Đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm – Chương 23
Cố Song Huyền căm giận nhìn Kiều Tiệp dư đang kinh hách quá độ, khuôn mặt có phần giống với Hạ Lệnh Thù làm hắn ngây người. Hắn đã từng thấy nhiều lần ánh mắt vô hồn của Hạ Lệnh Thù, chưa bao giờ hắn thấy sợ hãi đau đớn như lúc này. Gương mặt tương tự khiến cho hắn dường như nhìn xuyên qua Kiều Tiệp dư, thấy được lòng hận thù và tuyệt vọng vô tận của Hạ Lệnh Thù.
Lệnh Thù… Hắn suýt nữa kêu lên sợ hãi.
“Hoàng thượng.” Giọng nói quen thuộc truyền đến, hắn chấn động, tỉnh táo lại. Quay đầu nói với Hạ Lệnh Thù: “Đừng tới đây, nơi này rất bẩn.”
Hạ Lệnh Thù không để ý, mỉm cười, thản nhiên nói: “Có gì mà thần thiếp chưa từng thấy đâu.” Ngay cả người nàng cũng tự mình chém giết rồi, một tên thị vệ không đầu thì có gì sợ.
Cho dù nàng nói thế, Cố Song Huyền vẫn giữ nàng cách xa cái giường đang ngâm trong bể máu.
Kiều Tiệp dư run rẩy, trì độn nhìn hai người, đột nhiên nhảy dựng lên, kêu la hoảng hốt. Tiếng kêu vang tận trời xanh, ngoài điện liền trở nên ầm mỹ, có người gõ cửa lớn. Cố Song Huyền cầm thanh kiếm còn dính đầy máu đặt lên cổ nàng: “Muốn cho mọi người xem trò hề của ngươi thì cứ kêu lên. Không chừng trẫm còn có lòng từ bi, cho ngươi cùng với các thị vệ còn lại trong hoàng cung một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, nếm thử cảm giác ai cũng có thể làm chồng.”
Tiếng nói khàn khàn của Kiều Tiệp dư bị chính bàn tay của mình ngăn lại. Nàng rơi lệ, đến chỗ thị vệ kia, ôm hắn trong lòng, nghẹn ngào không nói.
Hạ Lệnh Thù ra ngoài điện ra lệnh cho mọi người lúc sau mới được vào, quay lại liền nhìn đến dáng vẻ người không người quỷ không ra quỷ của Kiều Tiệp dư, hai má ửng hồng đã trắng như vôi, giữa sắc trắng còn lộ ra vẻ ướt át, khóe mắt có nước mắt, nước mắt rơi vào người nam tử không đầu kia liền nhập vào trong máu. Trên bụng đầy gân xanh, cái thai đã được bảy tháng.
Hạ Lệnh Thù lấy ra một chiếc thẻ bài từ quần áo ở mép giường của thị vệ, trên đó viết một chữ “Trang” rất hiển hách. Nàng cười lạnh, nói: “Phụ nữ có chồng lén lút với đàn ông có vợ.” Thị vệ họ Trang này chẳng phải là người mà buổi sáng Trương ma ma đã điều tra sao, nghe nói thành thân chưa bao lâu, ai biết được trong phủ hắn đã có phu nhân mà còn vào cung lén lút với nương nương, thật đáng xấu hổ.
“Ta yêu hắn. Vốn dĩ ta nên gả cho hắn.” Kiều Tiệp dư khóc nói, “Cha ta đưa ta vào cung chính là muốn chặt đứt duyên phận này, nhưng…” Nàng nhìn chằm chằm Cố Song Huyền, “Là ngươi, đều tại ngươi. Người tuyển ta nhưng không yêu ta. Ngươi không cho ta thị tẩm, không cho ta đến gần. Ta là đệ nhất mỹ nhân cả hoàng thành đều công nhận, tài mạo song toàn, vì sao ngươi không nhìn ta, vì sao không thương tiếc ta?”
Ngực Cố Song Huyền phập phồng, lạnh nhạt nói: “Trẫm muốn sủng hạnh ai, bỏ rơi ai không cần một Tiệp dư như ngươi chỉ trích. Đây không phải là lý do ngươi tằng tịu với thị vệ.”
“Trong hoàng cung này chỉ hắn nhớ đến ta, chỉ có hắn để ý ta. Vì ta mà hắn vứt bỏ chức quan lục phẩm để làm một thị vệ nho nhỏ, ta là tất cả của hắn.”
“Ngươi!” Cố Song Huyền lại giơ kiếm lên. Nữ tử vô sĩ đã từng gặp nhiều, nhưng nữ tử không hề giữ trinh tiết liêm sỉ thì đây là lần đầu tiên gặp được. Hắn muốn giết nàng ta.
“Hoàng thượng.” Hạ Lệnh Thù kéo cánh tay hắn, nói khẽ: “Trong bụng nàng còn có đứa bé.”
“Đó không phải là của trẫm!” Hắn giận dữ nói, cầm kiếm chĩa vào Kiều Tiệp dư: “Vốn dĩ trẫm không sủng hạnh nàng. Nàng bỏ thuốc cho trẫm, trăm phương nghìn kế quyến rũ, bây giờ nghĩ lại chắc là vì cái thai trong bụng này. Nàng muốn trẫm thay nam tử khác nuôi con.” Đúng là mưu kế đã tính toán tốt. Đáng tiếc, ai cũng không ngờ hoàng đế háo sắc đa tình tự nhiên lại không mắc mưu, tình nguyện hàng ngày ở cùng thái tử điện hạ trên giường rồng chứ không muốn gần gũi với các phi tần.
Kiều Tiệp dư cười to, trên mặt có máu đen chảy xuống, giống như nước mắt của Mẫu Dạ Xoa: “Trong bụng ta là con của hoàng thượng, công công ghi chép sinh hoạt có thể làm chứng.”
Hạ Lệnh Thù nói: “Sách thừa ân ghi rằng, từ tháng hai hoàng thượng đã không cho phi tần thị tẩm.”
Kiều Tiệp dư sửng sốt: “Không thể nào. Ta chuốc hắn say, để hắn uống rượu có thuốc, hắn ở lại trong tẩm điện của ta đến nửa đêm mới đi.”
Hạ Lệnh Thù cười nói: “Vậy sao. Đáng tiếc là các phi tần đều không biết “sách thừa ân” có hai bản, một bản ghi chép lại sinh hoạt của hoàng thượng, một bản nữa ở trong tay Lương công công. Việc thị tẩm phải được ghi lại trong cả hai bản thì khi thẩm tra mới coi là thật. Có phải ngươi chỉ mua chuộc tiểu thái giám mà quên cho Lương công công thứ gì không?”
Cố Song Huyền hừ lạnh: “Không cần coi đế vương như thằng ngốc.” Hắn và hoàng hậu trấn án nàng không có nghĩa là bọn họ không biết sự thật; bọn họ cho phép đứa bé kia lớn lên từng ngày không có nghĩa là họ cam chịu râu ông nọ cắm cằm bà kia. Huyết mạch hoàng tộc không cho phép lừa dối. Buồn cười là cái đôi gian phu dâm phụ ngu xuẩn này cho rằng có thể lừa gạt hoàng đế, lén lút ân ái. Bọn họ coi Đế Hậu là lũ ngốc hay là cho rằng mình rất thông minh.
Kiều Tiệp dư bỗng nhiên nhảy dựng lên, vươn tay vọt tới chỗ Cố Song Huyền: “Ta hận ngươi, hận ngươi. Người hủy hoại cuộc đời ta, ta hận ngươi…”
Cố Song Huyền lùi lại hai bước, kéo Hạ Lệnh Thù ra xa hơn, khi Kiều Tiệp dư tới gần hắn liền đạp thật mạnh lên bụng nàng. Kiều Tiệp dư văng ra ngoài, rơi vào chỗ thi thể của thị vệ, ôm bụng kêu đau, nửa người dưới chảy máu không ngừng.
Cố Song Huyền thở dốc, nhìn Kiều Tiệp dư lăn lộn trên giường, đau đớn kêu to, gương mặt thống khổ bị oán hận giày vò đến thay đổi hoàn toàn, bàn tay đặt trên bụng đầy gân xanh: “Tại sao lại ép ta vào cung, ngươi không yêu ta… Ta có làm tốt đến đâu ngươi cũng không yêu ta…”
Cố Song Huyền chán ghét vứt trường kiếm xuống, vừa nói muốn có tình yêu của đế vương vừa lén lút với tình nhân cũ, đúng là nực cười.
Hạ Lệnh Thù nhắm mắt, xoay đầu lại: “Thần thiếp mệt mỏi, đi thôi.” Vừa dứt lời thì mắt cá chân nặng lên, nàng nghe thấy có tiếng vang rất lớn. Cúi đầu nhìn xuống, gương mặt tương tự nàng của Kiều Tiệp dư vô cùng dữ tợn, cười nhạo: “Hoàng hậu, ngươi cũng không có kết cục tốt đâu. Hai người các ngươi đều phải xuống địa ngục, cả đời ta nguyền rủa các ngươi vĩnh viễn không thể sống yên ổn, cả đời đều đau khổ dằn vặt. Ta không chiếm được hoàng thượng, ngươi cũng không thể.”
Hạ Lệnh Thù rút chân ra: “Bản cung cũng chẳng hiếm lạ gì tình yêu của hoàng đế. Chỉ có ngươi ngu ngốc, còn trách người trong cung lạnh lùng. Ngươi cho là tên thị vệ này thật sự yêu ngươi sao? Hắn yêu ngươi thì sao lại lấy nữ tử khác. Một bên lén lút vui vẻ với ngươi, một bên thì nhu tình mật ý cùng nương tử trong phủ. Hắn cũng chẳng phải là phu quân của ngươi.”
“Không…” Kiều Tiệp dư thì thào, “Ngươi gạt ta.”
“Ta lừa ngươi làm gì. Ngươi chỉ cần chú ý một chút sẽ phát hiện hoa khô trong túi thơm của hắn đã không phải là loại ngươi yêu thích; quần áo của hắn rất sạch sẽ, thẳng thớm, không phải do thị đồng bình thường lo liệu; còn có tóc của hắn, nam tử chưa thành thân thì trên dây buộc tóc sẽ không thêu chữ. Đó là mẹ hắn tự mình thêu họ lên đó.”
(thị đồng: là đứa bé hầu hạ)
Rút khỏi tay Kiều Tiệp dư, thẳng người đi chậm rãi đến thiên môn, từ đâu tới thì quay lại đó. Giống như rất nhiều lần bước ra khỏi hoàng cung, nàng vẫn phải trở về đối mặt với nơi lạnh như băng này.
Tiếng nguyền rủa của Kiều Tiệp dư vang lên bên tai, quanh quẩn trong lòng, không thể nào xua đi được.
Một đêm này, nàng bị đế vương giữ chặt trong ngực nhưng vẫn run rẩy, dường như có một u hồn quanh quẩn bên nàng không đi, trách móc nàng, mắng nàng, cười nhạo nàng.
Cố Song Huyền ôm nàng chặt thế nào cũng không làm ấm được thân thể nàng.
Nàng khẽ rên rỉ: “Lạnh.”
“Lệnh Thù, ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây, đừng sợ.”
Hạ Lệnh Thù lắc đầu, nàng không sợ, nhưng bóng tối luôn vây quanh. Cả người nàng run rẩy, chảy mồ hôi lạnh, mặc kệ Cố Song Huyền kêu gào thế nào cũng không tỉnh lại.
“Người tới, có ai không!”
Hạ Lệnh Thù bất ngờ bị bệnh, hoàng đế sợ hãi. Thái y bắt mạch, kê đơn thuốc, chỉ nói là hậm hực tích lại, bỗng nhiên bị phong hàn nên dẫn phát bệnh cũ, nghỉ ngơi là được.
Cố Song Huyền trông nàng cả đêm, cuối cùng Lương công công giục mãi mới lên triều.
Hoàng hậu bị bệnh, các phi tần chỉ biết đêm qua điện Xương Linh xảy ra chuyện, đợi tới ban ngày liền đi hỏi thăm thì người mất điện trống, ngay cả các cung nữ thái giám hầu hạ cũng đi đâu không biết. Trong lòng tự suy đoán, cũng không dám lỗ mãng đi hỏi hoàng hậu, ở trước mặt Thái hậu dò hỏi cũng không thu được tin gì, qua hai ngày, bệnh tình của hoàng hậu không có biến chuyển, việc này càng không giải quyết được.
Đã đến mùa rét đậm, thành Bắc Định dần có tuyết rơi suốt ngày đêm. Thái hậu tạm thời thay Hoàng hậu quản lý hậu cung, từ lâu đã sai người đi chuẩn bị đồ dùng. Vì chuyện xảy ra năm trước mà người hầu trong Phượng Huyền cung trở nên nhiều hơn, ngay cả thị vệ cũng phải thay phiên trông coi ba ca, chỉ sợ lơi lỏng sẽ bị hoàng hậu lừa gạt.
Sau buổi trưa, cung Phượng Huyền vô cùng yên tĩnh, cửa sổ mở nửa có bóng người thoáng qua. Một lúc sau, cửa bị một đôi móng vuốt nhỏ đẩy ra, Cố Khâm Thiên từ trong khe cửa nhìn đông nhìn tây, xác định không có người mới trèo qua cửa. Tiểu bạch hồ khua đuôi phía sau nó, cũng lấm la lấm lét nhìn xung quanh, theo tiểu chủ nhân vào cung điện. Giường long phượng hơi cao, Cố Khâm Thiên ôm chân giường, cố mãi cũng không trèo lên được, cũng không gọi người, đưa bàn tay nhỏ bé giữ chặt lấy màn giường, lay động hi vọng làm mỹ nhân hoàng hậu chú ý.
Tiểu bạch hồ leo lên trên giường, đang định dùng cái đuôi quét qua mũi Hạ Lệnh Thù, còn chưa chạm đến đã bị kéo ra.
Cố Khâm Thiên ngẩng đầu nhìn, thấy Tạ Sâm đứng ở chỗ tối từ lúc nào, chăm chú nhìn nó ở trên sàn. Cố Khâm Thiên méo miệng, Tạ Sâm đặt tiểu hồ ly đang giãy dụa vào ngực nó, lại mang một người một cáo đặt lên giường. Phượng Lê giống như bà thổ địa từ dưới đất chui lên, giúp nó cởi áo lông bên ngoài, tháo giày, Cố Khâm Thiên lăn lông lốc vào bên cạnh Hạ Lệnh Thù, nhân tiện đánh thức nàng.
Nàng nhìn hai bên, giọng nói khản đặc: “Lại uống thuốc à?”
Phượng Lê nhanh chóng đỡ nàng lên: “Hôm nay nương nương ngủ rất lâu, có thấy lạnh không?”
“Cũng được.” Hạ Lệnh Thù bị bệnh đã lâu, toàn thân không còn sức lực, cũng không biết bây giờ là ngày tháng năm nào, mãi đến khi nhìn ra cửa sổ thấy bên ngoài là một mảng trắng xóa mới hỏi: “Đêm 30 à?”
“Vâng. Sáng sớm nay Hoàng thượng đã đưa thái tử đi tế trời, còn đi thần miếu cầu phúc cho nương nương, nói rằng chỉ vài ngày nương nương sẽ khỏe lại.”
Hạ Lệnh Thù cười, để người hầu hạ súc miệng rửa mặt, Tạ Sâm ngồi bên bắt mạch, thỉnh thoảng lại viết vài chữ xuống tờ giấy để trên bàn trà. Cố Khâm Thiên mãi mới chờ được lúc hoàng hậu tỉnh, mềm mại gọi: “Mẹ.” Lên lên trên đệm, ôm lấy eo nàng không chịu xuống. Hạ Lệnh Thù uống thuốc, hỏi nó: “Có mệt không?”
Cố Khâm Thiên chớp mắt: “Đói.”
Phượng Lê vội nói: “Nương nương, qua nửa canh giờ nữa là có thể dùng bữa rồi, có chờ ăn cùng thái tử không?”
Hạ Lệnh Thù suy nghĩ: “Nó còn nhỏ, ở lại đây lâu sẽ lây bệnh cho nó.”
Tạ Sâm nói: “Thân thể thái tử khỏe mạnh như hổ, không sao đâu.” Vị thái y thần thông nhất của thái y viện đã nói thế thì mọi người đều vui vẻ. Từ khi hoàng hậu bệnh nặng đến nay, xung quanh Phượng Huyền cung đều trở nên yên tĩnh, hàng ngày chỉ có hoàng đế đến chăm sóc hoàng hậu, cho nàng uống thuốc, dùng bữa. Vì bị bệnh nên còn ăn ít hơn cả mèo, Cố Song Huyền càng lo lắng hơn. Mùa đông này rất khắc nghiệt, bị bệnh thì càng khó chữa hơn, bao nhiêu thuốc uống vào đều giống như đá chìm đáy biển.
Tạ Sâm chỉ nói: “Tâm bệnh.” Không chỉ một lần hắn nói với Hoàng đế, “Để nàng xuất cung thì sẽ tốt thôi.” Cố Song Huyền tức giận đến run người, cũng không thể phát tác với hắn.
Hạ Lệnh Thù nhìn Cố Khâm Thiên giống như con sâu lăn qua lăn lại trên đệm, lăn tới mép giường liền gọi một tiếng “Mẹ”, Hạ Lệnh Thù nở nụ cười, nó liền chạy về ôm đầu nàng, hôn một cái rồi lại chạy đến bên giường khác chơi đùa với bạch hồ, chơi mệt mỏi liền chui vào trong chăn của nàng, cứ chui vào lại chui ra.
Ban tay bên ngoài chăn bị người ta cầm lấy, xoa nhẹ. Nàng chuyển sự chú ý từ con trai sang nơi khác, Tạ Sâm hỏi: “Còn muốn đi không?”
Hạ Lệnh Thù không đáp.
Tạ Sâm lại nói: “Tiếp tục nữa thì sớm hay muộn ngươi sẽ bị hoàng cung cắn nuốt, không trở nên điên cuồng thì sẽ câm lặng, ngươi không nên coi nơi này là nhà của mình.”
Hạ Lệnh Thù muốn rút tay ra, sức lực của đối phương lớn hơn, nàng cũng không dám có động tác mạnh, chỉ nói: “Tạ tiên sinh đúng là có mầm mống đa tình, ngay cả nương nương trong hoàng cung cũng muốn nhét vào dưới cánh mình. Ngươi tưởng ngươi là hoàng đế sao, nữ tử trên đời này đều phải theo ngươi, nói gì nghe nấy?”
Tạ Sâm cười nói: “Ngươi và hoàng đế chẳng hòa thuận gì. Ta thương tiếc ngươi, người tốt thì chôn thân ở thâm cung này làm gì chứ.”
Hạ Lệnh Thù cười: “Trong hậu cung có rất nhiều hương hồn đau khổ, sao ngươi lại chọn bản cung? Chẳng lẽ ngươi và hoàng thượng có gì sao?”
Ánh mắt dịu dàng của Tạ Sâm dừng bên nàng, dường như muốn đoán thâm ý trong lời của nàng, một lúc lâu liền buông tay nàng, nói khẽ: “Ta sẽ chờ ngươi.”
Hạ Lệnh Thù lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Bản cung không cần người ta thương hại.” Xoay người ôm thái tử xuống giường, vừa đúng lúc Phượng Lê cho cung nữ bê bếp lửa tiến vào, Trúc Đào cũng đã dọn bữa xong, đỡ nàng đi vào phòng có lò sưởi.
Tạ Sâm đứng trong điện trống vắng, nhìn người kia rời đi, chỉ im lặng. Lập tức cúi người xuống, thêm mấy vị vào đơn thuốc, sai người đi sắc.
Khó có dịp Cố Khâm Thiên được dùng bữa với Hạ Lệnh Thù, làm nũng đòi nàng bón cơm. Hạ Lệnh Thù thổi nhẹ rồi bón đến miệng nó, nó cũng lấy thìa bón cho Hạ Lệnh Thù. Tay nhỏ quá nên cầm không xong, không ít đồ ăn rơi trên bàn, Hạ Lệnh Thù ăn trong thìa, tiểu bạch hồ ăn luôn trên bàn, liếm sạch đến mức mặt bàn ướt át sáng trong.
Phượng Lê lau miệng cho thái tử, nghe Hạ Lệnh Thù nói: “Đi điều tra thân thế của Tạ Sâm.”
Phượng Lê ngừng động tác, nhỏ giọng đáp, lại hỏi: “Nương nương có muốn đổi thái y không?”
Hạ Lệnh Thù nói: “Không cần, đừng đánh rắn động cỏ.”
Bữa cơm ăn được một nửa, bên ngoài có bóng người đến, là hoàng đế. Tức giận cởi áo choàng lông hổ, lại đổi giày xong, hơ tay trên lò lửa hai vòng, cảm thấy ấm người mới vào phòng trong, nhìn Hạ Lệnh Thù: “Thánh nữ Tuyết tộc là cái quái gì, thế mà cũng dám nói đến vận số của Đại Nhạn triều.”
Hạ Lệnh Thù nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Song Huyền ngồi đối diện nàng, cầm lấy bát canh loãng cung nữ dâng lên, vừa uống vừa nói: “Nàng ta nói trong hoàng cung chúng ta có yêu nghiệt, yêu khí cao tận trời làm hỏng vận số của đất nước.”
Hạ Lệnh Thù sờ cái đầu lông xù của tiểu bạch hồ: “À, nàng có nói yêu nghiệt là ai không?”
Cố Song Huyền ho khan, ánh mắt do dự, tự nhiên ngậm miệng.