Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 46


Bạn đang đọc Hoàng Thành Có Bảo Châu – Chương 46


Cửu Châu che trán, ngửa đầu ngắm đèn.

“Thích không?”
“Thích.” Cửu Châu gật đầu.

Thần Vương vẫy tay gọi thái giám, “Mang một chiếc đèn đến đây.”
“Cô thích cái nào?” Hắn quay đầu hỏi Cửu Châu.

“Cái nào cũng đẹp hết.” Cửu Châu ngửa đầu nhìn lên, chỉ vào một chiếc, “Cái này thì sao?”
Màu sắc của chiếc đèn này hơi giống màu quần áo trên người điện hạ.

“Vậy thì lấy chiếc này.” Thần Vương nhận chiếc lồng đèn giao nhân đưa tới trước mặt Cửu Châu.

Cô nhóc đúng là cô nhóc, chỉ thích mấy món lòe loẹt thế này.

“Cám ơn điện hạ.” Cửu Châu cẩn thận cầm chiếc đèn lồng, như một đứa trẻ vừa nhận được món quà bảo bối, không nỡ làm bẩn.

“Minh Huyện chủ.”
Cửu Châu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy Tôn Thái Dao vấn kiểu tóc của phụ nữ đã có chồng, nàng ngẩn người, sau đó đáp lại, “Chào Quận vương phi.”
Tôn Thái Dao nhìn chiếc lồng đèn trong tay Cửu Châu, hé môi cười, “Đã lâu rồi không gặp Huyện chủ, nếu có rảnh mời cô ghé chỗ ta ngồi chơi.”
“Tứ tẩu.” Thần Vương lên tiếng, “Tứ ca đang bị thương cần phải tĩnh dưỡng.

Cửu Châu nhà ta còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu làm phiền đến Tứ ca e không hay.”
Tôn Thái Dao nghe thế thì gượng cười, đang định nói thêm vài lời với Minh Cửu Châu nhưng Thần Vương đã dẫn người rời đi.

Nàng ta nhìn bóng lưng của Thần Vương và Cửu Châu, lại quay đầu nhìn ngọn đèn giao nhân đung đưa trên nhành cây, con tim cũng lắc lư như ngọn đèn kia, trống rỗng một bề, không có chốn bình yên dừng lại.

“Quận vương phi.” Một cung nữ hấp tấp đi tới trước mặt nàng, “Nô tỳ là cung nữ ở Lan Nhứ cung, xin Quận vương phi và điện hạ nghĩ cách giúp đỡ nương nương.”

“Mẫu phi làm sao?” Tôn Thái Dao vén tóc mai, “Xảy ra chuyện gì?”
“Nương nương đã bị Quý phi nương nương triệu đến Minh Nguyệt cung, nhưng Qúy phi nương nương không những tránh mặt không gặp mà còn để nương nương quỳ gối nhặt đậu tằm trong tĩnh thất.” Cung nữ cuống đến độ bật khóc, “Xin Quận vương phi và điện hạ nghĩ cách giúp nương nương.”
Mỗi lần nương nương chịu nhục ở chỗ của Quý phi, cuối cùng người xui xẻo cũng là hạ nhân hầu hạ như bọn họ, nàng ta thực sự không còn cách nào khác.

“Ngươi đừng cuống, để ta nghĩ cách.” Tôn Thái Dao không đành lòng làm phiền trượng phu đang mang bệnh trong người, nàng ta đi vòng hai vòng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn đèn lồng bằng lụa trên ngọn cây, cắn răng bước vào viện của Thần Vương.

***
Thái Ương cung, Long Phong đế nhìn Tô Quý phi nổi giận đùng đùng bước vào, ông đặt cuốn sách trên tay xuống, “Sao thế, ai chọc giận nàng rồi?”
Ông nhíu mày nhìn về phía Lưu Trung Bảo và Vương thống lĩnh đi sau bà.

Lưu Trung Bảo và Vương thống lĩnh vội rời khỏi điện, trực giác nói cho bọn họ biết, cuộc nói chuyện sau đó không phải là thứ mà bọn họ có thể nghe.

“Không liên quan đến người khác.” Tô Quý phi phất tay áo, ngồi xuống ghế dựa, “Bệ hạ, có người muốn giết thiếp và Độ Khanh, chàng thấy ta có thể nhịn được không?”
“Chuyện bất ngờ ở trại ngựa hoàng gia, bức tranh thêu trong tiệc mừng thọ của ta, có chuyện nào không phải là bị người ta ám toán?” Tô Quý phi tức giận, “Thiếp vốn nghĩ hoàng tử lớn rồi thì dã tâm cũng lớn hơn, nhưng không ngờ tám năm trước mẹ con thiếp đã phải dạo quanh Quỷ Môn quan một lần.”
“Là trẫm sai, trẫm đã không bảo vệ tốt cho hai mẹ con nàng.” Long Phong đế đi đến trước mặt Tô Quý phi, nhẹ nhàng nắm chặt tay bà, “Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ lấy lại công bằng cho mẹ con nàng.”
Tô Quý phi cụp mắt, không thèm để ý đến ông.

“Mi Đại, là ta sai rồi.” Long Phong đế dịu dàng vuốt tóc mai bà, “Nếu nàng giận thì cứ mắng ta, sao lại giận bản thân mình?”
“Mạo phạm long nhan là đại tội, sao thiếp dám mắng Bệ hạ?” Tô Quý phi khẽ hừ một tiếng, “Nếu để quan văn biết được, bọn họ lại mắng thiếp là yêu phi mất.”
“Trong mắt người khác, trẫm là hoàng đế.

Nhưng ở trước mặt nàng, ta chỉ là một người đàn ông lỗ tai mềm bình thường mà thôi.” Long Phong đế vén vạt áo ngồi xuống trước mặt Tô Quý phi, tư thế này khiến ông thấp hơn Tô Quý phi rất nhiều.

“Sao chàng lại chơi xấu rồi?” Tô Quý phi thấy ông như thế thì nói, “Chàng tưởng vẫn như hai mươi năm trước, dựa vào gương mặt để mê hoặc thiếp à?”
“Ta biết, ta biết mình già rồi nên cũng tàn phai nhan sắc, làm Mi Đại chán ghét.” Long Phong đế thở dài một cách đáng thương, “Nhưng nàng hãy nể tình Độ Khanh mà chịu khó sống cùng ta nhé.”
“Đúng là phải để cho ngoại thần thấy chàng chơi xấu như bây giờ mới được.” Tô Quý phi cũng đã vơi giận đôi phần, bà vén váy, ngồi xuống trước mặt Long Phong đế.

“Đợi đã.” Long Phong đế đứng dậy lấy áo choàng trải lên trên mặt đất, “Nàng ngồi đi.”

Tô Quý phi nhìn áo choàng thêu hình rồng đen dưới đất, sau đó ngồi xếp bằng lên trên.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng trên mặt của Tô Quý phi cũng xuất hiện nụ cười, “Hôm đó thiếp và Độ Khanh quả thực định đến tửu lâu thưởng thức món cá kho địa phương.

Nhưng dọc đường lại gặp một chuyện bất ngờ.”
Bà nhắc tới cô bé mà bà cứu được vào năm đó với Long Phong đế, Tô Quý phi bùi ngùi, “Thiếp vẫn nghĩ là mẹ con thiếp cứu con bé, nhưng không ngờ chính con bé đã cứu bọn thiếp.”
Quanh đi quẩn lại, cái bà tưởng là “quả” hóa ra lại là “nhân”.

Nghe kể lại chuyện lúc xưa, Long Phong đế không dám tưởng tượng nếu không nhờ Độ Khanh cứu được một cô nhóc, làm chậm trễ thời gian, hai mẹ con họ mới phải hủy kế hoạch ăn cá kho thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Đám người kia hận Mi Đại, hận Độ Khanh, nhưng thật ra là hận ông không thiên vị mình.

Tất cả đều bắt nguồn từ lòng tham và sự đố kỵ, mà ông chính là khởi nguồn của lòng tham và sự đố kỵ ấy.

“Đều tại ta cả.” Ngón trỏ của ông khẽ run run, “Cưng chiều hai người, nhưng lại không bảo vệ được hai người.”
“Bệ hạ không sai.” Tô Quý phi lắc đầu không chấp nhận lời nói của Long Phong đế, “Sai là ở lòng người.”
“Cô nhóc kia là ai?” Long Phong đế không bác bỏ lời của Quý phi, “Trẫm sẽ ban thưởng cho con bé.”
Tô Quý phi lắc đầu, “Không biết, thiếp không cho con bé nói tên, chỉ nhớ đó là một cô bé có đôi mắt to tròn, trước khi đi con bé còn nói sẽ ghi nhớ ân tình này.”
Nói đến đây, ánh mắt bà cũng dịu dàng hơn, “Là một cô nhóc được nuôi rất tốt.”
Long Phong đế đứng dậy cầm tấu sớ trên bàn do Vương thống lĩnh trình lên, đặt vào tay Tô Quý phi, “Đây là khẩu cung của hạ nhân Trịnh gia.”
Tô Quý phi nhận lấy xem thử, xem đến phần sau, bà suýt nữa xé nát cuốn sổ trên tay, “Người nhà họ Trịnh muốn chết ư?!”
Bà muốn giết chết cả nhà bọn họ! Nếu không thì quá phí cái danh yêu phi này!
“Đứa bé bị tên mặt sẹo quăng xuống sông kia…” Tô Quý phi vuốt ve bản tấu ghi chép về tiểu cô nương ấy, “Nếu cô bé mà thiếp và Độ Khanh cứu là con bé thì tốt biết mấy.”
Nếu không phải thích khách muốn giết bà và Độ Khanh, tiểu cô nương đó cũng sẽ không chết.

Nhưng nước sông chảy siết, không một ai dám cam đoan một cô nhóc bị trói chặt tay chân lại có thể sống sót.

“Ông trời có đức hiếu sinh, có lẽ đó chính là cô bé ấy.” Long Phong đế biết vì sao bà lại đau lòng, “Ta đã bảo Vương thống lĩnh tiếp tục điều tra, nhất định sẽ tra ra được cô bé mà nàng đã cứu năm xưa.”
Tô Quý phi vô cùng hối hận, vì sao bà lại bảo con bé giữ bí mật chứ.


Lăng Châu rộng lớn mênh mông, tám năm đủ để thay đổi vẻ ngoài của một cô gái, có lẽ cô bé ấy đã xuất giá, cũng có thể không còn ở Lăng Châu nữa.

Trời đất bao la, bây giờ có thể đi đâu mà tìm?
“Hãy tin ta.” Long Phong đế ôm Tô Quý phi vào lòng, “Đợi đến khi tìm được con bé, chúng ta sẽ mua cho nó một căn nhà to, cho con bé thật nhiều bạc, thậm chí sẽ tìm cho nó một tấm chồng tốt.”
Chỉ mong đổi lại sự an lòng cho bà.

Vương thống lĩnh đứng đợi ngoài cửa điện nửa canh giờ, cuối cùng cũng được Bệ hạ triệu kiến, hắn vội vàng tiến vào điện.

Nhưng khi bước vào lại bất cẩn nhìn thấy Bệ hạ đang bưng trà cho Tô Quý phi, đây không phải cảnh hắn có thể nhìn.

“Vương thống lĩnh.” Long Phong đế đặt trà trước mặt Tô Quý phi, “Ngươi mau cho người đến Lăng Châu điều tra một tiểu cô nương chừng mười sáu, mười bảy tuổi cho ta.”
Vương thống lĩnh dè dặt nhìn Tô Quý phi, hoàng thượng bảo hắn điều tra một cô nương trước mặt quý phi nương nương?
“Thưa Bệ hạ, không biết cô nương ấy tên họ là gì, dáng dấp thế nào?”
“Nếu ta biết tên họ và dung mạo thì cần ngươi điều tra hả?” Tô Quý phi khẽ nhướng mày, “Ta muốn điều tra cô bé bị hạ nhân Trịnh gia quăng xuống sông năm đó.

Bổn cung nghi ngờ cô bé chính là người đã được bổn cung cứu.”
Vương thống lĩnh sửng sốt.

Chẳng lẽ nguyên nhân khiến Tô Quý phi quay về nửa chừng là vì cứu người?
Nếu cô bé được quý phi nương nương cứu là cô bé bị hạ nhân Trịnh gia quăng xuống sông kia, thế thì âm mưu ám sát nhắm vào mẹ con Tô Quý phi buồn cười và hoang đường biết bao nhiêu.

Ông trời có mắt, nhân quả tuần hoàn.

Hắn chắp tay thưa, “Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Có đôi khi, hắn cũng hi vọng có sự trùng hợp như thế.

Mong cô nhóc bị tên mặt sẹo kia quăng xuống sông kia chính là người đã được quý phi nương nương cứu lên, bình an khỏe mạnh lớn lên, vui vẻ hạnh phúc.

***
“Nơi ở của điện hạ lớn thật.” Cửu Châu cầm đèn ló người nhìn vào trong viện, nàng còn lo điện hạ ở cùng một chỗ các hoàng tử khác sẽ phải thiệt thòi, không ngờ viện này còn lớn hơn nàng nghĩ.


“Dán vào cửa làm gì?” Thần Vương quay lại nhìn nàng, “Vào đi.”
Cửu Châu chôn chân bên cạnh khung cửa, “Có tiện không?”
“Cũng đã đến đây rồi, bây giờ cô mới nghĩ đến chuyện này sao?” Thần Vương bị nàng chọc giận, “Yên tâm đi, ở đây còn có các cung nữ thái giám, có gì mà không tiện?”
Cửu Châu nhấc chân đi thẳng vào viện, cẩn thận đưa chiếc đèn giao nhân cho một cung nữ rồi đi theo Thần Vương.

“Cô ngồi đây chờ một lát.” Dẫn Cửu Châu đến đình nghỉ mát ngồi, Thần Vương nhìn nàng, “Nào, bây giờ có thể nói cho ta biết vì sao lúc nãy cô cắn tay ta không?”
Cửu Châu cúi đầu cầm tách trà, “Điện hạ, ta thật sự không có ý mà, xin lỗi huynh.”
“Ta biết cô không cố ý.” Thần Vương khoanh tay trước ngực, “Nhưng ta biết cô còn có tâm sự.”
“Đúng là có một chút.” Cửu Châu hé nắp trà, uống ực một hớp.

“Khoan đã!”
“Nóng, nóng!” Cửu Châu bị nóng đến độ suýt là trào nước mắt.

“Uống nước lạnh vào, ngậm chứ đừng nuốt.” Thần Vương đưa trà thảo mộc đến bên môi Cửu Châu, nhìn đôi má phồng to vì ngậm nước lạnh trong miệng của nàng, “Loại trà này phải dùng nước sôi ngâm cho nở ra, sau đó lại đổi sang nước lạnh, như thế mới tạo ra hương vị.”
Cửu Châu trợn tròn mắt, nàng làm sao biết được chỉ uống có vài hớp trà mà lại mất công như thế.

“Còn nóng không?” Thần Vương thở dài, bảo cung nữ mang vài khối băng đến, “Chờ đến lúc ăn tối, cô sẽ biết thế nào là hối hận.”
Cửu Châu cầm tách không, đưa tay áo che mặt phun nước ra, “Ta sờ tách trà không thấy nóng chỗ nào, nhưng sao nước trà lại nóng thế?”
“Cô không biết có vài loại tách trà có thể cách nhiệt hả?” Thần Vương nhận chén ngọc chứa băng từ tay cung nữ, lấy một miếng đưa tới bên miệng Cửu Châu, “Ngậm đi.”
“Lạnh quá.” Cửu Châu ngậm miếng băng, lạnh run cả người.

“Biết lạnh là tốt, để cô nhớ cho lâu.” Thần Vương đặt chén ngọc xuống, “Tiếp tục đề tài vừa nãy đi, vì sao lúc nãy cô lại lạ thế?”
“Ta nghe thấy có người ám sát nương nương và điện hạ nên lo lắng.” Cửu Châu nhìn cung nữ và thái giám đang đứng sau lưng Thần Vương, đầu lưỡi vô thức chạm vào miếng băng lạnh lẽo, “Nếu điện hạ giận, vậy…!ta đưa tay mình cho huynh cắn lại nhé.”
Thần Vương nhìn ngón tay nhỏ nhắn vừa trắng trẻo vừa mềm mại, móng tay được cắt gọn gàng trước mặt mình.

Đúng là hắn muốn cắn một chút.

Nhưng chỉ là một chút thôi, chứ không phải nhiều lắm.

“Bẩm điện hạ.” Một cung nữ đi tới bên cạnh hắn, “Tề Quận vương phi muốn gặp ngài.”
“Không gặp.” Thần Vương nhìn Cửu Châu còn đang nhai băng, “Nàng ta là tẩu tử, đơn độc gặp em chồng như ta không hợp quy cách.”
Vợ còn chưa cưới về nhà, hắn cần gì phải kiếm ba cái chuyện tầm phào này?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.