sau khi xuyên qua là điều hoang đường đến cỡ nào, quả thực không phải là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Nếu không đã từng trải qua thì làm thế nào mà đi tin tưởng chuyện này là có thật trên đời đây? Ngay đến bản thân nàng cũng có lúc đem chuyện xuyên không ra làm trò cười!
Quả nhiên, Tư Mã Lạc chỉ nghi hoặc quay đầu, khẽ liếc nhìn nàng mà cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là coi một câu này của nàng như lời cự tuyệt hắn. Tuy nhiên, hắn đưa nàng đi cũng không ôm hi vọng nàng đột nhiên thay đổi tâm ý. Nàng cự tuyệt hắn, cũng đã không phải chuyện mới một lần, thêm một lần nữa mặc dù cũng đau lòng, nhưng lại hình như có một tia chết lặng.
“Tố Nhi, ta biết nàng là nàng, Tố Nhi trước kia là Tố Nhi trước kia. Hai người, mất trí nhớ làm nàng giống như là hai người. Cho nên ta sẽ không lại gượng ép nàng hiện tại phải đón nhận ta. Chỉ là ta lo lắng, nếu có một ngày nàng khôi phục trí nhớ thì sao? Làm sao bây giờ?” Nếu như khi đó, nàng phát hiện người trong lòng vẫn là hắn, tuy nhiên người bên cạnh cũng là Mộ Dung Cảnh thì nàng sẽ như thế nào đây?
“Ta… ta tất cả đều rất bình thường.” Kỳ thật nàng rất muốn nói, nàng cũng không mất trí nhớ. Chỉ là nếu nói ra thì làm sao mà giải thích chính mình là ai được? Không chừng lại bị người ta coi thành thần kinh mà đem đi xử lý?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.