Bạn đang đọc Hoàng Thành Có Bảo Châu – Chương 47
Vân Diên Trạch bừng tỉnh khỏi cơn mê, hắn mở mắt nhìn căn phòng yên tĩnh, “Người đâu.”
“Điện hạ tỉnh rồi?” Thái giám đi đến bên giường.
“Quận vương phi đâu?” Hắn vịn tay thái giám ngồi dậy.
Hễ bước một bước là cả người đau đớn, nhưng sự rèn luyện không cho phép hắn có bất cứ cử chỉ bất nhã nào, thậm chí cũng không được nhíu mày.
“Quận vương phi…” Thái giám ấp úng không dám mở miệng.
“Sao?” Vân Diên Trạch khoác thêm áo khoác, “Có người làm khó nàng ấy?”
“Dạ bẩm không.” Thái giám giải thích, “Người bên Lan Nhứ cung đến nói với Quận vương phi vài câu, Quận vương phi nghe xong thì có vẻ không vui, rồi sau đó đi tìm Thần Vương điện hạ.”
Người của mẫu phi tìm Thái Dao nhưng sao nàng lại đi tìm Vân Độ Khanh?
“Ta đến đó xem sao.”
“Thưa điện hạ, vết thương của ngài vẫn chưa khỏi, không nên đi lại nhiều.”
Vân Diên Trạch khẽ ho, “Không sao, tính Ngũ đệ nóng nảy, ta sợ Thái Dao và đệ ấy sẽ có xích mích.”
Thái giám vội vàng giúp hắn mặc quần áo, cùng một thái giám khác đỡ điện hạ ra khỏi viện.
Vừa tới ngoài viện của Thần Vương, bọn họ đã nghe thấy tiếng của Quận vương phi.
“Nếu không chờ được Ngũ đệ thì ta sẽ không đi.”
Các thái giám vội cúi gầm đầu, không dám nhìn sắc mặt của Tề Quận vương.
Vân Diên Trạch yên lặng nhìn bóng lưng Tôn Thái Dao, cất giọng khàn khàn, “Thái Dao.”
“Điện hạ?” Nghe thấy giọng của Vân Diên Trạch, Tôn Thái Dao vội định thần, bối rối hỏi, “Sao chàng lại đến đây?”
Vân Diên Trạch mỉm cười, “Tỉnh lại không thấy nàng đâu, ta lo nàng chịu ấm ức nên ra đây xem thử.”
Trong lòng Tôn Thái Dao cay cay, điện hạ sợ nàng chịu uất ức nên mới ra đây tìm nàng.
Tuy điện Trung Tỉnh không dám cắt xén chi phí ăn mặc của các hoàng tử, nhưng từ khi điện hạ bị giáng xuống làm Quận vương, ánh nhìn mọi người trong cung đều trở nên kỳ lạ.
Nàng ta sợ điện hạ cảm thấy khó chịu nên vẫn cố gắng che giấu đến tận bây giờ.
“Chàng là hoàng tử, ta là hoàng tử phi, ai dám khiến để ta phải chịu ấm ức?” Tôn Thái Dao đi đến bên cạnh Vân Diên Trạch, dịu dàng đáp, “Vết thương của chàng vẫn chưa lành, không thể hứng gió, chúng ta về thôi.”
“Không phải nàng muốn gặp Ngũ đệ sao?” Vân Diên Trạch dắt tay nàng ta, “Ta dẫn nàng đi.”
“Không sao, không cần đâu.” Tôn Thái Dao lắc đầu, sợ điện hạ biết chuyện của Ninh Phi sẽ nóng giận, khiến vết thương chưa kịp lên da non lại chuyển biến xấu, “Không có gì quan trọng hơn chuyện nghỉ ngơi của điện hạ cả.”
“Thật ư?” Vân Diên Trạch cười, “Thái Dao tốt với ta quá.”
“Ta là thê tử của điện hạ, ta không tốt với chàng thì còn tốt với ai đây?” Ngón tay Tôn Thái Dao khẽ đan vào bàn tay của Vân Diên Trạch, đáy mắt dạt dào tình cảm.
“Vậy chúng ta về thôi.
Vân Diên Trạch đưa mắt nhìn cửa viện, bắt gặp ngọn đèn đang đung đưa trên ngọn cây, hắn chợt dừng bước, “Đó là gì thế?”
“Nghe Ngũ đệ nói đó là đèn giao nhân.” Tôn Thái Dao rủ mắt, “Nghe đâu là do hắn cố ý chuẩn bị cho Minh Huyện chủ.”
“Thái Dao cũng thích nó?” Vân Diên Trạch nhìn nàng.
“Phí tiền, đèn này ngoại trừ đẹp ra thì chẳng có tác dụng gì.” Tôn Thái Dao nhìn đèn lồng, “Ta không thích.”
Vân Diên Trạch chỉ cười không nói.
***
“Điện hạ, huynh có cả lúm đồng tiền kìa.”
“Bổn vương đang cười cô, chứ không cười lúm đồng tiền.”
“Ta giận rồi đấy, không muốn chơi với huynh nữa.”
“Này, cô đừng đi mà.” Thần Vương đuổi theo Cửu Châu đang nhấc váy bước ra ngoài, “Cô không cần đèn giao nhân này nữa ư?”
Cửu Châu dừng bước, quay đầu nhìn đèn lụa trong tay Thần Vương, song vẫn không nói gì.
“Hừ!” Nàng ngẩng đầu nhìn trời.
“Tiểu cô nương à, sao càng ngày càng bướng thế?” Thần Vương đi đến bên cạnh Cửu Châu, kéo tay nàng ra, đặt chuôi đèn vào tay nàng, “Cầm cho chắc đấy, bổn vương không đùa cô nữa.”
Khó tránh người ta thường nói, không được dỗ dành con gái, vì càng dỗ thì người ta càng bướng.
“Ta không có.” Cửu Châu cầm đèn, chột dạ cúi đầu.
“Không có gì?” Thần Vương hỏi nàng.
Không có…!bướng.
Chắc là…!không có nhỉ?
Cửu Châu cẩn thận nhớ lại những lúc mình và điện hạ ở cạnh nhau, cái đầu càng lúc càng cúi thấp.
Nàng không ngờ mình lại tức giận chỉ vì một chuyện nhỏ như thế.
Hèn gì các sư phụ luôn nói, phong thủy kinh thành không tốt, xem ra đúng là thế thật.
Ngay cả nàng cũng đổi tính chỉ vì một chuyện cỏn con.
“Không giận nữa hả?” Thần Vương chọc cô nhóc đang cúi đầu trước mặt.
“Ta không giận.” Cửu Châu đưa mũi giày khẩy nhẹ mặt đất hòng che giấu sự chột dạ.
“Nếu không giận thì cười một cái ta coi, không thì ta không tin đâu.” Thần Vương cúi người, nhìn thẳng vào mắt Cửu Châu, “Nào, cười một cái cho ta xem.”
Thấy Thần Vương điện hạ bất thình lình nhích lại gần mình như thế, Cửu Châu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đẹp đẽ kia, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ.
Đôi mắt của điện hạ đẹp quá, mũi cũng đẹp, hình như chỗ nào cũng đẹp cả.
“Minh Tiểu Trư?”
“Hở?”
“Lại ngẩn người nữa rồi?” Thần Vương duỗi tay nhẹ nhàng trỏ vào trán nàng, “Nào, cười một cái đi.”
Cửu Châu ngoan ngoãn nhoẻn môi nở nụ cười.
Thần Vương vội quay mặt đi.
Ông trời ơi, sao Minh gia lại có một cô nhóc ngốc nghếch thế này?
Ngốc như thế chỉ có thể nhét vào túi, cất giữ cẩn thận mới khiến người ta an tâm.
Hắn hít sâu một hơi, đưa tay sờ túi mình, “Há mồm ra.”
Cửu Châu ngoan ngoãn há mồm theo, bỗng nếm được mùi kẹo bạc hà.
“Bạc hà tính hàn, ngậm một chút sẽ dễ chịu.” Thần Vương tiếc nuối nhìn mái tóc của Cửu Châu.
Hôm nay nàng chải tóc kiểu phi tiên quá cầu kỳ, bóp búi tóc sẽ mất đẹp, nếu không hắn đã vò tóc nàng một lúc rồi.
“Cám ơn điện hạ.” Cửu Châu lại vui như trước.
Thần Vương cười thầm trong lòng, hắn biết cô nhóc này rất dễ dỗ.
Hắn chợt quay đầu nhìn về phía cửa viện, nhíu chặt lông mày, Vân Diên Trạch đứng đấy từ khi nào thế?
Tên này bị bệnh à, mình cũng có Vương phi mà lại đứng ở sân hắn nhìn lén hắn và vị hôn thê làm gì?
“Tứ ca, Tứ tẩu.” Thần Vương bước tới trước một bước, che chở Cửu Châu sau lưng, “Hai người đứng đây…!ngắm cảnh à?”
“Cảnh trí ở viện Ngũ đệ thật đẹp, làm ta bất cẩn ngắm thêm vài lần, mong Ngũ đệ thứ lỗi.” Vân Diên Trạch cuộn tay thành nắm đấm đưa đến bên môi khẽ ho một tiếng.
Hắn nhìn góc áo màu xanh trúc lộ ra sau lưng Vân Độ Khanh, lại mỉm cười buông tay.
Từ khi Vân Độ Khanh đính hôn với Minh Cửu Châu, dường như hắn đã có danh tiếng tốt hơn với các văn thần, thậm chí vận may cũng từ từ đi lên.
Câu chuyện về Vương gia bá đạo lưu truyền trong kinh thành khiến bách tín tin như thật, hễ nhắc đến Thần Vương là bọn họ nghĩ hắn cũng giống như trong câu chuyện, tính cách hào sảng, văn võ song toàn, còn có một nàng tiểu thư xinh đẹp chung tình với mình.
“Không sao, bổn vương cũng thấy cảnh trí ở viện của mình rất đẹp.” Thần Vương nhíu mày, “Nhưng vết thương của Tứ ca vẫn chưa lành nên vẫn quay về thì hơn, chờ đến khi huynh khỏe lại thì đến đây ngắm cảnh cũng chưa muộn.”
“Đa tạ Ngũ đệ đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ quý trọng thân thể.” Vân Diên Trạch cười nhạt, “Minh huyện chủ tiến cung khi nào thế?”
Tôn Thái Dao nghiêng đầu nhìn Vân Diên Trạch, dù Minh Cửu Châu không ở bên cạnh điện hạ giống như trong mơ, nhưng hình như điện hạ vẫn để ý đến nàng ta.
“Bẩm điện hạ, thần nữ vừa tiến cung hôm nay.” Cửu Châu ló người ra từ sau lưng Thần Vương, hành lễ với Vân Diên Trạch xong lại nấp trở về.
“Tứ ca.” Thần Vương ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “Huynh nên trở về dưỡng thương đi.”
“Cáo từ.” Vân Diên Trạch nắm tay Tôn Thái Dao, “Thái Dao, chúng ta về thôi.”
Tôn Thái Dao đưa mắt nhìn Thần Vương, rồi lại đảo sang Vân Diên Trạch, cuối cùng im lặng rời đi theo Vân Diên Trạch.
“Có phải Quận vương phi có chuyện gì muốn nói không?”
“Chuyện không nói ra khỏi miệng thì cũng chẳng quan trọng gì.” Thần Vương nhìn xuống tay Cửu Châu, ngón tay giần giật, cuối cùng im lặng thu về trong tay áo.
“Ta bảo phòng bếp làm bữa tối không cay không nóng rồi, ăn tối xong ta sẽ đưa cô về Minh Nguyệt cung.” Hắn đưa bình thuốc nhỏ cho Cửu Châu, “Tối trước khi đi ngủ thì nhớ ngậm một viên, đến sáng mai vết thương trong miệng cô sẽ khỏi hẳn.”
“Cám ơn điện hạ.” Cửu Châu nắm chặt bình thuốc, trong lòng càng thêm áy náy.
Minh Cửu Châu ơi là Minh Cửu Châu, Thần Vương cũng đã chuẩn bị sẵn bữa tối cho mi, nhưng mi lại dám giận dỗi với tiểu tiên nam như ngài ấy, lương tâm của mi không bị cắn rứt à?
Dùng xong bữa tối ở Chương Lục cung thì màn đêm đã buông, Cửu Châu bước ra khỏi cửa, thấy cả viện đã thắp đèn sáng rực, cất giọng cảm thán, “Đẹp quá đi mất.”
“Đi thôi, ra ngoài nhìn thử.” Thần Vương cầm giúp Cửu Châu đèn lụa, đưa nàng đi tới con đường lát đã xanh bên ngoài viện.
Đây ngọn đèn mông lung mờ ảo, kia ngọn đèn dập dềnh trên nước, còn có các cung nữ cầm đèn lưu ly xếp hàng ngay ngắn đằng kia, đẹp đến mức khiến nàng cứ ngỡ mình lạc vào tiên cảnh.
Cửu Châu không dám chớp mắt, cũng không biết nên nhìn đi đâu.
Thần Vương nhìn Minh Cửu Châu dưới ánh đèn trong đêm, lặng lẽ đứng bên cạnh cùng nàng.
Nàng đưa hết bạc của mình cho hắn, hắn chỉ có thể tặng lại nàng cảnh đèn hoa nhân gian.
“Đẹp không?” Hắn hỏi.
“Đẹp lắm.” Cửu Châu gật đầu, nàng kéo tay áo của Thần Vương, “Điện hạ cố ý chuẩn bị cho ta sao?”
Thần Vương im lặng một lúc, nhỏ giọng đáp, “Ừ.”
“Cám ơn điện hạ.” Cửu Châu ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên cây, “Đây là cảnh đèn đẹp nhất mà ta từng thấy.”
“Thế này mà đã xem là đẹp nhất rồi sao?” Thần Vương cười, “Sau này bổn vương sẽ cho cô xem nhiều cảnh đèn còn đẹp hơn nữa.”
Cửu Châu ngắm nhìn nụ cười của hắn, tựa như mọi vì tinh tú trên dải ngân hà tràn vào đôi mắt nàng.
Thần Vương và nàng ngắm một lúc lâu, mãi đến khi gió đêm ngày một lớn, hắn mới nói, “Đi thôi, ta đưa cô về.” Cửu Châu nhanh nhảu đi theo sau hắn.
Dẫu có muôn vàn ánh đèn rực rỡ, nàng vẫn thích theo sau lưng hắn hơn.
Tôn Thái Dao đứng ở một góc khuất gần đó, chờ sau khi Thần Vương và Minh Cửu Châu rời đi, nàng ta mới đi tới nói với cung nữ phía sau, “Đi thôi.”
Dù là nguyên nhân gì, nhưng là con dâu, nàng ta phải đến Minh Nguyệt cung cầu tình giúp mẫu phi.
Đường trong cung tuy yên tĩnh nhưng không hề đáng sợ, ngược lại lại có một cảm giác yên bình khó nói.
Ánh đèn kéo dài bóng Thần Vương, Cửu Châu giẫm lên bóng hắn tựa như một cái đuôi nhỏ ở phía sau.
Bất thình lình, Thần Vương dừng bước quay đầu nhìn Cửu Châu, “Con đường phía trước tối lắm, nắm tay áo của ta này.”
“Ồ.” Nàng vươn tay, khẽ kéo tay áo của hắn.
Bóng hai người cùng nhau kéo dài ra, cuối cùng nhập thành một bóng đen dài hắt lên tường cung.
Đến cửa Minh nguyệt cung, Cửu Châu buông tay, giật giật tay áo vừa bị nàng túm lấy, “Điện hạ, ta đến nơi rồi.”
“Ừ.” Thần Vương bắt tay ra sau lưng.
“Cô vào đi.”
Cửu Châu vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng Hương Quyên cô cô, “Đã bao nhiêu năm rồi, không biết còn có thể tìm được cô bé ấy không nữa.”
Cửu Châu quay đầu nhìn ra sau lưng, Thần Vương điện hạ vẫn chưa rời đi.
Nàng chợt xoay người đi tới chỗ hắn, lại kéo ống tay áo của hắn.
“Hương Quyên cô cô muốn tìm ai thế?” Nàng nắm tay áo Thần Vương bằng tay phải, tay trái vịn khung cửa, hỏi thăm Hương Quyên.
“Huyện chủ về rồi à?” Hương Quyên bước tới trước mặt Cửu Châu, lúc này mới nhìn thấy Thần Vương điện hạ đang đứng sau lưng nàng, nàng ta nhún gối hành lễ rồi đáp, “Tám năm trước điện hạ từng cứu một cô bé bị rơi xuống nước ở Lăng Châu, nương nương muốn tìm cô bé ấy.”
“Tìm được cô bé ấy quan trọng với nương nương và điện hạ lắm à?”
Hương Quyên gật đầu, “Nương nương đã xin Bệ hạ phái Hộ Long vệ đi Lăng Châu tìm cô bé ấy, hy vọng mong ước của nương nương sẽ thành sự thật.”
Nhưng đất trời bao la, không biết đến lúc nào mới tìm được tiểu cô nương kia.
Bàn tay siết chặt tay áo của Thần Vương lại nới lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt, “Thật ra mọi người không cần đi tìm đâu.”
Thần Vương nghiêng đầu nhìn nàng, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của nàng qua một một lớp tay áo.
“Ta biết nàng ấy đang ở đâu.”.