Đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng – Chương 47: Tổng tấn công !
Nếu có ai đó bật cười thật lớn thì ắt là vì anh rồi.
Nếu em chết đứng thì đó chắc hẳn là vì anh.
Nếu mắt em nhòa lệ thì cũng là do anh luôn đó.
Dư chấn nào có ập đến thì còn ai là lý do ngoài anh nữa~ Heart~ IU~ Producer ost~
———————————————————Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Viễn Chinh chi quân.
Trong đêm tối, hai thân ảnh như lửa nồng quyện chặt vào nhau, giữa bọn họ dường như không tồn tại một kẽ hở. Ân Tiểu Tiểu thở dốc, hai tay trắng nõn vòng qua cổ nam nhân, đôi con ngươi trong veo chớp chớp đầy mê hoặc.
Hoàng thượng, hoàng…
Triệu Khuông Dẫn cúi xuống, che lấp đi cánh môi hồng nộn có chút uất ức khiếu nại khi không theo kịp tốc độ luật động của hắn.
Gọi trẫm là Dẫn, nàng gọi đi! Hắn cảm thấy hạ thân như lửa đốt, chỉ muốn một lần lại một lần nữa vùi sâu vào cơ thể ấm áp của nàng, thân thể hắn là của nàng, trái tim hắn cũng của nàng, chỉ của một mình Ân Tiểu Tiểu nàng mà thôi!
A Dẫn, A Dẫn, chậm lại một chút… thiếp không chịu nổi… A Dẫn! Ân Tiểu Tiểu hốt hoảng hét toáng lên, hạ thân dòng suối ấm áp mị hoặc của nữ nhân khẽ chảy xuống. Nàng rụng rời hết chân tay, chỉ có thể bám vào hắn, lắng nghe tiếng thở dốc quyến rũ của nam nhân.
Ngoan nào, Tiểu nhi, nàng có muốn trẫm không? Má Ân Tiểu Tiểu một tầng lại một tầng đỏ ửng, cánh môi hồng nộn ướt át hôn lên chóp mũi hắn, mà tư vị môi của nàng, chính là một loại bùa mê hoặc hắn, Triệu Khuông Dẫn vươn lên, bạc môi kiêu sa mạnh mẽ áp vào, lưỡi thuận thế cùng lưỡi nàng dây dưa một chỗ.
Muốn… thiếp muốn chàng! Ân Tiểu Tiểu khẽ rên rỉ, mà nam nhân, không ngại ngần hướng trán nàng hôn trụ, trấn an nữ nhân đang mải mê vặn vẹo dưới thân hắn. Ân Tiểu Tiểu, cả đời này cũng chỉ có nàng dám chống lại hắn, lúc này cũng vậy, cư nhiên dùng ánh mắt uất ức đó nhìn hắn, mếu máo đáng yêu vô cùng. Triệu Khuông Dẫn thở dốc, nàng, quả thực câu dẫn vô cùng, hắn khẽ xoa đầu nữ nhân, cầm lấy tay nàng, hướng tiểu đệ nãy giờ vẫn cần mẫn chiến đầu áp vào, Nàng đỏ mặt ưm nhẹ thỏa mãn, hai má non mềm mịn ửng hồng lên vì dụ tình, hắn lại khẽ thúc eo, tiểu đệ như vũ bão tiến vào bên trong huyệt động ấm áp, thoải mái luật động.
Nàng, có nguyện ý…. sinh cho trẫm một tiểu bảo bảo không? Hắn khẽ hỏi, đôi con ngươi màu hổ phách ôn nhu âu yếm nhìn người dưới thân, thời gian như ngưng đọng lại giây phút này.
Ân Tiểu Tiểu nước mắt chợt rớt xuống, nam nhân này, vì sao lại yêu nàng đến như thế, nam nhân gánh trên vai cả thiên hạ, chịu bao nhiêu đau khổ dày vò, vậy mà vẫn ở bên nàng, mặc kệ nàng có tồi tệ đến như nào đi chăng nữa, càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy thương hắn, nước mắt như hạt châu thi nhau rơi xuống. Triệu Khuông Dẫn hoảng hốt lau nước mắt cho nàng, hắn bối rối
Nàng đừng khóc, trẫm sẽ không nhắc lại chuyện này..
Được rồi, chúng ta sẽ sinh thêm thật nhiều tiểu bảo bảo, thiếp sẽ dạy võ cho chúng, hoàng thượng sẽ dạy văn cho chúng nhé, hứa đi nào..! Nàng vươn người lên hôn vào trán hắn, môi nhỏ khẽ mỉm cười, mà hắn, giờ phút này, cảm giác như đã ôm trọn cả thiên hạ vào lòng rồi.
Ân Tiểu Tiểu đúng là không thể biết được miệng mình lại thiêng đến như thế, sau này khi ngồi ngẫm nghĩ lại, tốt nhất là đừng nên đem cái gì chưa chắc chắn ra nói với bậc cửu ngũ chí tôn, nếu không vinh quang trúng chưởng, mang thai một bảo bảo đã khổ, còn nàng thì sao, hai bảo bảo, ôi thiên a! T_T
———————————————————–Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Sáng sớm lạnh giá nơi Viễn Chinh, thấp thoáng bóng nữ nhân đội khăn choàng kín mít, ảm đạm tiến lên xe ngựa, thân ảnh nam nhân khuất phía xa, mọi cử chỉ của nàng đều bị hắn thu vào tầm mắt. Trong lòng A Đề Mi Hương thắt lại, nàng đã khóc quá nhiều rồi, bây giờ chỉ là không còn nước mắt để rơi nữa, người ấy, vì sao có thể tàn nhẫn với nàng đến như thế? Nghe xong tin tháng tới sẽ tuyển cung phi, Triệu Khuông Dẫn một chút cũng không hề do dự mà đồng ý, lẽ nào, hắn chưa từng đặt nàng vào trong tâm, không thể nào, nếu không có tình yêu, chí ít vẫn còn nghĩa tào khang, nàng không tin, tuyệt đối không muốn tin! Nữ nhân đau lòng đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt lăn dài trên má, dứt khoát bước lên xe ngựa, hồi kinh thành.
Hữu kim Ngô thượng tướng! Âm thanh nam nhân rắn rỏi truyền đến.
Có thần!
Cho người theo sát hoàng hậu, mọi tin tức phải truyền về một cách sớm nhất cho trẫm! Nam nhân lãnh đạm nhìn chiếc xe ngựa cùng đoàn người ngày một xa dần, hắn tin nữ nhân này có thể làm ra những chuyện còn khủng khiếp hơn lúc trước, cẩn thận vẫn hơn.
Vi thần đã hiểu! Hữu kim Ngô thượng tướng cúi xuống, xin phép lui. Thoáng thấy thân ảnh đằng xa đang bước tới, hắn cúi xuống cười tươi rồi rời đi.
Thân Bất Phàm vui vẻ tiến lên
Khởi bẩm hoàng thượng, có tin truyền về từ Khâm vương phủ, vương phi đã hạ sinh hai tiểu quận chúa, Khâm vương gia có gửi thư mong hoàng thượng sẽ ban tên cho các ngài ạ!
Triệu Khuông Dẫn ánh mắt có tia vui mừng, khuôn mặt tuấn tú cũng tươi tỉnh hẳn lên, đúng là chuyện vui
Hảo, quá tốt rồi, trẫm sẽ ban tên cùng tước hiệu cho hai quận chúa, ..
Đêm ấy, ở một miền Viễn Chinh xa xôi nào đó, có một vị cửu ngũ chí tôn nào đó, ghen tị với tiểu đệ của mình, vì thế mà cày cấy rất có năng suất, có chăng chỉ tội nghiệp cho một vị cô nương nào đó, đang cần mẫn may bao tay cho hai bé gái vừa ra đời, cũng bị người ta cởi áo mê hoặc, bò theo lên giường. Rồi chuyện gì xảy ra vẫn phải xảy ra, tiểu cô nương chính thức vinh quang trúng chưởng rồi! T_T.
——————————————————Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Lan Phát điện.
Không thể nào, không thể nào! Tiếng nữ nhân run rẩy truyền ra từ trong sương phòng, kèm theo đó là tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống, khung cảnh thực có chút hỗn loạn.
A Đề Mi Hương chết đứng trên giường lớn, cảm giác bây giờ của nàng chỉ có từ tột cùng sợ hãi mới có thể diễn tả được. Một bà lang già gương mặt vẫn bình thản quỳ sụp dưới đất, từ từ lên tiếng
Nương nương, đây là nghiệt chủng, là nghiệt chủng, nếu người còn định sinh hài tử này ra đời, hậu vận của người sẽ vô cùng thảm khốc, tiểu nhân chỉ có thể nói được như thế! Bà lang bình tĩnh nhắm mắt lại, pháp sư đoán trước vận mệnh có thể đúng có thể sai, nhưng lần này, bà tin vào tiên đoán của mình, rồi một mặt trăng khác sẽ xuất hiện, sớm thôi, người có vận mệnh mẫu nghi thiên hạ sẽ sớm xuất hiện thôi!
A Đề Mi Hương sợ hãi lùi về phía góc giường, tay ôm khư khư bụng bằng phẳng, chưa hề có dấu hiệu .của một sinh linh tồn tại trong đó, ánh mắt vô hồn, nàng lắc đầu liên tục,
Không được, đây là cốt nhục của bổn cung cùng hoàng thượng, không phải, ngươi không được nói bậy! Hỗn xược, ngươi..! Nữ nhân hét lên, tay chỉ thẳng mặt bà lang già, nước mắt cứ thế chảy xuống,môi nhỏ cũng bị nàng cắn đến bật máu.
Bà lang vẫn điềm tĩnh Nương nương, tiểu nhân là pháp sư, những điều tiểu nhân nói ra, người đương nhiên có thể không tin cũng chẳng sao, có điều, hậu vận của người là do người nắm giữ, hãy cân nhắc thật kỹ. Tiểu nhân cáo từ! Bà lang mỉm cười khẽ rồi lui ra ngoài, đúng là, chỉ một chút cũng không có tư chất của bậc mẫu nghi thiên hạ, chính là sớm thôi sẽ tự mình diệt mình!
Nữ nhân ôm chầm lấy bụng, khóc thảm thiết
Hài tử, là hài tử của ta, ta không thể làm thế!
Uy Vân mắt trợn tròn, tay nhỏ bịt chặt miệng để không phát ra tiếng động, vậy là, vậy là…Đúng là đồ nữ nhân lăng loàn, đã tư thông cùng kẻ khác mà còn để lại hậu quả, hoàng thượng, đúng rồi, nàng phải báo với hoàng thượng!
—————————————————-Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Thân thể nữ nhân bị đẩy xuống sàn nhà lạnh lẽo, bốn năm nam nhân lang sói cười giả lả bắt đầu cởi bỏ y phục, mà nữ nhân, mặt cắt không còn một giọt máu, sợ hãi, ngày càng lùi về phía sau, đến khi lưng nhỏ chạm đến tường lớn, thân thể gầy gò cứ run bần bật lên.
Nương nương, xin người tha mạng, nương nương! Nô tì không dám nữa, nương nương! Uy Vân kêu gào đến điên cuồng, nàng sợ, sợ lắm, làm ơn! Nữ nhân kinh hoàng nhìn bàn tay thô lỗ bẩn thỉu của bọn chúng bắt đầu vuốt ve da thịt nàng!
Thế ngươi giải thích như thế nào về lá thư này! Thân ảnh nữ nhân khuất trong bóng tối, thế nhưng, giọng nói này không ai khác thuộc về hoàng hậu nương nương!
Uy Vân giật mình thảng thốt, tại sao lá thư kia lại nằm trong tay ả, không thể nào! Nàng đẩy bàn tay của chúng ra, quỳ xuống dập mạnh đầu vào nền đất lạnh lẽo. Nữ nhân run rẩy sợ hãi van cầu.
Xin nương nương tha mạng, nô tì không dám nữa, xin nương nương tha mạng!
A Đề Mi Hương cười lãnh khốc, tay cầm bức thư xé thành từng mảnh, ném thẳng vào mặt nữ nhân đang quỳ dưới đất, máu chảy ra từ trán nàng ướt đẫm một mảng y phục.
Bổn cung đã nói với ngươi như thế nào rồi nhỉ, chỉ cần ngươi phản bội bổn cung dù chỉ là suy nghĩ thôi, ngươi sẽ gánh hậu quả thảm khốc nhất! Lần này không chỉ là ý nghĩ, mà ngươi còn dám hành động khinh suất, được thôi! Quân bay đâu! Nữ nhân quay lưng lại, mặc kệ Uy Vân dưới đất vẫn đang run rẩy van cầu.
Có thưa nương nương! Năm nam nhân quỳ xuống nghe lệnh, nhưng ánh mắt lang sói vẫn đang dòm ngó thân thể nõn nà của Uy Vân.
Bổn cung ban ả cho các ngươi, muốn làm gì thì làm! Nói rồi một thân trường bào bước đi, sau lưng chỉ còn truyền đến tiếng nữ nhân thảm thiết!
Nương nương tha mạng!!!
Thứ tiện nhân, hôm nay bổn cung cho ngươi biết như thế nào là hậu quả của việc phản bội lại bổn cung, Uy Vân, cứ từ từ mà tận hưởng!
————————————————————–Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Nam nhân dung mạo tuấn tú, một thân hắc y ôm chầm lấy thân thể nữ nhân tàn tạ đang nằm sõng soài giữa mặt đất lạnh lẽo, xung quanh là thi thể đã bị chém nát của bốn năm nam nhân, máu chảy thành dòng, mà nước mắt của hắn, từng giọt từng giọt chảy xuống gương mặt đã trắng nhạt của nữ nhân.
Ta đến muộn rồi, Vân nhi, ta đến muộn mất rồi! Phất Phong gầm lên như dã thú bị thương, hắn lấy áo choàng trên người che cho nàng, rồi như kẻ mất hồn bao bọc nữ nhân vào lòng, nước mắt đau xót chảy dài, thù hận, thống khổ!
Vân nhi, tỉnh dậy nhìn ta, Vân nhi, cầu nàng! Vân nhi, ta cầu xin nàng! Nữ nhân vẫn nằm đó, nàng đi thật rồi, nữ nhân đời này hắn yêu, đi thật rồi!
Chợt bàn tay nhỏ bé run rẩy đưa lên, vuốt lấy giọt nước mắt đang từ từ lăn dài trên gò má hắn, Phất Phong hoảng hốt cầm lấy bàn tay nàng, nữ nhân yếu ớt mở mắt, nhìn hắn
Đưa.. ta.. rời khỏi.. nơi này!
Phất Phong cúi người như nuốt trọn từng lời đứt quãng của nàng, nước mắt hắn chảy xuống ướt đẫm
Được, ta đưa nàng đi, đi khỏi nơi này, Vân nhi, gắng gượng một chút!
————————————————————-Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Trong đêm khuya lạnh lẽo, có một nữ nhân yếu ớt, hơi thở đứt quãng tựa vào lồng ngực ấm áp của nam nhân.
Xin lỗi.. vì.. ta chưa.. từng..yêu ngươi! Nữ nhân ánh mắt xa xăm, từ từ như muốn khép lại.
Không sao, ta biết, ta biết hết cả, Vân nhi, nàng không cần nói nữa! Nàng biết ta yêu nàng, bất kể nàng có yêu ta hay không, ta vẫn yêu nàng, Vân nhi, ta đưa nàng đi, đi đâu cũng được, hai chúng ta bên nhau, được không? Phất Phong sợ hãi ôm lấy người trước ngực, có bao nhiêu đau đớn hãy để hắn gánh lấy, làm ơn đừng cướp nàng đi, làm ơn!
Cảm.. ơn..và..xin lỗi ngươi.. A Phong! Bàn tay đang nắm chặt tay hắn sõng xuống, nữ nhân yên bình ra đi trong vòng tay hắn, đời này, Phất Phong mãi mãi không thể quên được nàng.
Nam nhân đau đến quặn thắt tâm can ôm chầm lấy nàng, cúi đầu xuống khóc lớn
Vân nhi, đợi ta, nàng nhất định phải đợi ta!
Hắn ngước nhìn lên trời, đằng xa có một ngôi sao khẽ lấp lánh, đẹp đẽ, tiếng bé con từ quá khứ vọng về
A Phong, huynh nhìn xem, mẫu thân của muội bảo là, nếu một ai đó chết đi, nhất định sẽ được hóa thành ngôi sao trên trời, vậy nên huynh đừng buồn nhé, bá phụ cùng bá mẫu cũng là hóa thành ngôi sao cả đó! Muội với huynh cùng nhau ngắm nhé!
Ừ, nghe muội!
Vân nhi, đợi ta trả thù cho nàng xong, rồi chúng ta cùng đoàn tụ nhé, đừng đi đâu cả, hãy đứng bên cầu Nại Hà* đợi ta đến tìm nàng!
*Cầu Nại Hà ( 奈何橋, Nại Hà kiều) là cây cầu ở Địa ngục thứ 10 ( Thập điện chuyển luân vương ) là ranh giới cuối cùng của địa ngục , đi qua cầu này, linh hồn sẽ được chuyển đến Phong Đô, là nơi đầu thai chuyển kiếp!
——————————————————–Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Viễn Chinh chi quân.
Cấp báo cấp báo! Một tên lính chạy thẳng vào bên trong, vội vàng quỳ xuống
Triệu Khuông Dẫn bình tĩnh đứng dậy, Thân Bất Phàm cũng có chút nghi ngờ nghe báo cáo
Mau báo!
Khởi bẩm hoàng thượng, trong triều, Phất thân vương đã cùng một số gian thần cấu kết nổi dậy, hòng lật đổ ngai vàng! Hiện nay bọn chúng đã tập trung binh sĩ bao vây kinh thành, tuyên chiến với triều đình ! Còn nữa, cách chúng ta năm trăm dặm về phía nam, một lượng lớn binh lính của Mông Cổ được Mông Cổ vương cầm quân đã và đang tiến về Viễn Chinh, nội hai ngày nữa bọn chúng nhất định sẽ cập bến cửa thành của Viễn Chinh ạ!
Triệu Khuông Dẫn khẽ mỉm cười, rồi nhìn sang Thân Bất Phàm cũng đang phấn khởi không kém, hai người nhìn nhau, mọi ý tứ đều đã hiểu rõ. Không ngờ bọn chúng lại vội đến như vậy, không sao, muốn chơi, hắn chơi với lão!
Hoàng thượng, xin người hãy ban lệnh, ngày mai chúng ta sẽ xuất quân để chặn đường chúng trước, về việc đánh vào thành của Mông Cổ, thần sẽ dẫn đầu binh lính đi theo hướng khác! Thân Bất Phàm cẩn trọng nhìn vào bản đồ tác chiến.
Triệu Khuông Dẫn gật đầu
Được, Thân tể tướng, trẫm truyền cho ngươi lãnh đạo ba vạn quân lính lật đổ đế chế của Mông Cổ! Riêng Mông Cổ vương, trẫm sẽ tự tay kết liễu hắn!
Thân Bất Phàm có chút do dự, cuối cùng cũng cúi xuống
Vi thần tuân lệnh! Hoàng thượng lúc nào cũng thế, những việc nguy hiểm, gian khổ, người luôn gánh về mình, lần này cũng vậy, đánh với quân lính đang tiến về Viễn Chinh kia chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, so với việc tấn công thành trì của bọn chúng dễ dàng hơn rất nhiều, có điều, hoàng thượng từ xưa đến nay là kẻ mưu trí hơn người, hắn tin tưởng người, cũng là tin tưởng bản thân mình sẽ hạ được Mông Cổ, mã đáo thành công!
—————————————————–Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Chụt. chụt..chụt! Lều trại quân vương truyền ra tiếng động kì lạ khiến đám quân lính dỏng tai lên nghe, ồ, âm thanh này có chút quen quen, giống kiểu nương tử của bọn hắn ở nhà cũng hay thơm tướng công vậy, ây da, tuy nhiên ngày mai đã xuất quân, ai nấy cũng đều hào hứng, gắng phấn đấu ra trận lập công, liền bỏ ngoài tai âm thanh kì quái đó, tiếp tục tập luyện.
Hoàng thượng, nhầm.. A Dẫn, cho thiếp đi với nhé! Ân Tiểu Tiểu thỏ thẻ, thiên a, làm đủ trò rồi, nam nhân này có thể như thế sao?
Không được, nguy hiểm lắm, nàng ở nhà canh doanh trại cho trẫm là giúp trẫm rồi! Triệu Khuông Dẫn mải mê đọc binh pháp, bàn tay lớn khẽ vươn sang nhéo má nàng một cái, rồi lại xoa đầu nàng, mái tóc suôn mượt cũng rối tung cả lên.
A Dẫn, ngươi! Ngươi đúng là đồ không có lương tâm! Ân Tiểu Tiểu tức giận đập bàn kêu la, kêu hết từ chuyện này sang chuyện khác, từ người này sang người kia, vẫn không đổi lấy được một cái liếc mắt quan tâm của bậc cửu ngũ chí tôn.
Làm hoàng hậu của trẫm? Thế nào? Nàng đồng ý không? Lại nhắc đến chuyện này nữa rồi, nếu như đêm đó Ân Tiểu Tiểu không gặng hỏi lý do, nàng tuyệt đối không biết được Bạch Mạn Thanh những chuyện khủng khiếp như thế cũng có thể làm được. Có điều, vị trí mẫu nghi thiên hạ kia, nàng khó nghĩ quá trời!
Ngươi! Ta đi ngủ, đồ..! Ân Tiểu Tiểu không biết nên mắng thế nào nữa, quay lưng vừa dậm chân dậm đất bỏ đi. Nam nhân khóe miệng nhếch lên một chút, ngoan rồi, nương tử bé nhỏ của hắn ngoan hơn trước rồi, tuy nhiên vẫn phải dè chừng nàng!
Đúng thật, đúng là phải dè chừng nàng thật! Quân lính tập trung nơi thung lũng đã được bố trí binh lính đánh úp sẵn, đằng xa chỉ thấy một nữ nhân, thân mặc giáp sắt, đang từ từ cưỡi ngựa tiến lại hội quân, dung mạo nàng dưới ánh nắng buổi sớm kiều diễm tựa tiên tử hạ phàm, đám quân lính ai nấy cũng ngẩn người ra, vị này nhìn quen lắm, quen ơi là quen nhé! Nàng cưỡi ngựa tiến lại gần một bậc quân vương cũng đang sửng sốt không kém.
Nàng… nàng.. Triệu Khuông Dẫn không nói nên lời, trăng trối nhìn nữ nhân đang nhìn hắn cười xảo quyệt.
Chợt có âm thanh của mấy tên lính rụt rè vang lên
Ngươi là ai?
Ân Tiểu Tiểu cười tươi, nhìn thẳng vào mắt bậc quân vương kia, hô lớn
Ta là nữ nhân của đương kim thánh thượng Triệu Khuông Dẫn, cũng chính là quốc mẫu của đất nước này, Ân Tiểu Tiểu!
——————————————————Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Lời của au xinh gái : tê tay quá 🙁 ,à hiu hiu, chúc các cưng đọc truyện zui zẻ. Nay thấy thương mắm Vân quá trời, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ :). À quên, hí hí, phúc lợi 5k follower nữa nhé, cảm ơn các bạn đã ủng hộ, mãi yêu