Hoàng Khuyết Khúc Chi Phương Thảo Bích Sắc

Chương 19


Đọc truyện Hoàng Khuyết Khúc Chi Phương Thảo Bích Sắc – Chương 19

“Ba!” Chén nước của Phạm rơi trên mặt đất, trong lòng có một cỗ bất an chiếm cứ, hay là Tuyền hắn……

“Ai nha! Ngươi còn có tâm tư uống nước?” Thanh âm vui sướng khi người gặp họa của Lê Tĩnh Hi truyền đến, “Ta còn nghĩ ngươi đang gấp gáp chờ tình nhân hoàng đế kia của ngươi lắm rồi!”

Không phải Phạm lỗi giác, mấy ngày nay tới giờ, hắn nhận định kẻ này luôn nhằm vào hắn, khiêu khích hắn! Tựa hồ đối hắn có hận ý khác.

Lê Tĩnh Hi không ngừng vũ nhục cùng khiêu khích, chính là muốn từ trên mặt mình nhìn được tuyệt vọng cùng bi ai, thậm chí không tiếc đem bí mật Diệp Tuấn giết Bất Túy, an bài nhân thủ đối phó Tuyền nhất nhất nói ra.

Dần dà, Phạm cũng học được bí quyết điều tra chân tướng, chỉ cần không thèm để ý, chỉ cần không lay động, chân tướng sẽ tự nhiên trồi lên mặt nước, mà sự thật chứng minh —— hắn đúng rồi!

Lê Tĩnh Hi thấy Phạm tương đối bình tĩnh, nhất thời tức giận dâng cao, mắng to: “Là ngươi, đều là ngươi! Vì cái gì ngươi không chết đi? Ta từ nhỏ được chủ công thu dưỡng, hy vọng được hắn nhận thức, nhưng chủ công ở bên tai ta nói nhiều nhất cũng chỉ là ngươi, ta vô luận thế nào cũng kém ngươi!”

Nguyên nhân là đây sao? Phạm thực giật mình.

“Nhân sinh của ta bởi vì ngươi mà toàn bộ rối loạn!” Lê Tĩnh Hi hoàn toàn bạo phát, “Sau khi trưởng thành, ta bị chủ công phái đến quân doanh nằm vùng, nguyên tưởng rằng tay cầm binh quyền, có thể trợ giúp chủ công, nhưng ngươi lại tiến cung, hủy diệt hết thảy! Cẩu hoàng đế kia đem ta sung quân đến biên cảnh, cố gắng của ta lại bị phó mặc! Đây đều là lỗi của ngươi!”

Nghe hắn nói như vậy, Phạm tựa hồ có thể lý giải, nhân sinh quái dị của Lê Tĩnh Hi kia thật khéo cùng mình gắn kết, một ít nhân tố mạc danh kỳ diệu, khiến hắn đối mình mang hận ý sâu sắc. “Thật sự là kẻ đáng thương……”

Đáng tiếc, cho tới nay, không ai nói với hắn cái gì mới là thứ chân chính trọng yếu của nhân sinh, cũng không có ai cho hắn một ‘tình yêu’ chân chính.

“Hỗn đản! Ta đáng thương ra sao!?” Hắn dường như bị đâm trúng chỗ đau rống giận, “Đáng thương chính là ngươi! Ta chơi đùa ngươi, chủ công lợi dụng ngươi, cha ngươi không cần ngươi, người trong thiên hạ phỉ nhổ ngươi, ngươi so với ta càng đáng thương hơn!”

Phạm lạnh nhạt trừng mắt nhìn, “Không sao cả, người trong thiên hạ đều cùng ta không quan hệ! Ta chỉ cần Tuyền không như vậy là đủ rồi!”

“Ngươi!” Lê Tĩnh Hi không rõ, hắn cùng với hoàng đế kia là tình cảm như thế nào? Phẫn hận quay người lại nói: “Không ai có thể xuyên qua 『 Âm Vụ Lâm 』, giải dược cũng không có, các ngươi không cần si tâm vọng tưởng cùng một chỗ!”

“Đến lúc đó, các ngươi cùng nhau gặp Diêm Vương đi thôi!” Nói xong, Lê Tĩnh Hi hung hăng đạp cửa ly khai.

Phạm ngồi xổm xuống nhặt chén nước bị vỡ lúc nãy, lộ vẻ mỉm cười, một mình thì thào lẩm bẩm: “Đến lúc đó…… Có lẽ cùng vào Diêm La điện…… Cũng không sao.”

…………………………………

“Ân…… Đau quá!” Tuyền mơ mơ màng màng mở mắt, xúc cảm đau đớn từ ót truyền đến, “Ta làm sao vậy?” Hắn chỉ nhớ rõ đầu đột nhiên rất đau, sau đó……

“Ba ba không có việc gì đi?” Tiểu niên cao dùng tay nhỏ bé hỗ trợ nhu nhu, “Ngươi từ trên lưng Đằng Hình thúc thúc ngã xuống!”

“Nhị ca dường như không nhớ rõ.” Húc tiến lên kiểm tra vết thương của Tuyền.

Tuyền lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, “Đúng rồi! Ta buông tay, Đằng huynh……” Hắn vội vàng tìm kiếm thân ảnh Đằng Hình, phát hiện mọi người nguyên lai đều bình yên vô sự.

Hết thảy may mắn này đều do Đằng Hình chạy mau, lúc Tuyền ngã xuống, bọn họ đã chạy ra khỏi phạm vi độc khí, lúc này mới toàn thân trợ giúp!

“Thật là! Ngươi đang yên đang lành tại sao buông tay ngã xuống?” Khẩu khí Si Ảnh là oán giận, cũng không khó nghe ra trong đó còn có lo lắng mơ hồ.

Tuyền cùng hắn pha trò nói: “Ha hả…… Mắt ngắm phong cảnh…… Không nghĩ tới liền…”

“……” Mà Tễ Lăng Nhạc cùng Diệu Quang một bên không nói tựa hồ đã phát giác ra khác thường của hắn.

Về vấn đề độc phát tác, Tuyền không muốn nhiều lời, vội vàng quay ngược trở lại đề tài: “Nơi này là chỗ nào?”

Diệu Quang đang muốn trả lời, lại nghe được ở nơi không một bóng người này vang lên một nam thanh. “Ha ha! Tễ Lăng Kì, ngươi quả nhiên là một kẻ khó đối phó! Lại có bản lĩnh xuyên qua 『 Âm Vụ Lâm 』…… Bội phục bội phục!”

“Diệp Tuấn!?” Tuyền biết, hắn nhớ rõ thanh âm này.

Phóng mắt bốn phía không thấy thân ảnh của ai, Đằng Hình kinh giác, “Thiên lý truyền âm!” (âm vang ngàn dặm)

Thanh âm Diệp Tuấn tiếp tục nói: “Tình nhân của ngươi cách『 Tiêu Dao trang 』mười dặm, muốn mang hắn về, để ngựa lại đi!”

Thanh âm đến đây liền tiêu thất, trong nháy mắt, nguyên bản trên thảo nguyên trống trải lại xuất hiện một đám hắc y nhân. Bọn chúng mỗi người cường tráng, mặt lộ sát khí, ánh mắt lại trống rỗng vô thần, giống như bị người khống chế.

Bị người khống chế? Chẳng lẽ……

“Bệ hạ tựa hồ cũng nghĩ tới.” Diệu Quang đối diện địch nhân, tay bắt đầu gảy tóc, hướng Tuyền dựa vào, “『 nhiếp hồn thuật 』, là Lê Tĩnh Hi!”

“Tên hỗn đản nào! Ta nhất định phải đem hắn đánh cho răng rơi đầy đất!” Húc đang nói chuyện, bắt đầu bẻ ngón tay.

“Bất quá thoạt nhìn, trước mặt chúng ta có rất nhiều trở ngại.” Tễ Lăng Nhạc rút ra trường kiếm tùy thân chuẩn bị ứng chiến, “Kì, Si Ảnh cùng Lẫm nhi thối lui ra sau, tránh đao kiếm không có mắt.”

Ánh mắt Đằng Hình trở nên sắc bén, giống như một hắc báo đang đi săn, gắt gao nhìn thẳng vào con mồi của mình.

Tuyền hiểu được trình độ võ công của mình, liền đứng bên cạnh bảo hộ Tiểu niên cao cùng Si Ảnh, làm dịu đi lo âu.

“Như vậy bắt đầu đi!” Ra lệnh một tiếng, bọn Diệu Quang bốn hướng liền xông ra ngoài.

Diệu Quang rút ra “Nhược Vô Ảnh”, hung hăng hướng Hắc y nhân bên kia trút lên.

“Nhược Vô Ảnh” nhanh như điện, lợi hại như gió, Diệu Quang sử dụng nội lực cùng phối hợp không chê vào đâu được, lực sát thương cực lớn.

Hắc y nhân võ công bình thường tránh không khỏi bất thình lình bị tập kích, bị “Nhược Vô Ảnh” đánh trúng, không phải mất chân chính là cánh tay bị đứt, tiếng khóc thất thanh nhất thời vang lên.

Tễ Lăng Nhạc cùng Húc đều sử dụng trường kiếm, bất đồng chính là kiếm pháp Tễ Lăng Nhạc lô hỏa thuần thanh (dày công tôi luyện), đối mặt địch nhân, nhất chiêu nhất thức đều vận dụng vừa đúng, sạch sẽ lưu loát không có động tác dư thừa.

Mà Húc trời sinh tính lỗ mãng, sử dụng kiếm cũng giống nhau, không ngẫm nghĩ chiêu thức ứng phó địch nhân, vô luận đối thủ là ai, hắn đều là đem hết toàn lực liều mạng!

Hai loại kiếm pháp hoàn toàn bất đồng, lại có thể hỗ trợ lẫn nhau, hiệu quả cũng tuyệt vời như nhau, giết địch nhân đến không còn manh giáp.

Đằng Hình lại càng không cần nói, thân là đương nhiệm “Võ lâm minh chủ”, võ công của hắn có thể cùng Phạm lúc trước đánh đồng! Hắn không có vũ khí, đối phó với địch toàn bộ đều bằng chính nội lực cùng chưởng lực mạnh mẽ.


Nhóm hắc y nhân hướng hắn đánh tới, chỉ thấy chân hắn đảo ngang qua, khiến Hắc y nhân trọng tâm không vững, sau đó tay trái vung lên, hướng đại huyệt trước ngực địch nhân đánh tới!

Nhờ phúc của bọn họ, Tuyền bên này địch nhân không nhiều, ngẫu nhiên hai ba tên, còn có thể ứng phó.

Nhưng hắc y nhân một đám tầng tầng lớp lớp, mười dặm đường cũng trở nên đặc biệt dài. Cứ đánh như vậy, không nói tới “Tiêu dao trang”, có lẽ chưa thấy được Diệp Tuấn, bọn họ liền sức cùng lực kiệt!

“Kì, không thể như vậy mãi!” Tễ Lăng Nhạc mặt lộ vẻ mệt mỏi.

“Cáp…… Cáp……” Húc cũng thở gấp hấp khí, “Đáng giận! Rốt cuộc có để yên hay không?”

Mắt thấy tình huống không ổn, Tuyền lập tức ra quyết định.

“Đại ca!” Hắn một phen ôm lấy Si Ảnh, bất chấp y bị hắn dọa ngốc, trực tiếp đem người ném tới, “Tiếp!”

Tễ Lăng Nhạc nghe tiếng, từ bỏ đối phó Hắc y nhân, ngược lại đón lấy Si Ảnh.

“Không cần đánh, chạy mau!” Nói xong, Tuyền ôm lấy Tiểu niên cao, “Húc, mang Diệu Quang, cùng nhau đi!” Sau đó, hoàng đế dẫn đầu ôm thái tử hướng Hắc y nhân chạy qua.

Tràng diện lập tức trở nên dần thú vị, hoàng đế làm gương tốt, làm thần tử cũng không thể không theo, chạy theo cùng nhau xô đẩy địch nhân, nhắm thẳng “Tiêu dao trang” chạy tới.

Hắc y nhân không biết biến hóa, bị một sấm như vậy, hoàn toàn rối loạn trận tuyến!

Chỉ nhìn thấy vài bóng người xuyên qua hàng ngũ, trái xuất hiện, phải nấp nấp, làm xáo trộn trận địa của bọn chúng. Hắc y nhân không biết nên ứng phó như thế nào, có chút không kiên nhẫn, thậm chí bắt đầu tự giết lẫn nhau, nhất trí tiến công vừa rồi hoàn toàn phá vỡ.

Tuyền không chú ý tình hình chung quanh, chính là một mặt tránh đi công kích, ôm bé cưng chạy về phía trước, không biết qua bao lâu, hắn bỗng phát hiện Hắc y nhân vừa rồi toàn bộ tiêu thất.

“Hô…… Làm sao vậy? Người đâu?” Hắn buông bé cưng, khẩu khí khinh suyễn hỏi.

“Bọn họ toàn bộ lui về đây.” Tiểu niên cao thấy, nó chỉ vào sơn trang cách đó không xa nói.

“Xem ra…… Chúng ta tới rồi.” Húc dùng tay áo lau mồ hôi, hắn vừa rồi ôm Diệu Quang, cũng đủ mệt chết.

Tễ Lăng Nhạc đang muốn mở miệng, lại bỗng nhiên cảm thấy nhân khí, “…… Bất quá sự tình không đơn giản như lần trước.”

Đằng Hình quì một gối, một tay chạm đất dò xét: “Hai mươi, không…… Hai mươi lăm người hướng nơi này đến.”

Lời này mới vừa dứt, trong tầm mắt mơ hồ hiện ra bóng người. Khi bọn hắn tới, Tuyền cẩn thận đếm đếm, tấm tắc khen! Không nhiều không ít vừa lúc hai mươi lăm, trong đó còn có tâm phúc của Diệp Tuấn —— Lê Tĩnh Hi.

“Ba ba ba!” Lê Tĩnh Hi đứng ở phía trước vỗ tay, “Bệ hạ, ngài thật là có tình có nghĩa a!”

“Lê Tĩnh Hi!” Tuyền nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ này, hắn tuyệt đối sẽ không quên tội ác nam nhân này gây ra cho Phạm.

“Ta muốn giết ngươi!”

“Ha ha…… Bệ hạ, chỉ bằng điểm công phu này của ngươi còn muốn giết ta?” Lê Tĩnh Hi cười nhạt.

“Ngươi!” Đích xác, chỉ bằng võ công mèo cào, Tuyền quyết không phải đối thủ của hắn, chính là……

Lê Tĩnh Hi không hề cùng bọn họ đấu võ mồm, mà là xoay người về phía hai mươi bốn sát thủ phía sau mệnh lệnh.”Chủ công có lệnh! Kẻ xâm lấn —— sát! Ai lấy được mạng cẩu hoàng đế, có thưởng lớn!”

Lời này vừa nói ra, hai mươi bốn người kia bộ mặt dữ tợn, tay cầm binh khí, điên cuồng mà vọt tới!

“Xem chừng, này là trốn không thoát!” Diệu Quang son sắt nói: “Bệ hạ, ta biết ngươi rất muốn tự mình thay lão bản báo thù, chính là chuyện tới hiện giờ, Lê Tĩnh Hi vẫn là giao cho chúng ta đi!” Vừa dứt lời, hắn nhắm ngay một sát thủ, “Nhược Vô Ảnh” lại ra tay.

Bởi vì mệnh lệnh của Lê Tĩnh Hi, nhóm sát thủ đại bộ phận đều hướng Tuyền bên này đánh úp lại. Tễ Lăng Nhạc cùng Húc cố gắng ngăn bọn chúng, Đằng Hình chuyên chú đối phó Lê Tĩnh Hi, không thể phân tâm.

Lê Tĩnh Hi mặc dù cùng Đằng Hình quyết chiến, nhưng mục đích cuối cùng của hắn vẫn là Tuyền. Trong nháy mắt hiện lên một tia gian xảo, chỉ thấy hắn nhấc chân hướng hạ bộ của Đằng Hình. (ờ, là nam nhân ko thể ko bảo vệ chỗ này ==)

Chú ý tới động tác của hắn, Đằng Hình lập tức dời tầm mắt, lấy hai tay ngăn trở chân Lê Tĩnh Hi. Chính là Lê Tĩnh Hi không vì thất bại của mình mà cảm thấy nổi giận, ngược lại giơ lên tươi cười thực hiện được quỷ kế……

Đằng Hình vì phải ngăn trở chân Lê Tĩnh Hi, cả người nghiêng xuống phía dưới, Lê Tĩnh Hi nhân cơ hội này, một tay chống lên vai trái Đằng Hình, sau đó xem như điểm tựa chống người lên, nhảy ra phía sau Đằng Hình, cấp tốc hướng Tuyền bên kia công kích tới!

“Nguy rồi!” Đằng Hình phát hiện không thích hợp, nhưng đã quá muộn!”Bệ hạ, cẩn thận!”

Lúc này Tuyền đối phó sát thủ, nghe thấy Đằng Hình la hét, theo bản năng quay đầu lại, nghênh diện chính là một chưởng của Lê Tĩnh Hi!

Hắn tránh né không kịp, vừa vặn trúng chiêu! Tuyền che bên ngực bị hắn đánh trúng, bán ngồi xổm xuống, trực giác một cỗ nhiệt lưu từ cơ thể thẳng hướng đi lên, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, tơ máu cũng từ khóe miệng chảy ra……

“Ba ba!”

“Kì!”

“Nhị ca!”

“Bệ hạ!” Thấy thế, tất cả mọi người kinh hô, đều muốn hướng bên này chạy tới!

Nhưng Lê Tĩnh Hi nhìn thấu hành động của bọn họ, chỉ nghe hắn vỗ tay ba cái, đám sát thủ kia tức khắc tiến lên che trước mặt bọn họ, ngăn cản bọn họ tới gần, thực rõ ràng là muốn tự mình đối phó Tuyền.

“Ngươi không phải muốn giết ta sao? Bệ hạ thân ái!” Hắn một chút cũng không cho Tuyền thời gian thở dốc, một chưởng lại bổ xuống.

Tuyền vừa thấy, lập tức đứng dậy né tránh. Nhưng Lê Tĩnh Hi muốn dồn hắn vào chỗ chết, chiêu chiêu công hướng tử huyệt!

Hắn dùng hết toàn lực tránh né, cũng có thể ứng đối mấy chiêu, nhưng thân thể bị thương hơn nữa thế công luân phiên, rất nhanh liền thất thế……

Tuyền từng bước lui về phía sau, hắn từng bước ép sát, bất tri bất giác, Tuyền dựa lưng vào một khối cự nham, không đường thối lui!

Lê Tĩnh Hi thấy Tuyền đã hết đường lui, không nhanh không chậm đi đến, trên mặt mang theo tươi cười âm hiểm, “Bệ hạ thân ái! Ngươi thật đúng là chật vật a!” Lúc này, thi thể một sát thủ đột nhiên rơi xuống bên cạnh Lê Tĩnh Hi, máu tươi văng lên hai má hắn.


Nhưng hắn một chút cũng không quan tâm sinh tử của đồng bọn, lấy tay nhẹ nhàng lau vết máu, sau đó rút ra vũ khí—— một thanh đại đao, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Lưỡi dao hảo sắc bén! Bệ hạ, không biết bị nó cắt đầu là tư vị gì……”

“Ba ba! Cho ngươi!” Tiểu niên cao không biết từ nơi nào nhặt được một thanh kiếm, dùng hết khí lực toàn thân ném tới! Nhưng vũ khí đối với một hài tử mà nói quá nặng, kiếm vẫn không tới tay Tuyền, mà là cách tay phải hắn vài thước hạ xuống.

Lê Tĩnh Hi nhìn thấu hành động Tuyền muốn đoạt kiếm, chặn hắn lại, lưỡi dao đặt tại trên cổ hắn.

Tuyền chau mày, ánh mắt thỉnh thoảng hướng tay phải nhìn lại, một chút…… Còn kém một chút!

Thấy bệ hạ bị đao chặn lại, mọi người không khỏi hấp một ngụm lãnh khí, muốn thoát khỏi sát thủ chung quanh tiến đến cứu viện, nhưng sát thủ cực kỳ khó chơi, vô luận thế nào cũng dứt không ra!

Si Ảnh cùng Tiểu niên cao lại một dạng sắp phát khóc —— loại tình cảm lo lắng không nói nên lời!

“Chậc chậc! Bệ hạ thật sự là người hồng phúc, nhiều người cam tâm bán mạng cho ngươi như vậy, ngay cả nam sủng kia đều khăng khăng một mực vì ngươi, lợi hại lợi hại a!” Hắn dùng thanh âm chỉ hai người nghe được ở bên tai Tuyền nói.

Tuyền nghe thấy hai chữ “Nam sủng”, trong lòng một cỗ hắc ám phát sinh, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, “Ngươi nói ai là nam sủng?”

Hắn khinh miệt trả lời: “Còn ai nữa? Không phải lão bản kỹ viện kia sao?”

“Ngươi câm miệng!” Thái độ của hắn hoàn toàn chọc giận Tuyền, “Phạm không phải nam sủng! Ta thương hắn!”

“Phi!” Hắn hướng bên cạnh phun, “Bất quá là loại thượng thân thể, nói cái gì yêu cùng thương…… Ghê tởm!”

“A!” Hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trong tươi cười còn mang một tia *** ý, “Nói đến quan hệ thân thể, ta tựa hồ cũng cũng từng hưởng qua……”

“……” Nghe đến đó, Tuyền không khỏi nắm tay trái lại, móng tay hãm sâu vào lòng bàn tay, tràn ra tơ máu nhàn nhạt, hô hấp dồn dập, đêm đó dường như lại hiện ra trước mắt.

“Ta còn nhớ hương vị của hắn nga!” Hắn liếm liếm môi, lưỡi dao ở cổ Tuyền vòng chuyển, “Nơi đó của hắn vừa chặt lại vừa nhuyễn, thật sự là vưu vật!” Miệng tiến đến bên tai Tuyền, thổi khí, “Ngày đó hắn còn kẹp chặt ta không tha……”

“Lê Tĩnh Hi!” Nghe hắn vũ nhục Phạm, Tuyền rốt cuộc nhịn không nổi nữa!

Đồng tử nháy mắt thu nhỏ lại, không biết khí lực từ đâu giãy khỏi trói buộc của hắn, tay phải duỗi ra quơ được thanh kiếm kia, thân kiếm liền hướng mặt Lê Tĩnh Hi vạch tới.

Lê Tĩnh Hi nghiêng đầu ra sau, tránh đi kiếm này. Nhưng ai biết Tuyền không chỉ ra một kích này, lập tức nâng khuỷu tay phải, kiếm đâm vào mắt phải Lê Tĩnh Hi……

“Oa!” Hai người khoảng cách gần, mà Lê Tĩnh Hi thật không ngờ Tuyền sẽ ra một kích này, hắn không thể tránh, mắt phải bị Tuyền đâm trúng, máu tươi lập tức tràn ra, “Mắt, mắt của ta!”

Nhưng chỉ có một con mắt có thể nào thỏa mãn ý muốn trả thù của Tuyền? Hắn lại một cước, hung hăng đá nửa người dưới của Lê Tĩnh Hi, đá hắn thật xa!

Có thể bởi vì con mắt đau xót, Lê Tĩnh Hi bụm chặt chỗ đau, không ngừng lăn lộn trên mặt đất!

“Rất đau đi? Bất quá…… Còn có đau hơn!” Tuyền cười cầm kiếm hướng tứ chi Lê Tĩnh Hi đâm tới……

“A!” Quả nhiên, đổi lấy từng đợt tiếng kêu thảm thiết.

Sát khí dần dần nhiễm đỏ cả mắt Tuyền, tiếng kêu thảm thiết khiến hắn cảm thấy dễ nghe, máu tươi văng khắp nơi làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn, cho dù máu tươi dính đầy hai tay, cũng không có thể khiến hắn ngừng điên cuồng.

“Bệ hạ……” Thấy tình huống xuất hồ ý liêu (bất ngờ), mọi người nhìn đến ngây người.

Tuyền bị chọc giận! Hoàng đế bình dị gần gũi, ôn nhu săn sóc biến thành lãnh huyết ác ma từ địa ngục trở về, mà có thể khiến hắn biến thành như vậy —— chỉ có người kia!

Mắt phải, tứ chi, ngón tay…… Tuyền một kiếm một kiếm hoàn lại, cuối cùng ném đao, tay không ngồi trên người Lê Tĩnh Hi, đối với kẻ té trên mặt đất ra sức đánh, miệng không ngừng nói: “Súc sinh, ta giết ngươi! Ngươi……” Không biết vì sao, Tuyền bỗng nhiên đình chỉ! Nắm tay ngừng giữa không trung……

“Kì!” Trực giác của Tễ Lăng Nhạc cảm thấy sự tình không đúng, chẳng lẽ…

Động tác sau đó của Tuyền xác minh hắn đoán đúng —— hắn liều mạng khiến Lê Tĩnh Hi cơ hồ chết khiếp, ngược lại cũng đang tự đánh vào tay mình, chậm rãi đưa tay phóng tới trước mắt, hắn…… Không nhìn thấy!

“Ha ha!” Tiếng cười Diệp Tuấn lại truyền đến, lần này hắn tự mình ra mặt, “Tễ Lăng Kì! Thế nào? Tức giận công tâm, tư vị độc tố lan tràn nhanh hơn như thế nào?”

“Diệp Tuấn!?” Trúng kế!

“Ta ở đây, ngay trước mặt ngươi! Đáng tiếc…… Ngươi nhìn không thấy!” Diệp Tuấn cười đến đắc ý.

“Tuyền!” Lại một thanh âm quen thuộc xuất hiện, đáng tiếc Tuyền lại không nhìn thấy được thân ảnh người nọ, trước mắt chỉ có một mảnh hắc ám.

“Phạm, ngươi ở đâu?” Tuyền ngẩng đầu, hai mắt trống rỗng vô thần, không có tiêu cự, nhìn khắp xung quanh, biểu tình thoạt nhìn tựa như hài tử lạc đường.

Hắn muốn tìm kiếm vị trí chính xác của Phạm, chính là hai tai không thông khiến hắn mất đi cảm quan phương hướng, trong nhất thời không thể xác định y ở nơi nào.

Thấy hắn như thế, Diệp Tuấn rất nhanh liền hiểu được, “Hiện tại ngươi còn lại chỉ có một bên thính giác cùng xúc giác! Đáng thương, ngươi…… Sống không quá bảy ngày!”

“Cái gì?” Nghe kết quả như thế, trừ bỏ Phạm, tất cả mọi người khiếp sợ vạn phần!

Tuyền cũng không để ý lời nói của Diệp Tuấn, hai tay quơ loạn, kiên trì muốn tìm Phạm, “Phạm, ngươi ở nơi nào a?”

Tiểu niên cao kiềm lại nước mắt của mình, nắm chặt tay trái của ba ba, thanh âm nức nở nói: “Ba ba…… Phụ thân ở phía trước ngươi! Nơi đó nơi đó!”

Phạm theo sát phía sau Diệp Tuấn ra khỏi sơn trang, muốn đến bên cạnh Tuyền, nhưng Diệp Tuấn nhìn thấu hành động của hắn, lấy chủy thủ từ phía sau để trước ngực Phạm ngăn cản, “Muốn chết thì đi đi!”

Phạm liếc ngang Diệp Tuấn một cái, nhanh xoay người, tay phải trước mặt hắn hất ra bột phấn màu trắng, “Xem dược!”


“!” Diệp Tuấn cảnh giác, tức khắc lấy tay áo che mặt, lui về phía sau hai bước.

Phạm thừa dịp này, chạy về hướng Tuyền…… Diệp Tuấn hai tay vung lên, dụng lực vẩy bột phấn trắng ra xa, sau đó chau mày nhìn về phía Phạm, “Ngươi gạt ta!” Đó căn bản không phải dược vật, chỉ là vôi phấn bình thường.

“Binh bất yếm trá*!” Phạm thẳng đến bên cạnh Tuyền.

(*)Việc binh tha hồ dối trá

“Phạm!” Tuyền vừa nghe được thanh âm Phạm, liền lập tức tiến lên chạm đến.

“Tuyền, ta ở đây!” Phạm đến trước mặt Tuyền, cầm tay hắn.

Tuyền trong nháy mắt chạm được, liền đem Phạm kéo vào lòng, lấy xúc giác còn sót lại cảm thụ cảm giác đoàn tụ cùng Phạm, “Phạm, ta tới đón ngươi!”

“Tuyền, thực xin lỗi…… Giải dược……” Phạm cắn môi không đành lòng nói tiếp.

“Không sao! Ta biết…… Ngươi không có việc gì là tốt rồi!” Trên mặt Tuyền lộ vẻ vui mừng tươi cười, trời mới biết hắn cỡ nào cảm tạ trời xanh, trước khi chết có thể nghe được thanh âm của Phạm.

“Ha ha!” Diệp Tuấn nhìn bọn họ, cười đến thống khoái, “Họ Tễ kia, ngươi thấy không? Con của ngươi! Giang sơn của ngươi! Tất cả đều tan biến! Ngươi có thấy không? Ha ha…… Người tới, mang lên cho ta!”

Hắn vừa dứt lời, một tôi tớ cung kính cầm hộp gấm đựng ngọc tỷ tới.

“Tễ Lăng Kì, hộp gấm ngươi bị trộm còn nhớ rõ?”

“Ngọc tỷ cũng là ngươi trộm? Ngươi…… Đáng giận!” Húc bừng tỉnh đại ngộ.

Diệu Quang cũng một biểu tình khinh thường, “Hừ! Cho dù thứ này ở trong tay ngươi, ngươi không phải huyết mạch hoàng thất, chúng ta sẽ không nhận thức ngươi kế thừa ngôi vị hoàng đế!”

“Xoạt!” Diệp Tuấn nghe nói, sát khí đột nhiên tỏa ra, hai chưởng vung lên, chưởng phong nội lực thâm hậu đánh úp về phía Diệu Quang.

May mà Diệu Quang đúng lúc tránh đi, hai chưởng đánh vào hắn dán lên đại thụ phía sau, đại thụ ầm một tiếng ngã xuống đất.

“Tiểu Quang! Họ Diệp kia…… Ngươi khinh người quá đáng!” Húc thấy Diệp Tuấn hướng Diệu Quang ra tay, tính tình nóng nảy hoàn toàn bùng nổ.

Đang muốn tiến lên tiếp chiêu, lại bị Diệu Quang cùng Tễ Lăng Nhạc đúng lúc ngăn cản, bọn họ không phải đối thủ!

Trong lúc này, Diệp Tuấn đánh giá đoàn người, cuối cùng ánh mắt chăm chú trên người Tiểu niên cao……

“Lẫm nhi, lại đây!” Phạm nhìn thấy ánh mắt Diệp tuấn lộ vẻ kỳ quái, cảnh giác nổi lên.

Quả nhiên, ngay tại lúc hắn lên tiếng, Diệp Tuấn tựa như bay đến trước mặt Tiều niên cao, nắm tiểu hài tử về phía mình, “Tễ Lăng Kì, sau khi ngươi chết tiểu tử này sẽ làm hoàng đế sao?” Hắn nắm bé cưng lên, xách nó lay động giữa không trung.

Tiểu niên cao chân không chạm đất giãy dụa nói: “Ba ba ta mới sẽ không chết! Ngươi…… Ngươi buông! Mau buông ta!”

“Buông con ta!” Tuyền nghe ra đã xảy ra chuyện gì, “Có việc hướng ta! Chuyện không liên quan đến hài tử!”

“Hài tử này họ Tễ, hắn là con của ngươi, là người thừa kế của quốc gia này, là chướng ngại cho ta đăng cơ!” Đang nói, lòng bàn tay hiện lên luồng tử (tím) sắc đạm nhạt, nội lực đã bắt đầu nổi lên.

Tễ Lăng Nhạc đứng ra nói: “Chúng ta cả ba đều họ Tễ! Đều là cái đinh trong mắt của ngươi, Diệp Tuấn ngươi tội gì đối phó với một hài tử?”

“Đừng nóng vội! Lần này thật vất vả mới có thể đem các ngươi một lưới bắt hết, chúng ta từ từ sẽ đến!” Diệp Tuấn mặt mang tươi cười nhuốm máu, nhấc tay, “Ta hiện tại mượn tiểu hoàng đế tương lai này khai đao!”

“Đừng!” Si Ảnh che hai mắt kêu to.

“Phạm, tới đây!” Lúc Diệp Tuấn một chưởng sắp bổ về phía Tiểu niên cao, Tuyền từ trong ngực lấy ra hương túi giao cho Phạm.

Phạm tiếp nhận, không hề do dự ném đi, “Diệp Tuấn, tiếp chiêu!”

Diệp Tuấn bị hương túi trở ngại, không thể không ngừng tay, với tay tiếp được thứ đó. “Đây là……”

“Diệp Tuấn, ngươi còn nhớ rõ?” Tuyền lôi kéo Phạm, hướng Diệp Tuấn quát.

Diệp Tuấn nhìn chằm chằm hương túi kia, khóe miệng giơ lên một tia cười nhạo, “Ngươi cho là thứ này có thể ngăn cản ta? Khờ dại…… Thứ này sẽ chỉ làm ta càng thêm hận các ngươi mà thôi!” Hắn đem hương túi có chữ “Tích” kia ném trên mặt đất.

“Ngươi hận không phải chúng ta, mà là tiên hoàng!?” Tuyền ra vẻ trấn định nói.

“Cạch cạch!” Tuyền vừa dứt lời, liền cảm thấy một trận gió mạnh lướt qua đỉnh đầu, búi tóc trên đầu buông lỏng, sau đó là thanh âm lạnh như băng của Diệp Tuấn vang lên, “Ngươi còn dám nói một chữ, ta trước tiễn ngươi thượng hoàng tuyền lộ!”

“Ha ha!” Lần này biến thành Tuyền cười to, “Ta dù sao qua bảy ngày sẽ chết, còn có thể sợ ngươi? Ta chính là muốn nói! Cái gọi là 『Ái hận nhất tuyến gian*』, Diệp Tuấn ngươi càng hận tiên hoàng, càng biểu thị ngươi thương hắn! Ngươi kỳ thật vẫn lừa gạt chính mình! Cái gì giang sơn, ngôi vị hoàng đế, ngươi muốn chẳng qua là tình yêu của tiên hoàng mà thôi!”

(*) nôm na là yêu với hận chỉ cách nhau một sợi chỉ thôi…

“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!” Diệp Tuấn một chưởng chưởng nội lực công kích Tuyền, đều đánh vào chung quanh, không một chiêu đánh trúng!

“Ta không câm đấy.” Tuyền cùng hắn đối nghịch, càng nói càng hăng say, “Ngươi yêu tiên hoàng như vậy, nhưng hắn không muốn ngươi! Hắn lừa gạt ngươi, giam cầm ngươi, lạnh nhạt ngươi! Cho nên ngươi muốn trả thù, trả thù hắn hết thảy…… Ngươi dụng độc dược giết hắn, ngươi thâu ngọc tỷ đoạt giang sơn, ngươi hạ độc giết ta! Hết thảy đều là bởi vì 『 ngươi yêu hắn 』!”

“Không phải! Không phải!” Hắn điên cuồng lắc đầu, Tiểu niên cao cũng bị hắn thả xuống, “Ta hận hắn! Ta tuyệt không thương hắn! Ta hận hắn! Ngươi không được nói nữa……” Hắn mắt lộ hung quang nhìn về phía Tuyền, năm ngón tay vươn ra, chộp lấy cổ Tuyền.

“Tuyền cẩn thận!” Phạm muốn che trước người Tuyền, lại bị Tuyền đẩy ra.

“Ngô!” Tuyền không nhìn thấy, lại có thể cảm giác được chính mình đã bị Diệp Tuấn nắm trong tay, “Phạm, tiểu niên cao…… Ngô!”

Phạm biết ý tưởng của hắn, cùng Diệu Quang cùng Húc ngầm ra ám hiệu. Diệu Quang và Húc đối phó sát thủ bên cạnh Tiểu niên cao, Phạm vọt đến ôm hài tử ra xa!

“Ta muốn giết ngươi!” Diệp Tuấn đỏ mắt nói, năm ngón tay chậm rãi siết lại, “Ta hận!”

“Ta…… Còn muốn nói, kỳ thật……” Tuyền bị hắn túm trụ, chỉ có thể nói những chữ đứt quãng, “Hắn cũng…… Yêu ngươi!”

“Ngươi nói cái gì!” Diệp Tuấn khiếp sợ buông Tuyền ra.

“Khụ khụ……” Tuyền ôm yết hầu ho khan, “Ta nói……” Biểu lộ trên mặt chính là ý cười tà ác, “Tiên hoàng kỳ thật cũng yêu ngươi!”

Diệp Tuấn xách áo Tuyền lên, “Nói bậy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc mưu ngươi sao?” Nói xong hắn lại muốn chế trụ yết hầu Tuyền.

“Diệp Tuấn, cho ngươi!” Tễ Lăng Nhạc lúc này cũng phối hợp ném tay nải ra, thư tín bên trong rơi lả tả……

Diệp Tuấn phản xạ tiếp được tay nải, thấy chữ viết quen thuộc trên mặt, nhất thời ngây ngẩn cả người, buông Tuyền ra, hai tay vội vàng mở thư.

Tuyền dò dẫm vài bức thư trên mặt đất nói: “Tiên hoàng lưu lại di chỉ, bảo chúng ta không được quấy rầy cuộc sống của ngươi, thư này đếu là trước khi chết viết cho ngươi để ngừa vạn nhất!”

Tay Diệp Tuấn run rẩy sờ phong thư, nhìn thấy thư ghi người nhận là Tầm Dạ (chỗ này Qt vẫn ghi Diệp Tuấn nhưng thiết nghĩ lúc đó Diệp Tuấn vẫn tên Tầm Dạ nên ta thay đổi ==), hắn bỗng nhiên nở nụ cười, “A…… Ngươi gạt ta! Hắn như thế nào có thể làm như vậy? Ngươi cùng hắn, đều là gạt ta! Cái này, còn có hương túi này đều là gạt ta.” Hương túi bị hắn hung hăng ném trên mặt đất, cùng thư tín hỗn loạn một chỗ.


“Một kẻ đáng thương hại a! Sự thật trước mặt thế nhưng không tin…… Ngươi nói, trên thế giới này, còn có ai đáng thương hơn ngươi?” Tuyền cười lạnh, “Này cho ngươi, ngươi tin cũng được, không tin cũng thế! Ta chỉ là muốn hoàn thành nguyện vọng của phụ hoàng!”

“Hô……” Tuyền nghe được tiếng thở dồn dập của Diệp Tuấn, “Không có khả năng, các ngươi gạt ta, gạt ta!” Tay Diệp Tuấn nhanh chóng mở thư ra.

Một phong một phong bị mở ra, vẻ mặt của hắn cũng là thiên biến vạn hóa, “Không có khả năng, điều đó không có khả năng……”

Tốc độ xem cũng dần nhanh hơn, sau cùng cơ hồ mỗi phong chỉ liếc mắt một cái, sau đó ném qua một bên, miệng không ngừng lặp lại, “Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo! Họ Tễ kia, ngươi là kẻ đại lừa đảo……” Nói xong, lệ mờ nhạt quanh mắt.

“Phụ hoàng thực thích ngươi! Hắn sở dĩ đối với ngươi như vậy…… Chính là muốn bảo hộ ngươi!” Tuyền tiếp tục nói, Phạm tiến lên nâng hắn dậy.

Diệp Tuấn nghe được cả người run rẩy, “Nói bậy, một khi đã như vậy, hắn đưa ta hương túi tính này cái gì? Chữ 『 Tích 』 này lại tính cái gì?” Hắn tựa hồ cố gắng phủ nhận chuyện “Tiên hoàng thương hắn”.

Tuyền nắm tay Phạm nói: “『 Tích 』 có thể mang ý 『 đáng tiếc 』…… Nhưng là, cũng có thể là 『 quý trọng 』 đi?”

“Quý trọng……” Diệp Tuấn thấp giọng lẩm bẩm.”Quý trọng?”

“Đúng, phụ hoàng quý trọng ngươi như thế, ngươi lại vì hận mà giết hắn……” Tuyền trào phúng.

Diệp Tuấn không phát ra thanh âm gì, chính là ngồi bệt dưới đất, nhìn thư tín trong tay.

Ánh mắt dại ra, nước mắt trên mặt đã khô cạn, hắn hiện tại sao còn vẻ điên cuồng như khi nãy? Căn bản chỉ là một lão nhân tiều tụy mà thôi.

Lê Tĩnh Hi đã bị phế, đám sát thủ kia cũng bị Diệu Quang cùng Húc xử lý không sai biệt lắm, hộp gấm cũng được Húc đoạt lại! Thế lực của Diệp Tuấn xem như bị tan rã……

“Ha ha……” Đang lúc mọi người yên tâm, Diệp Tuấn cư nhiên ngửa mặt lên trời cười to.

“Diệp Tuấn!” Tễ Lăng Nhạc cảnh giác che ở phía trước, “Chuyện tới hiện giờ, ngươi còn muốn như thế nào?”

“Ha ha……” Diệp Tuấn dường như không nghe thấy, liên tục cuồng tiếu, qua hồi lâu, tầm mắt hắn dừng lại trên một gốc cây đại thụ.

Hắn cười thích thú hướng đại thụ chạy tới, biểu tình giống như một hài đồng khờ dại, “Khắc, ngươi tới rồi! Ta biết ngươi sẽ đến đón ta!”

“Uy! Ngươi không cần giả điên…” Húc muốn hỏi về chuyện giải dược, lại bị Phạm ngăn trở.

Phạm thấp giọng nói: “Các ngươi chờ, ta đi.” Nói xong, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Tuấn ngồi xổm xuống đối mặt hắn, ấn nhẹ bả vai Diệp Tuấn hỏi: “Sư phụ, nhận ra ta không?”

“……?” Diệp Tuấn mê man nhìn hắn, lộ ra biểu tình hồn nhiên hỏi lại: “Ngươi là ai?”

“Sư phụ……” Giờ này khắc này, hết thảy việc người này làm, Phạm đã không còn để ý.

Hắn trở thành một ngoan đồng hạnh phúc, vĩnh viễn cùng ái nhân của hắn, sống trong thế giới ảo tưởng của mình, có lẽ cũng là “Hạnh phúc” đi!

Tuyền được Phạm nâng đến trước mặt Diệp Tuấn, nghe điên ngôn điên ngữ của hắn, Tuyền cảm thấy hắn thực đáng thương, “Phạm, lúc trước hắn đối với ngươi thực quá phận, chính là hắn vẫn dưỡng ngươi như đồ đệ……”

“Ân, ta biết.” Phạm cũng hiểu được, “Hắn có rất nhiều cơ hội giết ta, chính là hắn không làm.”

“Cũng là bởi vì tình thương của hắn đối với ngươi……” Tuyền cảm thấy Phạm đặt tay lên tay hắn, “Hết thảy đã kết thúc đi?”

“Ngô, đã kết thúc…… Toàn bộ đều kết thúc!” Phạm thở dài một tiếng, thương tiếc xoa khuôn mặt mỉm cười của Tuyền, không bỏ sót chạm qua ánh mắt thất thần.

Tuyền biết hắn suy nghĩ cái gì, lập tức lên tiếng an ủi, “Phạm, ta không sao…… Ít nhất hiện tại không có việc gì.”

Lúc này, Tuyền có chút may mắn, nhìn không thấy biểu tình của Phạm, mới có thể tiếp tục phân phó, “Chuyện trong hoàng cung, ta đã an bài thỏa đáng, cho nên vài ngày còn lại, Phạm theo ta ở lại chỗ này, được không?” Hắn không thể chết ở trong cung!

Đám người Diệu Quang nghe vậy ngẩn ra, cảm giác vô lực không giúp được gì khiến người ta hít thở không thông, Tiểu niên cao lại tranh cãi ầm ĩ muốn cùng ba ba và phụ thân trở về. Tuyền ý đã quyết, bất đắc dĩ, Diệu Quang điểm thụy huyệt của bé cưng, để Si Ảnh tiếp nhận.

Lưu luyến hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, Tuyền qua quýt dặn dò vài việc rồi đuổi bọn họ đi.

Tội nhân để bọn họ xử trí, đương nhiên không thể giết Diệp Tuấn. Đối với thân phận của Tử Tích Vân, Đằng Hình dĩ nhiên hiểu được, nhưng hắn quyết không nói ra, này cũng là biện pháp bảo hộ thê tử tốt nhất!

Húc đánh xe ra khỏi sơn trang, mọi người lên xe, thời khắc ly biệt rốt cuộc cũng tới.

“Húc a, đem hộp gấm kia ném đi! Các ngươi mang theo quá nặng.” Tuyền vô tư nói.

“Nhưng ngọc tỷ……”

“Bên trong không phải ngọc tỷ, chỉ là một khối đá nhỏ bình thường thôi!” Đây là hắn tự mình bỏ vào, “Ngọc tỷ ở chỗ Phạm.” Để trong túi tiền.

“Di?”

“Không cần di, nhớ kỹ sau khi Tiểu niên cao hồi cung, các ngươi bắt đầu chuẩn bị đại điển đăng cơ. Chờ Phạm hồi cung, hắn sẽ đem ngọc tỷ giao cho Tiểu niên cao. Hy vọng các ngươi có thể tận tâm hết sức phụ tá hắn! Tốt lắm, ta đã nói xong, tái kiến!” Tuyền tựa như đang đùa giỡ, một mạch nói cho xong.

Sau đó cũng không quản người ta có chuẩn bị xong chưa, sờ soạng nhắm ngay mông ngựa mà vỗ, ngựa chấn kinh lập tức liền xông ra ngoài, mang đoàn người đi, cũng mang đi vướng bận của hắn.

“Phạm, bọn họ có phải hay không đang mắng ta?” Tuyền tựa hồ nghe thấy bọn Diệu Quang đau nhức ngồi trên xe ngựa mắng chửi.

Phạm ôm lấy bờ vai của hắn trả lời: “Khẳng định đang mắng —— ngươi này ngu ngốc!”

“Phạm, sớm nói qua, ta không ngu ngốc!” Tuyền thuận thế ôm lấy hắn làm nũng, “Đã lâu không thấy, cho vi phu ôm một cái!”

Ân, không có gầy, có hảo hảo chiếu cố chính mình! Bất quá đáng tiếc, hương vị trên người hắn, mình lại không cảm nhận được……

“Ai…… Thất sách thất sách a!” Tuyền ảo não thở dài.

“Thất sách cái gì?” Phạm cùng hắn nhĩ tấn tư ma* hỏi.

(*) vành tai tóc mai chạm nhau: thân mật.

“Vi phu rất nhớ ngươi, thế nhưng ngay cả lần cuối cùng cũng không nhìn được, thật sự đáng tiếc!” Tuyền tiếc hận trả lời.

“……”

“Phạm, ngươi……” không thấy Phạm trả lời, Tuyền có chút lo lắng vuốt ve khuôn mặt hắn, lại đột nhiên cảm thấy một trận ẩm ướt, “Khóc sao?”

Tuyền nghe không rõ Phạm trả lời cái gì, hắn chỉ cảm thấy chính mình bị gắt gao ôm lấy, người nọ dương như muốn đem mình khảm nhập vào thân thể, ở bên tai hắn không ngừng lặp lại, “Ngu ngốc, tại sao có một kẻ ngu ngốc như ngươi!?”

A…… Hắn mới không phải ngu ngốc, hắn là hảo nam nhân của tân thế kỷ!

Hắn rất muốn nói với Phạm như vậy, lại phát hiện mình cái gì cũng không nói ra lời……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.