Đọc truyện Hoàng Thượng Nói Phải – Chương 12
Edit: Dạ
Beta: Kunnie
—————-
Là phúc hay họa ? Minh Ân Hoa tạm thời không muốn nghĩ đến vấn đề này, nàng thầm nghĩ thừa dịp khi mộng đẹp còn chưa tan biến sẽ cực lực phóng túng. Không đi đoán tâm tư quân vương, không để ý tới từng trận cảnh cáo từ ngực truyền đến.
Để khi nàng nhìn lên nam nhân kia, khi thấy hắn hạ mình hướng về phía nàng, nàng sẽ tiếp nhận sự chiếu cố của hắn, tiếp nhận việc hắn dùng hết tâm tư của mình vì nàng mà tạo ra những việc mà một nữ nhân có thể có được, khi đang ở trong một giấc mộng đẹp tới cực hạn như vậy, nàng sao có thể nguyện ý thanh tỉnh đây?
Mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, chỉ cần là hắn dùng tâm thì tốt rồi.
Chỉ cần có thể làm cho nàng say mê, có thể cho nàng cảm nhận được tình yêu của hắn, dù chỉ là trong chốc lát cũng đủ rồi. Để rồi khi tất cả qua đi, nàng cũng sẽ không để ý tới nỗi mất mát luôn như bóng với hình kia nữa.
Đối với một đấng quân vương, nàng có thể yêu cầu cái gì? Thân là đế thê (vợ vua), hạnh phúc cùng khoái hoạt cho tới bây giờ chưa bao giờ liên quan tới tình yêu cả. Lý trí của nàng biết như vậy nhưng nàng đã yêu – một đấng quân vương, nàng còn có thể làm gì đây?
Tháng năm, hải phòng phía Tây đại thắng, Minh gia thế thịnh ở cả trong cung lẫn ngoài cung, thánh quyến chính long (được sủng vô cùng, như được hóa thành rồng), nàng từ nay về sau ngã vào một con đường tràn đầy mật ngọt, muốn trốn cũng trốn không được. Toàn bộ hạ tuần tháng năm, nàng độc chiếm quân ân, liên tục mười ngày đêm quân vương tá túc tại Minh Hạ Cung, rốt cục đã đánh vỡ sự bình tĩnh cùng thế cân bằng trong hậu cung trong suốt hai năm này.
Trong cung, Minh Ân Hoa độc một thân hưởng ngàn ân vạn sủng ; ngoài cung, bởi Minh Tĩnh Phương được phong làm Định Hải quận vương, là nhất phẩm, thực ấp năm ngàn hộ, không chỉ có được đất phong, tước vị càng cao hơn – cao nhất trong ba phẩm vị đứng đầu! Đối với Nhật Diệu hoàng triều mà nói, có thể nói là tiền lệ đầu tiên, vinh quang này dĩ nhiên sánh vai cùng với hoàng gia vương tộc, đây là điều mà các công thần khác họ hướng đến nhưng không có quyền hưởng thụ, nhưng Minh gia lại chiếm được!
Minh gia từ quý tộc chốn quan trường biến thành vương tộc khác họ, do đó đã làm biến đổi cả lịch sử của Nhật Diệu hoàng triều, Tử Quang Đế chính thức hạ chiếu: ngày sau phàm là những người lập công lớn cho quốc gia, đều có thể phong tước; làm cho quốc gia mở mang bờ cõi thì ranh giới mới này sẽ trở thành đất phong cho công thần đó, quyền lợi ở trong ấp giống như quyền lợi mà hoàng gia hưởng dụng. Điều này khiến cho cả trong và ngoài nước ồ lên kinh hãi, đồng thời cũng làm cho các tướng sĩ nhiều năm phòng thủ, bảo vệ quốc gia ở các biên giới lạnh lẽo phấn chấn hơn, nhiệt tình hơn rất nhiều. Tuy rằng việc phong tước còn chờ tả hữu phó tướng, trung thư làm, cùng thị trung đẳng quan nhất phẩm thảo luận rồi hoàn thiện, nhưng có Minh gia làm tiên phong ở phía trước, nếu ngày sau có công tích giống như vậy,có thể có được bao nhiêu vinh quang, là điều có thể thấy được!
Mọi người đều đoán rằng vị hoàng hậu thứ ba của Nhật Diệu hoàng triều sắp sửa xuất hiện!
Không phải vì nàng có công lớn đối với quốc gia, hay vì quốc gia xã tắc lập công tích, mà do chính trị bắt buộc, giúp nàng đi đến hậu vị. Lợi dụng hoặc mượn sức, phòng phản hoặc tưởng thưởng, Minh Ân Hoa đều sẽ được Tử Quang Đế lập làm hoàng hậu, trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, cùng hoàng đế thống trị Nhật Diệu hoàng triều.
Lập hoàng hậu là đại biểu cho việc được hoàng đế uỷ quyền. Hoàng hậu có địa vị cực cao, không chỉ có thể thống trị hậu cung, mà còn có thể tham dự công chuyện quốc gia, có quyền được nghe báo cáo, cũng có quyền đưa ra đề nghị. Cho nên lịch đại hoàng đế đều không dễ dàng lập hậu, triều thần cũng không dám lớn mật đưa ra đề nghị.
Bất quá vì thời thế cho phép, Tử Quang Đế thế nào cũng phải lập ra một vị hoàng hậu, không lập mới là việc không thể. Mà tựa hồ hoàng đế cũng không kháng cự việc này mà còn đang cố tình làm như vậy.
Tháng sáu hoàng đế tổ chức Thiên Hà yến, khâm định Minh Ân Hoa làm chủ sự, Vịnh Đông Cung, Kim Thu Cung cùng tham gia góp sức. Không chỉ là muốn chọn tân phi gia nhập đại tiệc của hoàng gia, còn là muốn chiêu đãi long trọng quốc chủ cùng công chúa của Nội Hải Quốc, trừ bỏ ký kết kết làm huynh đệ liên bang, cũng là muốn bàn luận về việc phân chia chiến lợi phẩm. Ngoài việc phân phối lại lãnh thổ nơi hải vực, nghe nói hai quốc gia còn sắp tổ chức đám hỏi, không ngoài ý muốn, đệ nhất mỹ nhân Hải Cơ công chúa của Nội Hải Quốc, sẽ tiến nhập làm chủ Tàng Đông Cung.
Nếu Nội Hải Quốc đã đưa đệ nhất mỹ nhân tiến vào hậu cung, đường đường là Nhật Diệu hoàng triều làm sao có thể để thua kém như vậy? Vì thế chúng gia đại thần thừa dịp này, luôn tìm kiếm mỹ nhân ở xung quanh, nhân dịp phóng thích các cung nữ lớn tuổi (hai mươi lăm tuổi) ba năm một lần, rồi bổ sung tân cung nữ, đem hơn mười nữ tử trong dân gian có gia thế thân gia trong sạch, dung mạo mỹ lệ tiến vào. Cho dù đã có hai mươi người tiến vào từ đợt tuyển tú nữ, nhưng các nàng đó chỉ là các giai nhân thanh tú, không có nửa phần tuyệt sắc, nhan sắc như vậy, các cung nữ bên trong cung cũng đạt tới được.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tại nơi xét tuyển cung nữ để đưa vào hậu cung, giai nhân như nước, đẹp không sao tả xiết, làm cho bọn thị vệ ngày thường vẫn luôn tuần tra hậu cung tâm trí nhộn nhạo, luôn tranh đoạt cơ hội tiến nhập hậu cung để tuần tra, tất cả là để được xem một cái liếc mắt của mỹ nữ.
Đắc thế Minh gia, nhất thời nổi bật không có gia thế nào có thể sánh bằng, tuy rằng tộc trưởng của Minh Gia luôn tu thân, tự hạn chế, đối với đệ tử của bổn gia trông giữ thập phần nghiêm khắc nhưng cho tới bây giờ phú quý dưỡng hoàn khố (giàu sang sinh ra sự hư hỏng, nhàn cư vi bất thiện), đây là việc mà dù có cố như thế nào cũng không thể khống chế được. Quan phủ luôn e ngại cho thế lực của Minh gia, nên đối với tác phong không thể tán thưởng của các đệ tử Minh gia luôn mắt nhắm mắt mở, tự nhiên cũng đã góp phần cổ vũ khí diễm này, làm số lượng người tác oai tác quái ngày càng tăng, không người dám quản, cũng không có người nào dám bẩm báo trước mặt gia chủ Minh gia.
Tư vị ngoài vòng pháp luật, vô pháp vô thiên tốt đẹp như thế quả thực khoái hoạt giống như thần tiên. Nhóm thiếu gia có thân phận cao quý mà chơi bời lêu lổng tại Minh gia, ở nếm mùi hưởng lạc sau đương nhiên đã học xong câu mà bất cứ trẻ hư nào cũng sẽ lấy làm danh ngôn: “Vương pháp? Thiếu gia ta chính là vương pháp!“
Cưỡi ngựa chương đài cường thưởng danh kỹ, dưỡng điểu đấu cẩu công nhiên tụ đổ (công khai bài bạc, tổ chức đá gà, chó,…); vì một chuyện nho nhỏ, sẵn sàng ẩu đả với người khác mà hoàn toàn không nói lý lẽ. Sau lá gan còn lớn hơn nữa, ngay cả viên quan mang họ “Thiên” của vương tộc cũng không xem ra gì, cư nhiên vì cãi vã nhỏ mà ở ban ngày trước mắt bao người liền đem Thừa Uy thế tử làm ngã ngựa, nhìn thấy mặt mày vị thế tử này xám tro lại, vừa nghênh ngang vừa cười ha ha chế giễu rời đi, hoàn toàn mặc kệ việc đã làm đối phương bị ngã gẫy chân.
Việc này, tự nhiên cũng liền nháo đến trước mặt hoàng đế. Một bên là lục đại vương tộc nghèo túng ( sáu vương tộc nghèo nhất), luôn biểu lộ ra phẩm vị thế tử hư danh để giữ thể diện, trong nhà không có lấy một người làm quan trong triều luôn dựa vào bổng lộc của tước vị hàng năm mà hoàng gia cấp cho để sống; mà phe bên kia là gia tộc Minh gia mà nay ngay cả hoàng đế cũng phải nhường nhịn ba phần. Hoàn toàn không có gì có thể trì hoãn, hoàng đế quả thực chính là đem phụ thân của thiếu gia gây chuyện kia, thị lang Minh Thận Thành gọi tới nói hai câu. Thậm chí cũng không kêu Minh Thận Thành đem đứa con gây họa kia của hắn đi xin lỗi vị thế tử kia nữa, chỉ để hắn quản thúc con cho tốt, tự đóng cửa nhốt tại trong nhà, việc này xem như chấm dứt.
Minh Ân Hoa biết phú quý tất sẽ tạo ra sa đọa, nhưng khi nàng nghe đến sự kiện như vậy, tâm tình vẫn vô cùng khó chịu, đến cả cơm trưa cũng ăn không vào nên ăn qua loa mấy miếng liền sai người thu dọn. Sau khi dỗ hai hài tử ngủ trưa liền trầm mặc ngồi ở tháp thượng, không nói lời nào, cũng không đọc sách, lại cũng không buồn ngủ chút nào.
–“Nương nương…”. Minh Thúy đi tới nhỏ giọng kêu một tiếng.
– “Chuyện gì?”. Minh Ân Hoa nhíu mi hỏi.
– “Phu nhân Minh thị lang cầu kiến, đang ở sau cửa cung ạ.“
– “Tại sao lại đột nhiên đến đây? Lúc trước đã đưa bái thiếp rồi sao?”. Minh Ân Hoa hỏi xong, liền đùa cợt nói: “Ta nghĩ là không có đi.”
– “Bái thiếp bây giờ mới đưa tới”. Minh Thúy chỉ vào một tờ bái thiếp xin được gặp trên tay. Sau đó nói: “Cung vệ không dám ngăn cản, nội vụ phủ cũng không dám, liền qua loa ký cho qua, sau đó cho phép thị lang phu nhân tiến đến Minh Hạ Cung.“
– “Thím lại gây ra chuyện gì sao? Nàng ta không phải là đang đắc ý?”. Khẩu khí tràn ngập sự không kiên nhẫn.
– “Khả năng là vì muốn cầu quan cho thập nhất thiếu gia”. Minh Thúy đoán. Nàng vẫn nhớ rõ thị lang phu nhân đến đây hai lần, đều là vì muốn cho con trai độc nhất thích tác oai tác quái của nàng một chức quan, muốn nương nương đem tâm nguyện mà Hoàng Thượng ban cho dùng vào việc này, mặc dù không đạt thành nhưng cũng vẫn chưa buông tha cho. “Nữ quan đưa khách tới nói thần sắc thị lang phu nhân có vẻ lo lắng, tựa hồ không thể không gặp mặt người“
Minh Ân Hoa xoa nhẹ cái trán, Minh Thúy thấy thế, việc vàng đi tới, tinh tế mát xa cho nàng.
– “Người có muốn gặp không? Nương nương.“
– “Cho nàng ta tiến vào đi. Ta muốn biết nàngta muốn nói cái gì!“
Gặp chủ tử không kiên nhẫn như thế, Minh Thúy gật gật đầu, đi ra phân phó cho nữ quan bên ngoài:
– “Canh ba sau, đem thị lang phu nhân đến bái kiến nương nương. Còn lúc này hầu hạ cho tốt.“
– “Vâng”. Nữ quan lĩnh ý rồi lui xuống.
– “Nương nương, người nhất định phải cứu đường huynh Tĩnh Đại của người!” .Vừa mới tiến vào, mới bái kiến xong thị lang phu nhân liền khóc lóc kể lể.
– “Tại sao thím lại nói vậy? Đừng khóc, ngồi xuống nói chuyện đi.” Minh Ân Hoa nói thản nhiên.
Được thị nữ giúp đỡ ngồi xuống, thị lang phu nhân hu hu khóc một hồi lâu, Minh Ân Hoa không đáp lời, hoàn toàn không có cử chỉ khuyên giải hay an ủi, trong lòng ai oán không thôi rốt cục thanh âm thoáng dừng lại, nói giọng khàn khàn:
– “Nương nương, Trương Chí Phú kia cũng chính là ca ca của Trương phi thật sự rất quá đáng! Trương phi bất quá chỉ là một sườn phi nho nhỏ, Trương Chí Phú cũng bất quá chỉ là một viên ngoại lang chuyên lo tiếp khách nho nhỏ, thế mà lại dám cưỡi lên trên đầu Minh gia chúng ta! Nương nương, thỉnh người nhất định phải vì Tĩnh Đại làm chủ!“
Minh Ân Hoa chậm rãi lên tiếng:
– “Chỉ là một viên ngoại lang tiếp khách nho nhỏ sao? Chức quan này cũng đủ lớn đi, thím như thếnào có thể khinh thường mệnh quan triều đình như thế, càng không nói đến việc hậu cung tần phi có thể là người để thím có thể dễ dàng kiến nghị như vậy ư?“
– “Nương nương! Minh gia chúng ta nay còn sợ đắc tội với người nào sao?!” Thị lang phu nhân căm giận kêu lên.
– “Lời này của thím không ổn, về sau thỉnh thím trăm ngàn lần đừng nói như vậy nữa”. Minh Ân Hoa giận tái mặt nói.
Thị lang phu nhân sắc mặt càng kém, cho rằng Minh Ân Hoa không nên vô lễ đối với nàng như thế, tức giận đến không nói lời nào, liên tục chải tóc.
Minh Ân Hoa cũng không để ý tới nàng, bình tĩnh uống trà.
Một hồi lâu sau, thị lang phu nhân nhịn không được:
– “Nương nương, dù sao việc này người phải giúp đỡ. Lúc này Tĩnh Đại vô tội! Hắn bị bọn người Trương phi làm hại, bọn họ đỏ mắt ghen tức với Minh gia chúng ta không phải là chuyện ngày một ngày hai, bọn họ đã sớm muốn hạ gục chúng ta… Tóm lại, đường huynh của người không thể bịđánh một cái tát oan uổng được, công đạo này nhất định phải đòi lại!“
Minh Ân Hoa nghe thím nói từ ngữ mơ hồ, nhưng cũng không nguyện ý tìm hiểu bởi nàng không muốn quan tâm, chỉ lãnh đạm nói:
– “Thời gian giữa trưa, bản cung vừa mới nghe nói, mấy ngày trước đây đường huynh Tĩnh Đại đánh Thừa Uy thế tử ở ngoài đường, làm người ta ngã ngựa mà gãy chân, chắc tin tức này cũng không sai đâu; không ngờ bản cung vẫn là cô lậu quả văn (hiểu biết nông cạn), thế này mới bao lâu, đường ca đã lại cùng quan viên triều đình gây gổ rồi.“
– “Lần này là do Trương gia đến gây chuyện trước !”. Thị lang phu nhân tức giận không nhẹ, lập tức muốn giải thích.
Nhưng Minh Ân Hoa ngắt lời của nàng:
– “Một người nên ở trong nhà đóng cửa đọc sách tu thân, làm sao có thể chạy ra bên ngoài để cho người ta gặp phải?“
– “Này, này, này…”. Nếu không phải là như thế này, nàng làm sao phải tiến cung để tìm Minh Ân Hoa hỗ trợ! Thị lang phu nhân trong lòng âm thầm mắng. Phải biết rằng nay Minh gia thế cao, Minh Hạ Cung này được sủng ái vẫn là nhờ dính tới hào quang của Minh Gia! “Mặc kệ là thếnào, người có thể trơ mắt nhìn thân nhân gặp chuyện không may sao? Chuyện này người nhất định phải hỗ trợ!“
Minh Ân Hoa thật không biết thím dựa vào đâu lại ra lệnh với nàng như vậy? Vì sao nàng nhất định phải hỗ trợ? Nàng làm sao có năng lực gì mà hỗ trợ? Làm như nàng thật sự đạt được ân sủng tề thiên đến mức đủ để hoàng đế vì nàng mà che chở không phân rõ tốt xấu vậy?
– “Thím, ta không biết đường ca cùng Trương gia đã xảy ra xung đột gì, mà ta cũng không muốn biết. Nếu đường ca phạm vào sai lầm, mà việc này lớn đến mức làm cho ngài không dám hướng trong nhà cầu cứu, mà phải tới tìm ta, kia là ngài đánh giá ta quá cao rồi. Ta không có năng lực xử lý chuyện mà ngay cả tộc trưởng cũng đều thúc thủ vô sách.“
– “Làm sao có thể như thế? ! Người là chính phi! Đường đường là chính phi của hoàng đế! Hơn nữa người còn có một nguyện vọng mà Hoàng Thượng ban cho còn chưa dùng, không phải sao? Người có thể dùng để bảo vệ cho thân đường ca của người!”. Thị lang phu nhân vội kêu lên, không để cho Minh Ân Hoa chối đẩy.
Một nguyện vọng! Minh Ân Hoa đột nhiên có chút thương hại nhìn thím. Đã muốn hơn nửa tháng trôi qua rồi, hoàng đế cũng không để lời nói đùa đó ở trong lòng, như thế nào còn có người ở bên cạnh tư tư niệm niệm, si tâm vọng tưởng đây!
– “Thím, nếu đường ca gây ra chuyện lớn đến nỗi làm cho người nghĩ đến nguyện vọng kia, ta nghĩ ai cũng sẽ không giúp được cho người chuyện này đâu.“
– “Không phải! Nương nương, Tĩnh Đại không sai! Hắn chỉ là… “
Minh Ân Hoa tuyệt không muốn nghe, tìm mọi cách chấm dứt câu chuyện này, nói:
– “Tốt lắm, thím, xin người…“
Minh Ân Hoa đang muốn tiễn khách, không ngờ lúc này bên ngoài lại đột nhiên truyền đến âm thanh thông báo:
– “Hoàng Thượng giá lâm… “
Khi ngự thị tuyên cáo toàn bộ mọi người phải chính thức thực hiện lễ tiếp giá dành cho quân thần mà không phải là lễ của gia đình hoặc là theo nghi thức bình thường. Minh Ân Hoa vội vàng cho Minh Thúy mang y quan chỉnh tề cho mình. Một bên mới nhìn thấy hoàng đế ở khoảng cách cực xa, chưa bao giờ gặp ở gần như vậy làm thị lang phu nhân cả kinh đến mức chân tay luống cuống, ý bảo nữ hầu tùy thân chạy nhanh nhanh lại đây để ý giúp mình một chút.
– “Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an”. Minh Ân Hoa dẫn mọi người ngồi quỳ gối ở cạnh cửa đón chào.
– “Ái phi bình thân”. Tử Quang Đế tiến vào, một tay nâng Minh Ân Hoa dậy, bước chân không ngừng, nắm tay nàng hướng thủ tọa bước tới sau đó ngồi xuống.
– “Tham kiến Minh Hạ Cung nương nương”. Trương phi đợi Minh Ân Hoa ngồi vào chỗ của mình, liền bái kiến.
Minh Ân Hoa lúc này mới nhìn đến Trương phi đi theo Hoàng Thượng đến đây.
– “Trương phi miễn lễ, mời ngồi”. Minh Ân Hoa chú ý tới hốc mắt đỏ bừng của Trương phi, xem ra đã khóc một hồi rồi.
Những người khác ngồi quỳ ở cạnh cửa, lúc mà hoàng thượng vẫn chưa cho phép đứng dậy chỉ có thể tiếp tục quỳ, không dám nhúc nhích. Mà Tử Quang Đế tựa hồ cũng quên cạnh cửa còn quỳ một đám người, mà trong những người đó, còn có một hướng quan phu nhân đâu, vị hướng quan phu nhân này lại vẫn là xuất thân từ Minh gia đang được “thánh ân chính long” đâu.
Minh Ân Hoa cũng không lập tức nhắc nhở Hoàng Thượng về “sơ sẩy nho nhỏ” này. Trước hết không đem việc thị lang phu nhân vẫn đang quỳ trên mặt đất để vào mắt, lực chú ý của nàng đều đặt ở trên người Trương phi. Nàng cảm giác được, giờ phút này Trương phi cùng Hoàng Thượng lại đây, khẳng định là cùng chuyện mà thị lang phu nhân cầu là một, hơn nữa Trương phi đã muốn hướng Hoàng Thượng cáo trạng xong.
Thị lang phu nhân ở trước mặt nàng khóc kể lâu như vậy, chỉ cần nàng làm chủ, giúp đường huynh thoát nạn nhưng lại hàm hồ nói không rõ sự tình đã xảy ra, như vậy có thể khẳng định, lúc này đuối lý tất là Minh Tĩnh Đại, vì thế làm cho Trương phi nắm giữ được cơ hội này, tiến đến khởi binh vấn tội… Có thể nói, hoàng thượng đến đây là để chủ trì công đạo, như vậy hẳn là không phải là việc nhỏ – Minh Ân Hoa trong lòng suy nghĩ.
Nàng không rõ tâm tư hoàng đế lúc này là như thế nào, bất quá vô luận chuyện này hắn xử lý ra sao tạm thời nàng cũng sẽ không bị chỉ trích. Mặc kệ là vì mượn sức Minh gia, hay là vì hắn muốn chỉnh đốn hậu cung, giờ này khắc này, hắn đều sẽ duy trì tư thái đem nàng sủng lên trời, sẽ không sớm như vậy… khôi phục bình thường.
Uống một ngụm trà mà Minh Ân Hoa dâng sau, Tử Quang Đế mở miệng nói:
– “Ái phi, trẫm vốn nghĩ rằng, giờ phút này nàng nên ngủ trưa cùng mấy đứa nhỏ nên cũng không muốn lại đây nhiễu tỉnh nàng đâu. Hôm nay tinh thần sao lại tốt như vậy, Minh Hạ Cung thoạt nhìn thực náo nhiệt.“
Tiếp nhận chén trà mà hoàng đế vừa uống qua, thả thêm một chút trà, sau đó mới ngồi xuống, tay nhỏ bé vừa mới bị hắn nắm chặt giò lại bị hắn nhẹ nắm lấy. Nàng cúi đầu, không muốn để cho người khác nhìn thấy sự xấu hổ nơi đáy mắt của nàng, nhẹ giọng nói:
– “Thần thiếp đang muốn thừa dịp đứa nhỏ ngủ, cho mời người của nội vụ phủ lại đây thương thảo“Thiên Hà yến” rồi cuối cùng mới quyết định, như vậy cũng để cho người bên dưới toàn lực chuẩn bị được tốt hơn. Ngoài ý muốn thị lang phu nhân lại tới chơi, cùng thần thiếp nói chút việc nhà, thần thiếp cảm thấy tinh thần thật tốt, liền tiếp kiến nàng.“
Tử Quang Đế thản nhiên quét mắt tới vị phu nhân đang quỳ gối cạnh cửa mà không dám ngẩng đầu, ánh mắt lại nhìn trở lại chỗ Minh Ân Hoa:
–“Ồ, là do trẫm đến không đúng lúc, quấy rầy nàng cùng người nhà nói chuyện nhà“
Minh Ân Hoa cung kính đáp:
– “Không có chuyện gì đâu, Hoàng Thượng nói như vậy, thật sự là chiết sát thần thiếp, thần thiếp vạn vạn phần không đảm đương nổi.“
– “Đã nói với nàng đừng đối với trẫm quá khách khí như vậy, nàng là phi của trẫm mà luôn luôn khách khí như vậy, chẳng phải là quá xa lạ hay sao?“
Hiển nhiên là Tử Quang Đế nhất thời không còn muốn bàn vào vấn đề chính, đề tài nói chuyện toàn là những chuyện không đâu, nội dung nói chuyện hoàn toàn là tào lao, bát quái, hắn không vội, Minh Ân Hoa không vội, nhưng hai gã chủ sự ở một bên lại khá nóng nảy.
Trương phi không rõ Hoàng Thượng vì sao còn muốn nhất kính nhi, viễn chi cùng Minh Hạ Cung hàn huyên như vậy, Minh Tĩnh Đại kia không chỉ nhục mạ, đánh mệnh quan triều đình, cũng chính là ca ca của nàng; nghiêm trọng hơn nữa là, Minh Tĩnh Đại còn mạo phạm cả sứ giả của nội Hải quốc, đồng thời dùng ngôn ngữ khinh bạc Hải Cơ công chúa của Nội Hải quốc, người mà sắp tiến cung làm phi, đây chính là một đại sự đủ để mất đầu!
Mới vừa rồi Hoàng Thượng khi nghe xong việc này, rõ ràng thực mất hứng, như vậy mới dẫn nàng mang đến Minh Hạ Cung, làm sao giờ phút này lại là một bộ dáng mà có vẻ như là chuyện gì cũng không xảy ra vậy?! Vì sao vừa thấy Minh Hạ Cung mọi tức giận đều đã quên sạch như vậy?! Hoàng Thượng anh minh bao lâu nay của nàng sao lại trở nên như thế? Trương phi trong lòng vừa tức lại khó chịu, thiếu chút nữa lại rớt lệ xuống.
Mà thị lang phu nhân quỳ gối cạnh cửa càng là nhẫn không nổi nữa! Nàng xem trận đánh phủ đầu này trận cũng đã đoán được phần nào, hẳn là Trương gia đã bẩm báo với Hoàng Thượng trước một bước rồi, tình trạng trước mắt, tựa hồ hoàn toàn gây bất lợi cho nàng bởi hoàng đế là do Trương phi mời đến, mà khi Hoàng Thượng liếc mắt một cái tựa hồ cũng không nhìn thấy nàng, không gọi, không cho phép nàng đứng dậy, cũng coi như nàng không tồn tại, đây là bất lợi, cực kỳ bất lợi đối với nàng!
Không được! Mặc kệ là như thế nào đi chăng nữa, nàng nhất định phải cải thiện hoàn cảnh hiện tại vô cùng bất lợi này, không thể làm cho Trương gia kia đắc ý được. Trương gia kia một khi được đắc ý, không phải đồng nghĩa với việc con của nàng sẽ gặp xui xẻo sao? Không! Nàng sẽ không để cho con của nàng chịu bất kỳ thương tổn nào, dù đó chỉ là chút ít đi chăng nữa!
Ngay tại lúc tròng mắt thẳng của thị lang phu nhân vừa chuyển, rốt cuộc khi không thể yên lặng được nữa, Minh Ân Hoa đã mở miệng trước khi thím của nàng nói ra bất kỳ lời nói lỗ mãng nào, liền hướng sang Tử Quang Đế nói:
– “Hoàng Thượng, thím của thần thiếp đã muốn cáo từ, người có thể ban ân cho phép nàng ấy lui ra hay không?“
Tử Quang Đế cười cười nói:
– “Phải vậy không? Trẫm mới đến mà đã nói là phải đi, đây là không muốn nhìn thấy trẫm sao?”
– “Hoàng Thượng, Minh phu nhân này thật là to gan, cư nhiên ngay cả Hoàng Thượng cũng không xem ở đáy mắt!”. Trương phi vui vẻ, không đợi Minh Ân Hoa thanh minh đã bỏ xong đá xuống giếng rồi.
Thị lang phu nhân thấy người khác dám to gan ở trước mặt hoàng đế nói xấu mình?! Do quá nóng vội, đã không suy nghĩ chút nào, liền thốt ra nói: “Không phải! Hoàng Thượng, thần phụ không dám, thần chưa hề nói là phải đi, là do nương nương đuổi ta…“