Đọc truyện Hoàng Thượng Nói Phải – Chương 11
Edit : Meimoko
Beta: Kunnie
———–
– “Còn việc gì sao?”. Tử Quang Đế nhìn xuống đồng hồ nước ở góc tường, có vẻ sắp gần đến giờ ngọ. Vì hôm nay muốn thảo luận chính vụ quan trọng cùng các quan viên nhị phẩm nên vẫn để bọn họ ở trong cung, giờ này quan viên đại thần có lẽ đã tề tựu ở hai bên hành lang trung thư phòng thưởng hoa xuân, đón gió mát, uống trà thơm và ăn bánh đúc đậu.
– “Hoàng Thượng, còn ạ, đây là danh sách tú nữ đã qua sơ tuyển, tổng cộng có hai mươi người đều là những nữ tử tài mạo hơn người. Thân phận các nàng đều được viết ở đây, thỉnh người ngự lãm. Nếu không có gì đặc biệt thì những nữ tử này sẽ được tiến cung và tham gia Bách Hoa yến“. Vịnh Đông Cung vội vàng đem sổ sách trong túi tay áo thượng trình, ngự thị một bên tiếp nhận.
Bách Hoa yến đã từng tổ chức rất nhiều lần đều do hoàng hậu hoặc hoàng thái hậu làm chủ sự, đem các thiên kim con quan danh gia vọng tộc tướng mạo tài năng xuất chúng tụ hội cùng nhau, luận thi phẩm văn chương. Những nữ tử chưa kết hôn là nhân vật chính ở yến hội, bọn họ sẽ biểu diễn tài nghệ, các vị phu nhân hoàng tộc, nhất phẩm phu nhân, chúng nữ quan sẽ thưởng thức bình thẩm, sau đó tuyển ra Hoa Trung Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.
Mà nam nhân giữa chừng mới được tiến vào, trong tay cầm một đóa hoa tươi ngồi bên ngoài, không thể lộ mặt ra cũng không được quấy nhiễu nữ tử. Trước khi yến hội còn chưa xong sẽ có một ống trúc cắm hoa trên đó có tên các vị cô nương, nữ tử đạt được nhiều hoa nhất sẽ là hoa khôi của Bách Hoa yến, còn được phong làm đệ nhất mĩ nữ của kinh thành.
Loại yến tiệc này rất được giới thượng lưu ưa thích, đáng tiếc Gia Đức hoàng hậu chẳng may đi sớm không kịp trở thành hoàng thái hậu, cho nên từ năm năm trước, từ khi lên ngôi đến nay không có hoàng hậu hay thái hậu đứng ra nên Nhật Diệu vương triều không tổ chức thêm lần nào nữa.
Tuy rằng chưa từng có văn bản nào quy định rõ ràng, nhưng Bách Hoa yến này chỉ có những người có thân phận như hoàng hậu, hay hoàng thái hậu mới có thể làm. Nay trong cung vô chánh chủ, nếu xét theo đạo lý, cũng nên là tứ cung hợp lực làm công việc này, thế nào mà Vịnh Đông Cung một người lại tự tiện định đoạt ?
– “Tam cung các nàng quyết định làm Bách Hoa yến? Trẫm không nhìn thấy tấu chương, hay là nội vụ phủ còn chưa thỉnh lên đây?”. Không nhìn kỹ danh sách tú nữ, tùy ý để cho ngự thị để lên trên án thư.
Nói đến đây, Vịnh Đông Cung bộ mặt tối sầm, vẻ mặt ủy khuất nói:
– “Hoàng Thượng! Không phải Nội Vụ Phủ không trình tấu của thần thiếp, mà là bọn họ đã nói thần thiếp cử chỉ đi quá giới hạn không đáng để cho thánh thượng ngự lãm, yêu cầu sửa sai rồi trình lại. Thần thiếp cho rằng đây là sự vụ cung vua, đã đi trình lại nhiều lần, thế nhưng vẫn bị bác bỏ! Thầnthiếp hiểu Bách Hoa yến này không bận đến thân phận thần thiếp được làm, nhưng mà đem tú nữtriệu vào cung dù sao cũng phải làm yến hội chính thức để các nàng thể hiện tài năng xuất chúng của mình, như vậy mới có thể dâng lên cho bệ hạ những nữ tử chân chính tài đức công dung ngôn hạnh, thần thiếp nghĩ rằng chỉ có Bách Hoa yến mới có thể để cho các nàng thể hiện hết ưu điểm. Thỉnh Hoàng Thượng minh xét cho nỗi lòng khổ tâm của thần thiếp”.
– “Nói cách khác, nàng tự mình chủ sự Bách Hoa yến mà không thông báo cho Minh Hạ Cung và Kim Thu Cung sao?”. Tử Quang Đế chỉ hỏi câu trọng điểm.
Giọng nói của Vịnh Đông Cung lập tức nhỏ dần…
– “Sáng sớm hôm nay, thần thiếp đã cho nữ quan đi thông báo, cũng là bất đắc dĩ, Minh Hạ Cung thì hấp tấp, mà Kim Thu Cung cơ thể không khoẻ, thần thiếp cũng không nghĩ rằng lại làm cho các nàng phải phiền muộn“
– “Tốt lắm. Lui xuống đi !”. Tử Quang Đế hất tay ra lệnh.
– “Hoàng Thượng, còn Dương nhi…“
– “Hoàng Thượng, Bách Hoa yến thì…“
Hai phi tử vội vàng khẽ gọi.
Tử Quang Đế chỉ nói:
– “Chờ trẫm nghe qua ý kiến của Minh Hạ Cung rồi sẽ quyết định”.
Đang lúc hoàng hôn, một tiệp báo hoả tốc được báo vào hoàng cung.
Vệ Hải đại tướng quân vừa tiêu diệt gọn bọn hải tặc quấy nhiễu Nhật Diệu hoàng triều đã nhiều năm nay. Không chỉ đánh tan rã toàn bộ những tên hải tặc, còn tìm ra tận hang ổ của bọn chúng mà đánh tan oanh liệt. Thu được vô số kỳ trân dị bảo, tù binh hơn hai mươi vạn, hai mươi tòa hải đảo vô chủ, vì Nhật Diệu vương triều khai cương ngàn dặm!
Nay kinh thiên mừng rỡ, chim kêu vượn hót cao thấp hết thảy đều vui sướng muốn điên, Cử quốc vui mừng không ngớt.
Công lớn là của Vệ Hải tướng quân Minh Tĩnh Phương, quả không hổ là đại ca của Minh Ân Hoa, hai người kém nhau mười sáu tuổi,hắn chỉ huy quân lính đóng binh tại phòng tuyến phòng thủ Tây Hải, chuyên tâm để ý động thái cũng như sự thay đổi của chiến thuyền, thăm dò đại hải, huấn luyện hải binh, từng bước một được thăng tiến lên làm tướng quân. Hai năm trước được thăng làm đại tướng quân, tiếp nhận mệnh lệnh nội vụ trong năm năm tiêu diệt hết hải tặc.
Nhưng không cần năm năm, Minh Tĩnh Phương chỉ hai năm đã làm xong hết !
Hắn liên hợp hải ngoại tiểu quốc “Nội Hải Quốc”, lấy được tín nhiệm của bọn họ, lập nên liên kết cùng nhau luyện binh, cùng bọn họ kì công bày binh bố trận do đó triệt hạ được huyễn trận được xưng là không gì phá nổi của đám hải tặc, tiêu diệt gọn bọn chúng, chấm dứt cuộc chiến tranh xung đột giữa hai nước suốt mười năm qua.
Biên phòng Tây Hải từ nay về sau sẽ sạch bóng hải tặc, đây là đại công lao! Đường biển của Nhật Diệu vương triều từ nay về sau sẽ không còn nổi loạn, có thể săn bắt ngư, quân sự, giao thông, kinh tế hàng hải cũng được thông suốt, lịch sử Nhật Diệu vương triều bước sang một hướng mới của thời kì đi lên mạnh mẽ.
Thế nhân đều đang nhìn, Minh gia đã đến cực sủng lại còn có thể tiến lên cao hơn nữa.
Đêm trăng mười lăm, Cử quốc vui mừng, hủy bỏ tiêu cấm, trong cung ngoài cung bãi đại yến, cười vui tới bình minh.
Các phi tử, hoàng tử, nữ quan đều bị thỉnh đến Thượng Hoàng Cung tham gia đại yến.
Các vị quan viên đại thân đều tận lực nịnh hót, vội vàng chuẩn bị đồ biếu xén cũng như những nghi thức nghênh đón khải hoàn, nghênh đón sứ giả Hải Quốc tới thăm, sau đó là quy họah tân lãnh thổ, an bài tù binh, cùng Nội Hải Quốc phân phối chiến lợi phẩm…
Từ khi hoàng đế đăng cơ tới nay không có chuyện nào có thể làm cho hoàng cung huyên náo rầm rộ, làm cho cả nước hoanh nghênh đến như thế.
Ca cơ vũ kỹ lên biểu diễn ở đây, náo nhiệt phi phàm, quần thần cầm bôi tửu kính rượu chung quanh, thỉnh thoảng hô to “Ngô hoàng vạn tuế”, “Nhật Diệu vạn tuế”, tọa trên đài cao Tử Quang Đế không ngại tiết chế, thỉnh thoảng lại kính rượu quần thần, chén chén thấy đáy, ít có lúc phóng túng như thế này.
Đây là chỗ của hắn, bút khắc thật sâu thật đậm chiến tích, không chỉ ghi lại lịch sử Nhật Diệu quốc mà còn dương oai với Nội Hải Quốc.
Hiện tại cho tới bây giờ Nhật Diệu hoàng triều quốc lực mới chỉ ở mức trung đẳng, cùng lục đại đế quốc chung đường biên thùy, chỉ có thể nói ở giữa các quốc gia khác lấy được sự cân bằng, kiềm chế lẫn nhau, nhưng cũng khó có thể nói trước được điều gì.
Bởi vì vị trí địa lí của Nhật Diệu còn nhược, phương Tây giáp giới cùng Tây Vân quốc, bắc có người Lật Hãn Dã thỉnh thoảng gây nhiễu binh, nam có chướng khí vì hoạn chưa khai hóa, ven biển phía Đông ngư trường phong phú lại có kinh nghiệm lâu năm nhưng sở khổ vì hải tặc xuất quỷ nhập thần. Hàng năm hai phần ba thuế thu được chi cho việc phòng bị nơi biên giới, kinh tế không có sự đi lên, hằng năm cùng Tây Vân Quốc mượn đường đi thông thương với ngũ quốc, dân sinh cũng chẳng thể phát triển được nhiều.
Nhiều đời Nhật Diệu đế vương đã gặp phải vô số bất hạnh trong sự phát triển khó khăn đó của nước nhà, hai năm trước Tử Quang Đế quyết định đem đại bộ phận tài lực dùng cho việc tiêu diệt hải tặc, toàn lực liều mình đánh ra một đường cho kinh tế của Nhật Diêu quốc, chấm dứt tình trạng tứ phía thù địch của Nhật Diệu hoàng triều, tự khốn đợi chết.
Nay tâm nguyện này, chỉ chờ hai năm Minh Tĩnh đã đạt tới! Tử Quang Đế có thể nào không cảm thấy cực độ vui mừng? Có thể nào vẫn duy trì vẻ bình tĩnh thường ngày ?
Vì thế hắn uống say chuếnh choáng, bước xuống đế đài, cước bộ hình như có chút không xong, nhưng cự tuyệt ngự thị nâng hắn lên, thẳng tắp đi xuống chỗ Minh Ân Hoa, một phen kéo nàng, ôm vào trong ngực, ôm chặt lấy.
– “Ái phi!”. Hắn cười cười kêu lên.
Bốn phía truyền đến từng trận hút thanh, có một chút thanh âm chén bàn rơi xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn, trừ âm nhạc vẫn từng hồi truyền ra bên ngoài, tiếng cười vui của quan khách dường như biến mất trong miệng bọn họ.
Minh Ân Hoa lúc đầu kinh hoảng không biết nên làm gì. Rượu say làm cho đế vương hành động thất thố trước mặt người ta, nàng đang nghĩ biện pháp hóa giải, tuy rằng không biết hắn đây là cố ý biểu diễn hay có còn tâm tư nào nữa không, tốt nhất là làm cho người ta nhanh nhanh đưa hắn về tẩm cung nghỉ ngơi… Trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, nhưng lại thấy đế vương mê man tuấn mục có chút ngẩn người nhìn nàng, khiến cho tâm nàng bị lạc…
– “Hoàng Thượng… Người say rồi…”. Nàng nhẹ nhàng vỗ về, mặt hắn ửng đỏ vì say rượu, nhưng vẫn thật là tuấn tú.
Cũng chỉ có ở cạnh hắn là chẳng phải tinh lợi, chẳng phải tính kế, nàng cảm thấy hắn thật sự là một nam nhân tuấn mỹ làm cho người ta ngay cả hô hấp đều thấy khó khăn.
– “Trẫm không say”. Hắn dùng thanh âm thực tỉnh nói. Sau đó, làm ra một chuyện phi thường không rõ tỉnh hay say, lôi kéo nàng đi về hướng quảng trường trung ương, vẫy vũ công lui về, cùng nàng khiêu vũ. Khiêu phượng hoàng toàn vũ.
Phượng hoàng toàn vũ, hoàng đế Nhật Diệu hoàng triều đang khiêu vũ.
Nàng không cần học, bởi chỉ cần nam nhân điều khiển cũng đủ dư thừa thể lực, như vậy là có thể tựu thành phượng hoàng toàn vũ.
Như bước vào một thế giới mê huyễn, Minh Ân Hoa chỉ cảm thấy thân mình đang di chuyển, mãn tràng bay lộn, hoàng đế vừa đúng lực đạo nâng lên xuống, nàng bị cánh tay hắn thao túng, hóa thành một chút gió xoáy, bị chân hắn đưa đẩy…
Hắn không có say? Có lẽ thế. Bất quá là nàng say, say tuyệt vọng…
Làn nhạc cuối cùng hạ xuống, thân hình cả hai người dừng lại, nàng ho không ngớt, không biết làm sao cho phải, nhưng tối nay còn không chấm dứt cái gọi là cuồng hoan, còn làm ra chuyện cuồng như vậy.
Hắn hôn nàng thật sâu trước mặt mọi người, trước mặt hắn là toàn bộ các thê thiếp khác. Hắn hôn nàng.