Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu – Chương 7: NGỐC THẬT- NGỐC GIẢ
CHƯƠNG 7: NGỐC THẬT- NGỐC GIẢ
Editor: Luna Huang
Mạnh di nương cau mày “Vu Xá Nguyệt đánh người?”
“Vâng.”
Kẻ ngu si này bỗng nhiên khác thường, có phải hay không là có người lợi dụng, đi đối phó chi thứ hai các nàng? Tâm tư của Mạnh di nương khẽ động “Ta đã biết, ngươi đi vào giúp nhị tiểu thư tắm một cái đi.”
Vu Tịnh Hoa tắm một cái liền hai canh giờ, thẳng đến sắc trời đen. Tắm xong tự bọc chăn khóc, cơm tối cũng không chịu ăn.
Mạnh di nương nghe nói rốt cục tắm xong, mau đến hỏi nàng “Nói cho di nương, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Vu Tịnh Hoa thò đầu ra, hai con mắt đều khóc sưng lên “Nương ~ là Vu Xá Nguyệt, nàng, nàng dĩ nhiên ép ta ăn con ruồi! Ngươi mau bảo lão phu nhân giết nàng!”
Mạnh di nương sửng sốt “Nàng ép ngươi ăn con ruồi! ?”
“Đúng!” Vu Tịnh Hoa gào khóc “Nàng thật là ác tâm, kẻ ngu si kia! Sửu bát quái! Đáng đời nương nàng chết!”
“Phản phản, cũng dám ——” Mạnh di nương hổn hển, nhưng là nghĩ nghĩ lại hỏi “Ngươi hôm nay là cùng ai đến đó? Vu Xá Nguyệt tại sao có thể có lá gan bắt ngươi ăn ruồi? Có di nương ở, tuyệt đối sẽ không cho ngươi thụ ủy khuất này!”
“Thực sự, thật là nàng ép ta! Nàng còn đánh ta, còn đem cơm thiêu đổ vào trong miệng ta ——” Vu Tịnh Hoa vừa nói vừa nhớ tới mùi vị cơm thiêu, bỗng nhiên nàng chòm người ra nôn khan.
Mạnh di nương đau lòng vỗ sau lưng của nàng “Ai nha, đau chết di nương rồi! Ngươi nói nhanh lên, đến cùng còn có ai đi tây viện.”
“Thực sự chính là Vu Xá Nguyệt!” Vu Tịnh Hoa mắc chứng cuồng loạn đánh giường, kết quả thoáng cái đánh lệch vào mép giường, đau đến nàng hét lên một tiếng.
Mạnh di nương nhanh ôm nàng “Được được được, di nương tin tưởng là Vu Xá Nguyệt kẻ ngu si kia! Thế nhưng cũng phải để lão phu nhân tin a! Vu Xá Nguyệt kia cho tới nay đều là sỏa, cũng không biết ai tốt ai không tốt, làm sao bỗng nhiên gan to như vậy khi dễ ngươi? Nàng ngày hôm nay làm như vậy, có phải hay không là có người sai sử nàng?”
Vu Tịnh Hoa sửng sốt “Di nương vừa nói như vậy, ta cũng hiểu được. Ta hôm nay vừa vào linh đường, cũng cảm giác nàng kỳ quái. Xuân Đào cũng bảo hôm nay bảo hôm nay kẻ ngu si này không thích hợp, còn động thủ đánh người. Thật chẳng lẽ có người mượn tay kẻ ngu si, làm cái gì với ta?”
Ánh mắt của Mạnh di nương lạnh lùng “Muốn như vậy, hai mẫu nữ chúng ta liền bận rộn rồi. Xem ra hậu viện của tướng phủ ta, sẽ không dễ dàng yên tĩnh.”
Vu Tịnh Hoa bỗng nhiên linh quang vừa hiện, khóc hỏi “Hai ngày này linh đường tây viện cũng là đại phu nhân tổ chức a! Hơn nữa, không phải nói Vu Tử Kỳ qua hai tháng trở về sao! Ngươi nói có phải hay không là đại phu nhân muốn ——”
“Ngươi im miệng đi!” Mạnh di nương mau cắt lời của Vu Tịnh Hoa “Lão phu nhân coi trọng nhất nam đinh tướng phủ ta, nếu như không phải là có chứng cứ thật, lỗi của công tử tướng phủ ta cũng không thể nói. Vạn nhất không thể thu thập nhân gia, còn để lão phu nhân nhìn ngươi không vừa mắt.”
“Đúng đúng đúng.” Vu Tịnh Hoa mau lau nước mắt câm miệng.
“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, chuyện này trước hết để cho di nương tìm hiểu. Bất kể là ai chỉ điểm, cũng đừng nghĩ có được chỗ tốt. Vu Xá Nguyệt nắp con ruồi vào trong miệng, di nương để nàng ăn lại gấp mười gấp trăm lần!”
Mạnh di nương vừa nghĩ nữ nhi của nàng bị người đối đãi như vậy, trong lòng phiên giang đảo hải “Ngươi cũng đừng đến chỗ lão phu nhân nói, chờ di nương tìm hiểu trước. Dù cho thực sự là Vu Xá Nguyệt tự rồ, vậy chúng ta bóp chết nàng cũng giản đơn như bóp chết con kiến một dạng.
Vu Tịnh Hoa khóc thở không được “Hảo… Di nương ngươi nhất định giúp ta báo thù a.”
“Yên tâm, ai cũng chạy không được.” Mạnh di nương thần sắc lạnh lùng, kêu kêu “Thanh Hạnh, ngươi qua đây.”
Một tiểu tỳ nữ giữ ở ngoài cửa lập tức tiến thất “Vâng, nhị phu nhân.”
Mạnh di nương thay đổi cười nói “Ngươi nha, buổi tối không có chuyện gì đến Hà Diệp hiên một chút, cùng Tước Cầm của Hà Diệp hiên tâm sự. Nói hôm nay nghe tam tiểu thư ở linh đường mắng đại tiểu thư, mắng còn khó nghe, không biết là phát cái điên gì.”
Thanh Hạnh mặc dù có chút vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn là lập tức lên tiếng trả lời.
Chờ Thanh Hạnh đi, Vu Tịnh Hoa lúc này mới mờ mịt vấn “Đến Hà Diệp hiên nói cái này để làm chi? Muốn cho Vu Lưu Vân biết, không phải là đi Trích Tinh viện sao? Lẽ nào Vu Lệ Hương nghe có người mắng Vu Lưu Vân, còn có thể thông tri cho nàng?”
“Ngươi hài tử này. . .” Mạnh di nương thở dài, nàng còn chưa phải quá hiết trạch thuật a “Chúng ta muốn bắt muốn bắt Vu Xá Nguyệt trái lại giản đơn, một kẻ ngu si vô dụng mà thôi, tướng gia ước gì nàng lặng lẽ chết. Nhưng bây giờ là muốn nhìn, rốt cuộc là ai sai sử kẻ ngu si kia nhục nhã ngươi. Vu Âm Nhi khẳng định không có năng lực này, cũng liền Vu Lưu Vân cùng Vu Lệ Hương là không an phận. Ngươi chờ đi.”
Vu Tịnh Hoa đại khái đã hiểu một ít, liên tục gật đầu.
——
Đêm khuya, Ngưng nhi lại cầm đồ ăn trộm được vấn an Vu Xá Nguyệt. Nàng vừa đi cận, liền không nhịn được kinh hô “Tiểu thư, người đây là cái mùi gì a?”
Vu Xá Nguyệt tiếp nhận bánh bao lạnh tùy ý nói “Có người nôn ở linh đường.”
“A?”
“Là nhị tỷ tỷ kia.”
Ngưng nhi trợn to hai mắt, “Người nói là nhị tiểu thư?”
“Đúng, mang rau trắng xào rười cho ta ăn, ta thỉnh nàng cùng ăn.” Vu Xá Nguyệt nói xong cắn một ngụm bánh bao lớn.
“A ——” Ngưng nhi lại nói cái chữ này, nàng hầu như ngồi dưới đất, trợn mắt hốc mồm biểu tình cùng Vu Tịnh Hoa không sai biệt lắm.
“Thế nào?”
Ngưng nhi có chút lo lắng “Tam, tam tiểu thư, đây —— các nàng sẽ tìm phiền toái cho ngươi a.”