Đọc truyện Hoàng Khuyết Khúc Chi Phương Thảo Bích Sắc – Chương 20
Tiễn bước mọi người, trong Tiêu Dao trang cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. Ngày ngày qua đi, thể trạng của Tuyền càng lúc càng yếu.
Phạm ở trong trang lục soát, hy vọng có thể tìm ra dấu vết của giải dược, chính là không thu hoạch được gì!
Tuyền lại thích lôi kéo Phạm ra ngoài, vừa phơi nắng vừa cùng hắn hàn huyên. Tuy rằng nhìn không được ánh mặt trời, nhưng hắn có thể cảm nhận được ấm áp của ánh mặt trời; tuy rằng không có nhiều việc để nói, nhưng hắn chính là khát vọng nghe được thanh âm của Phạm.
Nhưng dường như lão thiên gia muốn chỉnh hắn, ngày thứ tư cư nhiên ngay cả thái dương cũng mất đi bóng dáng, bầu trời mưa phùn kéo dài, tính tính ngày cũng là thời điểm vào tháng mưa dầm.
Hai người chỉ có thể ở trong phòng nói chuyện phiếm, Tuyền tựa vào giường, Phạm ngồi ở mép giường, nhưng mới được một lúc, Tuyền cảm thấy một bên tai còn lại bắt đầu xuất hiện ù tai……
“Tuyền, làm sao vậy?” Phạm cẩn thận chú ý phản ứng của hắn, tay đặt lên mạch.
Tuyền vội vàng cười đẩy tay hắn ra, “Không, không có việc gì. Phạm không cần đa tâm! Ta chỉ là hồi tưởng lại lúc mới gặp ngươi mà thôi……”
Lão thiên gia…… Hắn còn muốn nghe thanh âm Phạm nhiều một chút, thỉnh không cần tàn nhẫn như vậy.
Phạm thu hồi cánh tay, ôn nhu hỏi: “Nhớ chuyện khi đó làm chi?”
“Nhớ a……” Tuyền nhắm mắt, hồi tưởng lại lúc ấy, bây giờ ký ức của hắn hãy còn mới mẻ, “Phạm ngươi thật sự rất đẹp.”
“Nói vớ vẩn gì đó?” Tuyền nhìn không thấy, lại nghe ra trong giọng Phạm mang theo e lệ.
“A…… Phạm, có hay không đỏ mặt a?” Tuyền trêu chọc.
“Ngu ngốc, không nên hỏi loại vấn đề nhàm chán này.” Phạm gõ nhẹ đầu hắn.
Sờ sờ nơi bị y gõ, Tuyền le lưỡi, “Sự thật thôi! Đúng rồi, Phạm lần đầu tiên thấy ta khi đó có cảm giác gì?”
Phạm nhìn chằm chằm hắn, sau đó chậm rãi trả lời: “Lúc mới vừa gặp ngươi, ta chỉ biết ngươi rất khó đối phó, không phải tên dễ giải quyết, cũng không nghĩ đến ngươi sẽ phiền toái như vậy.”
“Này xem như khích lệ vi phu sao?” Tuyền đứng dậy dựa vào Phạm, đầu gối lên vai Phạm hỏi.
Phạm rất phối hợp với động tác của hắn, “Ngươi nói gì?”
“Quên đi, mặc kệ có phải hay không, có một việc có thể xác định! Vi phu không bao giờ … làm phiền ngươi lâu nữa!” Lời này nói có điểm mất mác.
Mỗi lần nhắc tới đề tài mẫn cảm này, Phạm luôn không trả lời.
Phản ứng của hắn khiến Tuyền rất bất an, “Phạm, ngươi vẫn trốn tránh vấn đề này.”
“…… Ta không có.”
Tuyền ngoạn sợi tóc của y nói: “Như vậy Phạm, nói cho ta biết, ngươi tính toán xử lý chuyện sau này của ta như thế nào?”
“……”
“Sẽ không định tự tử đi?” Đây là thứ hắn tuyệt không muốn nghĩ đến.
“Vậy thì sao?”
“Đương nhiên không thể!” Tuyền lập tức phủ quyết ý tưởng của hắn, “Tiểu niên cao mới năm tuổi, ngươi như thế nào có thể bỏ mặc nó a? Hơn nữa ngươi còn phải đem ngọc tỷ giao cho nó không phải sao?”
“…… Ngươi chính là vì ngăn cản ta, cho nên mới đem ngọc tỷ để lại chỗ này?” Phạm bừng tỉnh đại ngộ, hắn đã cảm thấy kỳ quái, vì cái gì Tuyền không trực tiếp cho bọn Diệu Quang đem ngọc tỷ mang về, mà cấp cho hắn.
“Ngươi thật sự là quá phận, Tuyền.” Phạm cắn môi nói: “Ngươi đã nói sẽ không vứt bỏ ta, nhưng vì sao tới lúc này, bỏ lại mình ta!?”
“Phạm.” Tuyền trìu mến ôm y, “Ta hy vọng Phạm có thể vĩnh viễn khoái hoạt, không có ta, ngươi còn có bé cưng a!”
“Nhưng ngươi cũng là người không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta a!” Phạm cũng ôm lấy hắn, “Ta muốn cùng ngươi một chỗ…… Vĩnh viễn cùng nhau.”
Tuyền kinh ngạc, nhưng cũng thập phần vui mừng, ít nhất hắn biết, mình đối với Phạm là trọng yếu cỡ nào, “Một mực cùng nhau sao?”
“Ân!” Hắn kiên định địa trả lời.
“Như vậy Phạm có thể đáp ứng ta một điều kiện không?”
“Điều kiện?”
“Phạm có thể đợi mười năm nữa, Tiểu niên cao mười lăm tuổi hãy đi?” Tuyền thử cùng hắn thương lượng, hắn vẫn ích kỷ hy vọng ái nhân có thể sống tiếp.
“Mười năm, vì cái gì?” Phạm không rõ.
Tuyền thật sự trả lời: “Tiểu niên cao là chúng ta mang đến thế giới này, tất nhiên là phải phụ trách. Chờ hắn mười lăm tuổi, có thể gánh vác hết thảy, ngươi hãy rời đi, xem như ta cầu ngươi được không?”
Phạm không trả lời, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn.
“Ngươi không cần lo lắng, mười năm này vi phu sẽ ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi, chính là ngươi không nhìn thấy mà thôi.” Tuyền lại bắt đầu cợt nhả.
“Hảo, ta đáp ứng ngươi!” Phạm như là hạ quyết tâm trọng đại gì đó trả lời.
“Này ngươi cầm, sau khi trở về giúp ta trả lại cho phu thê Đằng Hình. Đa tạ hảo ý của bọn họ.” Tuyền xuất ra cái hương túi kia, “Ít ra, nó cũng giúp Tiểu niên cao bảo trụ một mạng.”
“Hương túi này có phải hay không Diệp Tuấn đưa cùng giải dược cho tiên hoàng?” Phạm tiếp nhận hương túi cẩn thận nhìn.
“Đúng vậy, bất quá giải dược không ở nơi này, ngươi không cần uổng phí tâm tư.” Tuyền đã sớm sờ qua, bên trong chỉ có hương phấn, không có dược hoàn trong này.
Phạm vẫn nhìn chằm chằm hương túi không dời, còn đem hương túi tiến đến chóp mũi ngửi ngừi, “Tuyền, hương túi này có thể không trả không, cho ta?”
“Có thể a, bất quá Phạm muốn thứ này làm gì?”
Phạm nghiên cứu hương túi kia, không trả lời.
“Ô……” Đột nhiên lại là một trận ù tai cùng đau đầu, tựa như lần phát tác trước.
Tuyền không khỏi buộc chặt bắt lấy tay Phạm.
“Tuyền?” Cảm thấy không thích hợp, Phạm vội vàng đỡ lấy hắn, “Làm sao vậy? Độc lại phát?”
“Ngô!” Tuyền chính là nắm chặt tay Phạm, đau đến cái gì cũng nói không nên lời.
Nhìn hắn như vậy, Phạm cau mày, hắn vì chính mình bất lực mà cảm thấy không cam lòng, cuối cùng vẫn là quyết định.
“Vù vù……” Đau nhức qua đi, Tuyền mất lực ngã xuống giường, đầu đầy mồ hôi. Bất quá may mắn, tai hắn vẫn còn có thể nghe thấy.
“Tuyền, ngươi trước tiên ở trên giường nằm một lát, ta đi một chút sẽ trở lại!” Nói xong Phạm liền ly khai.
Đêm đó Tuyền xung phong nhận việc, nghĩ muốn nhân lúc mất vị giác nếm thử rượu trắng, mà Phạm cũng đáp ứng, chuẩn bị một bàn hảo tửu.
Tuyền đêm đó cuồng ẩm (uống cuồng), một ly lại một ly, cuối cùng, hắn hoàn toàn say! Thậm chí không rõ khi nào thì ngủ mất……
Rượu uống nhiều lắm, Tuyền ngủ thật sự không an ổn, không ngừng vặn vẹo thân thể, xé rách vạt áo.
Cả người nhẹ bay bổng, đầu óc choáng váng, yết hầu cùng ngực nóng quá, giống như bị hỏa thiêu đốt.
Hắn mơ thấy ác mộng, trong mộng một mảnh hắc ám, cái gì cũng không thấy, cũng không phát ra được thanh âm gì, lúc này trong bóng đêm vang lên một thanh âm, thanh âm kia không ngừng lặp lại câu —— Kì Oát Tuyền, ngươi đã chết!
Đã chết? Tại sao có thể như vậy? Hắn hẳn là còn ba ngày…… Không cần! Hắn còn chưa muốn chết!
Phạm ngủ bên cạnh rất nhanh cảm thấy dị thường, nhổm dậy trông thấy Tuyền như vậy, không khỏi đứng dậy lo lắng hỏi: “Tuyền…… Làm sao vậy?”
“Phạm, Phạm!” Tuyền quơ hai tay, nói mớ.
“Làm sao vậy? Ta ở đây, Tuyền!” Phạm nhẹ nhàng ôm hắn, càng không ngừng trấn an.
“!” Tuyền bỗng nhiên bừng tỉnh, mở to mắt, trước mắt lại vẫn là một mảnh hắc ám.
Cảm giác được cái ôm của Phạm, hắn như là tìm được người cứu mạng ôm chặt lấy, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Phạm, đừng đi! Ta không muốn một mình!”
“Ta sẽ không đi! Tuyền…… Ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?” Không phải Phạm quá mức mẫn cảm, mà là đêm nay Tuyền có chút dị thường.
“Kỳ thật……” Không buông Phạm ra, Tuyền vẫn ở tư thế này nói: “Kỳ thật…… Ta thực sợ hãi, ta không muốn chết! Ta không muốn ra đi!”
Tưởng tượng đến ác mộng kia, hắn liền cả người phát run. Người sau khi chết chính là cái loại cảm giác này? Hắn không cần……
“Tuyền?” Phạm ôm chặt lấy hắn, lấy nhiệt độ cơ thể của mình cho hắn ấm áp.
“Phạm.” Tuyền ngoài ý muốn nghĩ tới, “Ta thực ích kỷ, ta thực tùy hứng, ta không cam lòng chết như vậy!” Hắn biết yêu cầu này thực quá phận, chính là……
Phạm cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng nghe.
“Ta rất muốn ôm ngươi! Thật sự rất muốn…… Một lần được không?”
Biểu tình của Phạm hắn không biết, nhưng động tác của y Tuyền lại có thể cảm giác rõ ràng, tay y vuốt ve mặt hắn, sau đó một vật thể ôn nhuyễn đặt lên môi hắn……
Phạm đồng ý!
Tuyền cái gì cũng không nhìn thấy chỉ có thể cảm thụ hết thảy bằng xúc giác cùng thính giác còn sót lại.
Phạm rất phối hợp hỗ trợ cởi y phục của hai người, trần trụi đối diện, da thịt ma xát, khơi dậy *** chi hỏa trước nay chưa từng có.
“Phạm……” Khoảnh khắc nhỏ hai đôi môi tách rời, Tuyền không ngừng lẩm bẩm tên của y, như là chứng minh mình còn tồn tại.
Hai tay Phạm ôm lấy bờ vai hắn, khiến khoảng cách của hai người gần hơn, hai chân vòng quanh thắt lưng Tuyền, hôn nhẹ hai má hắn. “Tuyền thật ôn nhu.”
Rõ ràng là nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước, lại khiến Tuyền không kềm chế được, dưới thân lập tức có phản ứng.
“Tuyền…… Ngươi thực kích động a?” Y cười nói không dấu ý trêu chọc, thân thủ còn sờ soạng một phen.
“Ân!” Trong bóng đêm bị y thoáng cái làm như thế, Tuyền thình lình giật mình, lập tức bắt lấy bàn tay xấu xa kia, “Phạm, ngươi không ngoan nga!”
Y cư nhiên đỏ mặt!
“A…… Đó là chính ngươi…… A a…… Ngươi phải…… Ân…… Không…… A……” Tuyền như thế nào có thể buông tha y, hiện tại là hắn ở trên!
“Phạm, thoải mái không?” Tuyền trượt xuống dưới, liếm hôn hai nhụy hoa trên ngực Phạm, tay không an phận ở nơi mẫn cảm của y khẽ vuốt.
“Ân.” Phạm như trả lời, cũng như rên rỉ.
Nhưng Tuyền không muốn cứ như vậy buông tha y, lần nữa trượt xuống dưới, “Ta muốn cho ngươi càng thoải mái, cho nên……” Dứt lời, tách hai chân y ra, trong lúc y còn chưa ý thức được hắn sắp làm gì, Tuyền cúi đầu xuống……
“A…… Không cần, Tuyền…… A ân, buông…… Cáp a……” Phạm dục vọng trướng lớn, hưởng thụ độ ấm trong khoang miệng, một cỗ khoái cảm nói không nên lời dâng tới.
Cảm thụ được phân thân trong miệng không ngừng bành trướng, Tuyền tất nhiên hiểu rõ cảm giác của Phạm, buông y ra nhẹ giọng hỏi: “Phạm, kỹ thuật của ta không tồi đi? Lần trước bị ngươi áp, ta phải bù lại.”
Sau lần trước, hắn thật đúng là không cam lòng, kỹ thuật của Phạm đích xác không tồi, cùng so sánh, hắn cam bái hạ phong! Bất quá lần này nhất định rửa hận, không thể nói vượt qua, nhưng cũng phải ngang ngửa đi?
Bất tri bất giác, Tuyền đã muốn quên ước nguyện ban đầu, toàn thân toàn ý nhập vào trận chiến này với ái nhân.
“A……” Phạm dường như có điểm bất mãn, mơ hồ không rõ nói: “Cái gì bù lại……”
Thấy bộ dạng kiều mị của Phạm, hạ phúc Tuyền căng thẳng. Từ từ… Không đúng, mắt có thể thấy?
Tuyền không thể tin được nhìn chăm chú Phạm, chẳng lẽ đây là……
“Tuyền?” Phạm không cam lòng bị lạnh nhạt, mở to mắt, phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm!
“Ngươi!” Vừa thấy y cũng cả kinh, nhưng trong chốc lát vẻ mặt y lập tức chuyển hoán, thản nhiên cười, ở bên tai Tuyền thổi khí nói: “Tiếp tục đi……”
“Ân!” Chết cũng tốt, hồi quang phản chiếu cũng được, hết thảy không còn trọng yếu, chỉ cần có thể liếc mắt thấy Phạm một cái, cuộc đời này của hắn không uổng.
Tiếp tục “Cày cấy” trên người Phạm, hắn hàm trụ phân thân Phạm, dùng đầu lưỡi không ngừng liếm duyện, Tuyền thích nhìn bộ dáng ý loạn tình mê của y!
“Cáp a…… Ô…… Đủ rồi…… Tuyền…… Không cần……” Có lẽ là rất thoải mái, khóe mắt Phạm hiện lên một tầng hơi nước.
Xác định đã đủ, Tuyền buông tha trận địa này, “Phạm, hôm nay chúng ta không có trơn tề (thuốc bôi trơn), vẫn không nghĩ lộng thương ngươi……” Sau khi nói mấy câu vô cùng đơn giản, hắn chuyển về hướng hậu đình của Phạm.
“Tuyền? Ngươi muốn làm……” Phạm thở hào hển, bỗng nhiên cảm giác mặt sau một trận rối loạn. “A a…… Ngươi dừng tay…… Ân……”
“Đừng! Phạm…… Nói cho ta biết…… Thoải mái không?” Tuyền tiếp tục vươn đầu lưỡi liếm lộng nội bích chật hẹp mềm mại của Phạm, bàn tay xoa nắn phía trước.
“A…… Thư…… Thoải mái…… Không cần, Tuyền a…… Không cần, ân……” Phạm phía trước bị chu đáo hầu hạ, trong cơ thể bị lưỡi gian xâm lược, chỉ cảm thấy phần eo một trận tê dại, nước mắt chảy dọc theo thái dương thấm vào tóc.
Tuyền cũng không dừng lại, ngược lại phía trước tốc độ nhanh hơn, mặt sau càng thêm ra sức xâm nhập liếm duyện.
“A a……” Phạm chịu không nổi kích thích như thế, đầu không nhịn được ngửa ra sau, chất lỏng màu trắng ngà phun lên mặt cùng bụng của mình.
Tuyền lấy tay quệt chất lỏng kia, ngón giữa để vào miệng mút lấy, “Hảo ngọt, Phạm quả nhiên rất ngọt……”
“Cáp……” Phạm còn đắm chìm trong dư vị cao trào, thấy hắn hành động như thế, tặng một cái xem thường, đỏ mặt nói: “Ngu ngốc! Ai sẽ đi ăn……”
“A…… Ta nha!” Tuyền lại bổ nhào lên người Phạm, “Phạm vừa rồi thật sự thoải mái sao? Ta lần đầu tiên làm như vậy…… Có … ý kiến không?”
“Thoải mái không……” Phạm xoay người một cái, đặt hắn dưới thân, “Tuyền tự mình thử một chút chẳng phải sẽ biết!” Y không có hảo ý cười nói.
“Uy……”
Đêm xuân ngắn ngủi, từ nay không cần tảo triều nữa* (chỗ này nguyên văn là ‘Xuân tiêu khổ đoản nhật cao thăng, tòng thử quân vương bất tảo triêu’ ta ko biết đúng ko ==), chính là đối với quân vương không cần lâm triều mà nói, đêm xuân thật đúng là dài vô tận.
Ngày hôm sau, Tuyền rất sớm liền tỉnh, vẫn là bất động nhìn Phạm ngủ say.
Đêm qua điên cuồng, hắn tác cầu vô độ, Phạm khẳng định mệt muốn chết rồi. Tuyền thực sợ hãi chính mình làm được một nửa hoặc là sáng hôm nay sẽ chết, cho nên căn bản không dám ngủ say.
“Ân……” Phạm tựa hồ cảm giác được tầm mắt của hắn, cũng thanh tỉnh, “Tuyền? Ngươi tỉnh?”
“Ân!” Vẫn nhìn.
“Như thế nào nhìn ta như vậy? Trên mặt ta có cái gì sao?” Y bị nhìn chòng chọc đến khó hiểu.
“Không có!” Tiếp tục nhìn.
“Ngươi đã đói bụng? Ta đi làm cơm!” Nói xong định đứng lên.
“Từ từ!” Tuyền giữ chặt y, không cho y đi, “Ở trên giường với ta!”
“Tuyền?”
“Hư…… Phạm cứ như vậy cho ta ngắm đi! Này có lẽ là lần cuối ta được nhìn ngươi!”
“Ta nói Tuyền, tại sao nhìn ta lần cuối?”
“Phạm, ta thấy được cảnh vật, thưởng được hương vị, tai cũng tốt!”
“Ân! Ta biết! Tối hôm qua……” Mặt y có chút ửng đỏ.
“Cho nên a! Thời gian không nhiều lắm!”
“Tuyền…… Ngươi cảm thấy này nói lên cái gì?”
“Hồi quang phản chiếu…… Ai yêu! Ngươi tại sao đánh ta?” Còn chưa nói hết, Phạm liền hung hăng vỗ một cái.
“Phản chiếu cái đầu ngươi! Độc của ngươi đã giải! Ngu ngốc!”
“Ân?” Tuyền còn chưa kịp phản ứng lại, “Giải? Khi nào?”
“Ba!” Lại thêm một cái. “Rượu đêm qua! Ta đem hương phấn trong hương túi cho vào! Bất quá ngươi khi đó không có vị giác không biết được mà thôi!”
“Hương phấn? Đó là giải dược?” Sờ sờ đầu, hắn đau quá a!
“Không biết! Ta chỉ là cảm thấy hương túi kia có cỗ mùi hương không thuộc loại mùi hoa, mà thuộc loại dược hương, cho nên thử xem……”
“Phạm, ngươi lấy vi phu làm thí nghiệm?”
“Tử mã đương hoạt mã y (ngực chết biến thành ngựa sống)! Với lại ta không còn cách nào khác! Cho nên……” Y cũng có chút chột dạ.
“Ha hả……” Tuyền cười đến cực kỳ âm hiểm, “Phạm a, ngươi muốn bồi thường vi phu như thế nào?” Hắn vừa nói tay vừa hướng chỗ tư mật của Phạm tìm kiếm.
“Ân…… Uy, không cần xằng bậy!” Phạm giữ chặt bàn tay nhàn rỗi kia.
“Ha hả, không được! Đang bên ngoài, quân lệnh có thể không theo!”
Ai…… Quân vương không cần tảo triều…… Thật tốt!
Nhưng cuộc sống tự do không được vài ngày, Phạm liền dùng thân phận Hoàng hậu nương nương, ngạnh bức hoàng đế hồi cung. Tuyền tất nhiên là không muốn, còn tìm ra trăm ngàn lý do trốn tránh, lại bị Phạm nhất nhất phủ quyết, cuối cùng bị Phạm “áp giải” quay về hoàng thành.
Hoàng thành vẫn phồn hoa như cũ, một chút cũng nhìn không ra hoàng đế không ở hoàng cung, này đều là công lao của các đại thần đi!
Tuyền kéo Phạm một đường di dạo, giữa đường lại gặp……
“Đáng giận, ngươi tên khất cái thối này! Dám ở cửa *** ta xin cơm?” Một lão bản tài đại khí thô quát.
“A…… Ngô a……” Tên khất cái là kẻ câm điếc, mắt mù, tứ chi đều có thương, hành động thập phần không tiện.
“Con mẹ nó! Còn 『 a 』 cái rắm! Mau cút!” Lão bản cầm chổi đánh tên khất cái kia.
“Ngô ngô……” Tên khất cái câm điếc né tránh.
“Sách, xui!” Lão bản thấy tên khất cái đi rồi, lúc này mới vào *** chiếu cố sinh ý.
Tuyền liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, “Hừ, xứng đáng!” Một tay cầm mứt quả, một tay nắm tay Phạm hừ lạnh.
(tên khất cái này chắc chắn là Lê Tĩnh Hi ùi)
Phạm nghe vẻ mặt không hiểu, “Tuyền, ngươi nói cái gì?”
“Không có việc gì!” Đối với Phạm, hắn lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, “Cái gì cũng không có…… Đi, chúng ta trở về!”
Trở lại hoàng cung, nghe nói tất cả mọi người còn có Hoàng hậu nương nương đều tập trung ở thái tử điện, hai người liền đi thẳng đến chỗ bảo bối, đại môn mở ra, Tuyền hai tay chống nạnh, trung khí mười phần quát: “Các vị, chúng ta đã trở lại!”
Chính là bọn họ một đám như là gặp quỷ, vẻ mặt kinh ngạc, đều đứng bất động.
“Uy! Các ngươi làm gì a? Ngoạn trò chơi?” Đang âm mưu gì a?
“Bệ hạ?” Diệu Quang chỉ vào hắn, không xác định hỏi.
“Đúng vậy, chính là ta!” Bằng không còn ai vào đây?
“Ô……” Tiểu niên cao là người thứ hai có động tĩnh, chính là….. “Oa a a……” Nó thế nhưng lại khóc lớn.
“Oa a!” Tuyền thực hoảng sợ, “Bảo bối, làm sao vậy?”
“Hỉ cực (vui quá) mà khóc đi!” Phạm nói như vậy liền đi lên, ôm lấy Tiểu niên cao, “Lẫm nhi ngoan, đừng khóc!”
“Ô……” Tiểu niên cao sát sát nước mắt trên mặt, “Ba ba ôm!”
“Hảo!” Tuyền lập tức tiếp nhận từ tay Phạm, đã lâu không ôm rồi!
“Kì!”
“Nhị ca!”
Cho đến lúc này, bọn họ mới chậm rãi từ trong kinh hỉ “Tễ Lăng Kì còn sống” hồi phục tinh thần, một đám đi lên hỏi han. Phạm đơn giản mà đem chuyện trải qua nói cho bọn họ, đương nhiên không gồm “đoạn kia”.
Chính là sau khi tất cả nghe xong, đám kia thế nhưng nhất trí cùng Diệu Quang —— hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên! (người tốt thì ko sống thọ, tai họa thì tồn tại vạn năm ==)
Tuyền không cam lòng, đáng giận…… Hắn lạn (= thối nát) như vậy sao?
Ngay sau đó, một sự kiện khác khiến người ta kinh ngạc xảy ra, Tễ Lăng Nhạc cư nhiên trước mặt mọi người hướng Si Ảnh cầu hôn, cách thức vẫn là một bộ Tuyền đối Phạm trước kia!
Si Ảnh dở khóc dở cười đỏ bừng mặt, ỡm ờ đáp ứng, cứ như vậy lại một đôi bích nhân sinh ra!
“Ha hả……” Tuyền thấy thật vui vẻ, bởi vì……”Phạm a, có nhớ hay không đánh cuộc của chúng ta?”
“Ta thắng nga!” Tuyền cười như tiểu miêu trộm được cá.
“Ai……” Phạm một tiếng thở dài, “Được rồi, nguyện chịu thua!”
“Ác da!” Tuyền hưng phấn không thôi, “Như vậy hôm nay…… Ha hả……”
Nguyên bản hết thảy đều hoà thuận vui vẻ, không biết có phải hay không ông trời thích đùa giỡn, vào lúc này, Diệu Ngân một bên lại xảy ra chuyện.
Trên mặt nàng lộ vẻ thống khổ, ôm bụng chậm rãi hạ người xuống, Tấn Nghi gần nhất phát hiện trạng huống, lập tức biết không ổn.
“Hỏng, không phải là muốn sinh đi?” Tấn Nghi nâng nàng, đau lòng hỏi han.
Diệu Ngân gật gật đầu, mồ hôi lạnh chảy xuống dưới, “Bệ hạ, nô tì có chuyện cùng ngươi nói!”
“Trước khoan nói, hài tử quan trọng nhất! Húc, đi tìm ngự y!”
“Nga, hảo!” Húc vội vàng chạy ra ngoài.
Diệu Ngân cố nén đau đớn, mở miệng nói: “Không được! Chuyện này quan hệ đến tương lai của ngươi cùng Phạm công tử! Tấn nghi, các ngươi đều nghe, chính là……”
Nữ nhân Diệu Ngân này thật lợi hại, từ lúc nàng ở hậu cung đã bố trí hảo hết thảy! Thậm chí thay Tuyền nghĩ ra lý do đem Phạm lập hậu nghĩ ra tốt lắm! Nàng trước khi sinh liền nói ra thân thế của hài tử, cùng Diêu ngự y diễn kịch.
Nói là “Nghi phi” của bệ hạ ghen ghét hoàng hậu mang thai, kê đơn độc hại hoàng hậu cùng thai nhi, kết quả mẫu tử song vong, hoàng đế biết rõ sự việc, lên án kịch liệt “Nghi phi”, đem biếm lãnh cung, kết quả “Nghi phi” tự vẫn mà chết! Lúc này, “Tiền hoàng hậu” vốn tưởng rằng sớm đã qua đời thế nhưng lại xuất hiện trước mặt hoàng đế, hoàng đế tình thâm ý trọng, nguyện tái lập vi hậu!
Hảo một cái “Thâm cung ân oán”! Tuyền thật sự phục sát đất!
Sau đó, Diệu Ngân sinh hạ một nam hài đáng yêu, lớn lên giống Tấn Nghi, nhưng ánh mắt di truyền Diệu Ngân!
Mấy tháng sau, Diệu Ngân qua thời gian ở cữ, cầm một ít ngân lượng, cùng Tấn Nghi rời cung, Diệu Quang cũng sắp sinh, bất quá hắn lại đưa ra thỉnh cầu.
“Diệu Quang, ngươi thật sự quyết định đến Căng Uyên lâu làm lão bản?” Tuyền luôn mãi hỏi.
“Đương nhiên!” Diệu Quang ngồi trên mã xa, bụng không phải rất lớn, cũng không tính rất nhỏ.
“Như vậy hết thảy cẩn thận!” Phạm đưa hắn một tay nải.
“Bệ hạ, ngươi như thế nào sảng khoái đáp ứng cho ta đi như vậy? Sẽ không……” Diệu Quang hồ nghi nhìn hắn, tổng cảm thấy được có chút không thích hợp.
“Không có không có!” Tuyền vội vàng lắc đầu, “Phạm đều đáp ứng ngươi, ta có thể nói không sao?”
“…… Như vậy ta đi trước!” Diệu Quang đưa mắt nhìn bốn phía, không tìm được thân ảnh của Húc, không khỏi có chút mất mát.
“Một đường cẩn thận!” Tuyền nhìn xe ngựa đi xa phất tay hô to.
Phạm đợi xe Diệu Quang đi xa mới hỏi: “Ngươi lần này tại sao nói tốt như vậy?”
“Diệu Quang không muốn cho chúng ta thấy tình huống hắn sinh hài tử, lại ngượng ngùng nói với Húc, chỉ có thể lựa chọn phương pháp trốn tránh này, ta chỉ là thành toàn hắn mà thôi!” Ôm bà vai Phạm, Tuyền chậm rãi nói.
Phạm suy nghĩ một lát, “Vậy Húc làm sao bây giờ?”
“Húc? Hắn ở phía trước tiếp ứng!” Tuyền buồn cười, “Trấn quan Đại tướng quân Lê Tĩnh Hi trấn thủ biên cảnh làm phản vẫn chưa ai tới thay! Này không phải vừa lúc sao!”
“…… Tuyền!”
“Ân?”
“Ngươi thực gian trá!”
“Đâu có đâu có!” Hắn chiếu đan toàn bộ thu, “Bất quá, ta khá quan tâm đến một việc khác hơn……”
“Cái gì?”
“Phạm a! Ngươi còn thiếu vi phu một cái đánh cuộc……”
“Này……”
“Phạm, đừng trốn tránh!”
“Ha hả……” Tuyền ôm bả vai Phạm đi trong chiều tà, giữa hai người không ngừng truyền ra tiếng cười nói vui vẻ!
Chuyện xưa đến đây hẳn đã kết thúc, chính là……
Mấy năm về sau ——
“Vận Lai trà lâu” hoàng thành, danh tiếng vang xa!
Trong đó tất nguyên nhân, trong trà lâu này có một vị thuyết thư tiên sinh biết ăn nói, hắn am hiểu nhất chính là dật sự (đại loại là nhàn thoại) của hoàng tộc hoàng cung, lời hắn nói, thật đúng là có chút thành tựu.
“…… Như vậy a! Triều ta may mắn, bệ hạ anh minh như thế còn sống! Sau này năm tháng phồn vinh phú cường có thể nghĩ a!” Chiết phiến trên tay Thuyết thư tiên sinh vút qua nhoáng lại, vẻ mặt kiêu ngạo, giống như hắn có nhận thức hoàng đế.
“Hảo! Hảo!” Trà khách dưới đài đều vỗ tay, trừ bỏ bốn hài tử y phục bất phàm.
“Đại thúc!” Thiếu niên lớn nhất trong bốn hài tử nói chuyện, hắn ước chừng mười lăm tuổi, mặc cẩm bào nguyệt sắc viền vàng, thắt lưng khảm ngọc, vừa nhìn liền biết không phải hài tử của gia đình bình thường, “Ngươi vừa nói đương kim bệ hạ thường nói câu nào nhất nha?”
“Ha hả…… Đương nhiên chính là câu 『 thiên hạ vi công, bách tính làm trọng 』(thiên hạ làm đầu, dân chúng làm trọng) rồi!” Thuyết thư tiên sinh lắc lắc cây quạt, không nhanh không chậm trả lời.
Thiếu niên nâng chung trà lên nói: “Không phải đâu, theo ta được biết, hẳn là phải…..”
“Phạm a, tha vi phu đi!” Hai hài tử bên người hắn, dùng ngữ điệu cùng tốc độ giống nhau tiếp lời.
Hai hài tử vừa thấy là song sinh, thanh âm thập phần tương tự, khuôn mặt đồng dạng tinh xảo, bất quá một người một thân huyền y, một người toàn thân bạch trang.
“Phốc!” Lời vừa nói ra, trước mặt mọi người có kẻ đem nước trà phun ra.
“Chớ có nói bậy, thánh danh của đương kim Hoàng hậu nương nương không phải các ngươi có thể gọi!?” Thuyết thư tiên sinh phản kích nói: “Tiểu oa nhi cẩn thận đề phòng quan binh bắt!”
“Ai nha nha! Đệ đệ ta nói đều là sự thật.” Thiếu niên —— Tễ Hồng Lẫm vẫn như cũ thảnh thảnh thơi thơi, “Tiểu Tứ, ngươi nói có phải hay không?” Hắn quay đầu hỏi hài tử nhỏ nhất bên cạnh.
Hài tử kia mặc xiêm y tử sắc, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, không phải tuổi tác còn nhỏ, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu người, hắn vẫn lẳng lặng nghe, không nói gì.
Thuyết thư tiên sinh thấy hắn không có phản ứng lợi dụng phản kích, sờ sờ râu nói: “Ha hả, vẫn là tiểu muội muội thông minh, các ngươi thân là ca ca cũng nên học đi!”
“Ngươi nói cái gì nha?” Huyền y oa nhi —— Tễ Vũ Thần trừng hắn.
Bạch y oa nhi —— Tễ Tường Phong rất phối hợp tiếp tục: “Đệ đệ ta chính là đang suy nghĩ!”
“Di?” Mọi người ở đây chấn động, oa nhi xinh đẹp như vậy lại là nam?
Không để ý xôn xao chung quanh, Tiểu Tứ —— Tễ Quân Thiên mở miệng, “Thúc thúc, ngươi cùng hoàng đế có từng hôn thân?”
Không hỏi không tồi, vừa hỏi hiện trường tức khắc trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người cảm giác bên người giống như có gió lạnh thổi qua.
“Cái…… Nói cái gì!?” mặt Thuyết thư tiên sinh lập tức biến sắc, hắn còn chưa muốn chết!
“Nga!” Tiểu Tứ gật gật đầu, sau tiếp tục hỏi: “Như vậy thúc thúc có phải hay không cùng Hoàng hậu nương nương hôn thân chưa?”
“Lách cách!” Có khách nhân đem chén trà ném trên mặt đất.
“Này…… Này…… Đương nhiên không thể nào. Tiểu đệ đệ, lời này cũng không thể loạn giảng, xảy ra án mạng a!”
Thiên hạ đều biết, hoàng đế Kỳ Nghệ thích nhất, sủng ái nhất chính là hoàng hậu của mình, kẻ nào ngu ngốc dám tơ tưởng Hoàng hậu nương nương? Cũng không phải muốn tự sát.
“Một khi đã như vậy, vậy ngươi làm sao biết chuyện lúc bọn họ động phòng?” Tiểu Tứ nghi hoặc khó hiểu.
“Này…… Đây là……” Thuyết thư tiên sinh lại á khẩu không trả lời được.
“Là ngươi gạt người đi!?” Song bào thai lại hợp tác.
“Vu tội hoàng tộc! Kia chính là trọng tội a, thúc thúc!” Hồng Lẫm cuối cùng tổng kết.
Dưới đài mọi người ồ lên.
“Ta…… Ta còn có việc, trước…… Đi trước!” Thuyết thư tiên sinh thấy thế không ổn, xám xịt đào tẩu.
“Ha ha……” Hắn vừa đi, ba hài tử lập tức cười ra tiếng.
“Đại ca, rất hảo chơi! Chúng ta đến đâu ngoạn tiếp đây?” Thần vỗ đùi cười hỏi.
Mà Phong ngồi bên cạnh hắn thái độ tương phản với hợp tác khi nãy, chế nhạo ca ca của mình, “Thần, ổn trọng! Học Tiểu Tứ!”
“Phong, ba ba thường nói đầu óc Tiểu Tứ không phải chúng ta có khả năng lý giải, ta học hắn làm gì?” Thần phản bác nói.
“Được rồi, hai người các ngươi!” Lão Đại chính là dùng trong lúc này, “Chúng ta một đường nam hạ (đi về phía nam), nghe nói bên đó gần đây thực náo nhiệt, có ý kiến không?”
“Không có!” Song bào thai trả lời.
“Tiểu Tứ thì sao?”
“Ân……” Oa nhi xinh đẹp còn đang suy nghĩ, “Đại ca, ngươi nói, đại thúc kia như thế nào biết chuyện động phòng của ba ba cùng phụ thân a?”
“……”
Cùng lúc đó trong hoàng cung ——
“Phạm! Phạm!” Tuyền cầm tờ giấy, hưng phấn chạy hướng Phạm, “Kia bốn…… Kia bốn đều rời cung!”
“…… Đều đi rồi?” Phạm muốn nhưng không thể trách.
“Đúng vậy! Bốn đều đi rồi! Đây là lưu tín!” Hắn kiêu ngạo khoe ra thư tín.
Một phong thư rất đơn giản: ba ba cùng phụ thân thân ái, chúng ta vi phục ra cung, đi chơi xuân, chớ niệm!
Phạm nhìn nhìn nội dung, lại chuyển hướng hắn, “Tuyền……”
“Ân?” Tuyền mặt tươi cười, rất thích ý.
“Thái tử một mình rời cung, hoàng tử cùng nhau trốn nhà! Nhưng hoàng đế ngươi dường như thực vui vẻ a?”
“Đúng vậy!” Đó là loại tình cảm không chút nào che dấu vui sướng, “Phạm a, lần này chúng ta lại đi theo bọn chúng đi! Giống lần trước, ở phía sau xem bọn hắn chỉnh người, cái kia thực sáng khoái!”
“……”
Chuyện xưa lại bắt đầu nga……
***Chính văn hoàn***