Đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm – Chương 24& Phiên ngoại: Đom đóm
Tác giả: Tuần Thảo
Edit: Mộc
Hạ Lệnh Thù cười nói: “Xem ra ta cũng có bản lĩnh làm hồ ly tinh.”
Cố Song Huyền nuốt ngụm canh nóng xuống, hai má cũng như nóng lên, có phần xấu hổ: “Ta thấy nàng ta mới giống hồ ly tinh, cái gì mà Thánh nữ, giả thần giả quỷ lừa người. Nếu nàng nghe thấy lời đồn từ đâu cũng đừng để ý.”
Hạ Lệnh Thù hỏi: “Nàng ta còn nói những gì?”
Cố Song Huyền cười nói: “Đứng hỏi nữa, dù sao đều là mấy lời vớ vẩn,
nghe xong lại bực mình.” Dứt lời, ôm lấy thái tử, suy nghĩ xem cho nó ăn gì. Răng của Cố Khâm Thiên còn chưa mọc hết, nhìn rất nhiều món ngon
không thể ăn được mà chảy nước miếng, ngồi trước người phụ hoàng, cầm
lấy ly rượu gần nhất.
Cố Song Huyền cầm chiếc đũa nhúng vào bên trong, sau đó đặt lên đầu
lưỡi Cố Khâm Thiên. “Bẹp” hai cái, cảm thấy đúng là mỹ vị, há to mồm,
cầm tay phụ hoàng ý nói muốn nữa. Cố Song Huyền luôn đáp ứng yêu cầu của thái tử, cho nó nếm không ít, một lúc sau sắc mặt Cố Khâm Thiên đỏ
hồng, ánh mắt mơ màng, đúng là dáng vẻ của quỷ say, rung đùi đắc ý gọi
hoàng hậu “Mỹ nhân.”
Hạ Lệnh Thù không nói gì liếc mắt về phía hoàng đế: “Hôm nay trong
cung có yến tiệc, thần thiếp bị bệnh, hay là để Hiền phi gặp mặt triều
thần cùng hoàng thượng đi.” Thiết yến xong đương nhiên là để Hiền phi
thị tẩm.
“Không cần, trẫm không cần người thị tẩm.” Hắn ngừng một lúc, đưa
thái tử cho các ma ma hầu hạ ngủ trưa, tự mình rót rượu uống, một lúc
sau nói: “Ba vị công chúa kia nên an bài xuất giá đi, năm sau hoàng hậu
hãy thu xếp.”
Ba vị công chúa đương nhiên là An công chúa của Hứa quốc, Thánh công
chúa Tuyết quốc, Vô Song công chúa Khải quốc được đưa tới vào tết Trung
thu.
Mâu thuẫn xưa nay giữa Hạ Lệnh Thù và hoàng đế khó khăn lắm với yên
xuống, chuyện trong cung cũng dồn dập, nếu không phải lần này Thánh nữ
Tuyết tộc nói ra mấy câu trên thì chắc hoàng đế cũng quên luôn ba người
này.
Hạ Lệnh Thù nghĩ, cười nói: “Vốn dĩ định để Thánh nữ Tuyết quốc làm
Định Đường vương phi. Hai vị công chúa kia thì phân đi cũng không cao,
Thánh công chúa và Định Đường vương đúng là không có gì để chê.” Một bà
thần và vị vương gia số một, số hai Đại Nhạn triều, thật xứng đôi biết
bao.
Cố Song Huyền cầm rượu, nhìn Hạ Lệnh Thù cười khổ: “Nếu Cửu đệ cự tuyệt…”
“Làm thần tử phải thay Hoàng thượng phân giải ưu phiền.”
“…Được rồi.” Dù sao Định Đường vương cũng không coi trọng nữ tử, để
hắn đi đả kích dáng vẻ kiêu ngạo của Thánh nữ coi như là tận dụng triệt
để. Phải rồi, hoàng đế hoàn toàn không cảm thấy mình đang hãm hại huynh
đệ nhà mình. Đúng là hoàng hậu quan tâm cẩn thận tới Định Đường vương.
Ăn bữa trưa xong, tinh thần hoàng đế rất tốt, bảo người kéo rèm cửa
sổ thật dày, đợi đến lúc trong điện đều tối, tự mình lén mang vào một
chiếc bình thủy tinh từ ngoại điện vào. Trong bình có một cây Tuyết liên đang nở rộ nhỏ cỡ lòng bàn tay, hoa lá xếp tầng tầng lớp lớp, nhụy hoa
màu đỏ cam diễm lệ. Hoa nở trên đá sỏi, xung quanh là một vòng tròn
trong suốt bằng băng vụn. Hợp với chiếc bình thủy tinh, cầm trong tay
cảm thấy giống như đang cầm một trái tim dễ vỡ.
Hoàng đế đặt hoa trong lòng tay nàng, cười nói: “Hoa này sống trong
băng, có thể qua được mùa đông. Đến đầu xuân, ta đưa nàng đi tắm suối
nước nóng, cho hoa này vào trong nước, bảo đảm nàng sẽ xinh đẹp như
xưa.”
Hạ Lệnh Thù cười nói: “Có phải khi thần thiếp lớn tuổi, nhan sắc phai tàn là có thể rời cung không?”
Cố Song Huyền sửng sốt, cảm thấy bình thủy tinh trong tay càng trở
nên lạnh lẽo hơn. Hắn trầm giọng nói: “Vì sao nàng muốn rời khỏi ta?” Hạ Lệnh Thù không đáp, vấn đề này vốn dĩ không cần trả lời.
Cố Song Huyền đặt hoa tuyết liên trước cửa sổ, mở nửa cánh cửa ra,
chút ánh nắng chiều rọi trên cánh hoa, gió lạnh thổi qua, đóa hoa khẽ
lắc lư, giống như thở dài. Cẩn thận nghe lại thì đúng là hoàng đế đang
thở dài: “Thì ra thẫm thật sự là người cô đơn. Khi còn nhỏ bị cha mẹ bắt buộc học tập, khi niên thiếu thì phải tranh đấu gay gắt với các huynh
đệ, lúc nhược quán phải mưu đồ quyền lực với các thần tử, vất vả lắm mới có thể đăng cơ, người vốn rất tốt với ta đảo mắt một cái liền trở thành kẻ thù, kẻ vốn là kẻ thù lại cúi đầu tuân theo. Ta nghĩ ở chỗ cao thì
phải chịu lạnh, làm đế vương thì phải chấp nhận. Nhưng khi trở lại hậu
cung, đột nhiên ngay cả người để nói chuyện, thổ lộ tình cảm cũng không
có.” Hắn quay đầu, nói với Hạ Lệnh Thù: “Hoàng hậu, chẳng lẽ nàng không
thấy cung điện này quá lớn, còn mình thì rất nhỏ bé sao?”
Hạ Lệnh Thù nhíu mày, cười nói: “Nếu ngươi là con kiến thì sẽ cảm
thấy mình càng nhỏ bé hơn. Làm đế vương cho tốt đi, tự nhiên lại thương
cảm làm cái gì.”
Vẻ mặt Cố Song Huyền đau khổ, ấm ức nói: “Ta chỉ muốn giành được nụ
cười của nàng thôi, chẳng lẽ nàng không cảm động chút nào sao?”
“Không cảm động.”
Cố Song Huyền cầm hoa tuyết liên: “Lễ vật ta tặng nàng cũng không thích sao?”
“Tuổi trẻ qua mau. Cho dù là hoa tuyết liên thì cuối cùng nếu không
thả vào bồn tắm cho ta thì cũng để ngâm nước rửa chân cho Thiên Nhi.
Thích thì có ích gì?”
Cố Song Huyền cảm thấy thật uể oải, mất mát: “Vậy lần sau ta lại đi
tìm thứ gì mới mẻ hơn.” Trả lời hắn là một tiếng cười nhạo. Hạ Lệnh Thù
không kiên nhẫn khoát tay: “Đi đi, đi làm hoàng đế uy vũ, phê duyệt tấu
chương đi, đừng ở đây làm phiền ta, ta còn phải thay người làm chính
sự.”
Ý chí của Cố Song Huyền đã được rèn luyện nhiều lần kể từ khi hoàng
hậu trở về, tinh thần chỉ sa sút một lúc đã lại đầy sức sống, giống như
chó săn quấn lấy nàng, hỏi: “Hôm nay nàng sẽ không đi đâu chứ?”
Hạ Lệnh Thù khó hiểu: “Ta đi đâu nào?” Cảm thấy kỳ quái, cẩn thận
nghĩ lại mới hiểu ra. Chắc chắn là hoàng đế bị hành động năm trước của
nàng dọa sợ, sợ nàng lần nữa lại lén lút chạy trốn vào đêm 30. Hừ, Cố
Song Huyền đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ sợi dây thừng.
Cố Song Huyền nghe xong cười ha ha, nắm tay nàng thật chặt, nhịn không được liền hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng gọi tên nàng.
Hạ Lệnh Thù giống như dỗ tiểu thái tử vỗ cánh tay hắn, ánh mắt dừng
lại trên đóa tuyết liên. Đêm 30, nàng không thể quay về Hạ gia, chẳng lẽ người thân trong cung cũng không thể gặp sao? Người bệnh, chẳng những
không cho phép thái tử ở cùng mà ngay cả hoàng đế mặt dày mày dạn cũng
bị đá xuống giường. Hiếm lắm mới có lúc nàng mềm lòng thế này, nói: “Đi
mau đi, phê duyệt xong tấu chương, đêm nay bản cung sẽ để người ngủ lại
thiên điện.”
Nói như vậy thì Cố Song Huyền liền giống như một con cọp ngẩng đầu lên, hai mắt sáng bừng nhìn nàng: “Thật sao?”
“Đương nhiên, nhưng chỉ là ở thiên điện thôi.” Cố Song Huyền cười ha
ha, ôm Hạ Lệnh Thù, âm thầm ăn thêm không ít đậu phụ, sau đó mỗ sâu mới
hấp tấp ra cửa điện, ra lệnh cho thị vệ trông coi xong liền đi.
Vừa nghỉ ngơi trong chốc lát, có người bẩm báo Triệu vương phi Hạ
Lệnh Ngọa và Hạ Lệnh Mị đến. Hai người này vốn tới để thỉnh an Thái hậu
thuận đường qua đây, ở Đỉnh Hành cung nhất định đã nói chuyện với các
phi tần, hầu Thái hậu dùng bữa xong mới tiện thể đi gặp hoàng hậu.
Nói ba người phụ nữ liền thành một vở kịch, trong cung Hạ Lệnh Ngọa
có tai mắt, đương nhiên là biết lời nói không căn cứ của Thánh nữ Tuyết
quốc, lập tức cười nói: “Nếu cứ để lời đồn này truyền ra thì khó tránh
có người tin là thật.”
Hạ Lệnh Thù nói: “Ba vị công chúa này quả nhiên là ba vị Bồ Tát sống, không thể lạnh nhạt cũng không thể dỗ dành, sớm gả đi thì sẽ giải bớt
phiền toái cho ta. Nhưng nhìn Thánh nữ thích gây chuyện thị phi như vậy, đến lúc ở cùng một chỗ với Định Đường vương sẽ gây ra không ít chuyện,
ta phải áp khí thể của nàng ta trước mới được.”
Hạ Lệnh Mị đang uống trà, nghe vậy cười: “Ra oai phủ đầu chứ gì, ta
thích. Sai người đi mời nàng ta, ta sẽ đóng vai người tốt, ngươi là vai
phản diện, bảo đảm về sau nàng ta chỉ có thể ở trong lòng bàn tay ngươi, không gây nổi chuyện gì đâu.”
Mấy người bàn bạc xong, tức thì sai người đi mời Thánh công chúa đến.
Ở Đại Nhạn triều, bởi vì có nhiều dân tộc, mỗi triều đại đều có người hòa thân do các nước láng giếng đưa tới nên chỉ cần các nàng chưa xuất
giá thì ngày thường có thể mặc trang phục của dân tộc mình, chỉ đến đại
lễ mới phải mặc trang phục theo quy định của Đại Nhạn triều.
Lần này công chúa Tuyết quốc đưa tới là công chúa cuối cùng của tiên
hoàng, địa vị cao hơn, cũng thần bí hơn. Thánh nữ, nói hay ho thì là
“không nhiễm khói bụi nhân gian”, hoặc là “Thuần khiết không tì vết”, là “con gái của thần”; còn nói trắng trợn ra thì chỉ là “ngây thơ không
biết gì”, “cống phẩm của Tuyết tộc”.
Thánh công chúa mặc váy trắng như tuyết không chút tì vết, từ lưng
trở xuống là váy dài trăm nếp, trên cổ tay, đai lưng được viền lông
trắng, giống như hoa tuyết liên trên núi cao rơi xuống phàm trần. Im
lặng đứng trong điện khiến người ta run rẩy, bỗng nhiên cảm thấy như một bức tượng hình người bằng băng được dựng lên. Phía sau nàng ta là hai
ma ma, áo khoác được thêu bảy màu khác nhau, từ bả vai đến mặt đất,
giống như đồi núi trùng điệp.
Hạ Lệnh Thù ban ngồi, sai người dâng trà và điểm tâm, ý cười nhẹ nhàng hỏi đối phương đã quen thuộc hay chưa.
Giọng nói của Thánh công chúa trong trẻo mà lạnh lùng, đương nhiên là có vẻ cao ngạo xa cách, còn “cự người ngàn dặm” hơn cả Hạ Lệnh Thù. Ở
trong cung một khoảng thời gian cũng hiểu rõ sự coi trọng của hoàng đế
với hoàng hậu, cố kiên nhẫn nói chuyện chốc lát, càng cố quan sát sắc
mặt Hạ Lệnh Thù, bỗng nhiên nói: “Ấn đường của ngươi biến thành màu đen, sẽ không sống được lâu nữa.”
Ba nữ tử Hạ gia thầm kêu một tiếng, ‘đến rồi đây’.
Một tay Hạ Lệnh Mị đặt lên roi san hô bên hông, làm như vô tình nói:
“Trong cung hoàng hậu có nhốt một con yêu quái, bị yêu khí làm thương
tổn, tính mạng đúng là đang nguy hiểm. Các thái y đều nói xương cốt của
hoàng hậu yếu ớt, điều dưỡng là được. Không ngờ hôm nay lại gặp được cao nhân.”
Thánh công chúa sửa lại: “Bản thân hoàng hậu vốn là yêu nghiệt, làm sao có thể bị yêu quái thương tổn được?”
Hạ Lệnh Ngọa nói: “Thánh công chúa nói hoàng hậu là yêu nghiệt, có bằng chứng gì không?”
Thánh công chúa đứng thẳng người: “Bản công chúa là Thánh nữ của
Tuyết tộc, từ khi sinh ra đã có năng lực phi thường, có thể nhìn thấy
hình dáng thật sự của yêu nghiệt.” Hai ma ma đứng sau nàng ta nghiêm mặt nói, “Thánh công chúa của chúng ta chưa bao giờ nói dối. Nàng nói ai là yêu nghiệt thì chính là người đó.”
Hạ Lệnh Ngọa liếc mắt với hai vị ma ma kia, cười: “Vậy các ngươi thấy yêu nghiệt rồi sao?”
Một vị ma ma nói: “Chúng ta là nô tài hầu hạ Thánh công chúa trung
thành nhất nên sẽ được Tuyết thần chú ý, đương nhiên có thể nhìn thấy
yêu nghiệt vào những thời điểm thích hợp, hơn nữa thay Thánh công chúa
giết chết chúng.”
Ánh mắt Hạ Lệnh Mị sáng ngời: “Các ngươi có thể chém giết yêu quái sao?”
Vị ma ma kia cẩn thận nhìn Thánh công chúa, thấy đối phương không có
gì không hài lòng thì ưỡn ngực nói: “Bãn lĩnh của ta không lợi hại bằng
công chúa, nhưng nếu chỉ là yêu quái bình thường thì không thể trốn
thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta.”
Hạ Lệnh Mị chỉ chờ những lời này, bất ngờ đứng lên, cười: “Nói miệng không bằng chứng, mắt thấy mới là thật.”
Thánh công chúa nhìn chằm chằm Hạ Lệnh Thù nói: “Các ngươi hỏa thiêu
hoàng hậu thì có thể ép nàng hiện ra chân thân, đương nhiên sẽ biết ta
nói thật.”
Hạ Lệnh Ngọa lạnh nhạt: “Cần gì phiền phức như thế, cứ thiêu Thánh
công chúa, ép Tuyết thần của nàng đến cho bọn ta nhìn một cái, chẳng
phải sẽ biết nàng có phải Thánh nữ thật hay không sao.”
Các ma ma giận dữ: “Các ngươi dám nghi ngờ thân phận ‘con gái thần’ của Thánh công chúa!”
Hai bên đối đầu, thấy sắp náo động long trời lở đất, Hạ Lệnh Thù vốn
không mở miệng liền lên tiếng: “Bản cung có phải yêu nghiệt hay không
chẳng cần người ngoại phải chỉ trỏ. Có điều hiện giờ trong cung đúng là
có một yêu quái, nếu công chúa và các ma ma có bản lĩnh như vậy, hay là
bắt yêu quái đó đi, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.” Liền quay người
lại hỏi: “Yêu quái kia bị khóa rồi phải không?”
Phượng Lê nơm nớp lo sợ: “Đã khóa rồi ạ. Nhưng bọn nô tỳ không thấy
được nguyên thân của nó, ở bên ngoài chỉ nghe được tiếng tru đau đớn như tiếng trẻ mới sinh, nương nương mau mời quốc sư đến tiêu diệt nó đi.”
Hạ Lệnh Thù cười: “Không cần, ở đây chúng ta có người hầu của Tuyết
thần rồi. Ngươi đưa hai vị ma ma này đi đấu với nó.” Không để Thánh công chúa mở miệng ngăn cản, tức khắc cười nói: “Nếu các ma ma có thể giết
yêu quái kia rồi còn sống đi ra thì chúng ta đương nhiên sẽ tin tưởng
Thánh công chúa là ‘con gái của thần’. Đã là Thánh nữ thì không thể chịu ấm ức mà gả cho một nam tử nào khác được, dưới gầm trời này chỉ có thể
xứng đôi với Chân long thiên tử, có phải vậy không?”
Nếu từ chối, tức là Thánh công chúa có tật giật mình, vu tội cho
hoàng hậu; nếu nàng ta đồng ý, sai các ma ma đi giết yêu quái kia, nàng
có thể gả cho hoàng đế như ý nguyện, đồng thời có thể kéo hoàng hậu
xuống ngựa.
Mấy đôi mắt đang chờ xem kịch vui đều chăm chú vào Thánh công chúa,
nàng ta từ chối không được, cũng không thể đồng ý. Hạ Lệnh Mị vốn chẳng
quan tâm, trực tiếp rút roi ra vung lên không trung, cười nói: “Các vị
ma ma, xin mời.”
Ba người bị đưa đến một điện nhỏ ở rất xa. Tường cung loang lổ, cửa
đóng chặt, qua song cửa sổ rách nát có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc
thất thanh. Hạ Lệnh Mị nóng lòng đưa hai ma ma kia đi vào, khó cửa lớn
lại, nói: “Các vị ma ma xin thi triển hành động, để con dân Đại Nhạn
triều bọn ta được nhìn bản lĩnh của nô tài Tuyết thần của các ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng truyền ra tiếng hét thê lương, các ma ma
bắt đầu lung tung nhớ mấy thứ ký hiệu loạn thất bao tao, sau đó liền
nghe thấy tiếng đánh nhau.
Thánh công chúa đứng cùng một chỗ với Hạ Lệnh Ngọa, thân hình sợ hãi run lên, ngay lập tức bình tĩnh lại.
Hạ Lệnh Ngọa cười: “Công chúa biết khong, yêu quái này đã ở hoàng
cung rất nhiều năm, yêu lực rất mạnh. Mỗi năm đều có vô số cung nữ bị nó dùng yêu pháp hấp dẫn đến đây tự sát, hai vị ma ma thân kinh bách
chiến, đương nhiên là không sợ nói, có phải không?” Vừa nói xong thì
chợt nghe thấy tiếng các ma ma kêu thảm thiết.
Hạ Lệnh Thù thở dài: “Nếu các ma ma không thu phục được nó, đành phải làm phiền đến Thánh công chúa thôi.” “A———”, trong đó lại vang lên
tiếng kêu, chắc chắn là tiếng của một ma ma.
Thánh công chúa hít sâu mấy lần: “Bản công chúa tin tưởng bản lĩnh của các ma ma.”
Ba nữ tử Hạ gia mỉm cười, lui ra phía sau hai bước, nhìn vị Thánh công chúa kia đang lo lắng vạn phần đứng trước cửa điện.
Hạ Lệnh Ngọa cười to, nói với Hạ Lệnh Thù: “Nghe nói yêu quái này thích ăn nội tạng người phải không?”
Hạ Lệnh Mị tỏ vẻ ghê tởm: “Không phải là ăn não người và thịt người sao?”
Hạ Lệnh Thù nói: “Thật ra là dứt tứ chi ra trước, sau đó hút cạn máu ở cổ, tiếp nữa là ăn não, cuối cùng mới moi bụng ăn nội tạng.”
Trong điện liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, bên ngoài điện thánh công chúa lung lay sắp đổ.
Hạ Lệnh Ngọa sụt sịt nói: “Đây rõ ràng là giật đứt tay chân phải không?”
Hạ Lệnh Mị đoán: “Không phải, là cắn đứt cổ.”
Hạ Lệnh Thù: “Ta nghĩ là nó đang hút óc.”
Thánh công chúa che miệng, sắc mặt tái nhợt. Tiếp theo, trong điện
truyền ra tiếng cười của trẻ con, có tiếng nuốt đồ ăn, có có tiếng các
ma ma cầu xin, nàng ta cũng không nhịn được nữa, chạy sang một bên nôn
khan. Nôn một lúc, cánh cửa sổ kia đột nhiên mở ra, một chậu đầy nước đổ lên lưng Thánh công chúa. Máu nhuộm chảy từ cổ xuống, sền sệt, tanh
hôi, trong đó còn có mấy khối thịt.
“Ái chà, chúng ta đều đoán sai rồi. Yêu quái ăn nội tạng trước, nhìn kìa, bên trong còn có ruột…” Hạ Lệnh Mị kinh ngạc.
Thánh công chúa dại nhìn hai bàn tay đầy máu, ánh mắt khẽ đảo một cái, hôn mê bất tỉnh.
Hạ Lệnh Mị nghiêng người xem thường Thánh công chúa: “Choáng váng
thật rồi, xem ra một lúc cũng chưa tỉnh lại được. Haiz, chúng ta làm
nàng ta đầy máu tanh rồi.”
Hạ Lệnh Ngọa cũng lại gần: “Là ngươi nói muốn hắt máu chó lên người nàng mới giải được nỗi hận, bây giờ còn oán trách cái gì.”
Hoàng hậu Hạ Lệnh Thù đứng cách đó không xa, do dự nói: “Hình như ta
đã quên mất một việc. Nếu Cửu vương gia biết Thánh công chúa này là bà
cốt giả mạo, đòi từ hôn thì làm sao bây giờ? Không gả Thánh công chúa đi được, Hoàng thượng đành phải thu nhận nàng ta, từ nay ta sẽ không được
yên ổn.”
Hạ Lệnh Mị và Hạ Lệnh Ngọa cùng liếc mắt với nhau, cảm thấy khó
nghĩ. Các nàng đều quên mất Định Đường vương là nam tử bụng dạ hẹp hòi,
có thù tất báo.
Trời ạ, vị Thánh công chúa này chẳng lẽ sẽ bị Định Đường vương để lại cho hoàng đế sao?
Phiên ngoại: Đom đóm
Tác giả: Tuần Thảo
Edit: Mộc
Năm ba tuổi, Cố Song Huyền lấy được từ chỗ cung nữ một con chó nhỏ
trắng như tuyết. Con cún mới ba tháng, giống như một quả cầu tuyết nằm
rạp trên mặt đất, dẫm một cái liền có tiếng “Gâu” yếu ớt, một lúc lâu
liền trèo lên chân hắn làm nũng. Hắn vô cùng yêu thích cún con, mỗi ngày đều mang theo, không rời một tấc.
Hắn tự mình cho cún con ăn. Hắn ăn thịt, cún ăn xương; hắn ăn canh,
cún sẽ ăn hành; hắn ăn món cay, cún sẽ ăn ớt. Cay đến nỗi lè lưỡi, chảy
nước miếng, hắn sẽ vui vẻ cười to, ôm cún con lăn trên sàn ngọc thạch.
Vừa đúng vào hôm ấy hắn đang chơi đùa, phụ hoàng tự mình đi dạo với
các hoàng tử lớn hơn ở ngự hoa viên, vừa ngắm cảnh vừa thử tài văn thơ
của các hoàng tử. Đi ngang qua cung Phượng Huyền của hoàng hậu thì nghe
được tiếng cười, liền nhìn vào, thấy lục hoàng tử Cố Song Huyền đang ôm
một con súc sinh lăn lộn chơi đùa trên mặt đất.
Con cháu hoàng tộc sao có thể để bản thân mình như thế được; con của
hoàng hậu, khi thấy hoàng đế không hề kính sợ, ngược lại còn ôm súc sinh chào hỏi hoàng đế, không biết phép tắc, không được dạy dỗ cẩn thận. Vừa mới thử tài các hoàng tử uy dũng, hoàng đế lập tức cảm thấy Lục hoàng
tử mê muội không có ý chí, không thể đảm đương đại sự, tấu chương đề
nghị lập thái tử của các quan lại bị bỏ qua.
Sắc mặt tái nhợt hoàng hậu ngồi ở Phượng chỗ ngồi, ném cho hắn nhất thanh chủy thủ, phun ra hai chữ: “Giết.”
Cố Song Huyền còn nhỏ, luôn được người trong cung bảo vệ rất tốt,
không biết “giết” là cái gì, ngơ ngác ôm con chó nhỏ nhìn nhau, quay đầu qua chơi chỗ khác. Hoàng hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tự tay
túm lấy con chó nhỏ, một tay kia thì ép hắn cầm lấy chuôi kiếm, đâm
thẳng một dao xuống, bụng cún con liền rách ra, máu tươi chảy ròng ròng. Cố Song Huyền ngây thơ sờ lên máu tươi sền sệt, bên tai vang lên tiếng
kêu thảm thiết của con chó nhỏ.
Hoàng hậu ném mạnh con chó nhỏ lên mặt đất, đầu nó nghiêng sang một
bên, bốn chân giãy dụa hai cái rồi bất động. Bà nói: “Hoàng tử không có
năng lực thì cuối cùng sẽ có kết cục này.”
Máu, nội tạng và bộ lông bẩn thỉu là thứ duy nhất lưu lại trong trí
nhớ của Cố Song Huyền. Kết cục? Hắn hoàn toàn không rõ ý tứ của lời này, nhưng hắn đã hiểu rõ cái chết.
Năm tuổi, hắn không cẩn thận ăn phải điểm tâm do người hầu đưa tới,
trúng độc. Miệng há thật to vẫn không thể nào hô hấp được, trước mắt đều là màu đỏ, cả người đau đớn run rẩy như bị kim châm, hắn không thể kêu
ra tiếng, không có nước mắt để khóc. Cung nữ đưa điểm tâm tới giống như
một pho tượng đứng sừng sững ở góc tường, như quỷ Dạ Xoa, đôi mắt màu đỏ tươi trừng lớn nhìn hắn, lặp đi lặp lại: “Chết đi, chết đi.”
Hắn biết nàng ta. Vốn là nha hoàn hồi môn của hoàng hậu, dã tâm rất
lớn, lén lút bò lên giường phụ hoàng, trước đây đã sinh ra một đứa con,
hoàng hậu căm hận nên không cho nàng ta danh phận. Hoàng đế cũng đành
chịu, cảm thấy hậu cung có ba nghìn người đẹp, vậy mà ngay cả cung nữ
bên cạnh hoàng hậu cũng không buông tha, đúng là có phần quá đáng nên
cũng chỉ đành thế, tùy ý hoàng hậu xử lý. Chỉ nói: “Đứa bé kia mang đi
đâu cũng được, để nó sống sót là được rồi.”
Cung nữ hao phí tâm cơ, cuối cùng chẳng giành được thứ gì, ngay cả
đứa con duy nhất có thể mang lại cho nàng vinh hoa phú quý cũng bị cướp
đi, liền hóa điên. Một năm sau, nàng xuất hiện trước mặt Cố Song Huyền
chính là vì muốn độc chết hắn.
Một nữ tử có mười phần dã tâm, cho dù là điên, liệu có mấy phần là thật?
Khi Cố Song Huyền không thể cầu cứu, trong tâm trí hoảng hốt xuất
hiện hình ảnh con chó nhỏ giãy dụa trước đây. Thì ra đây chính là “kết
cục”.
Hắn tin tưởng người hầu, khiến bọn họ lười nhác xao lãng, ngay cả
hoàng tử bị hạ độc mà cũng không có ai biết; bởi vì lúc trước hắn mềm
lòng, nói với hoàng hậu rằng nữ nhân này đối xử với hắn rất tốt, xin giữ lại tính mạng của nàng nên mới cho đối phương cơ hội lấy oán trả ơn.
Con chó nhỏ đã chết, để lại vết thương trong lòng hắn; hắn chết rồi,
mẫu hậu sẽ đau khổ bao lâu? Phụ hoàng vốn không thương hắn, cùng lắm
cũng chỉ thở dài một tiếng mà thôi! Các hoàng huynh chắc sẽ vỗ tay vui
vẻ, giống như rất lâu trước kia đại hoàng huynh đẩy hắn xuống hồ, ai
cũng thấy chết mà không cứu.
Lần đầu tiên Cố Song Huyền cảm thấy hoàng cung rất lạnh, lạnh đến mức xương cốt cũng giống như bị sông băng làm đông lại.
Hắn chỉ có một mình, những người ở nơi này không có bất kì ai thật sự đau lòng vì hắn, yêu quý hắn, ôm hắn, cho hắn ấm áp. Hắn khóc nức nở
nhưng không ra tiếng. Hắn chỉ có thể lăn qua lăn lại không tiếng động
trong cung điện lạnh lẽo, làm vỡ bình hoa…
“Xoảng”, tiếng động cuối cùng cũng làm người đi ngoài điện chú ý.
Thất hoàng tử, về sau chính là Triệu vương, dùng móng vuốt nhỏ xíu đập
lên cửa điện, gọi: “Lục hoàng huynh, ngươi có ở đấy không?”
Năm mười ba tuổi, hắn và Thất hoàng tử đi dâng hương trong miếu, dưới tán hoa lê gặp được một cô bé.
Hoa lê trắng, cô bé cũng óng ánh trong suốt như ngọc, quanh người
khoác áo lông mềm như nhung, đứng dưới tàng cây. Gió thổi qua, nàng chớp đôi mắt sáng trong ướt át, nhìn hắn, không tỏ vẻ nghiêm túc. Cô bé như
thế chắc chắn là xuất thân từ thế gia, lấy gia tộc là trời, phu quân là
lưới, cùng hưởng phú quý nhưng khi tai vạ đến thì chắc chắn sẽ tự mình
bay đi.
Đáy lòng hắn cười lạnh, vinh hoa phú quý làm cho người lòng người
thật thật giả giả không rõ, quyền thế danh vọng làm người ta đấu tranh
gay gắt tự giết lẫn nhau. Nữ tử mãi mãi là vật lệ thuộc vào dã tâm dục
vọng.
Giây lát, vật lệ thuộc này và hắn cùng nhau chạy trốn loạn xạ, cùng
hắn đối mặt với sát thủ tàn nhẫn, vì hắn bày mưu tính kế thoát khỏi nguy hiểm, thậm chí vào thời khắc mấu chốt còn nhanh trí lừa gạt đối thủ để
có cơ hội sống sót.
Vô số lần hắn muốn bỏ tay nàng ra để đi trước một mình, vô số lần
muốn rời khỏi bóng dáng kiên cường kia, vô số lần bị nàng cười khẽ, hỏi: “Thái tử điện hạ sợ chết sao?”
“Không sợ.”
Nàng cười, búi lại mái tóc rối của mình, kéo làn váy chạy vào trong
rừng rậm: “Cha nói phải tìm đường sống trong chỗ chết thì mới trưởng
thành được.” Nàng quay đầu, sợi tóc bay trên không trung vẽ thành những
đường cong xinh đẹp, trong chốc lát, xung quanh nàng xuất hiện ánh sáng
lập lòe của đom đóm, nàng nói: “Thái tử, cùng nhau trưởng thành đi.”
Trưởng thành rồi, hắn có thể là chúa tể của sống chết.
Mạnh mẽ rồi, hắn sẽ không sợ gì gió táp mưa sa;
Thành vua rồi, hắn có thể quang minh chính đại kéo nàng vào cung điện tối tăm của mình, để nàng phát ra ánh sáng đom đóm nho nhỏ, cùng mình
đi đến tận cùng của trời đất.
Hắn bật cười, nhìn danh sách thái tử phi, như ý nguyện thấy được chút ánh sáng.
Đêm ấy, hắn chạy tới long trì, săn bắt vô số đom đóm trong bóng tối,
thả vào trong Đông cung, nhìn ánh sáng lập lòe của chúng, thắp sáng cả
cõi lòng.
Hắn nói: “Được.”