Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng

Chương 46: Ân Tiểu Tiểu chà đạp hoàng thượng! ( Thượng)


Đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng – Chương 46: Ân Tiểu Tiểu chà đạp hoàng thượng! ( Thượng)

Trong tất cả những chàng trai đã phải lòng em,
anh thật hạnh phúc khi là người có được em.
Từ hai kẻ xa lạ với mối quan hệ ngượng ngùng,
đôi ta đã hợp nhất nên một tình yêu.
Anh tin rằng em chỉ là của anh mà thôi! ~ You Call It Romance~ Kwill (Feat Davichi)~
—————————————————-Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Viễn Chinh chi quân.
Nữ nhân một thân trường bào đỏ thẫm uy nghi bước xuống xe ngựa, đoàn binh lính cùng cung nữ tất cả đều quỳ xuống, thoáng thấy bóng hình nam nhân cao cao tại thượng đứng ở kia, bao nhiêu uất ức cùng tủi nhục cứ thế dâng lên như sóng triều trong lòng A Đề Mi Hương.
Hoàng hậu nương nương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Quân lính tất cả đều quỳ xuống. Riêng Thân Bất Phàm cùng Triệu Khuông Tú chỉ cúi khẽ.
A Đề Mi Hương có chút không chú ý đến cục diện trước mặt, nàng bước nhanh lại trước mặt Triệu Khuông Dẫn, nhún xuống
Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!
Hắn, dung mạo tuấn tú như tạc đó, thân ảnh ngày đêm nàng luôn nhớ mong, giây phút này gần đến thế, khóe mắt A Đề Mi Hương lấp lánh nước mắt.
Bình thân, hoàng hậu cũng mệt rồi, mau vào trong nghỉ ngơi! Giọng nói lãnh đạm tựa băng giá, khiến A Đề Mi Hương sợ hãi, chẳng lẽ người đã biết chuyện gì rồi sao? Không thể nào, trước kia người chỉ cùng là lạnh nhạt, chứ chưa bao giờ lãnh đạm đến như thế ! Triệu Khuông Dẫn thoáng thấy trong mắt người kia có chút sợ hãi, hai vai nhỏ cũng rung lên, hắn cười khẩy, quay người, một thân trường bào bước vào doanh trại, âm thanh rụt rè phía sau lại vang lên
Hoàng thượng, người không hỏi lý do thần thiếp đến nơi này..?
Trẫm biết đó là ý của mẫu hậu, nội ngày mai hoàng hậu ngay lập tức trở về! Đó mới là thánh chỉ của trẫm! Bóng nam nhân ngày càng khuất xa, nhi nữ của Mông Cổ vương, nếu ngươi không tránh xa trẫm, trẫm sẽ không thể ngăn cản bản thân mình muốn giết chết ngươi! Đọc thư của Tiểu Phúc Tử, nam nhân lại một tầng thêm một tầng đau đớn, hắn đau đến mức không thở nổi, năm đó, người đã ám hại Tiểu nhi chính là hoàng hậu và Bạch thái phi, nếu Tiểu Phúc Tử không đến sớm một bước, nhân chứng là cháu gái của thượng cung đại quan năm đó hầu hạ Bạch thái phi đã bị đám người này hạ thủ. Vậy mà, nữ nhân này vẫn dửng dưng như chưa từng có chuyện gì xảy ra sau tội ác tày đình ấy, tất cả vở kịch này, đã chuẩn bị đến lúc hạ màn rồi! Chỉ là giờ chưa có thể giật dây động rừng, sau tất cả, hắn nhất định sẽ cho mọi thứ hoàn hảo về điểm xuất phát của chúng !

A Đề Mi Hương sớm đã hóa đá bởi lời nói của hắn, nước mắt không ngăn được chảy xuống hai hàng.
Uy Vân thất thần nhìn bóng dáng nam nhân xa dần, nàng rụt rè đứng dậy, đỡ lấy A Đề Mi Hương
Nương nương, để nô tì đưa người vào!
Nữ nhân cũng không nói gì, lặng lẽ để Uy Vân dìu vào, cung nữ hai hàng cùng quân lính lần lượt theo sau.
——————————————————–Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Thoáng thấy thân ảnh nữ nhân ngủ với tư thế rất chi là phi thục nữ trên giường lớn, cơ mặt Triệu Khuông Dẫn chợt giãn ra, ánh mắt nâu hổ phách trở nên ôn nhu đến hiếm có, mà nữ nhân, trải qua một đêm phong ba bão táp, nàng nằm sấp lại, vai trần hở ra thập phần câu dẫn, khóe miệng chảy ra một chút nước miếng, nhìn qua đáng yêu vô cùng. Hắn rón rén bước lại, ngồi xuống, khẽ chỉnh lại tư thế cho nữ nhân, thuận thế kéo chăn lên, yên lặng ngắm nhìn dung mạo phi thường tuyệt sắc của nàng, cánh môi hồng nộn hờ khép mở, mắt phượng nhắm chặt, đôi lông mi dài cong vút liễu rủ. Hắn đưa tay vén đi dải tóc mai rơi xuống má nàng, nữ nhân ưm nhé, thò tay ra ôm lấy cánh tay hắn, một phát kéo hắn nằm xuống, hắn nói rồi, chẳng có nữ nhân nào sức tay cùng sức chân khỏe như nàng cả. Ôi nữ nhân của hắn, trên đời này chỉ có duy nhất nữ nhân như thế, mà hắn yêu nàng, cũng là duy nhất!
Hoàng thượng, hảo buổi sáng a~
Triệu Khuông Dẫn phì cười, xoa đầu nàng, bàn tay to lớn khiến mái tóc suôn mượt cũng bị hắn làm cho xù lên, bàn tay còn lại khẽ vỗ lưng cho nàng, nữ nhân đầu gối lên tay hắn, tiết trời cũng có chút hơi lạnh, nàng mở luôn cổ áo hắn chui vào, yên vị nhắm mắt định ngủ tiếp.
Không còn sáng nữa, ăn cơm trưa bây giờ cũng có thể coi là muộn! Âm thanh nam nhân ấm áp vang lên đều đều bên tai nàng.
Nói xạo, hoàng thượng im chút nào, để ta ngủ cho đẫy giấc.. thanh âm nữ nhân uể oải nhỏ dần nhỏ dần rồi im luôn.
Thế mà, Triệu Khuông Dẫn vừa dừng lại bàn tay đang vô sau lưng nàng lại, nữ nhân ngay lập tực thò tay ra lôi tay hắn tại vị trở lại lưng nàng, còn không ngại giúp tay hắn vỗ vỗ mấy cái, đến khi tay hắn có tiết tấu rồi, nàng thò tay vào chăn ngủ tiếp. Triệu Khuông Dẫn trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp vô cùng, trước kia hắn thường tự hỏi hắn tồn tại là vì điều gì, vì đất nước, vì con dân ? Bây giờ, hắn sống là vì có nàng, là để chở che cho nàng, là để trở thành nơi trú ngụ ấm áp, bao bọc nàng đời này, kiếp sau, rồi nhiều kiếp sau nữa.
Nữ nhân này có bao nhiêu mạnh mẽ, hắn là người hiểu nàng hơn ai hết, có nữ nhân nào có thể cùng hắn luyện võ, có nữ nhân nào có thể giúp hắn toái luyện binh lính, có nữ nhân nào nguyện hi sinh tất cả vì hắn, dù cho thứ nàng nhận lại chỉ là thù hận cùng thống khổ. Triệu Khuông Dẫn hắn yêu Ân Tiểu Tiểu nàng, chỉ vì nàng là nàng, không phải là ai khác. Một tiểu cô nương xuyên không từ hiện đại đến đây, vứt bỏ tất cả để ở bên một vị cửu ngũ chí tôn, nàng là mặt trăng lung linh trên bầu trời ,tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đẽ khi đặt cạnh mặt trời là hắn. Mặt trăng của hắn, Tiểu nhi của hắn, trên đời này chỉ có duy nhất!
Trẫm yêu nàng! Lời này có đủ không?
Như hai năm về trước

Ta yêu nàng, lời này có đủ không?
Đủ, đủ lắm rồi, im miệng đi, đủ đến nỗi đêm nào điện hạ cũng giày vò ta đến sáng nhỉ?
Ta yêu nàng mà!
Câm miệng đi!!!
————————————————————Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Bẩm hoàng thượng, đạo quân thăm dò của Mông Cổ hiện cách chúng ta khoảng năm dặm về phía bắc, đây cũng là một đạo quân nhỏ, theo như thông tin thần thu được, chỉ cần chúng có một chút hành động khinh suất, chúng ta đã có thể xuất quân ! Thân Bất Phàm chỉ vào vạch đỏ cách thôn Lạc Dương một đoạn không xa lắm, trong mắt hắn cũng ánh lên chút lo lắng, nếu là thôn Lạc Dương, có vẻ bọn chúng có ý đồ gì đó.
Triệu Khuông Tú day trán, không đúng, biên giới Viễn Chinh này quả thực địa hình có hiểm trở, nhưng chúng đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi, có điều, nếu đấu trí với hắn trong việc bố binh dàn trận, bọn chúng khẳng định sẽ thất bại thảm hại. Binh lính của quân triều đình Nguyệt Tường quốc ở đây là vô cùng đồ sộ, quân Mông Cổ định đánh úp sao? Không thể nào, bọn chúng hiển nhiên không ngu ngốc đến thế, ây, cái vấn đề này, hắn lại nhìn sang hoàng huynh, người vẫn im lặng, nhưng mà nhìn đôi con ngươi bình thản lãnh đạm ấy, chắc chắn là người đã nghĩ ra rồi, hoàng huynh của hắn là kẻ đa mưu túc trí nhất mà hắn từng biết.
Không cần, cứ mặc bọn chúng, trẫm sẽ cho quân lính đóng một khu nhỏ ở Lạc Dương, chúng nghĩ trẫm chỉ muốn cái lợi trước mắt thôi sao? Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, trong triều giờ chắc đã có chút hỗn loạn rồi! Khóe miệng nam nhân tuấn tú nhếch lên, hắn cười khẩy trong lòng, Mông Cổ vương, khá khen cho ngươi đã ra chiêu đến tận mức này, nhưng Triệu Khuông Dẫn hắn là người như thế nào, hẳn lão ta chưa có thể quên được. Năm mười tám tuổi một mình hắn đưa quân đi đánh, khiến Mông Cổ cùng Bắc Vận ngay lập tức trở thành chư hầu, có điều Mông Cổ Vương vẫn còn khinh suất như năm xưa, còn hắn, hơn lão một cái đầu, hiển nhiên những kẻ tham lam ngu xuẩn như lão đừng mơ có thể đụng đến đất nước của hắn.
Vậy, đạo quân người đưa đến đây và đạo quân còn lại trong triều.. Trong mắt Triệu Khuông Tú và Thân Bất Phàm để lộ nét kinh ngạc.
Đúng, trẫm biết chúng sẽ dùng đến kế sách ngu xuẩn này, trong triều các ngươi không cần lo, chỉ cần trẫm còn sống, chúng sẽ không xào xáo được triều đình của trẫm được ! Lời nói nam nhân chắc nịch, có bao nhiêu ngưỡng mộ cảm phục đều đã đặt trọn trên người hắn cả rồi.
Thân Bất Phàm cùng Triệu Khuông Tú quá mức cảm phục, bọn hắn cúi xuống, chắp tay.
Hoàng thượng quả anh minh hơn người!
Triệu Khuông Tú không phải không nghĩ tới, mà vì hắn biết hoàng huynh là người xuất chúng hiếm có, nếu ngươi chỉ nghĩ được một, huynh ấy chắc chắn sẽ nghĩ được mười, đôi khi còn là một trăm. Lần này cũng vậy, quân mông cổ ngu xuẩn, cho rằng hoàng huynh đã cho quân lính tập trung đánh biên giới Viễn Chinh, cho nên trong triều nhất định sẽ lơ là, không có phòng thủ kĩ càng, hơn nữa còn có tên Phất Phong nhũng nhiều, bọn chúng đưa ra thủ đoạn đánh lạc hương ở Lạc Dương, hòng dễ bề tấn công trực diện vào triều đình. Có điều, bọn chúng chắc hẳn chưa quên chiến sự năm xưa, hoàng huynh của hắn trăm trận trăm thắng, kế sách hạ đẳng này cũng có thể dùng được, đúng là bọn chúng không còn sợ trời, sợ đất nữa rồi!
Thân Bất Phàm lui xuống, bên trong chỉ còn lại hai thân ảnh nam nhân yên lặng, quan sát kĩ bản đồ tác chiến.

Đệ đệ, chuyện ở đây đã có trẫm cùng Thân tể tướng lo liệu, đệ có thể trở về thay trẫm trấn giữ triều đình, có được không?
Triệu Khuông Tú thở dài
Hoàng thượng, thần biết người lo cho thần, nhưng đã là một vị tướng, hiển nhiên ra trận là điều..
Triệu Khuông Dẫn cười cười, hắn lắc đầu
Trẫm biết thực lực của đệ như thế nào, coi như đệ thay trẫm trông coi việc triều chính một thời gian, hơn nữa đệ thê cũng cần có đệ ở bên, trẫm sẽ không quản được nếu muội ấy không cho đệ vào phủ đâu!
Triệu Khuông Tú cũng bật cười, hắn cũng không có nhiều nhiệm vụ ở đây nữa, nói như hoàng huynh cũng đúng, hắn là nên trở về cùng một số đại thần cùng trấn giữ triều đình, coi như mọi chuyện giao lại cho người cùng Thân tể tướng, hoàng huynh của hắn là ai cơ chứ, chính là người mà dù Mông Cổ vương có xảo quyệt gian manh như thế nào, tất cả huynh ấy đều đã nắm trong lòng bàn tay!
—————————————————-Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Ân Tiểu Tiểu chính là không muốn Triệu Khuông Dẫn vì nàng mà mang thêm hận thù thống khổ nào nữa, đời này hắn chịu giày vò đã đủ lắm rồi. Nhìn hắn đối xử với hoàng hậu của hắn như thế, trong lòng nàng ít nhiều cảm thấy có lỗi, dù gì nàng ta cũng đã cứu mạng hắn, hơn nữa người kia thân phận cao quý, còn nàng..
Khờ quá, không phải như nàng nghĩ đâu, trẫm với hoàng hậu chưa từng có gì cả, hơn nữa, có một số chuyện giải quyết xong trẫm sẽ nói hết với nàng, không được suy nghĩ bậy bạ! Triệu Khuông Dẫn ngoảnh sang nhìn nàng, ôi, đẹp quá đẹp, nhất là đôi mắt kia, ôi nàng yêu hắn chắc bởi đôi mắt đẹp mê hồn của hắn quá.
Hoàng thượng kì ghê, nô tài đâu có nghĩ gì đâu! Ân Tiểu Tiểu mặc y phục thái giám, trên mặt vẫn mang mạng, tay nhỏ tiếp tục mài mực cho hắn. Mà nam nhân, thẫn thờ nhìn nàng, mạch máu trên người như muốn nổ tung, nữ nhân này luôn làm hắn mất tự chủ như thế.
Không phải nàng đang ghen sao? Triệu Khuông Dẫn vươn sang, thơm lên trán nàng, mà nữ nhân,sớm đã ngượng đỏ cả mặt, nàng ho khù khụ, lấp liếm
Ghen! Ha ha! Ta không hiểu hoàng thượng đang nói cái gì đâu! Nàng đứng dậy, cúi chào, quyết định chạy đi cho đỡ cái cảm giác nóng bừng này, Triệu Khuông Dẫn phì cười, lắc lắc đầu.
Đột nhiên trước cửa lều truyền đến âm thanh nữ nhân nhỏ nhẹ
Hoàng thượng, thần thiếp có thể vào một chút được không ạ ? A Đề Mi Hương khẽ liếc nhìn bát canh sâm tẩm bổ mà Uy Vân đang bê trên tay, lần này không thể để tuột mất cơ hội ngàn năm có một nữa, nàng đã cho người bỏ vào đó xuân dược cực mạnh, chỉ cần sau một lần hoan ái, nàng sẽ dễ dàng mang long thai, hơn nữa, chỉ cần hoàng thượng ngấm xuân dược, người nhất định sẽ không phát hiện ra nàng đã thất tiết..
Uy Vân run run bê bát canh, sợ hãi nghĩ đến viễn cảnh kinh tởm đó, ả không xứng đáng, không xứng đáng có được hoàng thượng, ả chính là thứ bẩn thỉu, long thể không thể để ả làm cho vấy bẩn được.
Ân Tiểu Tiểu khựng lại, nàng ba chân bốn cẳng chạy vào phía trong lều tẩm, tuy nhiên bước qua bàn nơi Triệu Khuông Dẫn đang ngồi, cả người lại vô lực bị nam nhân kéo xuống, nàng yên vị ngồi cạnh hắn, tiếng nam nhân bình thản vang lên.
Vào đi! Ân Tiểu Tiểu trợn mắt nhìn hắn, hoàng thượng, đúng là tiểu nữ không thể hiểu người đang nghĩ cái gì đâu!

Nữ nhân ôn nhu uyển chuyển bước vào, thoáng thấy bóng nam nhân, nàng khẽ cúi xuống hành lễ, dung mạo người kia vẫn lãnh đạm, một chút không chú ý đến nàng. Chỉ có điều, vị công công kia là ai, có vẻ rất lạ, đã thế còn không đứng dậy hành lễ với hoàng hậu, trong lòng A Đề Mi Hương có chút bất bình.
Hoàng thượng, đây là..
Hoàng hậu có chuyện gì mau nói, trẫm mệt rồi, muốn đi nghi! Triệu Khuông Dẫn nắm chặt tay Ân Tiểu Tiểu kéo xuống, nữ nhân thối tha như vậy, nếu để nàng hành lễ trước ả, hắn sợ sẽ không kiềm chế được chính mình một đao muốn chém chết ả ngay lúc này!
A Đề Mi Hương có chút bối rối, nàng ngoái lại nhìn Uy Vân một cái, tức thì bát canh nghi ngút khói thơm lừng đã được đặt xuống bàn lớn.
Hoàng thượng, thấy người lao lực mệt mỏi như vậy, thần thiếp đã cho người làm một ít canh sâm để người tẩm bổ.. A Đề Mi Hương e thẹn cúi đầu.
Được rồi, hoàng hậu lui ra đi…
Nhưng…
Thoáng thấy nét lãnh đạm tột cùng trên dung mạo nam nhân, A Đề Mi Hương ngậm ngùi lui ra, mà Triệu Khuông Dẫn sớm đã thấy nét sợ hãi, run rẩy trên khuôn mặt của cung nữ theo hầu của hoàng hậu, căn cứ vào điểm này thôi, bát canh kia hẳn đã được thêm gì đó vào rồi.
Đến khi hắn nhận ra trong canh đó thực có bỏ xuân dược, là lúc có một vị công công nào đó mặt mày đỏ lựng, ôi chao, còn kêu nóng, nếu hắn không nhanh chóng bế nàng vào trong, hẳn nữ nhân này sẽ thoát y ở đây mất. Triệu Khuông Dẫn cười tà, khẽ thì thầm bên tai nữ nhân đang điên cuồng tháo bỏ y phục của hắn
Tiểu nhi, trẫm không ngờ nàng gấp đến như vậy!
Gấp lắm gấp lắm, nóng quá hoàng thượng ơi, chắc người mát lắm, ta… ta…! Ân Tiểu Tiểu lại kéo cổ hắn xuống, hôn lấy hôn để, làm thế nào cũng không dập tắt được lửa nóng đang từ từ lan tỏa ra khắp châu thân, rõ ràng nàng chỉ lén uống thử một chút canh sâm tẩm bổ thôi mà, dù gì từ trước đến này, Triệu Khuông Dẫn ghét sâm thì ai mà chẳng biết, có điều, uống xong nàng chỉ muốn đè hắn ra mà chà đạp thôi, ôi, nàng điên mất rồi! T_T
Ừ, vậy nàng làm gì nàng làm đi, trẫm tự nguyện để nàng chà đạp! Triệu Khuông Dẫn thỏa mãn nhìn từng lớp y phục của hắn bay xuống đất, nữ nhân mặt mày đỏ lựng, cánh môi hờ khép mở câu dẫn vô cùng.Trong đầu Ân Tiểu Tiểu thầm chửi rủa hắn, thế mà miệng vỏn vẹn chỉ thốt ra được mấy tiếng làm nàng điếng hết cả người.
Cảm ơn hoàng thượng, ta sẽ cố gắng!
———————————————————Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Lời của au : Fa đã tiếp thêm sức mạnh cho au đấy các em ạ, Fa muôn năm,muôn năm, muôn….. T_T


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.